Chương 19: Ta còn tưởng đây là mộng
Ngay hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Phong Lưu, Lạp Lệ Sa thành công hẹn gặp được Sở Tích.
Trêи bàn ăn, Lạp Lệ Sa nhìn Sở Tích ngồi ở đối diện nàng.
Một nữ nhân rất trẻ tuổi, đầu tóc ngắn dùng mũ lưỡi trai úp xuống. So với Sở Tích hôm đó mặc trang phục nghiêm túc nhìn thấy trong tiệc rượu một trời một vực. Nếu không phải hiểu bản tính của nàng, chắc Lạp Lệ Sa phải lầm tưởng mình tìm lộn người.
Giờ phút này Sở Tích cả người ăn mặc phong cách hip hop, trêи mặt mang nụ cười thản nhiên. Vô tình hay cố ý quét nhìn Lạp Lệ Sa hai lần, sau đó còn chưa chờ Lạp Lệ Sa mở miệng, nàng đã cướp trước một bước nói: "Cô là Lạp tổng trong truyền thuyết kia? Ba tháng ngắn ngủi đã trở thành long đầu lão đại trong giới kinh doanh trang phục?"
"Hai chữ truyền thuyết này dùng hơi quá mức rồi, tôi chỉ là tương đối cảm thấy hứng thú với tiền. Long đầu lão đại cũng không dám nhận, tôi chỉ là tạm thời dẫn trước những người cùng ngành khác."
Hai người nói chuyện bằng miệng lưỡi nhà quan, Phong Lưu ngồi bên cạnh ăn một khối bò bít tết xong đưa tay bóp bên hông Sở Tích: "Đây là bạn thân tôi, cậu đừng có loạn hồ nháo."
Nụ cười đọng trêи mặt Lạp Lệ Sa có chút cứng ngắc, Sở Tích bĩu môi một cái lầm bầm uống chút rượu chát.
Phong Lưu lúc này mới lên tiếng nói: "Các người cũng không cần quá cẩn trọng, Sở Tích và tôi không chỉ là bạn học cấp ba. Khi còn bé hai chúng tôi còn là hàng xóm. Tôi nhớ khi đó Sở Tích ở nhà tôi chơi, kết quả tè ra quần... Lúc ấy... Um um..."
Sở Tích hiếm có đỏ mặt, kẹp một đũa thức ăn nhét vào trong miệng Phong Lưu. Phong Lưu ưm ưm a a nhìn Sở Tích, nghẹn mặt cười.
Sở Tích theo thói quen sờ mũi một cái, hướng Lạp Lệ Sa lúng túng cười nói: "Tới, ăn cơm đi."
"Ừ, được." Tin tức Lạp Lệ Sa tra được chỉ có Phong Lưu và Sở Tích là bạn học cấp ba, không nghĩ tới hai người còn có một tầng quan hệ như vậy. Bây giờ nhìn lại, chuyện quay phim mới coi như đã thành công hơn nửa.
Sau khi ăn xong, Phong Lưu mượn cớ đi phòng vệ sinh. Lạp Lệ Sa lấy hợp đồng ra đưa tới trước mặt Sở Tích: "Đây là bộ phim đầu tiên tôi đầu tư, cũng là tác phẩm đầu tiên sau khi Sở đạo ngài về nước."
"Bộ phim này nguồn vốn mà tôi cần khả năng vượt xa tính toán của cô, kịch bản cô đưa tôi đã xem qua, đề tài không hợp thời lắm, hơn nữa cô trực tiếp chỉ định nữ chính, về vị nữ chính kia tôi đã điều tra tài liệu của nàng. Trước mắt cũng không có tác phẩm nào, tôi không biết nàng diễn xuất như thế nào. Ngộ nhỡ..."
Lạp Lệ Sa lập tức cắt đứt Sở Tích, nàng có chút kϊƈɦ động nói: "Tôi tin tưởng nàng, nàng là một diễn viên vô cùng giỏi."
"Oh? Vậy sao, vậy tôi mỏi mắt chờ mong." Nụ cười trêи mặt Sở Tích gia tăng mấy phần, đáy mắt hiện ra lãnh ý.
Lạp Lệ Sa không biết kiếp trước Phác Thái Anh gia nhập đoàn phim của Sở Tích là bởi vì tự nàng thử vai, hay là Tô Vận sau lưng điều khiển. Nhưng bất luận là nguyên nhân nào, sau khi phim ra, đích xác là Sở Tích mang đến thành tựu cho bộ phim này, bộ phim này mang đến thành tựu cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mang đến thành tựu cho đạo diễn điên kia.
Chờ Phong Lưu trở lại, Sở Tích đã rời khỏi. Lạp Lệ Sa ngồi ở nơi đó nhìn điện thoại di động, Phong Lưu đi tới nhìn màn ảnh điện thoại của nàng, trêи đó vừa vặn là trang chủ weibo của một diễn viên.
Số lượng fan hâm mộ hai con số, Phong Lưu phì cười ra tiếng: "Đây là người nào a?"
"Một diễn viên mới rất có tiềm lực." Lạp Lệ Sa không để ý chút nào ca ngợi Phác Thái Anh.
Phong Lưu chép miệng một cái: "Chậc chậc, Lạp tổng hôm nay công thành danh toại. Chẳng lẽ cũng muốn học người ta làm bá đạo tổng tài bao dưỡng một tiểu tình nhân?"
"Hửm? Có thể cân nhắc một chút." Lạp Lệ Sa như trêu ghẹo cùng Phong Lưu nói, nhưng nàng nghĩ, nếu như có thể nàng đích xác rất muốn bao nuôi Phác Thái Anh, chỉ nuôi một mình nàng, nuôi nàng cả đời.
Mấy ngày nay Lạp Lệ Sa bề bộn nhiều việc, nàng đồng thời tiến quân giới giải trí, cũng đưa tay đến kinh doanh y dược. Đối với phương diện này, nàng vốn đã rất thận trọng hiện tại càng là lên 120% tinh thần, không dám lơ là chút nào.
Phác Thái Anh mấy ngày qua ở công ty rất an ổn, đi theo lão sư luyện một ít vũ điệu cơ bản, lại hướng Lâm Thiển học tập rất nhiều kỹ xảo diễn xuất.
Lâm Thiển không phải xuất thân chính khoa, diễn xuất của nàng đều là thực tiễn suy ngẫm ra được, so với kiến thức cứng ngắc trong sách vở đáng tin hơn nhiều. Loại học bá thi cử như Phác Thái Anh, thiếu chính là loại kinh nghiệm thực tiễn này.
Phác Thái Anh hiếu học chịu nghiên cứu, ghi chép hết quyển này đến quyển khác, tự xem phim hướng gương luyện tập. Thời gian lâu dài, rất nhiều vấn đề nàng không hiểu Lâm Thiển cũng trong chốc lát không trả lời được.
Trong lúc đó cũng có đến nhà Lạp Lệ Sa cọ cơm, bất quá phần nhiều là ăn ngoài.
Hôm nay, Trịnh Dư Khiết cầm kịch bản hào hứng tìm tới Phác Thái Anh.
"Có một vị đạo diễn người mới dự định hợp tác với em, đây là kịch bản, em nhìn xem." Nhưng cao hứng không bao lâu, Trịnh Dư Khiết lại nhíu mày: "Bất quá gần đây công ty cũng an bài cho em một bộ phim, em tự cân nhắc xem muốn nhận cái nào đi."
Phác Thái Anh nhận lấy hai bản kịch bản, còn chưa chuẩn bị nhìn kỹ, đã thấy Quý Ngữ xa xa đi tới, dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý đối mặt Phác Thái Anh. Trịnh Dư Khiết nhìn vào trong mắt hận không thể nhào tới đánh chết nàng, Trịnh Dư Khiết bày tỏ từ sau khi nàng tốt nghiệp chưa từng gặp người nào càn quấy như vậy.
Quý Ngữ đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, đưa tay kéo qua kịch bản trong tay Phác Thái Anh. Nàng nhìn cả hai bản kịch bản, sau đó đem cái của Sở Tích vỗ tới trong ngực Phác Thái Anh, cười lạnh nói: "Cái này ngược lại không tệ, đáng tiếc để cô quay nhất định phá hủy nó."
Sau đó đem quyển còn lại đưa cho Trịnh Dư Khiết, Quý Ngữ hừ lạnh một tiếng mang trợ lý nghênh ngang rời khỏi.
Trịnh Dư Khiết nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, hổn hển phẫn nộ.
Phác Thái Anh nhìn kịch bản trong tay, hơi cau mày: Quý Ngữ cảm thấy kịch bản này không tệ?
"Em nhận cái này." Phác Thái Anh quay đầu nói với Trịnh Dư Khiết: "Em tin tưởng Quý Ngữ cân nhắc kịch bản tốt hơn em."
Trịnh Dư Khiết đem hai kịch bản để trong tay so sánh một chút, nàng cảm thấy cả hai đều có điểm đặc biệt, hẳn nên cẩn thận nghĩ xem.
Phác Thái Anh lắc đầu: "Chọn cái này."
"Ừ." Trịnh Dư Khiết là người đại diện, còn là một vị người đại diện không có kinh nghiệm gì, trước mắt nếu Phác Thái Anh đã cảm thấy cái kịch bản này tốt, vậy thì nghe nàng đi.
Phác Thái Anh tâm tình rất tốt về nhà, vừa ngẫm nghĩ kịch bản vừa chờ đồ ăn ngoài đến.
Kết quả nửa giờ sau lại nghe có người đập cửa, Phác Thái Anh theo bản năng đi mở cửa. Còn chưa đứng vững, liền bị người bên ngoài cửa nhào ngã xuống đất.
Phác Thái Anh cau mày, nhìn Lạp Lệ Sa đầy mùi rượu nằm trêи người.
"A Sa?" Phác Thái Anh không dám tin đẩy nàng một cái, kết quả nàng giống như cá chết dán vào trêи người mình.
Lạp Lệ Sa mới vừa cùng khách hàng cơm nước xong, tài xế đem nàng đưa đến cửa liền rời đi. Mà Lạp Lệ Sa chạy nhầm nhà, vân tay không mở được cửa, liền ra sức đập cửa. Cuối cùng đập mệt mỏi, muốn dựa vào cửa nghỉ ngơi một hồi, nào biết cửa mở ra, nàng cũng liền thuận thế đổ vào.
Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Phác Thái Anh nằm dưới người nàng.
"Anh Anh? Tại sao em lại ở chỗ này?" Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh, khóe miệng liền hơi giơ lên, nghĩ đến đã bảy tám ngày không gặp nàng. Không ngờ bây giờ sẽ ở trong mộng thấy được nàng.
Lạp Lệ Sa mặc dù không phải rất nặng, nhưng toàn bộ người đè ở trêи người Phác Thái Anh, Phác Thái Anh quả thực có hơi không thoải mái. Nguyên nhân còn có Lạp Lệ Sa thở ra khí kẹp theo mùi rượu, Phác Thái Anh quả thực có chút không thể nhẫn nhịn.
Vừa nghĩ giãy giụa, Lạp Lệ Sa lại đột nhiên lẩm bẩm xông tới. Ở trong mộng hôn tức phụ một chút chắc hẳn không sao đúng không.
Phác Thái Anh thoắt cái đầu óc trống rỗng, cảm nhận được hai mảnh mềm mại trêи môi, con ngươi nàng phóng đại nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa. Lại thấy Lạp Lệ Sa dáng vẻ hưởng thụ cùng thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro