
Chương 44 - Xem mắt
Vào phòng, Kim Trân Ni ngã xuống giường, không muốn nhúc nhích. Kim Trí Tú ôm nàng vào trong ngực, "Mệt chết em."
"Chị không biết xấu hổ còn nói?" Kim Trân Ni vừa giận lại có chút xấu hổ, Kim Trí Tú cảm thấy run lên.
"Chỗ nào khó chịu? Chị giúp em xoa bóp." Nói xong tay không thành thật.
"Eo." Kim Trân Ni không để ý Kim Trí Tú ăn đậu hũ, chỉ eo của mình.
Kim Trí Tú xoa bóp lên. Tay của cô hết sức mạnh mẽ, mát xa đến Kim Trân Ni cực kỳ dễ chịu. Liền thả lỏng ngủ luôn.
Nhìn nàng ngủ yên lặng như vậy, Kim Trí Tú cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán của nàng, đắp mền cho hai người, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì bên cạnh có nhiệt độ của lò sưởi, hơn nữa còn mệt mỏi, Kim Trân Ni ngủ thẳng một giấc ngay cả nằm mơ cũng không có. Mở mắt ra thì mặt trời đã xuống quá nữa, vị trí bên cạnh trống rỗng. Nàng ngồi dậy, phát hiện trên người vẫn còn mặc đồ, cũng biết được Kim Trí Tú chịu đựng cỡ nào.
Thay quần áo xong đi ra ngoài, nàng thấy Kim Trí Tú cùng Ba Kim ở trong sân sửa xe đạp. Kim Trí Tú thấy em ấy đi tới, cười nói: "Dậy rồi?"
"Chị cũng biết sửa sao?" Kim Trân Ni phát hiện ở cổ đại đem kỹ năng của Kim Trí Tú phong ấn lại.
"Đừng xem thường chị có được không? Khi còn nhỏ ở nông thôn có ai mà chưa từng chạy xe đạp? Trước khi chị nhập ngũ đã đi sửa xe." Hiện tại Kim Trí Tú phát hiện trẻ con nghèo đúng là tốt, làm cho Kim Trân Ni giật mình thành dạng này, thật có cảm giác thành công.
Ba Kim gật đầu. "Kim Trí Tú tay nghề không tệ. Xe này lập tức đã sữa xong. Rốt cuộc đứa bé xuất thân nghèo khổ, cái gì cũng biết."
"Chú, con đâu có tài giỏi?" Kim Trí Tú chỉ cái mũi của mình giả ngây thơ.
"Ừm, chú chưa thấy ai có thể giỏi hơn nha đầu này." Ba Kim thật là càng nhìn càng thích Kim Trí Tú. Đứa trẻ này, chịu khổ, không kiểu cách, hiếm thấy.
Nhìn thấy một già một trẻ nói chuyện, trong lòng Kim Trân Ni cũng vui vẻ. Hiếm thấy họ ở chung mà hòa thuận với nhau, mình cũng bớt lo lắng.
Cả nhà đang ăn cơm, Mẹ Kim nói chuyện hôm qua dì Ba Kim gia giới thiệu đối tượng, Kim Trân Ni nghe xong, mới nói: "Mẹ, con không muốn xem mắt."
"Tại sao?"
"Con không muốn trẻ như vậy phải lấy chồng. Chẳng lẽ hai người muốn gả con đi sao?" Kim Trí Tú ngồi kế bên Kim Trân Ni, mắt nhấp nháy giả bộ.
"Con đứa nhỏ này, con gái sớm muộn gì cũng lập gia đình. Con có cuộc sống tốt, ba mẹ cũng yên tâm."
Kim Trân Ni muốn nói nữa, bị Kim Trí Tú kéo tay, "Dì và chú muốn em đi gặp một lần, em đi xem một lần đi, chị đi cùng với em."
Kim Trân Ni nhìn cô không nói lời nào. Mẹ Kim thấy được, gật đầu nói: "Ừm, để Kim Trí Tú đi cùng con, sẵn giúp con góp ý luôn."
Kim Trân Ni như một con cừu vô hại, nhìn lão sói Kim Trí Tú nhe răng nanh.
Ba mẹ mình đúng là ngây thơ, để cho chị ấy đi góp ý? Không đánh người ta coi như hạ thủ lưu tình rồi.
Chuyện quyết định như vậy. Mẹ Kim điện thoại cho bên kia, bên kia cũng rất hăng hái, liền nói buổi chiều gặp mặt.
Mẹ Kim thu xếp xong, Kim Trân Ni thì trang điểm một ít, Kim Trí Tú mở miệng, "Dì, Ni Ni đẹp như tiên nữ, còn cách ăn mặc? Đúng xinh đẹp nhất thế giới."
"Con đứa nhỏ này, con đúng là biết nói chuyện. Đáng tiếc là con gái, nếu con là đàn ông, dì đem Ni Ni gả cho con." Mẹ Kim cười toe tóe.
"Con là nữ cũng có thể cưới Ni Ni, đúng không Ni Ni?" Kim Trí Tú nói theo.
Kim Trân Ni cũng không theo cô hồ nháo. Mẹ Kim không coi là thật. Nhìn Kim Trân Ni chỉnh chu rồi, liền dẫn theo con gái và Kim Trí Tú đi.
Chỗ hẹn là nhà hàng Tây. Đây là nhà hàng duy nhất trong thị trấn. Sau khi đi vào Kim Trân Ni thấy Liễu Mạn Chi, trong lòng liền nghĩ. Chẳng lẽ chuyện giới thiệu đối tượng, là Liễu Mạn Chi nói sao.
"Chị họ, chị thật xinh đẹp!" Liễu Mạn Chi thân mật, bị Kim Trí Tú ngăn lại.
"Ni Ni, ngồi bên này." Kim Trí Tú ngăn Liễu Mạn Chi, quay người kéo chỗ ngồi cho Kim Trân Ni.
"Cám ơn." Kim Trân Ni từng ăn qua cơm tây, nhưng ăn không quen. Bất quá những lễ nghi này nàng thấy một lần cũng không quên.
"Chị là..." Liễu Mạn Chi không hiểu sao có người ngoài xuất hiện ở đây.
"Tôi là đồng nghiệp của Ni Ni, tôi cùng em ấy tới đây." Dù sao được Mẹ Kim cho phép, Kim Trí Tú nói đến hùng hồn.
"Ni Ni sao con lại dẫn người ngoài đến đây." Dì ba nói.
Kim Trí Tú liếc dì ba, không để ý. Đi qua chỗ mẹ con Kim gia, ngồi xuống bên cạnh Kim Trân Ni.
Liễu Mạn Chi lại gần Kim Trân Ni nói: "Chị họ, chút nữa sau khi nhà trai đến, chúng em sẽ đi trước, hai người ở lại nói chuyện, tìm hiểu một chút."
"Tôi không đi." Kim Trí Tú khiêu khích, nhìn Liễu Mạn Chi. Có một loại cảm giác không thể nói được, Kim Trí Tú lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Mạn Chi đã thấy ghét, đơn giản là nhìn không ưa.
Liễu Mạn Chi nhìn Mẹ Kim cùng Kim Trân Ni thấy không nói gì, nổi giận nói: "Tùy chị."
Lúc này, cả ba người nhà Nam Phương đi đến, Kim Trí Tú liền trợn tròn mắt. Chuyện này... lừa người vậy à? Không cần nói đến ba mẹ, chỉ cần nhìn người đàn ông này xem, cao chưa đến 1m7. Thế ai nói anh ta cao 1m7? Ra đây tôi đánh chết người đó!
Nhìn tướng mạo, mặc dù không quá khó coi, nhưng vấn đề là với con mắt chuyện gì xảy ra? Lại thêm chứng nói nhiều nữa chứ, không thể ngừng tí sao. Người như vậy mà xứng với Ni Ni? Trò cười gì thế? Xem như đàn ông trên thế giới đều chết sạch, không phải còn cô sống sao? Làm sao lại có thể đến phiên anh ta! Kim Trí Tú cố gắng đè cảm xúc xuống, kéo Kim Trân Ni đi, để lại đám người nhìn là ngứa mắt.
Dì ba của Kim gia dĩ nhiên quen biết ba mẹ nhà trai, bận bịu trước sau giới thiệu, họ nhìn Kim Trí Tú cũng rất ngạc nhiên. Giới thiệu xong, dì ba nói mấy câu khen ngợi với hai bên, cuối cùng thì nói với Kim Trân Ni tiền lương công nhân tương đối thấp, đừng kén cá chọn canh bla bla...
Kim Trân Ni rất biến kềm nén cảm xúc, những người này không xứng để nàng nhìn tới, nét mặt vẫn bình thường. Nhưng Mẹ Kim thì khác rồi, vừa nhìn bà đã không thích người đàn ông này. Con gái của bà sanh làm sao không biết được chứ? Làm sao bà có thể gả con gái cho người đàn ông như vậy? Sau đó, nghe em của bà nói, càng lúc càng tức giận. Con gái bà như hoa như ngọc, mà còn bị ghét bỏ? Cái đầu nhỏ của em gái đang chứa cái gì thế?
Kim Trí Tú ngược lại hoàn toàn không hề tức giận. Cô chỉ cảm thấy buồn cười thôi. Không biết kiếm ở đâu ra một người không đứng đắn gì hết? Dì ba của Kim Trân Ni thật đúng là có lòng tốt quá mà.
Dì Ba Kim nói xong, cũng thấy hai người trẻ tuổi không nói chuyện, che miệng cười nói: "Ai nha, chúng ta nhiều như vậy lại ngồi ở đây, làm sao hai người họ nói chuyện được. Tôi thấy hay chúng ta đi trước đi, để hai người họ ở lại tâm sự. Người trẻ tuổi, có nhiều chủ để, chúng ta không cần ở đây hơi bất tiện." Nói xong chào hỏi đối phương rồi rời khỏi.
Mẹ Kim không yên lòng nhìn qua Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhìn bà lộ ra nụ cười yên tâm.
Ba mẹ đàn trai vốn muốn bỏ đi, nhưng nhìn thấy Kim Trân Ni vẫn ngồi bên cạnh Kim Trí Tú bình tĩnh như nước. Liền hỏi, có chuyện gì thế.
Liễu Mạn Chi tức giận nói: "Chị họ, đồng nghiệp chị nói phải ở lại với chị."
"Ba, mẹ, các người về đi." Người đàn ông mở miệng, ba mẹ anh ta liền rời đi.
"Kim tiểu thư muốn uống gì?"
"Sữa bò."
Người đàn ông cười. Anh ta thấy, con gái uống sữa cũng không thấy lớn. Nhưng cô gái trước mắt này rõ ràng đã phát dục đầy đủ và thành thục, cũng rất xinh đẹp. Cái eo thon kia, anh ta chỉ nhìn một cái là muốn chảy nước miếng rồi.
"Tôi thấy vẫn là nên uống cà phê đi. Cà phê ở đây rất nổi tiếng." Người đàn ông nói nhân viên phục vụ, cũng không hỏi Kim Trí Tú, nói thẳng: "Ba ly cà phê."
"Và thêm một ly sữa bò." Kim Trí Tú nhấn mạnh.
Anh ta không vui nhìn qua Kim Trí Tú, Kim Trí Tú nhe răng, lộ ra nụ cười hiền lành. Thấy người đẹp trước mắt, anh ta không tiện nói gì, đành phải gật đầu với nhân viên phục vụ.
"Nghe nói Kim tiểu thư làm giáo viên? Tiền lương chỉ có ba trăm đồng, thực sự quá ít."
"Năm đầu là thời kỳ thực tập, cho nên hơi ít." Kim Trân Ni duy trì tiểu thư khuê các nên có quy cũ và lễ phép.
"Ừm, nói như vậy, sang năm tiền lương của cô sẽ tăng lên." Anh ta đối câu trả lời này hết sức hài lòng. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kim Trân Ni, anh ta coi như cô gái này không biết kiếm tiền, anh ta cũng phải cưới cô ta. Nhưng mà tiền lương anh ta cũng không cao, nếu như tiền lương của Kim Trân Ni cao, vậy đúng là hoàn mỹ.
Cà phê cùng sữa bò đem lên, Kim Trí Tú nói khẽ: "Cẩn thận nóng."
Kim Trân Ni thấy ấm lòng mỉm cười. Nụ cười này, lấy đi linh hồn của anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm Kim Trân Ni, không có chớp mắt.
Sữa bò vào bụng, ấm áp và dễ chịu. Kim Trí Tú cầm ly cà phê lên uống một hơi, cảm giác không tốt lắm.
"Xin hỏi những vấn đề anh hỏi đã xong chưa? Nếu không còn gì nữa, thì tôi đi trước đây." Kim Trân Ni lễ phép nói, sau đó nhìn anh ta ngạc nhiên rồi đứng dậy. Đây là thói quen của nàng, nàng nghĩ đối phương vì nàng mà kêu nước uống, nàng không uống thì rất thất lễ. Nhưng đối với người như vậy, cũng chỉ là uống một hớp rồi nói chuyện.
"Ai, không vội." Anh ta rốt cuộc phản ứng, đứng dậy đưa tay ngăn Kim Trân Ni. Anh ta đưa tay ra thì bị một bàn tay đánh tới, "Đau." Anh ta hít hà, thật đau! Cúi đầu nhìn mu bàn tay đã đỏ, "Cô..."
Kim Trí Tú ngăn Kim Trân Ni lại trước mặt, nụ cười vẫn vô lại: "Thật ngại quá, tôi không biết anh sợ đau. Chúng tôi còn có việc, đi trước đây." Cái giọng điệu kia, chọc cho Kim Trân Ni nhịn cười.
"Này!" Anh ta còn muốn nói gì nữa.
Kim Trí Tú đã vứt bỏ da dê ra, lộ ra răng nanh của lão sói xám. "Tiên sinh, nếu còn gây phiền phức. Lần sau tôi không phải chỉ có như vậy đâu."
Ra khỏi nhà hàng, Kim Trí Tú lập tức bùng nổ: "Dì ba của em có chuyện gì xảy ra vậy hả? Còn có em họ của em nữa? Chị thấy hai người đó không có ai là tốt hết, muốn đem em bỏ vào trong đóng lửa mà. Người đàn ông như vậy làm sao xứng với em, mắt của hai người đó mù rồi hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro