
Chương 103
"Hắn nhận ra ngươi là Lê Bắc sao?" – Bạch Dư Hi nghiêng đầu nhìn Nhậm Khinh Thu.
"Khả năng là biết, cũng có thể là không. Phải xem mắt nhìn người của hắn thế nào. Nhưng với loại người đa nghi, lòng dạ hay nghĩ quẩn như hắn, chỉ cần thấy một cái bóng giống ta thôi, chắc đêm về cũng ngủ không yên."
Nhậm Khinh Thu khẽ dựa đầu vào vai Bạch Dư Hi.
Bạch Dư Hi liếc nàng một cái bằng khóe mắt, không nói gì.
Không nghe thấy Bạch Dư Hi đáp lại, Nhậm Khinh Thu liền cười, dựa sát vào hơn:
"Hôm nay mệt thật, xảy ra nhiều chuyện quá. Cũng may là có quan lớn ở bên."
Bạch Dư Hi im lặng vài giây rồi nói:
"Bởi vì ngươi là đội viên của ta."
"Ta biết mà, vì quan lớn của chúng ta không thể thiếu ta..." – Nhậm Khinh Thu bật cười.
Bạch Dư Hi vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, không đáp.
Hai người trở về phòng. Vừa bước vào, Bạch Dư Hi lập tức vào phòng tắm, mở nước nóng.
Thấy vậy, Nhậm Khinh Thu bất ngờ vòng tay ôm nàng từ dưới nách:
"Quan lớn, còn phải tắm sao? Ta chẳng còn chút sức lực nào... Ngươi có thể tắm giúp ta không?"
Lời này, nàng chỉ nói bâng quơ. Trước giờ, Bạch Dư Hi vốn rất ít khi đáp ứng yêu cầu mà Nhậm Khinh Thu đưa ra. Thế nhưng hôm nay, sau khi im lặng vài giây, nàng lại cúi xuống, giúp Nhậm Khinh Thu cởi cổ áo.
Nhìn bàn tay Bạch Dư Hi thẳng thắn nắm lấy cổ áo mình, Nhậm Khinh Thu có chút ngẩn người.
Bạch Dư Hi lạnh giọng:
"Giơ tay lên."
Không hiểu nàng thay đổi tâm trạng thế nào, Nhậm Khinh Thu chỉ biết ngoan ngoãn giơ tay.
Động tác của Bạch Dư Hi dứt khoát, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ đầy bùn đất và nước biển trên người Nhậm Khinh Thu. Một phần nước biển đã khô, kết thành những vệt muối trên da nàng.
Bạch Dư Hi ném bộ đồ bẩn sang một bên, như vứt bỏ thứ gì khó chịu. Trong lòng nàng, mùi vị nước biển vốn đã chẳng mấy ưa thích – nàng không thích hải sản, cũng chẳng thích cái vị mằn mặn ấy. Nếu hôm nay Nhậm Khinh Thu không tắm, nàng tuyệt đối sẽ không cho leo lên giường mình.
Trái lại, Nhậm Khinh Thu chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng. Nàng tiến lại gần, hỏi với giọng trêu chọc:
"Quan lớn, trên thuyền cũng là ngươi thay đồ cho ta phải không?"
Bạch Dư Hi không trả lời, chỉ lẳng lặng cởi y phục của mình.
Ánh mắt Nhậm Khinh Thu công khai nhìn theo từng cử động của nàng, rồi bước lại chỗ vòi sen:
"Quan lớn, vóc dáng của ngươi đẹp thật, ngay cả vòng một cũng đẹp."
Bạch Dư Hi khẽ nhíu mày, không nói nhiều, cầm vòi sen xối thẳng nước nóng xuống đầu Nhậm Khinh Thu:
"Nhắm mắt."
Nước nóng trút xuống, Nhậm Khinh Thu chỉ còn cách ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tuy Bạch Dư Hi gội đầu cho nàng khá tỉ mỉ, nhưng Nhậm Khinh Thu lại cảm giác động tác ấy chẳng khác gì... tắm cho một con chó.
Khi lớp bùn trên người đã được gột sạch, Nhậm Khinh Thu lập tức bước vào bồn tắm lớn đã đầy nước nóng.
Ngồi tựa vào thành bồn, nàng cười rạng rỡ nhìn Bạch Dư Hi:
"Quan lớn, ta luôn muốn hỏi... ấn tượng đầu tiên của ngươi về ta là gì?"
Bạch Dư Hi híp mắt:
"Ngươi hỏi về Lê Bắc hay về Nhậm Khinh Thu?"
"Khác nhau sao? Thế trước tiên nói về Lê Bắc đi."
Nhậm Khinh Thu mỉm cười tự tin – năm đó, nàng được nhiều người yêu mến, kể cả Bạch Dư Hi khi ấy còn xem nàng như thần tượng.
Thế nhưng Bạch Dư Hi chỉ liếc nàng:
"Chưa từng thấy ai thiếu đứng đắn như ngươi."
Rồi nàng lạnh lùng liếc một cái:
"Quả thực không cứu nổi."
Nhậm Khinh Thu nuốt nước bọt, co người lại trong bồn:
"Trong mắt ngươi, ta tệ đến vậy sao? Ngươi chẳng phải từng nói sùng bái ta à?"
"Ngươi hỏi ấn tượng đầu tiên, thì ta trả lời. Ngươi nghĩ ngươi như vậy có ai sùng bái sao?" – Bạch Dư Hi nhấc cằm, giọng khinh thường.
Nhậm Khinh Thu bỗng nhớ lại mình từng bắt nạt Bạch Dư Hi hồi nhỏ, chắc đã để lại không ít oán hận. Có khi đây chính là... báo ứng?
Nàng mỉm cười:
"Thế còn bây giờ? Lần đầu gặp Nhậm Khinh Thu, ngươi nghĩ gì?"
Bạch Dư Hi im lặng khá lâu, rồi tắt vòi sen.
Nhậm Khinh Thu đoán chắc ấn tượng cũng chẳng tốt, định ngăn nàng nói ra, thì bất ngờ nghe thấy giọng lạnh lùng:
"Có dục vọng."
—— Hả?
Tai Nhậm Khinh Thu nóng bừng. Ngẩng lên, nàng bắt gặp ánh mắt thẳng tắp của Bạch Dư Hi – ánh mắt chứa đầy ham muốn.
Nàng khẽ cười, cố trấn tĩnh:
"Không ngờ thủ tịch Bạch cũng chẳng đứng đắn gì."
Bạch Dư Hi không đáp, chỉ ngẩng cổ lên, để lộ cần cổ trắng mịn:
"Xem ra ngươi vừa nhìn đã biết ta khác với mọi người."
"Vậy sao ngươi còn huấn ta dữ như vậy lúc ta đến muộn? Ta tưởng mình là kẻ thù của ngươi cơ."
"Thân thể và lý trí là hai chuyện khác. Nếu cái gì cũng để thân thể quyết định, con người sẽ chẳng khác gì động vật. Tin tức tố của ngươi đáng để thưởng thức, nhưng thái độ hôm đó của ngươi – rất đáng để kiểm điểm."
Dứt lời, Bạch Dư Hi nhảy thẳng vào bồn tắm, ngồi ngay trong lòng Nhậm Khinh Thu.
Nhậm Khinh Thu ôm lấy nàng, cười khẽ:
"Quan lớn, dáng vẻ này của ngươi chính là... động vật rồi."
"Bởi vì tin tức tố của ngươi dễ khiến ta phạm sai lầm." – Bạch Dư Hi nói rồi cúi xuống hôn nàng.
Nụ hôn vừa dứt, Nhậm Khinh Thu liền hôn tiếp, hỏi nhỏ:
"Vậy ngươi còn định tìm bác sĩ chữa nữa không?"
Bạch Dư Hi khẽ ngẩng cằm, ánh mắt sâu thẳm:
"Cùng ngươi đã lộn xộn thế này, chắc chẳng sửa được nữa."
"Xem ra cũng đâu phải ngươi không thích." – Nhậm Khinh Thu nghiêng người hôn xuống.
Bạch Dư Hi nhắm mắt, không né tránh.
Một lúc sau, Nhậm Khinh Thu bế nàng ra khỏi bồn, cả hai cùng nằm trên giường xem tài liệu mà Khổng Hựu Hi gửi về Lý Canh Thành.
Hồ sơ ghi đơn giản: hắn học trên Lê Bắc và Khổng Hựu Hi hai khóa, tốt nghiệp Học viện Quân sự Phía Đông, sau đó làm ở trại giam quân sự phía Đông. Hai năm sau khi Lê Bắc mất, hắn được điều sang chiến trường phía Tây, nhờ chiến công và kỹ năng tập kích mà thăng tiến lên Thượng tá chỉ trong mười năm – một con đường gần như thẳng tắp.
Bạch Dư Hi đọc xong, im lặng.
"Thế nào? Không vui à?" – Nhậm Khinh Thu khẽ cọ má vào nàng.
Bạch Dư Hi trầm mặc:
"Các ngươi là bạn cùng trường, sao hắn lại muốn giết ngươi?"
"Quan lớn, cùng chiến tuyến chưa chắc đã cùng lập trường. Ta từng đắc tội hắn. Chán ghét ta, không ít người đâu – kể cả ngươi trước đây cũng không ưa Lê Bắc mà."
Bạch Dư Hi liếc nàng:
"Ta không giống loại người đó. Ta không ghét ngươi."
Mùi hương tin tức tố ngọt ngào từ cổ Bạch Dư Hi khiến Nhậm Khinh Thu thấy lòng nhẹ bẫng, mỉm cười:
"Không ghét, vậy là gì?"
Bạch Dư Hi không trả lời.
Nhậm Khinh Thu ôm chặt nàng:
"Nói đi mà, quan lớn."
"Đừng lạc đề." – Bạch Dư Hi cau mày.
Nhậm Khinh Thu bật cười:
"Hắn là thủ tịch tổ viễn trình khóa bốn. Năm đó, nếu ta không tham gia, suất liên kết sẽ thuộc về hắn. Người như thế, nghĩ gì cũng dễ đoán."
"Nghĩ gì?" – Bạch Dư Hi hỏi.
"Rất đơn giản: hắn trách ta cướp mất cơ hội cuối cùng dự liên kết. Trong hồ sơ, thành tích của hắn luôn đứng đầu, vậy mà suất tuyển thủ cuối cùng lại rơi vào tay ta."
Bạch Dư Hi cau mày:
"Chỉ vì vậy mà hãm hại ngươi?"
"Chắc còn lý do khác. Ngày đó Khổng Hựu Hi từng nói có tin đồn về ta, nhưng ta chẳng để ý. Nếu nàng không đưa hồ sơ, ta cũng quên mất người này."
"Nhìn mà xem, lẽ ra thủ tịch phải ra chiến trường, nhưng hắn lại bị phân về bộ phận văn chức của hình vụ sở. Chắc hẳn bị đả kích lớn, cảm thấy mất hết mặt mũi."
"Đó là do hắn tự chuốc lấy thôi." – Bạch Dư Hi hạ mắt, giọng khó chịu.
"Đang nghĩ gì thế?" – Nhậm Khinh Thu mỉm cười.
Bạch Dư Hi nhìn thẳng nàng. Trong lòng chợt dấy lên nỗi bi thương. Nàng khẽ tựa đầu vào ngực Nhậm Khinh Thu.
"Lại muốn ôm à?" – Nhậm Khinh Thu cười, siết chặt vòng tay.
"Không phải. Ta muốn hắn mất luôn chức Thượng tá."
—— Rõ ràng nàng đang rất tức giận.
Nhậm Khinh Thu chỉ khẽ cười, rồi hôn nhẹ:
"Quan lớn, ngươi thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro