Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - Kẻ trộm

Kim Trân Ni nhìn cũng không tức giận, vẫn gật đầu, vẫn lại đưa cho em ấy tờ giấy khác để em ấy tiếp tục viết

"Cô giáo, em không muốn viết." Học sinh kháng nghị.

Kim Trân Ni cũng không tiếp tục kiên trì. "Được thôi, vậy em đem bài văn này đọc một lần cho tôi nghe, có được không?"

Học sinh có điên mới đọc, mình đâu phải viết về đồ vật! Vì vậy liền lập tức từ chối: "Không đọc."

"Tại sao?"

"Không đọc." Học sinh thừa biết giáo viên không được đánh học sinh, cùng lắm bị gọi lên văn phòng ngồi giống như bây giờ. Vì lẽ đó khi nói chuyện không có sợ.

"Em cho rằng tôi sẽ không làm gì em?" Kim Trân Ni cười càng ngày càng lạnh.

Em học sinh kia như bị một áp lực vô hình, liếc mắt nhìn Kim Trân Ni, phát hiện cô giáo xinh đẹp ấy đang cười. Nhưng nụ cười đó khiến cho người nhìn thấy run rẩy.

Những giáo viên khác cũng cảm nhận được, đều ngẩng đầu nhìn nàng.

"Về đi." Một câu nói làm học sinh và các đồng nghiệp không hiểu.

"Cô giáo..." Học sinh đứng im không nhúc nhích. Có thể cảm giác được một gậy này đã giơ lên rất cao, không thể rớt xuống nhẹ như vậy.

"Chuyện học là việc của em, nếu em không muốn học, tôi cũng không làm gì được? Tất cả biểu hiện của em, lúc tới hợp phụ huynh, tôi sẽ nói cho người nhà em biết." Lời nói Kim Trân Ni rất nhẹ nhàng.

Học sinh nhìn vẻ mặt nàng như đang viết "tôi không có tức giận" nhưng trong lời nói rõ ràng là đang uy hiếp, cô giáo này thật không dễ đối phó.

Sau khi học sinh đi, cô Trương đi tới nói: "Mới vừa rồi còn nghĩ em muốn đánh học sinh."

"Chị Trương, chị lo xa rồi." Kim Trân Ni cười dừng công việc trong tay. "Nội quy thứ ba là không được đánh học sinh, em không ngu như vậy."

Buổi tối tan việc, Kim Trí Tú hỏi tới chuyện này, hiển nhiên đã nghe người ta nói lại.

"Trường học thật không phải là một nơi có thể giữ gì bí mật, miệng của các giáo viên cũng thật nhanh nhẹn!" Kim Trân Ni cảm khái.

"Nếu em cảm thấy không vui, chúng ta không làm nữa."

Kim Trân Ni nhìn cô, "Chị không muốn làm nữa sao? Làm sao? Chị bị Kim Cục thuyết phục rồi?"

Kim Trí Tú trừng mắt, "Mới không có. Chị sẽ không làm cảnh sát. Sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Kim Cục, nên mới không làm."

Đối với tính tình một khi kích động lên liền sẽ liều mạng của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni đã lĩnh hội thật sâu sắc.

"Vậy chúng ta có thể làm cái gì?"

Kim Trí Tú ngạc nhiên nói: "À? Em thật không muốn làm giáo viên sao?"

"Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, kiếm cho mình con đường để lui cũng rất tốt." Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe buýt.

Đừng nghĩ Kim Trí Tú sắp xếp như vậy thì vui vẻ, nếu đổi việc làm cô cũng chưa nghĩ tới phải làm gì. Dù sao việc Kim Trân Ni có thể làm kỳ thực cũng không nhiều.

Với sắc đẹp của Kim Trân Ni, phải làm diễn viên mới đúng. Cho dù Kim Trân Ni chịu làm, cô cũng không nỡ. Hoặc... nói tóm lại, làm một bậc thầy thư pháp cũng không sai. Thư pháp của Kim Trân Ni rất đáng giá, tùy tiện bán vài bức cũng đủ nuôi gia đình. Hả? Không đúng, chuyện nuôi gia đình không phải là chuyện của cô sao? Sao bây giờ lại muốn để Kim Trân Ni đi kiếm tiền?

Lúc này, trong lòng Kim Trí Tú đang suy nghĩ, tài xế đột nhiên thắng gấp, cô không cẩn thận, đầu đụng vào người đàn ông phía trước.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Kim Trí Tú hoàn hồn lại, liên tục xin lỗi đối phương.

"Ai nha! Anh là kẻ trộm!" Đột nhiên, người phụ nữ trung niên ngồi phía trước người đàn ông bưng túi của mình, lớn tiếng nói.

Người đàn ông gầy gò bị Kim Trí Tú đụng vào, đôi mắt liền di chuyển. Thấy người phụ nữ kia chỉ vào mình, lập tức kêu lên: "Cô bị mù à, chỉ cái gì? Ai là kẻ trộm?" Hắn ta quay đầu lại trừng mắt Kim Trí Tú nói: "Cô không có mắt sao? Đụng tôi bị thương giờ tính sao đây?

Lúc đầu Kim Trí Tú cảm thấy áy náy, nghe được đối phương nói như vậy, lập tức đứng thẳng lưng lên, chớp mắt nhìn lại đối phương.

"Nhìn cái gì? Cô đụng tôi bị thương rồi, mau đưa tôi đi bệnh viện!" Người đàn ông hóng hách nói với Kim Trí Tú.

"Ai! Mọi người nhìn xem, hắn đúng là kẻ trộm, đây là bóp tiền của tôi!" Người phụ nữ từ bên hông người đàn ông rút ra bóp tiền.

Kim Trí Tú thấy rõ, lúc người đàn ông xoay người vì bóp tiền quá dài nên lộ ra, bị người phụ nữ kia thấy được.

"Trước khi đưa anh đi bệnh viện, nên đưa anh tới sở cảnh sát tốt hơn." Kim Trí Tú cười lạnh.

Vào lúc này xe buýt đỗ vào trạm, người đàn ông lộ ra ánh mắt nguy hiểm, kéo cánh tay Kim Trí Tú, lôi cô xuống xe. Sau đó, đồng loạt có mấy tên đàn ông khác cũng xuống xe. Kim Trân Ni tự nhiên cũng theo xuống xe, có điều nàng giả vờ là hành khách xuống xe. Sau khi xuống xe, nàng tìm một chỗ an toàn đứng lại nhìn chuyện đang xảy ra.

Tài xế xe buýt không muốn bị liên lụy, liền lái xe đi. Có nhiều người thích xem náo nhiệt cũng xuống xe để xem.

Cùng đi xuống với người đàn ông đó gồm ba người, lúc này mỗi người một bên bao vây Kim Trí Tú.

Trước tiên, Kim Trí Tú liếc nhìn đến vị trí Kim Trân Ni đứng, thấy không có gì nguy hiểm, lúc này mới quay đầu nhìn bốn người đang vây quanh mình.

"Bị tôi nói trúng liền muốn đánh người? Kẻ trộm như mấy người, cũng quá mức trắng trợn rồi?"

Người đàn ông lôi kéo Kim Trí Tú xuống xe hướng về mặt đất nhổ nước bọt nói: "Hôm nay, cũng tại mày làm hư chuyện của bọn tao, xem tao dạy dỗ mày thế nào?" Nói xong một quyền đánh tới.

Ba người kia cũng không rảnh, mỗi người một quyền trực tiếp đánh tới.

Thân thủ của Kim Trí Tú, ở thời cổ đại hay hiện đại cũng đã qua khảo nghiệm. Híp mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay của người đang đánh tới, nhẹ nhàng run lên. Cũng không biết cô dùng bao nhiêu lực, chỉ nghe <rắc> một tiếng, cánh tay người đó liền trật khớp. Một người khác đá tới, Kim Trí Tú cũng nhắc chân đạp, cũng không biết đá vào chỗ nào, người kia lập tức ôm chân. Cứ như vậy hai ba lần, cả bốn người đều bán thân bất toại, hết nhúc nhích.

Kim Trí Tú không nói nhiều, lấy điện thoại di động ra gọi 110, một lúc sau xe cảnh sát chạy tới.

"Ơ, lại là cô à!" Người tới là hai cảnh sát lần trước trong sự việc uy hiếp con tin, coi như người quen. Lúc này đem bốn người còng lại, rồi mời Thẩm Hoa cùng Kim Trí Tú về sở cảnh sát để lấy lời khai.

"Kim Cục đâu?" Kim Trí Tú tới sở cảnh sát giống như về nhà mình. Vừa vào cửa thì chào hỏi tất cả mọi người. Bất quá cô rất nhanh phát hiện mọi người đều nhìn phía sau của cô. Cô quay đầu nhìn lại, người phía sau chính là Kim Trân Ni.

"Này này! Các người đều là cảnh sát đó, giữ hình tượng chút đi!" Kim Trí Tú không vui, Ni Ni nhà cô, không cho người khác nhìn.

Cô kêu to cả nửa ngày, nhưng là không ai thèm để ý đến cô! Ngay cả mấy cảnh sát nữ cũng nhìn chằm chằm Kim Trân Ni, trong ánh mắt tràn đầy kinh diễm.

Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú đi vào một cái phòng để lấy lời khai, mấy người cảnh sát liền tụ lại cùng một chỗ thì thào nói không ngừng.

"Ai, nhìn thấy người con gái kia không? Thật xinh đẹp a!"

"Mình là con gái không phải đàn ông nhìn cô ấy cũng thấy thích, nếu thật sự là đàn ông chắc hồn đã bị câu dẫn đi mất rồi."

"Hình như người phía trước, mấy ngày trước có tới đây."

"Mình nghe nói là đồng nghiệp trước kia của Kim Cục, bộ đội đặc chủng."

"Có lai lịch như vậy à! Nhìn thế nào cũng không giống từng làm trong quân đội?"

"Mình nghe nói có."

Trong phòng, Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni đem sự việc vừa rồi nói lại. Kim Trân Ni lấy điện thoại di động ra, "Tôi có quay video, có thể làm chứng cớ không?"

Người cảnh sát lấy lời khai nhìn qua nàng, đúng là rất xinh đẹp! "Khục... Tất nhiên có thể. Tạm thời đưa điện thoại cho chúng tôi giữ, chúng tôi sẽ dùng làm bằng chứng."

Kim Trân Ni lấy điện thoại đưa. Người cảnh sát ra ngoài giao cho nhân viên kỷ thuật. Trở về nhìn lời khai một lần nữa, sau đó đưa hai người ký tên.

Hai người ký tên xong đi ra, một cảnh sát đi tới hỏi: "Chào hai cô, trong bốn người kia có hai người bị trật khớp tay, hai người không thể cử động chân. Hai cô có thể giúp đỡ xử lý một chút không? Bằng không chắc phải đưa đến bệnh viện."

Kim Trân Ni liếc mắt nhìn Kim Trí Tú, Kim Trí Tú lôi kéo tay của nàng, nói với cảnh sát đó: "Đi thôi, để chúng tôi xem thử."

Đi vào chỗ giam giữ bốn người kia, Kim Trí Tú giải quyết nhanh gọn. Người canh giữ trong đó xem như thế là đủ rồi.

"Làm sao làm được?" Có người hiếu kỳ.

"Lúc trước ở trong quân đội học được." Vào lúc này Kim Trí Tú nói chuyện đặc biệt nhẹ như mây gió, có phong độ của tông sư một phái.

Đi qua đi lại cả ngày, hai người về đến nhà đã hơn tám giờ.

"Khả năng đó của chị là học từ Âu Dương Đình sao?" Kim Trân Ni nấu mì để hai người ăn tạm.

"Làm sao em biết?" Kim Trí Tú đang rửa chén.

Kim Trân Ni đứng bên cạnh cô đang gọt táo, vừa gọt được một quả táo, cắt thành miếng nhỏ đút cho Kim Trí Tú ăn. Kim Trí Tú nhanh ngậm lấy như hổ đói vồ mồi, ngay cả ngón tay của Kim Trân Ni cũng ngậm vào.

"Kiếp trước, không nhớ lúc nào đã từng nhìn thấy chị làm vậy." Ngón tay Kim Trân Ni bị Kim Trí Tú ngậm lấy, đại não không kịp thời phản ứng.

Rốt cục Kim Trí Tú cũng thả lỏng miệng, ăn xong quả táo, rồi nói: "Âu Dương Đình dạy chị là chiêu thức giết người tự vệ, so với lúc ở trong quân đội còn tàn nhẫn hơn. Chiêu thức này nó không có lực công kích, chị mới dám lấy ra sử dụng." Đang nói hình như nhớ tới cái gì, đắc ý nói: "Em thấy hôm nay chị điểm huyệt thế nào?"

"Chị nói hai cái chân kia không thể cử động sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, thế nào?" Kim Trí Tú tiếp tục đắc ý.

Kim Trân Ni nhíu mày, "Điểm huyệt không phải nên dùng tay sao? Em thấy chị rõ ràng là dùng chân đá mà?"

"Chẳng phải tay không có sức sao? Đâu có điểm được người ta. Chị nghĩ trên chân khí lực lớn nên mới trực tiếp dung chân đạp, chỉ là không biết có thể đạp trúng huyệt hay không. Ngày hôm nay là lần đầu tiên chị thử dùng, đúng là vẫn rất ổn."

Kim Trân Ni không biết võ công, cũng không biết chiêu này của Kim Trí Tú là vô căn cứ. "Nếu như Âu Dương Đình biết anh ta dạy võ công cho chị, lại bị chị dùng loạn như vậy, anh ta sẽ khóc mất."

"Chắc cũng không đến nỗi." Nói thật, Kim Trí Tú cũng muốn nhìn một chút dáng vẻ khi Âu Dương Đình khóc.

"Nói đến mới nhớ, em nghĩ như thế nào mà lại quay clip lại?" Điều này khiến Kim Trí Tú hơi kinh ngạc, một người cổ đại như Kim Trân Ni, vậy mà lại biết quay clip lại để làm chứng cớ hiện trường.

"Sợ bọn chúng không thừa nhận. Trên mạng không phải có rất nhiều video được quay bằng điện thoại sao? Xài được thì tốt, không được thì xem như coi chơi." Kim Trân Ni lại đút Kim Trí Tú một miếng táo.

Kim Trí Tú há miệng tiếp được, sau đó ôm chặt lấy Kim Trân Ni trực tiếp dùng miệng của mình đem miếng táo đút ngược lại cho nàng. Miếng táo nhỏ, mang theo hơi thở Kim Trí Tú, được Kim Trí Tú dùng lưỡi đưa vào trong miệng Kim Trân Ni.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro