Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 167 - 170

Chương 167

Hòa Bình Cung chiếm diện tích rộng lớn, bên trong được phân chia thành nhiều khu vực khác nhau: khu làm việc, khu sinh hoạt, khu giải trí nghỉ ngơi và khu điều trị.

Các khu vực này tuy được phân chia nhưng vẫn liên kết với nhau, đồng thời chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt từ hệ thống an ninh cửa ra vào.

Nơi đây giống như một vương quốc độc lập thu nhỏ – không cần bước ra ngoài, người ta vẫn có thể sinh sống và đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu.

Thẩm Hàn không tiện tiếp đãi bạn bè tại doanh trại, lại càng không thể đưa họ đến "tổ ấm" của mình và Cố Quân Uyển.

Vì thế, nàng chọn một nhà ăn bình thường để gặp mặt.

Chỗ ăn này không phải loại sang trọng. So với quán cà phê yên tĩnh, nơi đây người ra người vào tấp nập, có phần hơi ồn ào.

Tuy nhiên, Thẩm Hàn không phải tiếc tiền mà mới chọn nơi này.

Nàng không muốn để những người bạn mới cảm thấy áp lực tâm lý quá lớn.

Yến Ni có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, còn Mục Trạch thì là một cô nhi mất đi sự ấm áp từ gia đình.

Họ đã mang theo nỗi lo lắng mà đến Hòa Bình Cung tìm nàng. Nếu để họ cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt thân phận, e rằng đến lời cũng chẳng dám nói.

Khi mọi người vừa ngồi xuống, bầu không khí lập tức trở nên có chút căng thẳng.

Mục Trạch ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Thẩm Hàn, hai tay không biết nên đặt ở đâu.

Hắn rất muốn quay đầu nhìn thật kỹ 'Thẩm giám đốc' rực rỡ bên cạnh, nhưng lại sợ thất lễ, đành cúi đầu uống nước, chờ ai đó lên tiếng trước.

Thẩm Hàn đưa tay lên đầu tiểu đệ thân tín, cười nói:

"Ngươi có phải lại ba ngày chưa gội đầu rồi không? Tóc dính thành một mảng kìa."

Mục Trạch suýt nữa phun hết nước chanh ra ngoài.

Hắn nghiêng đầu phản bác:

"Sao có thể chứ! Là keo vuốt tóc đó! Gặp ngươi nên ta mới tạo kiểu đàng hoàng!"

Rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Lão đại, sao lại nói 'lại' a? Ta chỉ có một lần vài ngày chưa gội thôi mà, còn tưởng lúc đó ngươi không để ý chứ."

Thẩm Hàn chỉ vào Yến Ni:

"Ban đầu ta cũng không để ý, nhưng thấy Yến Ni cứ cười lén, ta mới phát hiện ngươi ôm nguyên cái 'tổ quạ' đến làm việc."

Bị điểm danh bất ngờ, Yến Ni đỏ mặt tía tai.

Nàng xua tay liên tục:

"Không phải ta! Không phải ta! Là Xa Kha cười trước!"

Xa Kha, người vẫn cố gắng giữ dáng vẻ đoan trang, lập tức quay đầu... vỗ vào Yến Ni một cái thật mạnh.

Nhờ mấy người giỡn với nhau như vậy, bầu không khí căng thẳng liền tan biến.

Trong văn phòng của Nữ Đế.

Cố Quân Uyển đang rũ mắt nhìn màn hình điện thoại đồng bộ hình ảnh, nhẹ giọng than:

"Kính trinh trắc vốn dùng để làm việc, vậy mà nàng chỉnh cho lòe loẹt thế kia, có cần thiết không chứ."

Bên cạnh, Hứa Chiêu đang thò đầu xem "livestream" từ quán ăn, định phụ họa vài câu...

Thì nghe Cố Quân Uyển nói tiếp:

"Bật âm thanh lên đi."

Hứa Chiêu sửng sốt rồi nhanh chóng thao tác, mở luôn cả hệ thống âm thanh đồng bộ.

Lúc mới mang điện thoại đến, vì đi ngang hành lang nên cô tạm tắt chức năng phát âm thanh.

Nếu không nhờ Cố Quân Uyển nhắc, cô còn chưa nhớ ra.

Khi âm thanh được bật lên, Hứa Chiêu bỗng thấy buồn cười:

"Nữ quân" cũng có lúc khẩu thị tâm phi!

Rõ ràng là rất tò mò về tình hình của 'cẩu tử' mà còn giả vờ bình tĩnh!

Tại quán ăn.

Sau khi trò chuyện cảm ơn, hỏi han tình hình quan trọng, Yến Ni do dự một lúc rồi bất ngờ hỏi:

"Thẩm đội trưởng, hôm trước ngươi cưỡi siêu xe Rồng Bay ở ngoại thành, đó là đồng sự của ngươi tới phối hợp nhiệm vụ sao?"

Vừa nghe câu hỏi này, cả đám người lập tức dựng tai nghe.

Ánh mắt mỗi người đều sáng lên vì hóng chuyện, có người còn nín thở.

Sự kiện 'Thẩm giám đốc đi cùng phú bà' từng gây xôn xao khắp Giải Trí Thành.

Sau khi biết thân phận nằm vùng của Thẩm Hàn, Yến Ni cùng mọi người hiểu rõ đó không thể là "kim chủ" gì đó.

Nhưng cũng vì vậy mà càng thêm tò mò:

Dấu cắn trên cổ Thẩm Hàn hôm đó là ai gây ra?

Đối diện ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Hàn ngượng ngùng cười:

"Là bạn gái ta, nàng đến thăm ta thôi."

Câu trả lời khiến cả bàn người trẻ lập tức hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ.

Rồi từng người một lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ:

Hóa ra chủ nhân của siêu xe không phải kim chủ mà là bạn gái!

Còn không phải phú bà! Là vợ của lão đại!

Cực kỳ giàu có!

Nghe đến ba chữ 'bạn gái', trong lòng Yến Ni lặng lẽ tan biến chút ảo tưởng mong manh.

Nhưng rất nhanh, nàng điều chỉnh lại tâm thái, ngước nhìn Thẩm Hàn – lúc này đang trò chuyện với Mục Trạch.

Hiện tại, Alpha trước mắt không còn dáng vẻ nghiêm nghị, mà làn da trắng mịn, sống mũi cao, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng ngời.

Khi còn làm ở Giải Trí Thành, Yến Ni từng thấy vô số Alpha, nhưng chưa ai khiến nàng ấn tượng bằng Thẩm Hàn.

Là một Alpha cấp S danh tiếng, nàng từng thể hiện năng lực dị thường áp đảo, nhưng chưa từng phô trương trước những người như họ.

Một Thẩm giám đốc tốt như vậy, tựa như mặt trời – xua tan bóng tối, mang lại ánh sáng ấm áp cho mọi người.

Gặp được người như nàng, một lần trong đời là đủ.

Tại văn phòng nữ đế.

Dù cách một màn hình, cảm xúc thất vọng của Yến Ni vẫn khiến người ngoài dễ dàng cảm nhận.

Hứa Chiêu giật mình, trong lòng nghĩ:

"Vừa đi Chu Nặc Mạn, giờ lại thêm Yến Ni, cẩu tử ngươi rốt cuộc định nhận bao nhiêu người vậy? Không cần tiền lương nữa sao?"

Liếc trộm sang Cố Quân Uyển, thấy nàng sắc mặt như thường, không có ý định trừ lương, Hứa Chiêu mới âm thầm thở phào.

Tại quán ăn.

Một thanh niên mặt tròn đẩy chiếc lọ nhỏ tự mang đến về phía Thẩm Hàn, hào hứng nói:

"Lão đại, đây là nước chấm bí truyền của ta đó! Hồi trước ngươi còn khen hoành thánh của ta ngon mà, chính là nhờ nó đấy!"

Thẩm Hàn đột nhiên nhớ ra điều gì, thuận miệng nói:

"Khu phố 546 sau này chắc không còn mấy chỗ làm ăn mờ ám nữa. Mấy người nên đi tìm mặt bằng mở cửa tiệm đi, tự làm sinh ý nhỏ. Cố gắng hai năm, chờ khách du lịch đến đông, khu vực đó sẽ rất có tương lai."

Cố Quân Uyển muốn xử lý tài phiệt, trước tiên phải dẹp bỏ các tụ điểm ăn chơi gần căn cứ.

Hiện tại, nàng đã cho chuyên gia tiến hành quy hoạch lại, căn cứ tình hình từng nơi để xây dựng chính sách, thúc đẩy vòng tuần hoàn kinh tế lành mạnh.

Về chi tiết, Thẩm Hàn không tiện nói rõ, nên chỉ vạch ra hướng đi trước mắt cho mọi người.

Nếu người khác không nắm được cơ hội, nàng cũng sẽ không nhiều lời.

Những anh em từng là "đầu đường xó chợ" kia không làm nàng thất vọng, nghe xong gợi ý liền gật đầu lia lịa.

Nhóm Omega thì càng chín chắn.

Khác với các tiểu đệ kiểu "lão đại bảo sao làm vậy", các nàng hiểu rõ hàm ý trong lời nói Thẩm Hàn, lập tức ghé đầu nhau bàn tán sôi nổi.

Đúng lúc này, chàng trai mặt tròn chợt vỗ trán:

"Có một vấn đề! Ta không có tài chính dư, lấy gì đi thuê mặt bằng đây?"

Vừa dứt lời, hắn lập tức bị mấy người trừng mắt cảnh cáo.

Anh chàng nhận ra mình lỡ lời, luống cuống nhìn Thẩm Hàn, lắp bắp:

"Lão đại, ta... ta không phải muốn than phiền đâu..."

Thẩm Hàn khoát tay, rồi rút điện thoại, nói với Yến Ni và Mục Trạch:

"Các ngươi đưa tài khoản ngân hàng cho ta. Kiến nghị là ta đưa ra, vậy ta cấp chút vốn khởi đầu."

"Ta không có nhiều, mỗi người 10 vạn. Còn cụ thể làm gì, các ngươi tự quyết định, không cần báo lại cho ta."

Mục Trạch còn đang ngẩn người, thì Yến Ni đã lấy giấy bút trong túi ra:

"Thẩm đội trưởng, chúng ta viết giấy nợ. Nếu ngươi không đồng ý, thì bọn ta không thể nhận tiền."

Thẩm Hàn suy nghĩ rồi gật đầu.

Vừa thao tác chuyển khoản trên điện thoại, nàng vừa nói:

"Sau này cứ gọi tên ta là được, đừng gọi 'lão đại' nữa."

Trong lúc mọi người đang bận rộn, có một Omega cảm khái:

"Hóa ra Thẩm giám đốc không thiếu tiền như vậy a. Trước đây chúng ta còn quyên tiền cho ngươi, giờ nghĩ lại đúng là buồn cười ghê."

Thẩm Hàn giật nhẹ khóe mắt, không lên tiếng.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu không có mấy người quyên tiền, giờ ta còn giàu hơn nữa đấy!

Sau vài giờ trò chuyện, đoàn người của Yến Ni đứng dậy cáo từ.

Họ không ở lại ăn cơm, vì nếu trễ nữa sẽ không kịp bắt xe tuyến về khu phố 546.

Tiễn bạn bè xong, Thẩm Hàn chuẩn bị đến siêu thị mua chút đồ.

Vừa rời khỏi không xa, điện thoại trong túi đã rung lên báo tin nhắn:

【Kính gửi nữ sĩ Thẩm, tài khoản của quý khách vừa được chuyển khoản 500,000 vào lúc 6/4...】

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ hiển thị trên màn hình, đôi mắt Thẩm Hàn lập tức sáng rực.

Không cần đoán cũng biết — đây là tiền vợ nàng vừa chuyển!

Trừ 150,000 từng bị trừ, cộng với 200,000 hôm nay cho mượn, vậy mà vợ nàng vẫn tặng thêm 150,000 để trợ cấp!

Thẩm Hàn vui mừng đến mức suýt nhảy lên, đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm tin nhắn.

Rồi nàng móc chiếc điện thoại mã hóa ra, gửi cho Cố Quân Uyển một biểu cảm wink mang chút dầu mỡ:

【Cảm ơn kim chủ đại nhân! GL00687 – Kỹ sư Thẩm đảm bảo trung thành tuyệt đối phục vụ ngài!】

Tại văn phòng.

Đang chuẩn bị tập trung làm việc, Cố Quân Uyển nhận được tin nhắn từ Alpha nhà mình, liền mím môi bật cười khẽ.

GL00687 vốn là số hiệu của Thẩm Hàn khi còn trong đội hộ vệ. Giờ bị nàng đem ra dùng như vậy, lại mang theo chút màu sắc ám chỉ kỳ lạ.

Nhìn dòng tin trêu chọc kia, Cố Quân Uyển hiếm khi cũng phối hợp lại với trò đùa của nàng:

【Lấy lòng ta đi nha~】

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng ngón tay chỉ nhẹ.

Sau khi gửi tin nhắn đó, Cố Quân Uyển lại trở về trạng thái nghiêm túc làm việc.

Thẩm Hàn cũng không gửi tin thêm để làm phiền nàng.

Buổi chiều hôm đó, Cố Quân Uyển trở về biệt thự chung của hai người. Ăn cơm, trò chuyện – mọi thứ đều giống như thường lệ.

Chỉ đến khi nàng tắm xong, mặc áo ngủ và nằm lên giường, mới phát hiện Alpha nhà mình có vẻ hơi... lén lút.

Thẩm Hàn chỉnh ánh sáng đèn đầu giường dịu xuống, rồi chui lên giường, ghé sát Cố Quân Uyển, đưa tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán nàng.

"Lão bà, ngươi biết không? Khi thị giác của một người bị che đi, các giác quan còn lại sẽ trở nên vô cùng nhạy bén đó."

Vừa tắm xong, đôi mắt phượng của Cố Quân Uyển vẫn còn phảng phất làn sương mỏng.

Nghe vậy, nàng theo bản năng cho rằng đối phương đang nhắc đến quãng thời gian trước – khi nàng không thể nhìn thấy.

Nàng đưa tay chọc nhẹ giữa chân mày Thẩm Hàn, nhẹ nhàng nói:

"Bác sĩ bảo ngươi phải nhỏ thuốc nhỏ mắt đều đặn mỗi ngày. Ngươi có làm không?"

Thẩm Hàn không đáp.

Giống như ảo thuật, nàng lấy từ dưới chăn ra một dải lụa đen, dịu dàng che lên đôi mắt của Omega, rồi ghé sát thì thầm:

"Quân Uyển, có thể... để ta che đi thị giác của ngươi một chút không?"

Chương 168

Đột ngột bóng tối buông xuống, như một tấm màn che phủ khắp không gian.

Ánh sáng biến mất khiến Cố Quân Uyển lập tức cảm thấy tim mình căng lên trong khoảnh khắc.

Thị giác bị tước đoạt, nàng theo phản xạ liền đưa tay định vạch bỏ thứ đang che trước mắt.

Nhưng chưa kịp chạm vào lớp lụa mềm phủ trên mi mắt, đôi tay mảnh khảnh ấy đã bị Alpha nhẹ nhàng nắm lấy.

Thẩm Hàn khẽ điều chỉnh vị trí, dùng lực đạo dịu dàng đè hai tay của Cố Quân Uyển lên đỉnh đầu, giữ lại trên chiếc gối trắng tinh.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm đau ngươi."

Thẩm Hàn khẽ cúi đầu, qua lớp lụa đen đặt một nụ hôn nhẹ lên lông mi Cố Quân Uyển.

Giọng nói của nàng nhẹ như hơi thở, mang theo chút nũng nịu làm nũng: "Tỷ tỷ, ta muốn lấy lòng ngươi."

Thật ra Cố Quân Uyển không quá quen với việc bị che mắt, cảm giác này khiến nàng thấy thiếu an toàn.

Thế nhưng, mỗi khi Thẩm Hàn gọi "tỷ tỷ" bằng giọng điệu nũng nịu như vậy, nàng lại không kiềm được cảm giác vừa xốn xang vừa thoải mái.

Trước khi cả hai hoàn thành lần đánh dấu đầu tiên, Cố Quân Uyển cũng từng thắc mắc vì sao Alpha lại hay gọi mình như thế. Khi hỏi, nàng nhận được một câu trả lời đơn giản: "Tỷ tỷ sẽ biết đau người."

Giờ phút này, nàng thật sự cảm nhận được rõ ràng, cái cách Thẩm Hàn thì thầm ba chữ ấy bên tai như có ma lực, tựa như một chiếc móc nhỏ len vào nơi ngứa ngáy nhất trong tim nàng.

Vừa thì thầm những lời tình tứ, Thẩm Hàn vừa quan sát biểu cảm của Omega.

Nếu đối phương có chút miễn cưỡng hay phản kháng, nàng tuyệt đối sẽ không dùng đến đạo cụ đã chuẩn bị.

Chuyện như vậy phải là hai bên cùng thoải mái mới tìm được niềm vui thật sự. Một người hứng thú, một người gượng ép — đó chỉ là cực hình.

Cố Quân Uyển không nói lời nào.

Khi môi Thẩm Hàn di chuyển xuống, nàng thậm chí còn hơi ngẩng cổ lên.

Sự tiếp nhận của đối phương khiến trái tim Thẩm Hàn phấn khích đến cực điểm.

Nhịp tim nàng đập rộn ràng như muốn vỡ tung, qua cả lớp chăn cũng đủ để Cố Quân Uyển cảm nhận rõ ràng.

"Ngốc à..."

Đôi môi đỏ hồng của Cố Quân Uyển khẽ cong lên, giọng nói dịu dàng như tuyết tan trong nắng xuân.

Tuyết lẽ ra phải lạnh, nhưng khi vào tai Thẩm Hàn, lại như thiêu đốt da thịt.

Đôi tai trắng mịn đã đỏ ửng, nhiệt độ từ tuyến thể dường như đang tăng lên liên tục, sắp sôi trào.

Hai chữ "ngốc à" từ miệng Cố Quân Uyển không phải là lời tình tứ gì lộ liễu, nhưng cái tình ý sâu kín ẩn chứa trong đó khiến cả hai không tự chủ được mà hít thở dồn dập.

Lớp lụa đen che mắt Cố Quân Uyển cũng không được cố định chắc chắn.

Khi hai người quấn quýt bên nhau, lớp lụa trượt xuống nhẹ nhàng, lộ ra đôi mắt đẫm lệ long lanh ánh vàng.

Ánh nhìn đó gợi nên một sự quyến rũ đến tận xương tủy, khiến Thẩm Hàn không thể nào rời mắt.

Nàng buông cổ tay đối phương ra.

Một tay chỉnh lại lớp lụa, một tay dịu dàng thì thầm bên tai Omega: "Lão bà, để ta thế ngươi."

"Ừm."

Cố Quân Uyển nhẹ nhàng đáp lại, hơi nghiêng cổ về phía Alpha.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thế giới lại chìm vào bóng tối.

Không còn thị giác, các giác quan khác của Cố Quân Uyển nhạy bén hơn hẳn.

Khứu giác, vị giác và xúc giác — tất cả đều mang lại trải nghiệm mới mẻ.

Trong màn đêm hỗn độn ấy, Cố Quân Uyển "nhìn thấy" một biển xuân sắc vô biên.

...

Một kỳ nghỉ phép thoắt cái đã qua.

Thẩm Hàn dậy từ rất sớm, rón rén tắm rửa, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Dựa theo khẩu vị của Cố Quân Uyển, bữa ăn sáng vừa dinh dưỡng vừa thanh đạm.

Nàng còn chuẩn bị cháo kê mềm mịn, mong sao "lão bà" mình có thể uống nhiều hơn một chút.

'Tối qua nàng hình như hơi nghẹn giọng, phải bù nước thêm mới được.'

'À đúng rồi! Ta lỡ để lại dấu hôn trên gáy nàng, lát nữa phải nhắc nàng che kỹ rồi mới ra ngoài.'

Nghĩ đến chuyện quấn quýt tối qua, ánh mắt Thẩm Hàn lộ vẻ hoài niệm.

Nàng chậc lưỡi, lập tức lắc đầu: không được, sáng sớm không nên nghĩ mấy chuyện xấu hổ!

"Ngươi đang ngây ngô cười cái gì đó?"

Giọng nói ngái ngủ vang lên từ phía sau, Thẩm Hàn giật mình như trẻ con đang làm điều xấu bị bắt quả tang.

Nàng quay đầu lại, thấy Cố Quân Uyển vừa tắm xong, mắt sáng rực lên, liền nhào tới.

"Lão bà, mau ăn sáng, ta giúp ngươi thổi tóc."

Vừa nói, nàng vừa ôm lấy đối phương kéo đến bàn ăn.

Đặt nhẹ Cố Quân Uyển xuống ghế, nàng lại chạy đi lấy máy sấy tóc.

Toàn thân Cố Quân Uyển như tan chảy, ngắm cháo đang bốc khói rồi lại nhìn theo bóng Thẩm Hàn, không khỏi thở dài trong lòng.

Tinh lực của Alpha thật sự quá dồi dào, quấn lấy nhau suốt cả đêm, vậy mà sáng nay vẫn tươi tỉnh thế này.

Trước sự chăm sóc tỉ mỉ của Alpha, Cố Quân Uyển cũng không từ chối.

Nàng để mặc đối phương hong khô tóc, rồi lại giúp mình xịt nước hoa đặc chế để che dấu pheromone.

Những việc này nàng chưa bao giờ để ai làm thay, nhưng hôm nay, không còn sức lực, đành để cho Alpha đảm nhận tất cả.

Cảm giác này... thật ra cũng không tệ.

Thẩm Hàn vén tóc nàng sang một bên, điểm vài giọt nước hoa sau tai.

Đôi mắt chuyển động nhẹ, nhìn thấy dấu vết tím nhạt còn lưu lại trên cổ Cố Quân Uyển.

"Lão bà, tối qua ta hơi... không chú ý. Gáy ngươi... có lẽ cần che lại một chút."

Nghe nàng nhắc đến, Cố Quân Uyển liếc sang, ánh mắt sắc lẹm.

"Cái đó gọi là 'có lẽ' sao? Là 'một chút' sao? Chính ngươi nhìn xem, ta chiều nay còn phải họp video với nguyên thủ nước ngoài đó!"

Lúc soi gương sau khi tắm xong, nàng đã thấy dấu vết kia.

Muốn tức giận, nhưng lại giận không nổi.

Bởi cuối cùng tối qua, cả hai đều không kiềm chế được, nàng cũng cắn lên vai Thẩm Hàn một dấu răng rõ mồn một.

Bây giờ còn trách người ta sao được?

Cố Quân Uyển không dùng kem che khuyết điểm mà chọn một chiếc khăn lụa cùng màu với áo vest để quấn quanh cổ.

Sự phối hợp ấy toát lên vẻ sang trọng, rất hợp với khí chất nữ quân.

Thẩm Hàn nhìn mà mắt sáng rực. Trong mắt nàng, "lão bà" mặc gì cũng đẹp, mỗi biến tấu đều mang đến kinh diễm.

Tâm trạng lâng lâng ấy theo nàng đến phòng huấn luyện của đội hộ vệ.

Chỉ đến khi Lưu giáo quan nghiêm nghị tuyên bố cả đội phải học tiếng Khắc Sâm La Điển, nàng mới như bị dội gáo nước lạnh.

"A? Học tiếng Khắc Sâm La Điển?"

"Đó chẳng phải chỉ dùng ở vài khu vực nhỏ sao? Tụi mình học để làm gì?"

"Có thể là vì nữ quân sắp thăm chính thức nước họ đó."

"Nhưng nữ quân có phiên dịch theo mà? Tụi mình đâu cần giao tiếp gì đâu?"

Không chỉ Thẩm Hàn, các đội viên khác cũng xì xào bàn tán.

Là đội trưởng, Thẩm Hàn không thể ngó lơ.

Nàng ho nhẹ, quét mắt nghiêm túc: "Im lặng nào, nghe Lưu giáo quan nói đã!"

Lưu giáo quan vốn hơi lo lắng vì thân phận đặc biệt của Thẩm Hàn, nhưng nay thấy nàng phối hợp như vậy, trong lòng rất hài lòng.

Ông híp mắt nhìn nàng, cảm thấy thật sự đáng tin.

"Mấy tháng tới, nữ quân sẽ thăm chính thức Khắc Sâm La Điển. Mỗi người theo đoàn đều có phiên dịch."

"Nhưng các ngươi là hộ vệ cận thân, cần giao tiếp cơ bản. Đây là vấn đề an toàn, hy vọng ai cũng nghiêm túc!"

Sau lời giải thích, không ai dám lơ là nữa.

Thẩm Hàn định vỗ tay hưởng ứng thì thấy Lưu giáo quan mỉm cười nhìn nàng:

"Thẩm đội trưởng, khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi. Vừa giám sát người khác, vừa phải gấp đôi nỗ lực bản thân."

Thẩm Hàn biết tầm quan trọng việc này, nghiêm túc chào và nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Buổi chiều hôm đó, giáo viên dạy ngôn ngữ đã đến lớp.

Khi bắt đầu học tiếng Khắc Sâm La Điển, sự tự tin ban sáng của Thẩm Hàn tan thành mây khói.

Ngôn ngữ khó như mê cung: bảng chữ cái rối rắm, ngữ pháp phức tạp.

Một ngày học xong, mọi người thấy đầu óc rối bời, miệng cũng mỏi nhừ.

Để tăng hiệu quả, các ca trực đều bị dừng lại, mọi người bị nhốt học trong "phòng tối".

Thỉnh thoảng còn bị kiểm tra đột xuất, vài người gần như muốn nhổ cả tóc.

Tối đó, nhóm đội viên ngồi luyện nói theo nhóm nhỏ.

Thẩm Hàn hỏi Ninh Hi: "Giang Tâm Duyệt mấy hôm nay không tới, bà ngoại nàng ổn chứ?"

Ninh Hi gật đầu: "Nghe theo ý bà, họ đón về nhà rồi. Bác sĩ cũng đồng ý, nói như vậy bà sẽ ra đi an lành hơn."

"Ta định xin nghỉ đến phụ giúp, nhưng nàng từ chối."

Chủ đề sinh tử khiến ba người trầm lặng, không biết làm gì hơn.

Mã Hạo Vũ đổi chủ đề: "Vậy Tiểu Giang nghỉ nhiều buổi như thế, làm sao theo kịp?"

Thẩm Hàn thở dài: "Không lo, Tiểu Giang nói tiếng Khắc Sâm La Điển còn giỏi hơn thầy giáo ấy chứ."

"Nhớ lần trước ở quán cà phê, nàng còn đối thoại với công chúa nước đó trơn tru cực kỳ."

Mã Hạo Vũ liền than vãn.

"Giá như nàng mở lớp nhỏ dạy tụi mình thì tốt quá, chứ thầy bây giờ khó hơn cả Lưu giáo quan."

Ninh Hi lườm: "Mơ hão. Muốn sửa phát âm còn phải có người sửa từng nhịp thở. Tiểu Giang chắc chắn không chịu."

Ba người đang thì thầm thì cô giáo dạy ngôn ngữ bước đến.

Đó là một bà lão tóc bạc, đi đứng khoan thai, ánh mắt sắc bén.

"Ba người các ngươi luyện nói xong chưa?"

"Vừa đạt chuẩn bài viết, đã thong thả vậy?"

"Cả lớp học nghiêm túc, các ngươi thì buôn chuyện, là lười? Hay nghĩ mình giỏi?"

Ba người tức khắc cúi đầu.

Bà lão lại nhìn thẳng Thẩm Hàn: "Xong khẩu ngữ thì làm bài kiểm tra. Dưới 70 điểm, đêm nay khỏi về ký túc xá."

Thẩm Hàn suýt khóc.

Nửa tháng nay nàng đã ở lại doanh trại học hành.

Mai mới được nghỉ, còn phải ăn cơm với hai bà mẹ vợ.

Nếu đêm nay lại thức trắng, sáng mai mắt gấu trúc thì phải làm sao đây!

Chương 169

Một ngày đẹp trời, nắng trong và ấm áp.

Cuối tháng Tư, ánh nắng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi trong nội cảnh Tự Do Liên Bang, mang theo sức sống mãnh liệt.

Cố Quân Uyển hôm nay được nghỉ, bên cạnh cũng không còn đoàn hộ vệ đông như thường lệ.

Nàng chỉ dẫn theo Thẩm Hàn và Hứa Chiêu, cùng nhau đi đến biệt thự của mẹ nàng.

Hứa Chiêu thật ra hôm nay cũng được nghỉ. Nhưng vì không có bạn bè thân thiết hay người thân để qua lại, Cố Quân Uyển liền rủ nàng đi cùng đến nhà mẹ ăn cơm.

Được đích thân nữ quân mời, Hứa Chiêu đương nhiên cực kỳ vui vẻ.

Vừa được ăn ngon uống sướng, lại còn có cơ hội ngắm một Alpha nào đó trước mặt mẹ vợ trở nên ngoan ngoãn – còn gì tuyệt hơn trong kỳ nghỉ!

Hứa Chiêu biết rõ niềm vui khi xem người khác rơi vào cảnh "dở khóc dở cười" của mình cũng không hẳn là tốt đẹp gì.

Nhưng ăn dưa vốn là thiên tính của loài người, đâu phải muốn dừng là dừng được.

Thỉnh thoảng, nàng không khỏi suy nghĩ mờ ám: chẳng lẽ Thẩm cẩu tử và hai vị mẹ vợ có điểm nào "va chạm" ở phương diện nào đó?

Chứ không thì, tại sao mỗi lần nàng ta muốn thân mật với nữ quân lại bị "bắt tại trận"?

Hứa Chiêu cả đời cũng không quên được chuyện Tết giao thừa trước, chính mình run rẩy nghe điện thoại từ nữ đế khi đang giả làm lễ tân.

Cái cảm giác bị áp lực như núi đè xuống, làm người ta muốn bốc hơi luôn tại chỗ.

Chưa kể, nửa tháng trước, chuyện nữ quân nửa đêm đến phòng bệnh kia... nàng cũng có nghe sơ qua.

Tuy không rõ chi tiết, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng có thể hình dung mức độ xấu hổ của tình huống đó.

Lắc đầu xua tan mớ suy nghĩ linh tinh.

Hứa Chiêu liếc nhìn Alpha nhà mình – người đang đi bên cạnh nữ quân.

Hôm nay Thẩm Hàn mặc thường phục.

Thiếu đi vẻ nghiêm nghị thường thấy, thay vào đó là sự tươi trẻ và tràn đầy sức sống – đúng chuẩn của một nữ sinh đại học.

Nhìn bên ngoài, ai cũng nghĩ nàng vẫn còn đang đi học.

Vẻ ngoài ngoan ngoãn, tinh thần hăng hái khiến người khác khó rời mắt.

Cố Quân Uyển hôm nay cũng mặc đồ đơn giản.

Áo thun sáng màu phối với chân váy dài qua gối – kiểu phối đồ quen thuộc của giới trẻ Liên Bang Tự Do.

Nhưng nhờ khí chất tự tin và vóc dáng hoàn hảo, nàng mặc lên lại trở nên thời thượng và quyến rũ đến lạ.

Tuy rằng Cố Quân Uyển và Thẩm Hàn luôn giữ khoảng cách vừa phải, nhưng giữa họ lại có một dòng khí chất hòa hợp và tự nhiên.

Hứa Chiêu nhìn bên này rồi bên kia, cảm thấy đôi này quả thật quá xứng!

...

Sau bữa trưa cùng hai mẹ, Thẩm Hàn bắt đầu có suy nghĩ "lợi dụng" vợ mình một chút để học ngôn ngữ Khắc Sâm La Điển.

Nàng từng nghe Cố Quân Uyển dùng ngôn ngữ đó trò chuyện.

Dù không hiểu nội dung, nhưng nghe đối phương nói thứ tiếng ngoại quốc lưu loát, nàng cảm thấy cực kỳ mê hoặc.

Giờ đến lượt nàng học, Thẩm Hàn mới cảm nhận được độ khó của thứ ngôn ngữ này là thế nào.

Thấy không ai để ý đến mình, Thẩm Hàn liền nháy mắt với Cố Quân Uyển, nhỏ giọng bảo: "Lão bà, chúng ta về phòng em đi."

Cố Quân Uyển còn chưa kịp trả lời, thì giọng của Đường Ngữ Tài đã vang lên: "Tiểu Thẩm à, gần đây ta đang nghiên cứu một loại dược liệu mới, ngươi có muốn đến xem không?"

Thẩm Hàn vô tội nhìn mẹ của vợ, muốn từ chối nhưng lại không dám.

Nàng chỉ biết len lén nhéo tay Cố Quân Uyển, phát tín hiệu cầu cứu.

Cố Quân Uyển nắm tay nàng, định kiếm cớ kéo vợ mình đi.

Nhưng Cố Thiên Thu đã nhanh hơn, lên tiếng: "Ngươi nghiên cứu loại dược liệu gì mà còn phải kéo người ta đi khoe?"

Lời này rõ ràng là nói với Đường Ngữ Tài.

Không cần giải thích, ai cũng hiểu mục đích.

Thấy mẹ "ra tay", Cố Quân Uyển mím môi cười, nhanh chóng kéo Thẩm Hàn vào phòng.

Chỉ đến khi hai người khuất bóng, Cố Thiên Thu mới kéo tai Đường Ngữ Tài, tức giận nói: "Làm mẹ rồi còn trẻ con như vậy à?"

Đường Ngữ Tài rụt cổ, nhỏ giọng năn nỉ: "Phu nhân, ta chỉ đùa thôi mà, đâu có thật sự ghen với hai đứa nhỏ đâu..."

...

Phòng của Cố Quân Uyển, Thẩm Hàn đã từng đến hai lần.

Nơi đây lưu giữ rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu của đối phương.

Từ ảnh hồi bé, sách cũ, đến thú bông và đồ thủ công mà nàng yêu thích thời thiếu nữ.

Mỗi lần đến đây, Thẩm Hàn đều như tìm được kho báu.

Nàng thích ngắm ảnh hồi nhỏ của vợ, rồi nũng nịu hỏi những chuyện năm xưa mình chưa thể tham gia.

Nhưng hôm nay, tâm trạng nàng rối bời, không còn tâm trí nghịch ngợm như mọi khi.

Căn phòng được chia thành nhiều khu: phòng khách, phòng ngủ, thư phòng.

Thẩm Hàn kéo Cố Quân Uyển vào thư phòng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu than thở:

"Lão bà, học Khắc Sâm La Điển ngữ thật sự khó quá! Học hơn nửa tháng rồi mà phát âm vẫn không chuẩn."

"Mấy từ đơn thì còn được, ghép lại thì như thiên thư, chẳng hiểu gì cả. Nếu có ai dùng ngôn ngữ đó chửi em, chắc em còn tưởng họ đang chào hỏi!"

Thẩm Hàn vừa vò đầu vừa dụi đầu vào bụng Cố Quân Uyển, vừa nũng nịu vừa than phiền.

Cố Quân Uyển dịu dàng xoa đầu nàng, dỗ dành:

"Ngôn ngữ này khó nhất là phần nhập môn, sau đó sẽ dễ hơn nhiều."

Nàng dùng ngón tay lướt nhẹ vành tai tinh xảo của đối phương, rồi dừng lại ở gò má.

Vuốt nhẹ một lọn tóc lòa xòa, Cố Quân Uyển ôn tồn nói: "Ta xem qua tiến độ học của ngươi rồi, thật ra đã khá lắm. Đừng tạo áp lực cho mình, ta cũng mất ba tháng mới học qua phần nhập môn đó."

Lời an ủi nhẹ nhàng khiến Thẩm Hàn dần bình tĩnh lại.

Nàng thậm chí còn thấy vui trong lòng, vì Cố Quân Uyển rất hiếm khi khen ai.

Nên nếu nàng ấy thấy mình làm tốt, thì chắc chắn là thật sự tốt!

Đang vùi đầu trong lòng Omega, Thẩm Hàn đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền ngồi bật dậy.

Nàng kéo tay Cố Quân Uyển, áp lên cổ họng mình, nghiêm túc hỏi:

"Lão bà, em nghe nói để học phát âm nhanh, có thể dùng cách áp cổ họng để cảm nhận."

Cố Quân Uyển hơi ngẩn ra, lục lại ký ức nhưng không thấy kỹ xảo nào như vậy.

Thẩm Hàn thì rất hào hứng, kéo nàng bắt đầu thử nghiệm.

"Lão bà, em nói vài câu, đừng cười em nha."

Nói rồi, Thẩm Hàn dùng thứ Khắc Sâm La Điển ngữ méo mó của mình đọc vài câu đơn giản như "Hôm nay thời tiết đẹp" hay "Rất vinh hạnh được gặp ngươi".

Nghe Alpha của mình đọc ngắc ngứ, Cố Quân Uyển không nhịn được mà cong khóe môi.

Trong lòng thì muốn cười lắm, nhưng sợ đả kích nàng nên phải nhịn.

Thẩm Hàn nhìn thấy vợ như đang nghe thiên thư, còn có ánh sáng lấp lánh trong mắt.

Nàng nhíu mày hỏi: "Lão bà, ngươi đang cười ta đúng không?"

Cố Quân Uyển vội vàng lắc đầu: "Không có, ta sao cười ngươi được? Ta—"

Chưa kịp nói hết, môi nàng đã bị một đôi môi ấm áp phủ lên.

Thẩm Hàn buông tay, vòng tay ôm lấy Cố Quân Uyển, nhẹ nhàng chiếm lấy hơi thở của nàng.

Môi lưỡi hòa quyện, dư âm ngọt ngào lan tỏa.

Nụ hôn bất ngờ khiến Cố Quân Uyển tim đập loạn nhịp.

Ai mà ngờ một người vừa nói muốn học hành chăm chỉ lại đột nhiên quay sang hôn như vậy?

Nàng khép mắt, hàng mi dài run lên như lông vũ, gợi cảm vô cùng.

Khi nụ hôn kéo dài, tay nàng đã ôm cổ Thẩm Hàn, dịu dàng đáp lại nụ hôn của người mình yêu.

Ước chừng hôn hơn 10 phút, Thẩm Hàn mới miễn cưỡng buông ra.

Nàng vuốt tóc vợ, thở hổn hển: "Rồi, tiếp tục học thôi."

Hơi thở thơm ngát phả lên trán Cố Quân Uyển, khiến má nàng đỏ lên.

Nàng lườm yêu: "Vô lại, còn biết học nữa sao?"

Mắt phượng sắc bén giờ đây lại ánh lên hơi nước, mê người đến khó tả.

Thẩm Hàn cảm thấy tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Nàng kiềm chế không hôn tiếp, áp tay lên gáy Cố Quân Uyển, dịu dàng nói:

"Lão bà, ngươi nói vài câu đi, để ta cảm nhận sự khác biệt khi dùng cùng một ngôn ngữ."

Thấy nàng nghiêm túc, Cố Quân Uyển thu lại cảm xúc, hít sâu một hơi rồi đọc lại mấy câu vừa rồi bằng giọng chuẩn xác.

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Hàn đã choáng váng.

Nàng biết vợ mình giỏi, nhưng không ngờ giỏi đến vậy.

Một câu đơn giản, qua giọng nói của vợ lại trở nên vô cùng êm tai.

Thẩm Hàn cảm giác tai mình sắp... có thai!

Cố Quân Uyển đọc xong, thấy nàng như bị thôi miên, bèn dùng tiếng Khắc Sâm La Điển trêu: "Ngươi đúng là ngốc tử."

Thẩm Hàn chưa học qua câu đó, tưởng là lời chào nên đáp: "Thật vui khi nghe ngươi nói như vậy."

Lần này, Cố Quân Uyển không nhịn được mà bật cười.

Thẩm Hàn nghĩ lại, mới phát hiện mình bị trêu.

"Hừ! Lão bà, vừa rồi ngươi nói gì vậy? Mau khai thật!"

Nói xong, nàng đã áp sát, đẩy Cố Quân Uyển ngã xuống sofa.

Lớp đệm mềm mại hơi lõm xuống, nâng đỡ hai người đang quấn quýt.

Ngoài trời, nắng hè vẫn rực rỡ.

Còn trong thư phòng, hai người yêu nhau cười đùa, ngọt ngào đến mê người.

Chương 170

Ngày 6 đầu tháng, Nữ quân Cố Quân Uyển dẫn theo đoàn công tác chính thức đến Khắc Sâm La Điển để thực hiện chuyến viếng thăm cấp cao.

Ngoài các quan viên từ Bộ Ngoại Giao, Bộ Thương Vụ, Ủy Ban Công Tác Đối Ngoại, còn có không ít nhân viên phiên dịch và hậu cần đi cùng. Đương nhiên, đội hộ vệ riêng của nữ quân cũng theo sát bảo vệ, dù lần này là xuất ngoại nên số lượng hộ vệ được khống chế chỉ ở mức 12 người, chia làm hai tổ.

Thẩm Hàn phụ trách tổ 1, gồm có Ninh Hi, Mã Hạo Vũ, và cả người từng giả chết Giang Tâm Duyệt. Sau cú sốc bà ngoại mất, Giang Tâm Duyệt từng sa sút một thời gian, nhưng hiện tại đã ổn định lại tinh thần. Dù quá khứ có đau thương, người còn sống vẫn phải tiếp tục bước về phía trước.

Tuy Giang Tâm Duyệt không mạnh về vũ lực so với các thành viên khác trong đội hộ vệ, nhưng sự hiện diện của cô lại vô cùng quan trọng. Bởi trong lúc Nữ quân Cố Quân Uyển thực hiện các cuộc gặp gỡ ngoại giao tại vương cung Khắc Sâm La Điển, còn có cả nguyên thủ quốc gia của nước này lưu lại. Vấn đề an ninh do đó càng không thể xem nhẹ.

Sau khi được tiếp đón trọng thể tại sân bay bởi quan chức cao cấp, đoàn lập tức được đưa thẳng đến vương cung. Tại quảng trường trước cung điện, Quốc vương Khắc Sâm La Điển cao tuổi đích thân ra nghênh tiếp, tay cầm quyền trượng long trọng. Cùng đi có Thân vương Jools và nhiều công tước khác.

Đội danh dự thuộc ba quân đồng loạt xếp hàng trang nghiêm. Pháo mừng 21 phát vang dội, biểu thị nghi lễ cao nhất dành cho Nữ quân Liên Bang.

Một năm trước, lễ đón tiếp với quy mô và mức độ như vậy là điều không thể xảy ra với Liên Bang Tự Do. Nhưng hiện tại, Nữ quân Cố Quân Uyển đã dùng quyết đoán chính trị, trí tuệ chiến lược cùng thực lực cá nhân để khiến thế giới phải công nhận. Trong hai năm vừa qua, nàng từng rơi xuống vực sâu chính trị, rồi quật khởi trở lại, tiêu diệt thế lực tài phiệt, tái lập tổ chức, cải thiện các vấn nạn tồn tại lâu dài trong liên bang. Đến mức cả vị Quốc vương Halls giàu kinh nghiệm cũng phải gật gù tán thưởng.

Để thể hiện sự coi trọng đặc biệt, phía Khắc Sâm La Điển đã cử Hồn Ảnh Đột Kích Đội, một trong những đơn vị tinh nhuệ nhất trong nước, đảm nhiệm an ninh cho Nữ quân. Đội trưởng của nhóm này là một Alpha nữ cao lớn, ánh mắt từ đầu đến cuối gần như không rời khỏi Cố Quân Uyển.

Điều này khiến Thẩm Hàn, cũng là Alpha và đang làm nhiệm vụ hộ vệ, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bởi vì nàng rất rõ, ánh mắt kia không chỉ đơn giản là ánh nhìn bảo vệ. Đó là ánh mắt của một Alpha bị một Omega hấp dẫn mãnh liệt! Và người đó chính là Cố Quân Uyển!

Thực tế, những người ngưỡng mộ Cố Quân Uyển thì nhiều vô số. Nhưng phần lớn đều giữ lễ độ, cho dù có lén nhìn, cũng không dùng ánh mắt quá mãnh liệt như thế. Còn vị đội trưởng kia đã gần như vượt qua ranh giới của sự vô lễ.

Tuy vậy, Thẩm Hàn lại không thể công khai chất vấn hay ra mặt. Bởi vì ngoài ánh mắt có phần thất lễ, mọi hành động còn lại của đối phương đều đúng mực. Và quan trọng hơn, ánh mắt đó lại diễn ra rất kín đáo – nếu không phải Thẩm Hàn quá mẫn cảm với mọi thứ liên quan đến Cố Quân Uyển, chắc nàng cũng không phát hiện.

Người kia còn có lý do chính đáng: đang làm nhiệm vụ hộ vệ sát bên, việc chăm chú quan sát Nữ quân là điều dễ hiểu.

Thẩm Hàn cố kìm nén cảm xúc, liếc qua phía đội trưởng đột kích một cái. Trong khoảnh khắc, khí thế S-class Alpha nơi nàng bùng phát. Chỉ là một ánh mắt, nhưng khí chất sát phạt tỏa ra khiến đối phương lạnh toát sống lưng.

Lauren Cole – nữ đội trưởng đột kích kia – đột nhiên cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm. Da thịt nổi gai ốc, mồ hôi lạnh túa ra, thấm đẫm lớp áo trong và bám chặt vào giáp chống đạn.

"Cái Alpha kia... sao lại có sát khí khủng khiếp như vậy? Chỉ vì ta nhìn Nữ quân sao? Hộ vệ này quả thật quá đáng gờm..."

Lauren Cole nhanh chóng dời mắt, không dám nhìn thẳng như trước nữa. Nàng không đối đầu với Thẩm Hàn bởi vì rõ ràng cảm thấy thực lực mình thấp hơn. Áp lực từ ánh nhìn đó không phải thứ người bình thường có thể sinh ra – đó là kết tinh của chiến trận máu lửa và kinh nghiệm sinh tử.

Thẩm Hàn và Lauren Cole chỉ giao phong trong chớp mắt, không lời nhưng khí thế đụng độ rõ ràng. Ngoài Cố Quân Uyển, không ai phát hiện ra màn kịch nhỏ này.

Thật ra, trước cả khi Thẩm Hàn nhận ra ánh mắt không đúng mực từ Lauren, Cố Quân Uyển cũng đã cảm thấy bất ổn. Nàng rất nhạy cảm với những ánh mắt dừng trên cơ thể mình. Tuy nhiên, vì giữ lễ nghi trong hoàn cảnh chính trị ngoại giao, nàng kiềm chế không phản ứng, định sau khi hoàn tất lịch trình sẽ âm thầm đề xuất loại bỏ người đó.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là Alpha của mình đã kịp thời phát hiện và chủ động "giải quyết" hộ nàng.

Dù không thấy sát khí Thẩm Hàn phát ra với Lauren, nhưng Cố Quân Uyển vẫn cảm nhận rõ cảm xúc của nàng – lạnh lùng phút trước, rồi đắc ý lấp lánh sau đó. Trong mắt Cố Quân Uyển, Thẩm Hàn lúc ấy chẳng khác gì một chú kim mao cẩu vừa thắng một trận oai phong, hí hửng khoe với chủ nhân.

Cảm giác đó khiến nàng không nhịn được mà cong nhẹ khóe môi, tâm tình cũng lập tức trở nên nhẹ nhõm, bao khó chịu ban đầu đều tan biến.

Nàng ngẩng đầu nhìn vương cung Khắc Sâm La Điển tráng lệ, trong lòng tràn ngập mong chờ về tương lai giữa mình và Thẩm Hàn. Trước kia nàng phải một mình chống đỡ, hiện tại nàng có người nguyện vì nàng vượt mọi hiểm nguy.

...

Chuyến viếng thăm của Nữ quân Liên Bang lần này thu hút sự quan tâm mạnh mẽ của quốc tế, đặc biệt là truyền thông Khắc Sâm La Điển.

Phía Liên Bang Tự Do, chỉ có Đệ Nhị Đài Truyền Hình được cấp phép theo đưa tin – bởi thành tích nổi bật của họ trong lần tường thuật ở khu tai nạn trước đó.

Đội đưa tin vẫn là nhóm cũ, nhưng chỉ có bốn người được vào vương cung để quay phim và chụp ảnh. Hai nhân viên phụ trách ghi hình Nữ quân đang vô cùng kích động.

Trước mắt họ là cảnh tượng huy hoàng – cung điện mái vòm, cột đá, tường chạm khắc – lộng lẫy như sân khấu, ánh nắng mùa hè rọi xuống sáng rỡ.

Và ở đó, Cố Quân Uyển trong bộ váy lễ phục trắng tinh, vai trái thêu hình hoa may mắn Khắc Sâm La Điển bằng chỉ vàng, trông như thánh nữ hạ phàm!

Tóc đen búi gọn sau đầu, cổ thiên nga trắng ngần lộ ra. Khuôn mặt cổ điển Á Đông kết hợp khí chất vương giả, khiến tất cả máy quay và ánh nhìn đều dừng ở nàng.

Giữa khung cảnh cổ kính và mỹ nhân, dưới ánh mặt trời, Cố Quân Uyển nghiêng đầu nhìn về phía Alpha của mình.

Thẩm Hàn trong bộ quân phục đen, lưng thẳng, dáng người cao ráo. Mắt đen sáng trong như mang vẻ hiền lành – nhưng chỉ những ai từng đối đầu mới biết, ẩn sau đôi mắt ấy là sát khí khủng khiếp.

Khi cảm nhận được ánh mắt từ Omega của mình, Thẩm Hàn lập tức ngước lên, nhìn chuẩn không lệch.

Trong góc khuất không ai chú ý, nàng nhẹ nhàng chớp mắt – trong ánh mắt đó tràn đầy yêu thương và ngưỡng mộ.

Cố Quân Uyển mỉm cười. Nụ cười khiến khung cảnh ấy hóa vĩnh hằng.

Cách đó không xa, các lễ quan đang giới thiệu lịch sử cung điện, hai bên đang trao đổi qua phiên dịch. Ống kính không ngừng chụp, ghi lại từng khoảnh khắc.

Một nữ phóng viên nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp:
"Cảnh vừa rồi... ta có thể cắt lên bản tin không? Lần trước ở khu tai nạn, ta lỡ làm dấy lên tin đồn CP giữa Nữ quân và Thẩm đội trưởng, bị chủ nhiệm mắng suốt."

Nhiếp ảnh gia liếc nhẹ:
"Nhưng ta nhớ nhờ mấy bản tin đó, ngươi được thăng chức rồi còn gì. Chủ nhiệm còn phát thưởng."

Phóng viên đỏ mặt:
"Thì... ta chỉ hỏi vậy thôi. Cảnh đó nếu cắt mất thì tiếc quá."

Nhiếp ảnh gia trầm ngâm:
"Chuyện đó để lãnh đạo quyết. Ngươi nhìn đám phóng viên ngoại quốc kìa, hận không thể dán máy quay lên mặt Nữ quân và Thẩm đội trưởng luôn ấy."

Phóng viên kia ánh mắt sáng lên:
"Nếu truyền thông Khắc Sâm La Điển khắp nơi đều đăng hình ảnh, video đầy rẫy, chúng ta không nên để dân mạng phải tự đi tìm tin lệch lạc! Chi bằng chính chúng ta đưa ra hình ảnh đúng, dẫn dắt dư luận luôn!"

Nhiếp ảnh gia giơ ngón cái:
"Thông minh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl