Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Trong căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng vọt, không khí đặc quánh lại như một tấm lưới vô hình bao trùm. Những tấm bản đồ trải dài trên bàn, chen chúc những đường vẽ dày đặc, ký hiệu màu đỏ, mực xanh, mực đen đan xen chồng chéo. Trịnh Tĩnh Hà đứng bất động, hai mắt dán chặt vào một điểm, hàng lông mày chau lại đến mức như muốn khắc hằn vào gương mặt cứng rắn của anh.

"Có gì bất thường sao?" – giọng nói trầm ấm của Lâm Khánh An vang lên, mang theo chút căng thẳng. Cô đặt ly nước nóng xuống bàn, khẽ chạm tay vào vai anh.

Tĩnh Hà hít sâu, ánh mắt lóe sáng:
"Bản đồ này không khớp với cấu trúc cũ của khu nghiên cứu. Có những đường hầm ngầm mới được đánh dấu, chúng không hề có trong hồ sơ mà chúng ta thu được từ trước."

Khánh An cúi xuống, ánh mắt nghiêm nghị. Cô đã quá quen với sự tỉ mỉ của Tĩnh Hà, và biết chắc rằng nếu anh đã nhận ra, thì không thể là ngẫu nhiên. Ngón tay cô khẽ chạm vào một đoạn vòng cung đỏ kéo dài từ khu trung tâm ra phía ngoài rừng.

"Anh nghĩ đây là gì?" – Khánh An hỏi.

Tĩnh Hà đáp, giọng trầm thấp:
"Đường thoát hiểm. Và nếu đúng vậy, nghĩa là phe địch đã chuẩn bị cho tình huống bị lộ từ rất lâu. Chúng ta chỉ vừa mới bước vào thì chúng đã có kế hoạch rút lui, đồng thời đánh lạc hướng."

Câu nói như một nhát dao xé toạc không khí. Khánh An thoáng rùng mình. Cô nhận ra kẻ thù không chỉ tàn nhẫn, mà còn tính toán đến mức đáng sợ.

Cả hai im lặng hồi lâu. Chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ treo tường và âm thanh gió rít ngoài cửa sổ. Trong khoảng lặng ấy, Khánh An bất giác nhìn sang Tĩnh Hà. Gương mặt anh hằn dấu những vết mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh, sáng như lưỡi dao. Cô chợt nghĩ: Người đàn ông này đã bao lần đi vào chỗ chết để kéo đồng đội trở về? Và lần này, liệu anh có thoát được?

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" – cô hỏi, khẽ nuốt khan.

Tĩnh Hà quay sang, ánh mắt chạm thẳng vào cô, mạnh mẽ nhưng cũng chất chứa một nỗi lo không nói thành lời:
"Không thể lao thẳng vào bẫy. Chúng muốn chúng ta đuổi theo, rồi siết chặt vòng vây ở những đoạn hầm ngầm này. Nhưng..." – anh ngừng lại, giọng trầm xuống – "nếu không đi, chúng sẽ mang theo tất cả chứng cứ. Khi ấy, mọi hy sinh từ trước đến nay coi như đổ sông đổ biển."

Khánh An cắn môi. Cô biết quyết định đang dồn cả vào vai anh. Và cô, dù là bác sĩ, cũng hiểu rằng lựa chọn này có thể đồng nghĩa với việc đặt mạng sống của cả nhóm vào tay tử thần.

"Vậy..." – cô thì thầm – "anh chọn thế nào?"

Tĩnh Hà im lặng một lúc lâu. Rồi anh đột ngột đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm lạnh lẽo. Bóng cây đung đưa trong gió, như những bóng ma chập chờn. Anh quay lại, ánh mắt kiên định:

"Chúng ta đi. Nhưng sẽ đi theo cách của tôi. Không đuổi theo trực diện. Chúng ta phải tìm đường cắt ngang, chặn trước đầu chúng. Đây không chỉ là nhiệm vụ – mà còn là cách duy nhất để giữ mạng sống cho chính mình."

Khánh An khẽ gật, ánh mắt ánh lên niềm tin. Trong giây phút ấy, cô nhận ra thứ khiến mình không ngừng đi cùng anh suốt chặng đường đầy nguy hiểm này: niềm tin tuyệt đối vào người đàn ông mang tên Trịnh Tĩnh Hà.

Nửa đêm, nhóm bắt đầu xuất phát. Ánh trăng mờ nhạt bị che khuất bởi những tầng mây dày, khiến rừng sâu càng thêm u ám. Tiếng bước chân khẽ khàng dẫm lên lá khô, tiếng súng lục cọ nhẹ vào áo vải, tất cả hòa thành một bản nhạc căng thẳng.

Tĩnh Hà đi trước, ánh mắt quét liên tục qua hai bên, từng động tĩnh nhỏ đều không lọt khỏi sự cảnh giác của anh. Khánh An bám sát ngay sau, tay siết chặt balo y tế như thể đó là tấm bùa hộ mệnh duy nhất.

Bỗng nhiên, từ phía xa, một tiếng động vang lên – như tiếng kim loại va vào nhau. Cả nhóm khựng lại, tim đập dồn dập. Tĩnh Hà giơ tay ra hiệu im lặng, rồi khom người tiến lên trước.

Anh lắng nghe. Tiếng động lại vang lên lần nữa, rõ ràng hơn. Không phải thú rừng. Không phải gió. Là con người.

Tĩnh Hà quay lại, ánh mắt sắc như dao cắt, thì thầm:
"Chúng đang đi theo đường hầm thoát hiểm. Nhưng... có vẻ chúng cũng đã cài người cảnh giới ngoài này."

Không cần nói thêm, mọi người đều hiểu. Tình thế càng lúc càng căng thẳng. Chỉ một sai lầm nhỏ, cả nhóm sẽ rơi vào ổ phục kích.

Khánh An nín thở, cảm nhận nhịp tim của chính mình dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Nhưng khi nhìn vào lưng Tĩnh Hà – rộng, vững chãi, như bức tường che chắn trước mọi hiểm nguy – cô lại thấy mình bình tĩnh trở lại.

Trong thoáng chốc, cô chợt nhận ra: từ khi gặp anh, cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Không còn những ngày tháng chỉ gói gọn trong phòng phẫu thuật, không còn những ca trực đêm dài lê thê trong bệnh viện. Giờ đây, cô đang đứng giữa ranh giới mong manh giữa sống và chết – nhưng lại thấy sống động hơn bao giờ hết.

Và cô biết, mình không còn đường lui.

Căn hầm trung tâm dưới lòng đất rung chuyển dữ dội khi hệ thống báo động đỏ rực nhấp nháy liên hồi. Âm thanh còi hú chói tai vang dội như xé toạc từng mạch máu trong đầu. Không khí nồng nặc mùi khói, mùi dầu, và cả mùi sắt gỉ pha lẫn máu.

Lâm Khánh An áp sát lưng vào vách bê tông, thở gấp, hai tay siết chặt túi y tế giờ đã biến thành túi dụng cụ hỗ trợ chiến đấu. Bên kia hành lang, Trịnh Tĩnh Hà lặng lẽ thay băng đạn, động tác dứt khoát, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao. Cả hai không còn nhiều lựa chọn: hoặc đánh bại kẻ đứng đầu tổ chức, hoặc chết ngay tại đây.

Từ cuối đường hầm, bóng dáng một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Hắn mặc áo choàng dài đen, mái tóc hoa râm nhưng thân thể vẫn rắn chắc, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng tàn bạo. Chính là Việt Dũng, kẻ cầm đầu đường dây tội ác xuyên quốc gia – một cái tên mà trong suốt nhiều tháng qua, An và Hà chỉ nghe qua tin tình báo, nay mới tận mắt đối mặt.

"Các ngươi đã đi quá xa." – giọng hắn trầm khàn, vang vọng trong không gian. – "Bước chân vào đây, đồng nghĩa chấp nhận cái chết."

"Không." – Trịnh Tĩnh Hà đáp, giọng kiên định. – "Kết thúc hôm nay sẽ là ngươi, không phải chúng ta."

Không chờ thêm, Dũng rút khẩu súng ngắn gắn ống giảm thanh, bóp cò. Viên đạn xé gió lao về phía An. Trong khoảnh khắc sinh tử, Trịnh Tĩnh Hà lao tới, dùng vai hất mạnh cô vào vách, tự mình chắn ngang. Viên đạn ghim vào tường, sát ngay mang tai.

Cơn giận dữ dâng trào. Hà phản công, khẩu súng tiểu liên trong tay rít gọn, đạn vãi thành chuỗi, ép Dũng lùi lại phía sau. Nhưng hắn nhanh như loài thú dữ, xoay người nấp sau khối bê tông, trả đạn lại không chút do dự.

"An! Đi vòng sang bên trái!" – Hà hét.

Khánh An lập tức lao đi, tim đập dồn dập, nhưng trong mắt lóe lên quyết tâm. Cô không còn là người phụ nữ yên phận trong phòng bệnh, mà đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc chiến này.

Trận đấu súng kéo dài, mỗi phát bắn đều có thể định đoạt mạng sống. Tiếng kim loại va đập, tiếng bê tông vỡ vụn hòa lẫn với tiếng tim đập. Cả thế giới như thu nhỏ lại trong căn hầm ngột ngạt ấy.

Khi Dũng bất ngờ chuyển hướng, chĩa nòng súng về phía Khánh An, Hà không kịp bắn trả. Trong khoảnh khắc sống chết, An cúi rạp xuống, đồng thời ném thẳng chiếc bơm tiêm khói mà cô đã cải tiến từ ống tiêm y tế. Nó phát nổ, khói trắng dày đặc bao trùm hành lang, làm mờ tầm nhìn.

"Khôn lỏi đấy!" – tiếng Dũng gầm lên trong làn khói.

Chớp thời cơ, Hà lao vụt qua, tung cú đá thẳng vào ngực đối phương. Cả hai ngã nhào, giằng co kịch liệt. Súng văng ra xa, chỉ còn lại nắm đấm và máu. Hà dồn sức, nhưng Dũng khỏe không tưởng, từng cú đấm của hắn như búa giáng, khiến máu rỉ ra nơi khóe môi.

"Dừng lại!" – Khánh An hét, tay run rẩy cầm khẩu súng nhỏ mà cô nhặt được. Nhưng đôi mắt cô không còn run sợ như trước.

Dũng thoáng khựng lại, cười nhạt. – "Cô dám bắn? Một bác sĩ cứu người mà dám giết người?"

An siết cò. Viên đạn găm vào vai hắn. Tiếng gào thét vang vọng. Chính khoảnh khắc ấy, Trịnh Tĩnh Hà chớp thời cơ, xoay người ghì chặt cổ, dùng dao găm dí vào yết hầu.

"Trò chơi kết thúc rồi, Dũng." – Hà nói, giọng khàn khàn, máu chảy loang ngực áo.

Kẻ thủ lĩnh vùng vẫy dữ dội nhưng vô vọng. Tiếng còi báo động lúc này hòa cùng tiếng tim đập, như khúc nhạc đưa tiễn một đế chế tội ác.

An chạy tới, đôi tay đỡ lấy Hà đang kiệt sức. – "Anh ổn chứ?"

Hà gượng cười, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. – "Ổn. Chúng ta đã thắng... ít nhất là trận này."

Tiếng động cơ ầm ầm vọng lại từ trên cao – lực lượng tiếp viện đã đến. Căn hầm bắt đầu rung chuyển mạnh hơn, dường như sắp sập. Hà kéo tay An:

"Đi thôi! Chúng ta không thể chết ở đây."

Cả hai dìu nhau chạy xuyên qua hành lang đầy khói, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét tuyệt vọng của kẻ từng nắm trong tay quyền lực khủng khiếp. Những tia sáng đầu tiên từ lối thoát hắt xuống như sợi dây cứu rỗi.

Khi trồi lên mặt đất, gió đêm lạnh lẽo táp vào mặt, nhưng cả An và Hà đều cảm thấy đó là luồng gió của sự sống. Đằng sau, căn hầm nổ tung, lửa cuộn trào như con quái vật hấp hối.

Họ ngã xuống bãi đất trống, thở dốc. Giữa ánh sáng đỏ rực của ngọn lửa, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Không còn lời nào, chỉ có im lặng và nhịp tim cùng hòa nhịp.

Đêm ấy, cả hai hiểu rằng: cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, nhưng họ đã chứng minh được một điều – khi y học và đặc công cùng đứng về phía sự sống, sẽ chẳng có thế lực nào mãi mãi chiến thắng được công lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro