
CHƯƠNG 22: PHÒNG TRANH
Bên trong căn phòng im ắng đến rợn người. Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những cây đèn tường bằng đồng, nhưng có vẻ chẳng thể nào xua tan bóng tối đặc quánh đang vây kín nơi này. Hàng chục bức tranh chân dung treo khắp bốn phía, khung gỗ mạ vàng đã hoen rỉ, nhưng nét vẽ lại sắc sảo đến mức như có linh hồn ẩn nấp trong đó.
Ngay khoảnh khắc Nguyệt Hà đặt chân vào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Hơi thở của nàng thoáng trở nên run rẩy khi nàng nhìn kỹ trên những bức tranh đó vẽ gì. Đó đều là những bức chân dung, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chả thấy giống người bình thường một chút nào.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên bức chân dung, để lộ một làn da khô khốc, nứt nẻ như mặt đất mùa hạn. Trên bề mặt ấy, từng mảng vảy mỏng xếp chồng, chi chít liền nhau, tạo thành những hoa văn đa giác và bong nhẹ ở rìa vảy. Chúng không rời rạc mà kết thành từng mảng lớn, tựa lớp vảy cá phủ kín thân thể. Gương mặt người trong tranh sần sùi, thô ráp, đôi gò má gồ ghề như phủ lớp sỏi. Những cánh tay khẳng khiu lộ rõ chấm sừng nổi lên, tựa hàng ngàn mũi kim nhỏ bị cắm vào da thịt. Lòng bàn tay dày cộm, nứt toác, rạch ngang dọc như một tấm đất bị cày xới, khiến ngay cả khi vẽ bằng sơn dầu, bức tranh vẫn toát lên cảm giác gai góc, khắc nghiệt đến rợn người.
Ở một bức tranh khác, hình ảnh một đứa trẻ nhỏ bé hiện ra. Khuôn mặt nó phẳng lặng, như bị bàn tay vô hình ép dẹt. Ánh nhìn của nó mờ đục, đôi mắt xếch ngước lên một cách ngây dại. Chiếc mũi tẹt gần như lẫn vào trong làn da nhợt nhạt, lưỡi thè ra nơi khóe môi, tạo nên một nụ cười méo mó không lời. Đầu nó nhỏ hơn so với thân thể, chiếc cổ ngắn tũn chìm hẳn vào vai. Cánh tay gầy guộc kết thúc bằng bàn tay rộng, dày cộm, các ngón ngắn ngủn như những khúc gỗ cụt.
Nguyệt Hà lia mắt sang bức tranh ở bên cạnh. Trên khung vải ố vàng, một bóng người hiện lên với làn da trắng bệch đến mức trong suốt, như được nặn từ sáp lạnh. Mái tóc mỏng manh, bạc phếch chẳng khác gì tro tàn, xõa xuống vai khẳng khiu. Đôi mắt dị dạng hằn sâu trong hốc mắt, mống mắt mờ đục, trong suốt như thủy tinh nứt, đôi đồng tử ấy co rúm như muốn né tránh từng tia sáng, như thể những tia sáng chính là ánh lửa có thể thiêu cháy linh hồn. Trên làn da trắng đến vô hồn, những vệt đỏ nhức nhối loang lổ như điềm báo cho căn bệnh đang gặm nhấm.
Nguyệt Hà hít một hơi sâu, cố gắng loại bỏ đi những suy đoán kinh tởm trong đầu mình lúc này. Nàng nhìn quanh căn phòng, cố tìm xem ngoài những bức tranh dị dạng kia ra thì còn manh mối nào khác về vật kế thừa không. Sự chú ý của nàng đã va phải vào một cái giá đỡ khung tranh được che phủ bởi một tấm vải trắng ngả màu ố vàng.
Tấm vải trông như đã phủ bụi từ nhiều năm, góc mép vẫn còn hằn vết nấm mốc, tỏa ra thứ mùi ẩm mốc ngai ngái.
Nguyệt Hà khựng lại, tim nàng bất giác đập nhanh hơn, như thể có một sức hút kỳ quái kéo nàng tiến lại gần. Mỗi bước chân nặng trĩu như dẫm vào bùn lầy, nhưng đôi tay nàng vẫn chầm chậm đưa lên.
Ngón tay nàng khẽ nắm lấy mép vải. Tấm vải lạnh ngắt, hơi thô ráp, dường như đã ngấm mồ hôi và máu của biết bao thế hệ. Sau vài giây do dự, nàng quyết định giật phắt tấm vải đó ra.
"Soạt."
Đặt trên cái giá vẽ là một bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, non nớt như được khắc họa bởi bàn tay trẻ con. Nền tranh chỉ là những mảng màu thô sơ, nhưng nàng vẫn nhận ra đó là một cánh đồng xanh trải dài bất tận, bầu trời trong vắt với vài đám mây trắng trôi hững hờ.
Giữa bức tranh là hai đứa trẻ - một trai, một gái - đang nắm tay nhau. Cả hai đều đang cười, những nụ cười hồn nhiên, trong sáng, ánh mắt long lanh như đang chứa cả một thế giới. Dù nét vẽ vụng về, nhưng sự gần gũi giữa chúng lại hiện lên rõ rệt, như thể chúng chẳng thể rời nhau dù chỉ một giây.
Nguyệt Hà chợt thấy tim mình se thắt lại. Chỉ là tranh vẽ của trẻ con thôi... sao lại khiến nàng có cảm giác bất an đến thế?
Nàng nghiêng đầu, định nhìn kỹ hơn thì tầm nhìn bỗng nhòe đi. Màu sắc trên tranh mờ nhạt, méo mó, như thể cả bức họa đang rục rịch chuyển động. Nụ cười ngây thơ của hai đứa trẻ trong tranh dần trở nên mập mờ, biến dạng, cánh đồng phía sau cũng bắt đầu nhạt dần rồi tối sầm, để lại một không gian u ám, tối tăm đằng sau lưng hai đứa trẻ.
Tầm nhìn của Nguyệt Hà mờ đi như có một lớp sương dày phủ trước mắt. Nàng khẽ lắc lắc đầu rồi dụi mắt. Khi lấy lại được tiêu cự, Nguyệt Hà nhận ra trước mặt mình không còn là một bức tranh tĩnh lặng, mà là một thước phim sống động đang trải ra ngay trên khung vải.
Trong bức tranh lúc này là một đôi trai gái tầm khoảng 5 tuổi. Chúng có gương mặt giống nhau đến kỳ lạ, thật không khó để nhận ra chúng là một cặp anh em sinh đôi. Khung cảnh trên bức tranh bắt đầu chuyển động, nàng thấy hai đứa trẻ cười đùa trong một khu vườn, cùng ngồi dưới tán cây đọc chung một cuốn sách. Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt của hai mầm non bé bỏng.
Hai anh em luôn quấn lấy nhau không rời, chúng ngủ chung giường, ăn chung chén, uống chung ly. Thậm chí ngay cả lúc tắm rửa, người anh cũng thường tìm cớ để lén nhìn em gái. Cô bé ban đầu ngây ngô không nhận ra, rồi dần dần... cũng thích được anh mình chăm chú nhìn như vậy.
Dòng thời gian vội vã trôi qua trên nền tranh, những gương mặt non trẻ vụt lớn thành thiếu niên. Ở độ tuổi dậy thì, ánh mắt họ dành cho nhau không còn đơn thuần là tình thân nữa. Cậu anh trai thường xuyên mượn cớ vuốt ve mái tóc, lau mặt, nắm tay em gái thật lâu mà không chịu buông. Cô gái mỗi khi thấy anh tiếp xúc thân mật với người ngoài thì nổi giận, cáu kỉnh như một người tình ghen tuông chứ không phải chỉ là em gái nữa.
Sự lệch lạc càng bộc lộ rõ khi cô gái không chấp nhận bất kỳ ai khác chạm vào mình ngoài anh trai, cô không ngại cào rách mặt của một cô gái khác khi cô ấy bắt chuyện với người anh trai trong một buổi yến tiệc. Còn người anh thì ám ảnh với việc chiếm hữu em gái, hắn vẽ hàng loạt bức tranh về cô treo kín phòng, có tranh bán thân, có tranh toàn thân, thậm chí còn có cả tranh lõa thể. Đôi khi còn khắc tên cả hai vào đồ đạc trong nhà, giống như muốn tuyên bố với thế giới rằng họ là một cặp đôi thực thụ.
Thước phim trong tranh lại cuộn xoáy, biến họ thành một cặp nam nữ trưởng thành. Và cũng cùng lúc ấy, tình cảm của họ càng trở nên rõ ràng đến mức không còn chỉ là tình thân. Mỗi ánh mắt trao nhau, mỗi cái chạm khẽ vào bàn tay, đều ẩn chứa một niềm khao khát bị dồn nén. Họ bắt đầu có những hành động vượt quá giới hạn. Ban đêm, cả hai lén lút rời khỏi phòng riêng, tìm đến nhau dưới ánh nến chập chờn. Trong tòa lâu đài lạnh lẽo, một số người hầu đã vài lần bắt gặp tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra từ căn phòng tranh nằm cuối hành làng tầng ba, nhưng tất cả đều phải giả vờ như không biết.
Đoạn phim trong bức tranh ấy vẫn chưa dừng lại, khung cảnh chuyển nhanh đến một buổi chiều ảm đạm. Cha mẹ họ triệu tập cô gái gian phòng tiếp khách, nơi một vị công tử xa lạ đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa màu đỏ rượu vang. Hắn khoác trên người bộ áo lụa sang trọng, đôi mắt dán chặt vào dáng hình cô gái với vẻ thèm muốn khó lòng che giấu.
"Đây sẽ là hôn phu của con."
Giọng nói của cha cô sắc tựa lưỡi dao, khóa chặt mọi lối thoát của sự phản đối.
Cô gái nghe vậy thì toàn thân run bần bật, gào thét trong tuyệt vọng:
"Không! Con nhất định sẽ không lấy hắn đâu! Con không cần bất kỳ ai ngoài anh trai con cả!"
Người công tử kia lại chỉ bật cười, ánh mắt lóe lên thứ khát khao nhục dục:
"Nếu nàng không đồng ý hôm nay cũng chẳng sao... hai ngày nữa ta sẽ mang sính lễ đến. Khi ấy, nàng sẽ thuộc về ta."
*****
Đêm đó, cả tòa lâu đài chìm trong một trận cãi vã long trời lở đất. Tiếng quát tháo của cha mẹ xé toạc màn đêm, họ gọi cô là thứ ô uế, dơ bẩn. Người mẹ trong cơn thịnh nộ đã tát thẳng vào mặt con gái, bàn tay giáng xuống để lại một vệt đỏ bầm hằn trên gương mặt.
Cô gái ngã khuỵu xuống, nước mắt rơi lã chã nhưng vẫn gào lên:
"Con không lấy hắn đâu! Con chỉ yêu anh trai con thôi! Chỉ yêu một mình anh ấy thôi!"
Tiếng hét ấy khiến cha mẹ chết lặng trong một thoáng, rồi chuyển sang cơn cuồng nộ điên dại. Nhưng trước khi bàn tay cha mẹ kịp hạ thêm một lần nữa, người anh đã phá cửa lao tới chắn ngang trước mặt họ, dang rộng vòng tay như muốn che chắn toàn bộ thế giới cho em gái.
Hắn gầm lên, tròng mắt loang đỏ như máu:
"Đủ rồi! Các người sẽ không bao giờ chia cắt được chúng tôi! Bởi chúng tôi yêu nhau... dẫu phải cùng nhau xuống địa ngục!"
Câu nói ấy như một lưỡi dao cắm thẳng vào không khí vốn đã rạn nứt. Cả lâu đài chìm trong sự im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng khóc nghẹn của cô gái và hơi thở phập phồng của người anh, kẻ vừa dám thách thức cả gia tộc để bảo vệ tình yêu bệnh hoạn của mình.
Sau tiếng hét đầy thách thức của người anh, gương mặt cha mẹ họ vặn vẹo. Người cha đập mạnh cây gậy xuống sàn:
"Đủ rồi! Hai đứa chúng mày đúng là nỗi ô nhục của gia tộc! Từ hôm nay, con bé này sẽ bị giam lại. Ta sẽ ép nó làm lễ thành thân cho bằng được!"
Người mẹ run rẩy, đôi mắt đầy hằn học nhưng cũng ẩn chứa sự ghê sợ đối với chính con gái mình. Bà lao tới túm lấy mái tóc dài của cô gái, kéo giật ra sau như lôi một kẻ phạm tội. Cô gái hét toáng lên, vùng vẫy trong điên loạn, tay cố bám vào vạt áo người anh.
"Không! Anh ơi! Cứu em! Em không muốn đi! Em chỉ muốn ở bên anh thôi!"
Người anh gầm lên, lao tới định giằng em gái khỏi tay mẹ, nhưng ngay lập tức bị mấy gia nhân được cha điều động chặn lại. Bọn chúng siết chặt cánh tay hắn, đè xuống sàn đá, tiếng xích lạnh lẽo vang lên lách cách khi khóa chặt tay hắn lại.
Hắn gào thét, giọng lạc đi vì phẫn nộ và đau đớn.
"Thả em tôi ra! Các người không có quyền! Cô ấy là của tôi!"
Người cha tiến lại gần, cúi xuống sát mặt hắn:
"Chính mày mới là kẻ dơ bẩn nhất. Cái tình yêu của hai đứa mày chẳng qua chỉ là sự thối nát từ trong máu mủ. Con bé kia sẽ trở thành vợ người khác, còn mày... sẽ bị nhốt dưới hầm cho đến khi chết."
Trong lúc đó, người mẹ cùng gia nhân lôi xềnh xệch cô gái đi, mặc cho cô vùng vẫy, cào xé đến rách cả móng tay, miệng liên tục gào khóc gọi tên anh trai. Tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp dãy hành lang, hòa cùng tiếng cười lạnh lùng của cha mẹ, biến tòa lâu đài thành một nhà tù lãnh lẽo.
Cánh cửa phòng giam sập xuống sau lưng nàng, tối đen như hố sâu nuốt chửng. Và trong bóng tối ấy, chỉ còn vang vọng lời thì thầm tuyệt vọng:
"Anh ơi... đừng bỏ em... Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mà..."
*****
Bóng tối trong hầm ngục dày đặc đến mức không thể phân biệt đâu là tường, đâu là trần. Chỉ có mùi ẩm mốc, mùi phân dơi và tiếng nước nhỏ giọt tí tách kéo dài như tra tấn. Người anh bị trói vào cột gỗ mục nát, xích lạnh quấn quanh cổ tay, ăn sâu vào da thịt khiến máu rỉ ra từng giọt.
Hắn thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu vì căm phẫn, trên cơ thể vẫn còn in hằn vết bầm do gia nhân đánh đập. Nhưng trong đầu hắn, tiếng khóc xé lòng của em gái khi bị lôi đi vẫn vang vọng không ngừng, dội thẳng vào từng tế bào, từng mạch máu.
Hắn thì thào, âm thanh khản đặc vỡ vụn trong bóng tối.
"Em gái... của ta..."
Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại thấy hình ảnh người con gái mà hắn yêu điên cuồng đang vùng vẫy trong tay bọn gia nhân, đôi mắt ướt đẫm chỉ nhìn về phía hắn. Cái nhìn ấy như một mũi dao xoáy sâu vào tim, khiến hắn đau đến mức phát điên.
Hắn nghiến răng, giọng tràn đầy oán hận:
"Không ai... không ai được chạm vào em cả..."
Ý nghĩ thoáng hiện ban đầu chỉ như một đốm lửa nhỏ, nhưng rồi bùng lên dữ dội, thiêu trụi lý trí còn sót lại. Hắn không chỉ muốn cứu lấy em gái. Hắn muốn hủy diệt tất cả những kẻ dám ngăn cách họ.
Cha, mẹ, gã đàn ông xa lạ kia, và cả cái gia tộc mục ruỗng này... tất cả đều phải chết.
Tiếng xích lách cách va vào cột, từng nhịp như nhịp tim của một con thú sắp xổ lồng. Hắn giật mạnh, da thịt rách toạc, máu chảy ròng ròng nhưng hắn không quan tâm. Càng quằn quại trong đau đớn, hắn càng kiên định với lựa chọn của mình.
"Chỉ cần ta thoát khỏi nơi này... ta sẽ giết sạch từng kẻ một. Rồi em sẽ trở lại trong vòng tay ta. Chỉ là của ta, mãi mãi."
Trong bóng tối, khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, tạo thành một nụ cười méo mó, như thể đã biến thành một con quỷ chỉ biết ôm chặt lấy thứ tình yêu bệnh hoạn.
Trong hầm tối, tiếng xích rít ken két hòa lẫn với tiếng thân thể giãy giụa, vang vọng như lời than khóc. Người anh đã thử mọi cách từ cắn vào cổ tay cho máu chảy ra để làm trơn vòng xích, đến dùng răng cắn vào sắt, dùng đầu húc mạnh vào cột gỗ. Nhưng tất cả đều vô ích.
Máu nhỏ tong tong xuống nền đất lạnh, hòa lẫn với mùi mốc meo và tanh tưởi. Cơ thể hắn run rẩy, không biết vì đau hay vì điên loạn. Trong cơn tuyệt vọng, hắn ngửa cổ hét lớn:
"Ta sẽ giết hết bọn chúng! Ta thề bằng mạng sống mình! Chỉ cần được ở bên em... ta sẵn sàng bán đi linh hồn này!"
Tiếng hét dội vào vách đá, tưởng chừng tan biến. Nhưng ngay sau đó, không gian trong hầm ngục bỗng thay đổi. Không còn sự im lặng tưởng như kéo dài vô tận nữa. Thay vào đó là một âm thanh thì thầm khe khẽ, nhưng lại vọng vào tận trong não:
"Ngươi thật sự khát khao đến thế sao? Sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để giữ lấy thứ tình yêu dơ bẩn đó ư?"
Người anh mở choàng mắt, ngực phập phồng dữ dội.
"Ai... ai ở đó?"
"Kẻ có thể giúp ngươi. Kẻ đã nghe thấy lời nguyền của ngươi. Ngươi muốn sức mạnh, đúng chứ?"
Trong bóng tối, một bóng hình mơ hồ hiện ra, chỉ là một cái bóng chứ không có thân thể. Đôi mắt nó đỏ rực như than hồng, nụ cười ngoác dài tới tận mang tai.
Người anh không chần chừ, không chút sợ hãi, như thể hắn đã chờ đợi giây phút này từ lâu:
"Hãy cho ta sức mạnh! Dù phải trả giá bằng chính linh hồn, ta cũng chấp nhận!"
Bóng tối lập tức lan tràn như một lớp sương đặc quánh, bám vào da thịt hắn, chui vào từng vết thương, từng giọt máu rỉ ra. Xích sắt quanh tay hắn rỉ sét ngay trước mắt, vỡ vụn như giấy mục.
Người anh khuỵu xuống, hơi thở dồn dập như bị xé toạc. Nhưng trong đôi mắt hắn, thứ gì đó đã biến đổi. Đồng tử co rút lại, ánh đỏ quỷ dị rực cháy lan ra như máu tươi trong bóng tối. Cơ thể căng cứng, gân máu nổi cuồn cuộn như sắp nổ tung, xương cốt răng rắc, vặn xoắn, báo hiệu sự trỗi dậy của một con quỷ.
Hắn ngẩng đầu, một nụ cười méo mó nở rộng trên gương mặt bê bết máu:
"Cảm ơn... giờ thì không ai có thể ngăn ta và em nữa..."
Trong hầm ngục, tiếng cười của hắn vang vọng, hòa lẫn tiếng thì thầm ma quái kia, tạo thành một bản hợp xướng của sự điên loạn.
Cánh cửa hầm ngục vốn được đóng chặt bằng then gỗ và ổ khóa sắt nặng trịch, giờ đây chỉ còn là một đống gỗ vỡ vụn. Người anh bước ra, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy trong đêm, bước chân nặng nề in dấu máu xuống nền gạch.
Tiếng bước chân vọng lên từ hành lang tối. Một gã gia nhân cầm đèn dầu đi tuần, vừa nhìn thấy hắn liền mở to mắt kinh hãi:
"Ngươi... sao lại thoát ra được---"
Chưa kịp dứt lời, bàn tay lạnh ngắt của hắn đã siết chặt lấy cổ gã. Xương cổ gãy vụn kêu lên tiến răng rắc, máu bắn tung tóe văng khắp nơi. Thi thể rũ xuống như miếng giẻ rách, ánh đèn dầu đổ nhào, ngọn lửa le lói soi rõ nụ cười méo mó của hắn.
"Ta sẽ giết hết tất cả... để đưa em đi."
Trong một căn phòng lớn vẫn còn sáng đèn, cha mẹ họ đang ngồi trên ghế bàn luận về sính lễ sắp tới. Cô gái bị nhốt trong buồng bên, nước mắt lăn dài trên má, vừa lắng nghe vừa run rẩy. Đúng lúc đó, cửa bật mở. Người anh xuất hiện với mái tóc rũ rượi, chiếc áo trắng dính đầy bụi và máu của những kẻ xấu số. Hai cánh tay hắn giờ đây đã biến thành hai lưỡi dao sắc nhọn.
"Thằng bất hiếu này! Sao mày thoát ra được---"
Người cha còn chưa kịp dứt câu thì lưỡi dao thô kệch đã cắm phập vào cổ họng ông. Máu phun xối xả, loang đỏ cả bộ y phục quý tộc.
Người mẹ hét lên kinh hoàng, muốn bỏ trốn nhưng hắn quay phắt lại. Đôi mắt đỏ rực ấy chẳng còn tia nhân tính. Hắn túm lấy bà bằng một tay, nhấc bổng lên như nhấc một con rối, rồi đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo. Tiếng xương gãy răng rắc rợn người vang lên.
Hắn gào lên, tiếng gầm chất chứa đầy hận thù, đau đớn như linh hồn bị thiêu cháy.
"Các người không xứng làm cha mẹ của chúng ta... Các người chỉ muốn biến nàng thành công cụ...Các người chỉ muốn chia cắt hai chúng ta! Nói ta và em ấy bệnh hoạn ư? Các người chính mới là kẻ bệnh hoạn! Làm gì có thứ tình yêu nào trong sáng và thuần khiết hơn tình yêu giữa những người có chung huyết thống chứ!"
Người mẹ cố bò đi, bàn tay run rẩy vươn ra phía đứa con gái vẫn bị nhốt sau song sắt. Nhưng chưa kịp chạm tới, lưỡi dao lại hạ xuống lần nữa. Một nhát, hai nhát, cho đến khi tiếng gào thét của bà lịm dần thành tiếng nấc nghẹn.
Máu chảy thành dòng, lan rộng dưới nền đá lạnh lẽo, nhuộm đỏ cả đôi chân trần của hắn. Hắn đứng giữa vũng máu thở hổn hển, đôi mắt vẫn không rời song sắt nơi em gái đang ngã khuỵa xuống, vừa run sợ vừa xúc động.
Sau khi cha mẹ gục xuống trong vũng máu, gian phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hắn. Nhưng sự thù hận chưa nguôi, trong đầu hắn vang lên giọng nói ma quái đã ban cho hắn sức mạnh:
"Xóa sạch đi... Đập nát mọi xiềng xích trói buộc các ngươi... Chỉ còn ngươi và nàng mà thôi."
Người anh chậm rãi quay đầu, đôi mắt đỏ rực lia về phía hành lang nơi bọn gia nhân đang run rẩy tụ tập. Một vài kẻ liều lĩnh cầm gậy xông vào, hét lớn "Bắt hắn lại!". Nhưng chưa kịp chạm đến, hắn đã lao tới với tốc độ nhanh như chớp.
Tiếng xé thịt vang lên, ột gia nhân bị lưỡi dao găm xiên thẳng vào bụng, hắn còn cố tình xoáy mạnh để máu phun thành dòng, nhuộm đỏ cả vách tường. Tiếng hét xé toạc màn đêm, khiến những kẻ khác hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn đuổi theo từng bước, không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt cuồng loạn như một kẻ săn mồi tận hưởng trò chơi. Một cô hầu gái ngã nhào ra nền đất, cầu xin tha mạng. Hắn cúi xuống, bàn tay khẽ vuốt má nàng như đang an ủi, rồi bất ngờ bẻ ngoặt cổ, âm thanh giòn rụm như gãy cành khô.
Từng căn phòng trong lâu đài biến thành địa ngục. Tiếng gào khóc, tiếng cầu xin, tiếng chân chạy loạn vang vọng khắp hành lang, rồi tất cả lần lượt lụi tắt dưới lưỡi dao nhuốm máu. Hắn như một cơn ác mộng sống, đi đến đâu, xác chết ngổn ngang đến đó.
Khi ánh trăng hắt xuống qua cửa sổ kính, toàn bộ sảnh lớn đã biến thành biển máu. Trên bậc thang, xác gia nhân nằm chồng chất, mắt trợn ngược, tay vẫn như cố vươn ra cầu cứu.
Trong biển máu đỏ thẫm còn chưa kịp khô, người anh lê từng bước về phía căn phòng mà em gái đang bị nhốt. Hắn dừng trước mặt nàng, đôi tay hắn run run, vừa vì mệt mỏi, vừa vì hưng phấn điên cuồng sau cơn tàn sát. Cô gái lùi lại, lưng chạm vào song sắt, mắt mở to như sợ hãi lẫn hoảng loạn.
Trong đôi mắt long lanh ấy là cả một mớ cảm xúc hỗn loạn. Kinh hoàng, sợ hãi, nhưng xen lẫn đó lại có một tia xúc động mơ hồ vì suốt bao năm, chưa từng ai dám chống lại cha mẹ để bảo vệ cô như thế.
Giọng cô khàn đặc, từng chữ run lên trong tiếng nấc nghẹn:
"Anh... anh đã giết... tất cả rồi sao?"
"Phải. Tất cả những kẻ muốn chia rẽ chúng ta... đều đã biến mất. Từ nay, chỉ còn em và ta. Không còn ai bắt em rời xa ta nữa."
Người anh quỳ gối xuống, bàn tay nhuốm đầy máu tươi đưa lên như muốn chạm vào gương mặt của cô em gái.
Cô gái thoáng nghiêng đầu tránh bàn tay nhuốm máu, nhưng rồi lại không nỡ gạt nó ra. Trái tim cô thắt lại. Một phần linh hồn hét lên bảo rằng hắn đã trở thành ác quỷ, rằng cô phải chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng phần khác, phần yếu mềm, phần đã quen sống trong vòng tay anh từ bé, phần tình yêu bệnh hoạn dành cho người anh trai của mình, lại rơm rớm nước mắt vì cảm động. Anh trai đã hy sinh tất cả, thậm chí vấy máu cả gia tộc, chỉ để giữ cô lại bên mình.
Cô thổn thức, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đã nhuốm máu.
"Anh điên rồi...Hức...Anh thực sự bị điên rồi...Anh có biết mình đang làm cái gì không hả!?"
Người anh bật cười khàn khàn, ghì chặt cô vào lòng, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi khiến cô nghẹt thở. Hắn thì thầm ngay bên tai cô:
"Anh chẳng sợ gì cả. Miễn là có em, thì cả thế giới này có hóa thành địa ngục... cũng mặc kệ."
Người anh siết chặt cô gái trong vòng tay, hơi thở gấp gáp, cả người hắn nồng nặc mùi máu tanh. Cô gái cố gắng đẩy ra, nhưng hai bàn tay vấy máu lạnh lẽo kia lại giữ chặt gáy và eo cô, như xiềng xích sắt khóa cứng.
Trong khoảnh khắc yếu mềm ấy, hắn cúi xuống, đôi môi vấy máu ập tới cướp lấy làn môi mềm mại của cô.
Đó không phải một nụ hôn dịu dàng. Nó vừa thô bạo vừa đầy ám ảnh, lại mang theo mùi tanh nồng như vị kim loại đắng nghét hòa cùng hơi thở run rẩy. Nàng vùng vẫy nhưng vẫn nắm chặt lấy vai hắn, vừa muốn đẩy ra vừa không đủ sức để thoát.
Cô gái cuối cùng gục xuống vai hắn, nước mắt hòa cùng vệt máu tràn nơi khóe môi. Trong thâm tâm, nàng biết mình đã bị kéo vào vực sâu không lối thoát. Ánh mắt dịu xuống một thoáng.
Rồi từ trong túi áo vấy máu, hắn lấy ra một chiếc nhẫn vàng. Đó vốn là nhẫn cưới của mẹ, hắn đã giật từ ngón tay bà khi bà còn chưa kịp tắt thở. Lau sạch vết máu bằng vạt áo, hắn quỳ một gối xuống trước em gái. Giọng hắn khàn đặc, nhưng từng chữ lại đầy quyết tuyệt:
"Ta đã xóa sạch tất cả những gì ngăn cách chúng ta. Từ nay... em chỉ thuộc về ta."
Cô gái run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Bàn tay nàng khẽ đưa lên miệng, vừa sợ hãi, vừa bị chấn động bởi sự cuồng si tuyệt vọng trong mắt hắn. Người anh nắm lấy tay em gái, ép chiếc nhẫn trượt qua ngón tay nàng. Kim loại lạnh lẽo siết chặt lấy da thịt, như một sợi xích vĩnh viễn không thể cắt đứt.
Hắn thì thầm, hơi thở nồng nặc mùi máu tanh.
"Hãy trở thành vợ ta. Không... hãy trở thành tất cả của ta."
Cô gái bật khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào khuôn mặt bê bết máu ấy. Sự sợ hãi lẫn xúc động trộn lẫn, khiến nàng không thể thốt ra lời từ chối nào. Người anh lại tiếp tục cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cô em gái, kéo cô vào một nụ hôn sặc mùi tanh nồng.
Ngọn nến trong gian phòng run rẩy, lửa bỗng bùng lên dữ dội không gió. Đúng lúc đôi môi họ rời nhau, một tiếng cười khẽ vọng ra từ bức tường phủ máu:
"Thật tuyệt vời... cuối cùng, giống nòi Hắc Liên cũng để lộ bản chất thối rữa."
Cả hai giật mình, mắt đảo quanh nhưng chẳng thấy ai. Bóng tối trong phòng như đặc lại, xoắn xuýt thành hình dáng những khuôn mặt nhăn nhúm. Hàng chục con mắt vô hình mọc ra từ trong bóng tối, chằm chằm quan sát hai anh em đang ôm chặt nhau.
"Các ngươi đã tự lựa chọn. Máu của các ngươi sẽ thành xiềng xích, linh hồn của các ngươi sẽ thành món ăn. Từ nay, toàn bộ gia tộc Hắc Liên sẽ chìm trong biển máu, trong sự dơ bẩn và điên loạn..."
Tiếng thì thầm vang khắp gian phòng, rít vào tai họ như một bản án. Trên sàn, vệt máu từ xác cha mẹ và gia nhân bắt đầu chảy ngoằn ngoèo, tụ lại thành hình một đoá hoa đen ngòm.
Người anh run lên, nhưng hắn không buông em gái ra. Còn trong vòng tay ấy, cô gái chỉ biết khóc nấc lên, không rõ là vì khiếp hãi, vì tuyệt vọng, hay vì trái tim nàng cũng đã buộc chặt với hắn trong tội lỗi này.
Và từ đêm đó, chiếc nhẫn vàng trở thành biểu tượng của sự trói buộc tội lỗi, truyền qua bao thế hệ trong gia tộc Hắc Liên. Trên cao, ánh trăng lọt qua cửa sổ hắt xuống, chiếu vào đóa liên máu vừa nở. Trong khoảnh khắc ấy, lời nguyền của gia tộc Hắc Liên được khắc xuống, vĩnh viễn không thể xoá bỏ.
*****
Nguyệt Hà choàng tỉnh sau chuỗi ảo ảnh, tim nàng vẫn đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Nàng loạng choạng lùi mấy bước, rồi khuỵu gối xuống nền đá lạnh lẽo. Toàn thân toát mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy chống xuống đất.
Một cơn buồn nôn dồn dập ập tới, dữ dội đến mức nàng gập người xuống, hơi thở dồn dập và nặng nề vô cùng. Trong dạ dày nàng đã chẳng còn gì nhưng cổ họng vẫn gắng sức co thắt, liên hồi nhả ra từng tiếng nấc nghẹn nghào.
Không phải vì dư âm của những món ăn tởm lợm ban sáng. Thứ đang khiến dạ dày nàng quặn thắt, ruột gan đảo lộn chính là ảo ảnh nàng vừa chứng kiến, là những mảnh ký ức bệnh hoạn về cội nguồn gia tộc này.
Hình ảnh đôi anh em kia cứ tua đi tua lại trong đầu nàng như một cuộn phim bị ám. Tất cả đều khắc vào tâm trí nàng. Tình yêu biến chất ấy, cái nụ hôn loạn luân, bệnh hoạn, ghê tởm ấy như một lưỡi dao cùn cứa từng nhát vào thần kinh nàng.
"Mẹ kiếp... đây chính là nguồn gốc... gia tộc này... bị nguyền rủa là vì thế..."
Ngực nàng phập phồng dữ dội. Nàng cảm thấy mình như vừa chạm vào một sự thật mục ruỗng, một hố sâu không đáy mà chỉ cần sa chân, cả linh hồn cũng bị nuốt chửng.
Ngay từ ngày đầu đặt chân vào lâu đài này, Nguyệt Hà đã có linh cảm bất thường. Từ gã chủ nhân già nua với dáng vẻ dị hợm, tới bức tranh khổng lồ treo ở đại sảnh, rồi đến những bức tranh mà nàng nhìn thấy khi vừa mới bước vào căn phòng này.
Chỉ là nàng ko muốn tin, nàng chọn cách nhắm mắt làm ngơ, cố an ủi bản thân rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, rằng có lẽ do họa sĩ cố tình vẽ tranh theo lối quái dị, rằng sự biến dạng trên cơ thể lão chủ nhân chỉ là bệnh tật tuổi già.
Nhưng những gì vừa diễn ra ngay trước mắt nàng đã hoàn toàn dập tắt niềm tin đó. Giờ thì nàng hoàn toàn không thể né tránh sự thật này nữa.
Những kẻ được vẽ trên những bức tranh kia, hay nói cách khác là con cháu của gia tộc này, đều mang hệ quả của hôn nhân cận huyết. Bệnh da vảy cá, hội chứng Edwards, hội chứng Down, hội chứng Patau, bệnh bạch tạng,...Tất cả những căn bệnh di truyền nguy hiểm do hôn nhân cận huyết đều hội tụ đủ trong tòa lâu đài này.
Nguyệt Hà ôm lấy đầu, toàn thân run lên từng đợt. Một sự thật ghê tởm, đồi bại đã được phơi bày. Những khuôn mặt trong tranh mà nàng nhìn thấy không phải là nghệ thuật méo mó, mà là chân dung thực sự của những kẻ bị trừng phạt bởi tội lỗi của chính tổ tiên của mình.
Nàng ngồi bệt xuống sàn, mắt mở to nhìn hư vô. Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng cười ma quái vang vọng:
"Lời nguyền gieo xuống, đời đời con cháu phải trả giá..."
Nguyệt Hà cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nhưng khi ánh mắt rơi xuống bức tranh đôi tình nhân đặt trên cái giá vẽ, nàng như chết lặng. Trên ngón tay cô gái trong bức tranh kia, một vật gì đó đang lấp lánh trong ánh nến chập chờn.
Một chiếc nhẫn vàng.
Nó chẳng hề giống món trang sức bình thường. Ánh sáng hắt ra từ chiếc nhẫn không phải thứ ánh sáng trong trẻo mà là gam màu u ám, là thứ kim loại đã ngấm vào máu tươi hàng thế kỷ. Nguyệt Hà đứng dậy, từng bước tiến đến, bàn tay nàng vô thức run run giơ lên.
Ngay khi ngón tay chạm vào, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nàng nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ ngay bên tai:
"Hãy đeo nó... để trở thành một phần của gia tộc..."
Nguyệt Hà cắn môi, lòng dấy lên sự đấu tranh dữ dội. Nàng nhớ rõ lời lão chủ nhân: "Khi tìm thấy vật kế thừa, hãy để nó tiếp xúc với máu."
Nguyệt Hà hít mạnh một hơi, nàng lấy con dao rọc giấy giắt bên hông, rạch một đường trên đầu ngón tay. Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, thấm vào chiếc nhẫn.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như tối sầm lại. Những bức tranh đồng loạt nứt toác, đôi mắt người trong tranh đỏ rực, hướng thẳng về phía nàng. Chiếc nhẫn vàng sáng lên chói lòa, rồi yên lặng nằm gọn trong tay nàng.
Nguyệt Hà lảo đảo ngồi phịch xuống, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn. Trái tim nàng đập loạn, vừa sợ hãi vừa nhận ra mình đã trở thành người đầu tiên sở hữu một vật kế thừa.
" Giang...xin lỗi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro