Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145 - 147

Chương 145

Ngàn lần cẩn thận vạn lần dè dặt, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kiếp nạn này!

Dựa vào kinh nghiệm quá khứ, Thẩm Hàn không cần hỏi cũng biết, số tiền lần này bị khấu trừ là vì lý do gì.

Cô muốn lấy kính ra, gọi cho lão bà giải thích một chút. Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này càng giải thích chỉ càng thêm rắc rối.

'Tới lúc đó lại vì giải thích mà bị khấu thêm 5 vạn nữa thì khổ!'

Nghĩ vậy, cô tháo kính ra, lén lấy điện thoại cá nhân gửi tin nhắn cho Cố Quân Uyển.

【Anh anh anh, lão bà dán dán ~】

Cố Quân Uyển không trả lời.

Đến khoảng 6 giờ chiều, Thẩm Hàn dẫn theo bốn đội viên đến khu giải trí trước.

Cả bốn người đều cảm thấy hôm nay đội trưởng có gì đó là lạ.

Buồn buồn bã bã, có chút ủ rũ.

Một người trong nhóm đặc chiến không nhịn được lên tiếng hỏi: "Thẩm đội, hành động có vấn đề gì sao?"

Thẩm Hàn lắc đầu.

Chuyện lương bị khấu vì vợ ghen thì làm sao cô mở miệng nói ra được?

"Mọi người phải cảnh giác cao, mấy ngày nay bên kia không hành động, có thể đang chuẩn bị chiêu lớn. Tuyệt đối không được lơ là."

Bốn người đồng loạt gật đầu.

Nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thấy kỳ quái: Cái người uể oải duy nhất hình như chỉ là đội trưởng thôi?

Cả nhóm lững thững đi đến khu giải trí, khi đó còn chưa tới 7 giờ.

Thẩm Hàn bước vào sảnh lớn khu nhảy, đang chuẩn bị hỏi bartender xem hôm nay Yến Ni có tới không, thì một bóng dáng yểu điệu đã đi đến trước mặt cô.

"Thẩm giám đốc."

Nghe tiếng gọi, Thẩm Hàn dừng lại, nhìn sang.

Người đến là một Omega phụ trách tiêu thụ rượu, trang điểm tinh xảo, dáng người cao gầy mặc váy liền màu đen, khí chất lạnh lùng.

Thẩm Hàn nhớ lại, rồi lục được trong đầu vài thông tin. Tên cụ thể cô nhớ không rõ, chỉ biết người này dưới quyền Trương giám đốc, thành tích rất tốt, vị trí còn cao hơn Yến Ni nhiều.

Xác định mình chưa từng tiếp xúc, cô lễ phép gật đầu: "Có chuyện gì sao?"

Omega lạnh lùng bước tới, không nói nhiều, đưa cho cô một cuộn tiền bọc bằng giấy da.

"Đừng miễn cưỡng làm chuyện không thích. Đây là hai ngàn, cầm lấy dùng tạm, không cần trả."

Nói xong, Omega quay lưng bước đi.

Vạt váy đen đung đưa, vừa quyến rũ vừa tiêu sái.

Thẩm Hàn nhìn cuộn tiền trong tay, đầu như muốn nổ tung.

Cô vội đuổi theo: "Đứng lại! Chờ đã! Tôi không thể nhận cái này!"

Omega dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Cô xem thường tôi à?"

Thẩm Hàn nghẹn lời.

Bartender phía sau lau ly cũng nhìn họ với vẻ ghen tị.

Bốn đội viên đi cùng Thẩm Hàn cũng ngẩn người nhìn.

Omega cười nhẹ, nửa đùa nửa thật: "Thẩm giám đốc sau này phát đạt, nhớ chiếu cố tỷ tỷ buôn bán nhé."

Rồi cô xoay người rời khỏi khu nhảy.

Lúc này, điện thoại trong túi Thẩm Hàn rung lên.

Cô hoảng hốt chạy đến góc khuất, tháo kính mở điện thoại – lại là thông báo khấu trừ 5 vạn!

Thẩm Hàn trợn tròn mắt, suýt khóc.

Giây phút ấy, cô muốn ném kính trinh sát xuống đất rồi giẫm vỡ.

Nhưng cô không dám, chỉ có thể đeo lại kính, cố gắng giữ bình tĩnh đến hỏi bartender tên Omega vừa rồi, để sau này hoàn tiền.

Nghe thấy Thẩm giám đốc hỏi, bartender rất ngạc nhiên: "A? Ngài không biết cô ấy sao? Á Văn tỷ là top ở chỗ này đó!"

Thẩm Hàn khóc thầm trong lòng: Ta không quen mà còn bị trừ tiền, quen rồi chẳng phải khấu nhiều hơn?

Về đến phòng nghỉ giám đốc, Thẩm Hàn gom hai khoản tiền đã nhận, bỏ vào túi văn kiện, rồi đưa cho một nữ đội viên đi cùng.

"Giúp tôi trả tiền lại cho Yến Ni và Á Văn, tên tôi ghi trên túi, hỏi thêm xem mấy hôm nay có chuyện gì mà họ làm thế này?"

Nữ đội viên sững sờ: Có tận hai người? Vậy Yến Ni cũng đưa tiền cho đội trưởng sao?

Cô nhớ rõ ngày đầu Thẩm Hàn phỏng vấn đã cài cô vào giải trí thành. Cô biết hầu hết Omega ở đây đều vì bất đắc dĩ.

Có tiền tích lũy đã khó, giờ họ lại chủ động đưa tiền cho Thẩm Hàn! Tuy không nhiều, nhưng trong môi trường này thì không bình thường chút nào.

Dù trong lòng tò mò, cô không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi đi.

Từ sau vụ bị thu phục bởi Thẩm Hàn, Vệ Hải luôn tránh cô như tránh tà, phòng nghỉ cũng không dám bén mảng.

Trương giám đốc thì hành tung bí ẩn, ngày nào cũng ở đây nhưng ít gặp mặt.

Vì vậy, giờ phòng nghỉ gần như là văn phòng riêng của Thẩm Hàn.

Để phòng ngừa mọi việc, tối đó cô không định ra ngoài.

Cô dặn hai đội viên: "Một người đi tuần, một người canh ngoài cửa, không cho Omega vào! Có việc gì thì các cậu truyền đạt lại."

Cả hai tuân lệnh, bàn bạc rồi rời đi.

Khi họ đi hết, người có vết sẹo mới lên tiếng do dự: "Thẩm giám đốc, thật ra tôi nghĩ không cần cự tuyệt quá gay gắt đâu."

"Dù sao cô cũng hoàn tiền ngay, chi bằng mở rộng quan hệ, có thêm mối cũng tốt."

Trong giải trí thành, các đội viên rất chú trọng lời ăn tiếng nói. Không gọi Thẩm đội, và chỉ nói sơ lược để tránh bị nghi ngờ.

Ý của anh ta là, nhân cơ hội kết bạn với nhân viên tầng dưới để tiện thu thập tin tình báo.

Thẩm Hàn hiểu được, thở dài rồi nói: "Tích lũy mối quan hệ không sai, nhưng có loại quan hệ không thể nhận. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, cậu hiểu không?"

Anh ta suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không hiểu lắm."

Thẩm Hàn ra hiệu pha trà, cảm khái: "Không hiểu cũng tốt, ít nhất sẽ hạnh phúc."

Cô thầm nghĩ: Ít nhất không bị trừ liền 10 vạn một cái rụp.

Vừa ngồi uống vài ngụm trà, cửa phòng nghỉ mở ra.

Thẩm Hàn ngẩng lên, thấy là cậu tiểu đệ bán hàng, cô mới yên tâm.

"Sao vậy? Quán hoành thánh có chuyện gì sao?"

Cậu ta vội xua tay: "Không không, đông khách lắm! Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến. Mùa hè tới rồi, tụi tôi muốn bán thêm BBQ, ngài thấy sao?"

Thẩm Hàn dựa lưng ghế, cười nói: "Các cậu tự quyết là được, miễn đừng lấy tiền đi tiêu bậy là được, cứ thử nghiệm xem, không cần theo đúng ý tôi đâu."

Hai người bàn vài câu chuyện mở rộng kinh doanh, cậu tiểu đệ chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cậu lục túi lấy ra một gói nhỏ đựng thực phẩm, cung kính đặt trước mặt Thẩm Hàn.

"Thẩm giám đốc, đây là chút tiền do mấy chị Omega hay ăn hoành thánh tụi tôi gom góp. Không nhiều, nhưng là tấm lòng. Họ sợ ngài không nhận nên nhờ tôi đại diện đưa."

Cậu ta nói xong còn ngượng ngùng.

Cậu gãi đầu nói thêm: "À đúng rồi, họ còn nhắn là tiền này sạch sẽ, mong ngài đừng chê. Các chị ấy thật sự là người tốt."

Thẩm Hàn đang uống trà suýt phun ra.

Cô ngơ ngác nhìn túi thực phẩm trong suốt, bên trong đầy giấy bạc nhỏ, chừng khoảng hơn hai ngàn!

Cô trừng mắt nhìn cậu tiểu đệ: "Thù gì oán gì đây? Sao cậu lại tùy tiện nhận tiền của họ?"

Cậu hoàn toàn không ngờ Thẩm giám đốc phản ứng lớn như vậy.

Cậu đoán, chắc chuyện này đụng chạm tới lòng tự trọng?

Cũng phải thôi, người ta nói Thẩm giám đốc bị kim chủ bỏ rơi, giờ còn có người tự phát "quyên tiền", ai mà không thấy khó chịu?

Lúc này, điện thoại trong túi Thẩm Hàn rung lên.

Không cần xem cũng biết lại là thông báo khấu tiền!

Thẩm Hàn buồn rầu ngồi phịch xuống ghế, không nói nên lời.

Cậu tiểu đệ nhắc: "Thẩm giám đốc, hình như có tin nhắn tới, không xem sao?"

Thẩm Hàn nhìn cậu, nói: "Không xem, tôi sợ mình chịu không nổi."

Nói xong, cô nhét túi tiền vào tay cậu, dặn: "Mang trả họ giùm tôi, tiện thể chuyển lời."

"Vâng, ngài muốn tôi nói gì?"

Thẩm Hàn: "Nói mọi người đừng làm vậy nữa, tôi tích góp cũng không dễ, ai cũng vậy. Cảm ơn mọi người, nhưng nếu ai đưa tiền nữa thì tôi tuyệt giao luôn! Cả đời không qua lại, không nói chuyện luôn!"

"A?" Cậu ôm túi tiền, dè dặt hỏi, "Phải nói vậy thật à?"

Thẩm Hàn quả quyết: "Đúng! Như tôi nói, một chữ cũng không được bớt!"

Chương 146

Hòa Bình Cung, văn phòng bí thư.

Tiểu Đổng đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm về nhà, vừa quay lại đã thấy cấp trên của mình vẫn đang ngồi tại chỗ nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng, Hứa Chiêu lại ngẩng đầu liếc nhìn màn hình máy tính trên bàn.

"Chị Chiêu, chị vẫn còn bận à? Có cần em ở lại giúp gì không?"

Nghe thấy tiếng của Tiểu Đổng, Hứa Chiêu đặt điện thoại xuống, chống cằm nhìn đối phương nói: "Không cần đâu, chị cũng sắp xong rồi, em cứ về trước đi, lo chuẩn bị tan ca đi."

Trong lòng nàng nghĩ: Thẩm cẩu tử bên kia chắc cũng phải ngừng tay rồi, tiếp tục bị trừ lương như thế này, mấy năm tích góp chắc bị vét sạch không còn đồng nào mất!

'Tội nghiệp một người phụ nữ!'

'Haiz, chẳng biết mấy Omega kia đang nghĩ gì, có khi nào cố ý dùng mấy cách quái lạ để dồn ép Thẩm cẩu tử đến phá sản không?'

Nghĩ đến đây, Hứa Chiêu tự bị chính suy nghĩ của mình làm bật cười.

Ngoài chính bản thân cô ra, còn ai hiểu được chuyện đằng sau vụ Thẩm Hàn bị nữ quân trừ lương đâu?

Có thể là do thấy khóe miệng Hứa Chiêu cười ra vẻ kỳ quặc, Tiểu Đổng hơi tò mò hỏi: "Chị Chiêu, chị không phải đang chơi game troll người đó chứ? Sao em thấy chị cười kiểu... âm hiểm ghê vậy?"

Hứa Chiêu trừng mắt lườm một cái: "Em thấy chị giống người như vậy à? Đi nhanh lên, không là chị bắt em trực ca đêm bây giờ đó."

Tiểu Đổng lè lưỡi, lủi mất khỏi văn phòng như một cơn gió.

Hứa Chiêu cười lắc đầu, tháo kính xuống xoa nhẹ ấn đường rồi bắt đầu tắt máy tính.

Trên màn hình máy tính của cô, vẫn đang hiển thị hình ảnh theo dõi trực tiếp từ tổ chuyên án – video về một nữ Alpha nào đó đã gục đầu trên bàn hơn nửa ngày.

Nếu không phải đôi lúc người này còn liếc nhìn quanh, Hứa Chiêu còn tưởng cô ta đã tháo kính, đặt xuống bàn ngủ mất rồi.

Hứa Chiêu thở dài: Tuy là 150.000 kia do mình "trung chuyển" để bị trừ, nhưng đừng trách mình, chị đây cũng chỉ làm theo lệnh thôi mà.

Thu dọn xong xuôi, Hứa Chiêu cầm cặp tài liệu đi đến văn phòng của Nữ Đế.

Cố Quân Uyển vừa kết thúc ngày làm việc.

Lúc này, nàng đang đứng dựa bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn từ hàng ngàn ngôi nhà ngoài kia đang dần thắp sáng lên. Đôi mắt phượng màu vàng kim chứa đầy ánh sáng dịu dàng nhưng vẫn sắc bén, như thể có thể xuyên thấu cả màn đêm đen.

Hôm nay, Nữ Quân mặc áo sơ mi thủ công hoàn hảo kết hợp với váy ngắn màu nhạt, đường cong cơ thể được tôn lên quyến rũ mà vẫn tao nhã.

Dù có mặc trang phục giản dị cỡ nào, lên người nàng cũng trở thành vẻ đẹp thanh nhã và cuốn hút lạ thường.

Hứa Chiêu bước vào vừa vặn nhìn thấy dáng người yêu kiều của Nữ Quân.

Dưới ánh đèn vàng, nàng đứng thẳng tắp, tóc đen hơi rối xõa lên vai, khiến khí chất lạnh lùng ban ngày giảm bớt, thay vào đó là sự mềm mại và lười biếng đầy mê hoặc.

"Bệ hạ, giờ về biệt thự chứ ạ?"

Nghe tiếng trợ lý, Cố Quân Uyển quay đầu lại mỉm cười: "Đi thôi, dạo này em cũng vất vả rồi, về cùng uống ít canh bổ, tối nay cứ ở lại biệt thự nghỉ."

Hứa Chiêu vui vẻ gật đầu, sau đó đến bàn làm việc thu dọn tài liệu giúp Nữ Quân.

Lúc đó, Cố Quân Uyển đột nhiên hỏi: "Thẩm Hàn bên đó, tình hình sao rồi?"

Hứa Chiêu trả lời: "Vĩnh Nhạc Bang thuê một kho hàng hẻo lánh, hiện đang tụ tập hơn mười người, chờ một kẻ gọi là Lão Băng – một tay buôn ma túy, cũng là phó thủ lĩnh bang. Hắn luôn ẩn náu ở nước ngoài, lần này về có vẻ muốn mượn uy danh Nghiêm Bác để tranh đoạt quyền lực."

Nói đến đây, Hứa Chiêu đã sắp xếp tài liệu xong.

"Bệ hạ yên tâm, tổ chuyên án và bên Thẩm Hàn đã đồng bộ tin tức, chỉ chờ Lão Băng xuất hiện là sẽ lập tức hành động."

Báo cáo chính sự xong, Hứa Chiêu chuyển chủ đề.

"Về chuyện trừ lương, sau ba lần khấu trừ theo lệnh của ngài, không còn Omega nào đến đòi nữa, Thẩm Hàn cũng đã trả đủ số tiền."

Cố Quân Uyển gật đầu, tiến đến bàn làm việc cất cây bút máy Thẩm Hàn đưa.

Hứa Chiêu biết rõ chủ nhân của mình rất quý cây bút đó, mỗi lần dọn bàn đều cẩn thận không chạm vào.

Khi hai người chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Cố Quân Uyển đột nhiên dịu giọng hỏi: "Hứa Chiêu, ta làm vậy... có phải không ổn không?"

Dù không nói rõ, Hứa Chiêu vẫn hiểu ý chủ nhân.

Với suy nghĩ "người khác chịu khổ miễn mình không sao", Hứa Chiêu nghiêm túc đáp: "Tuyệt đối không!"

"Bệ hạ, có một số chuyện nếu khiến ngài khó chịu, ngài nên thể hiện ra. Ngài để ý thì Thẩm Hàn sẽ tránh sau này, vậy chẳng phải là tốt sao?"

Cố Quân Uyển trầm ngâm rồi gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."

Bề ngoài không đổi sắc, nhưng trong lòng Hứa Chiêu âm thầm giơ ngón cái tự khen sự thông minh của mình.

Cô quá hiểu chủ nhân mình – không phải vì cảm thấy sai mà hỏi vậy, mà là để nhận được sự đồng tình và khẳng định.

Dù có hơi bất công với Thẩm cẩu tử, nhưng một trợ lý nhỏ như cô đâu dám can thiệp vào quyết định của Nữ Quân?

Nữ Quân khi ghen thật đáng sợ!

Trong khi Cố Quân Uyển và Hứa Chiêu thư thái ăn canh tại biệt thự, họ không hề hay biết lý do Thẩm Hàn bị "trừ tiền" là do vết cắn sâu đêm đó Cố Quân Uyển để lại khiến người khác hiểu lầm.

Ở khu giải trí, không phải Omega nào cũng thích Thẩm Hàn.

Nhưng những người tốt bụng đó vẫn quyết định giúp tiền vì không muốn thấy cô gãy cánh chỉ vì một phút thất bại.

Một người không dễ bị chèn ép, dám ra tay với cả trùm buôn ma túy, sao lại cam chịu bị mấy kẻ có tiền chèn ép?

Thẩm Hàn sau nửa ngày điều tra mới hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.

Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Mọi chuyện bắt nguồn chỉ từ việc mình bị bà xã cắn nhẹ một cái mà khiến cả đám "tạp vụ" đoàn kết lại vì mình.

Còn bản thân thì bị bà xã ghen đến mức trừ lương!

Đúng là không sợ không khí im lặng, chỉ sợ Omega bất ngờ quan tâm!

Hai ngày trôi qua, chuyện trừ lương đã bị Thẩm Hàn ném ra sau đầu.

Giờ cô đang tập trung toàn lực vào một việc rất quan trọng, không chỉ liên quan tới tổ chuyên án mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của nhiều người.

Thẩm Hàn nhận được tin: trùm buôn ma túy Lão Băng của Vĩnh Nhạc Bang đã lẻn vào khu phố 546.

Nhưng hắn không đến kho hàng để hội họp, mà ẩn mình ở nơi khác chưa rõ tung tích.

Trước loại kẻ nguy hiểm ẩn mình trong bóng tối như vậy, Thẩm Hàn hoàn toàn không dám lơ là.

Cô xin vài ngày phép từ Nhậm Huy, dẫn đội chiến thuật đi rà soát các địa điểm khả nghi.

Vừa nghe Thẩm Hàn xin nghỉ, Nhậm Huy lập tức đồng ý, thiếu điều muốn khua chiêng tiễn cô đi!

Trong mắt hắn, Giám đốc Thẩm chính là cục than nóng.

Tưởng rằng sau vụ Nghiêm Bác, Chu Nặc Mạn sẽ đề xuất chuyển cô đi, ai ngờ lại không rời mà còn để lại đủ thứ phiền phức!

Nếu không nhờ Chu Nặc Mạn hứa cho một số lợi ích đảm bảo, hắn đã chẳng muốn tiếp tục gánh trách nhiệm vì cô.

Hiện tại, cấp trên của hắn đã bắt đầu bất mãn.

Dù hắn vẫn mang danh Phó Tổng Giám đốc khu giải trí, thực quyền đang dần bị Giám đốc Trương lấy mất.

Nhậm Huy chỉ mong Thẩm Hàn mau chóng rời khỏi đây, đừng gây rắc rối nữa.

Nhưng không lâu sau, hắn phát hiện: cô không ở gần mà vẫn khiến hắn điên đầu!

Dù sao, đó là chuyện sau này...

Ngày hôm đó, Thẩm Hàn đang cùng đội viên bàn kế hoạch bắt giữ trong phòng đơn.

Bỗng điện thoại trên bàn rung lên.

Thấy là cuộc gọi từ Chu Nặc Mạn, Thẩm Hàn bảo: "Bật chế độ nghe lén."

Vài giây sau, cô mới bắt máy: "Tổng Chu, chào buổi chiều. Có chuyện gì sao?"

Giọng Chu Nặc Mạn truyền đến: "Đội trưởng Thẩm, cô đang tìm Lão Băng à?"

Thẩm Hàn nghi ngờ, hỏi lại: "Cô biết hắn ở đâu sao?"

Cô tưởng Chu Nặc Mạn sẽ đưa ra điều kiện đổi tin, nhưng đối phương lại nói thẳng: "Đúng vậy. Tôi không chỉ biết hắn ở đâu, mà còn biết tối nay hắn sẽ giao dịch."

"Lão Băng vừa nhập cư trái phép, mang theo một lô ma túy mới. Nếu muốn bắt quả tang, tối nay là cơ hội tốt nhất."

Sau vài giây im lặng, Thẩm Hàn nói: "Vậy nói điều kiện của cô đi, Tổng Chu."

Chu Nặc Mạn cười: "Giao tiếp với người thông minh thật dễ chịu. Tôi có hai điều kiện."

"Một, tôi muốn trực tiếp tham gia hành động tối nay."

"Hai, tôi muốn biết thân phận thật của cô."

Nghe xong hai điều kiện, cả phòng im lặng.

Tư duy của dân kinh doanh thật là khó hiểu. Đây có phải lý do tạo ra khoảng cách giàu nghèo?

Thẩm Hàn khuyên: "Cô biết hành động tối nay rất nguy hiểm. Tôi không khuyến khích cô tham gia."

"Còn thân phận tôi, phải xin chỉ thị cấp trên. Điều kiện này không có nhiều ý nghĩa, tôi cũng không khuyến khích cô kiên trì."

Nhưng Chu Nặc Mạn không đổi ý:

"Tôi biết nguy hiểm, nhưng các cô sẽ bảo vệ tôi đúng không? Nếu có gì xảy ra, tôi chịu trách nhiệm."

"Điều kiện thứ hai có ý nghĩa hay không là do tôi quyết. Tôi vẫn giữ nguyên hai yêu cầu."

Sau đó, cô còn nhắc khéo: "Đội trưởng Thẩm, còn 3 tiếng 45 phút trước khi giao dịch diễn ra. Mong cô sớm hồi đáp. Nếu kéo dài, nhiều bố trí sẽ không kịp thực hiện."

Chương 147

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Nặc Mạn, Thẩm Hàn lập tức cùng tổ trưởng tổ chuyên án thiết lập liên lạc.

Vị tổ trưởng này là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm phá án, nghe xong toàn bộ sự việc liền đưa ra phản hồi:

"Điều kiện thứ nhất có thể chấp nhận. Việc Chu Nặc Mạn xuất hiện càng có lợi cho chúng ta. Nếu tối nay có kẻ nào lọt lưới hay người ngoài nhảy vào, thì hành động này chẳng cần chúng ta phải mất công giải thích, bên ngoài tự nhiên sẽ cho rằng đây là cuộc nội đấu giữa nhà họ Chu."

Nói tới đây, ông ta hơi ngừng lại rồi tiếp tục:

"Còn điều kiện thứ hai, Thẩm đội trưởng cô nên trực tiếp xin chỉ thị từ bệ hạ, chuyện này tôi không đủ thẩm quyền quyết định thay cô."

Tổ trưởng tuy không biết rõ mối quan hệ tình cảm giữa hai người, nhưng với con mắt lão luyện phá án nhiều năm, ông ta vẫn phần nào nhìn ra được vài dấu hiệu.

Nhất là lần trước khi nữ quân đích thân bước vào trung tâm chỉ huy, thái độ biểu hiện ra ngoài đã khiến ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó.

Dù vậy, ông cũng không chủ động dò hỏi, càng không tiết lộ ra ngoài nửa lời.

Hiện giờ, tiểu thư nhà họ Chu rõ ràng có hứng thú với Thẩm Hàn, chuyện này quả thực hơi khó xử, tốt nhất để nữ quân đích thân xử lý thì ổn thỏa hơn.

Dù sao, cũng không ảnh hưởng tới hành động đêm nay, không làm lỡ việc.

Về phần Thẩm Hàn, nàng không hề cho rằng Chu Nặc Mạn sẽ động tâm với mình. Bởi vì giữa hai người chưa từng có bất kỳ liên hệ cá nhân nào.

Hơn nữa, với thân phận nằm vùng của nàng, dù đối phương không nói ra miệng thì trong lòng chắc chắn cũng mang nghi ngờ.

Rốt cuộc, chẳng ai thích qua lại với một người có mục đích ẩn giấu.

Sau đó, Thẩm Hàn để các đội viên trong tiểu đội chiến thuật tạm thời sang phòng bên cạnh, còn bản thân thì lấy điện thoại cá nhân gọi video cho Cố Quân Uyển.

Lúc đó, Cố Quân Uyển đang ở văn phòng gặp mặt vài nhà ngoại giao. Thấy cuộc gọi đến từ Thẩm Hàn, nàng liền bảo Hứa Chiêu chủ trì cuộc họp tiếp, còn mình thì đi vào phòng riêng nhận điện.

Thẩm Hàn ngắn gọn trình bày toàn bộ tình hình, sau đó nói ra ý kiến của mình: "Em có thể giả làm một sĩ quan đặc chiến của quân đội chính quy. Trong thời gian ngắn, nàng ấy sẽ không kịp xác minh. Đợi hành động này kết thúc rồi tính sau."

"Dù sao, thân phận đội hộ vệ bên cạnh nữ đế vốn rất nhạy cảm, nếu để nàng phát hiện ra, có thể ảnh hưởng tới chuyện hợp tác giữa nàng và cha nàng với chị."

Cố Quân Uyển khẽ cong môi, giọng nói mềm mại như suối chảy:

"Không cần phức tạp vậy. Em cứ nói thẳng em là đội viên đội hộ vệ cũng được."

"Dù nàng có nhìn thấy mặt nào đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng gì tới điều kiện hợp tác giữa ta và phụ thân nàng. Để nàng biết chút át chủ bài của em cũng tốt, coi như tăng thêm lòng tin trong hợp tác."

Thực tế, Cố Quân Uyển còn muốn nói thêm một câu: cho nàng biết cấp trên trực tiếp của em chính là ta. Nếu định bày trò gì thì nên cân nhắc kỹ bản thân có đủ bản lĩnh không.

Dù vậy, lúc này không phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện đó.

Bên kia, Thẩm Hàn còn đang chuẩn bị bố trí cho hành động đêm nay. Sau khi căn dặn vài câu, Cố Quân Uyển chủ động ngắt điện thoại.

Nàng muốn dành thêm thời gian cho Thẩm Hàn. Bởi vì trên chiến trường, mỗi giây đều vô cùng quý giá.

Có những lúc chỉ cần chuẩn bị thêm một chút, cũng đủ để cứu sống nhiều sinh mạng.

Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Chu Nặc Mạn dưới sự hộ tống của tiểu đoàn trưởng Triệu Kỳ thuộc Lữ đoàn Đặc chiến Huyền Báo, đã đến khu phố số 546.

Họ nhanh chóng hội hợp với đội ngũ của Thẩm Hàn.

Thẩm Hàn dẫn theo hơn ba mươi chiến sĩ. Do phải ngụy trang xâm nhập, toàn đội đều không mặc áo giáp chống đạn.

Tất cả ăn mặc đồng phục thể thao, vũ khí và dùi cui đều giấu dưới áo khoác, mỗi người đều đeo tai nghe thông tin.

Thẩm Hàn cột tóc đuôi ngựa cao, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp.

Dù mặc đồ tối màu và trang điểm nhẹ để che đi nét đẹp, nhưng khí chất mạnh mẽ từ trong ra ngoài của nàng vẫn khiến người ta cảm thấy vừa đẹp vừa khí phách.

Tuy Chu Nặc Mạn là beta, không cảm nhận được pheromone của alha, nhưng khoảnh khắc ấy vẫn bị nữ nhân trước mặt hấp dẫn một chút.

Sau khi biết thân phận thật của Thẩm Hàn, sự tò mò của nàng lại càng thêm mãnh liệt.

Trước đây nàng từng thấy Thẩm Hàn trên TV, cũng từng lướt qua đề tài "nữ tổng tài và nữ binh vương" trên mạng xã hội.

Cảm giác kỳ lạ lạ lùng ấy khiến nàng thấy thú vị.

Một người có thân phận truyền kỳ như vậy, không ngờ giờ lại đứng trước mặt nàng.

Nghĩ đến việc đối phương từng mạo nhận làm cấp trên của mình, Chu Nặc Mạn không khỏi thấy buồn cười.

Thẩm Hàn không biết trong đầu đối phương nghĩ gì. Sau khi chào hỏi xong, nàng liền gọi một đội viên beta đến hỗ trợ.

"Giúp Chu tiểu thư mặc áo chống đạn loại nhẹ vào đi."

Chu Nặc Mạn không suy nghĩ nhiều, liền cởi áo khoác ngoài, phối hợp mặc vào giáp nhẹ.

Nàng không quên hỏi: "Sao các người không mặc?"

Thẩm Hàn đáp: "Áo chống đạn sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt và thể lực của chúng tôi."

"Hơn nữa, hiện giờ chúng tôi chưa thể lộ thân phận quân nhân. Trận hành động đêm nay phải mang danh nghĩa phe mới của Chu thị. Mong Chu tiểu thư nhớ rõ điều đó, lát nữa đừng gọi tôi là đội trưởng nữa."

...

Cách Giải Trí Thành hơn trăm cây số, trong một khu nhà trang trại cao cấp, đèn đuốc sáng trưng.

Lão Băng dẫn theo thuộc hạ Vĩnh Nhạc Bang cùng hơn hai mươi tên đàn em, vừa hoàn thành xong một vụ giao dịch m.a t.ú.y với tập đoàn Ngô thị.

Dù là lần đầu hợp tác, đôi bên không hề xảy ra sự cố, tiền trao cháo múc, quá trình gọn gàng trơn tru.

Sau khi giao dịch xong, Lão Băng không lập tức rút lui mà cùng đối phương chơi vài ván mạt chược.

Hắn muốn xây dựng mối quan hệ dài lâu. Đôi khi "đưa ít tài lộc lên bàn" lại là điều cần thiết.

Dù gì thì nguồn cung ổn định đâu phải chỉ có mình Vĩnh Nhạc Bang, ai có tiền, kẻ đó có quyền chọn bạn hàng mới.

...

Trang trại này thuộc sở hữu của Ngô thị, bình thường không mở cửa, chỉ có vài người trông coi.

Chỉ khi có giao dịch quan trọng, nơi đây mới có đông người tụ tập.

Đội của Thẩm Hàn gồm vài chục người, nếu di chuyển bằng đoàn xe thì quá dễ bị phát hiện.

Vì vậy, họ chỉ dùng một xe tải nhỏ và một xe việt dã chỉ huy làm phương tiện.

Khi còn cách trang trại hơn mười cây số, họ tắt toàn bộ đèn xe, sử dụng thiết bị nhìn đêm và hệ thống dẫn đường thông minh để tiến vào.

Ngoại trừ tiếng động cơ, bên trong xe vô cùng yên tĩnh. Hai chiếc xe lao qua các con đường nhỏ nông thôn như hai kẻ săn mồi ẩn mình trong đêm tối.

Khi đến nơi, đội tiền trạm đã hoàn tất việc điều tra, đồng thời dựng bản đồ 3D mô phỏng thực tế, hiển thị phân bố hỏa lực địch.

Thẩm Hàn vừa đối chiếu tin tình báo vừa nhanh chóng ra lệnh.

Một số chốt gác có thể xử lý trực tiếp, còn những khu vực tập trung đông người thì cần hành động phối hợp, tránh để địch phát hiện và bỏ chạy.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, nàng quay sang nói với Chu Nặc Mạn: "Chu tiểu thư, mời ở lại trong xe chỉ huy. Nơi này an toàn hơn."

Nhưng Chu Nặc Mạn đến đây không phải để ngồi xe làm người ngoài cuộc.

Nàng muốn tạo dựng đế chế kinh doanh cho riêng mình. Biết quy tắc thương trường là chưa đủ, còn cần rèn luyện tầm nhìn chiến lược và tư duy xử lý tình huống.

"Hành động bắt giữ hôm nay, ngoài các phần tử m.a t.ú.y thuộc Vĩnh Nhạc Bang, chắc các người cũng không bỏ qua nhân viên của Ngô thị từng giao dịch với chúng đúng không?"

"Chuyện là thế này – nếu chúng tôi dùng thân phận phe mới của Chu thị để bắt người, chuyện nội đấu thì không sao. Nhưng nếu lôi kéo cả thế lực nhà khác, thì sẽ phức tạp hơn nhiều."

"Tôi có một đề xuất – vừa giúp các người bắt người không vướng bận, vừa khiến Ngô thị không dám tìm Giải Trí Thành gây rắc rối."

Thẩm Hàn đã từng nghĩ đến chuyện hậu quả, nhưng nghe Chu Nặc Mạn trình bày, nàng liền ra hiệu đối phương nói tiếp.

Chu Nặc Mạn chớp mắt: "Để tôi cùng các người bắt mấy tên chủ chốt, rồi tôi sẽ đứng ra phát ngôn, nói rằng đây là hành động trả đũa nội bộ của Chu gia. Sau đó giao hết cho cảnh sát Liên Bang."

Cách làm này Thẩm Hàn chưa nghĩ tới.

Bọn họ vốn ngụy trang để không ai nghĩ rằng chính phủ Liên Bang đang nhúng tay vào Chu thị.

Nhưng nếu làm theo cách Chu Nặc Mạn nói, thì chẳng những hợp lý, mà còn tránh được việc bị vạ lây.

Nghĩ thông rồi, Thẩm Hàn bắt đầu nghiêng về phía kế hoạch này.

Tuy nhiên, nàng vẫn hỏi thẳng:

"Cô không sợ hành động này sẽ khiến nhiều kẻ tìm cách ra tay với mình sau đó sao?"

Chu Nặc Mạn lắc đầu:

"Dù tôi không làm, họ cũng không buông tha cho tôi."

"Chỉ có nhanh chóng dứt điểm lần thanh trừng này, cả hai bên mới có thể nhẹ gánh. Tôi và cha tôi đã chọn hợp tác với các người, thì cũng phải thể hiện thái độ cho ra trò."

Phải công nhận rằng, có được tư duy và năng lực hành động như vậy, Chu Nặc Mạn quả thật đáng khâm phục.

Khó trách nàng có thể trở thành đại diện cho phe mới của Chu gia – dám nghĩ, dám làm, lại cực kỳ thông minh. Những điều này chính là tố chất cần thiết để thành công.

"Được, vậy cô theo tôi. Hai tên đầu sỏ giao dịch đang ngồi đánh bài trong phòng. Chờ lúc chúng tôi khống chế toàn bộ rồi, cô ra nói chuyện."

Nghe vậy, Chu Nặc Mạn cười khẽ: "Vậy Thẩm đội trưởng có thể cấp cho tôi một tấm giấy chứng nhận cá nhân tiên tiến không?"

Thẩm Hàn nheo mắt, nghiêm mặt: "Lúc hành động, đừng có đùa giỡn."

Chu Nặc Mạn chỉ "ừ" nhẹ, không nói thêm nữa.

Trong lòng lại thầm nghĩ: "Binh vương lúc làm việc sao mà hung dữ thế? Trên mạng toàn viết bậy thôi!"

...

Trong căn biệt thự hai tầng ở Nông Gia Nhạc, tiếng cười nói, tiếng vung quyền, tiếng đánh bạc vang lên hỗn loạn.

Trong căn phòng sang trọng nhất, Lão Băng cùng ba người đang vây quanh bàn mạt chược.

Hai vệ sĩ mặt lạnh đứng khoanh tay ở góc, cảnh giác mọi động tĩnh.

Máy mạt chược tự động đang xào bài, tiếng xào vang lên "xào xào", nam tử ngồi đối diện Lão Băng cười lớn:

"Đôi khi mâu thuẫn cũng không hẳn là chuyện xấu. Như lần này, nếu không nhờ ông chủ Nghiêm, tôi với ông đã không có cơ hội quen biết, đúng không?"

Lão Băng rút ra một điếu thuốc, đưa cho đối phương: "Ai nói không phải? Sau này mong Vương huynh chiếu cố nhiều hơn."

Vương nhận lấy, kẹp giữa hai ngón tay, rồi bỗng dưng hỏi:

"Nghe nói gần đây hai nhân vật quyền lực của Chu gia đang tranh đấu rất gay gắt. Bên ông không có vấn đề gì chứ? Tôi không muốn dây vào rắc rối đâu."

Lão Băng xua tay: "Yên tâm, hai vị kia không phải lần đầu đối đầu. Họ bắn nhau không bay đến đầu chúng ta đâu."

Vừa dứt lời, hai quả lựu đạn khói cay từ cửa sổ bay thẳng vào.

Làn khói trắng nồng nặc lập tức phủ khắp phòng.

Cơn bỏng rát do khí cay khiến sáu người trong phòng không mở nổi mắt, đau rát cổ họng, da mặt nóng như bị thiêu đốt.

Trong nháy mắt, bên trong chỉ còn tiếng la hét, ho khan và hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl