Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Điện hạ mất tích

Suốt một tháng tiếp theo, Tử Minh cố gắng vùi đầu giải quyết chính sự trong triều, nhưng nàng không vì vậy mà không suy nghĩ đến vận mệnh sau này của nàng.

Nếu nói Vương Uy Quân là nghịch tử nghịch tôn cũng không sai. Trước kia hắn đã từng cho người giả làm ngự tiền thị vệ ám sát em gái hắn, kế đó là mưu hại hoàng bá hắn băng hà, thậm chí ngay cả cha ruột của hắn cũng không thoát khỏi bị con trai mình làm hại tới mức điên loạn. 

Tử Minh tuy đã may mắn thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng hiện tại lại chẳng có nổi thực quyền, rõ ràng bản thân nàng vẫn có thể bị anh trai mình làm hại bất cứ lúc nào. Huống hồ thời điểm đó, Vương Uy Quân còn nuôi dưỡng cả một thế lực vững mạnh ở phía sau.

Nếu như Vương Uy Quân đã thành công giành lại quyền nhiếp chính từ tay công chúa, dã tâm của hắn nhất định không chỉ dừng lại ở đó.

Khép lại một tháng rối ren vì chuyện tranh quyền, cuối cùng triều chính Vương Anh đế quốc lại chỉ yên ắng vỏn vẹn thêm một tháng kế tiếp.

Buổi sáng hôm ấy, trời đổ cơn mưa tầm tã, tiếng bước chân dọc theo con đường hành lang cùng bậc thềm vang lên, cung nhân chỉ trong một buổi sớm đã bị dọa một phen hãi hùng. Hoàng đế ngày hôm đó đột nhiên dẫn theo người đem đồ tiến thẳng vào điện trưởng công chúa, chính tay ép em gái hắn tự sát.

Đến nơi, hắn ngang nhiên mở tung cửa, đưa mắt lia quanh căn phòng rộng lớn. Đám người sau lưng hắn rất nhanh tràn vào, trên người mặc y phục ngự lâm quân hoàng gia, trong tức khắc đã phong tỏa hết mọi lối ra.

Tân hoàng đế không nói tiếng nào, sắc mặt tự nhiên đanh lại. Hắn dời mắt sang bọn người đứng cạnh. Như nhận được lệnh từ hắn, đám quân tinh nhuệ không một giây chần chừ lập tức hiểu ý tản ra, tùy tiện xông vào truy lùng khắp bên trong.

Sau khi đã rà soát mọi ngóc ngách, ngự lâm quân tay không chạy vội trở ra, bộ dáng thành khẩn báo với hắn: "Bệ hạ, chúng thần không tìm thấy người đâu."

Giữa căn phòng bị làm cho hỗn loạn, Vương Uy Quân lại tự thân kiểm soát một lần nữa, cuối cùng hắn lại đứng lặng một chỗ như chết trân. Hắn ta không trực tiếp bộc lộ sự khó chịu ra ngoài, chỉ thấy trong đôi mắt sâu hoắm của hắn đang nổi lên từng tia đỏ rực.


Năm đó, Tử Minh sớm lường trước được nguy hiểm với bản thân. Kết quả nàng bị ép vào đường cùng, bất đắc dĩ phải bỏ trốn khỏi cung điện.

Tử Minh rời đi không kịp mang vác theo quá nhiều thứ, chỉ mang theo người số vàng bạc vừa đủ trang trải trong nửa năm. Trang sức hoàng tộc của nàng lại là thứ hiếm có không thể lấy bán, bằng không nàng có thể bị lộ thân phận.

Ban đầu, Tử Minh đã sớm nghĩ đến việc sẽ tìm lại chút ngân lượng để kiếm sống. Khổ nỗi trước giờ nàng chưa từng thạo việc gì, lại rất hiếm khi động tay chân, bởi mấy chuyện đó vốn dĩ thuộc về bổn phận của kẻ hầu người hạ. Nàng chỉ duy nhất giỏi về việc bàn sách quốc chính, nhưng một khi lưu lạc ở nhân gian cũng chính là thứ duy nhất nàng không thể nào làm.

Thế nên chẳng mấy ai có thể ngờ tới, công chúa điện hạ đường đường sống trong sủng ái giờ đã không còn chỗ nương thân, lại còn một thân yếu ớt lưu lạc ngoài nhân gian.

Kể từ đó, thánh chỉ của hoàng đế mới chính thức ban bố ra ngoài, lệnh cho quân binh cùng người dân phải truy lùng bằng được trưởng công chúa. Không bao lâu, cáo thị tìm nàng cũng lần lượt treo lên ở khắp ngõ ngách trong kinh thành. Chỉ là mất nhiều tháng, quân triều đình vẫn không thể truy ra được tung tích của nàng đâu, có người lại bảo rằng nàng lưu vong sang Đông Anh công quốc, mà đâu đó chỉ toàn là lời đồn, không một ai khẳng định được...

*

Hậu chiến loạn Vương Đông lần hai, Lam quốc công dường như đã trở nên suy yếu hẳn, sức khỏe ngày qua ngày dần hao mòn đi, hoặc có thể là do tâm bệnh đang hành hạ tinh thần của ông. Trong thời gian dưỡng bệnh, Lam quốc công đồng thời nhận thêm một công nữ là em gái của Lam Cảnh Nghi, sắc phong cho cô trở thành một huyện chúa theo thỉnh cầu của hắn.

Mỗi khi Lam quốc công không có người lui tới thăm, đôi lúc Diệp Nhi rảnh rỗi vẫn thường ghé qua giúp đỡ cho ông. Tuy rằng Diệp Nhi không phải là máu mủ thân thích, nhưng đối với cô thì Lam quốc công vẫn xem như thân phận con cái của mình. Hơn nữa, dù gì trước đây Diệp Nhi đã từng có khoảng thời gian làm bạn cùng Lam Minh.

Một tiếng "cha" quen thuộc cất lên ngoài cửa phòng, Lam quốc công nghe được đã trở nên khởi sắc. Trong căn phòng yên ắng ngay tức khắc có người hầu bước ra mở cửa cho Lam Minh.

"Hôm nay con có bận không?" Lam quốc công dịu giọng hỏi, dứt câu đã kho khan vài tiếng.

"Con tất nhiên có... một lát nữa." Lam Minh ngồi xuống cạnh ông, nhẹ nhàng đem hết thuốc đã chuẩn bị để ngay ngắn lên bàn.

Lam quốc công thoáng nhìn Lam Minh, gần như cảm nhận được nó đã không còn tỏ ra né tránh ông như trước đây. Tuy cách cư xử vẫn còn một chút cứng nhắc, nhưng chừng đó đã đủ làm bản thân ông thấy vui mừng, ngoài ra lại có thêm cả áy náy đang xen lẫn.

Lam quốc công chật vật ngồi dậy trên giường, chần chờ một lát, âm giọng trầm khàn trong miệng mới phát ra: "Con lại tiếp tục dẫn người ra ngoài à?"

Lam Minh suy nghĩ giây lát, rồi chỉ thừa nhận bằng một cái gật đầu. Dưới ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, sắc mặt nhợt nhạt cũng ngay lập tức lộ ra.

Mỗi ngày, Lam quốc công đều biết Lam Minh tận lực cho xe ngựa đi khắp nơi tìm người bên ngoài, không quản ngày hay đêm. Cho dù không nỡ nhưng ông cũng không có ý định ngăn cản. Ít ra thì trong tình cảnh ông đang yếu ớt vì lâm bệnh, Lam Minh vẫn còn dành chút thời gian nghĩ đến ông, vốn dĩ thì người cha tệ bạc như ông đã không cần đòi hỏi nhiều hơn.

Chỉ là có điều Lam quốc công vẫn chưa ngừng bận lòng. Cho đến giờ bản thân ông đều luôn tự hỏi, Lam Minh vì lý gì vẫn đối xử với ông không hề tệ, trước sau đều là thuận theo lễ nghĩa? Thậm chí, mỗi khi hồi tưởng tới cái lần ông đã thẳng tay đánh Lam Minh, trong lòng ông đã không khỏi thấy dằn vặt.

"Trải qua nhiều chuyện như vậy, con không trách ta một chút nào sao?" 

Câu hỏi nhỏ nhẹ từ Lam quốc công vang lên, một lần nữa đã phá đi khoảng không gian tĩnh lặng trong phòng.

"Cha... cha đang muốn nói đến chuyện gì?" Lam Minh cúi thấp đầu, bộ dạng đó như thể đã trở thành một thói quen.

"Chẳng hạn... chuyện ta ra tay đánh con."

"Thật ra... con đã sớm quên những chuyện đó rồi." Nói xong, Lam Minh đã vội vàng tìm cách rời đi, không dành thêm chút thời gian nhắc lại vài chuyện trước kia cùng ông.

Lam quốc công nhìn theo cánh cửa đã đóng lại, lặng lẽ thở ra một hơi dài.

Mùa đông năm đó quả nhiên đến sớm hơn bình thường, tiết trời vì thế mà lạnh hơn mọi năm, tuyết cũng đã bắt đầu phủ trắng cả đất trời.

Xe ngựa như mọi ngày vội vàng di chuyển trên đường, cũng không thể đếm được là ngày thứ bao nhiêu Lam Minh đã điều động quân lính riêng đi khắp Đông Anh công quốc để tìm kiếm nàng.

Đường đi phủ một thảm tuyết dày đặc, quang cảnh mùa đông được điểm thêm những hoa tuyết nho nhỏ, thoạt nhìn lại trở nên đẹp hơn ngày bình thường. Nhưng kì lạ thay, mọi thứ lại không hề đọng lại trong đáy mắt Lam Minh một lần, chỉ vì mỗi lúc nghĩ tới Tử Minh vẫn đang ở đâu đó bên ngoài, dưới cái thời tiết lạnh ngắt làm rét cả da thịt, thân thể của nàng vốn dĩ không thể nào chịu nổi.

Lam Minh mặc trên người vài lớp áo, chút nhiệt độ cơ thể trong người không làm giảm đi cái lạnh ngoài trời, chốc lát phải đưa hai bàn tay xoa vào nhau để giữ lấy hơi ấm.

Binh lính của Lam Minh lâu nay hiếm khi có cơ hội xuất quân tìm người, bởi vì không muốn bỏ lỡ bất kì nơi nào, mỗi đoạn đường có nhà cửa bọn họ đều ghé qua ít nhất một lần.

Cho tới cái ngày mà Lam Minh chính mắt bắt gặp bóng lưng của một người ở gần, thoạt nhìn từ phía sau lại có điểm tương tự như Tử Minh. Giây phút có chút hi vọng le lói vụt qua đầu, Lam Minh tràn đầy sửng sốt trong mắt, trái tim bỗng dưng muốn nhảy lên.

Lam Minh đứng bên đường vội vàng gọi to, đồng thời đuổi theo người đang đi phía trước: "Tử Minh!"

Một nhóm binh lính ở đằng sau vì tiếng gọi vừa rồi làm cho kinh động hồn vía, tất cả liền quay đầu lại, đồng loạt chạy về hướng cô gái mà Lam Minh đang rượt theo, người nào người nấy đều thi nhau truy hô.

Trong chớp mắt, Lam Minh đã kịp thời bắt lấy cánh tay người trước mặt. Tác động này liền khiến cô gái phải ngừng chân, bất ngờ quay lại nhìn Lam Minh bằng một ánh mắt khó hiểu.

Người này rõ ràng không phải Tử Minh.

Dung mạo không quen trước mặt hiện ra, Lam Minh lật đật thu tay trở về, điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp. Quân lính trong một khắc lập tức chạy xồng xộc tới cô gái lạ mặt hòng giữ lại người, chính xác đã hù cho người ta một phen hoảng sợ chạy mất dạng.

Đó cũng không phải lần đầu tiên Lam Minh nhầm lẫn nàng với một người lạ.

Nhưng một khi nghĩ đến ai đó mang dáng hình quen thuộc của nàng, Lam Minh lại không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro