
Chương 39: Nhị Giai Nguyên Lực
Khi Chu Tước thần vũ bay vào đỉnh tháp, lực lượng đang ngủ say bỗng hoàn toàn thức tỉnh, rốt cuộc lộ ra chân thân của nó – một viên tinh hạch đỏ rực đang cháy âm ỉ, chính là tinh hạch của con Diễm Phong Hạc ngũ giai!
Tinh hạch này đã ẩn mình ở đây suốt mấy trăm năm, mãi đến khi hoàn toàn không còn cảm ứng được hơi thở của Liệt Thiên Ma Dơi, mới dám hiện thân.
Chu Tước thần vũ há miệng hút một cái, lập tức nuốt trọn tinh hạch. Trong ngọn lửa bốc lên, thân ảnh vốn mơ hồ của nó cũng trở nên ngưng thực hơn một chút. Đoạn Diệc Lam cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng thật sự bên trong ngọn lửa đỏ – không còn là hình ảnh thần vũ hư ảo, mà là một con Chu Tước mini chân chính!
Chu Tước không nhìn đến Đoạn Diệc Lam đang đứng dưới mặt đất kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh, đem toàn bộ lực lượng của tinh hạch Diễm Phong Hạc phong ấn lại rồi từ từ luyện hóa. Nếu cứ thế để tinh hạch chảy thẳng vào cơ thể Đoạn Diệc Lam, e rằng sẽ khiến nàng căng nổ đến tan xác ngay lập tức.
Tại nơi viên tinh hạch biến mất, một quyển trục cổ xưa bị hư tổn nghiêm trọng cũng từ đỉnh tháp chầm chậm rơi xuống. Đoạn Diệc Lam đưa tay đón lấy, ngay khi chạm vào, một luồng sát khí dữ tợn cùng những tiếng thú rống hỗn loạn như muốn thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Đoạn Diệc Lam vội vàng vận chuyển nguyên lực giữ chặt, cúi đầu nhìn – chỉ thấy trên bìa quyển trục có mấy chữ bay lượn như rồng bay phượng múa: Ngọc Thiềm Linh Phổ.
Còn chưa kịp hồi phục từ kinh ngạc, phía trên đã truyền đến giọng Chu Tước trong trẻo như ngọc: "Đoạn Diệc Lam, ta muốn luyện hóa tinh hạch này trong cơ thể ngươi, sẽ cần một lượng nguyên lực rất lớn." Nàng ngừng một chút rồi bổ sung, "Nếu luyện thành, ta có thể khôi phục tự do. Cho nên... ngươi có thể chịu nổi không?"
"Ngươi từ bao giờ trở nên dài dòng như vậy? Đến đi. Dù là nguyên lực, hay là lửa muốn đốt cả mạng ta, ta đều chịu được." – Đoạn Diệc Lam ngẩng đầu, chăm chú nhìn tiểu Chu Tước xinh đẹp đang lơ lửng giữa trời, ngắt lời nàng.
Chu Tước nghe nàng nói xong thì hơi sững người. Đây là lần đầu tiên nàng gặp người biết rõ thân phận Chu Tước nhất tộc của mình mà vẫn giữ được tâm thái bình tĩnh, lại đối xử bình thường như bạn hữu.
Đoạn Diệc Lam biết rõ trạng thái hiện tại của nàng đang vô cùng suy yếu, thế nhưng vẫn không đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Loại tín nhiệm này khiến lòng nàng chấn động, cảm giác được quan tâm và tin tưởng – trước nay chưa từng có.
Chu Tước hơi quay đầu đi, hừ nhẹ một tiếng: "Ta là sợ ngươi thực lực quá yếu, bị Chu Tước Chi Diễm thiêu cháy thành tro, nên mới có ý tốt nhắc nhở!"
Biết nàng vốn cao ngạo, Đoạn Diệc Lam không tranh cãi, thu lại Ngọc Thiềm Linh Phổ vào lòng, rồi khoanh chân ngồi xuống. Thấy nàng đã chuẩn bị xong, Chu Tước cũng không do dự nữa, từ không trung rơi xuống, nhập thẳng vào cơ thể nàng.
Chuyến đi lần này đến di chỉ Phục Hổ Tông, Đoạn Diệc Lam là người thu hoạch nhiều nhất, có thể nói là đầy bồn đầy chén. Nhưng thế giới bên ngoài kết giới lại không hề hay biết.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua. Các thế lực lớn từng canh giữ bên ngoài vực sâu cũng đã lần lượt rút đi, chỉ còn lại Lãnh Ngân vẫn kiên trì chờ đợi.
Hôm đó, Triệu Thư Vân lại dẫn theo vài thị vệ đến sơn cốc bên vực sâu. Nàng nhẹ nhàng vung tay áo ra hiệu cho thị vệ lui xuống, một mình tiến đến gần vực sâu, ngồi xuống bên cạnh nữ tử đang xếp bằng như pho tượng – Lãnh Ngân. Nhìn nàng một lúc, Triệu Thư Vân thở dài: "Lãnh cô nương, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao?"
Cứ cách mười ngày, Triệu Thư Vân lại đến nơi này một lần. Ngoài việc tiếp tục tìm kiếm tung tích của Đoạn Diệc Lam, nàng còn mang theo một ít vật tư tiếp tế cho Lãnh Ngân.
Nhưng Lãnh Ngân lại không cảm thấy cuộc sống khổ cực. Mỗi ngày ngoài tu luyện, nàng đều dõi mắt về phía sâu trong vực. Nàng thậm chí đã chuẩn bị tinh thần – nếu Đoạn Diệc Lam thật sự chết trong di tích, thì đợi khi tu vi bản thân cao thêm một chút, nàng sẽ liều mạng xông vào kết giới, mang bằng được thi thể nàng trở về.
Nghe thấy giọng Triệu Thư Vân, Lãnh Ngân quay đầu lại, thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt, không khỏi hỏi: "Thư Vân tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?"
Triệu Thư Vân gật đầu: "Kể từ khi âm mưu giữa Huyễn Đao Môn và Thành Chủ Phủ bị vạch trần, đôi bên đã hoàn toàn trở mặt. Chúng ta nhận được mật báo, vài ngày nữa họ sẽ hành động. Lần này, e là Thiên La Bang khó tránh khỏi tai ương. Lãnh Ngân cô nương, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Ngươi nên rời khỏi Bình Khang Thành đi, với quan hệ giữa ngươi và Thiên La Bang, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Sắc mặt Lãnh Ngân đầy khiếp sợ, nhưng nàng vẫn kiên định lắc đầu: "Ta không đi. Nếu thật sự xảy ra, chỉ còn cách tử chiến mà thôi."
Triệu Thư Vân biết nàng đã quyết tâm, trong lòng lại không khỏi hiện lên hình ảnh của thiếu niên tuấn tú ấy, khẽ lẩm bẩm: "Ngươi thật tốt với Đoạn công tử..."
Lãnh Ngân không đáp, chỉ trò chuyện với nàng đôi chút rồi nhìn theo bóng Triệu Thư Vân rời đi. Một mình nàng tiếp tục ngồi xếp bằng bên vực sâu, lặng lẽ vuốt ve cây hoàng kim giản, ánh mắt vẫn dõi về nơi sâu thẳm kia không rời.
Ba ngày sau, trong nội điện Phục Hổ Tông, Đoạn Diệc Lam đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt. Giờ phút này, toàn thân nàng được ngọn lửa đỏ bao phủ, nhiệt lượng toả ra dữ dội đến mức thiêu rụi toàn bộ nền đại điện, chỉ còn vài cột đá lớn chống đỡ.
Nhưng giữa biển lửa ấy, Đoạn Diệc Lam lại không hề cảm thấy đau đớn, trái lại còn thấy thoải mái vô cùng. Nàng giơ tay duỗi người, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc, rồi thở mạnh một hơi, vẻ mặt đầy phấn khởi lẩm bẩm: "Nhị giai nguyên lực... cuối cùng cũng tới rồi!"
Vừa động niệm, toàn bộ ngọn lửa quanh thân liền bị thu vào cơ thể. Cùng lúc đó, trong đan điền, Chu Tước cũng mở đôi mắt vàng kim, thân hình nhỏ nhắn như một ngọn lửa linh động. Sau khi luyện hóa xong tinh hạch Diễm Phong Hạc, nàng rốt cuộc giải trừ phong ấn Thần Phách, từ nay không cần dựa vào nguyên lực của Đoạn Diệc Lam mà vẫn có thể tự hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện.
Đoạn Diệc Lam cảm nhận được trạng thái hiện tại của nàng, liền vui vẻ thay nàng. Tâm niệm vừa động, một Thần Phách tiểu nhân giống hệt nàng xuất hiện trước mặt Chu Tước, chép miệng cười: "Không ngờ nha, ngươi thật sự là Chu Tước nhất tộc đó!"
Chu Tước vốn đang phấn khích ngắm nhìn thân thể mới, thấy tiểu nhân cũng đang đánh giá mình, liền kiêu ngạo ngẩng đầu: "Biết rồi còn không mau quỳ xuống thần phục bổn hoàng?"
Đoạn Diệc Lam sững sờ, rồi bật cười, giơ ngón tay búng nhẹ vào trán tiểu Chu Tước, đùa giỡn: "Đừng ra vẻ. Mau nói thật đi, hiện giờ ngươi đã khôi phục bao nhiêu thực lực?"
Chu Tước bĩu môi, giả vờ tức giận mổ nàng hai cái, rồi nói: "Bổn hoàng tâm trạng tốt, không thèm chấp ngươi. Tuy chỉ mới khôi phục một phần sức mạnh, nhưng tự bảo vệ mình là đủ."
"Thế ngươi định về tộc không?"
Nghe câu hỏi ấy, Chu Tước lại nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của các huynh đệ tỷ muội, thậm chí là cha nàng. Mặc dù cùng chung huyết mạch, nhưng sự quan tâm mà nàng nhận được lại chẳng bằng một người nhân loại mới quen vài tháng. Nếu quay về tộc với tình trạng hiện giờ, chỉ e sẽ bị xem thường đến tận xương tuỷ.
"Không về! Chừng nào chưa tu luyện mạnh hơn trước, ta sẽ không trở lại! Tạm thời cứ đi theo ngươi. Ngươi sắp phải rời khỏi đây rồi, mà ta đoán Thành Chủ Phủ cùng Huyễn Đao Môn sẽ không tha cho Thiên La Bang. Nếu lúc đó ngươi cần Chu Tước chi diễm, chẳng lẽ lại không có ta mà dùng?"
Đoạn Diệc Lam biết nàng nói đúng. Trong thời gian nàng bế quan luyện hóa, không rõ bên ngoài có xảy ra biến cố gì. Không dám chần chừ, nàng nhún chân một cái, lao thẳng khỏi đại điện, phá tan khung đỉnh, bay về hướng ngoài kết giới.
Vừa vận khởi nguyên lực, Đoạn Diệc Lam liền cảm nhận rõ sự khác biệt giữa nhị giai và nhất giai. Không trách trước đây những cao thủ nhị giai luôn coi thường nàng – bởi vì đây hoàn toàn là hai cấp bậc chiến lực khác nhau. Giống như loài báo muốn giẫm chết con chuột nhắt, thậm chí không cần dùng đến móng vuốt. Nhưng điều họ không ngờ chính là: con chuột này... rất khó gặm!
Trong khi đó, Lãnh Ngân vẫn chăm chú quan sát động tĩnh trong vực sâu, nhưng kết quả vẫn như cũ – không phát hiện gì. Nàng định xoay người tu luyện, thì đột nhiên nghe tiếng gió sắc bén phía sau. Một thân ảnh đỏ sẫm từ vực sâu lao vọt lên, mang theo khí nóng kinh hoàng bay thẳng lên trời.
Lãnh Ngân lập tức vận khởi toàn bộ nguyên lực, nắm chặt hoàng kim giản phòng bị. Nhưng đến khi luồng sáng đỏ tan đi, để lộ thân ảnh quen thuộc, nàng kinh ngạc đến ngây người – không dám tin vào mắt mình.
Đoạn Diệc Lam nhẹ nhàng từ trên không đáp xuống, đứng trước mặt nàng, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: "Chỉ có mình ngươi thôi sao?"
Thấy gương mặt tươi cười quen thuộc ấy, Lãnh Ngân ngẩn người hồi lâu, sau đó mới mừng rỡ kêu lên: "Đoạn Diệc Lam! Thật là ngươi!"
Đoạn Diệc Lam nhìn dáng vẻ kích động của nàng, biết những tháng ngày mất tích chắc chắn đã khiến nàng lo lắng, lòng không khỏi ấm áp. Nàng mỉm cười: "Cam đoan là thật. Đúng rồi, thời gian qua Thiên La Bang vẫn ổn chứ?"
Lãnh Ngân vội vàng kéo nàng xem xét kỹ càng, xác nhận không phải ảo giác. Thấy nàng thực lực đại tiến, biết chắc nàng trong di tích đã gặp được cơ duyên, cũng không hỏi kỹ. Khi nghe hỏi đến Thiên La Bang, nàng liền thuật lại tình hình Thành Chủ Phủ và Huyễn Đao Môn hợp lực ra tay.
Đoạn Diệc Lam nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Nàng cùng Thiên La Bang quan hệ không tệ, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn họ bị tiêu diệt, liền nói: "Đi, chúng ta trở về ngay!"
Lãnh Ngân lộ vẻ khó xử: "Nơi này cách Bình Khang Thành đến năm ngày lộ trình, chúng ta e là không kịp."
"Năm ngày? Đó là trước kia." – Đoạn Diệc Lam cười, bước lên ôm lấy Lãnh Ngân.
Cảm giác một cánh tay ấm áp nhẹ nhàng ôm quanh eo, Lãnh Ngân toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe nàng nói: "Ta đưa ngươi đi. Nửa ngày là đến. Ôm chặt nhé, ngã xuống ta không chịu trách nhiệm đâu."
Lời còn chưa dứt, hai người đã biến mất khỏi chỗ cũ. Đoạn Diệc Lam thi triển Phong Linh Bộ đến cực hạn, Lãnh Ngân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cảnh vật lùi nhanh về sau như dòng chảy. Trong khi kinh ngạc cảm thán công pháp nàng tăng tiến, trong lòng Lãnh Ngân lại bỗng dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả – đến cả bản thân cũng không lý giải được.
Ngay lúc hai người đang liều mạng quay về, trong Thiên La Bang lại xuất hiện một nhóm khách không mời. Số lượng không nhiều – hơn mười người – nhưng thực lực khiến ai cũng phải kinh sợ. Ngoài Tưởng Hướng Minh và Khương Sơn – hai võ giả tam giai, những người còn lại đều là nhị giai.
Đặc biệt đáng chú ý là một lão giả đội nỉ mũ, toàn thân toát ra hàn khí nhàn nhạt.
Tuy lão không nói lời nào, nhưng Triệu Hoành lại mơ hồ cảm nhận một sự bất an sâu sắc. Ngay cả với tu vi tam giai, hắn vẫn không thể tra xét ra được tu vi thật sự của đối phương!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro