
Chương 101 - 102
Chương 101
Lối vào tầng hầm ngầm được giấu ngay dưới một cái quầy trưng bày.
Cái quầy trưng bày này nhìn có vẻ to lớn, nhưng trọng lượng lại khá nhẹ.
Thẩm Hàn sau khi đẩy nó sang một bên, liền cẩn thận kiểm tra kỹ mặt đất.
"Lối vào thông đạo rất sạch sẽ, cho thấy có người thường xuyên ra vào hoặc là thường xuyên dọn dẹp. Lúc nãy ta đã nghe ngóng, xác định bên trong tầng hầm không có tiếng người nói chuyện hay tiếng bước chân."
"Này Mã Hạo Vũ, cậu đến đâu rồi?"
Từ thiết bị liên lạc vang lên giọng nói trầm thấp của đặc công vóc dáng nhỏ: "Sắp vào được phòng chứa đồ."
Thẩm Hàn không nói thêm gì nữa, từ túi đựng súng rút ra một khẩu súng lục gắn ống giảm thanh cùng thang gấp, sau đó yên lặng chờ đồng đội tiếp cận.
Không ai biết tình hình bên trong tầng hầm sẽ như thế nào.
Có thể là nơi mà đội nữ quân đang dốc sức tìm kiếm bằng chứng.
Cũng có thể là một nơi chất chứa hiểm nguy có thể đe dọa đến mạng sống.
Trong khoảnh khắc tin tức truyền về và an ninh được siết chặt, tất cả các thành viên tham gia hành động như đều có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của Thẩm Hàn.
Giữa không gian im lặng, giọng của Cố Quân Uyển vang lên nhẹ nhàng bên tai mọi người: "Thẩm Hàn, chú ý an toàn."
Khóe miệng Thẩm Hàn hơi nhếch lên, dùng giọng trầm ổn đầy kiên định đáp lại: "Tuân mệnh, nữ quân của ta."
Hứa Chiêu: "!!!"
Thẩm cẩu tử hôm nay thật biết tranh thủ!
Lúc này Mã Hạo Vũ vừa đặt chân vào phòng chứa đồ: "!!!"
Mình có nên chậm lại ba giây rồi hãy vào không?
Dù trong lòng là vậy, nhưng đặc công vóc dáng nhỏ vẫn không hề trì hoãn chút nào trong hành động.
Sau khi ra hiệu chiến thuật với đồng đội, Thẩm Hàn lặng lẽ mở tấm ván gỗ che lối vào, tay cầm súng chui xuống thông đạo.
Trước mắt cô là một cầu thang dẫn xuống bên dưới, dài khoảng hai mét.
Cuối cầu thang là một khúc cua, từ đó hắt ra ánh sáng yếu ớt như đom đóm, mờ nhạt, mong manh tựa như ánh sáng đang run rẩy.
Thẩm Hàn siết chặt sống lưng, quãng đường chỉ vài mét ngắn ngủi mà lại khiến cô có cảm giác như đã đi rất lâu.
Đối mặt với điều chưa biết, con người luôn sinh ra bản năng lo lắng và bất an – ngay cả Alpha đỉnh cấp cũng không ngoại lệ.
Sau khi đi hết hai đoạn thông đạo, Thẩm Hàn cuối cùng cũng bước vào không gian chính của tầng hầm, và tất cả mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Trước mặt họ là một căn phòng ngủ khoảng 15 mét vuông.
Một chiếc giường đôi đơn giản chiếm hơn nửa diện tích phòng.
Trên giường có một người đang nằm, bên cạnh là thiết bị giám sát sinh mệnh và một vài máy móc chữa trị nhỏ.
Từ một góc phòng, máy phát điện dự phòng phát ra tiếng "rì rì" đều đặn.
Nguồn điện không chỉ cấp cho đèn bàn và máy sưởi, mà còn vận hành các thiết bị y tế.
Thẩm Hàn bắt đầu bước tới gần giường và nhỏ giọng báo cáo: "Trong tầng hầm chỉ có người bệnh đang nằm trên giường này. Mã Hạo Vũ, xuống kiểm tra xem ở đây có hệ thống theo dõi nào không."
Khi Thẩm Hàn tới gần mép giường, cô giật mình vì người nằm trên giường đang mở mắt nhìn thẳng vào mình – da đầu cô lập tức tê rần.
Đó là một phụ nữ lớn tuổi, không đeo mặt nạ dưỡng khí, da tái nhợt, mắt hõm sâu.
Cộng thêm không gian xung quanh, hình ảnh này khiến người ta cảm thấy rờn rợn và u ám.
Lúc Mã Hạo Vũ bắt đầu kiểm tra trong phòng, thì giọng nói hơi nghi hoặc của Cố Quân Uyển vang lên qua kênh liên lạc: "Thẩm Hàn, nhìn kỹ khuôn mặt người đó."
"Hứa Chiêu, ngay lập tức liên hệ bí mật với bệnh viện quân khu số hai của Liên Bang, lấy toàn bộ hồ sơ bệnh án của Trương Kỳ, vợ Lý Kiến Nghiệp."
Sau khi ra lệnh xong, ánh mắt Cố Quân Uyển trên màn hình chiếu trở nên nghiêm trọng hơn.
Dù khác biệt với hình ảnh trong trí nhớ, nhưng cô vẫn nhận ra người phụ nữ nằm trên giường – đây mới là Trương Kỳ thật sự!
Vợ của Lý Kiến Nghiệp.
"Thì ra vụ 'kỳ tích y học' vài năm trước chỉ là một vở kịch do Lý Kiến Nghiệp cùng người vợ giả của hắn dựng lên."
"Trương Kỳ thật sự không hề hồi phục, mà bị họ nhốt ở tầng hầm, sống nhờ dịch dinh dưỡng."
"Nhưng... có điều này chưa thể lý giải – vì sao họ phải làm vậy?"
Khi Cố Quân Uyển đang nhanh chóng tìm lại ký ức, bỗng thấy mắt Trương Kỳ chuyển động rất nhẹ.
Đôi mắt vàng kim của Cố Quân Uyển lóe sáng, lập tức nói: "Đối phương đang ở trạng thái ý thức thấp nhất, có thể vẫn cảm nhận được xung quanh."
"Thẩm Hàn, để cô ấy nghe thấy giọng ta!"
Trong tầng hầm, Thẩm Hàn xác nhận không có thiết bị theo dõi, liền tháo tai nghe, tăng âm lượng rồi đặt trước tai Trương Kỳ.
"Dì Trương, cháu là cháu gái của Cố Phương, Cố Quân Uyển."
"Nếu dì nghe được lời cháu, xin hãy chuyển động mắt lên xuống."
Lời nói vừa dứt, cả phòng lập tức nín thở.
Khi thấy Trương Kỳ phản ứng bằng hành động, trong lòng mọi người như trút được gánh nặng.
5 phút tiếp theo, Cố Quân Uyển bắt đầu đặt câu hỏi.
Từng câu đều súc tích, đi đúng trọng tâm, chỉ cần trả lời "có" hoặc "không" là đủ.
Cuộc đối thoại kỳ lạ này khiến tất cả người nghe đều rợn tóc gáy.
"Lý Kiến Nghiệp là người nội quốc sao?"
"Có."
"Hắn có năng lực ảnh hưởng hoặc khống chế người khác tạm thời không?"
"Có."
"Trạng thái hiện tại của dì là do hắn gây ra? Bên cạnh hắn có kẻ giả mạo làm vợ dì đúng không?"
Trương Kỳ lần này không trả lời ngay.
Bà nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi mới từ từ gật đầu bằng ánh mắt.
"Đúng vậy!"
Lúc này Thẩm Hàn nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Không còn nhiều thời gian."
Cố Quân Uyển suy nghĩ một lát, hỏi câu cuối: "Nếu bây giờ bắt Lý Kiến Nghiệp, có vấn đề gì không?"
Một số người nghe xong còn chưa hiểu vì sao lại hỏi người bệnh câu này.
Nhưng phản ứng của Trương Kỳ lại cực kỳ mãnh liệt – mắt bà chuyển động mạnh mẽ, biểu thị "có!"
Đôi mắt vẩn đục hiện rõ sự lo lắng.
Thấy vậy, Thẩm Hàn vội nói: "Cháu biết đọc khẩu hình. Dì có thể truyền đạt thông tin quan trọng bằng cách mấp máy môi không?"
Nói rồi, cô ra hiệu cho Mã Hạo Vũ đến hỗ trợ.
Sau một hồi nỗ lực, hai người cuối cùng cũng hiểu được ý của Trương Kỳ muốn truyền đạt:
Khu biệt thự có giấu bom!
Sau khi xác nhận đã xóa toàn bộ dấu vết, Thẩm Hàn chuẩn bị cùng Mã Hạo Vũ rút lui.
Trước khi rời đi, cô đứng nghiêm trước giường, dành cho người phụ nữ từng chiến đấu nơi sa trường một cái quân lễ trang nghiêm.
"Cảm ơn dì đã kiên trì đến giờ phút này! Không lâu nữa thôi, dì sẽ được thấy ánh sáng của thắng lợi!"
Việc điều tra nơi ở của Lý Kiến Nghiệp thu được kết quả lớn, khiến cả đội như nhìn thấy ánh sáng sau mây mù.
Nhưng việc đối phó và tấn công tiếp theo lại là một bài toán nan giải.
Khi Thẩm Hàn và cả đội quay lại khách sạn Bạch Lộ, cô lập tức đến phòng chỉ huy tạm thời của Cố Quân Uyển.
Sau khi từng tổ báo cáo xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nữ quân của họ.
Cố Quân Uyển mặt trầm lặng, ánh mắt sắc như bão tố.
Sau khi tổng hợp lại toàn bộ thông tin trong đầu, cô lập tức ra lệnh:
"Hứa Chiêu, liên hệ ngay với tổ xử lý chất nổ, chờ chỉ thị."
"Ninh Hi, dẫn đội chiến thuật theo dõi vợ chồng Lý Kiến Nghiệp trong mọi điều kiện thời tiết."
"......"
Từng tổ lần lượt nhận lệnh rời đi.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Cố Quân Uyển và Thẩm Hàn.
Không còn ai xung quanh, nữ quân vẫn còn nghiêm nghị phút trước, phút sau đã bước tới ôm lấy Alpha của mình.
Cố Quân Uyển hôm nay mang giày cao gót 7 phân, chiều cao gần bằng Thẩm Hàn.
Cộng thêm bộ vest màu sẫm khiến cô có vẻ mạnh mẽ, nhưng Thẩm Hàn lại cảm nhận được sự mềm yếu sâu kín trong cô.
Cô siết chặt vòng tay ôm Omega của mình, hôn nhẹ lên tóc đen bên tai nàng, dịu dàng nói:
"Đừng lo, những sắp xếp vừa rồi của em đã rất chu đáo rồi."
"Đây là khu trực thuộc miền Bắc, thân phận chúng ta với nhiều người cầm quyền vốn đã nhạy cảm, nếu mạnh tay thì sẽ bị trói buộc."
Cố Quân Uyển chôn đầu vào cổ Alpha, giọng trầm thấp:
"Thật không ngờ, kẻ giả mạo lại có thể cắm rễ sâu đến vậy ở hậu phương!"
"Nhiều năm qua, cả mẹ và em đều sống ngay dưới ánh đèn mà không hay biết."
Thẩm Hàn xót xa, bế cô lên rồi ngồi xuống ghế, để nàng ngồi nghiêng trên đùi mình.
"Đối phương giấu mình quá kỹ, âm thầm bố trí suốt bao năm. Có thể bắt được hắn đã là điều không dễ dàng rồi."
Sau đó, Thẩm Hàn hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Về hành động bắt giữ sắp tới, em định làm thế nào?"
Cố Quân Uyển ôm chặt cổ Alpha, dịu dàng nói: "Chuyện này em không thể làm một mình, phải có sự phối hợp của Cố Vũ Vi."
Thẩm Hàn gật đầu đồng tình.
Bởi xét theo thân phận, hiện tại Cố Vũ Vi mới là người lãnh đạo tối cao khu miền Bắc.
Nếu không có lệnh của chị ấy, mọi yêu cầu điều động của Cố Quân Uyển đều sẽ khó triển khai.
......
Sau khi hai chị em bàn bạc xong, Cố Quân Uyển nhanh chóng lập kế hoạch bắt giữ.
Dù trong lòng có chút không vui, Cố Vũ Vi cuối cùng vẫn đồng ý phối hợp.
Lý Kiến Nghiệp đã đặt bom ở khu biệt thự nơi nghỉ hưu, nhưng vị trí, số lượng và cơ chế kích nổ đều không rõ.
Bắt hắn bừa bãi chẳng khác nào đẩy mạng sống nhiều người vô tội vào vòng nguy hiểm.
Do đó, vấn đề lớn nhất hiện tại chính là làm sao tháo gỡ và vô hiệu hóa bom một cách an toàn.
Cố Quân Uyển đề xuất một biện pháp đơn giản mà hiệu quả:
"Điệu hổ ly sơn", đồng thời bí mật sơ tán toàn bộ người trong khu biệt thự.
Cách này tuy có thể làm rò rỉ thông tin, nhưng Cố Quân Uyển không còn lựa chọn nào khác.
Cả hai bên đang chạy đua từng giây một.
Nếu giành đi trước, cô sẽ nắm được phần lớn quyền chủ động.
Còn nếu để địch ra tay trước, mọi người sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khôn lường – không thể so sánh nổi với hiện tại.
Chương 102
Buổi chiều ba giờ, Lý Kiến Nghiệp và vợ về đến Đệ Nhất Khu Nhà Hưu Dưỡng.
'Trương Kỳ' ôm một bó hoa cúc nhỏ rực rỡ đặt trên đùi. Cô nâng nhẹ những cành hoa bằng đôi tay, không để cánh mỏng manh ấy bị gió lạnh làm tổn thương.
Lý Kiến Nghiệp nhẹ nhàng đẩy xe lăn phía sau cô, thỉnh thoảng đưa tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ bị gió thổi lệch cho 'thê tử'.
Bên cạnh họ là một thanh niên trẻ tuổi có gương mặt hiền hậu, tay cầm một hộp dụng cụ và chậu hoa trồng đất.
Anh chàng trông khoảng hai mươi lăm tuổi, mặt tròn, môi trên dày, mỗi khi cười đều toát ra vẻ thật thà, dễ mến.
Khi ba người họ vừa về tới, hàng xóm xung quanh từ xa đã hồ hởi gọi với lại:
"Lão lớp trưởng về rồi! Trong cái viện này, chỉ có lão lớp trưởng là sống khỏe mạnh nhất!"
"Không chỉ sống khỏe mạnh, mà tình cảm vợ chồng còn mặn nồng! Mọi người phải học tập mới được! Nhìn xem, Tiểu Kỳ tinh thần tốt lắm, càng ngày càng trẻ ra ấy chứ!"
"Trịnh Tường đúng là đứa nhỏ hiếu thảo! Được nghỉ cũng không quên về giúp đỡ sư phụ, sư mẫu."
"......"
Lý Kiến Nghiệp mỉm cười đáp lại từng người, gật đầu thân thiện.
"Các bác sao lại tụ ngoài này thế? Gió hôm nay lớn lắm mà, không thấy lạnh sao?"
Một ông cụ mặc áo bông, đội mũ lông đáp: "Hồi nãy tủ điện chập cháy, giống y tháng trước, điện vừa mới được sửa xong."
"Bọn tôi vẫn chưa chơi xong ván cờ, Kiến Nghiệp có muốn chơi một ván không?"
Lý Kiến Nghiệp xua tay: "Không được, hôm nay Tiểu Kỳ thấy không khỏe, tôi phải về nấu cho cô ấy chút canh gừng, phòng cảm lạnh."
Lời nói vừa dứt đã khiến cả đám hàng xóm trầm trồ ngưỡng mộ.
Sau khi vào nhà, Lý Kiến Nghiệp lập tức thu lại nụ cười.
Ông đảo mắt một vòng quanh sân, kiểm tra kỹ từng chậu cảnh, xác nhận mọi thứ vẫn y nguyên như khi rời đi, mới bắt đầu ra lệnh bằng giọng thấp:
"Hai người chia nhau hành động. Chuột Đen, kiểm tra tường rào xem có dấu vết ai leo qua."
"Con Mối, vào nhà kiểm tra bằng thiết bị dò xem có thiết bị theo dõi nào bị gắn lén không."
Trịnh Tường lập tức làm theo, bước nhanh đến góc sân tra xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.
'Trương Kỳ' lúc này cũng đứng dậy khỏi xe lăn, chạy thẳng vào phòng ngủ lấy dụng cụ.
Lý Kiến Nghiệp vào thư phòng, bật máy tính kiểm tra tình hình giám sát.
Không khí căng thẳng kéo dài hơn nửa giờ.
Sau khi xác nhận không phát hiện gì bất thường, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Tường cúi người chào sâu 90 độ trước mặt Lý Kiến Nghiệp: "Lão sư, vậy con xin phép rời đi trước."
Giả thê tử 'Trương Kỳ' đưa tách trà nóng cho Lý Kiến Nghiệp, thấy ông không nói gì thêm liền quay vào bếp.
Lý Kiến Nghiệp đặt tách trà sang bên, đi ra sân, nhặt lại bông cúc nhỏ rơi lúc Con Mối kiểm tra.
Ông nhẹ nhàng lau sạch lớp bùn dính trên cánh hoa, sau đó đi về phía phòng chứa đồ.
Trong tầng hầm.
Trương Kỳ đang nằm yên trên giường, trông yếu ớt như đang ngủ say, hoàn toàn không phản ứng.
Lý Kiến Nghiệp ngồi nghiêng mép giường, đưa tay vuốt trán vợ: "Gió hôm nay lớn quá, mấy bông cúc em thích bị thổi nát hết, chỉ hái được một bó nhỏ thôi."
"À đúng rồi, khu rừng ngày trước mình từng đi giờ đang được quy hoạch. Vài năm nữa, nơi đó sẽ thành khu tham quan đấy."
Nói chuyện một lúc, Lý Kiến Nghiệp nhẹ nhàng bế Trương Kỳ sang xe lăn, giúp cô mát xa toàn thân, vừa làm vừa kể chuyện mình đã nghe thấy, nhìn thấy bên ngoài.
Một lúc lâu sau, có tiếng gọi từ cửa tầng hầm:
"Trưởng quan, có điện thoại, là người bạn làm vườn của ngài gọi đến."
"Biết rồi, ta ra ngay."
"Ngươi ở lại, tiếp tục mát xa cho cô ấy."
Con Mối là mật danh, tên thật của cô đã bị xóa bỏ.
Trước khi Trương Kỳ gặp chuyện, cô từng là học viên yêu thích nghệ thuật bonsai, thường tới biệt thự giúp đỡ.
Sau đó, với người ngoài, cô là kẻ tỉnh lại kỳ diệu nhờ tình yêu, nhưng thực chất là công cụ hành động đắc lực của Lý Kiến Nghiệp.
Dưới thân phận nữ chủ nhân biệt thự, cô có thể tự do ra vào thư phòng, duy chỉ không được tự ý bước chân vào tầng hầm của Trương Kỳ.
Sau khi Lý Kiến Nghiệp rời đi, Con Mối nghiêm túc hoàn thành mệnh lệnh.
Thủ pháp mát xa của cô còn thuần thục hơn cả Lý Kiến Nghiệp, nhưng lời cô nói ra thì lạnh lẽo như gió đông cắt da:
"Vài hôm trước ta cùng trưởng quan tới khách sạn Bạch Lộ tặng chậu hoa cho nữ quân, chính là cô gái mà ngài từng rất thích."
"Tính cách cô ta và bà ngoại rất giống, đều là người mạng lớn. Trưởng quan đã dàn xếp vài trận sát cục, nhưng không lần nào khiến cô ta chết."
"Còn có tin tức tốt: hơn một năm nay, có lượng tiền lớn từ Liên Bang chuyển sang Doanh Quốc."
"Ngài còn nhớ chiến hữu cũ Trương A Di không? Con trai bà ta nghiện cờ bạc, bán hết nhà. Bà vì con trả nợ, phải đi làm ở tuổi già. Nửa tháng trước, bà bị xe đâm chết lúc tan ca rạng sáng. Trưởng quan có đưa ta đến dự tang lễ."
Nửa giờ trôi qua, Con Mối đặt Trương Kỳ nằm lại ngay ngắn trên giường rồi mỉm cười rời tầng hầm.
Trong căn phòng tối, hương hoa cúc nhè nhẹ lan tỏa. Trương Kỳ vẫn nhắm mắt, thở đều.
Chỉ đến khi nghe tiếng cửa tầng hầm đóng lại, một hàng lệ mới lặng lẽ chảy từ khóe mắt, thấm ướt tóc và gối.
......
Sau khi nghe điện thoại của người bạn làm vườn, Lý Kiến Nghiệp không nói một lời.
Ông có cảm giác bất an dù không rõ nguyên do.
Bạn ông nói hoa trong vườn bị chết hàng loạt, muốn nhờ ông đến xem. Giọng nói gấp gáp, lời lẽ rối rắm, cả hai còn cắt video trò chuyện trên đường.
Cuối cùng ông đồng ý giúp, nhưng lùi thời gian lại một ngày, hẹn gặp vào hôm sau.
Sáng hôm sau.
Sau khi thức dậy, Lý Kiến Nghiệp nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra từ lần gặp Cố Quân Uyển, cảm thấy quá trùng hợp.
Trưa hôm đó, ông giao cho Chuột Đen nhiệm vụ:
"Liên hệ Trần Nhất Hòa và Tôn Tương Long, bảo họ chuẩn bị 2 triệu tiền mặt và thông tin giao dịch 200 triệu trên nền tảng BE-q. Trước 10 giờ tối nay nhất định phải đưa cho ngươi!"
Chiều 4 giờ.
Cố Quân Uyển nhận được tin: Trần Nhất Hòa và Tôn Tương Long sẽ gặp người lạ tại trang viên Ngọc Thăng.
Vì cả hai là quan chức cấp cao, Cố Quân Uyển không thể trực tiếp bắt giữ nếu không có chứng cứ xác đáng. Cô cũng không thể báo cho Cố Vũ Vi, vì hai người kia là công thần trong cuộc chính biến và hiện là nhân vật có quyền ở Bắc Bộ.
Chỉ cần có sơ suất, tin lộ ra, hậu quả sẽ rất lớn.
May mắn thay, trang viên Ngọc Thăng thuộc sở hữu của Dịch Hách – người không bao giờ ngần ngại khi liên quan đến Cố Thiên Thu.
Ngày mai mới là thời điểm hành động bắt giữ Lý Kiến Nghiệp, do Cố Vũ Vi phụ trách chính. Tối nay, Cố Quân Uyển có thể rảnh tay ở lại khách sạn chỉ huy từ xa.
Dù bình tĩnh ra lệnh, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng.
"Mã Hạo Vũ và Giang Tâm Duyệt giả làm nhân viên phục vụ trong trang viên, xác định xem nhóm kia có thức tỉnh giả không."
"Thẩm Hàn và các Alpha cao cấp khác ẩn nấp, theo dõi các nhân vật chính, ghi lại bằng chứng là nhiệm vụ then chốt."
Nghe xong mệnh lệnh cuối cùng, cả đội do Thẩm Hàn dẫn đầu đứng nghiêm, chào quân lễ.
Trang viên cách 60 km, cấm mọi phương tiện bay, nên đội dùng phương tiện mặt đất.
"Tất cả đội viên nghe lệnh, theo tôi xuất phát!"
Thẩm Hàn ra lệnh dứt khoát, dẫn nhóm rời phòng chỉ huy.
Hứa Chiêu nhìn theo từng người mặc đồ thường phục nối đuôi nhau ra ngoài. Cuối cùng là Thẩm Hàn, nhưng cô không đóng cửa.
Hứa Chiêu bước lại định đóng cửa thì một bàn tay trắng thon dài chặn lại.
Cô mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Thẩm Hàn quay lại, não trống rỗng.
Thẩm Hàn ra hiệu im lặng, lẻn vào trong, đi nhanh tới chỗ Cố Quân Uyển.
Thấy Thẩm Hàn quay lại, Cố Quân Uyển cũng tò mò:
"Có chuyện gì sao?"
Không trả lời, Thẩm Hàn ôm lấy cô, đưa vào phòng ngủ, đóng cửa cái "phanh!"
Hứa Chiêu nghe tiếng đóng cửa lớn, mặt đỏ bừng, lo rằng Alpha kia đang muốn "ăn đậu hũ" nữ quân giữa lúc khẩn cấp.
Cô vội tháo kính, lấy tay quạt mát hạ nhiệt.
Trong phòng, Thẩm Hàn không tiến lại giường mà đặt Omega lên cửa gỗ, tìm đúng bờ môi kia và hôn lên đầy dịu dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro