Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Âm nhạc với Thùy Linh không chỉ là niềm đam mê, mà còn là chỗ dựa tinh thần. Từ năm cuối tiểu học, nàng đã tham gia những cuộc thi nhỏ trong thành phố, rồi dần bước ra các sân khấu lớn hơn. Ban đầu, Linh chỉ đứng ở vị trí khuyến khích hoặc giải ba. Nhưng càng thi đấu, càng tập luyện, ngón tay nàng càng điêu luyện, âm nhạc của nàng càng truyền cảm. Năm lớp tám, Linh giành được giải nhất trong một cuộc thi piano toàn thành phố. Tấm huy chương nhỏ ấy không chỉ chứng minh tài năng, mà còn là dấu mốc mở ra một chặng đường khác.

Thế nhưng, tài năng lại luôn đi kèm với sự đố kỵ. Bạn bè cùng lớp, thay vì chúc mừng, lại nhìn nàng với ánh mắt đầy ác ý. Những lời thì thầm sau lưng, những ánh mắt xoi mói dần biến thành sự tẩy chay rõ rệt. Ban đầu chỉ là sự xa lánh trong giờ giải lao, nhưng dần dần, sự ác ý biến thành hành động.

Một buổi chiều năm lớp mười, Linh bị một nhóm bạn học chặn ở sân sau trường. Trước khi kịp phản ứng, nàng đã bị xô ngã xuống đất. Những cú đá, những cái tát giáng xuống liên tiếp. Tiếng cười nhạo vang lên át đi mọi lời van xin. Linh không hiểu vì sao chỉ vì âm nhạc và niềm đam mê của mình mà nàng phải chịu những đòn thù ác độc như vậy.

Trong khi đó, ở cổng trường, Duy Khánh đứng chờ mãi mà không thấy em gái ra. Linh thường đúng giờ, hôm nay lại biến mất bất thường khiến cậu lo lắng. Cảm giác bất an thúc giục cậu chạy đi tìm. Khi vòng qua sân sau, cảnh tượng đập vào mắt cậu khiến máu nóng dồn lên.

"Dừng lại!" – Duy Khánh hét lớn, lao vào giữa nhóm học sinh.

Chỉ trong vài phút, với kỹ năng được rèn luyện từ nhỏ, cậu nhanh chóng hạ gục từng kẻ. Những tên còn lại hoảng sợ bỏ chạy. Cậu dìu Linh dậy, nhìn thấy gương mặt đầy vết bầm và đôi mắt ngân ngấn nước, trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc vừa tức giận vừa thương hại.

Ngày hôm đó, cậu đưa nàng về nhà. Khi biết chuyện, Lâm Duệ Cảnh tức giận đến mức suýt hủy bỏ cả hợp đồng lớn chỉ để điều tra và xử lý những kẻ đã dám động vào con gái mình. Nhưng ông cũng nhận ra một điều: cho dù ông cố gắng bảo vệ, Thùy Linh vẫn quá mong manh giữa thế giới đầy hiểm nguy.

Từ hôm ấy, ông quyết định để con gái học võ tự vệ. Những buổi tập luyện không quá nặng nề, chỉ đủ để nàng biết cách thoát hiểm và bảo vệ bản thân khi cần. Đồng thời, từ đó, bên cạnh Linh luôn có vệ sĩ âm thầm theo sát, chỉ trừ những lúc nàng ở trong khuôn viên gia đình. Và như thế, không ai dám động đến nàng thêm lần nào nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi, Linh bước sang tuổi mười tám. Trong khi nàng mải mê chuẩn bị cho kỳ thi đại học âm nhạc, thì Lâm Duy Khánh đã chính thức bước chân vào thương trường. Nhờ sự thông minh và ý chí, cậu được giao vị trí tổng giám đốc của Aegis BioDynamics – tập đoàn con quan trọng bậc nhất của Lâm gia. Dưới sự điều hành của Khánh, công ty phát triển nhanh chóng, góp phần củng cố quyền lực của gia tộc.

Cũng trong thời gian này, Duy Khánh công khai chuyện tình cảm với một cô gái tên Tô Linh. Cô ta vốn là người miền quê, lên thành phố làm việc để phụ giúp cha mẹ và nuôi em trai ăn học. Gặp Khánh, cô ta như bắt được cơ hội đổi đời. Sau một năm quen biết, họ chính thức thành đôi, và chẳng bao lâu sau, Khánh đưa Tô Linh về ra mắt gia đình.

Điều bất ngờ là Lâm Duệ Cảnh không phản đối. Trái lại, ông còn ủng hộ mối quan hệ ấy, tin rằng nếu con trai nuôi có người đồng hành, gia tộc sẽ thêm vững vàng. Ông thậm chí còn vui vẻ bàn đến chuyện cưới hỏi trong tương lai.

Ngày công bố kết quả thi đại học, Thùy Linh nhận được tin trúng tuyển vào một trường âm nhạc danh giá tại Mỹ. Bữa tối hôm đó, trong không khí ấm cúng của gia đình, nàng cẩn thận thông báo tin vui.

"Con đã đậu rồi, cha!" – Linh mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Duệ Cảnh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, không phải vì tức giận, mà vì quá đỗi vui mừng. Ông đứng dậy, vòng qua bàn ôm lấy con gái. "Giỏi lắm! Cha đã tin con sẽ làm được. Nếu chẳng may con không đậu, cha cũng sẽ chi tiền để con học bằng được. Nhưng hôm nay... cha thật sự tự hào."

Trong khi đó, Duy Khánh chỉ ngồi im, khuôn mặt dường như chẳng chút cảm xúc. Khi được Duệ Cảnh hỏi ý kiến, anh ta mỉm cười hời hợt: "Em ấy luôn giỏi như vậy. Em tin chắc Linh sẽ thành công."

Câu trả lời quá bình thản, tương phản với niềm vui sôi trào trong căn phòng.

Không khí trở nên rộn ràng, và chính lúc ấy, Linh lấy hết can đảm để nói ra điều mình giấu kín bấy lâu: "Cha... con còn một chuyện muốn nói. Con... con là người đồng tính."

Lời vừa dứt, căn phòng như chìm vào tĩnh lặng. Duệ Cảnh sững người trong vài giây, rồi khẽ cười, đưa tay xoa đầu con gái. "Chỉ cần con hạnh phúc, cha sẽ không ép buộc con bất cứ điều gì."

Nhưng bên kia bàn, Duy Khánh và Tô Linh lại im lặng bất thường. Ánh mắt của họ lướt qua nhau, thoáng ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Phần còn lại của bữa ăn trôi qua trong sự yên lặng nặng nề từ hai người ấy.

Cuối bữa, Duệ Cảnh thông báo rằng ông sẽ phải đi công tác ở chi nhánh tại Pháp trong vài ngày tới.

Sáng hôm sau, cả nhà tiễn ông ra sân bay. Sau khi cha rời đi, Duy Khánh đưa Tô Linh và Thùy Linh về nhà, rồi vội vã trở lại công ty.

Linh một mình bước vào phòng nhạc. Ánh sáng dịu qua khung cửa sổ, phủ lên phím đàn một lớp sáng mỏng. Nàng ngồi xuống, đôi tay lướt nhẹ, bản nhạc mới vang lên, chất chứa niềm vui, hy vọng cho tương lai.

Thế nhưng, vào khoảng trưa, cánh cửa phòng nhạc bỗng bật mở dữ dội. Tô Linh xông vào, ánh mắt hằn học. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Thùy Linh đã nghe thấy tiếng "rầm" khi chiếc đàn bị đá mạnh, âm thanh chói tai vang khắp phòng.

"Cô... làm gì vậy?" – Linh hoảng hốt đứng bật dậy.

Tô Linh không đáp, chỉ cười khẩy rồi ra hiệu. Lập tức, một nhóm người – bạn của cô ta – ùa vào, khống chế Linh, ép nàng ngã xuống sàn.

Tiếng cười châm biếm vang lên cùng những lời nhục mạ:
"Đồng tính à? Thứ bệnh hoạn."
"Cái loại này mà cũng dám mơ thành nghệ sĩ?"

Tô Linh tiến đến, cúi xuống, tát thẳng vào mặt Linh. Tiếng da thịt chạm nhau chát chúa, mùi máu tanh dần lan ra từ khóe môi nàng. Linh vùng vẫy, nhưng những bàn tay siết chặt giữ nàng bất động.

"Tôi sẽ cho cô biết, sống khác biệt đồng nghĩa với việc phải trả giá thế nào." – Tô Linh gằn giọng, rồi liên tục đánh đập nàng một cách tàn nhẫn.

Nỗi đau thể xác hòa lẫn sự nhục nhã khiến Linh gào khóc, cầu xin, hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra. Duy Khánh bước vào. Trong phút chốc, Linh như nhìn thấy cứu tinh. Nàng vội khóc lóc cầu cứu: "Anh... cứu em với..."

Nhưng ánh mắt mà Duy Khánh dành cho nàng lại khiến tim nàng lạnh buốt. Không phải thương xót, không phải tức giận, mà là sự ghê tởm.

"Đánh mạnh hơn." – Anh ta ra lệnh, giọng bình thản như thể đang bàn chuyện công việc.

Thùy Linh chết lặng. Trái tim nàng rơi xuống vực thẳm. Lúc ấy, nàng mới nhận ra vì sao hôm nay đám người làm lại không có mặt quanh phòng nhạc. Mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

Ánh mắt dửng dưng của người anh trai nuôi, người từng che chở nàng thuở nhỏ, giờ đây hóa thành lưỡi dao cắm sâu vào tim.

Một bi kịch đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro