Chương 113: Ấm áp của gia đình
Chờ Tô Tiệp trở lại, Lạp Lệ Sa đã đói bụng nằm trên ghế sa lon đếm sao. Dẫu sao buổi trưa nàng ăn hơi sớm, hơn nữa chỉ ăn một hộp cơm.
Lạp Lệ Sa nhìn Tô Vận ở phòng ăn bận rộn làm việc, nàng hít một hơi thật sâu: "Cuối cùng có thể ăn cơm."
Chờ Lạp Lệ Sa vào ngồi, Tề Nhược liền không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Lạp Lệ Sa cực đói cũng không để ý gì khác, trong chén có gì ăn nấy.
Tề Nhược thấy nàng ăn hăng say, đũa cũng kẹp càng chuyên cần, cuối cùng đến khi Lạp Lệ Sa căng bụng mới kết thúc bữa tối hôm nay.
"Tiểu Hàm tối nay muốn lưu lại không?" Tề Nhược nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt hàm chứa trông đợi.
Lạp Lệ Sa vốn chuẩn bị trở về, dẫu sao sáng mai còn phải cùng Phác Thái Anh đến đoàn phim. Nhưng mà nhìn đến ánh mắt Tề Nhược, nàng chuẩn bị nói lời cáo từ lại nín trở về, vô ý thức gật đầu một cái: "Con ở lại."
Tề Nhược đối với động tác của Lạp Lệ Sa cảm thấy rất vui vẻ, vội vàng đem Lạp Lệ Sa kéo đi đến căn phòng đã sớm chuẩn bị tốt.
Lạp Lệ Sa đẩy cửa ra, nàng cho rằng vẫn là căn phòng công chúa non nớt như lần trước, không ngờ lần này đẩy cửa ra lại phát hiện màu sắc của tường và giường đều phát sinh biến hóa, hơn nữa một số bố trí xem ra cũng không quá thiếu nữ, Lạp Lệ Sa cảm giác cũng không tệ lắm.
Tề Nhược thấy Lạp Lệ Sa không lộ ra biểu tình kinh hồn ghét bỏ như lần trước, nàng thở phào nhẹ nhõm bắt đầu giới thiệu cho Lạp Lệ Sa.
"Đây là căn phòng mà Vận Nhi giúp đỡ bố trí, con nhìn xem thích không?" Tề Nhược đem Lạp Lệ Sa kéo vào, Lạp Lệ Sa kỹ lưỡng nhìn: "Nơi này bố trí rất tốt, con rất thích."
"Thích là được thích là được. Sang đây xem thư phòng, bên trong đã đặt sẵn sách cho con. Mẹ nhớ khi còn bé con chỉ hy vọng có một cái thư phòng thật to thuộc về mình, bất quá khi đó quá nhỏ, con chỉ có sách nhi đồng, ba con đáp ứng chờ đến khi lên tiểu học liền sắp xếp thư phòng cho con." Tề Nhược nói, đột nhiên đỏ hốc mắt. Nàng cảm thấy thiếu nợ đứa bé này quá nhiều, bất quá may mà nàng vẫn còn thời gian để đền bù những năm qua vắng mặt trong thế giới của đứa nhỏ này.
Lạp Lệ Sa từ phía sau lưng ôm lấy Tề Nhược, để cằm lên bả vai hơi có vẻ gầy gò của nàng, thanh âm có chút trầm thấp: "Mẹ, những chuyện kia đều đã qua. Không cần nghĩ nữa, về sau con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ và ba."
"Được." Tề Nhược vỗ vỗ tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa có thể cảm giác rất rõ ràng Tề Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau Lạp Lệ Sa buông Tề Nhược, nói: "Mẹ, đã trễ lắm rồi. Muốn lưu Tô di cùng Tô Vận sao?"
"Ừ, con đi nói đi." Tề Nhược có thể nhìn ra Lạp Lệ Sa đối Tô Tiệp kính trọng, cho nên nàng rất vui lòng để Lạp Lệ Sa cùng Tô Tiệp tiếp xúc.
Lạp Lệ Sa xuống lầu, liền thấy Tô Vận cùng Tô Tiệp ở phòng bếp rửa chén, bỗng dưng Lạp Lệ Sa cảm giác thấy có chút hài hước.
Nhìn hai vị tinh anh trên thương trường, giờ phút này đứng rửa chén trong phòng bếp nàng nhà, nói ra ai tin a?
Lạp Lệ Sa đi tới bên cạnh Tô Vận, lấy điện thoại ra hướng về phía Tô Vận nói: "Đừng động đừng động, để ta chụp một tấm hình hù rơi hết dưa trong tay quần chúng ăn dưa."
Tô Vận không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn nàng, Lạp Lệ Sa nhanh chóng nhấn chụp hình, rất nhanh một nhóm 9 khung hình chụp xong rồi.
Tô Vận dở khóc dở cười nhìn Lạp Lệ Sa cư xử như con nít, tiếp tục nhẫn nhục chịu khó rửa chén.
Lạp Lệ Sa phát hình lên mạng, rất nhanh dẫn tới dân mạng náo động. Nếu là vị tổng tài nào đó trên thương giới không ai nhận thức thì đó là chuyện rất bình thường, dù sao không phải ai cũng có hứng thú với kênh tài chính.
Nhưng mà cố tình Tô Vận lại mang một bộ mặt nhan sắc giá trị cao, khiến cho nàng dù chỉ xuất hiện trên kênh tài chính cũng có thể hút một đám fan. Chưa kể còn có vấn đề tính hướng của Tô Vận, cộng thêm những xì căng đan nhốn nháo không ngừng, khiến cho lưu lượng của Tô Vận quăng xa đám tiểu minh tinh tuyến 2 tuyến 3 cả mấy con phố.
Nhìn bài đăng vừa phát trên weibo, rất nhiều người bắt đầu xắn tay lên, đêm dài đằng đẵng lại có bát quái để xì xào. Hơn nữa còn là bát quái kính bạo như vậy, cái này thật đúng là phúc lợi Lạp tổng tặng cho .
Lạp Lệ Sa dựa ở một bên chơi di động, Tô Tiệp đã thu dọn xong chuẩn bị rời khỏi, Lạp Lệ Sa đột nhiên nhớ đến mục đích xuống lầu, nói với Tô Tiệp: "Tô di, hôm nay đã trễ lắm rồi, ngài cùng Tô Vận lưu lại một đêm đi."
Tô Tiệp gật đầu một cái coi như đồng ý, Tô Vận chờ Tô Tiệp rời khỏi phòng bếp, nàng căm hận nói với Lạp Lệ Sa, "Tôi nói này, em nhàn nhã tới lượn lờ bên cạnh tôi như vậy, thật không biết xấu hổ sao?"
Đáy lòng Tô Vận cực độ bất bình, hận không thể kéo Lạp Lệ Sa qua làm culi.
Lạp Lệ Sa cầm di động ở trong tay, thấy Tô Vận đáy mắt phẫn nộ, Lạp Lệ Sa mềm nhũn kêu một tiếng: "Tỷ tỷ, khổ cực chị!"
"..." Tô Vận đột nhiên nhịn xuống, không phải là rửa chén sao, nàng cũng không phải chưa từng làm.
Chờ Lạp Lệ Sa chơi xong, thấy Tô Vận cuối cùng từ phòng bếp đi ra, Lạp Lệ Sa đem trái cây vừa cắt đưa tới: "Đây, chiêu đãi chị."
Tô Vận ngồi đối diện Lạp Lệ Sa, nhìn mâm trái cây trước mặt, đột nhiên không biết nên nói gì, nàng hướng Lạp Lệ Sa cười một tiếng: "Cảm ơn."
"Đột nhiên nghiêm túc như vậy tôi rất không quen. Mau nếm thử đi, tôi vừa rồi ăn cảm giác cũng không tệ lắm." Lạp Lệ Sa biết Tô Vận đối với thân thế mình không thể nào một chút cảm giác cũng không có, cho nên trong quá trình cùng Tô Vận đùa giỡn, nàng hy vọng có thể để cho Tô Vận tiêu trừ hết nội tâm ngăn cách.
Nếu như bỏ qua mấy xì căng đan phong lưu của Tô Vận, tổng thể mà nói Tô Vận thật sự là một người không tệ. Lạp Lệ Sa rất vui lòng cùng Tô Vận ở chung với nhau, loại cảm giác này không giống với thể nghiệm khi cùng Tiêu Luyến Phong Lưu bọn họ chơi đùa náo loạn, mà là có loại cảm giác thân nhân.
Tô Vận cầm lên múi cam, nếm thử một miếng cười nói: "Đúng là cũng không tệ lắm, có thể mua thêm một ít để trong tủ lạnh ăn dần."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Lạp Lệ Sa cũng thuận tay cầm lên một múi cùng Tô Vận hứng thú ăn.
Tuy rằng hai người vừa mới ăn no, nhưng không trở ngại các nàng vừa xem ti vi vừa ăn chút hoa quả xem như bữa khuya.
Ti vi bên trong đang phát trận dự tuyển so tài violon mới nhất, điều khiển từ xa ở trong tay Lạp Lệ Sa, nàng cũng không đổi kênh mà là mặt không biểu tình nhìn.
Chờ tiến vào quảng cáo, Tô Vận mới buông xuống múi cam trong tay, hỏi Lạp Lệ Sa: "Muốn tham gia sao?"
"Hả? Tôi sao? Tôi không biết, trước kia từng nghĩ là một lần không được thì tới nhiều mấy lần, sau đó... Sau đó chắc là quá thất vọng, tâm ý nguội lạnh rồi. Tôi hiện tại không xác định có còn muốn tiếp tục hoàn thành mộng tưởng của lão sư hay không." Lạp Lệ Sa thản nhiên nói, đàn violon là mộng tưởng của lão sư, âm nhạc là khao khát của lão sư, nàng ban đầu chẳng qua chỉ muốn lợi dụng đàn violon ở đầu đường kiếm thêm ít tiền cơm.
Tô Vận nhìn Lạp Lệ Sa trầm mặc, nàng không lãnh hội được cái loại tâm cảnh đó của Lạp Lệ Sa, bất quá nàng biết người như Lạp Lệ Sa sẽ không dễ dàng chịu thua, càng không phải loại người tùy tiện thỏa hiệp, năm xưa bị đám người kia tước đoạt tư cách quán quân, nàng không tin đáy lòng Lạp Lệ Sa không hận.
Nhưng mà thái độ hiện tại của Lạp Lệ Sa lại làm Tô Vận bắt đầu hoài nghi, bản thân có phải nghĩ sai chỗ nào rồi.
"Được rồi, không nghĩ nữa. Tôi hiện tại là một diễn viên, tương lai sẽ đứng ở võ đài so với hội trường tranh tài violon còn cao hơn, tôi còn muốn một phát đoạt lấy chức ảnh hậu, lưu danh sử sách!" Lạp Lệ Sa tuyên bố chắc như đinh đóng cột.
Sau đó Tô Vận làm chứng, hào tình tráng chí hôm nay của Lạp Lệ Sa toàn bộ hủy bỏ, bởi vì Lạp tổng sau đó lưu danh sử sách không phải ở giới giải trí, mà là ở trên thương trường. Làm một đám công ty xí nghiệp ngày đêm gào than, Lạp tổng vì sao phải lãng phí một gương mặt thịnh thế mỹ nhan? Cô có thể dùng mặt ăn cơm tại sao phải dùng đầu óc?
Dĩ nhiên những thứ này đều là nói sau, hiện tại vấn đề nên đối mặt là Lạp Lệ Sa không xác định được xem kênh gì, cho đến nàng bấm cái điều khiển từ xa như thể đến hư mới bỏ qua.
Tô Vận trực tiếp tắt ti vi, nói với Lạp Lệ Sa: "Em ngày mai còn phải đến phim trường quay phim. Mau ngủ đi, nếu mà tới trễ Sở Tích không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Lạp Lệ Sa nghĩ một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đón Phác Thái Anh, vì vậy ngoan ngoãn nghe lời Tô Vận về phòng ngủ.
Nằm trên giường lớn mềm mại, song Lạp Lệ Sa thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ. Trằn trọc trở mình nhiều lần, Lạp Lệ Sa lại thở dài ngồi dậy.
Về chuyện đàn violon, nàng vẫn khó mà quên, lần này tranh tài rốt cuộc có tham gia hay không?
Trăn trở một hồi Lạp Lệ Sa bất giác ngủ mất, lần nữa tỉnh lại là bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Thật nhanh từ trên giường bò dậy, rửa mặt xong xuống lầu. Nàng cho rằng nàng sẽ là người sớm nhất, không ngờ Tô Vận đã ở phòng ăn chuẩn bị bữa sáng, Lạp Lệ Sa đi tới: "Chào buổi sáng a."
"Chào buổi sáng, trước lại đây ngồi đi. Chờ mẫu thân và Tề di trở lại là có thể ăn." Tô Vận tận tâm tận lực chuẩn bị bữa sáng cho bốn người, kỳ thực bảo mẫu đã sớm đến rồi, nhưng mà Tô Vận lại yêu cầu bữa sáng hôm nay để nàng làm.
Lạp Lệ Sa vào ngồi, cầm lên tờ báo bên cạnh bàn, song sự chú ý lại ở lời nói vừa rồi của Tô Vận: "Trở lại? Mẹ cùng Tô di đi đâu?"
"Các nàng từ rất sớm đã dậy đi tập thể dục, chờ lát nữa sẽ trở lại." Tô Vận vừa dứt lời, bên ngoài phòng khách liền có động tĩnh.
Lạp Lệ Sa buông xuống tờ báo thò đầu nhìn, quả nhiên thấy hai người Tề Nhược cùng Tô Tiệp sánh vai trở về, bất quá nhìn đến Lạp Lệ Sa, hai người lại tận lực tách khoảng cách ra chút.
"Mẹ, Tô di. Chào buổi sáng." Trong trí nhớ Lạp Lệ Sa, nàng cùng Tô Vận hoàn toàn sinh hoạt ở hai thế giới, nhưng mà trong chuyện lễ phép Lạp Lệ Sa so với Tô Vận không hề kém. Khả năng là xuất phát từ gien, giống như Tề Nhược bất luận phẫn nộ bao nhiêu cuối cùng vẫn không thể mở miệng mắng một câu thô tục.
Đến thời điểm dùng cơm, Lạp Lệ Sa cho dù sốt ruột muốn đi đón Phác Thái Anh cũng không lộ ra nôn nóng, chậm rãi mạch lạc dùng xong bữa sáng, cùng Tề Nhược Tô Tiệp nói lời từ biệt sau đó mới theo Tô Vận cùng nhau rời đi.
Tối hôm qua cho đến bây giờ, bất luận là Tô Vận hay Lạp Lệ Sa, đối với các nàng, đây đều là lần đầu tiên cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Không giống với người yêu bầu bạn, mà là thân tình rất giản đơn, cùng người nhà ăn cơm chung nói chuyện phiếm trêu ghẹo.
Tô Vận cùng Lạp Lệ Sa ra ngoài cửa, Tô Vận nhìn ra Lạp Lệ Sa sốt ruột rời khỏi, theo bản năng dặn dò: "Trên đường cẩn thận, không cần vội."
"Biết rồi, chị cũng vậy. Chúc làm việc vui vẻ, bái bai." Lạp Lệ Sa chui vào xe trong chốc lát liền nhanh chóng rời khỏi.
Phác Thái Anh vừa mở cửa, liền có một chiếc xe đột nhiên thắng gấp đậu trước nhà, Phác Thái Anh tự nhiên nhận ra được chiếc xe chảnh chọe này là ai ngồi. Bất quá cũng rất ngạc nhiên Lạp Lệ Sa chạy tới sớm như vậy, dẫu sao nàng đêm qua có lưu ý động tĩnh bên ngoài, tối hôm qua Lạp Lệ Sa trắng đêm không về.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh đã thu thập thỏa đáng chuẩn bị rời khỏi, lúc mở cửa xe nàng còn thở phào nhẹ nhõm, may mà đuổi kịp, thiếu chút nữa Phác Thái Anh đi mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro