
Chương 102 - Tiền đặt cược
"Trước đó, em nói cô ta muốn đuổi em đi bởi vì em biết cô ta và chồng trước tranh chấp. Thế nhưng chị cũng không hiểu, cô ta vì sao không đuổi chị đi." Kim Trí Tú đang nhai một miếng sườn "Kẽo kẹt kẽo kẹt" nghe thật kinh khủng.
"Đuổi chị đi làm cái gì? Em đi chị còn ở lại sao?" Phải nói Hứa hiệu trưởng là người thông minh. Cô đã nhìn ra được Kim Trân Ni và Kim Trí Tú hai người dính liền nhau. Chỉ cần đuổi Kim Trân Ni đi, Kim Trí Tú tự nhiên cũng sẽ rời khỏi. Cho nên cô chỉ cần đối phó với Kim Trân Ni là được.
Kim Trí Tú bĩu môi, "Trước kia em còn giúp cô ta, thật sự là không đáng."
Kim Trân Ni lắc đầu, "Trước đó, em không phải giúp cô ta, em chỉ là không ưa chồng trước của cô ta cùng cô gái đó thôi. Thật ra, có thể hiểu được cô ta làm như vậy là có nguyên nhân. Dù sao đây cũng không phải là chuyện có thể đưa ra ánh sáng, bị người khác chạm vào, trong lòng ai cũng thấy không thoải mái."
Kim Trí Tú nghe như vậy cũng cảm thấy không thích hợp. Kim Trân Ni luôn khôn khéo, vì sao lại chủ động chạm vào chỗ này chứ? Lúc đó cô còn nghĩ đến Hứa hiệu trưởng sẽ ghi hận với cô.
Đối mặt với vấn đề của Kim Trí Tú, khóe miệng của Kim Trân Ni cười một cách gian xảo, "Bởi vì giống nhau, em cũng không thích cô ta. Nếu chúng ta không hợp, vậy cũng nên kết thúc một lần đi, chị nói đúng không?"
Kim Trí Tú giật mình, "Ý của em là, lần đó người kia cũng không thích em, cho nên mới cố ý giúp Hứa hiệu trưởng nói chuyện?"
"Coi như mọi chuyện đều có nguyên nhân đi." Trân Ni để đũa xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Kim Trí Tú, kiếp trước thủ đoạn của em chị đã chứng kiến rồi. Bây giờ chuyện này chỉ là một trò xiếc thôi, em không phải thiện nam tín nữ, cho tới bây giờ cũng không làm được người tốt. Dạng như em, chị có cảm thấy đáng sợ không?" Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Kim Trí Tú.
Tình yêu luôn khiến người ta mù quáng. Cho dù Kim Trân Ni là cô gái thông minh vô cùng, cũng sẽ lo lắng Kim Trí Tú ghét bỏ nàng. Bản thân nàng luôn nhấn mạnh mình không phải người tốt, chỉ là sợ Kim Trí Tú nghĩ nàng quá tốt mà thôi, sau đó sẽ thất vọng.
"Đúng vậy, thật đáng sợ." Kim Trí Tú gật đầu, ánh mắt Kim Trân Ni buồn bã, trong lòng có chút khổ sở. Thì nghe Kim Trí Tú nói tiếp: "Nếu không phải gặp em, chị cũng không nghĩ tới trên thế giới này còn có người xứng với chị. Giống như chị, một người luôn sống để chém giết, vậy mà còn có thể gặp được em? Nini, em nói chị có đáng sợ hay không?" Nói xong dáng vẻ khoa trương, rõ ràng là cố ý để Kim Trân Ni lo lắng.
Kim Trân Ni nhịn không được bật cười. Tay của nàng bị Kim Trí Tú bắt lấy. "Em không phải người tốt, chị cũng không phải người tốt. Cho nên, hai chúng ta mới có thể cùng một chỗ."
Cơm nước xong xuôi, rửa chén, xem tivi, tắm rửa. Sau đó... Kim Trí Tú nói: "Nini, chị có chút khẩn trương."
Kim Trân Ni nhẹ tay nâng cầm của cô, vốn định giả vờ tự nhiên. Nhưng vì chiều cao chênh lệch, dẫn đến dáng vẻ như vậy cũng làm mê hoặc Kim Trí Tú.
Kim Trí Tú nuốt nước miếng, trong lòng tự nhắc nhở mình. Hôm nay cô là thụ, nhất định phải kiềm chế, phải kiềm chế. Nếu như không để ý đè lại Nini thì............ Mẹ ơi ~~~~ hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi! Nhìn Hứa hiệu trưởng cũng biết rồi, Nini thù dai như vậy, không ăn tươi chơi chết cô mới lạ.
"Chị khẩn trương cái gì?" Nàng nói lời này trọng âm không đúng lắm, kết quả để Kim Trí Tú hiểu lầm.
"Chẳng lẽ là em khẩn trương sao?" Kim Trí Tú nói xong cũng có chút hối hận. Miệng cô giống như thiếu nợ vậy. Lúc Nini phản công luôn cẩn thận từ lời nói đến việc làm, vị nương nương này cuối cùng là có chỗ nào công được đây? Thân thể kia, chỉ vài phút liền bị đè như chơi. Ai, mình cưng chiều vợ như vậy, quả thực là tự gây nghiệt, không thể sống.
Không để ý tới trong lòng Kim Trí Tú đang suy nghĩ lung tung, Kim Trân Ni đã cởi bỏ áo ngủ Kim Trí Tú. Hai người vừa mới tắm xong đi ra, ở trong cũng không có mặc gì. Kim Trí Tú đứng ở chỗ đó, ủy khuất nói: "Nini, em đừng nhìn chị như vậy, chị sẽ xấu hổ."
Kim Trân Ni mặt cũng đỏ lên. Nhỏ giọng nói: "Lên giường." Nàng không có sức mạnh ôm Kim Trí Tú.
Kim Trí Tú ngoan ngoãn lên giường nằm ngửa, vẻ mặt như chém giết cũng được. Kim Trân Ni ở trên người của cô, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô.
Cảm giác ngọt ngào trong nháy mắt làm Kim Trí Tú, dễ chịu đến chân. Nếu như phản công thì mang ý nghĩa chủ động ôm ấp yêu thương, hình như cũng không tệ nha.
Kết quả, Kim Trân Ni ra dáng được mấy lần, rồi tính ham chơi lại nổi lên, chọt chọt cơ thể Kim Trí Tú, chỗ này đụng, chỗ kia chạm. Kim Trí Tú đúng là hết cách! Nương nương làm công trách nhiệm lớn đó biết không? Em cứ như vậy lỡ chị chịu không được muốn lật bánh thì sao.
Ngày thứ hai, lúc Kim Trân Ni vừa mở mắt, phát hiện bị Kim Trí Tú ôm ở trong ngực không nói, cánh tay còn lại bị Kim Trí Tú lấy tay ấn xuống. Cái tư thế này... Thật kỳ quái à.
Nàng cử động, Kim Trí Tú liền thức dậy. Thấy nàng nhìn cô như vậy, Kim Trí Tú cũng ý thức được là lạ ở chỗ nào, "Ôi, cánh tay của chị, tê."
Cả đêm, Kim Trí Tú dùng cánh tay mình gối đầu cho Nini, cánh tay khác thì nắm lấy cánh tay của Kim Trân Ni. Thật không biết hai người làm sao lại có thể ngủ một đêm khó chịu như vậy.
Kim Trân Ni đưa tay giúp Kim Trí Tú xoa cánh tay, "Tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì?" Trí nhớ của nàng hoàn toàn mơ hồ.
"Một lát sau em mệt mỏi ngủ thiếp đi." Kim Trí Tú hàm hồ nói.
Kim Trân Ni cũng không phải dễ gạt như vậy, nhíu mày lại, không nói chuyện, liền nhìn chằm chằm Kim Trí Tú.
"Này này! Nini, chị cũng không có phản công lại à! Cả buổi tối hôm qua chị rất đàng hoàng! Hơn nữa, chị có đụng chạm qua em hay không, chính em còn không biết sao?" Kim Trí Tú cũng không lựa lời nói.
Kim Trân Ni hiểu rõ đạo lý này, lại nói hai người họ ai trên ai dưới cũng không có sao?
Sáng sớm đi làm, mọi người đều bàn luận chuyện ngày hôm qua. Vốn là trong tay Kim Trân Ni không có chứng cứ gì, nhưng Hứa hiệu trưởng ở trước mặt mọi người thất lễ, làm cho mọi người nghi ngờ cũng không có gì lạ.
Trong hành lang, mọi người nhìn thấy Kim Trân Ni ánh mắt đều sùng bái. Dám trực tiếp cùng phó hiệu trưởng khiêu chiến, Kim Trân Ni coi như là người đầu tiên. Mà mọi người nhìn thấy ánh mắt Kim Trí Tú, đúng thật là sợ hãi. Hôm qua cái tay kia của Kim Trí Tú, quả nhiên là tư thế hiên ngang, làm cho người ta không ngừng hâm mộ, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Hai người ngược lại hoàn toàn không thèm để ý những thứ này. Đang vào cuối học kỳ, tuần này đi học được một tuần. Kim Trân Ni cũng không có việc gì làm. Hiệu trưởng không cho nàng tiếp tục đảm nhận giáo viên ngữ văn, nói nàng giúp đỡ in tài liệu, nhưng bây giờ đều in xong rồi. Nàng không có việc gì, thế là đi mượn bút của cô Cố viết chữ. Khóa thể dục của Kim Trí Tú bị người ở bên ngoài nói có giáo viên tham ô, bây giờ hiển nhiên cũng đi theo Kim Trân Ni chạy tới chạy lui.
Vương hiệu trưởng tối hôm qua hầu như là một đêm không ngủ. Hứa hiệu trưởng là người thế nào, cô hiểu rõ nhất. Bởi vì hiểu rõ ràng, cho nên mới kinh ngạc. Cô biết Hứa hiệu trưởng là người vô cùng nghiêm túc, đối đãi với giáo viên cũng rất khắc khe. Nhưng cô cảm thấy Hứa hiệu trưởng làm như vậy cũng vì trường học, cũng là vì làm việc. Chuyện này phát sinh làm cho cô thay đổi cách nghĩ. Nếu như hiệu trưởng vì một giáo viên mà làm ra chuyện này, như vậy đừng nói là làm gương sáng cho hệ thống giáo dục, mà ngay cả các lĩnh vực khác, người như vậy cũng không dùng được.
Phòng hiệu trưởng bên trong, Hứa hiệu trưởng ngồi ở trên ghế sa lon, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên. Vương hiệu trưởng vẫn đang chờ cô ta nói chuyện, cũng không vội vã hối thúc.
"Hiệu trưởng, chuyện này là tôi không đúng, tôi thừa nhận. Thế nhưng là..." Hứa hiệu trưởng do dự một chút, "Tôi không phải kiếm cớ, tôi chỉ là muốn cô biết, tôi không phải cố ý làm như vậy."
"Cô có nỗi khổ sao?" Giọng nói Hứa hiệu trưởng rất mềm mại. Cô làm hiệu trưởng đã mấy chục năm, sóng gió nhỏ như vậy làm sao đánh bại được cô.
Hứa hiệu trưởng lại trầm mặc một lát. "Tôi cùng chồng trước, trước khi ly hôn, anh ta có mua cho tôi một căn nhà. Đây là thất bại trong hôn nhân của tôi, chỉ còn căn nhà là chỗ dựa cho tôi. Khoảng thời gian trước anh ta làm ăn không được, liền đến mượn nhà để thế chấp, tôi không chịu, anh ta lại cứ tìm tôi. Trước mấy ngày anh ta điện thoại cho tôi, nói chỉ cần để cho Kim Trân Ni rời khỏi trường học, anh ta sẽ không làm phiền tôi. Tôi... Tôi thực sự bị anh phiền đến không còn cách nào, nhất thời bị ma xui quỷ khiến."
"Hứa hiệu trưởng, cô có khó khăn tôi có thể hiểu được. Nhưng cách làm của cô tôi thật sự không hiểu được. Cô vì muốn giải quyết phiền phức của mình mà đi hại giáo viên, cô hỏi lương tâm của mình đi, nó còn không." Vương hiệu trưởng có chút đau lòng nói.
Hứa hiệu trưởng chán nản lắc đầu. "Tôi làm giáo viên rất nhiều năm. Tự nhận cẩn thận, cũng không lười biếng. Cũng coi như có học trò khắp nơi. Tôi vẫn luôn dạy bảo học sinh của tôi, phải học giỏi để có kiến thức làm người tốt. Đáng tiếc... Là tôi ếch ngồi đáy giếng. Hiệu trưởng, tôi không xử lý chuyện gia đình cho tốt, không chỉ đem cảm xúc vào trong công việc, còn hãm hại người khác. Những chuyện này tôi biết mình sai, tôi không thể ở lại trường được, trước khi đi, tôi hy vọng có thể khôi phục công việc của Kim Trân Ni. Phụ huynh bên kia, tôi sẽ xử lý tốt."
Vương hiệu trưởng gật đầu. "Hứa hiệu trưởng, chúng ta cũng không còn trẻ. Là chị em già, tôi nói một câu cô đừng để trong lòng. Chúng ta đã đi qua nữa đời người, có chuyện gì đáng giá để cố chấp như vậy chứ? Nhìn thoáng chút đi, đừng làm khổ mình, như vậy không đáng giá. Chuyện này tôi sẽ tận lực đè xuống, cô yên tâm đi."
"Cám ơn Vương hiệu trưởng."
Vương hiệu trưởng nhìn bóng lưng cô đi ra ngoài thì lắc đầu.
Bởi vì sau đó cũng là thi cuối kỳ, Vương hiệu trưởng cũng không có lập tức khôi phục việc làm cho Kim Trân Ni. Nàng muốn tham gia chấm thi, lần này thoải mái hơn nhiều. Cả ngày sau khi thi xong Kim Trí Tú ở tổ thể dục rất mệt, thấy bên cạnh có ba người giáo viên liền hô lên, "Tôi chịu hết nổi rồi."
"Nghe nói Hứa hiệu trưởng muốn đi." Lỗ tai Kim Trí Tú luôn đặc biệt dài, nhất là chuyện có liên quan đến Kim Trân Ni.
"Hôm nay cô ta có tìm em nói qua, rất thành thật nói xin lỗi em. Giết người bất quá đầu đã chạm đất, cô ta đã nhận sai, chuyện này cũng dừng ở đây đi." Kim Trân Ni đem đồ ăn trên tay ném vào chậu nước.
"Tìm em nói chuyện? Lúc nào vậy? Tại sao chị không biết?" Kim Trí Tú kinh hãi.
Kim Trân Ni cười chọc má của cô, "Chính là lúc chị dạy tiết mục ngắn và đi lấy sách."
Hôm nay, Kim Trí Tú cùng cô Đoàn lái xe đến trường học khác đem một đóng truyện về, cho nên có một khoảng thời gian không có ở trường học.
"Em cũng không nói cho chị nghe." Kim Trí Tú xoi mói
"Bây giờ không phải đang nói với chị sao, chị ngoan đi." Tay của Kim Trân Ni cũng đưa tới kéo cằm của Kim Trí Tú.
Kim Trí Tú kéo tay của nàng xuống, "Tại sao gần đây em luôn thích khi dễ chị vậy?"
"Ai bảo chị hay khi dễ em?"
Ờ? Kim Trí Tú nháy mắt hai lần, bỗng nhiên cười lên: "Cái này cũng không phải khi dễ như cái kia nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro