
Chương 7 - Gió Lặng Trước Bão
Buổi sáng ở thành phố biển nhỏ, ánh nắng trải dài qua tấm kính cửa sổ bệnh viện, in bóng loang lổ trên nền gạch trắng. Lâm Khánh An khẽ kéo rèm, hít một hơi thật sâu, để mùi muối biển len vào lồng ngực. Mấy hôm nay, cô ít ngủ, những ca trực gấp rút cùng sự xuất hiện bí ẩn của Trịnh Tĩnh Hà như một cơn gió xoáy, cuốn lấy mọi bình yên vốn dĩ đều đặn trong cuộc đời cô.
Khánh An soi gương, mái tóc buộc gọn, áo blouse trắng phẳng phiu, nhưng đôi mắt hằn quầng thâm nhạt. Dù vậy, cô vẫn giữ một thần thái điềm tĩnh – thứ mà bệnh nhân luôn cần thấy ở một bác sĩ.
Sáng nay, bệnh viện đặc biệt nhộn nhịp. Có tin rằng đoàn công tác từ trung ương sẽ về kiểm tra cơ sở y tế, đồng thời phối hợp với đơn vị quân sự trong vùng để chuẩn bị cho một chiến dịch phòng chống khủng bố đang rục rịch. Khánh An nghe loáng thoáng, nhưng không để tâm, vì công việc của cô vốn là cứu người, không phải lo chuyện chính trị. Thế nhưng, khi bóng dáng quen thuộc mặc thường phục, mái tóc ngắn hơi rối, đôi mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng xuất hiện trước cửa phòng làm việc, tim Khánh An bất giác hẫng đi một nhịp.
— Bác sĩ Lâm. — Giọng Trịnh Tĩnh Hà trầm khàn, như có chút mệt mỏi sau nhiều đêm không ngủ. — Cô có rảnh chút không? Tôi cần nhờ một việc.
Khánh An ngước lên. Trong giây lát, ánh mắt hai người chạm nhau, có gì đó vừa xa lạ vừa gần gũi. Cô gật đầu, đặt tập hồ sơ xuống.
— Chúng ta ra ngoài nói chuyện chứ? Ở đây hơi đông người.
Hà khẽ nhếch môi, nửa như cười, nửa như giữ lại điều gì không tiện nói. Hai người lặng lẽ bước ra hành lang, qua những hàng ghế dài nơi vài bệnh nhân đang ngồi đợi. Khánh An để ý Hà đi hơi khập khiễng, bước chân trái nặng nề, dường như cơn đau từ vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn.
— Cô lại bị thương? — Khánh An nhíu mày, giọng vô thức mang chút trách móc. — Vết khâu chưa kịp lành đã chạy lung tung...
— Nhiệm vụ mà. — Hà trả lời gọn lỏn, như thể mọi thương tích chỉ là chuyện nhỏ.
Khánh An khựng lại, đôi mắt trong veo dừng nơi gương mặt đầy nghị lực kia. Cô muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
— Được rồi, vào phòng kiểm tra đi. Tôi sẽ xem qua cho cô.
Trong phòng y tế nhỏ, ánh sáng vàng ấm dịu phủ lên vai áo quân phục thường dân của Hà. Khánh An đeo găng, động tác thuần thục, cẩn trọng tháo lớp băng trên bắp chân Hà. Một mảng da đỏ rực lộ ra, dấu chỉ của vết khâu chưa khép miệng hoàn toàn. Nhìn cảnh này, Khánh An không khỏi cau mày:
— Cô đang đùa với tính mạng của mình đó. Nhiễm trùng thì sao?
Hà ngồi yên, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nghiêm khắc nhưng dịu dàng của Khánh An. Đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ khó thấy:
— Tôi đã quen với việc này rồi. Nhưng... nếu có bác sĩ Lâm mắng, tôi lại thấy hơi yên tâm.
Câu nói bất ngờ khiến tay Khánh An khựng lại một giây. Cô vội cúi đầu, giả vờ tập trung băng bó, che đi sự xao động trong lòng.
— Nói nhiều quá. — Cô lẩm bẩm. — Im lặng để tôi làm việc.
Không khí giữa hai người, dù im ắng, lại chẳng hề gượng gạo. Ngược lại, có một lớp cảm xúc âm thầm, như sợi chỉ đỏ quấn quanh, càng siết càng chặt. Hà khẽ ngả lưng, nhắm mắt, để mặc cho Khánh An chăm sóc. Trong giây phút đó, cô như một con người khác: không phải đặc công lạnh lùng, không phải chiến sĩ gánh vác trọng trách, mà chỉ là một người phụ nữ cần được chữa lành.
Sau khi thay băng, Khánh An thu dọn đồ nghề, giọng cô bình tĩnh trở lại:
— Tôi viết giấy nghỉ ngơi cho cô vài ngày. Đừng nghĩ đến chuyện chạy nhảy nữa.
— Tôi không thể. — Hà mở mắt, ánh nhìn kiên định. — Ngày mai chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng, có thể liên quan đến tổ chức buôn vũ khí. Tôi muốn nhờ cô... nếu có tình huống bất ngờ, hãy ở gần khu quân sự để hỗ trợ y tế.
Khánh An thoáng giật mình. Trong lòng cô dấy lên cảm giác khó tả: vừa lo lắng, vừa sợ hãi, nhưng đồng thời lại không thể từ chối.
— Tại sao là tôi? — Cô hỏi, giọng khẽ run. — Ở đó có đội ngũ quân y mà.
— Vì tôi tin cô. — Hà đáp ngay, không hề do dự.
Câu trả lời đơn giản, dứt khoát, như một lưỡi dao xuyên thẳng vào tim Khánh An. Cô im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ.
— Được. Tôi sẽ chuẩn bị.
Hà khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi xóa nhòa sự cứng cỏi trong ánh mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Khánh An nhận ra, có lẽ bản thân đã bước vào một vòng xoáy không thể quay đầu: vòng xoáy mang tên Trịnh Tĩnh Hà.
Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt dần, để lại trên con đường trước bệnh viện những vũng nước loang loáng phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt. Gió đêm mang hơi lạnh, cuốn theo mùi đất ẩm và hương cỏ dại. Lâm Khánh An đứng trong phòng trực, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa kính mờ hơi nước. Bên cạnh, chiếc tách trà đã nguội ngắt, khói chẳng còn bay, chỉ còn lại dư vị chát đắng lưu lại trên môi.
Trong đầu cô vẫn vang vọng những lời dặn của Trịnh Tĩnh Hà buổi chiều hôm đó:
"Cẩn thận hơn, đừng đi một mình khi trời tối. Người như em... dễ bị chú ý lắm."
Khánh An mím môi. Cô không phải chưa từng trải qua nguy hiểm – có những ca phẫu thuật kéo dài suốt mười mấy tiếng, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là bệnh nhân có thể mất mạng. Nhưng loại nguy hiểm mà Tĩnh Hà nói đến lại khác. Nó không đến từ lưỡi dao mổ hay nhịp tim ngưng đập, mà đến từ những thế lực ngầm ngoài kia, từ những bóng đen vô hình luôn rình rập.
Và hơn hết, Khánh An nhận ra mình đã vô thức để tâm quá nhiều đến người đặc công ấy. Cái cách Tĩnh Hà nhìn cô, cái sự kiên định ẩn sau đôi mắt sắc lạnh, lại khiến cô thấy an lòng lạ kỳ.
Tiếng chuông điện thoại trực bất ngờ vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Khánh An cầm máy, nghe đầu dây bên kia giọng gấp gáp:
— Bác sĩ Lâm! Khoa cấp cứu cần bác sĩ phẫu thuật gấp, tai nạn giao thông nghiêm trọng!
Cô lập tức bật dậy, khoác áo blouse, vừa chạy vừa hỏi:
— Tình trạng bệnh nhân thế nào?
— Nam, khoảng ba mươi tuổi, đa chấn thương, mất máu nhiều. Xe cấp cứu đang đưa vào.
Khánh An lao thẳng xuống khoa cấp cứu. Khi cánh cửa bật mở, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Trên băng ca, một người đàn ông toàn thân bê bết máu, gương mặt biến dạng vì va đập, được y tá đẩy vào.
Cô nhanh chóng thăm khám, ra lệnh dồn dập:
— Chuẩn bị truyền máu O, đo huyết áp liên tục, gọi phòng mổ sẵn sàng!
Đám y tá, điều dưỡng cuống cuồng làm theo. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Khánh An chợt ngẩng lên và sững sờ: ở góc hành lang, Trịnh Tĩnh Hà đang đứng đó. Cô mặc thường phục tối màu, ướt sũng vì mưa, nhưng ánh mắt lại sắc bén, theo dõi mọi chuyển động.
— Sao chị lại ở đây? — Khánh An vừa đẩy băng ca vừa hỏi, hơi thở gấp gáp.
— Tôi có nhiệm vụ theo dõi mục tiêu. Hắn chính là người vừa được đưa vào bệnh viện. — Giọng Tĩnh Hà thấp, gần như chỉ đủ để cô nghe thấy.
Khánh An thoáng giật mình.
— Ý chị là... nạn nhân này liên quan đến vụ án sao?
Tĩnh Hà không trả lời ngay, chỉ gật đầu rất khẽ. Đôi mắt cô ánh lên sự cảnh giác, tay đặt hờ vào túi áo khoác, nơi Khánh An mơ hồ đoán có giấu vũ khí.
Không kịp hỏi thêm, Khánh An cùng ekip đưa bệnh nhân vào phòng mổ. Cửa phòng khép lại, cách ly hoàn toàn thế giới bên ngoài. Ánh đèn trắng chói chang rọi xuống bàn mổ, mùi thuốc sát trùng lan tràn.
— Dao mổ! — Khánh An đưa tay.
Khi lưỡi dao rạch xuống da thịt, máu tuôn trào, mọi âm thanh bên ngoài lập tức bị bỏ lại. Chỉ còn nhịp tim đập dồn dập của máy theo dõi và hơi thở gấp gáp của cả kíp mổ. Khánh An tập trung cao độ, từng đường khâu, từng mạch máu được cầm lại bằng kỹ thuật chuẩn xác. Mồ hôi chảy dài dọc thái dương, nhưng tay cô vẫn vững như đá.
Trong suốt ca mổ kéo dài hơn ba tiếng, bên ngoài, Trịnh Tĩnh Hà vẫn không rời khỏi hành lang. Mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thỉnh thoảng lia sang hai đầu hành lang, quan sát từng bóng người đi qua. Dù là một y tá mang hồ sơ hay một nhân viên bảo vệ quét dọn, ánh mắt Tĩnh Hà cũng không bỏ sót.
Trong lòng cô dậy lên thứ cảm giác khó tả. Bảo vệ mục tiêu là nhiệm vụ, nhưng khi nghĩ đến Lâm Khánh An ở bên trong, dưới ánh đèn phẫu thuật, đối diện tử thần từng giây, Tĩnh Hà bỗng thấy tim mình co thắt. Cô thầm ước giá như có thể vào trong, đứng ngay cạnh, che chở cho người phụ nữ ấy. Nhưng đây là nơi cô không thể bước vào, nơi mà Khánh An là chủ đạo duy nhất.
Gần rạng sáng, cánh cửa phòng mổ bật mở. Khánh An bước ra, toàn thân rã rời, đôi mắt thâm quầng, áo blouse dính máu loang lổ. Thấy Tĩnh Hà vẫn còn ở đó, cô thoáng ngạc nhiên.
— Chị chưa về?
— Không. — Tĩnh Hà đáp gọn, đôi mắt khẽ mềm đi khi nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt Khánh An. — Ca mổ thành công chứ?
Khánh An gật đầu, giọng khàn khàn:
— Tạm thời giữ được mạng, nhưng anh ta vẫn trong tình trạng nguy kịch. Cần theo dõi thêm.
Một khoảng lặng trôi qua. Tiếng loa phát thanh báo giờ đổi ca vang vọng trong hành lang trống trải. Khánh An bất giác ôm lấy cánh tay, cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt. Ngay lập tức, Tĩnh Hà cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
— Chị... — Khánh An hơi bối rối.
— Em cần giữ sức. — Giọng Tĩnh Hà bình thản, nhưng ánh mắt lại đầy quan tâm.
Khoảnh khắc ấy, dường như mọi mệt mỏi của một đêm dài tan biến. Khánh An chậm rãi ngước nhìn, thấy trong đôi mắt kia không chỉ có sự cứng cỏi của một đặc công, mà còn là một ngọn lửa âm ỉ, ấm áp vô cùng.
...
Thế nhưng, sự yên bình chỉ kéo dài chốc lát. Tiếng giày dồn dập vang lên từ cuối hành lang. Hai người đàn ông lạ mặt xuất hiện, gương mặt dữ tợn, bước thẳng về phía phòng hồi sức – nơi bệnh nhân vừa trải qua ca phẫu thuật đang nằm.
Ánh mắt Tĩnh Hà lập tức lạnh băng. Cô nghiêng đầu thì thầm với Khánh An:
— Ở lại đây. Đừng đi theo.
Chưa kịp phản ứng, Tĩnh Hà đã sải bước tiến lên, chặn ngang lối đi. Dáng người cô mảnh mai nhưng khí thế bức người, như một bức tường thép.
Khánh An nắm chặt mép áo khoác, tim đập thình thịch. Trong phút chốc, cô nhận ra, thế giới của Tĩnh Hà thực sự quá nguy hiểm. Nhưng chính cô, cũng đã vô thức bị cuốn vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro