Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122- 124

Chương 122

Bên trong Hòa Bình Cung, nhóm viên chức cấp thấp lén lút bàn tán, nhưng Cố Quân Uyển dĩ nhiên không thể nào nghe thấy.

Dù có nghe được, nàng cũng sẽ chẳng thèm để tâm đến những lời đồn nhảm đó.

Vừa bước vào văn phòng, hình ảnh Omega mềm mại yếu ớt trong lòng ngực Alpha đêm qua đã hoàn toàn biến mất.

Nữ quân như sấm sét nổi dậy, chỉ trong một buổi sáng, đã triệu kiến toàn bộ các quan viên có thực quyền trong văn phòng Hòa Bình Cung.

Do ảnh hưởng từ vụ Trần Nhất Hòa và Tôn Tương Long – hai kẻ vừa tham nhũng lại phản quốc – văn phòng mấy ngày nay luôn nằm trong vòng xoáy dư luận.

Dù là quan chức cấp cao hay viên chức bình thường, ai nấy đều thấp thỏm lo lắng.

So với những kẻ còn dư tâm bát quái về việc nữ quân xuất thân là "công nhân tầng lớp cơ sở", thì những người từng kinh qua hai đời nguyên thủ cầm quyền lại càng thêm lo sợ.

Không phải vì tất cả bọn họ đều có vấn đề.

Mà là vì ai cũng hiểu rõ: nữ quân trở lại chắc chắn sẽ thanh trừng một đợt lớn.

Liệu mình có bị điều tra không? Có bị liên đới không? Mọi thứ vẫn là ẩn số.

Khi mọi người còn đang chờ đợi trong tâm trạng lo lắng, hồi hộp hoặc thờ ơ, thì thông tri chính thức đầu tiên rốt cuộc cũng được phát từ văn phòng nữ quân.

Bản thông tri này được công khai gửi đến toàn bộ các cơ quan chức năng của chính phủ Liên Bang.

Trên đó đính kèm một danh sách nhân viên, tất cả được yêu cầu 5 ngày sau tập trung tại phòng nghị sự phía bắc Hòa Bình Cung để họp.

Danh sách có hơn một trăm người, bao gồm cả quan chức chính phủ lẫn vài quan quân.

90% trong số đó là những người từng phục vụ dưới quyền Cố Vũ Vi sau khi Liên Bang chia làm hai miền Nam – Bắc.

Trong số họ, phần lớn đều có chút vấn đề, nhưng Cố Quân Uyển không thể nào xử lý toàn bộ cùng lúc.

Thực tế, nàng đang nắm giữ một danh sách chuẩn xác hơn, với những cá nhân dính dáng tới những hành vi nghiêm trọng, cần bị nghiêm tra xử lý gắt gao.

Lý do nàng không âm thầm loại bỏ từng người một, là vì nàng còn có toan tính sâu xa hơn.

Nàng muốn dùng hình thức trừng trị tập trung để răn đe, và cũng để thử xem cú đánh này có thể làm lộ ra những con "rắn độc" ẩn mình hay không.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, ngày tổ chức cuộc họp cuối cùng cũng đến.

Còn một tiếng nữa mới đến giờ họp, nhưng hầu hết các nhân viên có mặt trong danh sách đều đã có mặt.

Ngoài đội cảnh vệ, tất cả người tham dự đều phải qua kiểm tra an ninh nghiêm ngặt mới được vào hội trường.

Mọi thiết bị điện tử như điện thoại, máy truyền tin đều bị cấm mang theo.

Ngay cả vật sắc như bút máy, bút chì cũng phải để bên ngoài.

Đúng 10 giờ, Cố Quân Uyển bước vào phòng họp.

Những người đang thì thầm bàn tán lập tức im bặt. Cả hội trường như có ai nhấn nút tắt tiếng, im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng nghe được.

Do tính chất đặc biệt của cuộc họp, tất cả ghế ngồi đều bị dọn đi. Các đại biểu đều đứng thẳng bên dưới bục giảng.

Bốn phía đại sảnh, lính gác đứng nghiêm trang, súng đã lên nòng.

Khi Cố Quân Uyển tiến vào, đám người vô thức dạt sang hai bên, để lộ một lối đi rộng gần 1 mét.

Nữ quân chậm rãi bước tới, như một mũi tên sắc nhọn phá sóng biển.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy vest đen, đi giày cao gót 7cm, tạo nên vẻ ngoài vừa sắc sảo vừa điềm tĩnh.

Tóc đen mượt được búi gọn sau đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần dài mảnh, phối hợp với gương mặt tinh xảo không tì vết, khiến nàng mang khí chất vừa cao quý vừa thanh khiết.

Đôi mắt phượng màu vàng kim quét qua khắp hội trường, mang theo uy nghi vô hình khiến bất kỳ ai chạm phải cũng phải cúi đầu né tránh.

Lúc này, trong lòng tất cả những người có tên trong danh sách tham dự đều như có tảng đá đè nặng, hít thở không thông.

Thẩm Hàn và Hứa Chiêu một trái một phải đi phía sau Cố Quân Uyển, thần sắc nghiêm trang.

Biết hôm nay đối với Cố Quân Uyển cực kỳ quan trọng, tối qua hai người ngủ cùng giường, Thẩm Hàn cũng không như thường lệ mà dây dưa thân mật.

Nàng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, tỏa ra ít pheromone, giúp Omega ngủ một giấc thật ngon.

Giờ phút này, khi thấy người phụ nữ đi phía trước vừa anh khí lại đầy khí chất cấm dục, trong lòng Thẩm Hàn khẽ dậy sóng.

Nhận ra bản thân đang suy nghĩ vẩn vơ, nàng lặng lẽ cắn đầu lưỡi mình để tỉnh táo lại.

Ba người nhanh chóng đi xuyên qua đám đông, đến đứng ở vị trí đầu tiên của phòng họp.

Cố Quân Uyển lập tức bước lên bục giảng, Thẩm Hàn và Hứa Chiêu đứng canh hai bên, sẵn sàng nghe lệnh.

"Việc triệu tập mọi người hôm nay, tuy trong thông tri không ghi rõ chủ đề, nhưng chắc hẳn ai cũng đã có những suy đoán riêng..."

Nữ quân nói chậm rãi, phát âm rõ ràng, giọng qua micro vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy.

Tuy nhiên, trong tai phần lớn quan viên ở đây, lời nàng nói lại như tiếng chuông vang dội, chấn động tâm can.

Nhưng đúng lúc Cố Quân Uyển chuẩn bị đi vào chủ đề chính, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa hội trường yên tĩnh.

Cố Quân Uyển nhíu mày, nhanh chóng xác định được nguồn phát ra âm thanh.

Đó là từ người đàn ông tên Lưu Côn Phàm, hiện là chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Liên Bang – cũng là một trong những người có tên trong danh sách xử lý của nàng.

Những quan chức đứng gần Lưu Côn Phàm vội vã tản ra hai bên, như thể đang né tránh một loại bệnh truyền nhiễm.

Thẩm Hàn lập tức phản ứng, kéo Cố Quân Uyển đứng sau mình để bảo vệ, đồng thời hô lớn với Hứa Chiêu: "Hứa đặc trợ, lại đây!"

Hứa Chiêu liếc nhìn nữ quân, thấy nàng gật đầu, mới run run chạy đến sau lưng Thẩm Hàn.

Khi tiếng chuông bất ngờ vang lên, đúng là khiến nàng hoảng hốt.

Mọi người vào phòng họp đều đã qua kiểm tra an ninh hai lớp – làm sao lại có thể lọt thiết bị điện tử vào?

Lập tức, lính cảnh vệ cầm súng bao vây Lưu Côn Phàm. Chỉ cần hắn có bất kỳ động tác nào khả nghi, sẽ lập tức bị bắn hạ.

Tiếng chuông vẫn vang không ngừng, Lưu Côn Phàm giơ hai tay lên cao, run rẩy nói đi nói lại:

"Đừng giết tôi... tôi không có mang vũ khí..."

Lúc này, chuông càng vang to, âm điệu từ chậm rãi chuyển sang gấp gáp.

Mồ hôi Lưu Côn Phàm tuôn như suối, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

"Bệ hạ, là Võ Điền Kiến Nghiệp muốn liên lạc với ngài!"

"Tôi không muốn làm vậy! Nhưng vợ con tôi đều bị hắn bắt... tôi... tôi không muốn chết..."

"Tôi sai rồi bệ hạ, tôi không dám nữa..."

Ban đầu hắn còn nói được rành mạch, nhưng càng về sau lời lẽ càng rối loạn.

Nghe đến bốn chữ Võ Điền Kiến Nghiệp, sắc mặt các quan viên đều biến đổi.

Một số người thậm chí mặt trắng bệch.

Ai cũng hiểu: gã kia như ma quỷ, đã chọn thời điểm này ra tay, chắc chắn sẽ tạo ra đại biến!

Cố Quân Uyển cũng đoán được phần nào. Nhưng kẻ địch đã khiêu khích tới cửa, nàng tuyệt đối không thể lùi bước.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Hàn, ra hiệu không cần lo lắng, rồi bước lên một bước, nhìn chằm chằm Lưu Côn Phàm:

"Liên lạc bằng cách nào?"

Lưu Côn Phàm nước mắt nước mũi rơi lã chã: "Chúng cấy một con chip đặc biệt vào tay tôi... cần liên kết với thiết bị bảo mật của ngài mới kích hoạt được tín hiệu."

Một quân y nhanh chóng lấy dao mổ gỡ chip ra khỏi cổ tay Lưu Côn Phàm, lau sạch máu, đưa cho sĩ quan kỹ thuật.

Hắn tự mình dùng băng gạc cầm máu, toàn thân run lẩy bẩy, không dám nói thêm lời nào.

Dưới tay áo và chân hắn đều đầy máu, nhìn rất thảm.

Nhưng không ai quan tâm đến hắn. Tâm trí mọi người đều đổ dồn về thứ sắp xảy ra.

Rất nhanh, liên tuyến được thiết lập, và là cuộc gọi video thực tế ảo.

Võ Điền Kiến Nghiệp mặc võ phục trắng của Doanh Quốc hiện ra, đầu tiên hướng Cố Quân Uyển chúc mừng:

"Bệ hạ nữ quân, chúc mừng ngài giành lại quyền lực."

Hắn liếc nhìn khắp hội trường, cười: "Mọi người đến đủ cả rồi à? Xem ra hôm nay là thời điểm hoàn hảo để ta gửi quà mừng."

Cố Quân Uyển không vội đáp lời. Nàng chăm chú quan sát trạng thái, trang phục, và hoàn cảnh xung quanh hắn.

Sau khi nắm bắt được đủ thông tin, nàng mới lạnh nhạt mở miệng:

"Quà của ngươi đến sớm quá. Chờ đến lúc ta bắt được ngươi và xét xử tại Liên Bang, mới là lúc thích hợp để nhận lỗi."

Võ Điền Kiến Nghiệp chỉ lắc đầu, ra hiệu tay.

Ngay sau đó, thiết bị truyền tin của nữ quân bắt đầu tự động tiếp nhận dữ liệu – như thể bị nhiễm virus, không thể dừng lại, cũng không thể từ chối.

"Đừng lo, đây là quà ta cố ý dành cho ngươi."

"Đó là toàn bộ bằng chứng giao dịch giữa ta và các quan viên Liên Bang. Có cái là của hai năm trước, có cái còn lâu hơn. Đây hẳn là thứ ngươi đang cần nhất, nữ quân bệ hạ."

"Ngươi có thể kiểm chứng – tất cả là bản gốc. Ta không giữ bản sao. Nếu ngươi chọn tiêu hủy nó, vậy rất nhiều sự thật sẽ mãi mãi chìm sâu đáy biển."

Dữ liệu được truyền với tốc độ chóng mặt, gần như ngay lập tức một thư mục lớn chừng 1 terabyte hiện lên trong thiết bị.

Video, hình ảnh, tài liệu... đầy đủ mọi thứ.

Viên kỹ thuật viên giữ thiết bị mướt mồ hôi, cảm giác như đang cầm trên tay một quả bom hẹn giờ.

Thật vậy, từ góc nhìn nào đó, thư mục kia chẳng khác gì thuốc nổ.

Chỉ cần mở ra, nó có thể thổi tung cả chính trường Liên Bang!

Sau khi truyền xong dữ liệu, Võ Điền Kiến Nghiệp im lặng.

Phòng họp rơi vào im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng tim đập loạn nhịp.

Chiêu này của hắn thực sự hiểm độc.

Hắn trao cho Cố Quân Uyển thứ nàng luôn tìm kiếm – nhưng đồng thời, nó cũng là thuốc độc chí mạng cho rất nhiều quan viên.

Thư mục đó giống như hộp Pandora – một khi mở ra, sẽ phóng thích mọi thứ đen tối nhất trong Liên Bang.

Và sự đáng sợ nhất là: nó không cần mở, chỉ cần tồn tại là đã khiến người biết đến nó vĩnh viễn không bình an.

"Cát Sam, ngắt kết nối!"

Cố Quân Uyển lên tiếng, kéo mọi người khỏi cơn suy nghĩ hỗn loạn.

Cát Sam, sĩ quan kỹ thuật, lập tức làm theo.

Võ Điền Kiến Nghiệp mỉm cười gật đầu, trước khi biến mất khỏi màn hình, để lại câu:

"Chúc ngươi vui vẻ."

Tất cả đều nghĩ cuộc họp đến đây là kết thúc.

Vì nữ quân có thể dùng những tài liệu đó để xử lý quan chức có tội, hoặc nắm thóp những người phạm lỗi nhẹ.

Nhưng Cố Quân Uyển lại ra lệnh khiến tất cả chấn động:

Nàng nhìn Cát Sam – người đang mồ hôi đầm đìa – nói:

"Cát Sam, xóa vĩnh viễn toàn bộ thư mục do Võ Điền Kiến Nghiệp truyền đến."

Rồi quay xuống hạ lệnh cho hai lính cảnh vệ gần nhất:

"Đi lấy một chiếc chậu hợp kim mỏng, thêm nhiên liệu – thiêu hủy thiết bị đã nhận dữ liệu vừa rồi!"

Chương 123

Nữ quân từ trước đến nay luôn là người nói được làm được.

Điều này đã trở thành sự thật hiển nhiên mà ai ai cũng công nhận.

Cho nên, khi nghe thấy Cố Quân Uyển liên tục hạ đạt hai mệnh lệnh kia, toàn hội trường với hơn trăm quan viên đều có cảm giác như vừa đi một vòng trước quỷ môn quan rồi may mắn được kéo về lại.

Mệnh lệnh của Nữ quân được thực thi cực kỳ nhanh chóng. Tin tức quan vừa mới tiêu hủy tài liệu xong chưa đến 3 phút thì đã có hai vệ sĩ mang bồn đốt và nhiên liệu đến phòng họp.

Trong cuộc họp nội bộ giữa những nhân vật trọng yếu của quân chính Liên Bang, việc đốt vật dụng trong nhà như thế này, trước giờ chưa từng có ai nghĩ đến.

Thế nhưng vào lúc này, mọi người trong lòng đều đang âm thầm cầu nguyện ngọn lửa kia có thể cháy mạnh hơn, dữ dội hơn nữa.

Tin tức quan vừa nhìn thấy thiết bị làm việc của mình bị thiêu rụi liền có chút đau lòng.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại thấy việc này cũng đáng, ít nhất không cần lo việc chỉ xóa tài liệu mà vẫn có khả năng bị phục hồi, rồi tự mình chuốc lấy họa. Như vậy chẳng khác nào tự hại mình.

Cố Quân Uyển đứng bên bục giảng, trong đôi mắt màu đồng ánh kim lóe lên lửa đỏ rực.

Sắc mặt nàng bình thản, điềm tĩnh, chỉ có bàn tay siết chặt dưới ống tay áo là tiết lộ nội tâm đang dậy sóng.

Hai mệnh lệnh ban nãy, thật ra Cố Quân Uyển chỉ cần thực hiện lệnh thứ hai là có thể đạt được kết quả tiêu hủy.

Lệnh đầu tiên - xóa tài liệu - thoạt nhìn có vẻ thừa thãi, nhưng thực chất lại có vai trò to lớn trong việc ổn định lòng người!

Là người đứng mũi chịu sào, nàng chọn hành động nhanh nhất.

Cụm từ "vĩnh viễn xóa bỏ" này đã khắc vào lòng mọi người một dấu ấn: chứng cứ đã bị tiêu trừ.

Đây chính là cách Cố Quân Uyển truyền đạt một thông điệp rõ ràng cho toàn trường, cho cả trong và ngoài Liên Bang.

Tiếp đó, việc đốt toàn bộ thiết bị thu thập dữ liệu là liều thuốc an thần nàng dành cho mọi người.

Khi thiết bị trong bồn đã gần như cháy hết, Cố Quân Uyển mới bước lên bục một lần nữa.

"Các vị, Tự Do Liên Bang thời kỳ ngoại tổ mới thực sự thoát khỏi sự áp bức từ ngoại địch tứ phía, được gọi là 'bước đi duy nhất trên mép vực' cũng không quá chút nào."

"Biết bao người đã đổ máu, chiến đấu kiên cường, hy sinh và giữ vững mới có được hòa bình hôm nay."

"Chủ quyền của Tự Do Liên Bang, không thể bị xâm phạm, không thể mang ra đàm phán! Nội chính, không cho phép nước ngoài can thiệp!"

"Các ngươi từng là binh tướng tinh nhuệ dưới trướng của ta. Có người phạm lỗi, ta tuyệt đối không dung túng."

"Nhưng là người của ta, thì cũng không ai được phép động đến dù chỉ một sợi tóc!"

Giọng của Nữ quân trong trẻo như ánh trăng, không cần micro phóng đại cũng vang dội trong lòng từng người.

Nói xong, Cố Quân Uyển rời khỏi hội trường.

Cuộc họp hôm nay đã xuất hiện biến số quá lớn, không thể tiếp tục.

Vả lại, màn nhạc đệm vừa rồi tưởng như đã kết thúc, nhưng với Cố Quân Uyển, hành trình ngàn dặm của nàng chỉ vừa mới bắt đầu.

Nàng hiểu rõ đối thủ của mình.

Võ Điền Kiến Nghiệp ra tay như vậy, bề ngoài là để gây rối nội tình Liên Bang, nhưng ẩn sâu chắc chắn còn có mục đích khác.

Cho dù đối phương tung ra "quả bom lớn" đã bị nàng tháo ngòi ngay lập tức, điều đó không có nghĩa nàng sẽ dừng lại.

Có một số người cần phải bị thanh trừng.

Việc xây dựng và duy trì trật tự đôi khi cần đến bàn tay sắt.

Những vấn đề này, Cố Quân Uyển chỉ có thể thảo luận cùng mẹ mình, Cố Thiên Thu.

Dù Thẩm Hàn thường đưa ra những góc nhìn rất sắc sảo, nhưng vì ở vị trí đặc biệt, nàng vẫn chưa thể nhìn toàn cục rõ bằng cựu nữ đế.

Trong lúc Cố Quân Uyển đang cùng mẹ bàn bạc ở thư phòng, Thẩm Hàn cũng bị Đường Ngữ Tài lén gọi đến một phòng ươm giống trong nhà kính.

Đường lão sư thích nghiên cứu dược liệu, điều này Thẩm Hàn biết rõ.

Nhưng nàng không ngờ đối phương lại có cả một căn cứ ươm giống xa hoa sau nhà!

Căn phòng này sử dụng năng lượng mặt trời, tường làm hoàn toàn từ pha lê, 80% kết cấu có thể co giãn, gấp lại tùy ý.

Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng còn có thể điều chỉnh tự động bằng cảm ứng ánh sáng!

Khi Thẩm Hàn bước vào, mắt nàng không giấu nổi sự kinh ngạc, Đường Ngữ Tài thì lại vô cùng đắc ý.

Bà mỉm cười đầy từ ái nói: "Ha ha, chỗ này đều do mẫu thân của Tiểu Uyển thiết kế theo ý tưởng của ta, chứ tự ta thì đâu có nghĩ đến việc làm cho nó xa hoa như cung điện thế này."

Thẩm Hàn: "!!!"

Mẹ cô thật biết cách 'Versailles' đấy!

Sau khi ngó quanh một vòng, Thẩm Hàn quay lại cười nói: "Thật ngưỡng mộ quá đi! Tôi thì chẳng có gì cả."

Nghe vậy, Đường Ngữ Tài mừng rỡ, nhưng chưa kịp vui lâu thì Thẩm Hàn lại tiếp:

"Nhưng tôi có một cây bút máy phiên bản giới hạn khắc hình rồng, là Quân Uyển tặng tôi hồi ở khu Nam Bộ. Khi đó chúng tôi còn chưa xác định quan hệ nữa cơ, ngượng ngùng lắm."

Đường Ngữ Tài: "!!!"

Cô định chơi tay đôi với tôi thật à!?

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Đường Ngữ Tài vỗ vai nàng, bỏ qua chuyện bên lề, đi thẳng vào vấn đề chính:

"Vụ việc vừa rồi trong phòng họp, ta và Thiên Thu đều đã biết. Về hành động của Tiểu Uyển, con có thấy nàng có phần vội vàng không? Dù sao, trong đó có thể chứa chân tướng mà chúng ta muốn biết bao năm nay."

Thẩm Hàn hơi bất ngờ khi bị hỏi như vậy, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp:

"Mẹ, con không cảm thấy Quân Uyển vội vàng chút nào. Ngược lại, con thấy quyết định của nàng cực kỳ sáng suốt, đầy quyết đoán."

"Chiêu vừa rồi của Võ Điền Kiến Nghiệp chính là muốn ép mọi người quay lưng với Quân Uyển."

"Hắn có dị năng thao túng tinh thần người khác, lại có ý đồ dẫn dắt mọi người lầm đường lạc lối. Những tư liệu hắn đưa có thể là thật, nhưng chưa chắc đã là toàn bộ sự thật."

Đường Ngữ Tài gật đầu, thở dài: "Trước mặt mọi người tiêu hủy là cần thiết, nhưng nếu như có thể sao lưu lại trong bí mật trước khi tiêu hủy thì tốt hơn."

"Vừa trấn an quan viên, lại vừa có tài liệu để từ từ điều tra."

Nghe vậy, Thẩm Hàn liền hiểu ra – Đường lão sư là đang khảo sát khả năng tư duy của mình!

Nếu bà không nhạy bén chính trị, sao có thể là người bên gối cựu nữ đế?

Nghĩ vậy, Thẩm Hàn mỉm cười tinh nghịch: "Mẹ yên tâm, con tuyệt đối không kéo chân sau của Quân Uyển đâu."

"Còn về chuyện sao lưu, trong tình huống khi đó mà lưu lại dễ bị phát hiện lắm. Những người có mặt ở hội trường đều là cáo già lão luyện."

Cùng thời điểm đó.

Tại một khu đình viện tinh xảo ở doanh quốc, Võ Điền Kiến Nghiệp đang ngồi khoanh chân trong quán trà, thần sắc thảnh thơi.

Hắn nâng ly trà thơm, chăm chú nhìn khung cảnh viên đá rải cát trắng mịn trước mắt, trong lòng đang tính toán tỉ mỉ thời gian.

Mãi đến khi ống trúc dẫn nước gần đó nghiêng xuống, va vào đá phát ra một tiếng "cạch" thanh thúy, Võ Điền Kiến Nghiệp mới nghiêng đầu nói: "Mang điện thoại vệ tinh đến đây cho ta."

Một nam tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy tới, cung kính đưa điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, đường dây kết nối được thiết lập.

Võ Điền Kiến Nghiệp mở miệng bằng giọng Liên Bang trôi chảy: "Vương Chủ Nhiệm, vừa rồi trong video thấy được ngươi, biệt lai vô dạng a, cố..."

Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng gào giận dữ cắt ngang từ đầu dây bên kia: "Cút con mẹ ngươi đi!"

Sau câu mắng chửi, điện thoại lập tức bị cúp ngang.

Võ Điền Kiến Nghiệp ngơ ngác nhìn điện thoại, nghe âm thanh "tút - tút -" vọng lại, cả nửa ngày không hoàn hồn nổi.

Cuộc gọi vừa rồi là hắn gọi đến chủ nhiệm bộ lễ tân Hòa Bình Cung, người vừa tham gia cuộc họp.

Hắn vốn định hỏi xem Cố Quân Uyển xử lý tiếp theo ra sao, không ngờ lại nhận được phản ứng như thế!

Bực tức, hắn liền gọi tiếp cho một quan viên khác của văn phòng Hòa Bình Cung.

Lần này, hắn không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Tân Thụy! Cố Quân Uyển tiếp theo sẽ xử lý thế nào, tốt nhất ngươi nói thật với ta! Đừng quên, trong tay ta còn có bằng chứng ngươi từng nhận hối lộ!"

Bên kia điện thoại lúc đầu hơi ồn, nhưng rất nhanh trở nên yên tĩnh.

Chắc hẳn Trần Tân Thụy đã tìm nơi kín đáo để nói chuyện.

Thấy thế, Võ Điền Kiến Nghiệp tạm hài lòng.

Nhưng còn chưa kịp đắc ý, tai hắn liền bị giáng một cú sét:

"Đ*t mẹ ngươi! Võ Điền Kiến Nghiệp! Cái tên mặt dày vô sỉ này, ngươi còn biết xấu hổ không vậy?!"

Võ Điền Kiến Nghiệp giận dữ cúp máy.

Hắn cảm thấy tim gan như nghẹn lại, gần như không thở nổi.

'Hòa Bình Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những kẻ trước đây nghe thấy giọng ta còn sợ đến run rẩy, vì sao bây giờ lại trở mặt như vậy?'

'Lẽ nào là vì từng cận kề cái chết nên giờ không còn sợ gì nữa?'

'Không thể nào! Trong tài liệu ta đưa cho Cố Quân Uyển, cố tình không bao gồm bằng chứng của hai người kia, chính là để giữ lại hai kẻ nhát gan để làm tai mắt cho mình...'

Vài ngày sau, Võ Điền Kiến Nghiệp mới nghe tin Cố Quân Uyển đã xóa toàn bộ dữ liệu hắn gửi, thậm chí thiêu hủy cả thiết bị thu nhận.

Cơn tức giận khiến huyết áp hắn tăng vọt, phải nhập viện khẩn cấp.

Nhưng đó là chuyện sau này.

......

Sau khi rời thư phòng của mẫu thân, Cố Quân Uyển lập tức trở lại khu làm việc, tiếp tục xử lý công vụ.

Trận đấu trí giữa Nữ quân và Võ Điền Kiến Nghiệp, trong vài ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp Liên Bang như một cơn lốc.

Thậm chí những quốc gia xa xôi như Khắc Sâm La Điển cũng biết đến, và không ngớt lời khen ngợi sự quyết đoán của nữ đế Liên Bang!

Trong vòng nửa tháng tiếp theo, hàng loạt quan chức có vấn đề bị bãi nhiệm, những vị trí trống nhanh chóng được bổ sung bởi các cán bộ do Nữ quân bổ nhiệm.

Tuy điều chỉnh này gây ra không ít sóng gió, nhưng cục diện chung lại không hề rơi vào cảnh chao đảo như nhiều người dự đoán.

Tối hôm đó, Cố Quân Uyển có việc phải ở lại chỗ ở của mẫu thân, nên Thẩm Hàn quay lại doanh trại.

Nàng gọi Ninh Hi và Mã Hạo Vũ vào phòng mình, bắt đầu cuộc họp nhỏ:

"Quân Uyển sắp đến sinh nhật, ta định tự tay làm cho nàng một cây bút máy."

"Vấn đề là bây giờ ta cần một máy tiện loại nhỏ và chỗ làm việc riêng tư. Hai người nghĩ giúp ta nên làm thế nào để bảo mật."

Ninh Hi lập tức đáp: "Dễ mà! Cuối tuần này nghỉ, ta dẫn ngươi đến căn hộ ta mới mua. Ta đã chuẩn bị sẵn thiết bị và vật liệu rồi. Lúc đó, ngươi chỉ cần bắt tay vào làm!"

Mã Hạo Vũ cũng nhanh chóng gật đầu: "Lão đại, để ta đứng bên cạnh lau mồ hôi cho ngươi!"

Thẩm Hàn liếc nhìn thân hình bé nhỏ của hắn, hơi nhức răng: "Ta có phải đang đi phẫu thuật đâu mà lau mồ hôi cái gì!"

Rồi nàng nhìn chằm chằm Ninh Hi: "Ngươi cũng mua nhà ở khu thứ hai à?"

Ninh Hi cười tinh quái: "Tất nhiên rồi. Đợi thế cục ổn định, ta còn định tìm bạn gái. Có nhà riêng thì tiện hơn khách sạn, vệ sinh hơn nữa, hiểu hông?"

Mã Hạo Vũ: "!!!"

Xin hãy dừng lại cái giọng sói lang của ngươi lại cho ta nhờ!

Chương 124

Cố Quân Uyển sinh nhật vào thượng tuần tháng Hai.

Năm ngoái thời điểm này, Thẩm Hàn vẫn còn đang làm nhiệm vụ tiêu diệt phỉ tại khu vực núi Nướng Hưng. Khi ấy tình hình chính trị đang rất căng thẳng, vì vậy tiệc sinh nhật của nữ quân cũng không được tổ chức.

Nhưng năm nay thì hoàn toàn khác.

Nữ quân đã thành công thống nhất Liên Bang, triệt tiêu hàng loạt thế lực ngầm nguy hiểm. Có thể nói, sau bao biến cố, chính quyền Liên Bang đã được củng cố vững chắc, lòng người cũng đồng tâm hiệp lực hơn trước rất nhiều.

Dựa trên tình hình đó, tiệc sinh nhật năm nay của Cố Quân Uyển không chỉ phải tổ chức, mà còn phải tổ chức thật long trọng.

Thiệp mời đã được gửi đi từ nửa tháng trước.

Trong hơn 600 khách mời, ngoài các nhân vật cấp cao từ chính giới, quân đội, giới thương nhân Liên Bang, còn có cả các nguyên thủ nước ngoài như tổng thống, thủ tướng, bộ trưởng ngoại giao...

Bên cạnh đó, còn có rất nhiều minh tinh nổi tiếng đến để chúc mừng nữ quân.

Tính cả đội ngũ công tác, tổng số người tham gia lên đến vài ngàn người.

Điều này là kết quả của việc Cố Quân Uyển cố ý gạch bớt một phần danh sách khách mời. Nếu không, số người chắc chắn còn đông hơn nhiều.

Địa điểm yến hội được chọn là tại Ngọc Thăng Trang Viên, một khu biệt thự cách xa nội thành.

Từ 5 giờ sáng, khách mời đã bắt đầu đến dự, suốt cả ngày, trên bầu trời khu trang viên luôn xuất hiện những loại phù thuyền đủ kiểu dáng.

Thẩm Hàn mặc một bộ lễ phục quân đội màu đen, trước ngực là dải lụa kim sắc, trông vừa hoa lệ vừa nghiêm trang.

Khuôn mặt cương nghị cùng bộ đồng phục được cắt may khéo léo càng làm tôn lên dáng người thon dài của nàng.

Tóc dài được búi gọn trong mũ quân đội, gương mặt hiện rõ từng đường nét tinh tế, vừa mạnh mẽ vừa mang nét dịu dàng như ngọc.

Công tác an ninh yến hội do binh lính và lực lượng đặc biệt phụ trách. Đội hộ vệ riêng của nữ đế cũng được mời tham gia với tư cách khách mời đặc biệt.

So với các khách quý khác, thân phận của họ đặc biệt hơn nhiều.

Vì vậy, toàn bộ đội viên đều mặc quân lễ phục thống nhất, tuân thủ kỷ luật nghiêm khắc hơn hẳn người khác.

8 giờ tối, tiệc chính thức bắt đầu.

Thẩm Hàn dẫn các đội viên bước vào hội trường.

Mỗi người đều có diện mạo xuất chúng, khí chất đặc biệt, vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt.

Tuy nhiên, sự chú ý cũng nhanh chóng phân tán bởi đêm nay quy tụ quá nhiều nhân vật lớn và tinh anh.

"Được rồi, mọi người tản ra đi chơi đi. Hôm nay là sinh nhật nữ quân, không phải đến làm nhiệm vụ đâu."

"Chỉ cần chú ý một chút là được. Mặc quân phục như thế này, ai cũng biết thân phận chúng ta rồi. Đừng để mất mặt nữ quân, đừng để mất mặt Liên Bang."

Thẩm Hàn căn dặn ngắn gọn vài câu, sau đó để các đồng đội tự do tản ra.

Chỉ có Ninh Hi và Mã Hạo Vũ vẫn ở lại bên cạnh nàng.

Ninh Hi đảo mắt xung quanh, xác nhận không ai đang chú ý, rồi cười khẽ nói: "Lão đại, dạo này càng ngày càng giống bạn lữ của nữ quân, khí chất đúng chuẩn luôn!"

Mã Hạo Vũ cũng tò mò hỏi: "Lễ vật tặng chưa? Bệ hạ có thích không?"

"Còn chưa kịp đưa. Hôm nay nàng bận suốt, lại luôn có người đi theo. Ta vẫn chưa có cơ hội ở riêng với nàng."

"Chắc phải đợi sau khi tiệc kết thúc, tìm chỗ riêng rồi mới tặng được."

Thẩm Hàn vừa nói, vừa đưa tay vỗ nhẹ lên bên trong áo.

Ở đó có một chiếc hộp dài hình dạng cây bút, bên trong là cây bút máy do nàng tự tay mài giũa dành tặng Cố Quân Uyển.

Khi ba người đang nói chuyện, bất ngờ một nhóm khách không mời mà đến đi ngang qua đại sảnh lộng lẫy, tiến thẳng về phía Thẩm Hàn.

Mã Hạo Vũ vừa nhìn vào đại sảnh đã nhận ra sự bất thường từ nhóm người đó.

Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão đại, có 'khách nhân' đang đi thẳng về phía ngươi, ngươi nhìn thử xem có nhận ra ai không?"

Nghe vậy, Thẩm Hàn và Ninh Hi đồng thời nghiêng người nhìn.

Phía trước là 12 người, nam nữ đều có, tuổi chừng 25, có vẻ như là con cháu theo các bậc cha chú đến tham dự yến hội.

Khi nhìn rõ một người trong số đó, Thẩm Hàn lập tức nhíu mày.

'Là Tào Tử Khôn, cái tên tiểu bạch kiểm vẫn luôn nhớ thương Quân Uyển!'

Lần trước ở khách sạn Bạch Lộ, Thẩm Hàn từng gặp hắn và ấn tượng sâu sắc.

Hôm nay hắn lại dẫn theo một nhóm người đi tới, rõ ràng là muốn trả đũa chuyện lần trước.

Thẩm Hàn cong môi cười nhạt, hạ giọng chỉ để ba người nghe được mà nói:

"Người kia bên phải, dáng hơi nữ tính là Tào Tử Khôn, con trai cựu bộ trưởng tài chính. Nhờ có công trong chiến dịch thu phục miền Bắc nên không bị Quân Uyển xử lý. Một con cáo già."

"Tào Tử Khôn là kẻ mê mẩn Quân Uyển, mấy tên Alpha đi cùng hắn chắc cũng thế. Chắc chắn chúng đến gây chuyện."

Ninh Hi tò mò hỏi: "Nhưng sao hắn lại nhắm vào ngươi? Mối quan hệ giữa ngươi và nữ quân kín đáo như vậy mà?"

Thẩm Hàn đáp: "Hắn không biết gì về tình yêu của bọn ta. Chỉ là có lần ta đuổi hắn khỏi bên cạnh Quân Uyển, chắc từ đó ghi hận trong lòng."

Quả nhiên đúng như dự đoán của Thẩm Hàn.

Tào Tử Khôn mỗi lần nhớ lại cảnh mình đến khách sạn Bạch Lộ đưa tin cho Cố Quân Uyển liền thấy tức đến đau răng.

Sau khi về nhà, hắn càng nghĩ càng tức.

'Cái tên hộ vệ kia thế mà dám bảo Hứa đặc trợ đuổi ta đi! Nghĩ mình là ai chứ!'

'Chỉ là vệ sĩ bên cạnh nữ thần, mà tưởng mình ghê gớm lắm!'

Hắn biết đội hộ vệ cũng sẽ đến dự tiệc tối nay.

Chiều nay, hắn đã lan truyền đủ loại tin đồn với đám Alpha cùng theo đuổi nữ quân, nhằm gây mâu thuẫn.

"Này, đội trưởng đội hộ vệ luôn lợi dụng việc làm mà cố tình tiếp cận nữ quân, mùa hè trước khi đi thị sát khu ổ chuột, nữ quân dính bùn, cô ta còn cõng đi! Cố tình đi chậm như thế!"

"Chưa hết! Có lần cô ta hộ tống nữ quân về cung, vậy mà vừa làm việc vừa chơi điện thoại! Chẳng coi an toàn của nữ quân ra gì!"

Cả đám tình địch tức nổ mắt!

Nữ quân mà bị đối xử như vậy sao? Không thể tha thứ!

Ngay khi nhìn thấy Thẩm Hàn, Tào Tử Khôn lập tức dẫn người bước tới.

Dù bình thường bọn họ chướng mắt nhau, nhưng hôm nay vì chung kẻ thù, cả đám lập tức hợp lực.

Hội trường đông đúc, không ai chú ý mấy chuyện lặt vặt của đám trẻ.

Chỉ cần không gây rối lớn, sẽ không bị coi là thất lễ.

Nhóm người của Tào Tử Khôn hừng hực khí thế, nhưng khi đến gần Thẩm Hàn, lại vô thức cảm thấy sợ hãi.

Ba người mặc quân lễ phục, khí thế áp đảo.

Đặc biệt là Thẩm Hàn, thoạt nhìn ôn hòa, nhưng ánh mắt dưới vành nón lại sắc như dao.

Nhớ lại lời đồn cô từng bắn hạ nguyên một đội phỉ binh trong rừng, ai nấy đều rùng mình.

Cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm khiến lông tơ trên tay cổ họng họ dựng đứng.

Tào Tử Khôn cố lấy lại bình tĩnh, khẽ khụ một tiếng, gượng gạo lên tiếng: "Thẩm đội trưởng!"

Câu nói đó khiến những người đi theo hắn cũng bừng tỉnh.

Thẩm Hàn thu ánh mắt lại, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Dù bị gây chuyện, nàng không muốn phá hỏng không khí buổi tiệc sinh nhật của vợ mình.

Đã bớt sợ, Tào Tử Khôn lấy lại chút tự tin.

Hắn nói thẳng: "Thẩm đội trưởng, chúng tôi đến không phải để gây sự..."

Chưa nói hết câu, đã bị Mã Hạo Vũ cắt ngang: "Gây sự? Mấy người dám chắc? Mặt mũi mấy người nhìn còn chẳng dám ngẩng lên kìa."

Tào Tử Khôn liếc Mã Hạo Vũ một cái, không thèm chấp, rồi tiếp tục quay sang Thẩm Hàn:

"Hy vọng cô có thể giữ đúng bổn phận và trách nhiệm, tận trung với công việc vì bệ hạ, đừng làm việc ngoài phận sự."

Hắn vốn định nói những lời đe doạ hay mỉa mai, nhưng dưới áp lực của Thẩm Hàn, không dám buông lời ác, đành đổi sang giọng đạo đức giả.

Dưới danh nghĩa 'góp ý', dù Thẩm Hàn có phản bác cũng coi như hắn chiếm thế thượng phong.

Thẩm Hàn suy nghĩ một lát, rồi bình tĩnh đáp:

"Cách anh vừa nói chuyện ấy... rất giống mấy người dán miếng dán màn hình điện thoại ở ga tàu điện ngầm."

Tào Tử Khôn: "???"

Ninh Hi: "Phốc!"

Mã Hạo Vũ: "Pháp sư màng dán cao cấp?"

Cả nhóm Alpha đi theo Tào Tử Khôn sắc mặt đều méo mó.

Bọn họ muốn cười mà không dám.

Tào Tử Khôn mặt tái mét.

Đúng lúc hắn đang nghĩ cách phản pháo thì hội trường đột nhiên xôn xao.

Nữ quân – nhân vật chính của buổi tiệc, đến rồi!

Hội trường rộng lớn, treo đầy đèn thủy tinh lấp lánh như ngân hà.

Dưới ánh đèn, Cố Quân Uyển mặc váy trắng, cùng Đường Ngữ Tài sánh bước tiến vào.

Tóc nàng búi nhẹ, cổ trắng dài đeo chuỗi ngọc trai, không cần hoa tai hay nhẫn vẫn toát lên vẻ cao quý, khiến tim người nhìn như loạn nhịp.

Đôi tay nàng đeo găng trắng, bước đi nhẹ nhàng, kéo theo ánh nhìn của toàn bộ hội trường.

Cố Quân Uyển dịu dàng khoác tay mẹ Alpha, khẽ gật đầu chào mọi người – như một mỹ nhân bước ra từ tranh lụa cổ điển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl