Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Azurewind

Thành phố cảng Azurewind, viên ngọc xanh nằm trong lãnh địa Valemont, từ lâu đã được mệnh danh là "trái tim đập" của thương mại phương Đông. Đây là nơi hội tụ những thương nhân giàu có nhất, bến cảng tấp nập nhất và cũng là căn cứ hải quân hùng mạnh nhất của cả vùng. Những cánh buồm trắng nối nhau như đàn chim di cư, ra khơi rồi lại cập bến, mang theo hàng hóa từ khắp các lục địa xa xôi.

Sau nhiều ngày băng qua những cánh đồng mênh mông, vượt qua rặng núi phủ sương, Luci và Amy cuối cùng cũng nhìn thấy đường chân trời đổi màu. Từ xa, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển, vỡ ra thành hàng triệu mảnh vàng lung linh. Sóng biển không ầm ào dữ dội mà trầm lắng, tựa như đang ngân nga một khúc ca đón chào lữ khách phương xa.

Amy ngồi trong xe, đôi mắt mở to, dường như không muốn bỏ lỡ một khung cảnh nào. Khi họ tiến gần hơn, những mảng xanh của biển và những mái ngói đỏ của thành phố bắt đầu hòa quyện, tạo nên một bức tranh vừa rực rỡ vừa ấm áp.

Cô khẽ kéo cửa xe xuống. Ngay lập tức, một làn gió biển mằn mặn ùa vào, mang theo hương muối, mùi rong biển, và thoảng đâu đó là mùi gỗ từ những con tàu đang neo đậu. Tiếng sóng vỗ đều đặn vào những mỏm đá xa xa, hòa cùng tiếng hải âu lượn trên bầu trời, tạo thành một bản hòa âm của đại dương.

Luci nghiêng đầu, mỉm cười khi thấy Amy cứ chăm chú như một đứa trẻ lần đầu ra chợ phiên.

"Đây là lần đầu cô thấy biển à?" giọng Luci trầm ấm, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia gì đó dịu dàng.

Amy khẽ gật, môi nở một nụ cười nhẹ. "Và có lẽ là trải nghiệm đẹp nhất trong đời ta."

Cỗ xe chậm rãi tiến vào cổng thành. Azurewind không chỉ là một thành phố cảng, nó là nơi giao thoa nền văn hóa. Trên những con phố lát đá, người ta có thể bắt gặp những thương nhân mặc áo choàng của sa mạc phía nam, các quý tộc tóc vàng từ phương tây, hay những thủy thủ da ngăm đến từ các hòn đảo xa xôi.

Âm thanh của thành phố thật phong phú: tiếng rao hàng, tiếng búa gõ vào mạn tàu, tiếng cười sảng khoái của đám thủy thủ vừa trở về sau chuyến hải trình dài. Xen giữa đó là tiếng bánh xe lăn trên đường, tiếng ngựa hí khi bị kéo về chuồng. Tất cả hòa quyện thành một bản nhạc sống động, khiến trái tim của những kẻ lữ hành như Luci và Amy cũng đập nhanh hơn.

Khi đến gần trung tâm, họ bắt gặp tòa nhà lớn mang biểu tượng của Hội Mạo Hiểm, chiếc huy hiệu hình thanh kiếm vắt chéo qua đôi cánh, biểu tượng xuất hiện ở hầu hết các thành phố lớn trên lục địa. Tòa nhà được xây bằng đá trắng, vững chãi như một pháo đài, nhưng cửa sổ lại mở rộng, tạo cảm giác chào đón.

Amy liếc sang Luci, nghĩ rằng chắc hẳn cô ấy sẽ đến đây để ủy thác nhiệm vụ về vụ ma thạch đen. Quả nhiên, khi xuống xe, Luci bước thẳng về phía cửa chính. Cô bỗng đeo một cặp kính râm tròn, che gần hết đôi mắt đỏ. Amy cũng không hỏi gì, có lẽ vì ở Azurewind, ánh mặt trời gay gắt hơn nhiều so với những vùng họ đã đi qua.

Bên trong hội, không khí khác hẳn bên ngoài. Mùi gỗ đánh bóng hòa lẫn mùi giấy tờ cũ kỹ và một chút hương bạc hà thoang thoảng, thứ mùi khiến Amy liên tưởng đến những cuốn sách được lưu trữ lâu năm. Một vài mạo hiểm giả liếc nhìn họ rồi lại cúi xuống công việc của mình. Không gian được chia thành hai phần: bên trái là bảng nhiệm vụ với hàng chục tờ giấy được ghim chồng lên nhau, bên phải là quầy lễ tân – nơi các mạo hiểm giả đăng ký nhiệm vụ, nhận phần thưởng hoặc gia nhập hội.

Họ tiến thẳng đến quầy. Cô gái lễ tân tóc vàng buộc gọn sau gáy, trên môi là nụ cười luyện tập hàng ngàn lần để vừa lịch sự vừa tạo cảm giác gần gũi.

"Xin chào hai vị, hôm nay tôi có thể giúp gì?" cô cất giọng.

Luci không vòng vo "Ta muốn gặp Hội trưởng."

Ánh mắt cô lễ tân khẽ dao động. Yêu cầu này không phải ai cũng có thể đưa ra, nhất là khi Hội trưởng Azurewind vốn nổi tiếng là người bận rộn.

"Xin lỗi, thưa cô," giọng cô gái vẫn mềm mỏng "Hội trưởng hiện đang bận với nhiều cuộc họp quan trọng. Nếu hai vị có điều gì cấp bách, xin hãy nói lại để tôi truyền đạt."

Amy chần chừ một thoáng. Cô biết ma thạch đen không phải chuyện có thể giao cho người trung gian. "Việc này khẩn cấp, nên cô hãy nói với hội trưởng có người muốn báo cáo về Ma vật kì lạ."

Lễ tân thoáng bối rối, nhưng vẫn giữ nụ cười. "Tôi sẽ báo lại ngay. Tuy nhiên, hai vị có thể sẽ phải đợi vài ngày để được sắp xếp."

Luci gật nhẹ, không phản đối, nhưng Amy nhận ra trong ánh mắt cô ấy có một tia lo lắng mờ nhạt. Hai người rời khỏi quầy, ánh sáng từ những ô cửa kính lớn chiếu xuống, phủ lên họ một màu vàng ấm.

Amy định sẽ đi tìm cha mẹ của mình vào ngày mai, và ngày mai Luci cũng đi hoàn thành công việc đưa thư. Có vẻ ngày mai cô và Luci sẽ tách nhau ra, rồi sau đó họ hẹn gặp mặt tại nơi đây.

Bên ngoài, thành phố Azurewind vẫn ồn ào, tấp nập như thể không hề hay biết một cơn sóng ngầm đang đến gần.

---

Amy và Luci đi dọc con phố ven biển, tìm một nơi nghỉ chân sau chuyến hành trình dài. Sau nhiều lần hỏi thăm, họ mới phát hiện chỉ còn duy nhất một quán trọ còn phòng trống. Chủ quán là một người phụ nữ lớn tuổi với nụ cười hiền hậu, thông báo rằng chỉ còn lại một phòng đôi. Amy quay sang Luci, ánh mắt như hỏi ý kiến:

"Chỉ còn một phòng thôi... cô có thấy ổn không?"

Luci ngập ngừng một chút rồi khẽ gật đầu: "Không sao."

Quán trọ gồm ba tầng: một tầng trệt và hai lầu. Phòng của họ nằm trên tầng cao nhất, từ đó có thể dễ dàng nhìn ra biển phía xa. Khi bước vào phòng, cảm giác ấm áp và mùi gỗ cũ khiến cả hai như được xoa dịu sau ngày dài mệt mỏi.

Amy vứt chiếc balo xuống giường, bước nhanh về phía cửa sổ đang đóng kín. Cô bật chốt, đẩy toang cửa ra. Một làn gió mặn từ biển ùa vào, tràn khắp căn phòng, cuốn theo hơi ẩm và hương vị đặc trưng của đại dương. Chiếc màn trắng bên cạnh lập tức tung bay, vẽ nên những dải sóng mềm mại trong không khí.

Amy mỉm cười, nhắm mắt lại, tận hưởng từng luồng gió phả vào mặt. Tóc cô hơi rối, vài lọn bám nhẹ vào gò má, nhưng tất cả chỉ khiến cô trông tự nhiên và rực rỡ hơn. Luci đứng ở phía sau, bất giác sững người. Trong khoảnh khắc, cô quên mất mọi tiếng động xung quanh.

Amy mở mắt, quay sang Luci, giơ tay chỉ về phía xa: "Cô nhìn kìa... đó là bang hội Sea Serpents, họ đang làm gì thế?"

Luci nghiêng đầu nhìn theo hướng Amy chỉ. Quả thật, từ ban công tầng cao nhất, họ có thể thấy cờ hiệu của bang hội tung bay trên bến cảng. Biểu tượng hình kỳ lân biển uốn lượn dưới mũi thuyền chiến như thách thức những con sóng dữ.

Sea Serpents nổi tiếng khắp vùng với các đội thuyền chiến cơ động và sức mạnh áp đảo, dù thì nơi này là lãnh địa của các ma vật hệ thủy, họ phải có cách đối phó với chúng.

Mỗi lãnh địa đều có một gia tộc cai quản. Để củng cố quyền lực và phòng thủ, họ thành lập bang hội. Khác với hội mạo hiểm, bang hội đại diện trực tiếp cho gia tộc, thực hiện những nhiệm vụ và trách nhiệm quan trọng, nên việc tuyển chọn rất khắc khe, đa phần là những người có năng lực, Sea Serpents chính là bang hội của gia tộc Valemont.

Luci hơi sững lại. Cái tên Valemont như đánh thức một mảnh ký ức mơ hồ trong cô, nhưng chưa kịp nắm bắt thì Amy đã tiến lại gần. Cô chọc nhẹ ngón tay vào má Luci, khiến đối phương giật mình.

"Này, cô thất thần cái gì thế?"

"Không... không có gì. Ta đi lấy hành lý." Luci lúng túng nói.

Luci vội vàng quay người, rời khỏi phòng. Amy đứng nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: "Không biết cô ấy bị gì nữa..."

Xuống tới tầng trệt, Luci không hề tới xe để lấy đồ như đã nói. Thực chất, cô chỉ muốn tránh ánh mắt và sự gần gũi bất ngờ của Amy. Bước nhanh ra khoảng sân trước, cô đứng lại, đưa tay chạm lên má mình. Nơi Amy vừa chạm vào vẫn còn vương lại cảm giác ấm áp và tê râm ran.

Luci hít sâu một hơi, lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ không tên. Cô tự nhủ phải bình tĩnh lại, và chỉ sau vài phút, biểu cảm trên gương mặt đã trở lại bình thường, như chưa từng có gì bất thường xảy ra.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro