
Chương 24: Luyện hóa
Trong đan điền của Đoạn Diệc Lam, nguyên lực màu xanh nhạt và ma lực màu đen mỗi bên chiếm một nửa không gian, lơ lửng giữa hai bên là hai luồng ánh sáng xoay tròn. Một trong số đó là thân thức của Đoạn Diệc Lam, nửa trong suốt, còn ánh sáng đỏ sẫm còn lại là Chu Tước thần vũ vô danh đang trú ngụ trong cơ thể nàng. Giữa hai bên, không khí hết sức căng thẳng, thậm chí còn như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Hiển nhiên Chu Tước thần vũ không ngờ một phàm nhân yếu ớt như Đoạn Diệc Lam lại dám chống đối mình, tức đến nghiến răng:
"Thân thể yếu ớt như vậy, nếu là trước kia, bản hoàng đến liếc cũng chẳng buồn liếc, chỉ cần động ngón út đã đủ để ngươi chết mười lần tám lượt!"
Nhưng Đoạn Diệc Lam không hề tức giận, chỉ giơ tay ra làm động tác mời, cười nhạt:
"Nếu ngươi chướng mắt, vậy mời rời khỏi. Miếu nhỏ của ta không chứa nổi đại thần như ngươi đâu."
Chu Tước thần vũ giận dữ:
"Ta đã nói là trước kia rồi! Hiện tại nếu có thể rời đi, ngươi nghĩ ta không muốn sao!"
Nói xong, thấy Đoạn Diệc Lam đang nhìn mình với ánh mắt nửa cười nửa không, Chu Tước thần vũ mới ý thức được mình đã lỡ miệng, tức thì rống lên:
"Nhân loại đúng là giảo hoạt!"
Đoạn Diệc Lam cười khổ:
"Này này! Rõ ràng là ngươi tự nói ra mà? Ngươi nghĩ lại xem, từ đầu tới giờ ta có từng hỏi gì ngươi chưa?"
Chu Tước thần vũ hừ lạnh:
"Chỉ là ngươi chưa hỏi thẳng thôi! Nhân loại thật giảo hoạt!"
Nghe giọng khàn khàn đó, trong lòng Đoạn Diệc Lam dâng lên chút kỳ lạ. Ban đầu nàng đã chuẩn bị cho một cuộc thương lượng nghiêm túc, nhưng hiện tại lại giống như đang cãi nhau với một đứa trẻ ương bướng. Nàng nghiêm túc nói:
"Xin được thỉnh giáo một điều, vị đại nhân này."
Nghe nàng gọi mình là "đại nhân", Chu Tước thần vũ bớt giận một chút, cao ngạo nói:
"Thỉnh giáo đi."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Vừa nghe câu này, Chu Tước thần vũ đang hả hê bỗng sững lại, tiếp đó một luồng giận dữ bốc lên từ ánh sáng đỏ, khiến nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên rõ rệt.
Đoạn Diệc Lam thấy nàng tức giận, vội nói:
"Được rồi, coi như ta chưa hỏi! Chúng ta nói chuyện chính đi. Ví dụ như ngươi định làm gì tiếp theo? Hồn của Quỷ Huyết Hoa kia là bị ngươi nuốt đúng không?"
Nghe đến chuyện này, Chu Tước thần vũ mới bình tĩnh lại. Nàng vốn là hoàng nữ của Chu Tước nhất tộc, phụ thân là đương nhiệm Chu Tước hoàng, cửu giai cường giả, dưới gối con cháu đầy đàn. Mà nàng – tư chất trung bình, không được phụ thân và trưởng lão coi trọng. Đến lúc độ kiếp thất bại suýt tan hồn, cũng không ai hay biết.
May mắn là nàng kịp thời phong ấn Thần Phách vào một cây thần vũ, nên mới bảo toàn được hồn. Nhưng không ngờ lại lạc đến Âm Thủy Thành, bị sương xám đuổi bắt, giam cầm, hút lấy lực lượng. Nếu không phải nhóm Đoạn Diệc Lam tới phân tán sương xám, nàng đã sớm tan biến. Giờ nàng cực kỳ suy yếu, chỉ có thể dựa vào đan điền của Đoạn Diệc Lam để ôn dưỡng tồn tại.
Dù vậy, nàng không hề cảm kích Đoạn Diệc Lam, vì nàng biết đối phương cũng chỉ định đoạt lấy thần vũ, chẳng qua thực lực quá yếu nên thất bại. Nếu để Đoạn Diệc Lam biết tình trạng hiện tại, không chừng sẽ sinh ý đồ luyện hóa nàng. Tuy nàng đã suy yếu, nhưng nếu luyện hóa được nàng, thì đó là cơ duyên ngút trời, dù là ngũ giai cường giả cũng không thể không động tâm.
Đợi hồi lâu không thấy Chu Tước thần vũ lên tiếng, Đoạn Diệc Lam cũng đoán được nàng đang lưỡng lự. Nàng bèn nói:
"Ngươi không cần lo. Quân tử yêu tiền, nhưng phải đúng đạo lý. Ta cũng không muốn một thứ lạ mặt mãi ẩn trong thân thể. Ngươi không cần nói tình huống của ngươi, chỉ cần nói ta phải làm gì để giúp ngươi khôi phục. Ngươi đi sớm, ta mới yên tâm."
Trầm mặc hồi lâu, Chu Tước thần vũ mới cất lời:
"Ta muốn luyện hóa Quỷ Huyết Hoa hồn. Ngươi sẽ giúp ta chứ?"
Thấy Đoạn Diệc Lam gật đầu, nàng mới nói ra cách phối hợp. Hiện tại ngoài tin tưởng nàng, cũng không còn đường nào khác.
Sau khi chuẩn bị xong, Chu Tước thần vũ giải phóng Quỷ Huyết Hoa hồn. Dù không có linh trí, nhưng hoa hồn vẫn có linh tính. Vừa được giải trừ trói buộc liền định bỏ trốn khỏi đan điền.
"Đoạn Diệc Lam! Nhanh! Đừng để nó chạy!"
Chu Tước thần vũ sốt ruột hét lên. Đoạn Diệc Lam lập tức vận nguyên lực, tạo một tấm lưới lớn bao quanh hoa hồn. Dù nó chạy hướng nào cũng đều bị chặn lại.
Thấy vậy, Chu Tước thần vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng không muốn thứ mình vất vả mới lấy lại lại chạy mất. Nàng liếc nhìn Đoạn Diệc Lam, rồi nói giọng ngại ngùng:
"Tiếp theo ta sẽ luyện hóa nó. Ngươi có thể thấy đau một chút... nhưng cố gắng nhịn, nếu để nó chạy thì coi như công cốc."
Đoạn Diệc Lam đáp:
"Không sao, ngươi cứ làm đi."
Chu Tước thần vũ không nói nữa. Ánh sáng đỏ lóe lên, nàng xuất hiện bên trong lưới nguyên lực, bắt đầu thiêu đốt hoa hồn. Tiếng rít vang lên trong đan điền, hoa hồn điên cuồng giãy giụa, liên tục va đập vào tấm lưới.
Sắc mặt Đoạn Diệc Lam tái nhợt ngay lập tức. Đâu chỉ là "một chút đau"! Nàng không chỉ phải chịu sức nóng thiêu đốt, mà còn phải duy trì tấm lưới nguyên lực, liên tục vá lại chỗ rách. Dưới sức ép của hai luồng lực, tấm lưới bắt đầu rạn nứt.
"Đáng ghét, luyện hóa xong phải đánh một trận cho hả giận!"
Đoạn Diệc Lam giận thầm, nhưng vẫn kiên trì điều khiển nguyên lực. Qua nửa canh giờ, Chu Tước thần vũ mới luyện hóa xong hoa hồn, ánh sáng đỏ cũng sáng hơn chút, giọng khàn khàn mang theo vẻ vui mừng:
"Thành công rồi! Nếu có thêm vài lần như vậy, ta sẽ không cần dựa vào ngoại lực nữa!"
Đoạn Diệc Lam nghe xong liền tái mặt, chau mày hỏi:
"Ngươi còn muốn thêm vài lần nữa?"
Ánh sáng đỏ chợt lóe, Chu Tước thần vũ lập tức ẩn mình. Chỉ còn giọng yếu ớt vang lên:
"Tuy ngươi chịu chút đau, nhưng cũng không phải không có lợi. Ta chỉ hấp thu phần hoa phách, còn nguyên lực trong hoa hồn thì ngươi hưởng trọn, tu luyện nhanh hơn nhiều so với nạp khí."
Đoạn Diệc Lam thấy nàng trốn còn nhanh hơn thỏ, âm thầm lắc đầu – xem ra cái "vị này" trong đan điền tuổi chắc chắn không lớn. Tâm thần thu liễm lại, nàng nhìn vào đan điền thì thấy nguyên lực đã tăng lên không ít, kết tinh rõ ràng. Dù khi nãy dùng một nửa để giữ lưới, nhưng phần còn lại vẫn nhiều hơn trước.
Tu vi hiện tại đã đạt nhất giai trung kỳ. Quả đúng như lời ánh sáng đỏ, tuy đau khổ, nhưng hiệu quả tu luyện cực kỳ rõ rệt.
Thu lại tâm thần, Đoạn Diệc Lam không nghỉ ngơi mà tiếp tục hấp thu linh khí, bù đắp nguyên lực tiêu hao. Đến khi đan điền lại tràn đầy, trời đã sáng.
Nàng đẩy cửa bước ra, cảm nhận sức mạnh dồi dào trong cơ thể, không khỏi thầm thở dài:
"Chỉ mới từ sơ kỳ lên trung kỳ đã có biến hóa lớn như vậy. Không trách người ta nói nhất giai sơ kỳ bị nghiền nát dễ dàng. Mình mới tăng một cảnh giới nhỏ mà đã mạnh hơn hôm qua nhiều lần."
Vừa bước đi tùy ý, nàng bỗng thấy hơn mười đệ tử trẻ của Thiên La Bang đang vội vã chạy về một hướng, liền đi theo. Nàng hỏi người đi cuối:
"Tiểu ca, các ngươi đi đâu mà gấp thế?"
Người nọ khoảng mười tám tuổi, thấy Đoạn Diệc Lam môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú, liền sáng mắt, khẽ cười hỏi:
"Ngươi là người mới tới?"
Đoạn Diệc Lam gật đầu. Thanh niên kia nói:
"Vậy đi theo tụi ta, xem hôm nay vận khí ngươi có tốt không."
Nàng bị câu nói mơ hồ ấy làm khó hiểu, vừa đi vừa hỏi. Nhưng hắn không trả lời thẳng, mà lại nhiệt tình giới thiệu các địa điểm ven đường.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến một sân luyện công rộng lớn. Trong sân không có ai. Thanh niên nọ kéo Đoạn Diệc Lam đứng ở cuối, nhìn quanh rồi nói:
"May quá, chưa trễ."
Đoạn Diệc Lam thấy những người xung quanh đều đang chờ đợi điều gì đó. Nàng lại hỏi:
"Rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì?"
Thanh niên thần bí nói:
"Tất nhiên là đợi Thư Hương tiểu thư! Ngươi mới tới nên chưa biết, mỗi lần Thư Hương tiểu thư luyện được công pháp mới, nàng sẽ tìm người luyện thử cùng. Gặp ngươi coi bộ không tệ nên ta mới rủ theo. Nàng là tiểu phú bà đấy! Chỉ cần bồi nàng luyện một ngày, tiền thưởng còn nhiều hơn ngươi ở Thiên La Bang nửa tháng. Nhưng nhớ rõ – phải làm bộ thua nàng đó, không thì không có tiền đâu."
Đoạn Diệc Lam thật không ngờ mình bị kéo đến đây là vì chuyện như vậy. Nàng thầm nghĩ – thà dành thời gian thương lượng với "ánh sáng đỏ" kia còn hơn. Có thể giúp đối phương khôi phục, bản thân cũng tu luyện nhanh hơn, đó mới là việc đáng làm.
Vừa định rời đi thì nghe tiếng bước chân vang lên. Có người đã đến sân luyện công.
Người tới tổng cộng sáu người, đi đầu chính là trung niên nam tử Dư Chấn Hải – người Đoạn Diệc Lam từng gặp. Hắn cũng thấy nàng, cảm nhận được nguyên lực nàng hôm nay mạnh hơn hẳn hôm qua, liền khẽ "Ồ" một tiếng.
Theo sau Dư Chấn Hải là một thiếu nữ đáng yêu, mặc váy hồng phấn, mắt to tròn linh động – chính là nhị tiểu thư của Thiên La Bang, Triệu Thư Hương. Nghe thấy tiếng cảm thán của Dư Chấn Hải, nàng tò mò hỏi:
"Dư thúc, sao vậy?"
Dư Chấn Hải cười:
"Không có gì. Chỉ là thấy một tiểu hữu. Không ngờ hôm qua mới nhập bang, hôm nay đã đến đây rồi. Xem ra tiểu thư của chúng ta thật có sức hút."
Câu nói này chỉ là lời khách sáo, nhưng rơi vào tai Triệu Thư Hương lại khiến nàng vui vẻ. Khóe môi nàng khẽ nhếch, má lúm đồng tiền hiện lên đầy đáng yêu. Thiếu nữ nào lại không thích được khen chứ?
Triệu Thư Hương đưa mắt nhìn đám người trên sân, hầu hết đều quen mặt. Chỉ có một người áo bào trắng đứng ở cuối là lạ mặt – hẳn chính là người Dư thúc nhắc tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro