Chương 25: Oan gia ngõ hẹp
"Để tôi đi cùng cô." Lạp Lệ Sa trước người khác một bước kéo cổ tay Phác Thái Anh đỡ nàng, Phác Thái Anh mới vừa muốn nói "Không sao" lại bị Lạp Lệ Sa đưa mắt cảnh cáo, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lạp Lệ Sa trừ lo âu Phác Thái Anh ra, càng là không yên tâm Phác Thái Anh một thân một mình chạy loạn trong nhà hàng thuộc danh nghĩa của Tô Vận.
Nhưng mà lo âu của Lạp Lệ Sa tựa hồ thành sự thật, vừa cùng Phác Thái Anh từ phòng vệ sinh đi ra liền đụng phải Tô Vận
"Hai vị mỹ nhân có thể tới nhà hàng của tôi, đây là vinh hạnh. Có hứng thú cùng tôi uống mấy ly hay không ? " Ngữ khí Tô Vận có chút khinh bạc, nhưng coi như lễ phép không táy máy tay chân với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy Tô Vận một khắc kia bỗng dưng bắt đầu khẩn trương, nàng theo bản năng cầm tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đối với việc Phác Thái Anh chủ động cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Tô tiểu thư, hôm nay là đoàn phim ăn chung, chúng tôi đã có hẹn." Lạp Lệ Sa mặt cười mỉm chi, ngữ khí tốt xấu chưa nói, chỉ là để cho người nghe cảm thấy thoải mái.
Tô Vận lui qua bên cạnh: "Mời."
Lạp Lệ Sa sít sao dắt Phác Thái Anh, rất sợ ngay một giây sau người bên cạnh sẽ cách xa nàng.
Mỗi một lần đối mặt Tô Vận, căng thẳng đâu chỉ một mình Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa sợ hãi so với Phác Thái Anh càng thêm tệ, nhưng nàng sẽ không dễ dàng biểu lộ, bởi vì cái loại sợ hãi đó là từ đời trước mang đến, một khi lộ ra dù chỉ một chút nàng sẽ thua hoàn toàn.
Hai quân đối chiến, còn chưa đánh một bên đã kinh sợ, cái này há chẳng phải là chuyện cười trêи chiến trường sao.
Lạp Lệ Sa thấy sắc mặt Phác Thái Anh bên cạnh không tốt lắm, liền gửi cái tin cho Sở Tích, sau đó nói với Phác Thái Anh: "Vừa rồi ở trêи bàn rượu hỗn loạn, tôi cũng không ăn gì, cô cùng tôi ra bên ngoài ăn chút gì có được không?"
Bản thân Phác Thái Anh cũng rất đói, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý.
Ở đường phố tìm một quán cơm có cảnh trí cùng danh tiếng đều rất tốt, hai người tùy ý ăn một chút, tuy rằng đồ ăn kém hơn nhà hàng lúc nãy, nhưng mà ở chỗ này ăn rất thoải mái, không cần cố kỵ cái gì.
Lạp Lệ Sa ăn cơm rất nhanh, nàng ăn no xong liền ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh. Phác Thái Anh bị nàng nhìn chòng chọc đến có chút ngại ngùng, đang chuẩn bị để đũa xuống không ăn nữa, Lạp Lệ Sa đột nhiên hướng nhân viên phục vụ hô: "Thêm một chén canh nữa."
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa còn muốn uống canh, nàng liền tiếp tục ăn. Chờ hai người đều ăn no mới hài lòng rời khỏi.
"Sáng hôm nay quay phim cô hình như tâm có chút không yên, là gặp phải chuyện gì sao?" Cái vấn đề này ở trong lòng Lạp Lệ Sa ẩn giấu rất lâu, sợ tùy tiện hỏi sẽ làm Phác Thái Anh khó chịu.
Phác Thái Anh nhàn nhạt thở dài, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi không nắm chắc được tình cảm nhân vật, tôi diễn chính là một thiếu nữ luôn luôn sống trong tâm tình báo thù cùng cảm kϊƈɦ ân huệ. Thứ người như vậy nội tâm cực kỳ phức tạp, mỗi thời mỗi khắc đối diện người mình ghét tâm tình đều không khác biệt. Rõ ràng rất vui vẻ tôi lại phải diễn xuất cảm giác bị đè nén, rõ ràng bi thương lại phải diễn khóc rồi cường chống cười vui. Đây cũng xem như bộ phim chính thức đàng hoàng đầu tiên tôi diễn, áp lực rất lớn. Tôi sợ diễn không được phá hủy cả bộ phim."
Lạp Lệ Sa trầm mặc, kiếp trước Phác Thái Anh là một phát mà nổi. Bởi vì diễn nữ chính biến thái rất thành công, diễn xuất được công nhận nhan sắc cũng được đại chúng quen thuộc, có thể nói là nhảy một cái nổi tiếng khắp cả giới giải trí.
"Hơn nữa tôi là xuất thân chính quy, Chu Thi Hàm nửa đường xuất gia nhưng diễn xuất của nàng có thể được đạo diễn công nhận, mà tôi lại không được. Vu Phong tiền bối có ánh mắt cùng nhận xét đặc biệt của bản thân, anh ta biết nên làm sao diễn nên làm sao khống chế tràng cảnh, chỉ có tôi mang một bụng kiến thức lý luận mà không biết dùng." Phác Thái Anh càng nói càng buồn bã, kéo qua cánh tay Lạp Lệ Sa tựa vào bả vai nàng im lặng không lên tiếng.
Lạp Lệ Sa cau mày, không đạo lý nào kiếp trước Phác Thái Anh có thể diễn ra mà kiếp này lại không được. Nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Hai người một đường yên lặng tới đoàn phim, đám người Sở Tích cùng Chu Thi Hàm đang đối đáp lời kịch chuẩn bị mở quay. Thấy Phác Thái Anh tới rồi, Sở Tích lập tức nói: "Mau đổi trang phục diễn, chúng ta quay cảnh nữ chính hồi tưởng kia."
Có thể ngày thường Sở Tích sẽ ôm thành kiến với Phác Thái Anh, nhưng một khi bắt đầu quay bất kỳ diễn viên nào ở trong mắt nàng cũng đều ngang hàng, nàng chỉ nhìn diễn xuất.
Lạp Lệ Sa cũng chính là hiểu điểm đó mới có lòng muốn kết giao người bạn Sở Tích này.
"Đi đi, tôi tin tưởng cô có thể làm được." Lời của Lạp Lệ Sa cũng không trấn an được Phác Thái Anh, dẫu sao Phác Thái Anh đối bản thân cũng không có bao lớn lòng tin.
Hướng Lạp Lệ Sa kéo ra một nụ cười vô lực, Phác Thái Anh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô."
Mỗi lần gặp phải khổ nạn đều có người này tồn tại, hiện tại thời điểm bản thân cô lập vô lực lại dành cho an ủi, nói không cảm động là không thể nào.
Lạp Lệ Sa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Buổi chiều bên trong trường quay không có Vu Phong, Lạp Lệ Sa ổn định tâm trạng đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Trong đầu không ngừng suy tính tại sao Phác Thái Anh lại không nắm được tình cảm nhân vật.
Buổi chiều tiến triển không thuận lợi lắm, phần lớn nguyên nhân vẫn là bởi vì Phác Thái Anh không nắm được tâm tình quái dị kia của nữ chính.
Không chỉ Phác Thái Anh cùng Sở Tích phiền muộn, Lạp Lệ Sa cũng bị tâm tình phiền muộn bao phủ. Đứng một bên nhân viên đoàn phim nhỏ giọng thảo luận: "Bộ phim này yêu cầu diễn xuất quá lớn, ba vai chính có hai người đều là người mới, các nàng căn bản chưa thấy qua cảnh đời, tiết mục báo thù nhận giặc làm cha các nàng làm sao có thể điều khiển? Cũng không biết đạo diễn nghĩ làm sao ? Bộ phim này coi như bị hủy rồi, đáng tiếc lão biên kịch kia, tác phẩm đắc ý trước khi chết..."
Lạp Lệ Sa nghe được các nàng hạ thấp Phác Thái Anh, một cơn giận kiềm chế trong lòng, nhưng còn chưa bùng nổ lại đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì.
Bộ phim này chủ yếu kể về một đứa bé gái bị gạt bán sau đó mất đi trí nhớ, đem kẻ buôn người xem như cha mẹ, chị ruột vì trả thù tên buôn người này thất thủ giết tên buôn người, nàng được tỷ tỷ thu dưỡng, cuối cùng lại muốn báo thù cho "cha mẹ", cuối cùng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, lúc tỷ tỷ mang theo vật chứng chuẩn bị đi tự thú, nàng đem dao thọt vào trái tim tỷ tỷ.
Diễn tình cảm càng là khảo nghiệm diễn xuất diễn viên, bởi vì nam chính là cấp trêи của tỷ tỷ, một đại lão tâm cơ trêи thương trường, đùa bỡn nhân tính cùng kim tiền, nữ chính chỉ muốn lợi dụng hắn thực hiện kế hoạch báo thù của bản thân, cuối cùng lại đem bản thân hãm tiến vào.
Chân mày nhíu chặt của Lạp Lệ Sa cuối cùng thư hoãn, kiếp trước mặc dù Phác Thái Anh tuổi tác không lớn kinh nghiệm rất ít, nhưng sau khi bị Tô Vận bao dưỡng, tin tưởng rằng nàng cũng có thể nắm giữ rất tốt các loại tâm tình.
Nàng phải miễn cưỡng cười vui làm Tô Vận vui vẻ, mà nội tâm lại thống hận hết thảy những gì Tô Vận làm với nàng. Càng là đau buồn tỷ tỷ qua đời, trong lúc nhất thời tất cả tâm tình phù hợp kịch bản đều bị nàng nắm trong tay, quả thực chính là lấy bản sắc ra diễn.
Lạp Lệ Sa lòng vừa buông lỏng lại thấp thỏm lên, nói như vậy kiếp trước mặc dù Tô Vận phá hủy Phác Thái Anh, lại cũng coi như Tô Vận thành tựu Phác Thái Anh. Nếu không một cái bình hoa không có hoa thật, có lăng xê làm sao cũng không đến được địa vị cao như vậy.
"Sai rồi sai rồi! Tâm tình không đúng, làm lại." Sở Tích phiền quả thực muốn giơ chân.
Phác Thái Anh cúi đầu xuống mím môi, nàng quả thực không tưởng tượng ra một người làm sao để cười lấy lòng người mình ghét, làm sao đem lòng đầy vết thương ngụy trang đến thiên chân vô tà.
Buổi chiều mọi người cuối cùng chịu đựng đến khi kết thúc quay, tâm tình Sở Tích thật không tốt, thật giống như toàn thế giới thiếu nợ nàng mấy trăm triệu vậy. Phác Thái Anh toàn thân đều rất phiền muộn, Chu Thi Hàm thay quần áo xong đi ra khỏi phòng trang điểm, thấy Lạp Lệ Sa còn đứng ở đó, có chút bất ngờ.
"Cô còn chưa đi?" Chu Thi Hàm chỉ là theo thói quen hỏi một câu, Lạp Lệ Sa khẽ cười nói: "Có một số việc muốn trò chuyện với đạo diễn một chút. Cô về trước đi."
Chu Thi Hàm theo bản năng quay đầu nhìn Sở Tích sắc mặt âm trầm, nàng không tự chủ rụt cổ một cái nói với Lạp Lệ Sa: "Cô nhất định phải cùng nàng nói bây giờ ?"
"Ừ." Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, Chu Thi Hàm thấy nàng kiên trì cũng liền mặc kệ.
Chu Thi Hàm có hoài nghi Phác Thái Anh là hộ quan hệ phe đầu tư nhét vào, nhưng lại chưa từng hoài nghi Lạp Lệ Sa, dẫu sao theo cái nhìn của nàng thì giữa Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh không có quan hệ quá lớn.
Chờ người đoàn phim đi gần hết, Lạp Lệ Sa tìm tới Sở Tích.
Sở Tích lạnh mặt nói: "Lạp tiểu thư, cô ban đầu đã từng nói tin tưởng nàng. Hơn nữa còn chắc như đinh đóng cột bảo đảm nàng là một diễn viên giỏi, hiện tại ngay cả một kẻ chạy cờ đều mạnh hơn nàng, phim này còn làm sao quay?"
"Sở đạo, tôi chính là vì chuyện này mới đến tìm cô. Tôi nghĩ cô trước đem những cảnh liên quan đến vai diễn của nàng ngừng một chút, tôi phải mang nàng rời khỏi nửa tháng, nửa tháng sau tôi khẳng định mang một Phác Thái Anh khác tới gặp cô. Nếu như nửa tháng sau diễn xuất của Phác Thái Anh vẫn không có bất kỳ tiến bộ nào, tôi nguyện ý cho cô thêm hai trăm triệu làm vốn, hơn nữa không quấy nhiễu bất kỳ chuyện gì bên trong đoàn phim của cô nữa." Lạp Lệ Sa tuy rằng đã có rất nhiều thành tựu, nhưng khoản tiền này cũng coi như dốc hết tất cả.
Sở Tích ánh mắt chợt đổi, nàng cũng không coi trọng tiền, nàng muốn chính là một thước phim có thể đánh vào lòng người.
"Tôi cho cô hai mươi ngày, hai mươi ngày sau nếu nàng vẫn giống như hiện tại, tôi thà rằng không quay bộ phim này cũng không thể phá hủy tác phẩm lâm chung của lão tiên sinh."
Sở Tích cho rằng thế gian này không thiếu đạo diễn giỏi, thế nhưng kịch bản của vị lão tiên sinh kia tuyệt đối không thể hủy trêи tay nàng. Đạo diễn giỏi khác có thể quay ra bộ phim kia hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lạp Lệ Sa sắc mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, tôi dám cam đoan không có bất kỳ ai so với Phác Thái Anh thích hợp nhân vật này hơn. Nhân vật này tuyệt đối là đo thân chế tạo cho nàng, chỉ là nàng bây giờ còn có chút tâm tình không nắm được."
"Ha hả, lời dễ nghe ai cũng biết nói, chúng ta vẫn là hai mươi ngày sau nhìn kết quả đi." Sở Tích liếc Lạp Lệ Sa một cái thật sâu rồi rời khỏi.
Lạp Lệ Sa thấy Sở Tích đáp ứng điều kiện của nàng, khóe miệng không khỏi buông ra ý cười.
Xa xa Phác Thái Anh đi tới bên này, Lạp Lệ Sa lập tức chạy tới.
"Có mệt không?" Lạp Lệ Sa đem nước ấm đã sớm chuẩn bị xong đưa cho nàng: "Tới, uống nước. Lát nữa tôi đưa cô đi khách sạn, tôi vừa mới cùng Sở Tích nói xong, ngày mai cô không cần tới nữa. Tôi mang cô đi..." Lạp Lệ Sa vừa nói xong, lại thấy sắc mặt Phác Thái Anh đổi một cái.
Phác Thái Anh khựng lại tay nhận lấy nước, ánh mắt nhìn Lạp Lệ Sa toát ra tâm tình phức tạp. Có chút khó tin cùng đau buồn, thậm chí lúc nhìn Lạp Lệ Sa hết sức xa lạ.
Lạp Lệ Sa ở trong mắt Phác Thái Anh thấy được những tâm tình này, không khỏi lòng phát đau. Em sao có thể dùng ánh mắt thù địch này nhìn chị?
Vỗ ót một cái đột nhiên nghĩ ra lời bản thân vừa nói cách diễn tả có vấn đề. Mình thân là phe đầu tư có quyền quyết định diễn viên đi hay ở trong phạm vi rất lớn, lúc nãy mấy câu nói kia không phải là đang bảo Phác Thái Anh rời khỏi đừng diễn nữa sao?
-----------------
Tác giả có lời muốn nói
Phác Thái Anh: Vợ, em mua cho chị hai lễ vật, không biết chị thích cái nào hơn?
Lạp tổng hào hứng từ công ty chạy về nhà: Mua cho chị cái gì vậy?
Phác Thái Anh mặt cười chúm chím: Ván giặt đồ còn có bàn phím, vợ chọn một đi!
Lạp Lệ Sa:...Công ty kêu chị trở lại họp rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro