Chương 2: Rừng Sâu
Chương 2 : Rừng Sâu
Khi bình minh len lỏi qua lớp sương mù, Nguyễn Minh và đội quân tiếp tục hành trình. Ánh nắng vàng ấm áp chiếu sáng, lấp lánh trên giáp bạc của họ khi tiến về phía bờ rừng. Chỉ cần vượt qua khu rừng này, họ sẽ đến được kinh thành.
Rừng U Minh, một mảng rừng dày đặc sự bí ẩn, chứa đựng những cây cổ thụ cao vút tạo nên bóng tối mịn màng, nổi tiếng với những điều kỳ bí và nguy hiểm. Đội quân tiến về phía khu rừng, với Nguyễn Minh dẫn đầu.
Đột nhiên, trước mắt họ xuất hiện một dòng sông, không có cầu bắc qua. "Kỳ lạ! Ta đã đi qua khu rừng này hai lần, nhưng trước đó không hề có một con sông," Nguyễn Minh lẩm bẩm.
Sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Minh ra lệnh cho đi đường khác. Tuy nhiên, càng đi xung quanh càng trở nên tối om, lối đi càng hẹp.
Giữa lối đi, các cây lá vươn mình chồm vào nhau. Nguyễn Minh ra lệnh cho một số binh sĩ cắt bỏ những cây đó. Hàng cây bị cắt bỏ, tia sáng của ánh nắng bắt đầu xuất hiện. Trước mắt họ là một khung cảnh lạ lùng, một hang động lớn nằm trên triền núi, bên trong hang động có một thác nước chảy ngược. Những dòng nước lấp lánh như pha lê dường như đang chảy ngược vào trong hang động, ánh nắng chiếu sáng qua dòng nước tạo ra một cảm giác thần bí.
Đứng trước cửa hang động, Lê Văn hỏi, "Tướng quân, tại sao thác nước lại chảy ngược vào hang động?"
Nguyễn Minh nhìn vào thác nước, cảm giác một áp lực lạ lùng từ sự hiện diện của nó. "Có lẽ có điều gì đó kỳ lạ ở bên trong hang động," cô nói, giọng điệu phản ánh sự hoài nghi và tò mò.
Cả đội quân cùng nhìn chằm chằm vào thác nước, một vài người cảm thấy sự lạ lẫm, trong khi một số khác cảm thấy sợ hãi.
Lê Văn đề nghị, "Chúng ta đi vào xem thử." Ánh mắt của anh tràn đầy sự hiếu kỳ. Bước chân đầu tiên của Nguyễn Minh vào hang động là sự hiếu kỳ cùng lo lắng kết hợp. Cô cẩn thận di chuyển, mỗi bước đi chậm rãi.
Dòng nước chảy ngược tạo ra âm thanh nhẹ nhàng êm dịu, như một bản giao hưởng tự nhiên trong bóng tối, làm dịu đi sự căng thẳng.
Ánh sáng từ bên ngoài thác nước chiếu sáng vào trong hang động, tạo ra những bức tranh ánh sáng lấp lánh trên các tảng đá và tường hang. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong không khí giữa bóng tối mịn màng đan xen. Nguyễn Minh nhìn quanh với ánh mắt tò mò, cố gắng nắm bắt mọi chi tiết của hang động. Cô và đội quân tiếp tục di chuyển, dọc theo bờ sông ngược dòng, tiến sâu vào bên trong hang động. Đi càng sâu, tiếng nước chảy dần trở nên yếu đi, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian hẻo lánh của hang động.
Đột nhiên, trước mắt bỗng xuất hiện một bức tranh...
"Các ngươi tìm ai?" Giọng nói của một đứa trẻ vang lên khắp hang động.
Sự xuất hiện bất ngờ của bé gái trong bóng tối của hang động khiến tất cả giật mình. Họ nhìn về phía bé gái đầy hoài nghi, ánh sáng từ bức tranh làm nền chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Nguyễn Minh đáp, "Chúng ta không tìm ai cả. Chúng ta bị lạc trong khu rừng này, tình cờ tìm thấy hang động này."
Cô bé dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào cả đội binh lính. "Bị lạc à? Nhưng ngọn núi này không dễ để các ngươi nhìn thấy đâu, tại sao các ngươi lại vào được đây?"
Nguyễn Minh đáp, "Chúng ta đi theo thác nước chảy ngược."
Cô bé ngạc nhiên, "Thác nước chảy ngược! Các ngươi nhìn thấy nó?"
Các binh lính và Nguyễn Minh đều gật đầu đồng tình. "Chúng ta đã thấy thác nước chảy ngược,"
"Nhưng mà ngươi là ai, tại sao lại ở trong hang động này?" Nguyễn Minh hỏi, giọng nói mang theo sự cảnh giác.
Cô bé nhìn Nguyễn Minh, "Ta là người cai quản ngọn núi này."
Nguyễn Minh càng thêm tò mò. "Ngươi nói rằng ngươi là người cai quản ngọn núi này... Nhưng ta chưa từng nghe nói về ngươi. Ngươi thật sự là ai?"
"Ta là một phần của ngọn núi này, của khu rừng này. Ngươi không cần biết tên ta, chỉ cần biết các ngươi không hợp ở lại đây. Hãy nhanh chóng rời khỏi," cô bé lạnh lùng nói.
Nguyễn Minh nhận ra sự hoài nghi của mình ngày càng tăng lên khi nghe những lời của cô bé, cảm thấy mọi thứ đang rất kỳ quái, Nguyễn Minh có cảm giác không nên ở đây lâu. "Cảm ơn về cảnh báo của ngươi," Nguyễn Minh quay lưng chuẩn bị đi.
Bỗng chốc Nguyễn Minh cảm thấy sự rùng mình khi ánh sáng từ bức tranh chìm vào bóng tối. Tiếng động lạch cạch vang lên, một viên đá màu xanh nổi lên từ bức tranh.
" Có ai đó đang gọi mình..." Nguyễn Minh đi lại gần bức tranh, nhìn thấy ở giữa bức tranh là một viên đá màu xanh đang phát sáng. Cảm giác thu hút khiến cô vương tay chạm lấy viên đá.
Bất ngờ, cô bé phía sau hốt hoảng la lên: "Bỏ tay xuống!" Nguyễn Minh ngơ ngác, nhưng trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé đã chạy lại, định lấy đi viên đá. Tuy nhiên, dường như có một lực lượng vô hình đã can thiệp, tạo ra một tấm màn không thể xuyên qua, chặn lại cô bé.
Tất cả đều nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ánh mắt của mỗi người đều phản chiếu sự sợ hãi và tò mò về sự kiện kỳ lạ này. Viên đá trong tay Nguyễn Minh bất chợt tỏa nhiệt, phát sáng với màu xanh sắc cổ điển. Trên bề mặt của nó, một hình ảnh được khắc sâu lên, hiện rõ chữ: "Huyền Sắc Thanh Khí".
Ghi chú:
*Huyền Sắc Thanh Khí có thể được hiểu như một khái niệm có nguồn gốc từ văn hóa và truyền thống phương Đông, đặc biệt là trong triết học Phật giáo. Tuy nhiên, việc diễn giải khái niệm này có thể có nhiều ý nghĩa khác nhau, tùy thuộc vào ngữ cảnh và ngữ liệu cụ thể.
Nhìn chung, Huyền Sắc Thanh Khí thường được liên kết với sự tinh túy, sức sống nguồn năng lượng thuần khiết của vũ trụ. Nó thường được coi là một dạng của sự linh thiêng hoặc huyền bí, có khả năng mang lại sự cân bằng và hòa quyện cho mọi thứ trong vũ trụ. Trong triết học Đạo giáo, Huyền Sắc Thanh Khí thường được coi là một phần của Thiên Nhiên mô tả như một sức mạnh tinh tế và toàn diện của vũ trụ.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro