
Chương 7
Nhậm Khinh Thu đứng chắp tay sau lưng ở phía trước, ánh mắt hờ hững dừng lại nơi cổ áo của Bạch Dư Hi.
Người đứng trước mặt nàng mặc bộ chế phục chỉnh tề. Dưới lớp đồng phục là một chiếc áo len cổ cao màu đen, ôm sát đến tận cổ. Chiếc áo vừa đủ che đi làn da trắng như tuyết, lại vừa khiến người ta có cảm giác nàng đang giấu đi điều gì đó, che chắn kín đáo đến mức cả gió cũng không lọt. Điều này khiến Nhậm Khinh Thu đặc biệt chú ý.
Bạch Dư Hi liếc nhìn vào nốt ruồi ở dưới mắt trái của Nhậm Khinh Thu, trầm mặc vài giây rồi lạnh lùng nói:
"Ngươi biết mình đã làm sai gì chưa?"
Nhậm Khinh Thu nâng mắt lên, liếc về phía cổ Bạch Dư Hi, như thể đang cố ngửi lại mùi hương hoa chanh nhè nhẹ còn lưu lại từ tối qua, tỏa ra từ cơ thể Omega đối diện.
"A? Ta..."
Suýt nữa Nhậm Khinh Thu đã bật ra câu "Đánh dấu ngươi" nhưng vừa liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Dư Hi, nàng vội ho nhẹ một tiếng rồi đổi giọng:
"Đến muộn sao?"
Dáng vẻ của Nhậm Khinh Thu thực sự rất nổi bật — mắt đào hoa, nốt ruồi ở khóe mắt, thêm vào đó là tư thế đứng không xương, lười nhác như thể vừa đến đây để ăn sáng.
Nhìn bộ dạng đó, nghe giọng nói lề mề kia, Bạch Dư Hi cảm thấy bản thân sắp hết kiên nhẫn.
"Hóa ra ngươi cũng biết 'đến muộn' là gì."
Bạch Dư Hi nhíu mày.
"Ôi, biết chứ."
Nhậm Khinh Thu cười tươi rói.
Lần này không chỉ Tạ Phi Ngư mà cả những học sinh ngồi hàng trên cũng quay lại nhìn nàng. Gan của Nhậm Khinh Thu đúng là quá lớn, lời Bạch thủ tịch rõ ràng là mỉa mai, vậy mà vào tai người này lại như thể lời khen ngợi khiêm nhường.
"Không cần cợt nhả với ta."
Quả nhiên, giọng nói của Bạch Dư Hi lập tức trở nên nghiêm khắc, bắt đầu thẳng thắn phê bình:
"Nơi này không phải chỗ để ngươi đến muộn mười phút rồi hời hợt chào hỏi là có thể xí xóa. Cũng không phải nơi ngươi chỉ cần nói một câu 'đến muộn' là có thể qua chuyện!"
"Chúng ta đang đứng trong hàng ngũ những người ưu tú nhất – tương lai là một trong trăm người được chọn! Nếu ngươi không có tâm để nghiêm túc huấn luyện, vậy thì nên rời khỏi từ sớm!"
Nhưng những lời nói nghiêm khắc của Bạch Dư Hi dường như vẫn không thể khiến Nhậm Khinh Thu tập trung. Nàng cứ mải mê nhìn vào phần cổ của Bạch Dư Hi...
"Ngươi đang nghe đấy chứ?"
Bạch Dư Hi hỏi.
"Ừm, nghe đây."
Nhậm Khinh Thu thản nhiên đáp, chẳng có chút cảm giác bản thân đang bị phê bình.
Chữ "Ừ" nhẹ hều của nàng khiến không ít bạn học phía trước lén lút liếc nhìn Bạch Dư Hi, biểu cảm người nào cũng khác nhau.
Trong trường này, chế độ đẳng cấp rất nghiêm ngặt: cấp bậc, niên khóa, chức vụ đều được tôn trọng tuyệt đối. Ngay cả khi thân thiết, nếu người kia là tiền bối, thì lời lẽ cũng phải giữ sự kính trọng.
Nhậm Khinh Thu là học sinh năm nhất, lẽ ra phải thể hiện thái độ phục tùng với tiền bối, đặc biệt khi Bạch Dư Hi hiện tại còn là giáo quan của lớp. Không ai dám vô tư "Ừ" một tiếng như nàng ta.
Tất cả mọi người đều nghĩ, lần này Bạch thủ tịch nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng không. Bạch Dư Hi chỉ trầm mặt, rồi quay đầu nhìn thẳng vào mắt Nhậm Khinh Thu vài giây.
Không nói thêm lời nào, nàng nhìn sang hướng khác, chỉnh lại áo len rồi lớn tiếng ra lệnh:
"Người đến muộn ở lại. Những người còn lại ra ngoài huấn luyện thể lực!"
Lớp học còn chưa kịp phản ứng.
Bạch Dư Hi lạnh lùng quay lại quát:
"Câm hết rồi à? Không nghe thấy sao? Trả lời!"
"Rõ!"
Cả lớp đồng thanh đáp lời.
"Cả đội!"
Người dẫn đội hô lớn.
Cả lớp quay người.
"Chạy bộ —— bắt đầu!"
Mọi người xếp hàng chạy ra ngoài huấn luyện. Nhậm Khinh Thu nhận ra, trong ánh mắt lướt qua nàng của những người xung quanh, phần lớn là ánh nhìn thương hại.
Khi tất cả đã rời khỏi, phòng huấn luyện trở nên yên tĩnh. Tiếng giày của Bạch Dư Hi vang lên đều đều, lạnh lẽo.
—— Để ta lại một mình?
Nghe tiếng bước chân phía sau, Nhậm Khinh Thu liếc nhìn căn phòng trống trải. Cuối cùng cũng ý thức được sự nghiêm trọng của tình huống, nàng hơi điều chỉnh lại tư thế rồi hỏi:
"Tại sao lại để ta lại một mình?"
Tuy có chút cảnh giác, nhưng giọng nói của nàng vẫn mang nét đùa cợt, chẳng khác gì ám chỉ: "Dư Hi giữ ta lại, chắc chắn là vì lý do riêng mà không thể để người khác biết."
Bạch Dư Hi nghe thấy câu hỏi đó, lập tức lạnh giọng:
"Ta cho phép ngươi mở miệng sao?"
Nhậm Khinh Thu nhún vai cười nhẹ:
"Chắc là không có."
"Vậy thì câm miệng."
Nhậm Khinh Thu mím môi gật đầu.
—— Bạn nhỏ này hung dữ thật.
"Thái độ không nghiêm túc, hành vi vô tổ chức."
Bạch Dư Hi liếc nàng một cái, giọng nói không hề khách sáo.
Nếu người khác bị phê bình như vậy, chắc đã cúi đầu xấu hổ không ngẩng lên nổi. Nhưng Nhậm Khinh Thu thì khác. Nàng không hề biết sợ, thậm chí còn bật cười:
"Ta chỉ tò mò thôi."
Bạch Dư Hi bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Tò mò cái gì?"
"Tò mò vì sao ngươi giữ ta lại."
Nhậm Khinh Thu nhìn thẳng vào nàng.
Lông mày Bạch Dư Hi nhíu chặt.
Nàng chăm chú nhìn vào nốt ruồi dưới mắt trái của Nhậm Khinh Thu, trầm mặc vài giây rồi nói:
"Chính ngươi không rõ sao? Ta gọi ngươi lại để phê bình, lẽ nào còn có chuyện gì khác?"
Nàng nói rất thẳng, rất rõ ràng.
Nhậm Khinh Thu trợn mắt, cười đến rực rỡ:
"Làm sao lại không có? Chuyện tối hôm qua chẳng phải vẫn có thể bàn sao?"
"..."
Bạch Dư Hi khẽ thở dài, siết chặt nắm tay rồi chỉnh lại mũ.
Sau đó nàng nhìn về phía Nhậm Khinh Thu:
"Chúng ta ngoài chuyện ngươi đến muộn hôm nay, không còn gì để nói."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà gì cả. Ta chỉ nói về chuyện hôm nay."
Nhậm Khinh Thu im lặng.
—— Người này thật sự không nhớ gì, hay là đang giả vờ?
Hồi nhỏ, tuy Bạch Dư Hi đã rất kiêu ngạo, nhưng ít nhất còn có điểm dễ thương. Nói vài câu là sẽ bị chọc khóc, cũng không quá lạnh lùng. Ai ngờ lớn lên lại trở thành kiểu người "sáng ra khỏi giường liền đoạn tuyệt tình cảm".
—— Chuyện cũ không nhớ cũng đành. Nhưng tối hôm qua mà cũng không nhớ... vậy thì sinh hoạt của nàng có ổn không?
Nhậm Khinh Thu bỗng thấy lo cho tương lai của Bạch Dư Hi.
Khi nàng còn đang suy nghĩ mông lung, giọng nói không biểu cảm của Bạch Dư Hi vang lên:
"Tuần này, mỗi ngày buổi trưa đến sân huấn luyện phạt đứng cho đến trước giờ cơm tối. Nội dung huấn luyện thân thể tăng gấp đôi. Tự suy nghĩ kỹ lại hành vi hôm nay của mình. Lấy đó làm cảnh giới."
Nhậm Khinh Thu sững người.
—— Không chỉ cắt đứt quan hệ, mà còn phạt ta?
Nàng trừng mắt nhìn Bạch Dư Hi, ánh mắt thể hiện rõ: ta phản đối phán quyết này.
"Sao? Có ý kiến?"
Bạch Dư Hi cau mày.
"Hay là ngươi không nghe thấy?"
—— Ý kiến thì đầy trong đầu đây này.
Trong lòng Nhậm Khinh Thu trào dâng một luồng phản kháng mạnh mẽ. Nàng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía Bạch Dư Hi, giọng điệu chậm rãi, không nghiêm túc chút nào:
"Ta nghe rồi. 'Quan lớn' muốn phạt ta mà."
Chưa kịp để Bạch Dư Hi phản ứng, nàng lại cười đùa:
"Ôi, quan lớn, cho ta hỏi một chuyện được không?"
"Ngươi còn gì muốn hỏi?"
Bạch Dư Hi liếc nàng, ánh mắt rõ ràng đang nói: "Ngươi còn dám mở miệng?"
Nhậm Khinh Thu đưa tay nhẹ lướt qua vết thương ở cổ, giả bộ ngây thơ rồi mỉm cười:
"Quan lớn, có ai từng nói với ngươi rằng dáng vẻ khi ngươi cau mày trông rất gợi cảm không?"
Không khí lập tức lặng ngắt.
Bạch Dư Hi dưới vành mũ, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng nàng:
"Ta hiểu rồi."
"?"
Nhậm Khinh Thu còn chưa kịp hiểu "hiểu rồi" là hiểu cái gì, đã thấy Bạch Dư Hi chậm rãi vén tóc:
"Là ta trừng phạt quá nhẹ nên ngươi mới dám nói chuyện kiểu này với ta."
"Thời gian phạt đứng đổi thành một tháng."
Giọng Bạch Dư Hi lạnh như băng, không chút dao động.
"...."
Nhậm Khinh Thu liếm môi một cái. Nàng thật ra còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trực giác mách bảo rằng: Nếu nói nữa, rất có thể hình phạt sẽ từ một tháng thành hai tháng, thậm chí là... một năm.
Thấy Nhậm Khinh Thu im lặng, Bạch Dư Hi gật đầu hài lòng:
"Được rồi. Ngươi có thể quay lại luyện tập."
"Phần thời gian luyện tập bị lỡ hôm nay, sau khi kết thúc thì bù gấp đôi."
Người này thật sự không có ý tha cho mình...
Nhậm Khinh Thu chớp mắt.
—— Ta chọc trúng một tinh linh cá nóc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro