
Chương 13
Trời vừa sang canh ba, màn đêm càng thêm dày đặc, lạnh buốt như đang muốn nuốt chửng mọi ánh sáng còn sót lại. Khu rừng ngoại biên dẫn vào vùng biên giới mù mịt sương phủ, từng nhánh cây trơ trọi rung rinh theo gió, phát ra tiếng rít khô khốc, giống như lời than thở thê lương của một linh hồn lạc lối.
Trịnh Tĩnh Hà bước đi cẩn trọng, khẩu súng trong tay luôn sẵn sàng chĩa về phía trước. Đôi mắt anh nheo lại, quan sát từng chuyển động nhỏ nhất trong bóng tối. Lâm Khánh An đi phía sau, vẫn còn cảm thấy trái tim mình đập dồn dập sau tất cả những gì vừa trải qua. Mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng cô, thấm ướt vạt áo khoác, nhưng bàn tay nắm chặt balo thuốc không hề buông.
"Đi nhanh hơn một chút, phía trước còn ít nhất hai chốt gác." – Giọng Trịnh Tĩnh Hà trầm thấp vang lên, không lớn nhưng đủ để Khánh An nghe rõ.
Cô gật đầu, mím môi, bước chân cố gắng không phát ra tiếng động. Nhưng rừng rậm ban đêm đâu phải đường bằng phẳng. Một cành cây khô gãy vụt dưới chân cô, âm thanh giòn tan vang lên trong tĩnh mịch.
Ngay lập tức, Tĩnh Hà phản ứng như một con thú săn, kéo mạnh cô nép vào sau một gốc cây to. Bàn tay anh ép chặt vai cô, ánh mắt ra hiệu im lặng tuyệt đối. Từ phía xa, tiếng chó sủa vang vọng, rồi đèn pin quét qua không gian.
"Có tiếng động ở phía đông!" – Một giọng nói lạ lùng vang lên, chắc chắn là của lính tuần tra. Tiếng bước chân dồn dập bắt đầu hướng về phía họ.
Khánh An cắn môi đến bật máu, tim đập loạn xạ. Trong khoảnh khắc, cô thấy rõ ánh mắt của Trịnh Tĩnh Hà lóe lên sự căng thẳng, nhưng đồng thời cũng đầy kiên định. Anh ghé sát tai cô, thì thầm gần như không phát ra tiếng:
"Tin tôi."
Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến lòng Khánh An dịu lại một nhịp.
Ngay sau đó, anh lặng lẽ rút ra một vật nhỏ trong túi – một thiết bị phát âm thanh tần số cao. Anh bấm nút, và ngay tức khắc, ở cách đó chừng mười mét, một âm thanh chói tai phát ra, giống như tiếng động cơ xe máy nổ bất ngờ.
"Ở bên kia!" – Lính gác hô vang, cả nhóm lập tức đổ dồn sang hướng âm thanh giả.
Khánh An nín thở. Cô không tin nổi thứ thiết bị bé xíu ấy có thể cứu họ thoát khỏi sự truy lùng của cả toán lính. Trịnh Tĩnh Hà ra hiệu cho cô đi tiếp, cả hai nhanh chóng lách qua khoảng trống, vòng ngược hướng khác.
Khi họ đi được một đoạn xa, Khánh An mới dám khẽ hỏi:
"Anh... lúc nào cũng mang theo những thứ như vậy sao?"
Khóe môi Tĩnh Hà nhếch lên một nụ cười thoáng qua, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị:
"Thói quen nghề nghiệp. Trong tình huống sống còn, bất kỳ vật nhỏ nào cũng có thể trở thành vũ khí."
Khánh An khẽ cúi đầu. Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh lúc nào cũng bình tĩnh, kiên định, bảo vệ cô giữa chốn nguy hiểm, còn cô... chỉ có thể cố gắng không trở thành gánh nặng.
Gió đêm lùa mạnh qua tán lá, cuốn theo mùi ẩm mục đặc trưng của rừng sâu. Con đường mòn dẫn ra khỏi cánh rừng càng đi càng dốc, vách đá dựng đứng hai bên, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể ngã xuống vực.
Tĩnh Hà đi trước dò đường, thi thoảng quay lại đưa tay đỡ Khánh An. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi tay anh nắm lấy cổ tay cô, Khánh An bỗng nhận ra sự ấm áp khác thường. Nó không giống cảm giác lạnh lẽo, khốc liệt của một đặc công đang hành động, mà giống như một con người đang lặng lẽ trao cho cô niềm tin sống sót.
Đột nhiên, tiếng súng nổ chát chúa vang lên phía sau!
Đạn bay sượt qua tán cây, làm lá rơi lả tả. Tiếng quát tháo của lính gác vọng đến gần:
"Chúng nó chạy về hướng này! Đuổi theo!"
Trịnh Tĩnh Hà lập tức kéo Khánh An ngã xuống đất, cả hai lăn vào sau một mô đá. Anh nhìn thoáng qua khe hở, ánh mắt lóe lên sự tính toán.
"Không còn cách nào khác. Phải vòng qua sườn núi bên kia. Nhưng đường đó... rất nguy hiểm."
Khánh An cắn chặt môi, bàn tay run run siết lấy balo. Dù sợ hãi đến mức chân gần như mềm nhũn, cô vẫn gật đầu:
"Tôi đi cùng anh."
Trong bóng tối, Tĩnh Hà nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Giữa hiểm nguy, giữa tiếng súng và tiếng bước chân truy đuổi, cô gái mảnh mai này lại có thể nói ra câu ấy với sự quyết tâm đến vậy. Một tia sáng nhẹ lóe trong mắt anh, nhưng anh không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, rồi kéo cô đứng dậy.
Hai người nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ ven sườn núi, nơi chỉ cần một bước lỡ chân cũng sẽ rơi xuống vực sâu hun hút. Phía sau, tiếng súng vẫn đuổi sát. Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc truy đuổi thực sự đã bắt đầu.
Lâm Khánh An mở choàng mắt, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài vô tận. Không khí đặc quánh, hăng hắc mùi khói súng. Tai cô ù đi, chỉ còn văng vẳng nhịp tim mình dội từng nhịp dồn dập. Cô nhận ra bản thân đang nằm nghiêng dưới nền xi măng lạnh lẽo, vai phải rát buốt như bị cứa nát.
Một bóng người quen thuộc ngồi ngay cạnh, cánh tay rắn chắc đặt trên bả vai cô, ép chặt vết thương để cầm máu. "An, tỉnh rồi sao?" Giọng Trịnh Tĩnh Hà khàn đặc, đầy mệt mỏi, nhưng lại khiến lòng cô dấy lên cảm giác bình an khó tả.
Khánh An hé môi, giọng lạc đi:
— Tôi... chúng ta vẫn còn sống?
Tĩnh Hà khẽ cười, nụ cười pha lẫn đau đớn:
— Sống. Nhưng chưa chắc được bao lâu. Đám người kia vẫn còn bao vây ngoài kia.
Cô gắng ngồi dậy, nhưng vai đau nhói, mắt tối sầm lại. Anh nhanh tay đỡ lấy, kéo cô dựa vào tường. Chỉ khi ấy, Khánh An mới nhìn rõ: xung quanh toàn những vết đạn cày nát trên tường, ánh sáng đèn mờ mịt hắt vào từ khe cửa kim loại méo mó. Đây rõ ràng là một gian phòng tạm bợ nào đó trong căn cứ, hệt như nơi trú ẩn chắp vá sau một trận hỗn loạn.
— Tĩnh Hà, vai anh... cũng bị thương?
Cô bàng hoàng nhận ra bên cánh tay áo rách tươm của anh loang đầy máu.
Anh hạ ánh mắt, cười gượng:
— Không nghiêm trọng. So với em còn nhẹ hơn.
Khánh An muốn cãi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình thản của anh, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cô khẽ mím môi, lặng lẽ lấy khăn trong túi cứu thương còn sót, run run băng cho anh.
Bàn tay nhỏ bé của cô run lên khi chạm vào vết thương, thế nhưng từng động tác lại cực kỳ kiên nhẫn và tỉ mỉ. Tĩnh Hà lặng im nhìn cô, nơi đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi giữa khung cảnh đẫm máu. Anh chợt nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi quen nhau, anh để cô thấy hết sự yếu đuối của mình.
— Tôi không nghĩ một ngày nào đó mình sẽ ngồi đây, để một bác sĩ cứu mạng ngay giữa ổ phục kích. — Anh thì thầm, giọng khản đặc.
Khánh An ngẩng lên, ánh mắt long lanh ướt:
— Nếu không phải tôi, thì anh định để máu chảy cạn ư?
Anh cười nhẹ, rồi bất giác vươn tay, chạm khẽ vào bàn tay cô.
— Nếu phải chết, tôi chỉ sợ em bị bỏ lại một mình.
Khoảnh khắc ấy, căn phòng dù tràn ngập nguy hiểm, trong lòng Khánh An lại dấy lên một sự ấm áp kỳ lạ. Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt nóng rực của anh, nhưng đôi tai đỏ bừng đã phản bội hết thảy.
Đột nhiên, tiếng bước chân lộp cộp vọng lại từ ngoài hành lang. Tiếng kim loại va vào nhau, tiếng người rì rầm. Cả hai lập tức nín thở, ánh mắt chạm nhau, hiểu rằng kẻ địch đang tiến lại gần.
Tĩnh Hà ra hiệu, khẽ thì thầm:
— Ngồi yên. Tôi lo.
Anh đứng dậy, lấy khẩu súng ngắn còn một băng đạn, nấp sau cửa. Nhưng khi tiếng khóa lạch cạch vang lên, Khánh An không kìm được, nắm chặt tay anh:
— Hà, cẩn thận...
Anh gật nhẹ, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, rồi im lặng chờ đợi.
Cửa bật mở. Ba bóng đen ào vào, súng chĩa khắp nơi. Ngay khoảnh khắc ấy, Tĩnh Hà lao ra, động tác nhanh như chớp. Một phát súng đầu tiên nổ giòn, tên đi đầu gục ngã. Hai kẻ còn lại lập tức bắn trả, tia lửa tóe sáng.
Khánh An kinh hoàng ép sát xuống nền, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tĩnh Hà lăn người, bắn liên tiếp hai phát, một tên trúng vai ngã bật ngửa, tên còn lại vẫn ngoan cố lao lên. Anh lập tức quật ngã hắn, vật lộn trong tiếng rít gằn.
Trong lúc giằng co, kẻ địch rút dao găm. Lưỡi dao sáng loáng chém thẳng xuống. Khánh An bật dậy, không kịp nghĩ ngợi, chộp lấy một thanh sắt gỉ ở góc phòng, liều lĩnh ném về phía hắn. Lưỡi dao lệch đi, chỉ sượt qua áo Tĩnh Hà.
Anh nhân cơ hội, ghì chặt cổ đối thủ, rồi bẻ quặt cánh tay hắn ra sau. Một tiếng "rắc" ghê rợn vang lên, kẻ kia gào thảm thiết rồi ngã vật xuống bất tỉnh.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai người.
Tĩnh Hà quay lại, ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng:
— An, em... em vừa liều lĩnh như thế để cứu tôi?
Cô run bắn, bàn tay vẫn còn giữ chặt thanh sắt nặng trịch, nhưng đôi mắt kiên định:
— Anh nghĩ tôi sẽ ngồi yên nhìn anh chết trước mặt sao?
Anh sững người. Một cảm giác vừa kinh ngạc vừa xúc động cuộn dâng trong lòng. Chưa bao giờ anh thấy sự mạnh mẽ, bất chấp như vậy nơi cô gái này. Anh định nói gì đó, nhưng rồi chỉ lặng lẽ kéo cô vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào xương tủy.
Khánh An bất ngờ, nhưng không đẩy ra. Trái tim cô đập loạn, máu nóng dồn lên mặt. Trong vòng tay ấm áp ấy, tất cả nỗi sợ hãi dường như tan biến.
Ngoài kia, tiếng còi báo động rú lên dữ dội, kẻ địch đã phát hiện đồng bọn mất liên lạc. Họ sẽ sớm kéo đến.
Tĩnh Hà áp môi sát tai Khánh An, thì thầm:
— Chúng ta phải đi ngay. Còn ở đây thêm một phút, cả hai sẽ thành mồi cho chúng.
Khánh An gật đầu, cắn chặt môi để trấn tĩnh. Dù thân thể mệt mỏi và đầy thương tích, cô vẫn cảm nhận rõ rệt: trong phút giây sinh tử này, họ đã thực sự trở thành chỗ dựa cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro