Ngoại truyện 1: Hồi ức: Cảnh Nghi
Chú thích của tác giả:
Ngoại truyện Lục Cảnh Nghi (tiền truyện) là phần trước của chính truyện Vô cùng thích em, được viết trước chính truyện 6 năm. Độc giả không nên bỏ qua ngoại truyện này để có thể hiểu được diễn biến phần sau của câu chuyện.
__
Hồi ức: Cảnh Nghi 1
Quân doanh Đông Anh công quốc.
Một năm trước đây.
Năm đó, Lục Cảnh Nghi đã là một người con trai trưởng thành. Diện mạo của hắn bình thường, tuy không được xem là hoàn hảo nhưng nhìn chung vẫn gọi là thuận mắt. Kể từ khi còn nhỏ, hắn đã sớm gia nhập vào quân ngũ tại Đông Anh công quốc, tính đến lúc đó đã chừng hơn tám năm, lại có thể nói đó là một quãng thời gian rất lâu đối với một người bình thường.
Cảnh Nghi còn trạc tuổi với Lâm Ni - một trong những người bạn cùng khóa của hắn. Cả hai đều đã sớm biết qua đối phương ngay từ nhỏ, đều có độ tuổi tương đương, vì lẽ đó nên trước giờ hai người vẫn luôn kết thân cùng nhau.
"Nghi, mau lại đây!" Lâm Ni đứng phía xa, vẫy tay gọi.
Cảnh Nghi tiến lại nơi Lâm Ni và Khải Ân đang đứng, hắn quan sát đám đông trước mặt, nhận thấy người người đang trật tự xếp hàng. Hắn mới chợt nhớ ra, sáng hôm nay tại doanh trại đang tổ chức một buổi tuyển tân binh.
Khải Ân nhướn mày, vung tay đấm vào vai Cảnh Nghi một cái rõ đau rồi hất mặt về phía trước. Hắn nương theo hướng của Khải Ân, nhận ra phía trước hắn đang là một cô gái.
Điểm duy nhất làm người ta để mắt chính là diện mạo xinh đẹp của cô gái kia, ngũ quan gương mặt hài hòa, trên người lại mang một loại khí chất đặc biệt, đứng giữa hàng người trải dài kì thật lại càng trở nên nổi bật, vừa giống như một ánh hào quang xuất hiện giữa đám đông.
Nhất thời, Cảnh Nghi không tránh khỏi bị thu hút bởi dáng hình xa lạ trước mặt. Hắn mải mê dõi theo bóng lưng của nàng, cảm giác tò mò từ đó cũng nhen nhóm nảy sinh.
Một người con gái thì hà tất có ý định muốn gia nhập vào nơi này? Trước đến nay, ở đây luôn có số lượng nam nhiều hơn nữ, như một lẽ thường, nữ nhi chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng thoạt nhìn nàng ấy, hắn phải thừa nhận quả thật lại có phần đặc biệt hơn những cô gái trước đây mà hắn đã từng gặp.
"Nhìn gì miết vậy?" Khải Ân nhếch miệng mỉa mai, anh ta chống một tay lên vai Cảnh Nghi rồi khẩy mạnh một cái, kéo hắn ra khỏi cơn mơ hồ.
"Nhìn gì đâu." Cảnh Nghi cười trừ.
Sau ngày hôm đó, vô duyên vô cớ, Khải Ân và Lâm Ni lại tiếp tục tìm cách lôi kéo Cảnh Nghi trốn sang khu của tân binh. Không cần hỏi đến ý đồ của hai tên này, Cảnh Nghi cũng thừa đoán ra, chắc hẳn họ chỉ muốn tìm hiểu danh tính bạn nữ đứng trong khóa tân binh hôm qua.
Cảnh Nghi nhanh chóng bị kéo vào sảnh chờ, cả người hắn toàn vẹn nấp sang một bên gần đó.
Trước mắt Cảnh Nghi, tất thảy học viên mới đều đang tất bật hoàn thành những thủ tục cơ bản để có thể gia nhập vào trong khóa tân binh, tương tự như hắn năm xưa. Chỉ là lâu rồi, hắn không thực sự có nhiều cơ hội trở lại đây, cảm thấy không khí vẫn không khác mấy so với lúc trước. Cảnh Nghi vốn dĩ cũng muốn nán lại, nên đành ngoan ngoãn nép ở một góc quan sát.
Với thời điểm đã tạm gác chiến loạn, ở đây có vẻ đang thu hút rất đông những con người trung lập - một nơi được ví như thiên đường của những người trẻ. Khi đã bước chân vào nơi này, tất cả mọi người đều sẽ được đào tạo thành những quân sĩ chuyên nghiệp, làm việc và phục vụ cho Đông Anh công quốc.
"Lâm Ni, mau đi lấy nước giúp tôi!" Khải Ân cất giọng khó chịu, có lẽ vì đợi quá lâu đã khiến anh ta giảm bớt đi sự kiên nhẫn ban đầu.
Cảnh Nghi liền nghe thấy giọng nói của Lâm Ni phát ra sau lưng: "Nhờ vả cơ à? Sao không tự đi?"
Khải Ân xì một tiếng trong miệng: "Cậu hiểu ý tôi mà."
Lâm Ni tỏ thái độ ngờ vực: "Cần uống nước lắm sao?"
Khải Ân nhăn mặt, mắng: "Lắm chuyện!"
Lâm Ni chần chừ một lúc mới bỏ đi, tiếng xì xầm của cả bọn vừa chính thức dừng lại.
Cô gái trẻ mà bọn hắn "truy tìm" đang bước từ đại sảnh ra, kế bên cạnh có cả một cô gái trạc tuổi khác đi cùng. Cảnh Nghi nhìn qua hai người bọn họ, thầm đoán hai người có lẽ rất thân thiết, có thể vì vậy nên họ mới đi cùng nhau.
"Cái này là đồng phục sao?" Cô gái ấy lật qua lật lại bộ y phục trên tay, hình như có một chút không vừa lòng. "Thôi... đành phải mặc tạm."
Diệp Nhi - cô bạn hòa nhã ở kế bên cười xòa, nhanh chóng kéo tay cô gái đi khỏi đó. Nàng ta không giấu nổi tâm trạng hậm hực, để mặc Diệp Nhi lôi kéo đi một mạch. Trong lúc đang loay hoay cất đi bộ áo trên tay thì một chân của nàng vô cớ vấp phải cái bậc thềm nhô cao phía trước.
Cảnh Nghi và Khải Ân đồng thời thấy được cảnh tượng trước mặt. Cả hai không ngần ngại quen lạ, ngay lập tức phi đến chỗ nàng bằng một tốc độ nhanh nhất.
Chỉ một nháy mắt, Cảnh Nghi đã thành công chụp lấy một tay nàng lại. Một màn cứu rỗi chớp nhoáng diễn ra trước cặp mắt đang trố nhìn của Diệp Nhi.
"Cảm... tạ." Nàng ta có vẻ bất ngờ.
"Không sao cả!" Cảnh Nghi khách khí trả lời, nhưng trạng thái đó rất nhanh đã bay mất, sắc mặt hắn lập tức đen lại khi nhận ra Khải Ân đang nằm sõng soài dưới đất.
"Anh có sao không?" Cảnh Nghi vội vàng đỡ Khải Ân đứng dậy, không quên phủi hết bụi bẩn trên áo đối phương.
Lâm Ni bận rộn mang nước quay trở lại, đập vào mắt lại là bộ dạng chưa từng thảm hơn ở Khải Ân, bùn đất lấm lem rải đầy trên y phục hắn ta. Như rửa được cơn tức, Lâm Ni liền ôm miệng cười rộ lên một trận. Thanh âm khúc khích từ vài người gần đó cũng thừa dịp hưởng ứng theo.
"Ngày hôm nay." Khải Ân cố ý kéo dài giọng. "Tôi thề không quên!"
Cảnh Nghi nuốt nước bọt một cái "ực", lần này chỉ dám nặn ra một nụ cười méo mó trên môi.
Sau khi nếm trải cảm giác xấu hổ, Khải Ân thẹn quá hóa giận đành hậm hực bỏ đi. Đúng ra thì Khải Ân cũng không thể ở lại đây lâu hơn với vô số ánh mắt tò mò đang hướng về mình. Sự ngượng ngùng từ đó lan ra, Lâm Ni đã phần nào cảm nhận được, hắn cố nén lại trận cười trong bụng, bèn lẽo đẽo đuổi theo sau Khải Ân.
Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng hai người bạn rời đi, hắn lấy tay vỗ nhẹ vào trán, tự trấn an bản thân. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được gạt đi, hắn nhân cơ hội này quay sang nàng để tỏ ý làm quen.
"Xin hỏi, cậu tên gì?"
"Cứ gọi tôi là Tử Minh." Đối phương nở nụ cười thân thiện.
"Hân hạnh được làm quen, Tử Minh. Tôi là Cảnh Nghi." Hắn chợt thấy ngượng ngùng, nhưng rồi vẫn nhiệt tình nói tiếp: "Có lẽ cậu là người mới ở đây, nếu có gì khó khăn, tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ cho cậu."
"Cảm ơn vì đã có ý tốt."
Cảnh Nghi ngập ngừng nhìn Tử Minh, chốc lát lại hỏi thêm: "Sẵn tiện đây, tôi mạn phép muốn biết cậu bao nhiêu tuổi, để sau này tiện xưng hô cùng cậu?"
"Tôi mười tám tuổi."
Cảnh Nghi lúng túng, ra vẻ gật gù: "Vậy xem ra... cậu vẫn nhỏ hơn tôi một tuổi?"
Từ trước đến giờ, vốn dĩ bên cạnh hắn chỉ có vỏn vẹn hai người bạn thân là Khải Ân và Lâm Ni, vì vậy hắn rất ít khi giao tiếp với bạn đồng lứa, mặc dù tính tình hắn khá cởi mở.
Tử Minh đáp lịch sự: "Thế tôi phải gọi bằng anh rồi."
"Không cần đâu, chúng ta cứ xưng hô tự nhiên như bạn bè là được!" Cảnh Nghi gãi đầu.
"Được." Tử Minh gật đầu, nụ cười khe khẽ cũng xuất hiện trên môi.
*
Hồi ức: Cảnh Nghi 2
Tám năm trước.
Một ngày đặc biệt, Cảnh Nghi quyết định cùng theo người bạn thân Trác Vĩ Huân và em gái Ân Nhi đi dạo, bản tính lúc nhỏ có phần tò mò, cuối cùng cả ba đứa trẻ đánh liều chạy ra khỏi khu rừng đang sống.
Lần đầu tiên trong đời, có thể tự do đi ra khỏi mảnh đất mà mình sống từ nhỏ, tâm trạng những đứa trẻ vì thế cũng khác lạ hơn ngày thường.
"Ở đây dễ chịu quá, vừa mát lại vừa trong lành, nếu được, cả ba chúng ta hãy dành thời gian đến đây đi, ở mãi trong rừng rất ngột ngạt."
Khi được tận mắt nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên rộng lớn bên ngoài, Cảnh Nghi đã không khỏi thích thú.
Trái lại, Trác Vĩ Huân có vẻ vẫn đang suy tư, ánh mắt dịu xuống hơi phiền muộn.
Một lúc sau, Trác Vĩ Huân mới lên tiếng: "Nhưng mà sớm muộn gì mảnh đất này cũng bị rơi vào tay đế quốc Vương Anh thôi."
Cảnh Nghi ngơ ngác, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì khi Trác Vĩ Huân đột nhiên nhắc đến những người đế quốc.
"Tớ nghe nói hoàng đế Vương Anh đang tiến hành mở rộng bờ cõi, thậm chí là xâm chiếm lãnh thổ để thuận tiện cho việc tuyển quân của họ."
"Làm sao cậu biết được?"
Trác Vĩ Huân thở dài rồi chép miệng: "Thật ra tớ chỉ nghe người ta đồn, chứ không dám khẳng định, nhưng một khi phía hoàng tộc Vương Anh ban lệnh nới rộng bờ cõi thật, thì mảnh đất này chắc chắn sẽ bị thâu tóm ngay."
Cảnh Nghi nhất thời lắp bắp: "Cậu... cậu chắc không?"
Trác Vĩ Huân gật đầu: "Chỉ là có khả năng xảy ra, khu rừng này vốn dĩ vô chủ, chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên bị quân bên trên để ý đó."
Ân Nhi bất chợt sững người, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Đột nhiên, nó nói ra một câu khiến ai nấy cũng hoang mang: "Em có linh cảm xấu, quân Vương Anh sẽ... đến đây."
Trác Vĩ Huân và Cảnh Nghi bỗng dưng lạnh sống lưng, quay ra phía sau nhìn Ân Nhi.
Tuy không biết trước được điều gì, nhưng cả hai đều nhận thấy được nét mặt sợ hãi của đứa nhỏ kia. Mà suy cho cùng, Ân Nhi chỉ là một đứa trẻ con, việc nó thấp thỏm lo sợ cũng không mấy khó hiểu.
Trên đường trở về nhà, Cảnh Nghi bỗng nhìn thấy một thứ kì lạ xuất hiện dưới thảm cỏ xanh mướt, nó liền ngừng chân, tò mò ngồi xuống xem.
"Huân, Nhi, ngừng lại! Tới đây xem này!" Cảnh Nghi truy hô.
Nghe tiếng Cảnh Nghi gọi theo, Trác Vĩ Huân mới quay lại chỗ Cảnh Nghi, nhìn về hướng mà nó đang chỉ xuống mặt đất. Sau đó, Vĩ Huân lại dụi dụi mắt lần nữa.
"Theo như những gì tớ biết, những nơi mà binh lính Vương Anh đóng quân sẽ có lằn màu trắng này, như một sự đánh dấu lãnh thổ của họ, nếu bất cứ ai dám..." Nói tới đây, Trác Vĩ Huân nhỏ giọng dần rồi tắt hẳn.
Ba đứa trẻ trố mắt nhìn nhau, vài giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt không còn một tí máu.
"Nguy rồi, bọn mình đã đi vào lãnh thổ của người Vương Anh!"
Cả ba giật thót mình quay lại phía sau, từ lúc nào đã có hơn mười binh lính áo trắng đang chạy tới.
"Là quân đế quốc đó, trốn nhanh!"
Trác Vĩ Huân hét lên, nhanh trí kéo ngay cổ áo của Cảnh Nghi và Ân Nhi chạy ngược vào trong khu rừng. Toán quân gần đó bắt gặp được bọn nó liền đuổi theo, như hòng bắt sống ba đứa trẻ lại.
Cảnh Nghi bất chợt hoảng sợ, cắm mặt cắm mũi chạy thẳng về phía trước, chỉ hi vọng sẽ sớm cắt đuôi được đoàn binh lính phía sau. Nhưng không may là rừng cây này quá thưa thớt, thân cây không đủ to để giúp đám trẻ nấp được, mà khoảng cách giữa toán quân lính và bọn nó lại quá gần.
Ân Nhi vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, không may, nó sảy chân té nhào ra trước.
"Đau quá..."
Con bé chật vật, cố gắng dùng mọi sức đứng lên. Nó xanh mặt, lúc này chỉ biết gọi anh nó trong vô vọng: "Anh Cảnh Nghi... đợi em..."
*
Bọn trẻ cứ như vậy chạy thục mạng, tạm thời đã không còn nhìn thấy quân binh rượt theo ở phía sau.
Tiếng gọi thảm thiết của Ân Nhi mặc dù không trực tiếp nghe được, nhưng có vẻ giống như một sợi dây liên kết, thanh âm từ con bé đã thành công tác động đến ý thức của Cảnh Nghi hiện tại.
Cảnh Nghi dừng chân ngoảnh lại sau lưng. Khoảnh khắc ấy, nó bỗng dưng thấy rùng mình. Một luồng khí lạnh ở đâu đó chạy ngang cơ thể nó.
Lúc này, cảnh rừng cây nguyên sinh tự nhiên lại trở nên yên tĩnh hơn bao giờ. Nhờ đó, Cảnh Nghi mới phát giác ra, nó và Trác Vĩ Huân đã bỏ rơi lại Ân Nhi từ khi nào mà chính nó cũng không hề biết.
"Huân, nguy rồi, bọn mình đã làm lạc mất Nhi rồi!" Cảnh Nghi nhìn sang Trác Vĩ Huân, nó thấy khuôn mặt sáng sủa của Vĩ Huân từ khi nào đã tối sầm.
"Tớ... có lẽ phải quay lại tìm Nhi..." Cảnh Nghi cắn môi, bao nhiêu bất an đều hiện ra.
Ân Nhi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội, trong lòng nó cảm thấy cắn rứt vô cùng. Nếu lần này cả hai chạy thoát được, có lẽ cả đời này, nó vì Ân Nhi mà sống không yên.
Trác Vĩ Huân lắc đầu: "Không, giờ phải chạy thôi!"
Nghe xong, Cảnh Nghi giương mắt kinh ngạc: "Ân Nhi bị lạc rồi, sao cậu lại có thể bỏ mặc nó được?"
"Nhưng ngoài việc quay lại nộp mạng, chúng ta vốn không có cách nào cứu được Nhi cả!" Trác Vĩ Huân nói dứt câu liền nắm lấy cổ áo của Cảnh Nghi, dùng lực lôi nó chạy đi một mạch.
Từ đằng xa, toán binh Vương Anh đã rất nhanh bắt kịp. Trong làn sương sớm, chỉ có thể trông thấy mập mờ bóng dáng của một vài quân lính đang đuổi tới.
"Bọn họ đuổi theo tới nơi rồi, không còn kịp nữa, giờ mà quay lại chỉ tổ mất mạng tụi mình!" Trác Vĩ Huân hét lớn: "Mau lên!"
Cảnh Nghi xanh mặt, hai chân của nó tê cứng như đeo phải tảng đá. Nó thừa nhận rằng không muốn nhấc chân chạy tiếp, cũng chẳng có can đảm muốn quay lại tìm Ân Nhi.
"Xin lỗi..." Cảnh Nghi nghiến chặt răng, nước mắt chực chờ sắp rơi xuống.
Không còn cách nào khác, nó và Trác Vĩ Huân đành phải bất đắc dĩ bỏ lại Ân Nhi.
Hai đứa trẻ tiếp tục chạy đi, bọn nó men theo con suối dẫn đến một thác nước. Tưởng chừng có thể chạy thoát bằng con đường phía trước, nhưng một chút hi vọng chưa kịp mở ra đã lập tức bị dập tắt.
Trước mắt cả hai hiện giờ chính là một con thác dốc.
Vừa nhìn thấy, Cảnh Nghi đã sợ hãi tới mức đứng chôn chân.
"Cảnh Nghi, bọn mình phải nhảy xuống dưới thôi!"
Cảnh Nghi chết lặng nhìn Vĩ Huân. Rõ ràng hiện giờ Vĩ Huân đang lo sợ đến run rẩy cả người, chẳng biết lấy đâu ra nhiều dũng khí như vậy?
"Nhảy ư? Nhảy xuống có mà rã rời hết xương cốt, không thì cũng chết ngợp dưới nước cho xem." Cảnh Nghi đáp lại bằng cái giọng bất an, trong đầu đang hình dung ra vô số viễn cảnh khi phải nhảy xuống thác.
"Bằng không... thì chúng ta cũng sẽ nộp mạng ở đây." Trác Vĩ Huân siết chặt nắm tay.
Cảnh Nghi quay mặt ra phía sau, toán quân Vương Anh vẫn đang chạy xồng xộc về hướng bọn nó.
Nếu sớm biết phải chạy vào đường cùng thế này, nó chẳng thà quay lại gặp Ân Nhi để nộp mạng chung với con bé.
Không còn đắn đo thêm một giây, Trác Vĩ Huân lấy hết mọi dũng khí, dứt khoát lao thẳng xuống con thác dốc.
Cảnh Nghi nhắm chặt mi mắt, thâm tâm dự tính sẽ liều mạng phóng theo Trác Vĩ Huân. Thế nhưng, đúng vào thời khắc phải lựa chọn giữa ranh giới sinh tử, đột nhiên lại xuất hiện một làn khói trắng dày đặc xung quanh nó. Cảnh Nghi hoàn toàn mất hết tầm nhìn, không thể nào định vị được phương hướng ở đó. Đầu óc nó đột nhiên tối sầm, chỉ còn một mảng đen bao phủ.
*
"A..."
Cảnh Nghi từ trong mơ tỉnh lại, thân thể bủn rủn lập tức bật dậy, trống ngực đánh lên từng hồi, hơi thở mệt mỏi liền được trút ra ngoài.
Giấc mơ khi nãy chân thực quá đỗi, Cảnh Nghi sờ một tay lên mặt, cảm nhận rõ rệt vầng trán đang tuôn mồ hôi như tắm, nước mắt cũng đã vô thức lăn dài trên gò má từ lúc nào.
"Ân Nhi, Vĩ Huân."
Xác định mọi thứ chỉ là mộng mị, Cảnh Nghi bất giác kêu lên hai cái tên thân thuộc đã trở thành dĩ vãng.
"Mơ thấy chuyện xưa hả?" Khải Ân đứng trước cửa nhìn hắn, không thấy hắn trả lời, đành để lại một câu nhắc nhở: "Mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp đến giờ rồi."
Cảnh Nghi gật đầu, "ừm" một tiếng nhỏ trong miệng.
Nhiều năm qua, Cảnh Nghi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Ân Nhi và Trác Vĩ Huân ngày xưa. Mỗi một lúc nhớ lại cái ngày chạy trốn ấy, cảm giác buồn bã lẫn tiếc nuối vốn đã chìm sâu lại nổi lên. Cũng bởi vì thế, không ít lần hắn từng mơ thấy ác mộng như vậy trở lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro