
CHƯƠNG 41
"Bởi vì giải liên kết mười năm trước... thật sự rất đặc sắc."
Ánh mắt chân thành của Bạch Dư Hi khiến tâm trí Nhậm Khinh Thu bất giác quay về thời khắc năm ấy – khi chiếc cúp được nâng cao.
Dưới sân khấu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Họ nhìn vào chiếc cúp danh giá trong tay cô, và cũng nhìn nụ cười đắc ý, rực rỡ như mọi khi của cô – hoàn toàn tự tin, hoàn toàn tỏa sáng.
Ngày hôm đó, hoa nở rộ khắp cả phía Đông.
Từng bó hoa, từng chiếc mũ bay lên giữa không trung, những tiếng reo hò vang vọng như sóng trào bờ biển, từng đợt lại dâng cao hơn trước, cuộn trào đến tận bầu trời...
Chứng kiến khung cảnh ấy, ai mà không cảm thấy tự hào?
Đó là khoảnh khắc vinh quang thuộc về riêng cô.
Chỉ là, những khoảnh khắc đỉnh cao như thế... rồi cũng mờ nhạt dần trong ký ức của người khác, tan biến trong lặng lẽ.
Tỉnh lại từ dòng ký ức đó, Nhậm Khinh Thu tiếp tục thong thả bóc quýt, đưa từng múi đến trước mặt Bạch Dư Hi:
"Công nhận, đội vô địch năm đó đúng là rất mạnh."
"Diệp Hiền và Ứng Thuân bây giờ đều đã là Thiếu tá. Tỉnh Trác thì lên làm Cục trưởng Khai phá Cục, còn Khổng Hựu Hi... nghe nói là người có khả năng lên Thiếu tướng cao nhất trong số đó."
Nhậm Khinh Thu khẽ nhếch môi, cười như có như không:
"Nếu nghĩ như vậy thì đội hình năm đó, trừ một người không biết lai lịch, còn lại ai cũng xuất sắc."
Nghe cô nói vậy, Bạch Dư Hi im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi đáp:
"Ta với ngươi... đều chỉ là học viên trong trường, chưa tới trình độ có thể coi thường bất kỳ ai."
Tay đang bóc quýt của Nhậm Khinh Thu khựng lại, cô kinh ngạc liếc nhìn Bạch Dư Hi – như thể không tin nổi người vừa nói ra câu đó chính là cô ấy.
Căn phòng lập tức chìm trong yên lặng.
Bạch Dư Hi xoay sang nhìn vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Nhậm Khinh Thu:
"Sao đột nhiên im lặng?"
"... Không có gì."
Thật ra, câu nói vừa rồi rất không giống với tính cách thường thấy của Bạch Dư Hi – người luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, có chút ngạo mạn. Bình thường cô hẳn đã chế giễu câu chuyện ấy, nhưng lần này... lại không.
Nhậm Khinh Thu hiểu rất rõ – Bạch Dư Hi đang cố bảo vệ ai đó, và cô cũng biết rõ người đó là ai.
Chính vì vậy, cô vừa buồn cười, vừa cảm thấy... ấm lòng.
Cô chậm rãi bẻ lấy một múi quýt, đưa lên miệng Bạch Dư Hi:
"Há miệng."
Bạch Dư Hi nhìn vào mắt cô, rồi hơi do dự... cắn lấy múi quýt.
"Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết nói rằng ghét ta thôi."
Nhậm Khinh Thu cười, nâng nhẹ cằm mình:
"Ý gì?"
Bạch Dư Hi cau mày, múi quýt vẫn còn nửa trong miệng.
Cô chưa kịp nói gì thì Nhậm Khinh Thu đã thản nhiên đưa nửa còn lại vào miệng mình:
"Ý nghĩa mặt chữ."
Thấy Nhậm Khinh Thu vô tư ăn tiếp nửa miếng quýt mà Bạch Dư Hi đã cắn dở, nét mặt cô chợt trở nên nghiêm nghị.
— Lại phải phê bình rồi.
Nhậm Khinh Thu nheo mắt cười, tiếp tục đưa thêm một múi khác đến trước miệng Bạch Dư Hi, như muốn chặn lời cô.
Lần này, Bạch Dư Hi miễn cưỡng cắn một cái, nhưng vừa xong thì Nhậm Khinh Thu cũng thản nhiên đưa phần còn lại vào miệng mình.
"Cái vừa rồi ta đã cắn rồi đó." – Bạch Dư Hi vừa nuốt vừa nhắc.
"Ta biết." – Nhậm Khinh Thu cười, lại đưa thêm một múi quýt – "Không phải ta từng ăn rồi sao? Với lại ta cũng muốn ăn quýt. Một người một nửa chẳng phải vừa vặn à?"
— Lại bắt đầu mấy câu chẳng ra đâu vào đâu rồi.
Bạch Dư Hi nhớ lần trước cũng bị cô ta dùng kiểu nói dở hơi như thế để vượt qua chuyện.
Cô cảm thấy cứ mỗi lần Nhậm Khinh Thu nói mấy lời tào lao kiểu đó thì bản thân lại không biết đáp lại ra sao, chỉ có thể nghiêm mặt:
"Ngươi nghiêm túc chút đi."
Nhậm Khinh Thu khẽ nghiêng người, đưa ngón tay cái chùi vết nước quýt bên khóe môi Bạch Dư Hi:
"'Nghiêm túc một chút'?"
Cô cười đến mê người:
"Muốn ta nghiêm túc kiểu gì?"
Bạch Dư Hi sững người, cổ họng khẽ nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.
Nhậm Khinh Thu nhìn thấy biểu cảm ấy, khẽ bật cười, vai run nhẹ như đóa hoa vừa lay gió.
Bạch Dư Hi vội quay mặt đi, đẩy tay cô ra rồi đổi đề tài:
"Năm nay giải liên kết, phía Đông quân học viện và quân học viện Nam Bộ chính là hai nơi ra đề. Người ra đề tương ứng là Thượng tá Khổng và Cục trưởng Tỉnh."
"Hai người đó ra đề à..."
Nhậm Khinh Thu vừa nhét nốt miếng quýt vào miệng vừa cười:
"Nghe qua đã thấy thú vị rồi."
"Sao vậy?" – Bạch Dư Hi ngạc nhiên.
Nhậm Khinh Thu bỗng tròn mắt:
"Ta vừa nghĩ ra một trò chơi. Cấp trên, muốn chơi không?"
Nghe đến chữ "trò chơi", Bạch Dư Hi nhíu mày:
"Lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến mấy chuyện đó?"
"Sao lại không thể chứ?" – Nhậm Khinh Thu cười nhạt – "Trò chơi này có liên quan đến giải liên kết. Là trò chơi đoán đáp án."
"Nếu ngươi đoán đúng, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm thi đấu."
Cô chống cằm, ánh mắt như đang trêu đùa Bạch Dư Hi.
Bạch Dư Hi hơi sững người. Bởi địa điểm thi đấu đến nay vẫn chưa được công bố, theo lý thì Nhậm Khinh Thu không thể biết được.
Nhưng cô lại tiếp tục nói:
"Còn nếu ta đoán đúng đáp án của ngươi... thì chiều nay ngươi khỏi làm việc, cùng ta nghỉ ngơi một ngày."
"Không nghiêm túc." – Bạch Dư Hi lập tức gạt phăng – "Ta vì sao phải chơi mấy trò nhảm này với ngươi?"
Nhưng Nhậm Khinh Thu hoàn toàn không để ý đến sự phản đối đó. Cô rút từ đống tài liệu của Bạch Dư Hi ra một tấm bản đồ phía Đông, trải ngay trước mặt:
"Luật chơi: Đoán địa điểm tổ chức trận chiến của phía Đông năm nay."
"Ngươi có năm lần chọn. Trong vòng bốn mươi phút, đánh dấu trên bản đồ năm địa điểm khả thi."
Nghe đến "liên kết", Bạch Dư Hi tỏ ra quan tâm hơn. Nhưng cô vẫn chưa trả lời ngay:
"Lịch thi đấu còn chưa được công bố, làm sao ngươi biết đáp án?"
"Cho nên đây mới là trò chơi đặt cược vào trực giác." – Nhậm Khinh Thu lại mỉm cười.
Nhưng thực chất, trong lòng cô đã có câu trả lời. Và cô rất tự tin.
Bạch Dư Hi có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy thái độ kia, lại hơi bị thuyết phục.
"Đây cũng coi như trò chơi luyện suy luận chiến lược mà. Cả hai ta đều tham gia liên kết, không phải rất phù hợp sao?" – Nhậm Khinh Thu nói tiếp – "Ngươi suốt ngày căng như dây đàn, dễ đứt lắm đấy. Thử thả lỏng một chút đi."
"Vả lại luật chơi cũng bất công nghiêng về ngươi. Ngươi chỉ cần đoán trúng một trong năm đáp án là thắng, còn ta phải đoán trúng cả năm của ngươi mới coi là thắng. Trò này có lợi cho ngươi, vậy mà còn không dám chơi à?"
Bạch Dư Hi cau mày, biết cô đang bị khích tướng. Nhưng nghĩ kỹ, trò này đúng là nghiêng về phía mình.
Hơn nữa, cô cũng tò mò xem Nhậm Khinh Thu đang định giở trò gì. Nghĩ vậy, cô nhấc bút lên, bắt đầu đánh dấu.
Nhậm Khinh Thu liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.
Bạch Dư Hi rất quen thuộc bản đồ phía Đông, bởi cô đã nghiên cứu kỹ những ngày gần đây. Sau vài phút suy nghĩ, cô liền chọn ra năm vị trí, vẽ vào bản đồ.
Còn Nhậm Khinh Thu, từ bên kia bàn cũng rút ra bản đồ của mình, chỉ vài phút sau đã hoàn thành tất cả các lựa chọn.
Sau khi Bạch Dư Hi đánh dấu xong năm điểm, cô đặt bút xuống:
"Ngươi xem đi."
Nhậm Khinh Thu liếc đồng hồ: chưa đến mười lăm phút.
"Nhanh thật. Ta tưởng ngươi phải mất ít nhất ba mươi phút."
"Nếu muốn ra đề, lần sau nhớ làm khó chút." – Bạch Dư Hi kiêu ngạo nâng cằm.
Nhậm Khinh Thu liếc qua năm điểm trên bản đồ – cô nhận ra Bạch Dư Hi đã loại bỏ hết những khu vực có thể dùng làm đề tài cứu viện.
"Vì sao lại loại trừ cứu viện đề?"
Nhậm Khinh Thu hỏi với giọng như một giám khảo.
Bạch Dư Hi không thích cái vẻ bí ẩn đó của cô, nhưng vẫn trả lời:
"Không chắc, nhưng suốt nhiều năm qua, phía Đông chưa từng ra đề cứu viện."
"Chuẩn." – Nhậm Khinh Thu gật đầu – "Vì quân học viện Nam Bộ giỏi nhất về cứu viện. Trong các trường, chẳng ai đọ được với họ ở khoản đó. Dù không thắng toàn diện, họ luôn có điểm số tốt trong mục này."
Bạch Dư Hi cũng tự tin gật đầu:
"Vì vậy phía Đông sẽ tránh mảng đó để tránh bị lấn lướt."
Nhậm Khinh Thu không phản bác, chỉ chống tay, nhìn vào bản đồ:
"Thế còn lý do chọn Daros?"
"Phía Đông giỏi nghiên cứu sinh học. Daros có rất nhiều sinh vật biến dị. Đối mặt với điều đó là lợi thế chiến thuật của họ."
Nhậm Khinh Thu gật đầu, vỗ bàn một cái:
"Nếu chỉ được chọn một nơi duy nhất, ngươi sẽ chọn nơi nào?"
Bạch Dư Hi suy nghĩ rồi chỉ vào dãy núi:
"Kroc."
"Địa hình phức tạp, đường núi khó đi, từ trường hỗn loạn, ít người sinh sống. Đây là chiến trường có tính thử thách cao."
Nhậm Khinh Thu cười, mở bản đồ của mình.
Bên trong, các lựa chọn giống hệt của Bạch Dư Hi.
Bạch Dư Hi im lặng, cuối cùng khẽ nói:
"Giống với ý của Tỉnh Cục trưởng đấy."
Nhậm Khinh Thu khẽ cười:
"Năm điểm đó đều là ta đoán theo cách nghĩ của Tỉnh Trác. Bởi vì người như ông ấy luôn chọn nơi có thể đem lại giá trị chiến lược và danh tiếng cao nhất."
Cô nhướng mày nhìn Bạch Dư Hi:
"Mà ngươi, cũng là người luôn chọn cách tối đa hóa lợi ích."
Quả nhiên, dự đoán chính xác.
Bạch Dư Hi lặng đi, một lúc sau mới nói:
"Giống với Tỉnh Cục trưởng cũng đâu có gì không tốt?"
Nhậm Khinh Thu cười, lắc đầu nhẹ:
"Khổng Hựu Hi là người ghét bị người khác đoán trúng ý nghĩ. Tỉnh Trác là đồng đội cũ của cô ấy, cả hai từng vô địch giải liên kết, cũng là tri kỷ. Chính vì vậy, Khổng Hựu Hi sẽ tránh tuyệt đối những gì mà Tỉnh Trác có thể nghĩ đến."
"..." – Bạch Dư Hi im lặng hồi lâu, rồi nhìn cô – "Ngươi quen với Khổng Thượng tá?"
Nhậm Khinh Thu ngước nhìn trần nhà, nhoẻn cười:
"Miễn cưỡng xem như là có quen biết. Cũng không thân lắm."
— Không thân lắm mà đoán được tính cách đến thế sao?
Bạch Dư Hi cúi đầu, trong lòng có chút rối. Cô cũng từng tiếp xúc với Khổng Hựu Hi, nhưng không thể đoán được hành động hay lối suy nghĩ như vậy.
— "Không thân lắm" mà hiểu được cả bản chất một con người?
Cô không hiểu.
Nhậm Khinh Thu lại chỉ vào bản đồ:
"Cho nên, nếu đề là do Tỉnh Trác ra cho phía Đông thì những điểm ngươi chọn đều đúng. Nhưng nếu là Khổng Hựu Hi, và Tỉnh Trác ra đề cho Nam Bộ, thì tất cả những điểm ấy đều sai."
"Vậy ngươi đoán Khổng Thượng tá sẽ chọn nơi nào?" – Bạch Dư Hi hỏi tiếp.
Nhậm Khinh Thu khẽ nghiêng đầu:
"Phía Đông sẽ không chọn sơn mạch, vì sơn mạch là thế mạnh của Bắc Bộ chúng ta. Những gì mỗi trường mạnh đều đã ghi rõ trên bảng đánh giá, nên các trường khác đều rõ."
"Bắc Bộ giỏi núi tuyết. Vùng phía Tây giỏi thủy chiến. Vì vậy họ sẽ không chọn hai loại địa hình này."
Bạch Dư Hi hiểu ngay, chỉ còn ba loại: bồn địa, bình nguyên và sa mạc.
Nhậm Khinh Thu gật đầu:
"Nên ta nghĩ cô ấy sẽ chọn từ ba loại này."
Cô lấy thêm một bản đồ khác, chỉ vào ba khu vực:
"Bồn địa, bình nguyên và sa mạc đại diện cho sở trường của phía Đông: khả năng tìm kiếm, phối hợp tác chiến và ứng phó sinh học. Đặc biệt, các chiến trường cần phối hợp đội hình mới giải quyết được sinh vật biến dị."
Bạch Dư Hi hiểu – nếu phân tích như vậy thì đề bài năm nay có thể hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của các trường khác.
Cô nhìn vào tấm bản đồ và điểm đánh dấu đỏ duy nhất trên đó:
"Bath sa mạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro