Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Vương phủ bất thường

Một năm trước, ở điện công chúa.

Sau khi Đông Anh công quốc rút quân khỏi kinh thành, Vương Anh công chúa mới có thể hồi cung. Thời gian đó nàng chỉ muốn nghỉ ngơi yên tĩnh trong phòng một chút, đột nhiên ngày nọ giữa đêm khuya thanh vắng lại nghe thấy tiếng la hét của cung nhân nàng. Linh cảm có điều gì không lành, nàng liền đi ra chỗ của Diệp Nhi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám người hầu rụt rè nhìn nàng, họ ngập ngừng dạ trong miệng một tiếng rất nhỏ, rồi cùng quay đầu nhìn sang hướng Diệp Nhi.

Tử Minh chậm rãi đi lại chỗ của Diệp Nhi, cung nhân của nàng vẫn còn đang nằm một chỗ trên giường, hai mắt đều nhắm nghiền, nhưng cả người lại vùng vẫy không yên.

Nàng đứng cạnh giường, yên lặng quan sát tình trạng của Diệp Nhi một chút, trong lòng thầm đoán có lẽ Diệp Nhi đang gặp phải ác mộng.

Nghĩ thế, nàng dùng tay lay người Diệp Nhi, gọi vài tiếng để đánh thức: "Diệp Nhi, Diệp Nhi."

Âm thanh của nàng làm Diệp Nhi tỉnh giấc. Cô mở mắt bật người dậy, ánh mắt lơ đãng như người vô hồn, trong khi miệng cứ vô thức lắp bắp cái gì đó, giọng nói dần trở nên méo mó không nghe rõ.

Cho đến khi nhận ra Tử Minh đang có mặt bên cạnh, cô ngước mặt lên, đột nhiên chụp lấy cánh tay nàng.

"Chúng... chúng muốn... bắt em...! Điện hạ!"

Thân thể Diệp Nhi toát đầy mồ hôi lạnh.

"Bình tĩnh nào, em đừng hoảng!" Tử Minh trấn an lại cung nhân.

"Điện hạ, em sợ lắm..." Diệp Nhi thở dốc từng đợt, miệng phát ra vài câu từ khó hiểu, cả người co ro lại trên giường.

"Sao vậy? Chỉ là mơ thôi, đừng sợ."

Diệp Nhi không đáp lại nàng, chỉ gật đầu liên tục.

Sở dĩ nàng cho rằng Diệp Nhi nói năng lung tung là do vừa trải qua một cơn ác mộng nhất thời, tinh thần vì thế mới bị ảnh hưởng. Khó trách, đến giờ phút này Diệp Nhi cũng không còn giữ được tâm trí tỉnh táo như bình thường.

Tử Minh đành tra hỏi một cung nhân đứng gần: "Ngươi biết Diệp Nhi bị thế này bao lâu rồi không?"

"Thưa điện hạ, cô ấy thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng thế này khoảng ba bốn ngày nay, hôm nay có vẻ như tệ hơn." Cung nhân kia vừa trả lời nàng, vừa giơ ba bốn ngón tay lên.

Nghe vậy, tầm mắt nàng lại chuyển qua chỗ Diệp Nhi.

"Ta thấy Diệp Nhi có vẻ không ổn thật."

Cung nhân đó giải đáp thắc mắc của Tử Minh xong, thái độ liền trở nên mập mờ.

Đến lúc nhớ ra được chuyện gì đó, cô ta lại ngập ngừng, đảo mắt quanh một vòng rồi nói: "Phải rồi công chúa, nhìn biểu hiện của Diệp Nhi bây giờ, tự nhiên làm em nhớ tới một chuyện mới nghe được lúc sáng nay ở kinh thành, là chuyện từ vương phủ."

"Chuyện gì?" Tử Minh cau mày, nội tâm bắt đầu nảy sinh chút hiếu kỳ.

"Điện hạ, vương gia dạo gần đây hình như cũng có dấu hiệu kì lạ, những người trong vương phủ vì thế mới lời ra tiếng vào, bàn tán nhiều lắm."

"Vương gia sao?"

Lâu nay, Tử Minh vốn không thích để tâm những chuyện liên quan đến vương gia. Có lẽ do bên cạnh vương gia luôn là Vương Uy Quân, những điều từ hắn luôn mang lại phiền phức cho nàng. Một chút chuyện nhỏ nàng cũng không mảy may thắc mắc.

Thế nhưng ngay lúc này, nàng bỗng dưng nghe thấy cung nhân kể lại. Có thể vì chuyện kì lạ đó cũng vừa mới lan truyền gần đây trong kinh thành, đến mức người trên kẻ dưới đều hay biết, mà đến ngày hôm nay mới tới tai nàng?

"Ngươi nói hoàng thúc ta thế nào?" Tử Minh vội hỏi.

"Công chúa điện hạ, cái này em cũng không rõ, chỉ nghe người ta nói vương gia có nhiều biểu hiệu bất thường."

Tử Minh chợt nhớ lại chuyện bị ám sát cách đây không lâu, có thêm vài điểm lo lắng. Từ lúc nàng rời kinh thành hồi cung, trong lòng cũng không khỏi nghĩ về chuyện kẻ nào đã đứng sau cho người truy cùng diệt tận nàng.

Suy đi nghĩ lại, người duy nhất có thế lực sau hoàng đế cha nàng cũng chỉ có mỗi vương gia.

Tử Minh nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng nàng lại dời mắt qua Diệp Nhi trên giường. Nhận ra Diệp Nhi có vẻ đã tỉnh táo, nàng liền hỏi thăm.

"Sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa?"

Diệp Nhi như sợ nàng lo lắng, luống cuống xua tay: "Điện hạ, em không sao, là do em mơ thấy ác mộng nên mới hoảng sợ."

Tử Minh khẽ lắc đầu, nét mặt man mác trầm tư: "Đó giờ ta chỉ nghĩ em là một người yếu đuối nhút nhát, thú thật không đến chuyện trải qua sinh tử em sẽ hoảng sợ đến mức này."

Cung nhân thân cận của nàng trước giờ chỉ có duy nhất một mình Diệp Nhi. Hôm nay nhìn thấy Diệp Nhi trở thành như vậy, đương nhiên nàng không thể để mặc. Kể từ cái ngày bị đám người tạo phản ám sát, nàng đã dứt khoát đẩy Diệp Nhi xuống khỏi ngựa, cũng là từ hôm đó đến nay, Diệp Nhi ngày nào cũng lo sợ không dứt, đến nỗi hằng đêm đều mộng mị liên tục.

Diệp Nhi lật đật chạy tới chỗ nàng, mặt mày tỏ vẻ bối rối: "Điện hạ đừng quá lo, em không sao cả đâu."

Tử Minh nhìn thẳng vào gương mặt Diệp Nhi, ánh mắt chất chứa vài nghi ngờ: "Có phải vì sợ ta nghĩ ngợi lung tung nên em mới trấn an bằng cách này không?"

Diệp Nhi trả lại nàng bằng mấy cái lắc đầu lia lịa. Phận là cung nhân không dám để công chúa điện hạ lo lắng, đó cũng là lẽ thường tình.

"Không đâu ạ, điện hạ đừng bận tâm!"

Nói xong, Diệp Nhi đành tìm cách lảng sang chuyện khác. Cô nhanh chóng rót một tách trà định dâng cho nàng, nhưng cuối cùng, tay chân luống cuống lại làm rơi vỡ hết xuống sàn.

"Chết rồi! Điện hạ, em xin lỗi, em bất cẩn quá..."

Tử Minh thở dài, hai bàn tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương.

"Em lâu nay vẫn cứ y như vậy, chẳng thay đổi gì cả."

Sáng sớm hôm sau, mọi thứ không có gì thay đổi, Tử Minh quyết định xuất cung đi tới vương phủ để tìm hiểu ngọn ngành. Trong kinh thành gần đây đều truyền tai nhiều lời đồn đại về vương gia, nàng rõ ràng cũng không thể nhịn được tò mò. Vả lại, thân phận của nàng là công chúa, lẽ ra vẫn nên đích thân đi đến vương phủ một chuyến, sớm hay muộn gì cũng phải xem thử tình hình của hoàng thúc như thế nào.

Đúng hơn đó là lần đầu, nàng có ý định xuất cung tới vương phủ, song cũng là lần hiếm hoi nàng muốn chủ động đi thỉnh an vương gia.

Thời điểm Tử Minh đặt chân đến vương phủ, không gian ở đây tương đối tĩnh mịch và yên ắng hơn bình thường. Nhưng từ trước giờ nàng không quá quen thuộc với không khí ở phủ vương gia, nàng vốn không phải nghĩ ngợi nhiều, thứ duy nhất nàng lưu tâm có lẽ là việc chạm mặt với công tước.

Tử Minh tiếp tục hướng thẳng đến nơi vương gia đang tịnh dưỡng, cửa phòng không khép hờ, lập tức để lộ ra bóng dáng cặm cụi của vương gia, lưng hướng ra ngoài cửa. Chủ nhân của nơi này đã sớm có mặt sẵn, chỉ là có vẻ chẳng mấy mảy may chú ý đến người ra kẻ vào xung quanh, kể cả sự có mặt của nàng.

"Hoàng thúc."

Âm thanh của Tử Minh bất chợt cất lên, vương gia nghe được liền giật thót mình, xém chút đã làm rớt cái chén trên tay xuống đất.

Tử Minh im lặng, sau khoảng ba giây mới hỏi han: "Hoàng thúc sao vậy?"

Vương gia ngẩng mặt nhìn nàng, ngài ho khan vài cái rồi lắp bắp: "Điện hạ, sao..."

Tử Minh mỉm cười rồi nói: "Hoàng thúc là bậc trưởng bối, người không cần xưng hô nể nang, gọi con Minh nhi là được."

Vương gia luống cuống gật gù, sau đó chỉ ậm ừ trong miệng: "À... ờ. Minh nhi..."

Thoạt đầu, nàng đã tưởng tượng vương gia có biểu hiện bất thường, nhưng lẽ ra không phải như thế này.

Tử Minh dù sao cũng thuộc kiểu người người nhạy bén, nàng dễ dàng nhìn ra sắc mặt của vương gia đã nhợt nhạt hơn mọi ngày, tâm trí lại có vẻ không được tỉnh táo. Có lẽ đây chính là nguyên do vương gia bị bàn tán có thái độ kì lạ chăng?

Tử Minh đành thử thăm dò lại: "Hôm nay con xuất cung đến đây là để thỉnh an hoàng thúc." Nàng nhìn lại vương gia, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy hoàng thúc có vẻ không được khỏe?"

Vương gia ngước nhìn Tử Minh, có vẻ định nói gì đó, cuối cùng ngài lại khó khăn lắc đầu.

Tử Minh lặng người đi một hồi. Nàng thừa nhận vương gia đúng là có phần kì lạ hơn trước đây. Cử chỉ của vương gia tỏ ra chật vật, thái độ cũng trở nên dè dặt, đối với nàng bây giờ lại không được tự nhiên.

Quả nhiên là người khác đồn đại không sai, có điều nghĩ thế nào nàng cũng không hiểu, cớ sao một người đang bình thường lại trở thành thế này?

Một mình Diệp Nhi khác lạ đã đủ làm nàng đau đầu, đến cả vương gia cũng trở nên khó hiểu không kém.

"Hoàng thúc bệnh gì mà phải uống thuốc?" Tử Minh phát hiện bát thuốc để trên bàn, nhân tiện lấy ra thắc mắc.

"M-Minh nhi, ta..." Vương gia mấp máy môi, chưa nói hoàn chỉnh một câu đã há miệng ra nửa chừng, cơ mặt bắt đầu cứng lại.

"Vương gia gần đây không được khỏe."

Một giọng nói kịp lúc vọng ra, trùng hợp lại ngắt đi lời vương gia chuẩn bị nói.

Tử Minh ngoảnh mặt lại, lập tức nhìn thấy công tước bất chợt xuất hiện sau lưng nàng. Nhưng lần này, hắn không vội để ý đến nàng, chỉ khẩn trương bước tới đỡ vương gia ngồi xuống giường. Sau khi đã để cha hắn yên vị ngay ngắn, Vương Uy Quân mới dừng tay và dời tầm mắt qua nàng.

"Tham kiến công chúa."

Hắn nhanh miệng hành lễ, xong xuôi lại nhún vai một cái, nói với nàng: "Thì ra là công chúa đại giá quang lâm, nhưng cho phép thần tử thất lễ. Công chúa điện hạ có lẽ đã thấy rồi, cha thần bây giờ đang mệt, không thể ở đây đón tiếp điện hạ được, có thể cảm phiền điện hạ hãy để cha thần nghỉ ngơi một chút."

Tử Minh ngưng trệ cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Uy Quân, gần như có một cảm giác kì lạ với hắn ta.

Mục đích nàng đến đây chỉ để hỏi thăm sức khỏe của vương gia, thừa biết trước sẽ chạm mặt với công tước, chẳng qua không ngờ hắn lại có mặt đúng lúc này, dập tắt đi cơ hội tìm hiểu tình hình từ vương gia của nàng.

Vương Uy Quân cười xởi lởi: "Công chúa điện hạ sao hôm nay lại đột ngột đến đây, đường xá xa xôi, vậy mà lại không cho biết trước, làm thần tử không để chuẩn bị chu đáo để đón tiếp người rồi."

Tử Minh hời hợt đáp lại hắn: "Không cần rườm rà, bản công chúa không phải muốn đến đây vui chơi, thật ra ta chỉ muốn tới thỉnh an hoàng thúc."

"Ra là vậy." Vương Uy Quân tỏ vẻ gật gù: "Quả thật hiếm khi thấy công chúa rảnh rỗi đến đây. Có điều lần này, không may là cha của thần đang không có được sức khỏe tốt."

Không thấy Tử Minh nói gì, rất lâu sau, hắn mới tiếp tục lên tiếng: "Nếu cha thần đã không thể ở đây đón tiếp được công chúa, chi bằng hay để thần thay mặt ông ấy?"

Tử Minh nghe tới đó lập tức từ chối: "Không cần đâu!"

Vương Uy Quân quả nhiên là biết cách đuổi khéo nàng.

Tuy rằng trong lòng Tử Minh đang trở nên chộn rộn, mà rốt cuộc nàng đành phải gác lại một vài thắc mắc. Bản thân nàng lẽ ra vẫn chưa muốn bỏ đi, nhưng đứng trước tình hình này, nàng vốn không thể ở lại thêm một giây.

Đối với một kẻ khó đối phó như Vương Uy Quân, không một ai có thể phá vỡ được ý định của hắn.

Tử Minh miễn cưỡng đánh mắt qua chỗ vương gia đang nằm yên trên giường.

"Nếu không còn gì nữa, thần xin phép tiễn điện hạ." Vương Uy Quân nghiêng đầu cười, đưa tay về hướng cửa, ra hiệu tiễn nàng rời đi.

Trước thái độ điềm nhiên của hắn, Tử Minh bất giác không cảm thấy dễ chịu. Thế nhưng nàng không thể tỏ ra do dự với công tước, ngay lập tức phải quay lưng rời khỏi vương phủ.

*

Đông Anh công quốc.

Từ khi Lam Cảnh Nghi cắn răng mang sợi dây chuyền trở về phòng riêng, rốt cục hắn đã đem nó cất giữ kĩ trong một nơi kín đáo. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, hắn liền tò mò lấy ra tìm hiểu, tối đến lại trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Hầu như mỗi ngày, hắn đều lẩm nhẩm cái tên Lam Minh trong miệng.

Chưa nói đến Lam Minh không phải là không có quan hệ nào với hắn, chỉ cần nghĩ tới người này từng là ý trung nhân của Tử Minh, lại có thể khiến nàng toàn tâm toàn ý cảm mến lâu nay, bấy nhiêu đó đã đủ làm hắn đã cảm thấy bứt rứt không yên.

Chẳng qua, thứ duy nhất Lam Cảnh Nghi có thể yên lòng phần nào chính là Lam Minh bây giờ đã biến thành cố thế tử - người vốn đã không còn sống trên đời này. Dựa vào đó, hắn có thể tự huyễn hoặc bản thân sẽ còn lại chút cơ hội, tự an ủi tinh thần. Hoặc chí ít, Tử Minh có thật tâm một lòng yêu thích Lam Minh kia đi nữa thì cùng lắm chỉ là nàng nhớ nhung một người quá cố, không thể nào thành đôi.

Nhưng đó cũng là suy nghĩ đơn thuần ban đầu của hắn, tất cả đều hoàn toàn khép lại cho đến khi hắn dần hiểu ra toàn bộ sự tình trước nay.

Trải qua khoảng nửa tháng ăn không ngon lại ngủ không yên, Lam Cảnh Nghi mới có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc với nhau. Từ chuyện căn phòng thế tử Lam Minh sạch sẽ như thể đang có người ở, cho đến chuyện một thứ quan trọng như sợi dây chuyền lại nằm chễm chệ ở ngay trên bàn.

Nếu đã là người quá cố, những tín vật quý giá của bản thân trước đây đáng lẽ phải được cất giữ kĩ lưỡng ở đâu đó trong phòng, chứ không phải nằm giữa thanh thiên bạch nhật, giống như có ai đó tự lấy nó ra.

Là người thân thích đi nữa, vẫn chẳng có cớ nào muốn lục lọi như thế.

Cuối cùng, Lam Cảnh Nghi đã tìm ra được kết luận: Lam Minh rõ ràng là còn sống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro