Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Loài sinh vật này có phần lưng mọc ra cấu trúc dạng lông vũ bất ngờ..."

Trên màn hình lớn đang chiếu các hình ảnh mô phỏng sinh vật nhiều lần, giảng viên đứng trên bục giảng đang thuyết minh về mức độ nguy hiểm của chúng, giọng điệu trầm bổng, đều đều vang lên.

Nhậm Khinh Thu lười nhác mở mắt.

Bên cạnh, Tạ Phi Ngư đang chăm chú ghi chép, nhìn sang cô một cái:
"Sao thế?"

Nhậm Khinh Thu ngáp dài một tiếng, ngồi dậy lười biếng như không có xương:
"Có người đang đi qua phòng học bên cạnh."

Nói rồi, cô khẽ nâng cằm ra hiệu về hướng đó.

Tạ Phi Ngư chẳng mấy để tâm:
"Chuyện bình thường thôi mà?"

Nhưng lời Nhậm Khinh Thu vừa dứt chưa được bao lâu, thì từ phía phòng học bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa, như để xác thực lời cô nói.

Tạ Phi Ngư nhìn Nhậm Khinh Thu với vẻ bất ngờ.

Sau tiếng gõ cửa, liền nghe thấy tiếng giảng viên ở phòng bên cất lên đầy khách khí nhưng cảnh giác:

"Có chuyện gì vậy? Sao các người lại tụ tập đông như thế?"

Xem ra ngoài cửa không chỉ có một, hai người.

Từ chỗ ngồi của họ, có thể nhìn rõ qua khe cửa: một nhóm người đang đứng bên ngoài. Một người trong số đó bước tới, bắt đầu giải thích với giảng viên:

"Chúng tôi muốn vào tìm hiểu một vài tình huống từ học sinh nơi này."

"Muốn tìm hiểu tình huống gì?"

"Tối hôm qua, có kẻ lẻn vào phòng cơ mật. Dù các tài liệu chưa bị thất thoát, nhưng để đề phòng bất trắc, chúng tôi muốn kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ học sinh."

Nghe vậy, bên trong phòng học bên kia lập tức xôn xao.

Phòng cơ mật là nơi cất giữ hồ sơ và các tài liệu tuyệt mật, chỉ những người có cấp bậc từ Thiếu tá trở lên mới được phép ra vào.

Đối với đám học viên chưa có quyền hạn như bọn họ, nếu bị phát hiện đột nhập trái phép, nhẹ thì tạm giam, nặng hơn thì hậu quả thật sự khó lường.

Tạ Phi Ngư ngừng viết, căng tai nghe, đồng thời bắt đầu suy luận:

"Tớ thấy khả năng cao là gián điệp từ Ma Gia Đa trà trộn vào."

Học viện Quân sự Bắc Bộ tọa lạc tại Lạp Khắc Tư, vùng biên giới bất ổn, thường xuyên xảy ra xung đột với nước láng giềng Ma Gia Đa – quốc gia luôn dòm ngó lãnh thổ phía bắc.

Vì vậy, việc phái gián điệp sang là chuyện có thể xảy ra. Tuy khó xâm nhập vào quân đội, nhưng để len lỏi vào trường học thì dễ hơn nhiều.

"Ê, Nhậm Khinh Thu," Tạ Phi Ngư ghé sang với vẻ mặt hóng hớt, "Cậu thấy tớ nói có lý không?"

Nhậm Khinh Thu đang ngáp dài thì khựng lại, nhìn hình phản chiếu của mình trên cửa kính, mới nhận ra Tạ Phi Ngư đang nói chuyện với mình.

Cô mới xuyên tới thế giới này vài ngày, vẫn chưa quen với cái tên "Nhậm Khinh Thu". Vì vậy khi nghe gọi, cô chỉ thuận miệng đáp:

"Tớ không biết."

Tạ Phi Ngư vốn cũng chẳng mong Nhậm Khinh Thu cung cấp thông tin gì hữu ích, liền chuyển sang hỏi với vẻ tò mò:

"Họ đang truy tìm người về muộn... Mà tối qua cậu về ký túc xá cũng muộn đúng không? Cậu đi đâu vậy?"

Hai người vốn ở phòng sát vách nhau, nhưng tối qua phòng Nhậm Khinh Thu tối om tới tận khuya.

"Tớ à?"

Nhậm Khinh Thu, kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất, chán nản chống cằm, nhếch môi cười:
"Chuyện này... không thể nói cho cậu biết được."

Cô đưa ngón trỏ đặt trước môi, ra hiệu giữ bí mật.

Cười một cái, nốt ruồi lệ dưới mắt trái cũng động đậy theo. Dáng vẻ quyến rũ ấy khiến Tạ Phi Ngư – một Alpha – cũng phải ngẩn người trong giây lát.

Sau đó, Tạ Phi Ngư ho nhẹ hai tiếng, quay mặt đi:
"Không cần cậu nói tớ cũng biết. Lại đi chơi với Omega nào rồi đúng không?"

Mặc dù Nhậm Khinh Thu cứ thần bí như vậy, nhưng Tạ Phi Ngư chẳng bao giờ nghi ngờ cô là kẻ xâm nhập phòng cơ mật.

Không phải vì tin tưởng, mà là vì... ai cũng biết Nhậm Khinh Thu yếu đuối ra sao – một Alpha "phế vật" có tiếng trong học viện.

Thần lực yếu kém, lớp thể chất lúc nào cũng bị đánh cho dính đất, làm vài cái hít đất là nằm bẹp, đứng nghiêm năm phút là phải dựa vào cây hoặc tường.

Thế mà gương mặt xinh đẹp lại rất hút Omega, cứ vài ngày lại có người tới bắt chuyện, rủ đi chơi.

— Thật phiền phức!

Với một người như vậy, Tạ Phi Ngư hoàn toàn tin rằng cô chỉ là ra ngoài chơi với Omega mà thôi.

Bản thân Nhậm Khinh Thu cũng chẳng phủ nhận, khiến Tạ Phi Ngư càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

— Người này đúng là tùy tiện đến mức không thể chấp nhận nổi!

"Cái gì thế?"

Một bóng người lướt qua cửa phòng học khiến Nhậm Khinh Thu chú ý.

Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn ra.

Người đó mặc quân phục, đội mũ lưỡi trai kéo thấp che đi nửa mặt. Từ góc độ của Nhậm Khinh Thu, chỉ thấy chiếc cằm sắc nét cùng đôi găng tay đen đang đỡ lấy chuôi quân đao.

Dáng người ấy khiến Nhậm Khinh Thu không khỏi thầm tán thưởng – chỉ cần nhìn cằm cũng thấy đẹp rồi.

"Thủ tịch đến rồi!"

Giọng reo hò vang lên như sóng dội khắp phòng học bên kia.

"Ừ, chào các bạn."

Người kia đáp lại, giọng lạnh lùng. Mặc dù là chào hỏi, nhưng không hề có chút nhiệt tình nào.

— Cảm giác giống như lãnh đạo cấp cao thị sát vậy...

Nhậm Khinh Thu suýt bật cười.

"Thủ tịch, nếu bắt được nghi phạm, xử lý thế nào?"

Có người hỏi.

"Trước tiên đưa vào phòng tạm giam, thẩm vấn mục đích."

Phòng tạm giam là hình phạt chỉ sau khai trừ học tịch, không ai muốn bị giam ở đó một tuần trời u ám.

"Nếu thẩm vấn không ra gì thì sao?"

"Không có chuyện không khai ra được."

Giọng điệu lạnh tanh của người đó vang lên.

"Hả?" Người hỏi sững người.

"Dùng hình."

Giọng thủ tịch không chút cảm xúc:
"Tra hỏi đến khi khai mới thôi."

Ngồi cạnh, Tạ Phi Ngư rùng mình:
"Không hổ danh là thủ tịch Bạch, đúng là tâm ngoan thủ lạt."

"Bạch thủ tịch?" Nhậm Khinh Thu nhíu mày. Cô vốn đã chẳng có ấn tượng gì tốt với người họ Bạch.

"Là Bạch Dư Hi đó! Nữ vương của trường ta."

Mắt Tạ Phi Ngư ánh lên vẻ ngưỡng mộ, thậm chí có phần tự hào.

— Bạch Dư Hi.

Cái tên này khiến Nhậm Khinh Thu không khỏi cảm khái: Thời gian thật đáng sợ.

"Một đứa trẻ hay khóc ngày nào, giờ đã có thể thản nhiên nói ra hai chữ 'dùng hình'..."

Nhậm Khinh Thu không phải kẻ ngốc. Cô hiểu rõ: người sắp bị tra khảo, rất có thể là chính mình.

— Mẹ cô, Bạch Khanh Tiêu, đã đưa cô vào ngục chưa đủ, giờ đến con gái cũng muốn tra tấn cô?

Cô khẽ bật cười, cay đắng.

— Nếu bị bắt, liệu có phải còn phải "vinh dự" phát biểu một câu gì đó không?

"Phòng học này kiểm tra xong chưa?" Giọng Bạch Dư Hi vang lên.

"Rồi ạ!"

"Vậy tiếp tục kiểm tra phòng tiếp theo..."

Tiếng bước chân ngày càng gần về phía cửa trước.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên ——
"Phiền các bạn phối hợp kiểm tra ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro