
Chương 23
Nếu như Nhậm Khinh Thu nghe thấy những lời nhận xét từ Phương Thượng tá và Tô Mân về mình, có lẽ cô cũng chỉ nhún vai thờ ơ.
Nghĩ kỹ lại, nói cô không có sức mạnh — đúng, nguyên chủ vốn không có thần lực. Nói cô có thái độ không nghiêm túc — cũng đúng nốt. Giờ đây cô đang trốn học, chẳng phải vậy sao?
Ngoại trừ những việc cô làm trước mặt Bạch Dư Hi, hầu hết những nhận xét của họ về cô đều là sự thật đã rồi. Nhậm Khinh Thu cũng từng thừa nhận rằng mình vốn không thích hợp tham gia liên kết. Và hiện tại, cô đúng là đang rảnh rỗi lười biếng mà thôi.
Toàn bộ sân trường Học viện Quân sự Bắc bộ tràn ngập sắc đỏ của rừng phong, thế nhưng ngay giữa sân lại có một cây hoa nở đầy những bông trắng hình chuông gió.
Những bông hoa này vô cùng xinh đẹp, mang hình dáng như kèn đồng, rủ xuống từ giữa đám lá xanh rậm rạp như một chùm chuông gió... Nhậm Khinh Thu đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn ngắm thật lâu.
"Đây là hoa Đăng Chuông Gió mới có ở Lạp Khắc Tư. Khi gió thổi, hoa sẽ rung lên như chuông gió, bên trong nhụy còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đến tối, hoa sẽ phát sáng. Nếu gom đủ, ánh sáng của chúng đủ để đọc sách đấy."
Giọng nói vang lên từ phía sau. Nhậm Khinh Thu quay lại, người vừa nói chính là Khâu Tân Vũ.
Khâu Tân Vũ nhìn cô cười: "Cậu thích hoa này à?"
Nhậm Khinh Thu cúi xuống nhặt một bông Đăng Chuông Gió rơi trên đất, xoay trong tay nghịch nghịch.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này, cô đã nghĩ — nếu nó được cài lên mái tóc của Bạch Dư Hi, khi nàng đẫm mồ hôi, lắc đầu nói chuyện, hẳn sẽ tạo nên một bức tranh rất đẹp...
"Ừ, thích đấy." Nhậm Khinh Thu gật đầu thừa nhận.
Khâu Tân Vũ nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt Nhậm Khinh Thu khi chơi đùa với bông hoa, có phần thất thần. Cuối cùng, cô cũng mỉm cười: "Tớ cũng thích."
"Giờ không phải tiết học à? Cậu làm gì ở đây?" Nhậm Khinh Thu hỏi.
Khâu Tân Vũ cười: "Tớ ra đây lấy tài liệu theo yêu cầu của giáo quan. Còn cậu thì sao? Nếu bị Bạch thủ tịch bắt gặp, cậu lại bị phạt đấy."
"Vậy cứ để nàng phạt đi, tớ không sợ."
Nhậm Khinh Thu cười khẽ, không để tâm chút nào.
Hai người cùng đi thêm một đoạn, sau đó Khâu Tân Vũ quay lại lớp học, còn Nhậm Khinh Thu thì cầm bông hoa trong tay, không biết làm gì tiếp, bèn đi đến lớp số sáu.
Lớp sáu cũng nằm giữa rừng phong, chính là nơi Bạch Dư Hi thường huấn luyện.
Cô bước tới cửa phòng huấn luyện, quả nhiên trông thấy người đang tập luyện múa đao kia chính là Bạch Dư Hi — vẻ mặt tập trung cao độ.
Nhậm Khinh Thu tựa vào tường, ngắm bóng lưng ấy vài giây, chợt cảm thấy không nỡ phá rối sự tập trung của người kia.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp xoay người rời đi thì Bạch Dư Hi đã cất tiếng:
"Đến làm gì?"
Nhậm Khinh Thu nghe giọng nói liền xoay người, khóe môi cong lên: "Sao chị biết em đến?"
Bạch Dư Hi không trả lời rằng vì vừa nãy Nhậm Khinh Thu bước vào, khí tức của cô — một luồng kim ngân nồng đậm — đã tràn ngập khắp phòng huấn luyện.
Cái loại khí tức không hề thu lại ấy, quá mức lộ liễu, khiến Bạch Dư Hi bực bội.
Cô im lặng xoay người, nhìn thấy Nhậm Khinh Thu đứng sau, tay còn cầm một bông hoa không rõ từ đâu có được.
Thoáng thấy bông hoa ấy, hình ảnh Nhậm Khinh Thu đứng cùng Khâu Tân Vũ lập tức hiện về trong đầu Bạch Dư Hi...
—— Thật kỳ cục.
Bạch Dư Hi lập tức nhíu mày.
"Hai tiết học đầu hôm nay em làm gì?" Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi.
Nhậm Khinh Thu hơi sửng sốt: "Chẳng phải là giờ tự luyện tập sao?"
"Em còn nhớ là tự luyện tập?" Bạch Dư Hi bật cười lạnh.
Nhậm Khinh Thu mở to mắt: "Nhớ chứ."
Câu trả lời mang vẻ cợt nhả, chẳng có chút nghiêm túc nào, như thể luyện tập là việc thừa thãi.
Nhớ lại lời nhận xét của Phương Thượng tá, rồi nghĩ đến cảnh Nhậm Khinh Thu cùng Omega trò chuyện trong rừng, Bạch Dư Hi hít sâu:
"Vậy vì sao trong khi tất cả học sinh năm nhất đều luyện tập, em lại đi tán gẫu với người khác?"
"..."
Nhậm Khinh Thu im lặng — đúng là cô vừa đứng nói chuyện với Khâu Tân Vũ, cũng chẳng thể chối cãi.
"Ta cho em phạt đứng là để em điều chỉnh thái độ. Em còn nhớ vì sao ta phạt em không?"
"Ừm... vì thái độ không đoan chính?"
Nhậm Khinh Thu đáp lững thững.
"Đúng, là vì thái độ. Nhưng không phải là để em đứng đó tám chuyện tán gẫu, ngắm phong cảnh. Em cho rằng thế là đoan chính sao?"
Nhậm Khinh Thu cụp mắt, im lặng.
Bạch Dư Hi nghĩ cô bắt đầu biết lỗi, nhưng không ngờ Nhậm Khinh Thu lại ngẩng đầu lên, cười tươi:
"Quan lớn, chị quan tâm em thật đấy. Ngay cả việc em nói chuyện với ai, ngắm phong cảnh ra sao, chị cũng biết."
"..."
Bạch Dư Hi đứng im lặng một lúc trước mặt cô.
Lửa giận vốn đã âm ỉ, nay lại bùng lên khi thấy Nhậm Khinh Thu còn dám cười.
—— Tự do, tùy tiện, không tuân theo quy củ.
Từ "bất trị" chính là từ chính xác nhất để miêu tả Alpha này.
"Quan lớn, tặng chị cái này."
Nhậm Khinh Thu mỉm cười, đưa bông hoa trong tay cho cô.
"Đừng giận nữa mà."
Bạch Dư Hi lạnh lùng đẩy tay cô ra:
"Ta không giận, cũng không cần em tặng gì cả."
Thấy mình bị từ chối, Nhậm Khinh Thu cắn môi.
—— Không cần thì không cần, sao phải hung dữ như vậy.
"Người vừa nói chuyện với em tên là gì?" Bạch Dư Hi khoanh tay, giọng nghiêm túc.
Nhậm Khinh Thu cảm nhận rõ ràng trong giọng điệu ấy có gì đó bất ổn, liền cảnh giác. Cô nhớ tới kiểu phạt của Bạch Khanh Tiêu, dè chừng nhìn Bạch Dư Hi:
"Chị... không định phạt cô ấy đấy chứ?"
Cô nuốt nước bọt, thu lại vẻ cười đùa:
"Cô ấy chỉ là tình cờ đi ngang qua, nói với em vài câu thôi."
Bạch Dư Hi nhìn chằm chằm vào cô:
"Giờ em sợ à?"
"..."
Nhậm Khinh Thu không đáp. Cô nghĩ bị phạt cũng chẳng sao, vì vốn chẳng để tâm. Nhưng cô không phải người vô tâm đến mức liên lụy người vô tội.
Chỉ nghĩ đến khả năng Khâu Tân Vũ bị liên lụy, cô liền cảm thấy khó chịu.
Bạch Dư Hi thấy vậy lại càng tức giận.
Một lúc sau, cô lạnh giọng:
"Nếu đã sợ làm liên lụy người khác, thì đừng làm sai ngay từ đầu."
Nhậm Khinh Thu nhìn biểu cảm của Bạch Dư Hi, thấy hôm nay cô giận hơn bình thường.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, cố nén cảm xúc, cười gượng:
"... Em trốn học là sai, nhưng chị cũng đừng giận vậy mà. Dù sao chúng ta cũng có chút 'quan hệ', chắc chị không định phạt bạn học kia đâu nhỉ?"
Thật ra Bạch Dư Hi vốn không định phạt Khâu Tân Vũ, nhưng nghe Nhậm Khinh Thu bênh vực cô ấy thì lại cảm thấy khó chịu hơn.
"Thu lại cái kiểu thân quen ấy đi, Nhậm Khinh Thu!"
"Giữa ta và em không có quan hệ gì cả! Ta chưa từng yêu cầu em lo chuyện của ta, cũng chẳng cần hoa gì từ em. Nếu rảnh quá mà còn thời gian làm mấy việc vô bổ này, chi bằng đem sức đó luyện tập cho tốt!"
Lời của Bạch Dư Hi lạnh như băng, phê bình thẳng thừng mọi hành vi của Nhậm Khinh Thu.
Nghe xong, Nhậm Khinh Thu cũng không thoải mái.
Cô ngẩng đầu, hít sâu:
"Hôm nay chị làm sao vậy? Không ưa em đến vậy à?"
Câu hỏi ấy như đánh trúng tim đen. Bạch Dư Hi đúng là đang tức giận, nhưng không chỉ đơn thuần là tức — là thất vọng, là bối rối.
Cô gằn từng chữ:
"Đến giờ, em chẳng làm gì ngoài phá vỡ kỷ luật, đùa giỡn, làm loạn. Em nghĩ ta có lý do gì để thấy em thuận mắt?"
"Không có thành tích, lại thích làm mấy chuyện vô dụng, nói mấy lời vô ích. Muốn người khác công nhận, thì trước tiên phải chứng minh bằng hành động!"
Nghe vậy, Nhậm Khinh Thu nhíu mày.
Ban đầu cô còn hơi bực, giờ thì thực sự cảm thấy phiền:
"Nếu chị thấy em tệ đến vậy, sao còn gọi em đi thi liên kết?"
"..."
Bạch Dư Hi trầm mặc vài giây: "Em tưởng được chọn nghĩa là em giỏi lắm sao?"
"Ta nói cho em biết, nếu không phải vì hoàn cảnh bắt buộc, người ta chọn sớm đã không phải em. Nếu em không sửa được thái độ, không thật sự muốn nỗ lực, thì lập tức rời khỏi đây. Đây là Học viện Bắc bộ — không có chỗ cho kẻ ngoài cuộc!"
Nhậm Khinh Thu không nói gì, chỉ khẽ đáp: "Được thôi."
Cô đặt bông hoa định tặng xuống bàn:
"Nếu chị không cần thì cứ vứt đi."
Nói xong, cô quay lưng rời khỏi phòng huấn luyện.
"Em định đi đâu?" Bạch Dư Hi khẽ chau mày.
"Chẳng phải chị bảo em đi sao?" Nhậm Khinh Thu quay lại, mỉm cười đầy châm chọc:
"Nếu chị ghét em đến thế, thì cứ chọn người khác mà thi. Những người được chị khen chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời, nói một là một, nói hai là hai, chẳng khác nào chó nuôi trong nhà."
"Còn em thì khác."
Cô đút tay vào túi, cười nhạt:
"Em từ trước đến giờ vẫn thích làm ngược lại. Ai bảo gì, em đều không nghe."
Giọng nói của cô mang theo gai nhọn, khiến Bạch Dư Hi khẽ mím môi.
"Thật ra, em vốn chẳng muốn đi thi cái gì liên kết hết." Cô bật cười.
Bạch Dư Hi nhìn theo bóng lưng Nhậm Khinh Thu, ôm lấy tay mình, giọng khô khốc:
"Vậy sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."
"Yên tâm, chắc chắn không."
Nhậm Khinh Thu bật cười lạnh, rồi rảo bước ra khỏi phòng, không hề ngoái đầu lại.
—— Em cũng lười nói chuyện với một Omega không thể giao tiếp nổi như chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro