
CHƯƠNG 37: CON DAO GĂM
“Oẹ…”
Thanh Giang khuỵu xuống, một tay chống đất, một tay ôm bụng nôn thốc nôn tháo. Tiếng nôn vang vọng giữa căn hầm đá lạnh khiến Nguyệt Hà cũng phải rùng mình.
“Bình tĩnh nào, tất cả kết thúc rồi, chỉ là ảo giác thôi…”
Nguyệt Hà vội quỳ xuống bên cạnh, bàn tay lạnh buốt khẽ xoa lưng cô gái trẻ. Dù gương mặt cũng tái nhợt như bị rút máu nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Nhưng chính nàng cũng biết, nói ra những lời đó chẳng giúp gì được. Toàn thân Nguyệt Hà vẫn rịn mồ hôi, từng hơi thở nặng nề, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng rên rỉ và tiếng kim loại cứa vào thịt len lỏi trong trí nhớ. Tất cả cứ như vẫn còn đó, chưa hề tan biến.
Thanh Giang thở hổn hển, đôi mắt cô đỏ ngầu, từng hơi thở phả ra đứt quãng. Cô khàn giọng, giọng nói lẫn trong hơi thở gấp, như thể nếu nói chậm hơn, cô sẽ nôn thêm lần nữa.
“Mẹ kiếp… sao cái ảo giác nào cũng tởm lợm dữ vậy?”
Họ đã tỉnh lại từ vài phút trước trong chính căn hầm ngục nơi vừa diễn ra ảo giác. Bốn bức tường ẩm thấp vẫn phủ rêu, những sợi xích vẫn treo lủng lẳng từ trần nhà, đung đưa khe khẽ như vừa có thứ gì đó chuyển động. Không khí nồng nặc mùi máu khô và sắt gỉ.
Thanh Giang nuốt khan, giọng vẫn còn run:
“Mà chị Hà này… con dao găm đâu rồi?"
Nguyệt Hà còn đang đứng thất thần. Lời hỏi của cô gái trẻ vang lên chậm rãi, xuyên qua làn không khí đặc quánh, mới khiến nàng khẽ chớp mắt, lấy lại chút ý thức.
“Lạ thật đấy…Rõ ràng vừa rồi chúng ta đã chìm vào ảo giác rồi mà… tại sao con dao vẫn chưa xuất hiện?”
Ánh mắt nàng ngập ngừng lướt qua khắp căn hầm, từ những chiếc cọc sắt gỉ cho đến góc tường nơi có vệt nước loang như hình bàn tay. Không một tia sáng nào phản chiếu kim loại, không một dấu hiệu nào cho thấy vật kế thừa thứ tư từng tồn tại ở đây.
Thanh Giang cau mày, tiến lên vài bước, cúi rạp người nhìn dưới chân, lật cả những miếng gạch đá nứt vỡ, giọng cô lạc đi vì căng thẳng:
“Không thể nào… những lần trước, vật kế thừa đều xuất hiện ngay sau khi ảo giác kết thúc mà. Chẳng lẽ lần này…”
Một cơn gió lạnh từ đâu thổi qua khe tường, khiến ngọn đèn dầu chao đảo. Nguyệt Hà khẽ siết chặt chuôi đèn, đôi môi nàng mím lại, ánh mắt tối sầm lại:
“Có lẽ… con dao không ở đây. Nhưng chúng ta gặp ảo giác ở đây…thì tức là con dao găm cũng chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.”
Nguyệt Hà chỉ tay về phía cửa ra vào:
“Bên cạnh vẫn còn một căn phòng đấy… qua đó xem đi.”
“Chỗ đó… chả phải cái phòng trong ảo giác vừa nãy hả?”
Nguyệt Hà khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài, gượng cười mà chẳng chút vui:
“Ừ… nhưng hết cách rồi, qua đó thôi.”
Thanh Giang cắn môi, gật đầu thật khẽ. Hai người ra ngoài hành lang tối om bên ngoài.
Họ dừng lại trước cánh cửa đối diện, nơi trong ảo giác từng là “phòng trưng bày” của con quái vật đội lốt người phụ nữ. Khi Nguyệt Hà đưa tay đặt lên tay nắm cửa lạnh buốt, ngọn đèn dầu lại khẽ chập chờn… như sợ hãi trước thứ đang ẩn sau đó.
Nàng khẽ thở hắt ra, rồi nắm chặt tay cầm, đẩy cửa đi vào. Cánh cửa mở ra, phát ra một âm thanh kẽo kẹt kéo dài.
Căn phòng trưng bày đó, nếu gọi đúng hơn thì đúng hơn phải là một hầm xác. Không khí bên trong đặc quánh, từng đợt mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc, vừa của máu, vừa của xác thịt phân hủy, lại lẫn mùi hăng của hóa chất bảo quản, tạo thành một hỗn hợp mùi nồng nặc đến buồn nôn.
Trên bốn bức tường, những kệ gỗ mục ruỗng xếp san sát, từ sàn đến tận trần. Trên mỗi kệ là vô số lọ thủy tinh to bằng nửa thân người, bên trong chứa đầy thứ dung dịch sệt màu nâu vàng, nổi lềnh bềnh những mảng vụn như da thịt bị tan chảy. Bên trong đó là những chiếc đầu người, lơ lửng giữa thứ dung dịch đục ngầu, da họ đã đổi màu xám xanh, mái tóc loang lổ trôi lềnh bềnh như tảo chết.
Một vài chiếc đầu vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt mở trừng trừng, đồng tử mờ đục như thủy tinh nứt, song vẫn mang cái cảm giác đang nhìn, đang dõi theo. Số khác thì bị nứt nẻ, phần miệng há to, cong thành nụ cười méo mó, răng và lợi đen sì.
Trên nền phòng, những mảng máu đã khô từ lâu, đen lại như than, vẫn còn loang loáng trong vệt sáng của đèn dầu. Một vài dụng cụ gỉ sét vương vãi khắp nơi, nào là kìm, dao mổ, móc sắt, cưa xương… tất cả đều phủ lên thứ rêu mốc dày đặc và vệt nâu đỏ cũ kỹ, song vẫn lấp lánh ánh kim loại khi ánh sáng hắt qua.
Ngọn đèn dầu trong tay Thanh Giang run lên từng hồi, ánh sáng vàng nhợt nhạt chiếu lên những chiếc lọ thủy tinh. Phía sau lưng, những gương mặt không còn sinh khí vẫn lặng lẽ dõi theo họ.
Nguyệt Hà cố trấn tĩnh, nàng hít một hơi thật sâu, rồi ánh mắt nàng dừng lại nơi góc tường bên phải. Ở đó, một cánh cửa gỗ mục nát gần như chìm hẳn vào trong bóng tối, nếu không để ý kỹ thì dễ mà lướt qua.
Một luồng khí lạnh buốt từ khe cửa len ra, phả lên da thịt nàng. Nguyệt Hà khẽ kéo tay áo Thanh Giang:
“Em có cảm nhận được không? Có một luồng khí lạnh… từ sau cánh cửa kia.”
Thanh Giang nuốt nước bọt, cổ họng đã sớm khô khốc. Cô liếc nhìn hướng đó:
“Con dao găm… hẳn là ở trong đó nhỉ?”
Họ cùng bước tới, từng bước chân nặng trĩu vang lên trên nền đá lạnh. Mỗi khi họ tiến lại gần hơn, luồng khí lạnh càng trở nên rõ rệt.
Cánh cửa mở ra, bản lề rít lên một tiếng dài, khàn đặc, vang vọng khắp không gian tối om.
Một làn hơi lạnh dày đặc ùa ra như sinh vật sống, trườn qua cổ chân hai người, khiến da họ nổi gai ốc. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong tay Thanh Giang yếu ớt lay động, soi rõ bụi bay lơ lửng trong không khí.
Căn phòng chả có gì ngoài một chiếc bàn đặt ngay trung tâm. Nó to lớn, thô kệch và nặng nề. Lớp gỗ sậm màu, từng thớ đã mục nát theo thời gian, tỏa ra mùi ẩm mốc xen lẫn hăng hắc mùi sắt gỉ.
Trên bề mặt bàn là một mê cung của vết nứt, chằng chịt như mạng nhện. Có những vết nứt nhỏ, lượn quanh mép bàn như dấu tay ai đó đã bấu vào trong tuyệt vọng. Còn những vết rạch sâu hoắm thì chạy dài từ đầu này sang đầu kia, trông như thể từng có một lưỡi dao hoặc vật nặng chém mạnh xuống, để lại dấu hằn dọc ngang.
Giữa những đường nứt ấy, máu đã thấm sâu vào từng thớ gỗ, khô lại thành màu nâu sậm. Có chỗ chuyển sang đen sì, có chỗ loang ra như hoa văn bệnh hoạn của thời gian. Khi ánh lửa từ đèn dầu lay động, mặt bàn ánh lên một lớp bóng mờ nhờ nhợ, như thể máu ấy vẫn chưa kịp khô hoàn toàn.
Ở bốn góc bàn, gắn chặt vào thân gỗ là những đoạn xích sắt to bằng cổ tay người lớn. Mỗi sợi xích được nối với một vòng khóa tròn, phần chốt đã rỉ sét đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vụn ra thành bụi.
Dưới gầm bàn, từng vệt máu khô vương vãi, chảy xuống nền đá tạo thành hình dáng ngoằn ngoèo. Mỗi vết đều đều chứng minh rằng có ai đó đã gào thét, đã vùng vẫy, và cuối cùng bị nuốt chửng trong cơn ác mộng không lối thoát.
Ánh sáng yếu ớt quét qua, khiến chiếc bàn gỗ ấy trông vừa như bàn tế, vừa như giường mổ, một thứ ranh giới nơi cái chết và nỗi đau từng hòa quyện, thấm sâu vào từng thớ gỗ cho tới tận linh hồn.
Trên chiếc bàn gỗ khổng lồ ấy là một thi thể đã phân hủy gần như hoàn toàn.
Phần da thịt đã bong tróc loang lổ từng mảng, để lộ những đoạn xương trắng ngà lẫn gân đen dính bết lại với nhau bởi lớp dịch nhớp nháp. Mùi tử khí dày đặc bốc lên, vừa tanh, vừa hôi nồng nặc, len lỏi trong từng hơi thở.
Khuôn mặt thi thể không còn rõ nét người nữa. Hai hốc mắt trũng sâu, chỉ còn lại hắc dịch đọng lại bên trong. Đôi môi teo quắt, nứt nẻ, hé mở như vẫn đang gào lên trong cơn đau tột cùng. Một mảng xương hàm đã trơ ra, găm chặt vào không khí một nụ cười méo mó, ghê rợn.
Tứ chi của thi thể bị xích chặt vào bốn góc bàn, những sợi xích sắt rỉ sét quấn quanh cổ tay, cổ chân, hằn sâu vào tận xương. Mỗi khi ánh lửa từ đèn dầu chập chờn, mặt xích phản chiếu thứ ánh sáng đỏ sẫm như máu.
Trên ngực và bụng của thi thể, vô số vết rạch sâu hoắm đan xen, có chỗ bị mổ toang ra, ruột thịt khô đen lại, dính bết thành mảng. Có lẽ ai đó đã cố gắng mổ xẻ, lôi ra từng phần, rồi lại bỏ mặc cho thời gian và hơi ẩm làm nốt phần còn lại.
Từ dưới bàn, một dòng chất lỏng sền sệt màu nâu đen vẫn đang chậm rãi chảy ra, tụ lại thành vũng. Dù đã chết từ lâu, thi thể ấy mang trong mình một thứ oán khí âm u, như thể chưa bao giờ được siêu thoát.
Họ chỉ định quan sát một chút rồi rời đi, nhưng khi vừa tiến lại gần, thi thể bỗng khẽ co giật khẽ.
Tiếng xích sắt va vào nhau leng keng, lanh lảnh giữa căn phòng im phăng phắc. Từng mắt xích gỉ sét rung lên, xoắn vặn như có luồng sinh khí vừa được bơm vào. Mùi xác thối, mùi sắt gỉ và thứ tanh tưởi đặc trưng của máu cũ quyện lại, nồng nặc đến mức họ suýt nghẹt thở.
Nguyệt Hà lùi lại một bước, bàn tay siết chặt cánh tay Thanh Giang. Trước mắt họ, một cánh tay của thi thể khẽ nhấc lên, cử động chậm chạp, nặng nề, như bị điều khiển bởi thứ gì vô hình. Đầu ngón tay trơ xương run run… rồi chỉ thẳng về phía ngực mình.
Một âm thanh rẹt khẽ vang lên. Giữa vùng ngực lõm xuống của xác chết, lớp da khô cứng bắt đầu nứt toác, máu đen rỉ ra từ kẽ nứt. Từng tấc, từng tấc một, một vật bằng bạc sáng lấp lánh từ từ trồi lên. Đầu tiên là phần cán, rồi tiếp theo đó là lưỡi dao theo đó từ từ lộ ra, trơn bóng và ướt át, dù quanh nó chỉ toàn xác thịt khô héo. Máu tươi, thật sự là máu tươi, nhỏ giọt từ nơi lưỡi dao thoát ra. Từng giọt đỏ thẫm rơi xuống mặt bàn, tách... tách..., loang dần trên những vệt nứt cũ kỹ của gỗ, tựa như trái tim của kẻ chết đang nhỏ máu lần cuối cùng.
Thanh Giang nuốt khan, cổ họng khẽ phát ra tiếng “ực” khô khốc, âm thanh vang lên rõ mồn một giữa căn phòng lạnh ngắt.
“...Tởm vãi thật… Thực sự là… phải chạm vào nó hả?”
Trước mắt họ, con dao găm vẫn nằm gọn trên lồng ngực mục nát, lưỡi dao ánh lên một màu bạc nhợt nhạt, từng giọt máu vẫn đều đặn rơi xuống mặt bàn, hòa cùng vệt máu khô cũ kỹ loang lổ.
Nguyệt Hà hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại rồi nói nhỏ, giọng nàng khàn khàn nhưng dứt khoát:
“Đành phải vậy thôi... để tôi rút nó ra cho.”
Nàng khẽ cúi xuống, nhưng ngay lập tức bị bàn tay của Thanh Giang giữ chặt lấy cổ tay.
“Thôi, để em làm cho.”
Ánh mắt cô ánh lên vẻ cứng cỏi lạ thường, dù trong lòng vẫn đầy sợ hãi. Cô không muốn để Nguyệt Hà phải đụng vào cái thứ ám mùi tử khí kia.
Nguyệt Hà thoáng khựng lại, nhìn cô gái trẻ đang cố giấu đôi bàn tay run rẩy kia. Một chút lo lắng, một chút cảm phục thoáng qua trong ánh mắt nàng.
Ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt Thanh Giang, soi rõ từng giọt mồ hôi đang lăn dài trên má. Cô đưa tay ra, chậm rãi hướng về phía con dao găm đang ngực trên xác chết, từng centimet như kéo dài vô tận, giữa không gian chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực của cả hai.
Thanh Giang vừa rút con dao ra, một âm thanh “rẹt” ướt át vang lên. Dòng máu sền sệt trào ra khỏi vết rạch, bắn cả lên tay cô. Cảm giác nhớp nháp và tanh nồng khiến cô rùng mình, phải cắn chặt răng để khỏi nôn mửa.
Cô nhăn mặt, vẩy vẩy con dao như muốn tống khứ thứ chất lỏng ghê tởm đang dính trên da, rồi cúi xuống lấy vạt áo quẹt tạm phần cán bạc cho đỡ trơn.
Cô hỏi, rõ ràng đang cố giữ bình tĩnh nhưng tay vẫn còn khẽ run.
“Vậy là xong rồi đó hả?”
“Chắc vậy… Đúng là tởm hết chỗ nói luôn mà.”
Thanh Giang hít một hơi dài, lùi lại vài bước rồi lắc đầu ngán ngẩm:
“Rời khỏi đây thôi… Em cảm giác mình sắp nôn hẳn mười bãi luôn rồi.”
Nàng khẽ gật đầu, cả hai vội xoay người, tiến nhanh về phía ngưỡng cửa. Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh trầm đục vang lên giữa không gian yên ắng.
“Cộp… cộp…”
Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề… vọng lại từ phía hành lang bên ngoài, như thể có ai đó… hay thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần.
Hai người gần như nín thở, toàn thân căng cứng. Tiếng bước chân bên ngoài chậm lại, dừng hẳn ngay trước cửa phòng trưng bày. Khoảnh khắc im lặng ấy kéo dài như vô tận, chỉ còn tiếng nhịp tim của họ vang lên nặng nề trong lồng ngực. Rồi âm thanh ấy lại tiếp tục “cộp... cộp...” nhưng giờ đây, nó vang dội hơn, gần hơn, nặng nề hơn.
Ánh sáng mờ của đèn dầu run rẩy chiếu hắt lên khung cửa, in ra một bóng người nghiêng ngả, khập khiễng bước vào. Thân thể người đó kéo lê trên nền đá, phát ra âm thanh sàn sạt đầy ghê rợn.
Không ai khác chính là Khánh Linh.
Quần áo cô ta dính bết lại, loang lổ những vệt đỏ sậm, tóc rũ rượi che gần nửa khuôn mặt. Cái cổ nghiêng lệch một góc kì dị, ánh mắt đục mờ mở trừng trừng, chiếu thẳng vào hai người họ.
Khánh Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng quét qua gian phòng rồi dừng lại ở ngưỡng cửa, nơi hai người đang đứng. Đôi môi cô ta run run, cong thành một nụ cười méo mó.
Thanh Giang bất giác bước lên một bước, chắn trọn tầm nhìn giữa Khánh Linh và Nguyệt Hà. Tay phải cô siết chặt lấy chuôi dao găm đến trắng bệch các khớp ngón, tay trái vội vòng ra sau, kéo nhẹ nàng nép vào lưng mình. Tấm lưng của Thanh Giang lúc này lại trở thành bức tường duy nhất giữa nàng và sinh vật từng là con người kia.
Nguyệt Hà run lên khe khẽ. Bàn tay nàng siết chặt lấy vạt áo của Thanh Giang như bấu víu vào chút an toàn cuối cùng. Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí khiến cả hai đều nghẹn thở, nhưng thứ đáng sợ hơn là ánh nhìn trống rỗng trước mặt.
Ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi con dao găm trên tay Thanh Giang. Đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, rồi phát ra giọng nói đứt quãng, khàn đặc:
“Chúng... mày... tìm được nó... rồi à...?”
Thanh Giang không đáp, chỉ siết chặt thêm dao găm trong tay. Khánh Linh lại nhếch miệng, lộ ra hàm răng đã nhuốm đỏ.
“Cho tao... Đưa nó... cho tao...”
Cô ta chìa tay ra phía trước, cánh tay khẳng khiu, run rẩy, các khớp ngón tay giật liên hồi như sắp gãy. Cả cơ thể cô ta co giật từng hồi. Mỗi cử động lại phát ra âm thanh rắc rắc khe khẽ.
Thanh Giang hít sâu, hơi lạnh len vào tận phổi. Tim đập loạn xạ trong lồng ngực, nhưng trí óc lại tỉnh táo đến lạ thường. Cô nâng con dao găm lên, mũi dao phản chiếu ánh đèn dầu run rẩy, hắt lên gương mặt tái nhợt của Khánh Linh.
Giọng Giang khàn đi, nhưng từng chữ phát ra vẫn rõ ràng, dứt khoát:
"Mày muốn thứ này chứ gì? Rất tiếc, giờ nó đã dính máu của tao rồi. Chắc hẳn mày đã vào phòng của chị Hà và cố trộm chiếc nhẫn đi, nhưng sau đó thì chiếc nhẫn lại quay về chỗ cũ đúng không? Con dao găm này cũng vậy, vì tao đã để nó chạm máu rồi nên dù mày có cố cướp đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ quay trở về với tao thôi. Tốt nhất đừng nên tốn công vô ích, dù sao thì mày cũng đã sở hữu tới hai vật kế thừa rồi. Tham thì thâm thôi…"
Khánh Linh nhìn trân trân vào vết máu còn loang đỏ trên lưỡi dao, đôi mắt cô ta dại đi.
Phải rồi, cô ta đã từng thử.
Trong ký ức méo mó của Khánh Linh, hình ảnh cánh cửa phòng Nguyệt Hà hiện lên chập chờn. Cô ta nhớ rõ lúc đó đôi tay mình run rẩy xoay nắm cửa, đẩy tung nó ra. Phòng bị lục tung lên, chăn gối rách nát, đồ đạc vương vãi, hơi thở cô ta dồn dập, như một con thú bị đói khát lâu ngày. Và rồi, cô ta thấy chiếc nhẫn.
Một nụ cười méo mó nở ra trên khuôn mặt cô ta khi nhặt nó lên, trượt nó vào ngón tay mình. Nhưng chỉ sau khi cô ta rời đi được vài bước, nụ cười ấy tắt ngấm.
Chiếc nhẫn biến mất.
Khánh Linh dừng lại, quay đầu nhìn quanh hành lang tối om. Hơi thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng gầm khàn khàn. Cô ta bò trở lại, lần mò theo hướng đi hồi nãy của chính mình, cho đến khi đứng trước cánh tủ trong phòng Nguyệt Hà.
Và ở đó, chiếc nhẫn đã quay lại, nằm ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ như chưa từng bị lấy đi.
Khánh Linh giật giật khóe miệng, vừa tuyệt vọng vừa điên loạn. Cô ta lại đeo nó lên lần nữa.
Nhưng lần này, cô ta chỉ kịp thấy một tia sáng mờ lóe lên nơi ngón tay mình trước khi chiếc nhẫn tan biến trong không khí, để lại vệt máu khô nơi da thịt.
Cô ta khuỵu xuống, tiếng cười bật ra khàn khàn, lẫn trong nước mắt và tiếng thở gấp. Dù có cố gắng thế nào, vật kế thừa ấy vẫn quay về với chủ nhân thật sự của nó.
Và giờ đây, khi nhìn thấy vệt máu tươi trên con dao găm trong tay Thanh Giang, Khánh Linh chỉ còn biết cười hoang dại.
Khánh Linh ngẩng đầu lên, gương mặt méo mó bởi nụ cười nửa vời, đôi mắt dại đi vì cơn thù hận đang sôi sục. Cô ta nghiêng đầu, nhìn Thanh Giang chằm chằm như một con thú đang dò xét con mồi, rồi khẽ bật ra những tiếng cười khan khàn.
Cô ta lặp lại, giọng trầm xuống, rồi đột nhiên nhếch môi cười rộng đến mức làn da hai bên má nứt ra, rớm máu.
“Vậy à… nó đã dính máu của mày à…”
“Chán thế nhỉ… nhưng chả sao cả…Dù gì… người duy nhất còn sống… sẽ là tao thôi. Chúng mày sẽ chết… chết hết cả lũ với nhau…”
Một tràng cười bật ra, chói tai và méo mó, vang vọng khắp căn phòng trưng bày như thể hàng chục cái đầu trong lọ cũng đang đồng loạt cười theo.
“Hahahahahahahaha!”
Tiếng cười của cô ta kéo dài, hòa vào tiếng giọt nước nhỏ tong tong đâu đó trong căn hầm.
Rồi Khánh Linh quay người, từng bước lảo đảo nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Bóng cô ta khuất dần nơi hành lang tối om, để lại sau lưng tiếng “cộp… cộp…” của bước chân vang vọng, càng lúc càng xa… rồi im bặt.
Thanh Giang phải mất vài giây mới dám thở ra. Cô lảo đảo ngồi phịch xuống nền đá lạnh, ngực phập phồng dữ dội. Nguyệt Hà cũng dựa vào tường, lòng bàn tay vẫn còn ẩm mồ hôi, giọng nàng khẽ run:
“Điên thật rồi… con khốn đó hoàn toàn điên rồi…”
Không ai đáp lại. Chỉ có hơi thở dồn dập của cả hai vang lên, lẫn với thứ mùi tanh hôi vẫn vương trong căn phòng tra tấn.
Thanh Giang im lặng một lúc lâu. Ánh đèn dầu lay động khiến gương mặt cô thoắt sáng thoắt tối, ánh mắt chìm trong những suy nghĩ khó đoán.
“Vậy là… đủ cả bốn vật kế thừa rồi nhỉ? Đêm nay… cũng là lễ kế thừa cuối cùng. Liệu chúng ta còn cơ hội sống sót không chị Hà?”
Nguyệt Hà khẽ nghiêng đầu. Nàng đáp, giọng đều đều, chẳng còn chút sức để tỏ ra mạnh mẽ:
“Khả năng cao là không…Nhưng thôi, biết sao được. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Dù sao… chúng ta cũng chẳng còn đường lui.”
Nói rồi, nàng chìa tay ra. Bàn tay ấy mảnh khảnh, nhưng vẫn vững vàng. Thanh Giang nhìn một thoáng rồi đặt tay mình vào. Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, rồi Nguyệt Hà kéo cô đứng dậy.
Cả hai lặng lẽ rời căn hầm, bước từng bước trên cầu thang đá hun hút. Mỗi bước đi lại vang lên âm thanh trầm đục, kéo dài trong khoảng không ẩm thấp.
Khi họ đặt chân trở lại đại sảnh, bầu không khí nơi đây vẫn đặc quánh mùi mùi máu khô cùng sáp nến. Nguyệt Hà tiến đến bức tượng, đặt tay lên chuôi kiếm lạnh ngắt. Một tiếng “rắc” khẽ vang lên.
Nền đá chầm chậm khép lại, nuốt trọn bóng tối của căn hầm sâu bên dưới, để lại đại sảnh u tịch trong ánh đèn leo lét.
Cánh cửa bí mật biến mất không dấu vết, như thể nó chưa từng tồn tại.
Và khi tiếng cơ chế khóa cuối cùng vang lên “cạch” một cái khô khốc. Thanh Giang khẽ ngả người dựa vào tường.
“Giờ thì chỉ còn chờ lễ kế thừa bắt đầu thôi nhỉ? Phòng chị bị phá nát rồi, hay sang phòng em ngồi tạm nhé? Mong là con khốn đó chưa kịp phá luôn cả phòng em.”
Nguyệt Hà khẽ mỉm cười, gương mặt dù nhợt nhạt vì thiếu ngủ vẫn toát lên vẻ dịu dàng hiếm hoi.
“Ừm, đi thôi.”
Hai người sải bước trên hành lang tối, tiếng giày khẽ vang lên hòa cùng tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Thanh Giang đi trước, còn Nguyệt Hà lặng lẽ theo sau, ánh mắt nàng như bị hút vào bóng lưng kia.
Nàng khẽ liếc nhìn cô. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm, vừa biết ơn, vừa ấm áp, lại pha chút gì đó khó nói thành lời.
Nhưng dường như Thanh Giang cảm nhận được ánh nhìn ấy. Cô quay phắt đầu lại.
“Gì thế? Trên người em dính gì à?”
Nguyệt Hà giật mình, rồi vội quay đi, đôi gò má ửng nhẹ một màu hồng nhạt.
“Không có…Tôi chỉ đang nghĩ là lúc nãy trông em ngầu lắm. Nói thật là khi con ả đó xuất hiện, tôi cảm giác như cả cơ thể đông cứng lại, não như muốn dừng hoạt động luôn. Ấy vậy mà em vẫn đủ tỉnh táo để tuôn ra một tràng đuổi cô ta đi. Lúc đó không có em thì tôi cũng chả biết phải làm sao nữa.”
“Chị đang khen em đấy à?”
“Ừ, tôi khen thật đấy. Tôi có cảm giác như Giang của hiện tại và Giang từng đi cùng tôi ở thử thách trước là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Chỉ trong thời gian ngắn mà em đã tiến bộ thế rồi ư? Hay là trước giờ em giấu nghề, cố tình giả bộ yếu đuối để tiếp cận tôi hả?”
Thanh Giang nghe tới đó thì bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng vang rõ trong hành lang vắng, xua tan bầu không khí đặc quánh u ám bao quanh. Cô gãi gãi má, giọng nửa đùa nửa thật.
“Ha ha, không có mà. Hồi trước là em phế thật đấy chứ không phải giả bộ đâu. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Em không muốn cứ mãi dựa dẫm vào chị nữa. Em muốn ít nhất cũng phải làm được điều gì đó... để trở nên hữu ích hơn chút. Dù sao thì, được làm cộng sự của chị Hà vẫn tốt hơn là làm quả tạ, đúng không nào?”
Nguyệt Hà thoáng sững lại, rồi khẽ bật cười. Nụ cười ấy thật nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một thoáng cảm xúc dịu dàng khó tả. Có lẽ nàng đã tìm thấy được một người bạn đồng hành thực sự, chứ không còn là một cô gái non nớt lạc lối giữa cơn ác mộng nữa.
Hai người bước vào phòng ngủ của Thanh Giang. Cô đóng cửa lại, tiếng khóa cạch vang lên giữa không gian tĩnh lặng, rồi ngẫm nghĩ một lát, bèn kéo chiếc bàn gần đó lôi ra đặt chắn ngang ngay trước cửa.
“Sợ cô ta đá văng cửa hả?”
Thanh Giang cười gượng:
“Phòng còn hơn tránh mà… biết đâu lại an tâm hơn chút.”
Nói rồi cô ngả người xuống giường, hai tay gối ra sau đầu, thở dài đầy mệt mỏi.
Nguyệt Hà ngồi xuống mép giường bên cạnh, ánh nhìn của nàng mềm đi. Nụ cười thoáng nở trên môi, dịu dàng mà yên tĩnh. Nàng khẽ cúi người, vén đi mấy lọn tóc xoà che nửa khuôn mặt của Thanh Giang. Ngón tay lạnh chạm nhẹ vào da, khiến cô khẽ giật mình.
Thanh Giang chớp mắt, không dám quay sang, chỉ khẽ liếc về phía nàng, thoáng ngại ngùng, thoáng bối rối. Nụ cười gượng gạo lại xuất hiện trên môi cô, trong khi tim thì đập nhanh đến lạ.
“Còn tầm sáu tiếng nữa là bắt đầu rồi… Giờ nghỉ đi một chút, lấy lại sức.”
Thanh Giang gật đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ căng thẳng:
“Vâng ạ…”
Hai người lại nằm xuống giường, chung một khoảng lặng. Trong bóng tối, từng ý nghĩ nặng nề dày đặc như sương mù bủa vây.
Liệu ai sẽ sống sót qua đêm nay?
*****
Thanh Giang hết xoay sang phải rồi lại lật người sang trái, Dù cố gắng nhắm mắt, cô vẫn không sao ngủ nổi. Nguyệt Hà quay sang nhìn cô:
"Không ngủ được hả?"
"Ấy chết... em làm chị tỉnh à?"
"Không, nãy giờ tôi cũng có ngủ được đâu."
Thanh Giang thở dài:
"Chị Hà này... Giờ em đang sợ muốn chết luôn ấy. Lỡ như đêm nay là đêm cuối cùng hai ta còn ngủ chung với nhau thì sao?"
"Nếu vậy thì cứ coi như định mệnh đã sắp đặt đi. Ai rồi cũng sẽ phải chết thôi, chỉ là vấn đề sớm muộn. Căn bản thì chúng ta cũng đã chết trước khi bước vào cái khách sạn này rồi, có chết thêm lần nữa cũng chả sao"
"Trông chị có vẻ tuyệt vọng nhỉ?"
Nguyệt Hà vẫn mở mắt nhìn vào khoảng tối trên trần.
“Tuyệt vọng à… có lẽ đúng là vậy thật. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, ai mà chẳng tuyệt vọng chứ.”
“Em thì vẫn mong là có cách nào đó để sống sót. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi…”
Nguyệt Hà khẽ cười, nụ cười pha chút mệt mỏi:
“Hy vọng à… cuối cùng thì thứ đó chỉ khiến bản thân đau đớn hơn thôi. Ở đây, sự sống và cái chết cách nhau quá ngắn. Chỉ cần sai một bước là xong.”
“Chị nói nghe bi quan quá. Nhưng mà… em hiểu. Em cũng sợ, sợ đến mức chẳng dám nhắm mắt luôn. Mỗi lần nghĩ tới lễ kế thừa là tim em như muốn nhảy ra khỏi ngực.”
“Nếu sợ thì cứ sợ đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Sợ là chuyện bình thường.”
Không khí trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp khô khốc.
"Nè...chị nghĩ cái tên "Hắc Vọng" có nghĩa là gì?"
"Để xem nào, 'hắc' là đen, tượng trưng cho những tội lội bị che giấu. 'Vọng' là hi vọng, khát vọng. Ghép lại thì có thể là nơi hi vọng bị nuốt chửng bởi bóng tối. Hmm… nơi hi vọng biến thành tuyệt vọng nhỉ. Những kẻ bước vào khách sạn này đều mang trong mình khát vọng được trở lại với ánh sáng. Nhưng càng hi vọng bao nhiêu thì hiện thực tại vả tới tấp bấy nhiêu..."
"Lời mà tên lễ tân từng nói ấy... vượt qua bảy tầng của khách sạn, chúng ta sẽ được bước ra ngoài ánh sáng. Chị nghĩ câu đó nghĩa là sao? Là sẽ được rửa sạch tội lỗi và sống lại, hay là đầu thai sống một kiếp mới?"
“Có thể vượt qua bảy tầng chỉ là cách nói khác của việc đã trả xong nợ máu, đã chuộc hết lỗi lầm… và được giải thoát khỏi nơi này. Còn sống sót để rời đi, chưa chắc đã là ‘được sống’. Có khi chỉ là bước sang một vòng luân hồi khác mà thôi. Nhưng nói thật thì tôi cũng không muốn chết ở nơi này cho lắm. Tôi vẫn chưa hình dung ra 'trở thành một phần của khách sạn' là như nào?"
Nguyệt Hà khẽ xoay người, tựa khuỷu tay xuống đệm, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Trong ánh đèn lờ mờ, khóe môi nàng mím lại:
“Trở thành một phần của khách sạn… nghe như là một cách nói khác cho việc… linh hồn bị giam lại mãi mãi.”
Thanh Giang khẽ rùng mình:
“Vậy tức là… nếu mình chết ở đây, sẽ bị kẹt lại mãi mãi trong khách sạn này? Không đầu thai, không được siêu thoát?”
“Khả năng.”
Căn phòng im ắng bỗng bị xé toạc bởi một tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng đủ để khiến da đầu tê dại:
"...Ngươi không thể thoát được...của ta...mãi mãi..."
Âm thanh ấy dường như không đến từ một hướng cụ thể nào, mà vọng lên từ khắp nơi, từ bức tường, sàn nhà, thậm chí là cả không khí đang chuyển động.
Nguyệt Hà cau mày thở dài, tay xoa xoa thái dương:
"Lại nữa rồi hả..."
"Sao vậy chị? Lại nghe thấy tiếng thì thầm của cái nhẫn à?"
"Ừm. Nhức hết cả đầu."
Giọng cô nhẹ đi, thoáng chút xót xa:
“Khổ thân chị.”
“Haizz… đành chịu thôi chứ biết sao giờ.”
Nguyệt Hà ngẩng đầu nhìn lên trần, đôi mắt dõi theo ánh đèn chập chờn. Giọng thì thầm lại vang lên, hòa cùng nhịp tim nặng nề trong ngực nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro