
Chương 13: Khúc Lưu Oanh
Lãnh Sương Hoa cũng phát hiện Âm Thủy Thành có điều bất thường. Một tòa thành lớn như vậy lại không cảm nhận được chút nhân khí nào. Nguyên khí trong thiên địa nơi đây cũng vô cùng loãng. Ngay tại thời khắc bước qua cửa thành, một luồng âm khí lạnh buốt liền quấn quanh thân, khiến nàng phải nhanh chóng thúc đẩy nguyên lực trong cơ thể để chống lại luồng khí lạnh kia.
"Đều phải cẩn thận một chút."
Lãnh Sương Hoa dẫn theo vài người đi thẳng tới cứ điểm quân đội trong thành. Cứ điểm được thiết lập ngay tại nơi đóng quân của Ma tộc trước đó. Hiện tại Ma tộc đã rút lui, nơi này còn lại nhiều phòng ốc có thể tận dụng. Nhưng khắp nơi đều đầy mạng nhện, mặt đất ẩm ướt nhầy nhụa, đi lại có cảm giác dính dính dưới chân.
Vào đến đại sảnh nghị sự, lập tức có thuộc hạ đến bẩm báo: "Lãnh tướng quân, chúng thuộc hạ đã trấn giữ Âm Thủy Thành được một thời gian. Ngoại trừ lúc mới vào thành từng giao chiến với một nhóm Ma tộc, từ đó đến nay không còn thấy bất kỳ người nào khác. Nơi này như một tòa thành chết. Nhiều binh sĩ của ta đã phát bệnh, nhưng đại phu vẫn không biết nguyên nhân là gì."
Lãnh Sương Hoa thầm nghĩ: "Chẳng trách Hoắc Viêm chịu bàn giao nhanh như vậy, xem ra nơi này đúng là phiền phức." Nàng hỏi tiếp: "Các ngươi đã đi dò xét Thành Chủ phủ chưa?"
Trên mặt người nọ hiện lên vẻ hoảng sợ, nói: "Thành Chủ phủ kia thực sự rất tà môn. Dù ban ngày mà vẫn bị sương mù dày đặc bao phủ. Binh sĩ vào trong giống như bị sương mù nuốt chửng, không một tiếng động, cũng không ai quay lại. Chúng thuộc hạ không thể thăm dò tình hình bên trong phủ."
Lãnh Sương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: "Lui xuống đi. Ngày mai ta đích thân tới đó xem."
Sau khi binh sĩ lui ra, Lãnh Sương Hoa nói với Đoạn Diệc Lam và vài người còn lại: "Đêm nay các ngươi luân phiên canh gác, không được lơ là. Sáng mai theo ta đến Thành Chủ phủ."
Đoạn Diệc Lam cùng Đường Hạ rời khỏi phòng nghị sự, bắt đầu bàn bạc việc thay ca gác. Còn Lãnh Sương Hoa thì ngồi viết tấu chương, chuẩn bị báo cáo tình hình ở Âm Thủy Thành lên cấp thống lĩnh của Thanh Long Vực.
Cửu Tiêu Đại Lục chia làm bốn đại vực: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Giữa các đại vực là vô số tiểu vực hỗn loạn. Thanh Long Vực do Nhân tộc thống lĩnh, Huyền Vũ Vực ở phía bắc do Ma tộc nắm giữ, còn lại Chu Tước, Bạch Hổ và các tiểu vực thì không có vực chủ rõ ràng, thế lực Nhân tộc và Ma tộc lẫn lộn, phức tạp vô cùng.
Khi bên phía Lãnh Sương Hoa đang chuẩn bị thăm dò Thành Chủ phủ, thì trong phủ lúc này lại không hề yên bình.
Toàn bộ Thành Chủ phủ chìm trong một tầng sương xám dày đặc, ngăn cách toàn bộ dao động từ bên ngoài. Giữa làn sương là những âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, và mơ hồ có thể thấy hai bóng người đang tiến dần về phía giếng lớn nhất trong phủ.
Người đi trước là một trung niên nam tử cao gầy, mặc cẩm y đội ngọc quan, dáng vẻ anh tuấn. Luồng ma lực màu đen xung quanh hắn khiến sương mù lùi dần, rồi bị bốc hơi hoàn toàn.
Người này tên Hứa Thừa Bình, là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Ma cung, chưa đến bốn mươi tuổi đã đạt tu vi tứ giai ma lực trung kỳ. Nếu bước vào ngũ giai, hắn đã đủ khả năng khai phái lập tông.
Đi sau Hứa Thừa Bình là một thiếu nữ mặc váy đen. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã toát lên khí chất khuynh thành. Mái tóc đen nhánh dài đến tận eo, gương mặt trắng mịn như búp bê sứ, đôi mắt long lanh như thu thủy, môi đỏ như son. Cả người nàng như hội tụ toàn bộ linh khí đất trời. Nàng chính là Thánh nữ Ma cung – Khúc Lưu Oanh.
Hai người tới đây để tìm kiếm Chu Tước thần vũ. Một tháng trước, khi còn ở Ma cung, Khúc Lưu Oanh cảm nhận được một tia dao động của thần điểu Chu Tước tái hiện nhân gian. Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng họ đã thu được một cây thần vũ. Vị trí nằm ngay biên giới giữa Ma tộc và Nhân tộc.
Hứa Thừa Bình lập tức được lệnh dẫn Khúc Lưu Oanh đến khu vực biên giới. Để tránh bị các cao thủ Nhân tộc theo dõi, các trưởng lão Ma cung đã cân nhắc và chọn Hứa Thừa Bình, vì thực lực hắn chưa đạt ngũ giai, sẽ không gây quá nhiều chú ý. Nếu thành công, không chỉ tăng cường sức mạnh Ma tộc, mà còn có thể nhân cơ hội đánh thức một tia thần thức của Huyền Vũ thần thú đã ngủ say từ lâu.
Dù có Khúc Lưu Oanh đi theo, bọn họ cũng không lập tức tìm thấy Chu Tước thần vũ. Sau lần dao động đó, thần vũ như biến mất vào hư không. Mãi đến khi nghe tin Thành Chủ Âm Thủy Thành mất tích không rõ nguyên do, thành này cũng nhanh chóng biến thành quỷ thành, Hứa Thừa Bình mới dẫn Khúc Lưu Oanh tới đây.
Hai người vừa vào phủ, Khúc Lưu Oanh liền vận công pháp Đoạn Thiên Quyết, phát hiện dưới giếng có một luồng năng lượng mạnh mẽ và tinh thuần. Họ liền đến bên giếng, nơi sương mù dày đặc không ngừng trào ra, cùng một tia xích quang mơ hồ hiện ra.
"Quả nhiên là Chu Tước thần vũ ở đây." Hứa Thừa Bình lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ. Hắn giơ tay về phía giếng, ma lực đen bắn ra như sợi xích tìm kiếm, khiến sương mù điên cuồng phun lên chống cự.
"Châu chấu đá xe!" Hứa Thừa Bình nhếch mép cười, tăng cường ma lực, ép sương mù lùi dần. Bỗng xích quang dưới giếng lóe lên rồi biến mất.
Hứa Thừa Bình hừ lạnh, lấy từ ngực ra một kiện Linh khí hình chuông – Minh Vương Chung, truyền ma lực vào, chuông nhanh chóng phóng to, bao phủ Khúc Lưu Oanh bên trong.
"Ngươi ở lại đây, đợi ta đoạt được thần vũ rồi sẽ quay lại." Dứt lời, hắn nhảy vào giếng, đuổi theo xích quang vừa biến mất.
Khúc Lưu Oanh không phản đối việc bị để lại, vẻ mặt vẫn bình thản. Nàng khoanh chân ngồi bên trong Minh Vương Chung, tranh thủ thời gian khôi phục ma lực đã tiêu hao.
Chưa bao lâu sau khi Hứa Thừa Bình rời đi, sương mù trong Âm Thủy Thành bắt đầu tràn ra với mật độ dày đặc hơn. Riêng tại Thành Chủ phủ, sương xám tụ lại thành từng luồng lớn, rồi bất ngờ ập về phía Minh Vương Chung như thủy triều. Thanh thế còn lớn hơn cả lúc giao đấu với Hứa Thừa Bình.
"Điệu hổ ly sơn sao?" Khúc Lưu Oanh nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn không hoảng loạn. Nàng tiếp tục rót ma lực vào chuông để duy trì phòng ngự, chỉ cần cầm cự đến khi Hứa Thừa Bình trở lại là được.
Tại quân doanh Âm Thủy Thành, khi sương mù tràn ra, mọi người đều lập tức thúc đẩy nguyên lực bảo vệ thân thể, chạy ra khỏi trại. Nhưng sương mù nơi đây rất kỳ dị, có thể ăn mòn nguyên lực. Những binh sĩ có thực lực yếu bị nó vây lấy lập tức tử trận.
Những binh sĩ ngã xuống, thi thể không tan biến mà bị sương mù xâm nhập, hút sạch huyết nhục, chỉ vài phút sau liền khô quắt lại như gỗ mục. Chỉ cần đụng vào là tan thành tro bụi.
Sương mù lan nhanh khắp nơi. Khi Đoạn Diệc Lam chạy ra khỏi phòng, đã không còn thấy rõ xung quanh. Vừa vận nguyên lực bảo vệ bản thân, nàng vừa lớn tiếng gọi: "Sương Hoa! Mau ra đây! Đừng để sương mù dính vào người!"
Lãnh Sương Hoa tu vi cao hơn nàng một bậc, dĩ nhiên biết sự nguy hiểm của làn sương này. Nghe tiếng gọi, trong lòng nàng ấm lên. Sương mù không chỉ cản tầm mắt mà còn che chắn cảm giác. Nàng nghe thấy tiếng gọi nhưng không xác định được phương vị của Đoạn Diệc Lam, chỉ có thể hét lớn: "Mọi người nghe lệnh! Nhanh chóng rút khỏi Âm Thủy Thành!"
Xung quanh chỉ lác đác tiếng đáp lời. Trong sương mù, tiếng của Đoạn Diệc Lam vang lên lo lắng: "Sương Hoa, ngươi không sao chứ? Ta không thấy gì cả!"
Lãnh Sương Hoa nhiều lần thử xua tan sương nhưng đều vô ích, trong lòng cũng bắt đầu nôn nóng. Nàng đáp lớn: "Ta không sao! Đừng tìm ta! Mau bảo vệ bản thân, rời khỏi đây! Chúng ta gặp nhau ở cứ điểm ngoài thành!"
Sương ngày càng dày đặc, tiếng của Đoạn Diệc Lam cũng không còn vọng tới. Nàng dùng Phong Linh Bộ, tìm lối thoát trong sương, nhanh chóng chạy đến giữa đường phố. Bốn phía đều bị phủ kín, nàng chỉ còn cách chạy về hướng sương chưa lan tới.
Tại Thành Chủ phủ, tình hình xung quanh Khúc Lưu Oanh càng lúc càng nguy hiểm. Dù Minh Vương Chung có phòng ngự mạnh, nhưng trước sự tấn công không ngừng của sương mù, thân chuông đã bắt đầu rung lắc dữ dội. Khúc Lưu Oanh phải dồn toàn bộ ma lực còn lại vào chuông, miễn cưỡng giữ vững phòng tuyến.
Tiếng chuông trầm thấp vang vọng khắp phủ. Đoạn Diệc Lam chạy qua nhiều dãy phố, nhớ rằng chỉ cần qua con đường phía trước là có thể rời thành. Đúng lúc nàng định bứt tốc, một hồi chuông truyền tới tai.
"Chẳng lẽ ngoài quân đội Nhân tộc còn có người khác ở đây?" Đoạn Diệc Lam thầm nghĩ.
"Thôi, ta còn lo chưa xong thân mình, đâu rảnh xen vào chuyện người khác."
Nghĩ vậy, nàng định bỏ qua. Nhưng hồi chuông bỗng dồn dập, như tiếng kêu cứu khẩn thiết. Mỗi tiếng vang lên khiến tim nàng thắt lại, không thể làm ngơ.
Cắn răng, Đoạn Diệc Lam đổi hướng, chạy về nơi phát ra tiếng chuông.
Trong lúc Minh Vương Chung bị va đập dữ dội, tần suất rung lắc càng lúc càng cao. Dù Khúc Lưu Oanh đã dốc cạn ma lực, chuông cũng chỉ duy trì được thêm một lát. Thêm một lần chấn động mạnh nữa, Minh Vương Chung rốt cuộc không chịu nổi mà nổ tung.
Luồng sương xám gần nhất cũng bị chấn động mà tan biến, nhưng đám sương còn lại lập tức ập tới chỗ Khúc Lưu Oanh vừa ngã gục. Một tia sương mờ nhẹ nhàng chui vào thân thể nàng, khiến sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Khi Đoạn Diệc Lam vừa chạy đến nơi, liền chứng kiến cảnh Minh Vương Chung nổ tung, rồi một thân ảnh xinh đẹp ngã xuống. Nàng thi triển Phong Linh Bộ đến cực hạn, như một cơn gió lao đến bên người ấy. Một chưởng quét sạch sương mù quanh thân nàng kia, rồi cúi xuống bế người mềm mại tựa không xương đó lên, nhanh chóng rút lui khỏi nơi nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro