
🌺 Chương 64: Bé đáng thương thứ tư (12) 🌺
🌺 Chương 64: Bé đáng thương thứ tư (12) 🌺
Lạc Nhạn Chu đưa tay ra, muốn bế Nguyễn Khinh lên. Nhưng ngay khi tay nàng sắp chạm vào cô, trước mắt chợt lóe lên một tia hàn quang.
Người vốn đang hôn mê là Nguyễn Khinh lúc này lại nửa hé đôi mắt, tiếng "tí tách" vang lên trong hang động tĩnh lặng - là máu tươi nhỏ xuống từ con dao găm mỏng như cánh ve trong tay cô.
Lạc Nhạn Chu cúi mắt nhìn, đầu ngón tay áp út của bàn tay trái đã bị một vết cứa, tuy không sâu, nhưng nếu nàng không tránh kịp thì e rằng cả ngón tay đã bị chặt đứt.
Thực ra Nguyễn Khinh lúc này thần trí không tỉnh táo, chính vì vậy mới không nhận ra người đến gần mình không phải Hoa Dao, mà là Lạc Nhạn Chu. Phản ứng ban nãy, hoàn toàn là bản năng tự vệ của thân thể này.
Khi nhìn rõ người trước mặt là Lạc Nhạn Chu, vẻ lạnh lùng và cảnh giác trong mắt Nguyễn Khinh lập tức tan biến. Cô buông lỏng bản thân, con dao trong tay rơi xuống đất, rồi hoàn toàn ngất lịm đi.
Lạc Nhạn Chu lại một lần nữa đưa tay ra, cuối cùng cũng ôm được cô vào lòng.
Trong đầu nàng vẫn văng vẳng hình ảnh đôi mắt đen nhánh đẹp đẽ của Nguyễn Khinh, nửa mở nửa khép, phản chiếu bóng hình nàng, rồi ngay khoảnh khắc đó liền dịu lại.
Khóe môi nàng khẽ cong lên, nhưng rất nhanh đã mím chặt lại.
Người trong lòng nàng mặt mày tái nhợt, khóe môi còn vương vết máu, cả người nhẹ đến mức như chẳng có chút sức nặng nào.
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ là Hoa Dao, ánh mắt Lạc Nhạn Chu lạnh đi, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận. Nàng không nên đồng ý để Nguyễn Khinh liều mình như vậy.
Nàng ôm Nguyễn Khinh rời khỏi hang động, thì Phó Lưu Oanh cũng vừa đến nơi, phía sau còn có thị vệ của phủ Hạ. Nét mặt vốn lo lắng bất an của nàng, khi thấy Nguyễn Khinh nằm trong lòng Lạc Nhạn Chu, gần như lập tức trắng bệch đi.
"Đường Đường!" Phó Lưu Oanh hoảng hốt, bước nhanh tới muốn đón lấy người.
Lạc Nhạn Chu khẽ lui về sau một bước, rồi nói: "Phó tỷ tỷ, trẫm đang ôm Hạ tướng quân, để tỷ bắt mạch cho tướng quân đi."
Giọng nàng không còn mềm mại như thường ngày, mà hơi trầm thấp, xen lẫn một tia lo lắng và sợ hãi khó nhận ra.
Phó Lưu Oanh lập tức phản ứng lại, nàng hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng ngón tay đặt lên cổ tay Nguyễn Khinh vẫn còn hơi run rẩy.
Nàng phát hiện Nguyễn Khinh bị nội thương nhẹ do cố ép khai thông huyệt đạo, cộng thêm thân thể vốn đã yếu ớt nên mới ngất đi.
Lúc này Phó Lưu Oanh mới miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, giọng khàn khàn nói: "Về phủ Hạ trước đã."
Dù sắc mặt Phó Lưu Oanh vẫn khó coi, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ban nãy, Lạc Nhạn Chu vốn đang căng thẳng trong lòng cũng khẽ thở phào.
Nhưng phủ Hạ lúc này e là không thể quay về. Lạc Nhạn Chu trầm giọng nói:
"Về cung đi."
Sắc mặt Phó Lưu Oanh hơi sững lại, lúc này mới nhớ ra phủ Hạ đêm nay đã bị thiêu rụi đến không còn hình dạng.
Sau khi về cung, Phó Lưu Oanh lập tức lấy thuốc rồi sắc lên, chuẩn bị đích thân đút cho Nguyễn Khinh đang còn mê man uống.
Ánh mắt Lạc Nhạn Chu tối lại.
Dù trong lòng rất muốn tự mình đút cho Nguyễn Khinh, nhưng nàng vẫn không mở miệng. Với tâm trạng lo lắng của Phó Lưu Oanh lúc này, chắc chắn sẽ không đồng ý, huống chi việc cấp bách bây giờ vẫn là thân thể của Nguyễn Khinh.
Trong đầu nàng không tránh được việc nhớ lại cảnh Nguyễn Khinh từng đút thuốc cho mình. Khi ấy, vị Hạ tướng quân luôn dùng ánh mắt lạnh lùng thậm chí ghét bỏ để nhìn nàng, lần đầu tiên đối xử dịu dàng với nàng.
Dáng vẻ tưởng chừng như vẫn bình thản, xa cách, nhưng thực ra lại rất dịu dàng và kiên nhẫn.
Tựa như từ đêm hôm đó, Hạ tướng quân đã trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Nhưng ánh mắt Phó Lưu Oanh nhìn Nguyễn Khinh lúc này—ngoài dịu dàng và lo lắng—còn mang theo những cảm xúc khác.
Trước kia Lạc Nhạn Chu không hiểu, nhưng sau khi nghe câu nói cuối cùng của Hoa Dao, rồi dần nhận ra tình cảm thật sự trong lòng mình, nàng liền nhạy bén phát hiện ra tình cảm mà Phó Lưu Oanh dành cho Nguyễn Khinh.
Bao nhiêu ghét bỏ của Phó Lưu Oanh dành cho Lạc Nhạn Chu trước đây, thoáng chốc đều có lời giải.
Chỉ là, Phó Lưu Oanh còn chưa đút xong một bát thuốc thì bên ngoài đã vang lên tiếng Lưu Hâan xin cầu kiến.
Lưu Hân là thân vệ của Hạ Thanh Đường từ khi ở biên cương, sau này vẫn luôn ở lại phủ Hạ chăm sóc cô. Mọi việc đêm nay, Nguyễn Khinh cũng đều giao cho Lưu Hân xử lý.
Tuy Nguyễn Khinh không cho rằng mình sẽ gặp chuyện gì, nhưng thân thể này thực sự quá yếu, lỡ như hôn mê thì không biết bao lâu mới tỉnh lại.
Hơn nữa, cô vốn đã có ý từ từ giao trả toàn bộ quyền lực trong tay lại cho Lạc Nhạn Chu. Vì vậy, cô đã dặn trước Lưu Hân rằng: nếu có chuyện gì, hãy lập tức đến báo cho tiểu hoàng đế.
Nguyễn Khinh xưa nay chưa từng giấu giếm suy nghĩ của mình, Phó Lưu Oanh tự nhiên cũng hiểu rõ điều đó. Thấy tiểu hoàng đế vẫn còn ngẩn ngơ đứng bên nhìn Nguyễn Khinh, nàng thở dài:
"Bệ hạ hãy đi xử lý chuyện đêm nay trước đi, Đường Đường không sao đâu."
Dù nói vậy, nhưng sắc mặt nàng vẫn không hề nhẹ nhõm chút nào.
Nhưng chuyện đêm nay dù sao cũng cần có người xử lý, huống hồ Lạc Nhạn Chu hoàn toàn không định tha cho Hoa Dao. Nàng cất lời, bởi tâm trạng quá mức căng thẳng và lo lắng nên giọng có phần khô khốc:
"Vậy thì làm phiền Phó tỷ chăm sóc... tướng quân."
Phó Lưu Oanh khẽ gật đầu, đợi đến khi tiểu hoàng đế ra ngoài rồi nàng mới phản ứng lại, khẽ bực bội bĩu môi:
Tiểu nha đầu kia có ý gì chứ? Cái gì mà làm phiền nàng?
Chăm sóc Đường Đường vốn là việc nàng cam tâm tình nguyện.
Lạc Nhạn Chu trước tiên gặp Lưu Hân, sau đó mới gặp người mình bí mật phái đi.
Tin mà Lưu Hân mang đến không khác là bao — tuy xác nhận được thích khách xuất hiện trong cuộc săn xuân là người của Chu triều, nhưng Hoa Dao và Hoa Ca đều đã trốn thoát.
Người mà cấm vệ quân Sở triều cứu được trong cuộc săn xuân trước kia, thực chất chỉ là thế thân, không phải Hoa Ca thật sự.
Trước đó, khi phủ Hạ xảy ra hỏa hoạn, lúc cấm vệ quân khống chế tình hình, thế thân kia đã tự sát.
Lạc Nhạn Chu nét mặt lạnh băng, giọng nói càng thêm âm u: "Tiếp tục truy bắt."
Hoa Dao đã bị thương nặng, đất Sở triều lại rộng lớn, Chu triều ở xa, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể thoát khỏi nước Sở.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đầy dâm tà và dục vọng mà Hoa Dao từng dùng để nhìn Hạ tướng quân, trong lòng Lạc Nhạn Chu liền bốc lửa giận. Nàng giận đến sắc mặt u ám, chỉ hận khi đó không thể lập tức giết chết Hoa Dao.
Phải đến khi ám vệ rời đi một lúc lâu, sắc mặt nàng mới dần trở lại vẻ ôn hòa dịu dàng.
Về phần phủ Tứ hoàng nữ, sau khi Nguyễn Khinh bị Hoa Dao bắt đi, Lạc Nhạn Chu lập tức hạ lệnh vây bắt. Lúc này, Lạc Nhạn Ngữ cùng nhà mẹ đẻ của nàng ta hẳn đã ở trong đại lao.
Tâm trí Lạc Nhạn Chu vẫn luôn lo lắng cho Nguyễn Khinh, hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm tới Lạc Nhạn Ngữ. Vì vậy, sau khi lấy lại được vẻ bình tĩnh, nàng liền muốn quay về điện nơi Nguyễn Khinh đang ở.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp bước đi, đã có thị vệ đến báo. Lạc Nhạn Ngữ muốn gặp nàng.
Sắc mặt Lạc Nhạn Chu trở nên lạnh lẽo.
Thấy vậy, thị vệ đến báo tin mồ hôi lạnh túa ra trán, vội vàng nói:
"Bệ hạ, tứ... Lạc Nhạn Ngữ nói rằng chuyện nàng ta muốn nói có liên quan đến Hạ tướng quân. Cô ấy còn nói nếu người không đến, sau này nhất định sẽ hối hận."
Cuối cùng cũng nói xong trong áp lực bị khí thế của Lạc Nhạn Chu đè nén, thị vệ vẫn còn hoảng sợ.
Người ngoài đồn rằng bệ hạ có tính cách thuần hậu, ôn hòa thiện lương — nhưng giờ được tận mắt cảm nhận sát khí đậm đặc đến gần như ngưng tụ thành thực thể ấy, hắn chỉ mong những kẻ tung tin nhảm kia có thể đích thân tới mà cảm nhận.
Vốn dĩ Lạc Nhạn Chu không định đến, nhưng nghe Lạc Nhạn Ngữ nhắc đến Nguyễn Khinh, nàng cuối cùng vẫn bước vào ngục một chuyến.
Trong ngục, Lạc Nhạn Ngữ mặc áo tù, tóc tai bù xù, hoàn toàn không còn vẻ cao quý của một Tứ hoàng nữ.
Ánh mắt nàng ta nhìn Lạc Nhạn Chu vừa oán độc, vừa khó hiểu, nhưng rõ ràng nhiều nhất vẫn là căm hận và không cam lòng.
Trùng sinh mới chưa đầy nửa tháng đã lâm vào bước đường này, Lạc Nhạn Ngữ sao có thể cam tâm?
Nhưng đến tận bây giờ, nàng ta vẫn không hiểu, tại sao đứa em gái nhu nhược vốn dễ khống chế như Lạc Nhạn Chu lại dám làm đến mức này!
Chỉ là, khi cố gắng thu lại ánh mắt oán độc, nhìn kỹ Lạc Nhạn Chu một lần nữa, đáy lòng nàng ta chợt dâng lên một luồng khí lạnh — những lời định mắng nhiếc liền nghẹn nơi cổ họng.
Đôi mắt đen mềm yếu thuở nào của Lạc Nhạn Chu, lúc này lại sâu thẳm, lạnh lẽo, như ẩn chứa một cơn bão không thể đoán định.
Lạc Nhạn Ngữ sắc mặt trắng bệch, rồi lập tức chuyển thành cơn giận dữ không thể kìm nén. Nàng ta nghiến răng:
"Tiểu Ngũ, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Có phải là do Hạ..."
Thanh âm chững lại nơi cổ họng.
— Hạ Thanh Đường? Là ý của nàng ấy sao?
Lo sợ trong ngục có tai mắt của Hạ Thanh Đường, Lạc Nhạn Ngữ không dám nói thẳng ra, ngay cả chữ "Hạ" cũng bị nghẹn lại.
"Đương nhiên là ý của trẫm." Lạc Nhạn Chu lạnh lùng, khẽ cười, giọng nói u trầm:
"Tứ hoàng tỷ muốn nói gì thì nói đi. Nếu không, sau này sẽ chẳng còn cơ hội đâu."
Lạc Nhạn Ngữ thoáng ngẩn người, không thể tin được Lạc Nhạn Chu lại biến thành như vậy. Ngay sau đó, trong lòng nàng ta dâng lên một suy đoán lạnh buốt và khó tin, ánh mắt vừa sợ hãi vừa hận, pha lẫn tức giận vì bị lừa:
"Lạc Nhạn Chu! Ngươi cũng quay lại rồi?!"
"Không phải Tứ hoàng tỷ nói có chuyện về Hạ tướng quân cần nói với trẫm sao?" Đôi mắt Lạc Nhạn Chu sâu thẳm như vực, giọng nói lạnh như băng:
"Trẫm lại quên không nhắc Tứ hoàng tỷ..."
"Hiện nay toàn bộ dân chúng Sở triều đều biết, Tứ hoàng nữ Lạc Nhạn Ngữ thông đồng với Hoa Dao bên Chu triều mưu phản. Chỉ còn chờ ngày hành quyết."
"Lạc Nhạn Chu! Ngươi dám làm vậy?!" Lạc Nhạn Ngữ trừng to mắt, hoàn toàn không hiểu mọi việc làm sao lại thành ra thế này.
Rõ ràng nàng ta đã trở lại, rõ ràng mọi kế hoạch đều nằm trong tay.
Rốt cuộc là sai ở đâu?!
Nghĩ đến sự thay đổi hoàn toàn trong tính cách của Lạc Nhạn Chu, Lạc Nhạn Ngữ càng thêm tin vào suy đoán của mình — chắc chắn là Lạc Nhạn Chu cũng đã trùng sinh!
"Lạc Nhạn Chu, nếu ngươi cũng đã quay lại, càng nên hiểu rõ, giang sơn này là của Lạc gia chúng ta!"
Giọng nàng ta khàn khàn, dù trong lòng đầy oán hận, lúc này vẫn phải tạm thời nhẫn nhịn:
"Ngươi quên rồi sao, kiếp trước Hạ Thanh Đường đã đối xử với ngươi thế nào?! Vậy mà kiếp này lại giúp kẻ thù hại người thân!"
Lạc Nhạn Ngữ biết rõ, binh quyền Sở triều vẫn nằm trọn trong tay Hạ Thanh Đường. Nếu không có nàng ấy, Lạc Nhạn Chu sao có thể có quyền và gan đưa nàng ta vào ngục?
Kiếp trước? Kiếp này?
Đồng tử Lạc Nhạn Chu co rút lại, mày vô thức nhíu chặt. Những lời kia nghe thật hoang đường, nhưng nàng lại cảm thấy Lạc Nhạn Ngữ nói thật.
Vẻ nghi hoặc trên mặt nàng không chút che giấu — chính biểu cảm ấy khiến Lạc Nhạn Ngữ chợt thay đổi suy đoán, cuối cùng càng tin tưởng rằng Hạ Thanh Đường mới là người đã trọng sinh.
Không còn phân biệt nổi nữa, Lạc Nhạn Ngữ cũng không cố kiêng dè, thẳng thừng nói ra mọi chuyện Hạ Thanh Đường đã làm với Lạc Nhạn Chu kiếp trước:
"Nàng ta xem ngươi là món đồ chơi, hành hạ, giày vò ngươi, ngươi thật sự không nhớ sao?!"
Dù trong lòng đã dấy lên gợn sóng, Lạc Nhạn Chu vẫn chỉ khẽ cúi mắt, lạnh nhạt: "Tứ hoàng tỷ, ngươi điên rồi."
Nói rồi, nàng xoay người bỏ đi, phía sau là tiếng gào thét đầy căm hận của Lạc Nhạn Ngữ:
"Lạc Nhạn Chu! Ngươi sẽ hối hận! Ngươi sớm muộn cũng bị Hạ Thanh Đường hành hạ đến chết!"
Hình ảnh hung tàn tàn nhẫn của Hạ Thanh Đường trong kiếp trước vẫn khắc sâu trong lòng Lạc Nhạn Ngữ. Dù có chết, nàng ta cũng không tin Lạc Nhạn Chu có thể thắng được Hạ Thanh Đường.
Lạc Nhạn Chu khẽ nhếch môi, nở nụ cười lạnh:
Hối hận sao? Ta, Lạc Nhạn Chu — chưa từng làm chuyện gì phải hối hận!
------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua có xin phép nghỉ trong phần bình luận, không biết mọi người có thấy không QAQ. Chưa viết được đến đoạn mềm mềm (tức Khinh Khinh) tỉnh lại, khóc thút thít, chúc ngủ ngon moah moah chụt chụt~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro