Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Giả Huyền Thiên Thần Bàn

Đoạn Diệc Lam tập trung toàn bộ tinh thần, đang chuẩn bị điều động Chu Tước chi viêm, thì trong đầu chợt vang lên một tiếng nói giận dữ: "Ta nhớ cái nữ nhân kia! Lúc ở Âm Thủy Thành, chính là nàng muốn động tay với bổn hoàng!"

Người mà Chu Tước nhắc đến chính là Khúc Lưu Oanh. Nghe thấy tiếng vị "tiểu cô nương" nổi giận, Đoạn Diệc Lam lập tức cảm thấy đau đầu không thôi.

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Chu Tước lại bất chợt nhắc đến chuyện cũ ngay vào thời khắc mấu chốt này. Trước đây nàng có thể tùy ý điều động Chu Tước chi viêm, là vì Chu Tước đồng ý. Còn bây giờ, nếu bản thể không gật đầu, thì đến một tia hỏa tinh nàng cũng không thể sử dụng.

Biết tính tình Chu Tước ngang bướng, Đoạn Diệc Lam liền nghiêm túc trấn an: "Ngươi nghĩ mà xem, may mắn lúc đó người tới là nàng. Nếu đổi lại là một kẻ có tu vi mạnh hơn, ngươi e rằng đã sớm bị cưỡng ép thu phục, làm gì còn được tự do như hiện tại? Có những việc không thể chỉ nhìn vào bề mặt, mà phải nhìn tổng thể nguyên nhân – kết quả."

Nghe xong lời nàng, Chu Tước tuy trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể phản bác được những sự thật đó, bèn hậm hực nói: "Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn thấy khó chịu trong lòng."

Đoạn Diệc Lam tiếp tục dụ dỗ: "Hay là vì ngọn lửa kim hoàng kia khó xử lý quá?"

Nghe vậy, Chu Tước lập tức nổ tung: "Thật là không có kiến thức! Chu Tước chi viêm ta có thể thiêu đốt vạn vật! Dù hiện tại ta chưa khôi phục toàn bộ, nhưng một đốm kim hoàng nhỏ bé kia mà cũng dám so bì? Đốt một phát là xong!"

Đoạn Diệc Lam âm thầm cười trộm. Nhưng nàng cũng chợt nhớ ra một chuyện — dù Chu Tước chi viêm mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn không phải lửa thuộc về bản thân nàng. Nếu có thể mượn lửa này luyện hóa ngọn lửa kim hoàng kia, chẳng phải là biến được nó thành vũ khí cho riêng mình hay sao? Một ngọn lửa đủ sức chống chọi với cả hai tam giai cường giả liên thủ, tuyệt đối không phải vật phàm.

Khi nàng nói ý tưởng này cho Chu Tước, đối phương cũng ngạc nhiên, đồng thời phải thừa nhận rằng ý tưởng của Đoạn Diệc Lam tuy lớn mật nhưng lại có tầm nhìn xa. Dù gì thì sớm muộn Chu Tước cũng rời khỏi nàng, trước đó giúp nàng tăng thực lực một chút cũng là chuyện nên làm.

Thấy Chu Tước không phản đối nữa, Đoạn Diệc Lam liền giơ tay lên, chậm rãi điều động một đoàn lửa đỏ hướng tới kim hoàng chi hỏa. Ngọn lửa kim hoàng trước đây mặc cho gió mưa vẫn đứng yên không động, nay vừa bị lửa đỏ vây lấy liền bắt đầu run rẩy vặn vẹo.

Theo Chu Tước chi viêm chậm rãi tiến tới, kim hoàng chi hỏa cảm nhận được nguy hiểm liền bắt đầu tan ra từng tia nhỏ, muốn bỏ trốn tứ phía. Nhưng Chu Tước chi viêm đâu dễ dàng buông tha, lập tức chia làm hàng chục sợi vây quanh, đem toàn bộ kim diễm nuốt trọn, cuối cùng thu về lòng bàn tay Đoạn Diệc Lam.

Sau khi kim diễm bị thu hết, Huyền Thiên Thần Bàn liền rơi vào tay nàng. Khi nàng đưa thần bàn tới trước mặt Khúc Lưu Oanh, xung quanh mọi người đều ngây người — ngọn lửa mạnh mẽ như thế mà lại bị giải quyết đơn giản vậy sao?

Vân Anh và Nhã Đồng đặc biệt kinh ngạc. Lúc trước, chỉ nhờ kỳ pháp kỳ lạ của Đoạn Diệc Lam mới có thể phá trận cứu được Thánh Nữ, bây giờ lại ra tay thêm một chiêu như vậy... Tu vi thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng mấy thứ công pháp "tà môn" này thì đúng là hữu dụng lúc khẩn cấp.

"Cảm ơn." – Khúc Lưu Oanh nhận lấy Huyền Thiên Thần Bàn, giọng nhẹ nhàng cảm kích.

Chu Tước lập tức hét toáng lên trong đầu Đoạn Diệc Lam: "Ngươi... ngươi thật sự thích nàng đúng không? Sao lại đem chiến lợi phẩm của ta đi lấy lòng người khác?"

Đoạn Diệc Lam nghiêm túc đáp: "Ngươi giữ Huyền Thiên Thần Bàn cũng vô dụng. Chi bằng thuận theo dòng nước, đem tặng người cần. Ngươi là thượng cổ thần thú, sao có thể tính toán nhỏ nhặt như vậy?"

Chu Tước ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, bèn không làm ầm nữa.

Hai tên thị vệ Ma tộc nhìn thấy Thánh Nữ lại đi cảm ơn Đoạn Diệc Lam, trong lòng vừa giận vừa hận. Rõ ràng người đưa thần bàn nên là bọn họ, cuối cùng lại để tiểu tử kia cướp công.

Tuy vậy, ngoài mặt vẫn đồng thanh nói: "Chúc mừng Thánh Nữ tìm được thần bàn! Chúng thuộc hạ nguyện chết để hộ tống người hồi doanh!"

Khúc Lưu Oanh tay cầm thần bàn, mày hơi nhíu lại, trên gương mặt tinh xảo lộ ra một tia nghi hoặc: "Thần bàn này có gì đó không đúng... Mọi người đề phòng, ta muốn kiểm tra kỹ!"

Nói rồi, Khúc Lưu Oanh ngồi xếp bằng tại chỗ, điều động ma lực đen bao trùm lấy thần bàn, bắt đầu tra xét.

Sáu người lập tức tạo thành đội hình bảo vệ nghiêm ngặt quanh nàng. Đoạn Diệc Lam không tới gần xem náo nhiệt, mà chọn một vị trí không gần không xa ngồi xuống, tranh thủ thời gian luyện hóa phần kim diễm vừa thu được.

Thần thức nàng xâm nhập vào cơ thể, thấy một đoàn lửa đỏ lơ lửng, ở giữa là một luồng kim hoàng chi hỏa đang giãy giụa va đập bốn phía. Nhưng ngọn lửa này trước Chu Tước chi viêm chẳng khác gì lửa rơm, mỗi lần va chạm đều bị đốt đi một chút.

Đoạn Diệc Lam nhìn phần còn lại, chỉ bằng một nửa lúc đầu, lẩm bẩm: "Cứ tiếp tục thế này, chưa kịp luyện hóa thì tự hủy hết mất."

Chu Tước cất tiếng: "Lửa trong thiên hạ tuy khác nhau, nhưng đều có chung bản tính: thà tiêu tán còn hơn bị thu phục."

"Vậy ta chẳng còn cơ hội nữa rồi sao?"

"Nếu chỉ mình ngươi thì không, nhưng có ta ở đây thì khác." – Chu Tước kiêu ngạo.

Đoạn Diệc Lam trừng mắt nhìn nàng. Chu Tước ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Lửa vô căn sẽ tiêu tán rất nhanh, chỉ khi cô đọng thành mồi lửa mới có thể tồn tại lâu dài. Nếu ngàn năm sau nó sinh linh trí, có thể hóa thành sinh vật có hình thể."

"Ngươi rất may mắn. Ngọn lửa kim hoàng này tuy chưa có linh trí, nhưng mồi lửa đã được cô đọng hàng trăm năm. Chỉ cần thu phục được nó, ngươi có thể không ngừng điều động kim diễm. Dù chưa thể so với Chu Tước chi viêm, nhưng trước khi ngươi bước vào tam giai, nó hoàn toàn đủ dùng."

Đoạn Diệc Lam khẽ giật khóe miệng — con chim này đúng là tự luyến vô bờ. Nhưng thời gian gấp rút, nàng không hơi đâu đôi co, hỏi thẳng: "Vậy ta phải làm gì để thu phục mồi lửa?"

"Chờ ta thiêu hết phần lửa còn lại, ngươi dẫn mồi lửa vào Thần Phách luyện hóa. Nhưng nhớ kỹ, nếu thất bại sẽ bị mồi lửa cắn ngược, ta cũng không cứu được."

Đoạn Diệc Lam cắn răng: "Được, làm đi!"

Chu Tước há miệng hút, toàn bộ kim diễm dần mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn một viên hỏa cầu cỡ hạt châm. Đó chính là mồi lửa. Tuy nhỏ nhưng nhiệt độ tỏa ra khiến da đầu tê dại. Một khi lỡ tay, cả Thần Phách sẽ bị thiêu rụi.

Đoạn Diệc Lam tế ra Thần Phách tiểu nhân, thân thể nó hiện rõ xích diễm còn lưu lại từ lần giao hòa với Chu Tước. Nàng gom tất cả xích diễm bao bọc mồi lửa, rồi cẩn thận đưa nó vào trong Thần Phách.

Ngay khi tiến nhập, cả Thần Phách tiểu nhân liền run rẩy trong nhiệt độ khủng khiếp. Đoạn Diệc Lam cắn răng chịu đựng. So với lần bị Chu Tước thiêu đến nửa tàn, thì lần này tuy đau nhưng còn dễ chịu hơn.

Nửa canh giờ sau, nàng đã bước đầu khống chế mồi lửa. Hiện tại vẫn cần Chu Tước chi viêm áp chế, nhưng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ có thể tự mình điều động.

Khi nàng mở mắt ra, thấy Khúc Lưu Oanh vẫn đang kiểm tra thần bàn. Đúng lúc đó, Nhã Đồng bên cạnh Vân Anh biến sắc, kinh hô: "Không ổn! Có người xâm nhập! Mấy lá cờ trận pháp ta để ở cổng đều bị hủy, là người của Nhân tộc!"

Khúc Lưu Oanh lúc này không thể phân tâm. Hai thị vệ lập tức chắn phía trước nàng, hai pháp sư khác bày trận xung quanh. Vân Anh và Nhã Đồng thì lấy thân mình che chở cho Thánh Nữ.

Chẳng mấy chốc, hai nhóm người địch đã lên tới tầng thứ nhất của tế đàn. Dẫn đầu còn có trận pháp sư. Khi sắp bước vào tầng thứ hai — nơi nhóm Đoạn Diệc Lam đang ẩn náu — Khúc Lưu Oanh cuối cùng cũng mở mắt.

Nhưng trong mắt nàng lại không có niềm vui chiến thắng. Nàng lẩm bẩm: "Cái thần bàn này... là giả."

Chưa kịp nói gì thêm, Vân Anh đã báo: "Thánh Nữ, hai nhóm Nhân tộc đang hướng về phía này!"

Nhã Đồng cũng lo lắng nói: "Nghe nói lần này Nhân tộc còn có cả Ngự Ma Sư, không thể để họ nhận ra thân phận của ngươi!"

Khúc Lưu Oanh gật đầu, lấy từ túi Càn Khôn ra một viên đan dược — loại có thể dịch dung và thay đổi dao động khí tức. Sau khi nuốt vào, dung mạo nàng nhanh chóng biến hóa, từ tuyệt sắc khuynh thành trở thành một nữ tử chỉ còn thanh tú, nhưng đôi mắt vẫn sâu hút như nước.

Đoạn Diệc Lam lần đầu thấy loại đan dược thần kỳ như vậy, liền chạy lại nhìn chằm chằm, kinh ngạc nói: "Oa! Lợi hại quá! Suýt nữa không nhận ra..."

Chưa dứt lời, Khúc Lưu Oanh nhẹ nhàng búng ngón tay, một viên đan dược bay vào miệng Đoạn Diệc Lam. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đan dược đã trượt xuống cổ họng.

Ngay sau đó, nàng thấy Vân Anh và Nhã Đồng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị, còn Khúc Lưu Oanh thì cười giảo hoạt. Thấy nụ cười kia, Đoạn Diệc Lam bỗng nhiên lạnh sống lưng. Rồi nàng hiểu: Khúc Lưu Oanh đang lo nàng bị nhận diện. Nếu ngày sau bị Nhân tộc phát hiện, sẽ sinh đại họa.

Vừa thấy vui vui trong lòng, Đoạn Diệc Lam lại cảm thấy ánh mắt hai thị vệ phía sau nhìn mình đầy quái dị. Nàng nhịn không được hỏi: "Có ai mang theo gương không? Cho ta mượn soi một cái..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro