Chương 130: Lạp tổng biến hồ ly
Lạp Lệ Sa tâm tình rất tốt đến phòng bếp tiếp tục làm điểm tâm, lưu lại Phác Thái Anh ở phòng khách lộn xộn trong gió.
Hôm nay Lạp Lệ Sa rất khác, không đúng... dường như giống trước kia như đúc.
Mà cũng không đúng, trước kia không có tà khí như vậy, mà ngày hôm qua Lạp Lệ Sa cũng không xảo quyệt như vậy.
Nếu như Phác Thái Anh chịu nghĩ nhiều thêm chút nữa, nàng sẽ phát hiện Lạp Lệ Sa trước kia là trung khuyển, sau đó là husky, hiện tại lột xác thành hồ ly.
Đến khi động tĩnh trong phòng bếp dừng lại, Phác Thái Anh liền thấy Lạp Lệ Sa vừa cởi tạp dề vừa đi ra.
"Đã nấu xong, là chị bưng bữa sáng đến cho em, hay là chị bế em tới ăn?" Lạp Lệ Sa nhướn mày giơ lên ý cười tà đạo, ngữ khí rất thong thả làm Phác Thái Anh nghe ngứa ngáy trong lòng.
Bất quá Lạp Lệ Sa nói xong, Phác Thái Anh liền không chút do dự nói: "Em ở đây ăn!"
"Được." Lạp Lệ Sa đáp lời cưng chiều cười, chỉ chốc lát sau liền đem thức ăn đã nấu xong đưa tới: "Tới, nếm thử một chút xem tay nghề chị có tiến bộ hay không."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa há miệng: "Không muốn động thủ."
Lạp Lệ Sa khẽ cười ra tiếng: "chị đút em."
Phác Thái Anh mong đợi chờ, Lạp Lệ Sa cũng rất ôn nhu đút nàng.
Bữa sáng ăn rất ấm áp, giúp Phác Thái Anh bôi thuốc xong, Lạp Lệ Sa nói: "Lát nữa chị phải đến đoàn phim, em ở nhà đàng hoàng dưỡng thương, có chuyện gì trước tiên gọi điện thoại cho chị. Bữa trưa không được lơ là biết không?"
"Dạ, chị đã nói rất nhiều lần. Em sắp thuộc luôn rồi." Phác Thái Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Em giờ lại chê chị phiền à? Về sau chị còn phải nhìn chằm chằm em cả đời."
"Còn lâu mới chê chị." Phác Thái Anh nghiêng đầu đi không muốn nhìn Lạp Lệ Sa nữa, Lạp Lệ Sa hôm nay khí tràng thật mạnh, tuy rằng vẫn trước sau như một ôn nhu thể thiếp, nhưng mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.
Chờ Lạp Lệ Sa rời khỏi, Phác Thái Anh ở nhà vui vẻ một hồi lâu mới thu liễm biểu tình, mở ti vi nhìn xem có gì hay ho không.
Vì vậy Phác Thái Anh liền ở trong ti vi thấy được Trần Dược toàn thân bị băng thành xác ướp tiếp nhận ký giả phỏng vấn, theo báo cáo, Trần tiên sinh đêm qua bị người mang vào hẻm nhỏ đánh một trận, có người hoài nghi là người nhà bệnh nhân nháo, còn có người hoài nghi là người yêu cũ chia tay trả thù, còn có người suy luận có thể là gặp cướp.
Duy chỉ có Phác Thái Anh ở trên ghế sa lon cười run người, hóa ra tối qua Lạp Lệ Sa cùng Trần Dược đi nói chuyện phiếm, cuối cùng đánh Trần Dược một trận tàn bạo. Nàng cuối cùng đã biết tại sao tay Lạp Lệ Sa bị thương, bất quá nghĩ ra xong liền lập tức rùng mình một cái, thế này cũng quá đáng sợ. Lạp Lệ Sa rốt cuộc hận Trần Dược bao nhiêu, mới có thể bất chấp tất cả đem người đánh thành như vậy?
Phác Thái Anh tiếp tục ở nhà xem ti vi suy nghĩ kịch bản, còn Lạp Lệ Sa đến đoàn phim lại phát hiện cả đoàn phim đều đang trong áp suất thấp.
Lạp Lệ Sa trực tiếp tìm tới Sở Tích, dò hỏi: "Bầu không khí đoàn phim là lạ, làm sao vậy?"
"Cao Hàng sáng sớm nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, bên trong thả bốn đầu rắn. Hắn bị dọa đến bây giờ còn chưa hoàn hồn. Còn có một số diễn viên cũng bị gửi tới đủ loại đồ vật đáng sợ, cô nói xem không khí đoàn phim có thể tốt được sao?" Sở Tích nghĩ không ra rốt cuộc là đắc tội tôn đại thần nào, tại sao lại dính phải mấy thứ thị phi này.
Lạp Lệ Sa cũng không hiểu, trước kia cảm thấy những người kia có thể là nhắm về phía nàng, nhưng bây giờ nhìn có vẻ như là không muốn để đoàn phim yên lành.
"Tra đi, để tôi gọi điện thoại cho Lưu bí thư. Cô bảo Hiểu Chi đến một chuyến." Lạp Lệ Sa nhíu mày, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lưu bí thư, để nàng giúp đỡ điều tra.
Trước kia bất kể Lạp Lệ Sa phân phó cái gì, Lưu bí thư đều sẽ nhanh chóng đáp ứng, song lần này lại do dự một hồi, nàng nói với Lạp Lệ Sa rằng kế hoạch của công ty gần đây xảy ra vấn đề, mấy công ty nước ngoài chuẩn bị hủy hợp đồng với bọn họ. Lưu bí thư tạm thời không phân thân ra được.
Lạp Lệ Sa chỉ đành nói với Lưu bí thư: "Cô đi xử lý chuyện công ty trước."
Lạp Lệ Sa cúp điện thoại, Sở Tích cũng cúp điện thoại, Sở Tích thở dài sắc mặt phiền muộn nói: "Hiểu Chi nói gặp phải một vụ hung án, còn là vụ án giết người trong mật thất khó gặp, nàng đã nhận ủy thác, không thể tới đoàn phim giúp đỡ điều tra."
"Tại sao có thể như vậy." Lạp Lệ Sa đã có chút suy đoán, tựa hồ đây không phải là một cái bẫy, mà là một thế trận bố trí công phu, bọn họ đều bị một bàn tay đen sau màn đùa bỡn xoay vòng vòng.
Sở Tích căm hận suýt nữa đập di động trong tay, nhưng Lạp Lệ Sa còn nói với nàng: "Gọi điện cho vị Ngô tiên sinh kia, có lẽ hắn rảnh rỗi."
Ngô tiên sinh, dĩ nhiên là vị đã nhiều lần trợ giúp Lạp Lệ Sa bọn họ, Ngô Hiểu Triết. Nhưng mà trận điện thoại này lại khiến cho Sở Tích lòng nguội lạnh.
"Làm sao vậy?" Lạp Lệ Sa thấy biểu tình Sở Tích không quá đúng.
Sở Tích lắc đầu liên tục: "Ngô tiên sinh mấy ngày trước nhận một vụ án, hiện đã xuất ngoại điều tra. Đoàn phim chúng ta có phải là gặp tà? Hay là tôi về nhà xin tờ linh phù tới."
"..." Lạp Lệ Sa tức giận liếc nàng một cái: "Đây là người làm, chỉ là đối phương thủ đoạn cao minh hơn nữa còn ác liệt. Xin linh phù có ích lợi gì."
"Aiz, đang lúc bao việc. Cô nghĩ đối sách trước, tôi đi trấn an nhân viên đoàn phim." Sở Tích liên tục lắc đầu rời khỏi, nàng ngược lại cảm thấy chuyện này phải là quỷ thần tác quái mới đúng, nếu là con người làm ra, người thâm độc như vậy sợ là khó đối phó.
Sau khi Sở Tích đi, Lạp Lệ Sa liền ở đoàn phim dạo một vòng, có một số vấn đề nàng vẫn chưa nghĩ ra, chẳng hạn như vòng tay mà Tiêu Luyến đề cập tới, hơn nữa nàng còn thường xuyên cảm giác được có một tầm mắt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, nhiều lúc có thể làm nàng không rét mà run.
Đối phương đối phó đoàn phim mục đích là gì?
"Không đúng! Mục tiêu không phải là đoàn phim..." Lạp Lệ Sa cảm thấy toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nếu như đem tất cả mọi chuyện liên hệ cùng nhau, công ty trên phương diện làm ăn gặp phải trục trặc, nếu như đoán không sai những đối tác kia hẳn là khách quen cũ của công ty, nếu không giọng nói Lưu bí thư sẽ không lộ ra tiếc than cùng khó tin. Khách hàng quen tại sao đột nhiên rời khỏi? Trước kia nàng nghèo hai tay trắng gây dựng sự nghiệp những người đó còn lựa chọn tín nhiệm, hiện tại nàng trở về Lạp gia, những người kia ngược lại liều mạng vi phạm hợp đồng cũng không hợp tác. Đây tuyệt đối không phải tình cờ, bàn tay đen sau lưng thực lực rất lớn.
Còn có Đường Hiểu Chi tại sao đột nhiên nhận án? Chuyện năm đó là cây gai trong lòng Hiểu Chi, không đụng cũng có thể đau hơn nửa ngày, nhưng bây giờ Đường Hiểu Chi rốt cuộc lại nhận án, vậy thì vụ án này rất có thể có liên quan sự kiện năm đó.
Đoàn phim bên trong xảy ra ngoài ý muốn càng làm người ta khó bề tưởng tượng, đầu tiên là bản thân cùng Phác Thái Anh suýt nữa ngộ hại, giờ lại đến lượt phần lớn diễn viên cùng nhân viên đoàn phim nhận được đe dọa.
Hết thảy mọi việc nhìn như không liên quan, nhưng cẩn thận nghĩ thì, Lưu bí thư bởi vì chuyện công ty mà khó đồng thời chiếu cố sự việc ở đoàn phim. Vậy thì bản thân cũng giống vậy, công ty, đoàn phim, bằng hữu, còn có Phác Thái Anh, mỗi một bên nàng đều cần cân nhắc, nhưng bất luận lựa chọn bên nào, đều sẽ được cái này mất cái kia. Hoặc có thể là loay hoay đến cuối cùng, nàng sẽ mất đi tất cả.
"Uầy, sao sắc mặt cậu kém như vậy, không sao chứ?" Tiêu Luyến chẳng biết đi tới từ lúc nào, trong tay còn cầm nửa thân rắn vặn vẹo.
Lạp Lệ Sa nhìn một cái: "Cậu cũng nhận được?"
"Ừ, lớn bằng này rồi lần đầu tiên nhận được lễ vật mới lạ như vậy. So với tiên nhân cầu còn thú vị hơn." Tiêu Luyến vừa nói vừa nghịch nửa con rắn trong tay.
Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ thở dài, tiếp đó đáy mắt dâng trào vẻ hoảng sợ: "Cậu về sau không định đổi ý nuôi rắn đấy chứ?"
"Hả? Không có không có, tôi sẽ không vứt bỏ 41 nhà tôi." Tiêu Luyến phẩy tay lia lịa, sau đó đem vứt nửa con rắn chết trong tay: "Ta phải đi tìm 41."
Tiêu Luyến luôn có thể đột nhiên xuất hiện nói mấy thứ không giải thích được rồi lại lập tức rời khỏi, Lạp Lệ Sa hết cách cười một tiếng. Ánh mắt lộ vẻ khổ sở, lúc nào mới có thể thật sự ổn định lại.
Lạp Lệ Sa ngồi chồm hổm dưới đất tra xét vật chết Tiêu Luyến vừa ném, vết cắt rất chỉnh tề, một đao chém đứt. Hơn nữa thân rắn vẫn còn đong đưa, nói cách khác mới vừa giết không lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Tích cuối cùng đã nói xong một ít lời khích lệ sĩ khí. Nhưng mà Lạp Lệ Sa ngồi chồm hổm dưới đất quá mức nhàm chán, đi tới bên cạnh Sở Tích hướng mọi người bổ sung thêm: "Các vị, thật bất hạnh báo cho các người, đoàn phim chúng ta bị người theo dõi."
Nghe vậy bốn phía xôn xao một mảnh, Sở Tích không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, hạ thấp giọng ghé tai nàng nói: "Cô điên rồi? Loại chuyện này sao có thể công khai ra ngoài?"
"Chuyện này đã công khai rồi." Lạp Lệ Sa cười khẽ, sau đó đột ngột đổi giọng: "Bất quá, tôi đã an bài người điều tra chuyện này. Chuyện quay phim tiếp theo không thể dây dưa lỡ việc, dĩ nhiên tôi sẽ luôn ở đoàn phim cùng mọi người đối mặt những chuyện này."
Nghe Lạp Lệ Sa nói vậy, phần lớn người đều được trấn an, nhưng vẫn có một bộ phận khiếp đảm muốn rời khỏi, bất quá do dự một hồi sau đó lại buông tha.
Kỳ quái chính là, sau khi chuyện này kết thúc, đoàn phim ngược lại khôi phục bình tĩnh như trước kia.
Mọi người tiến hành tuần tự từng bước công việc, Phác Thái Anh cũng sau ba ngày nghỉ ngơi, trở lại tiến hành quay bình thường, Tiêu Luyến mấy ngày nay có vẻ cũng bình thường rất nhiều.
Chỉ là công ty Lạp Lệ Sa xảy ra rất nhiều ngoài ý muốn, đủ loại sự kiện náo loạn lên.
---
Trong một khu kiểm lâm tại địa phương hoang vu nghèo khổ nào đó, một nữ nhân nhìn có vẻ rất mệt mỏi bị giam giữ ở phía sân sau, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ khiến cho khí chất của nàng có vẻ rất bất phàm.
Chỉ chốc lát sau, người kiểm lâm bưng tới một chén cơm, bên trong bỏ chút cải xanh, chỉ như vậy mà thôi.
Nữ nhân đi đến trước bát cơm kia, nhìn khí chất và dáng dấp không giống như người sẽ chịu ăn những thứ thức ăn này. Nhưng mà một giây sau nàng lại ngoan ngoãn ngồi xuống cầm chén lên, chậm rãi ăn.
Một chén cơm nếm ra bốn năm cặn sỏi nhỏ, bất quá vẫn nuốt vào.
Nàng muốn rời khỏi nơi này, cho nên nàng cần phải giữ vững thể lực, chứ không phải kiên trì ngạo cốt.
Chén cơm đã thấy đáy, nàng liếm liếm đôi môi khô nứt.Bị trói đến nơi này đã hơn mười ngày, trừ người kiểm lâm bị câm ra, không còn nhìn thấy bất kỳ ai. Thậm chí nàng còn bắt đầu hoài nghi, có phải nàng từ nhỏ đã sinh sống ở đây, quá khứ nàng trải qua chỉ là một giấc mộng.
13 ngày trước, nàng đột nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện, mẫu thân đột ngột xảy ra ngoài ý muốn vào phòng cấp cứu, nàng không kịp nghĩ gì liền chạy tới.
Kết quả không ngờ, bên trong bệnh viện mà nàng bỏ vốn xây dựng, nàng bị một người đánh bất tỉnh.
Khi tỉnh lại thì đã đến nơi này, nàng không biết đây là địa phương nào, cũng không biết nàng làm sao đến được đây, nhưng nàng biết mục đích của nữ nhân kia không phải là làm hại nàng.
Cảm giác bị giam lỏng ở đây thật không dễ chịu, giờ phút này đáy lòng nàng tràn đầy hận ý, nàng cũng từng giả bệnh để người kiểm lâm mang nàng đi xem bệnh, cũng tiện mượn cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà căn bản vô ích, người kiểm lâm căn bản mặc kệ nàng, nàng không biết người kiểm lâm này có phải câm điếc hay không, hoặc giả là người đầu óc có vấn đề, tóm lại nàng đã hơn mười ngày không ra khỏi gian phòng này lần nào. Nếu không phải ngoài cửa sổ vẫn tràn ngập ánh mặt trời, nàng cảm thấy chỗ này hẳn sẽ nổi mốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro