
Chương 3 (Đã sửa)
Âm thanh giày cao gót của Tô Linh cùng tiếng cười khẩy của đám bạn kia vẫn còn vọng mãi trong trí óc Lâm Thùy Linh như một cơn ác mộng không hồi kết. Suốt hai giờ đồng hồ bị hành hạ, cơ thể nàng gần như kiệt quệ, chẳng còn sức chống cự. Khi hơi thở yếu ớt đến mức tưởng chừng như tan biến, họ mới vội vàng đưa nàng đến bệnh viện. Không phải vì lo lắng, mà chỉ vì sợ Lâm Duệ Cảnh phát hiện ra điều bất thường khi biết con gái mình nhập học trong tình trạng đầy thương tích.
Bệnh viện mà họ chọn là một nơi tầm thường, phòng bệnh chật hẹp, bác sĩ điều trị qua loa, chỉ cần giữ cho bệnh nhân thoi thóp thở là đủ. Trong mắt họ, Thùy Linh chỉ là một công cụ, một cái vỏ vô tri cản đường.
Những ngày đầu ở bệnh viện ấy, nàng không nhận được một cuộc thăm hỏi nào từ anh trai hay Tô Linh. Cô đơn, kiệt sức, toàn thân đau đớn, nàng đã nhiều lần tưởng chừng mình không thể tiếp tục tồn tại. Chỉ khi Duệ Cảnh trở về từ Pháp, sự thật mới dần sáng tỏ.
Ông sốt ruột vì hơn một tuần không thấy con gái hồi âm, liền cho người đi dò la. Kết quả khiến ông như chết lặng: Thùy Linh đang nằm trong một bệnh viện bình dân, vết thương chi chít, gương mặt xanh xao, gầy gò đến mức khó nhận ra. Giây phút đó, trái tim của một người cha tan vỡ, xen lẫn với cơn thịnh nộ không thể kìm nén.
Duệ Cảnh lập tức chuyển con gái đến bệnh viện quốc gia, đích thân thuê đội ngũ y bác sĩ giỏi nhất để chăm sóc. Ông không còn tin bất cứ lời giải thích nào từ Lâm Duy Khánh và Tô Linh. Khi cuộc điều tra riêng được hoàn tất, toàn bộ sự thật lộ ra: chính họ đã lên kế hoạch hãm hại Thùy Linh. Cơn giận dữ của Duệ Cảnh bùng nổ, ông không chút do dự tước bỏ mọi quyền thừa kế, đuổi Duy Khánh ra khỏi Lâm gia.
Nhưng dù công lý trong gia tộc đã được thực thi, vết thương trong lòng Thùy Linh không thể dễ dàng xóa bỏ.
Tại bệnh viện quốc tế, mọi vết thương ngoài da được chữa trị cẩn thận. Sau bốn tháng, cơ thể nàng hồi phục gần như hoàn toàn, gương mặt xinh đẹp một lần nữa hiện rõ. Nhưng ánh mắt nàng đã khác xưa. Nỗi sợ hãi ngự trị trong từng cái chớp mi, từng hơi thở run rẩy.
Nàng được chẩn đoán mắc rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD). Mỗi lần nhìn thấy cây đàn piano, đôi tay nàng run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra như thể sắp nghẹt thở. Ký ức bị đánh đập trong căn phòng nhạc riêng vẫn hiện về, ám ảnh đến mức chỉ cần nghe tiếng cửa đóng mạnh cũng đủ khiến nàng hét lên trong tuyệt vọng.
Ngoài ra, những tổn thương lòng tin đã khiến nàng mắc thêm rối loạn nhân cách ranh giới (BPD). Nàng luôn sống trong trạng thái hoài nghi, bất an, lo sợ bị bỏ rơi. Người anh trai từng là chỗ dựa nay hóa thành kẻ phản bội, để lại trong tâm trí nàng một khoảng trống không thể lấp đầy.
Trong cơn giằng xé ấy, tâm trí nàng vô thức tạo ra một nhân cách khác – Lâm Khánh An.
An không mang theo sự run rẩy, không bị trói buộc bởi ám ảnh. An mạnh mẽ, sắc sảo, có khả năng đối mặt với ánh nhìn đám đông, có thể cất cao tiếng hát, gõ những phím đàn mà không sợ run tay. Với sự hiện diện của An, Thùy Linh mới có thể tiếp tục con đường nghệ thuật.
Hai nhân cách này không đối lập hoàn toàn, ngược lại, họ chia sẻ và thấu hiểu nhau. Linh sợ hãi, An đứng ra bảo vệ. Linh yếu đuối, An gánh vác. Những cuộc đối thoại âm thầm trong tâm trí trở thành điểm tựa để họ cùng nhau tồn tại.
Duệ Cảnh lo lắng nhưng vẫn muốn con gái thực hiện ước mơ. Ông xin cho nàng tạm hoãn nhập học một kỳ để hồi phục, sau đó đích thân đưa nàng sang Mỹ.
Tại giảng đường âm nhạc danh giá, An là người bước ra ánh sáng. An đi học, biểu diễn, giao lưu. Mỗi tối trở về phòng, nàng để lại bài giảng, những trải nghiệm trong ngày cho Linh. Nhờ vậy, Linh không hề bị "khoảng trống ký ức" như nhiều bệnh nhân DID khác.
Bốn năm học trôi qua, không ít lần Linh muốn bỏ cuộc vì PTSD tái phát, nhưng An luôn khích lệ:
"Em chỉ cần nghỉ ngơi. Để tôi lo. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi."
Nhờ sự gắn bó kỳ lạ ấy, họ vượt qua tất cả, tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.
Khi trở về Trung Quốc, Duệ Cảnh không đưa con gái về biệt thự Lâm gia, mà mua cho nàng một căn nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô Bắc Kinh. Căn nhà đơn giản, ấm cúng, có phòng nhạc riêng trên lầu hai – nhưng lần này, cửa được làm bằng gỗ sồi chắc chắn, cách âm hoàn hảo, gắn kèm hệ thống đèn ấm để nàng không còn sợ bóng tối.
Ông khuyên nàng nên tìm một người có thể mang lại cảm giác an toàn để sống cùng, giúp giảm bớt các cơn hoảng loạn. Linh không phản đối, chỉ im lặng gật đầu.
Chưa lâu sau, nàng nhận được lời mời từ trường Trung học Dân lập Bắc Kinh làm giáo viên thanh nhạc. Đây là cơ hội để Linh – và cả An – thử sức ở một vai trò mới: không chỉ biểu diễn, mà còn dẫn dắt thế hệ trẻ đến với âm nhạc.
An thay Linh đàm phán các điều khoản hợp đồng, lạnh lùng, rành mạch như một luật sư. Sau khi ký kết, hiệu trưởng đích thân dẫn nàng đi tham quan trường.
Khi đoàn người đi ngang qua phòng thể dục, tiếng ồn ào bất thường lọt vào tai An. Tiếng cười chế nhạo, tiếng chửi rủa cay độc, và xen lẫn trong đó là tiếng khóc nghẹn ngào.
Cả cơ thể Linh run lên. PTSD lập tức trỗi dậy, ký ức bị đánh đập năm xưa ùa về như cơn lũ. Nàng muốn bỏ chạy, muốn bịt tai lại. Nhưng An không cho phép.
"Đứng yên, để tôi."
An bình tĩnh quay sang người dẫn đường, mỉm cười nhạt:
"Xin lỗi, tôi cần xử lý chút việc. Thầy có thể đi trước không?"
"Ơ nhưng mà chúng ta vẫn còn nhưng khu vực chưa tham quan mà" thầy giáo đó đã hiểu được ý định muốn đi vào can ngăn của An, nhưng ông ta sợ sẽ bị vạ lây bởi chuyện này nên muốn cản chị lại.
Thấy rõ ý định muốn ngăn cản của ông ta thì chị nhanh chóng đẩy ông ta sang một bên rồi đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là một nhóm nữ sinh đang vây quanh một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài rối bời, quần áo xộc xệch, trên cánh tay còn hằn rõ vết bầm. Chúng hò hét, xô đẩy, ném sách vở của cô xuống đất.
An không nói lời nào, chỉ tiến thẳng đến. Ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến cả đám kia sững sờ.
"Các em đang làm gì ở đây?" – giọng nàng vang lên, dứt khoát như mệnh lệnh.
Không ai dám trả lời. Bầu không khí bỗng im bặt.
An cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ cô gái kia dậy. Đôi mắt trong veo ngấn lệ ngẩng lên nhìn nàng – một ánh nhìn run rẩy, sợ hãi, nhưng cũng ánh lên tia hy vọng mong manh.
"Em không sao chứ?" – An hỏi khẽ.
Cô nhóc ấy khẽ lắc đầu rồi đột nhiên khóc oà lên, siết chặt tay áo của chị.
An siết nhẹ vai cô, rồi lạnh lùng quay lại cảnh cáo nhóm học sinh kia:
"Nếu tôi còn thấy cảnh này lần nữa, đừng trách hậu quả."
Không một ai dám thở mạnh.
Sau khi đưa Lạc Vy về ký túc xá an toàn, An mới thở ra một hơi dài. Linh trong tâm trí run rẩy thì thầm:
"Cảm ơn chị... Nếu không có chị, chắc em đã ngất đi mất."
An khẽ đáp:
"Không sao, em đã không còn một mình rồi, đừng cố gắng tự gánh vác mọi chuyện"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro