
CHƯƠNG 36: TRỐN TÌM
Trong màn sương trắng đục lượn lờ như khói, hình ảnh của một bé gái dần hiện ra. Con bé tầm sáu tuổi, mái tóc rối bù rủ xuống tận vai, che lấp gần nửa gương mặt. Dưới lớp tóc ấy, làn da xám xịt phủ đầy những mảng sần sùi, đôi mắt nhỏ ti hí như hai khe nứt, và chiếc miệng lúc nào cũng nhếch lên nụ cười méo mó. Mỗi lần cười, hai bên khóe môi lại rách ra thêm một chút, để lộ những chiếc răng nhỏ lởm chởm, như thể nụ cười của con bé bị khắc lên chứ không phải được sinh ra.
Ấy vậy mà… trong tòa lâu đài u ám này, cha mẹ của đứa trẻ lại xem nó như báu vật. Người cha với ánh nhìn dịu dàng giả tạo, luôn cúi xuống xoa đầu con gái, khen ngợi bằng giọng ân cần:
“Con là cô bé đáng yêu nhất trên đời, là niềm tự hào của ta.”
Người mẹ thường ôm đứa nhỏ vào lòng, vuốt ve những vết sẹo trên mặt nó mà không hề tỏ ra sợ hãi, miệng khẽ thì thầm:
“Ai dám nói con xấu chứ, thiên thần bé nhỏ của mẹ?”
Những lời dối trá ấy lặp đi lặp lại từng ngày, đã gieo vào tâm trí méo mó của đứa bé niềm tin ngây ngô rằng mình thật sự xinh đẹp.
Thế nên, mỗi khi soi vào chiếc gương bạc trong phòng, con bé lại mỉm cười rạng rỡ với chính hình hài méo mó kia, tin rằng đó là gương mặt “đáng yêu nhất trên đời”.
Đứa nhỏ ấy rất thích trò trốn tìm. Trong tòa lâu đài rộng lớn, con bé thường ép những người hầu phải chơi cùng, bất kể họ sợ hãi đến mức nào.
Mỗi khi trò chơi bắt đầu, con bé biến mất như một bóng ma, luồn lách qua những lối hẹp, gầm bàn, sau rèm, hay thậm chí là trong hốc tường, những nơi mà chỉ có kẻ quen thuộc từng viên gạch mới biết tới.
Đám gia nhân dù lục tung cả tầng lầu vẫn chẳng bao giờ tìm được con bé. Có lần, khi họ tưởng rằng mình đã thắng, con bé ấy lại xuất hiện ngay sau lưng. Nó cười khanh khách, bàn tay dính đầy bụi và mạng nhện, giọng lanh lảnh vang vọng khắp hành lang:
“Tìm mãi mà chẳng thấy em đâu, ngốc ghê!”
Cô ta chơi trò ấy mỗi ngày, không hề biết chán là gì. Với đứa nhỏ ấy, việc được ẩn nấp, được theo dõi kẻ khác trong im lặng là niềm vui lớn nhất. Và rồi dần dần, trò chơi vô hại ấy trở thành thói quen quái đản, như thể cô bé sinh ra để trốn, để rình rập, để ẩn mình trong những góc tối của lâu đài nơi chẳng ai dám tới gần.
Trong những ngày dài lê thê giữa tòa lâu đài xám xịt, đứa bé ấy chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Con bé có một thói quen kỳ lạ, đó là thích bò vào những khe hở nhỏ, những hành lang cũ kỹ, những căn phòng bị niêm phong từ lâu để tìm chỗ trốn mới cho trò chơi của mình. Đôi bàn chân trần bé xíu của con bé đã in khắp mọi ngóc ngách của nơi này.
Mỗi lần phát hiện ra một chỗ mới, con bé lại reo lên đầy tự hào, như thể vừa tìm thấy một kho báu:
“Ở đây, chắc chắn không ai tìm ra em được đâu.”
Và đúng thật, chẳng ai tìm thấy nó bao giờ.
*****
Một buổi chiều, khi mặt trời nhuộm cả khuôn viên bằng ánh cam nhạt, con bé đang chạy loanh quanh với chiếc váy búp bê lấm bẩn, tay cầm con búp bê gãy đầu, thì chợt nghe tiếng vó ngựa nặng nề vọng lại từ cổng chính.
Con bé tò mò chạy ra thì thấy một hàng xe ngựa tiến vào, bánh xe lăn nghiến trên nền sỏi phát ra âm thanh khô khốc. Những tấm rèm trên xe được kéo lên, để lộ ra hàng chục con người bị trói với mắt thất thần, cổ đeo gông kim loại. Có kẻ bị bịt miệng, có kẻ rên rỉ cầu xin, có kẻ run lẩy bẩy trong im lặng.
Đứa nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt ti hí ánh lên vẻ tò. Nó kéo nhẹ vạt áo của người cha đang đứng bên cạnh, hỏi bằng giọng hồn nhiên:
“Cha ơi… họ là ai vậy? Sao họ lại bị trói thế kia?”
Người đàn ông ấy chỉ khẽ mỉm cười, cúi xuống xoa đầu con gái:
“Rồi sau này con sẽ biết thôi, bảo bối của ta.”
Câu trả lời ấy quá mơ hồ, nhưng đối với con bé, mọi lời cha nói đều là chân lý.
Nó chỉ gật gù, rồi lại cười toe toét, tiếp tục ôm con búp bê cụt đầu chạy vòng quanh đám xe ngựa, như thể vừa chứng kiến điều gì đó thú vị chứ chẳng hề rùng rợn.
Vào một hôm khác, cả tòa lâu đài như bị phủ bởi một bầu không khí khác lạ. Những cánh cửa sổ nặng nề khép kín, rèm dày kéo chặt, và trong đại sảnh vọng ra những âm thanh khàn đục của tiếng giày giẫm trên đá.
Con bé ấy, vẫn là bộ váy búp bê lấm bẩn, mái tóc rối như tổ quạ, đang chơi trốn tìm một mình thì bắt gặp cảnh tượng ấy. Từ khe hở giữa hai tấm màn, nó nhìn thấy một đoàn người bị xiềng xích đang bị lôi vào sảnh lớn. Cổ họ cúi gằm, từng bước nặng nề như bị cột đá vào chân, tiếng xích sắt lê kèn kẹt khiến không khí thêm rợn người.
Nó thầm nghĩ, rồi cắn môi, ánh mắt sáng rực lên vì hiếu kỳ.
“Lại là những người giống hôm trước…”
Tòa lâu đài này, nó biết từng viên gạch, từng hành lang, từng bậc thang. Nhưng nơi mà những kẻ đáng thương ấy biến mất sau khi vào cửa chính… nó chưa từng tìm ra.
Con bé bò rạp người, nấp sau một cột đá, mắt mở to quan sát. Trước mắt nó, một tên gia nhân mặc áo choàng đen bước tới bức tượng đá. Đó là tượng của một người đàn ông lạ mặt, một tay nắm thanh kiếm, một tay nâng chiếc đầu lâu.
Tên gia nhân đưa tay xoay chuôi kiếm của bức tượng. Tiếng “cạch” vang lên khô khốc, rồi nền đá ngay trước tượng bỗng tách ra, mở thành một khe sâu hun hút. Một luồng khí lạnh tanh bốc lên, mang theo mùi ẩm mốc và sắt gỉ.
Những kẻ bị xiềng xích bị xô ngã, rồi bị ép xuống lối đó. Có người vùng vẫy, có người khóc lóc cầu xin, nhưng tất cả đều bị đẩy biến mất trong bóng tối.
Con bé há hốc miệng. Cảnh tượng ấy không khiến nó sợ mà ngược lại, một niềm phấn khích kỳ dị len lỏi trong lòng. Con bé không hiểu sao, chỉ biết mình muốn biết rõ bên dưới đó là gì.
“Là nơi họ trốn hả? Hay là chỗ cha cất giấu kho báu?”
Trong đầu đứa trẻ, ý nghĩ về “nơi giam cầm” không tồn tại. Chỉ có trò chơi mới, bí mật mới, và một chỗ trốn tuyệt vời chưa ai tìm ra.
*****
Con bé nằm trên giường, mở trừng mắt nhìn trần nhà, tai vẫn văng vẳng tiếng “cạch” của cơ chế bí mật mà nó thấy ban ngày. Càng nghĩ, sự tò mò càng lớn dần, như có con gì đó đang bò lổm ngổm trong đầu, thôi thúc nó phải đứng dậy.
Cuối cùng, nó cầm cây đèn dầu, bàn tay nhỏ xíu run rẩy, ánh lửa vàng hắt lên khuôn mặt méo mó khiến nó càng trở nên dị dạng. Nó rón rén từng bước một đi xuống đại sảnh.
Đêm ấy, mặt trăng như bị nuốt chửng, chỉ còn lại chút ánh sáng lạnh lẽo len qua khe cửa sổ, phủ lên hành lang dài bằng đá một màu xám tro chết chóc.
Không khí nơi ấy nặng mùi ẩm mốc và lạnh buốt, tĩnh lặng đến mức tiếng bước chân của nó vang vọng thành chuỗi âm thanh đều đặn, khô khốc.
Con bé tiến lại gần bức tượng mà ban sáng đã nhìn thấy, nó ngẩng lên nhìn gương mặt lạnh lùng khắc trên đá, ánh mắt vô hồn ấy dường như đang dõi theo từng cử động của nó.
“Chắc là thế này...”
Con bé lẩm bẩm, rồi đưa tay xoay chuôi kiếm.
Tiếng rắc vang lên, nền đá dưới chân rung nhẹ, rồi chậm rãi tách làm đôi. Một luồng khí lạnh tanh phả thẳng vào mặt khiến con bé rùng mình. Mùi tanh ấy khiến nó nghẹn họng, nhưng sự háo hức đã lấn át nỗi sợ.
Con bé cầm chặt cây đèn dầu, bắt đầu đi xuống những bậc thang xoắn ốc. Càng đi sâu, hơi lạnh càng đặc quánh, ánh đèn dầu chập chờn như sắp tắt.
Dưới chân là một dãy hành lang tối om. Hai bên là tường đá phủ rêu và hai cánh cửa lớn bằng sắt, han gỉ đến mức chạm vào là bong từng mảng.
Con bé đứng sững, tim đập nhanh như trống đánh, rồi giật bắn mình khi nghe thấy từ cánh cửa bên trái vang ra âm thanh vun vút, kế đó là tiếng rên gào đứt quãng.
Nghe kỹ hơn, trong âm thanh hỗn loạn ấy còn có tiếng rít của roi da quất xuống da thịt, tiếng gào cầu xin, và tiếng khóc bị bóp nghẹt giữa hơi thở.
Ánh đèn trong tay nó run bần bật. Con bé nín thở áp sát mắt vào khe cửa, và thứ nó nhìn thấy bên trong đã thay đổi hoàn toàn con người nó mãi mãi.
Bên trong, không gian nặng mùi máu tanh và da thịt cháy khét. Những chiếc song sắt đen sì, gỉ sét, hằn lên bóng của những cơ thể bị trói, run rẩy, co giật theo từng nhịp roi.
Người đàn ông đang cầm roi, với mái tóc bạc sang trọng và chiếc áo choàng thêu hoa văn tinh xảo, chính là cha của nó. Vị lãnh chúa mà nó vẫn luôn kính yêu, người mỗi tối đều bế nó lên, âu yếm gọi “con gái bé nhỏ xinh đẹp của ta.”
Giờ đây, nụ cười hiền hậu ấy đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười cong vẹo, méo mó đến ghê tởm. Ông ta gầm gừ những lời nguyền rủa, vừa vung roi quất liên hồi xuống tấm lưng trần đẫm máu của một cô gái trẻ.
Tiếng roi véo véo xé không khí, tiếng da thịt rách toạc, tiếng thét gào dội lên trần đá, hòa thành một bản nhạc tàn nhẫn của đau đớn và khoái lạc.
Con bé run rẩy đến mức suýt làm rơi cây đèn dầu, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi khung cảnh ấy. Trong lòng nó vừa hoảng sợ, vừa choáng váng… và đâu đó, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Một cơn rùng mình đầy hứng khởi, như thể tâm trí nó vừa bị mở ra một cánh cửa khác.
Con bé khẽ thì thầm, giọng gần như không thành tiếng:
“Cha... đang... cười sao?”
Nó lặng lẽ rút lui, nhưng trong lòng nhen nhóm một cảm xúc lệch lạc, đó sự tò mò pha lẫn khoái cảm trước nỗi đau của người khác.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, như thể mọi điều khủng khiếp đêm ấy chỉ là một cơn ác mộng đã ngủ yên. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí con bé ngày nào, thứ cảm xúc méo mó kia vẫn nảy mầm, lớn dần lên như một loài dây leo độc, siết chặt lấy linh hồn nó qua từng năm tháng.
*****
Mười bảy năm sau, cô ta đã là một người đàn bà hai mươi ba tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt xấu xí với làn da xám bệch như phủ sương mù. Căn bệnh bẩm sinh khiến các đường nét trên khuôn mặt cô ta méo mó.
Cô ta không còn là đứa bé ngây ngô thích chơi trốn tìm ngày xưa nữa. Giờ đây, trò chơi của cô ta là quan sát nỗi đau của kẻ khác.
Vì đã tới tuổi trưởng thành, gia tộc cho phép cô ta tiếp cận những bí mật về dòng họ Hắc Liên. Cô ta thường lặng lẽ bước về phía căn chuồng phía tây tòa lâu đài, nơi mùi máu và thịt thối nồng nặc đến mức ruồi còn chần chừ không dám đậu.
Từ khe cửa hẹp, cô ta nhìn thấy đám gia nhân đang xử lý những thân xác lạnh ngắt bị treo ngược, máu nhỏ xuống thành từng giọt đặc quánh. Bọn chúng rút máu, chặt khớp, lột da, rồi chia phần thịt đỏ tươi thành từng tảng, xếp gọn gàng như đang cắt vải cho một bữa tiệc sang trọng.
Thế nhưng, cô ta không thấy ghê tởm. Ngược lại, đôi môi mím chặt của cô ta khẽ hé ra, như thể đang thưởng thức một khung cảnh đầy nghệ thuật. Trong mắt cô ta, mọi vết cắt, mọi đường máu loang đều có một vẻ đẹp kỳ dị, giống như những đường cọ trên một bức tranh.
Ngày nào cũng vậy, cô ta đến đó chỉ để nhìn, để nghe, để cảm nhận mùi của máu loãng trong không khí. Và trong thinh lặng của buổi chiều tàn, nụ cười nơi khóe môi cô ta càng ngày càng kéo dài hơn, tạo thành một nụ cười không thuộc về con người.
Cô ta bắt đầu thấy chán nản với những xác chết vô tri. Tất cả đều giống nhau, đều bất động, đều bị đánh thuốc mê đến mức chẳng kịp cảm nhận lấy một giọt sợ hãi trước khi lìa đời. Với cô ta, cái chết như thế vô vị đến đáng khinh, chẳng khác nào một bản nhạc bị cắt ngang trước đoạn cao trào.
Trong tâm trí méo mó ấy, một ham muốn kỳ dị dần hình thành. Cô ta muốn được nghe tiếng gào thét thật sự, muốn nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn cầu xin, muốn cảm nhận cái run rẩy của sự sống đang cố bấu víu trước khi tan biến. Chỉ như vậy thôi, cô ta mới có thể hiểu được thế nào là ranh giới giữa sống và chết, ranh giới mà cô ta coi như một trò chơi.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ ô cửa hẹp trong hầm ngục, cô ta chậm rãi bước xuống. Tiếng giày cao gót gõ lên bậc đá ẩm ướt vang lên đều đặn. Hàng chục nô lệ run rẩy nép mình về phía sau song sắt, tránh né ánh nhìn lạnh tanh đang lia qua từng khuôn mặt.
Ánh đèn dầu khẽ lay động khi cô ta dừng lại trước một cậu thiếu niên có gương mặt còn non nớt, đôi mắt đen láy ánh lên nỗi sợ lẫn hy vọng. Có lẽ vì đôi mắt ấy mang nét gì đó khác biệt, cô ta khẽ nghiêng đầu, môi nhếch lên thành một nụ cười lệch lạc.
Giọng cô ta khàn khàn rít qua kẽ răng:
“Cậu tên gì?”
Cậu ta im lặng, chỉ biết cúi đầu, hai tay nắm chặt song sắt.
“Không sao, ta không cần biết tên. Chỉ cần biết… cậu sẽ là người chơi cùng ta hôm nay.”
Nói rồi, cô ta rút từ thắt lưng ra một con dao găm, lưỡi thép ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Cậu thiếu niên giật lùi, đôi mắt mở to kinh hãi.
Cô ta bật cười, cúi người xuống, giọng nói dịu dàng giả tạo thì thầm vào tai cậu:
“Đừng sợ. Chúng ta chỉ chơi trốn tìm thôi. Nếu cậu thắng, ta sẽ thả cậu ra. Tự do đấy, nghe thật tuyệt phải không?”
Cậu thiếu niên sững sờ, còn cô ta thì đang run lên vì khoái cảm, như thể chỉ riêng việc nói ra lời đó đã khiến trái tim cô ta đập nhanh trong niềm hân hoan bệnh hoạn.
Khi nghe đến hai chữ “tự do”, ánh mắt cậu thiếu niên sáng bừng lên như kẻ chết đuối vừa vớ được mảnh gỗ giữa biển.
Cậu gật đầu không chút do dự, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi địa ngục này.
Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng, thứ dịu dàng khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
“Từ giữa trưa đến hoàng hôn… chỉ cần ta không tìm thấy cậu, cậu sẽ được tự do.”
Câu nói vang lên như một lời hứa, nhưng trong ánh mắt của cô ta lại thấp thoáng thứ ánh sáng điên dại.
Cậu thiếu niên ngay khi vừa được tháo xích liền vội vàng chạy khỏi hầm ngục, chân trần đập mạnh xuống nền đá lạnh buốt.
Toà lâu đài rộng lớn mở ra trước mắt cậu. Những hành lang dài hun hút, hàng trăm cánh cửa, vô số cầu thang và ngóc ngách. Với một người bình thường, đó là mê cung tuyệt vọng. Nhưng với cậu lúc này, nó là hi vọng sống.
Cậu hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
“Chỉ cần trốn được… chỉ cần trốn được thôi.”
Còn ở dưới hầm ngục, người phụ nữ ấy vẫn đứng yên, bàn tay mảnh khảnh vuốt nhẹ lên chuôi con dao găm đeo bên hông.
Nụ cười trên môi cô ta kéo dài hơn một chút, giọng nói khe khẽ vang lên trong khoảng không lạnh lẽo:
“Cậu không biết đâu, trò này ta đã chơi từ nhỏ… và ta chưa từng thua bao giờ.”
Trong khi mặt trời ngoài kia dần ngả sang màu cam nhạt, một cuộc săn bắt đã chính thức bắt đầu. Kẻ chạy trốn vẫn ngây thơ tin vào tự do, còn kẻ truy đuổi thì háo hức chờ đến khoảnh khắc được thốt ra câu “tìm thấy rồi nhé…”
Cánh cửa dẫn ra ngoài khuôn viên đã bị khoá chặt bằng xích sắt. Cậu thiếu niên quay đầu, hoảng hốt tìm đường thoát thân. Hơi thở gấp gáp, bàn chân trần đập chan chát trên nền gạch lạnh buốt. Tiếng đồng hồ trong đại sảnh cứ vang lên đều đặn “tích… tắc… tích… tắc…” đếm ngược từng giây trong quãng thời gian sống còn mà cậu ta còn lại.
Cô ta cho cậu hai mươi phút. Hai mươi phút, vừa đủ để gieo một chút hi vọng mong manh trước khi biến nó thành trò cười tàn bạo.
Cậu chạy miết qua hành lang tầng một, rồi leo lên cầu thang, trái tim như muốn nổ tung. Những cánh cửa hai bên đều bị khoá, hoặc dẫn vào những căn phòng trống. Chỉ đến tầng bốn, cậu mới thấy một cánh cửa khép hờ, hơi tối, có mùi gỗ ẩm và bụi cũ. Cậu lao vào trong như kẻ chết đuối tìm thấy chiếc phao cứu sinh.
Đây là một phòng ngủ, chỉ có một chiếc giường cùng chiếc tủ quần áo lớn đặt sát tường. Cậu không kịp suy nghĩ, vội chui vào, khép cánh tủ lại. Bên trong ngột ngạt, mùi vải cũ hăng nồng, nhưng ít ra nó khiến cậu thấy mình đang ẩn mình trong một nơi an toàn. Cậu nhắm mắt, đếm từng nhịp tim, lắng nghe âm thanh từ xa vọng lại.
Hai mươi phút trôi qua. Ở tầng dưới, cô ta bắt đầu cuộc đi săn.
Người phụ nữ ấy cầm con dao găm sáng loáng, ánh bạc của nó phản chiếu ánh đèn dầu lập loè, hắt lên gương mặt méo mó đầy thích thú. Nụ cười của cô ta ngoác rộng, như thể đang say sưa trong một trò chơi chỉ riêng mình biết luật.
Cô ta bước đi thong thả qua hành lang dài, vừa đi vừa khẽ hát:
“Một… hai… ba… bốn…Kẻ trốn sẽ chẳng thoát được đâu…”
Bàn chân trần lướt trên sàn gỗ, không tạo ra tiếng động, chỉ còn tiếng dao “két… két…” cọ vào tường, kéo dài như nỗi sợ bị khía sâu vào tim.
Cô ta biết rõ từng ngóc ngách của tòa lâu đài, từng lối thông, từng cánh cửa bí mật, từng chỗ trống dưới cầu thang. Những bước chân của cô ta không hề lạc hướng, như thể tòa lâu đài này đã hoà làm một với linh hồn của cô ta.
Một con mồi non nớt, lại không hiểu cấu trúc nơi đây, trốn trong một căn phòng không khóa nằm ở tầng trên cao. Thật dễ để dự đoán.
Người phụ nữ nhếch mép, bước từng bậc cầu thang, dao găm đung đưa trong tay, thì thầm đầy hứng khởi:
“Giờ thì, để xem… ta tìm được cậu trong bao lâu nhé?”
Cậu thiếu niên co người trong chiếc tủ gỗ, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, lưng tựa vào vách tủ lạnh toát mồ hôi. Hơi thở dồn dập đến mức chính cậu cũng phải cắn môi để nén lại. Từ bên ngoài, tiếng “cót két” của bản lề vang lên, cánh cửa phòng mở ra trong tiếng gió lùa khe khẽ.
Những bước chân trần khẽ chạm xuống sàn gỗ, kéo dài như đang dò xét từng nhịp tim của con mồi. Mỗi tiếng động vang lên là một nhát dao cắm vào thần kinh của cậu. Cậu không dám thở, không dám nhúc nhích, chỉ có tim là không chịu nghe lời, cứ đập mạnh như muốn tố cáo vị trí của chủ nhân nó.
Cô ta bước chậm rãi dọc theo mép giường, bàn tay lướt qua tấm drap, qua khung cửa sổ, rồi dừng lại ngay cạnh chiếc tủ nơi cậu đang ẩn nấp. Bàn tay ấy đặt nhẹ lên cánh tủ, các ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp ba lần.
“Cộc… cộc… cộc.”
Cậu tưởng tim mình ngừng đập. Mồ hôi chảy xuống cổ, trượt dọc sống lưng. Nhưng thay vì mở tủ, cô ta đột ngột xoay người, thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn vang lên đầy tiếc nuối:
“Không ở đây rồi sao? Thật đáng tiếc…”
Sau đó, tiếng gót chân khẽ vang lên, đi về phía cửa phòng. Cánh cửa “cót két” mở ra, rồi “cạch” đóng lại. Không gian lại chìm vào im ắng.
Cậu vẫn không dám cử động. Một phút… hai phút… rồi năm phút trôi qua. Chỉ khi chắc chắn rằng không còn tiếng bước chân nào vang lên, cậu mới dám hít vào một hơi dài, lồng ngực nhức nhối vì sợ hãi.
Cậu thì thầm trong tuyệt vọng, như đang tự trấn an:
“Cô ta đi rồi… thật rồi…”
Nhưng cậu không biết, ngay bên ngoài cánh tủ, một bóng người đang đứng yên, bàn chân trần chạm sàn lạnh ngắt, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lệch.
*****
Người phụ nữ ấy đứng lặng giữa căn phòng, ánh đèn dầu run rẩy trong tay khiến bóng cô ta đổ dài lên tường, méo mó và quái dị. Đôi mắt mở to, đảo quanh không gian một lượt, dừng lại ở chiếc tủ gỗ nơi góc phòng. Nơi ấy im phăng phắc, nhưng cái im lặng ấy… lại có điều gì đó không tự nhiên.
Khóe môi cô ta nhếch nhẹ.
“Trốn à?”
Một ý nghĩ thoáng vụt qua khiến nụ cười kia càng thêm dãn rộng.
Cô ta cố tình đảo mắt qua hướng khác, giả vờ như không để ý, rồi thong thả quay lưng, tiến về phía cửa. Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, rồi khép lại chậm rãi. Tiếng “cạch” vang lên khô khốc.
Cậu thiếu niên ở trong tủ nghe thấy tiếng đó thì khẽ thở phào, hai vai rũ xuống, hơi thở gấp gáp được dịu lại. Mồ hôi lăn dài trên thái dương, tim cậu đập thình thịch, tưởng chừng có thể trồi ra khỏi lồng ngực.
Cậu không biết rằng, ngay khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, người phụ nữ vẫn đứng yên trong bóng tối, đôi bàn chân trần nhẹ nhàng trượt khỏi đôi giày, từng bước một lướt về phía chiếc tủ. Tiếng gỗ cũ rít khẽ dưới chân, nhưng bị tiếng gió ngoài cửa sổ nuốt chửng.
Cậu nghiêng người, khẽ thở ra một hơi thật dài. Và chính lúc ấy, ánh sáng đèn dầu lóe lên bên ngoài khe tủ. Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên.
Cánh tủ bật mở.
Cô ta gào lên, giọng the thé đầy khoái trá:
“Tìm thấy rồi nhé!”
Con dao găm sáng loáng xuyên thẳng vào đùi cậu thiếu niên.
Cậu thét lên, tiếng kêu đau đớn hòa lẫn tiếng cười khúc khích của cô ta vang vọng khắp căn phòng. Máu túa ra, thấm ướt ống quần. Cậu ngã vật xuống, cố bò lùi lại, nhưng đôi tay cô ta đã nắm lấy cổ áo, kéo lê cậu trên sàn đá.
Mỗi cú va khiến đầu cậu đập mạnh xuống nền, tạo thành những vệt máu loang đỏ phía sau. Cô ta vẫn vừa cười vừa kéo, hệt như đang dắt một món đồ chơi hỏng, giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh đến rợn người:
“Giỏi lắm… cậu trốn khá đấy… nhưng mà trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi mà.”
Rồi cô ta lôi xềnh xệch cậu qua hành lang dài, xuống những bậc cầu thang ẩm thấp dẫn tới căn hầm, nơi mùi máu tanh và tiếng xiềng xích bắt đầu vang lên, như đang chờ đợi màn tiệc tàn khốc sắp diễn ra.
Cô ta dừng lại trước cánh cửa bên phải, bàn tay run run vì phấn khích hơn là mệt mỏi. Cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề kẽo kẹt mở ra. Ánh đèn dầu hắt lên, soi rõ căn phòng mà cô ta đã đích thân cải tạo thành một thế giới riêng của sự điên loạn và khoái cảm méo mó.
Phòng được chia làm hai gian. Gian đầu tiên là phòng trưng bày, nơi hàng chục chiếc lọ thủy tinh cỡ lớn xếp ngay ngắn trên kệ. Không khí nơi đó đặc quánh mùi formalin và máu khô, quện lại thành thứ mùi ngai ngái ám tận óc.
Gian thứ hai, ngăn cách bởi một cảnh cửa sẫm màu, là phòng tra tấn. Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn mổ bằng gỗ, bề mặt lạnh buốt, lấm tấm những vệt đen đã khô. Cô ta kéo lê cậu thiếu niên vào, trói chặt tay chân cậu bằng dây xích. Cậu giãy giụa điên cuồng, tiếng rên la bị bóp nghẹt dưới lớp vải nhét vào miệng.
Cô ta bật cười khanh khách, giọng cười sắc như lưỡi dao cứa vào thính giác.
“Đừng sợ, chúng ta chỉ đang… chơi tiếp thôi mà.”
Cô ta thì thầm, cúi sát khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt kia.
Con dao găm trong tay cô ta ánh lên sắc bạc lạnh lẽo. Cô ta đặt mũi dao lên làn da trắng tái nơi ngực cậu, nhấn nhẹ. Một vệt máu mảnh bật ra, đỏ tươi dưới ánh đèn. Cậu co giật, mắt trợn ngược, hơi thở đứt quãng.
Nhưng với cô ta, đó không phải tiếng kêu tuyệt vọng, mà là bản nhạc hoàn hảo mở đầu cho buổi tiệc.
Từng nhát dao rạch xuống, đều đặn và chính xác, như thể cô ta đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Máu bắn tung tóe, thấm đẫm chiếc váy trắng của cô ta, nhưng gương mặt ấy vẫn giữ nguyên nụ cười khoái lạc.
Cơ thể cậu thiếu niên run rẩy, rồi dần cứng lại. Tiếng thét tắt nghẹn trong cổ họng. Đôi mắt cậu dại đi, ánh nhìn tan rã giữa cơn đau và sợ hãi cho đến khi cả thân xác lẫn linh hồn đều bị phanh toạc ra, để lại nơi bàn mổ một mớ thịt đỏ tươi và tiếng cười thỏa mãn man rợ vang vọng khắp căn hầm.
Một tiếng đồng hồ sau, tiếng la hét yếu ớt của cậu thiếu niên dần biến mất, chỉ còn tiếng kim loại khẽ va vào nền đá và hơi thở phập phồng của kẻ tra tấn. Cô ta cúi xuống, bàn tay dính đầy máu, mỉm cười đầy thỏa mãn. Ánh mắt ấy sáng lên một thứ say mê dị thường, như thể vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật hơn là một tội ác.
Con dao găm trong tay vẫn chưa dừng lại. Cô ta khẽ nghiêng đầu, hạ một nhát chậm rãi nơi cổ cậu, rồi thêm một nhát, một nhát nữa. Máu phụt ra, nóng hổi, thấm ướt làn da tái nhợt của cô ta. Chiếc đầu lìa khỏi thân, lăn xuống nền đá, đôi mắt vẫn mở to, ánh lên sự kinh hoàng còn dang dở.
“Đẹp thật…”
Một tràng cười khe khẽ bật ra từ cổ họng cô ta.
Cô ta tỉ mỉ cắt từng phần thịt trên người cậu, chia nhỏ như người đầu bếp cắt từng lát phi lê, rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Tiếng “nhóp nhép” vang vọng giữa căn phòng yên ắng, xen lẫn tiếng nuốt khàn khàn, khiến không khí càng trở nên quái dị. Máu nhuộm đỏ cằm và cổ, nhưng cô ta vẫn cười, nụ cười của kẻ cuồng tín trong cơn mê tận hưởng.
Sau khi đã thỏa mãn, cô ta cẩn thận bưng cái đầu còn sót lại, mang sang gian phòng bên cạnh. Bên trong, hàng chục chiếc lọ thủy tinh xếp thẳng hàng, dung dịch trong suốt phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe. Cô ta mở nắp một chiếc lọ trống, thả cái đầu cậu thiếu niên vào trong. Bong bóng khí nổi lên, rồi chìm dần xuống, để lại khuôn mặt trắng bệch đang nổi lơ lửng trong thứ chất lỏng đặc quánh.
Cô ta nghiêng đầu, ngắm nhìn thật lâu. Đôi môi dính máu khẽ mấp máy, thì thầm như đang trò chuyện với bức chân dung kia:
“Hoàn hảo rồi… cậu sẽ được ở đây, mãi mãi.”
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn leo lét, nụ cười của cô ta bỗng trở nên hiền dịu một cách kinh hoàng, như thể đang mỉm cười với một người thân yêu chứ không phải với cái đầu vừa bị cô ta tách khỏi thân xác vài phút trước.
Kể từ đêm đó, nỗi khoái cảm méo mó trong lòng cô ta như được đánh thức hoàn toàn. Cảm giác khi nhìn thấy con mồi run rẩy, kêu gào cầu xin, khi lưỡi dao chạm vào da thịt họ. Tất cả hòa quyện lại thành một thứ ma túy ngọt ngào mà cô ta không thể nào dứt ra được.
Những chiếc lọ thủy tinh trong gian phòng trưng bày dần nhiều lên, xếp san sát nhau trên kệ gỗ, mỗi chiếc lọ đều chứa một cái đầu người với gương mặt vặn vẹo trong đau đớn, đôi mắt vẫn mở trừng như chưa kịp tin vào cái chết của chính mình. Dung dịch trong lọ dần chuyển sang màu hổ phách đục ngầu, phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe như đang cười nhạo sự sống.
Cô ta trở nên kén chọn hơn, không còn hứng thú với những kẻ tầm thường, mà chỉ chọn những nô lệ ưa nhìn nhất, trẻ trung nhất, có đôi mắt biết sợ và làn da mịn màng nhất. Cô ta lùa họ ra khỏi hầm ngục, dịu dàng nói về một trò chơi mang tên “trốn tìm”, bằng chất giọng ngọt ngào tựa mật ong… nhưng ẩn sau đó là một cơn khát máu hoang dại.
Họ được phép trốn trong lâu đài, giữa hàng trăm căn phòng tối om và những hành lang ngoằn ngoèo, trong khi cô ta thong thả đếm ngược, con dao găm khẽ lật qua lại trong tay, đầu ngón tay dính máu khô.
“Khi ta tìm thấy ngươi, ta sẽ giữ ngươi lại… mãi mãi.”
Và rồi, tiếng la hét, tiếng cầu xin, tiếng dao xuyên qua da thịt… lại vang lên, hòa vào bức tường đá cũ kỹ, như một khúc hát quen thuộc của tòa lâu đài bị nguyền rủa.
Cứ vài đêm trôi qua, trong căn phòng trưng bày lại sáng thêm một lọ mới. Chúng nằm lặng lẽ, bất động, nhưng dường như vẫn dõi theo cô ta bằng ánh mắt của những linh hồn không thể siêu thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro