Chương 95(H): Lục tiểu thư, chị có nguyện ý gả cho em không?
Sầm Mặc Tiêu vốn chỉ thuận miệng, nhưng Lục Tử Cẩn lại giương mắt nhìn cô, trong mắt thần sắc chuyên chú, tựa hồ thật sự đang suy xét.
Sầm Mặc Tiêu không hỏi tiếp, trong lòng hai người đều hiểu, Lục Tử Cẩn nắm tay Sầm Mặc Tiêu vào phòng. Lâu như vậy không trở về, trong nhà cũng có chút xa lạ.
Sầm Mặc Tiêu hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc cũng về nhà."
Sầm Khang Hồng nhìn cô cười tủm tỉm, "Ở bệnh viện chắc buồn hỏng rồi, nghỉ ngơi một ngày, ông cho Tử Cẩn nghỉ phép, để vợ chồng son các con chơi cho đã."
"Cảm ơn ông ngoại." Ánh mắt Lục Tử Cẩn không rời khỏi Sầm Mặc Tiêu, nhìn cô đang quan sát đồ vật trong nhà..
Hiện tại Sầm Khang Hồng cũng đã hồi phục không tệ lắm, đi đứng không được vững nhưng dựa vào quải trượng đã có thể tự đi lại. Nhưng Lục Tử Cẩn vẫn sợ ông làm lụng vất vả, công việc ở Trí Hòa vẫn là do cô xử lý.
"Các con nghỉ ngơi đi, ông đã an bài người giúp việc mới, nấu ăn cũng không tệ, bà dì này ông đã tra xét qua, tuyệt đối đáng tin cậy, về sau để bà ấy chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho các con, nếu các con không muốn bị quấy rầy, buổi tối cho bà ấy về, ông đã sắp xếp chỗ ở cho bà ấy ở gần đây." Có vết xe đổ ở đó, lần này Sầm Khang Hồng cực kỳ cẩn thận, mỗi người làm đều được khắt khe chọn lựa.
"Ông ngoại không ở lại ăn trưa sao?" Nghe ý ông có vẻ muốn rời đi, Sầm Mặc Tiêu vội nói.
Sầm Khang Hồng cười, chớp chớp mắt nói: "Biết các con có chút lời riêng tư muốn nói, ông ngoại cũng không muốn làm bóng đèn. Hơn nữa ông ngoại hẹn khách, có chuyện phải xử lý, sẽ không ở lại, ngày mai ông lại tới thăm các con."
Ông vừa nói xong liền nhìn đến hai cô ở kia thấp giọng kề tai nói nhỏ, ở bệnh viện lâu như vậy, đều không thể một chỗ ôn tồn, người trẻ tuổi cảm tình tốt, cần không gian riêng để thân mật.
Mặt Lục Tử Cẩn hơi đỏ lên, Sầm Mặc Tiêu không thuận theo: "Ông ngoại, nào có ai trêu chọc cháu gái với cháu dâu mình như vậy."
Sầm Khang Hồng cười ha hả, trong mắt đã từ ái lại vui mừng.
Sau khi tiễn Sầm Khang Hồng đi, Sầm Mặc Tiêu liền dính lấy Lục Tử Cẩn, ôm cô thủ thỉ: "Vừa rồi em nói muốn chúng ta kết hôn lần nữa, chị nghĩ sao?"
Lục Tử Cẩn quay đầu nhìn cô, trong mắt mang ý cười: "Em thì sao?"
Sầm Mặc Tiêu gác cằm ở đầu vai cô, lấy tay nâng tay trái Lục Tử Cẩn lên. Trên ngón áp út của cô đang mang chiếc nhẫn cưới mua lúc kết hôn, nhưng đây là Sầm Mặc Tiêu trực tiếp giao cho người khác mua, chính mình cũng chưa thèm xem.
Trong lòng Sầm Mặc Tiêu có chút hụt hẫng, nhẹ nhàng chuyển động nhẫn kim cương nói: "Nếu em sớm biết, mình sẽ đem chiếc nhẫn này đeo vào ngón tay người mình yêu, em nhất định phải tự mình đi định chế, lựa thật cẩn thận. Em không hài lòng với hôn lễ kia của chúng ta, đó chỉ là vì khế ước diễn một vở kịch, những lời chúc phúc kia đều là giả." Nói đoạn, cô nhìn Lục Tử Cẩn, lẩm bẩm nói: "Thiệt thòi cho chị."
Lục Tử Cẩn cười, xoay người nhìn cô: "Lúc ấy chị đối với hôn lễ cũng không có nửa điểm chờ mong, cái gì cũng chưa tham dự, cũng để em chịu thiệt. Tuy đều là giả, nhưng khi chị nhìn em, liền cảm thấy em rất chân thật, ngày đó kết hôn chị không vui vẻ cũng không kích động, nhưng em thật kinh diễm, em thật xinh đẹp."
Sầm Mặc Tiêu cong môi, mặt mày đều là ý cười ôn nhu: "Chị cũng vậy, chị rất đẹp."
Cô nắm chặt tay Lục Tử Cẩn, nghiêm túc nói: "Kỳ thật sau khi định tình cùng chị, em luôn suy xét, chúng ta lại cử hành hôn lễ thêm một lần, đem cầu hôn, lời thề, trao đổi nhẫn cưới, tuần trăng mật đều trọng tới một lần, được không?"
Lục Tử Cẩn sửng sốt, sau đó cười nói: "Cho nên em muốn ly hôn với chị sao?"
Sầm Mặc Tiêu nhíu mày, sau đó ôm sát cô, nghiêm túc nói: "Chị đời này chỉ có thể tang ngẫu, không thể ly hôn."
Lục Tử Cẩn biến sắc: "Nói bậy gì đó?"
Cô là thật sự tức giận, Sầm Mặc Tiêu nhìn cô thở dài, nhẹ nhàng ôm cô: "Em là nghiêm túc, chị đừng bực, thật ra em biết chị đang lo lắng điều gì. Em thực sự xin lỗi, những mặt khác em đều có thể nỗ lực cho chị hứa hẹn, cũng có thể nỗ lực làm được tốt nhất, nhưng thân thể của em, em một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể khiến cho chị vì em lo lắng hãi hùng, thật sự xin lỗi."
Người trong lòng vốn muốn tránh cô, động tác tức khắc mềm xuống, ôm cô trong mắt tràn đầy chua xót.
"Cho dù em vô pháp phán đoán ngày sau sẽ thế nào, nhưng em vẫn có lòng tham mà muốn bắt chị ở trong tay, em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, khống chế bệnh tình thật tốt, tẫn hết khả năng bồi chị lâu thêm một chút, để chị vui vẻ hạnh phúc. Cho nên, Tử Cẩn, vô luận phát sinh cái gì, trừ phi em chết, bằng không chị đều không thể rời khỏi em."
Sầm Mặc Tiêu cảm giác được đầu vai một cổ nóng bỏng ướt nóng, hô hấp áp lực của Lục Tử Cẩn bên tai, nước mắt đã không kìm được lăn xuống.
"A Tiêu, em...... em cố ý làm chị khóc phải không?" Lục Tử Cẩn thanh âm phát run, nức nở nói.
Sầm Mặc Tiêu đau lòng cực kỳ, đỡ cô lau nước mắt cho cô: "Không phải em cố ý làm chị khóc, em chỉ sợ bỏ lại chị một người cô đơn chiếc bóng. Em biết tim em không tốt, khả năng kém hơn người bình thường rất nhiều, nhưng so với đời trước đã tốt hơn nhiều lắm rồi, trước mắt chỉ cần không bị kích thích quá lớn, tu dưỡng tốt, ở bên chị mấy chục năm nữa không thành vấn đề, cho nên chị không phải sợ cũng không cần lo lắng, nói không chừng đến lúc đó chị liền chê em phiền."
"Nói hươu nói vượn, sao chị chê em được. Chị không muốn em chỉ ở bên chị mấy chục năm, chị muốn em ở bên chị cả đời này, A Tiêu, chị chỉ có em."
Trái tim Sầm Mặc Tiêu tê rần, suýt nữa rơi lệ.
Cô hôn Lục Tử Cẩn, hôn rớt nước mắt cô ấy, sau đó chuyển qua bờ môi, trằn trọc không thôi.
Lục Tử Cẩn ôm cô, hai người hôn đến không thể vãn hồi.
Trong nhà còn có người ở, hai người lại tình nùng khó nhịn, lâu như vậy không hảo hảo ôn tồn, đều là muốn đến lợi hại, cũng bất chấp lúc này vẫn là ban ngày, Lục Tử Cẩn nỉ non nói: "Mình lên lầu thôi."
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, hai người vừa lên lầu, đẩy cửa đi vào liền trút bỏ quần áo vướng bận. Trong phòng chăn nệm đều được thay mới một ngày trước khi Sầm Mặc Tiêu xuất viện, rất sạch sẽ.
Hai người vừa vào phòng tắm, Lục Tử Cẩn liền đè hư Sầm Mặc Tiêu bên cửa, từ phía sau ôm lấy cô, có chút vội vàng giúp cô cởi ra nút buộc nội y. Nụ hôn theo sát từ bên gáy đến vai lưng, tinh tế vuốt ve lên da thịt của cô, ngón tay của Lục Tử Cẩn linh hoạt mà cởi ra nút thắt, chút vải vóc kia nhanh chóng nới lỏng, trượt xuống dưới chân.
Tấm lưng tuyết trắng của Sầm Mặc Tiêu lộ ra, trên một mảnh trắng mịn trơn bóng hiện rõ điểm vết thương, tuy đã sớm cắt chỉ, nhưng đường nét vẫn khiến người thương tiếc vạn phần.
Không khí lạnh băng chưa kịp tập kích đến, đã được thay thế bằng lửa nóng, Sầm Mặc Tiêu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua tấm gương gần đó, thấy được thân thể các cô tương dán chặt chẽ, sau một trận ma sát liền sinh ra nhiệt ý, trong lúc nhất thời kích thích không tả được.
Cô đột nhiên xoay người, gấp không chờ nổi mà hôn lên môi Lục Tử Cẩn, đầu lưỡi ướt át xẹt qua khe hở giữa môi răng, thăm dò tiến vào khoang miệng ấm áp.
Lục Tử Cẩn nhiệt tình hôn lại cô, vốn dĩ kỹ thuật hôn không tốt bao nhiêu, lần này sốt ruột liền có chút không đúng mực, ngậm Sầm Mặc Tiêu đến phát đau.
Cô ngọt như vậy, lại mềm như vậy, tựa như nước mật ong hòa tan, thật muốn một ngụm hủy cô đi, nuốt vào trong bụng.
"Ưm....." Giữa lúc đầu lưỡi tương dán, ướt nóng giao triền chợt xuất hiện một tia đau ý, để Sầm Mặc Tiêu thoáng chút thanh tỉnh, hơi buông môi. Bởi vì vừa rồi quá mức đầu nhập, lần này rời ra vậy mà mang theo một tia trong suốt, khiến hai người đều có chút thẹn thùng.
Sầm Mặc Tiêu nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Lục Tử Cẩn, phát hiện trên mặt cùng cổ chị ấy nổi lên một tầng hồng nhạt khả nghi.
"Chúng ta....tắm thôi..." Lục Tử Cẩn thấp giọng nói, ánh mắt vẫn lưu luyến ở bờ môi bị hôn đến sưng đỏ của Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu không đáp lời cô, ngón tay âm thầm tuần du xuống dưới, lướt qua liền ngừng, ái muội nhìn Lục Tử Cẩn, "Tử Cẩn, chị ướt."
"......" Vừa nghe cô nói, Lục Tử Cẩn hai chân như nhũn ra, tay vịn lên tường kính mới có thể đứng vững. Cô lung tung rối loạn lấy sữa tắm, lại nghe tiểu hỗn đản phía sau bật cười.
Sầm Mặc Tiêu từ phía sau dán đến, đem chính mình ướt át cọ lên người cô, trong tiếng nói mang theo tia vui vẻ: "Chúng ta đã rất lâu rồi chưa......."
Hai chữ "làm tình" cô nói đến mơ mơ hồ hồ, lại tràn ngập ý vị, Lục Tử Cẩn nghe được suýt nữa làm rơi sữa tắm.
Sầm Mặc Tiêu tinh chuẩn mà tiếp được sữa tắm, cô với tay định bật vòi sen, nhưng Lục Tử Cẩn đột nhiên ngăn cô lại, "Để chị tắm cho em.... Em cẩn thận, đụng vào vết thương trên lưng thì biết làm sao."
Lúc trước ở trong bệnh viện, Lục Tử Cẩn cũng từng tắm qua cho cô rất nhiều lần, bởi vì lo lắng thương tích trên người cô, một trái tim treo chưa bao giờ để xuống, động tác cũng không mang theo ý vị tình dục. Hiện giờ rốt cuộc đã về nhà, các cô không còn gì để cố kỵ, Lục Tử Cẩn lại có chút căng thẳng.
Cô chậm rãi xoa sữa tắm lên người Sầm Mặc Tiêu, từ chiếc cổ tuyết trắng, dọc theo cánh tay thon dài, lại chuyển qua song phong mềm mại, chạy vòng quanh vòng eo tế gầy của đối phương.
Ngón tay đi xuống chút nữa, đến giữa hai chân người kia, cô vậy mà phát hiện ra một tia nóng ướt khác thường.
Ngẩng đầu lên, lại đối diện một đôi con ngươi thiển sắc đang nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt đã nhiễm đầy mị ý.
Lục Tử Cẩn nuốt khan, bàn tay phát run mà đem vòi sen giúp Sầm Mặc Tiêu rửa sạch, đến tận khi lau người, mặc quần áo cho Sầm Mặc Tiêu, cô vẫn mím chặt môi, ngón tay động mấy lần cũng không thể buộc xong đai áo cho Sầm Mặc Tiêu.
"Tử Cẩn...." Sầm Mặc Tiêu nhẹ gọi cô một tiếng, gợi cảm mê người, khiến cho đáy lòng Lục Tử Cẩn mềm nhũn, đai áo chưa buộc lại lần nữa bung ra, vạt áo của Sầm Mặc Tiêu tán lạc trước mắt cô.
Sầm Mặc Tiêu có chút chờ mong, rồi lại có chút khẩn trương nhìn cô. Qua một lúc, đôi tay Lục Tử Cẩn vòng qua ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Ngoan, chúng ta vào giường, chị sợ động tác quá lớn làm em té ngã."
Sầm Mặc Tiêu ánh mắt u oán nhìn cô: "Vợ chị không yếu như vậy."
"Chị biết." Lục Tử Cẩn dán đến, mang cô từng bước di chuyển ra ngoài: "Là chị muốn cùng em ở trên giường....làm tình....được không?"
Cô chỉ là nhắc lại hai chữ trước đó Sầm Mặc Tiêu đã nói, nhưng không thể nghi ngờ, giờ phút này chính là một liều mãnh dược. Sầm Mặc Tiêu thò qua lập tức ngậm lấy cánh môi cô, các cô hôn so với bất kỳ lúc nào đều phải cuồng dã, rất nhanh đã hôn thẳng đến bên giường.
Lục Tử Cẩn ôm Sầm Mặc Tiêu nằm nghiêng trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy, rất tinh tế mà tránh đi vết thương, một đường từ bên eo đi xuống, trằn trọc đến bên đùi, xúc cảm mịn màng khiến Lục Tử Cẩn yêu thích không thể rời tay.
Giờ phút này Sầm Mặc Tiêu đã là tình nồng khó nhịn, nhưng cô phát hiện Lục Tử Cẩn chỉ dán tay ở bên đùi cô băn khoăn vuốt ve, cũng không hề có ý muốn làm chuyện khác.
"Tử Cẩn." Thanh âm của Sầm Mặc Tiêu có chút bất ổn, cô nỉ non gọi Lục Tử Cẩn.
"A Tiêu ngoan, cho chị sờ một chút." Lục Tử Cẩn thanh âm khàn khàn mang theo lửa nóng, thổi quét qua chóp mũi cô.
"...."
Sầm Mặc Tiêu cắn môi, cô có chút bất mãn mà dẩu môi, vòng eo cử động muốn lật người lại, thế nhưng trong chớp mắt đã bị Lục Tử Cẩn phát hiện.
Thấy cô động, Lục Tử Cẩn mới tạm thời rời tay khỏi đùi cô, dùng chút lực đè lại eo cô, không cho cô di chuyển.
Khóe mắt Sầm Mặc Tiêu có chút ướt át, cô ngưỡng đầu nhìn Lục Tử Cẩn, tiếng nói nhẹ mị liêu nhân, câu hồn cực hạn: "Tử Cẩn.....muốn em...."
Cô nói ra bốn chữ, để Lục Tử Cẩn nghe được mặt đều nóng bừng, tự chủ liền sụp đổ trong nháy mắt. Cô vốn lo lắng cho vết thương trên lưng Sầm Mặc Tiêu, cho nên cũng không thể động quá mạnh, sợ em ấy không thoải mái. Nhưng đến lúc này, chỉ sợ cô ngừng lại càng khiến em ấy khó chịu hơn.
Nhìn người dưới thân sắc mặt hồng đến lợi hại, trong con ngươi thiển sắc cũng là một mảnh thủy nhuận, lý trí Lục Tử Cẩn nhanh chóng tan vỡ.
Cô ôm Sầm Mặc Tiêu lên, thực cẩn thận không cho em ấy lộn xộn, lót một cái gối mềm dưới bụng em ấy, ánh mắt từng li từng tí quan sát biểu hiện của Sầm Mặc Tiêu, ôn nhu nói: "Nếu chút nữa đau.... Liền nói với chị."
Sầm Mặc Tiêu còn chưa kịp đáp đã thấy người kia cúi xuống, dồn dập mà chiếm lấy đôi môi của cô, một chữ "uhm" vừa muốn phát ra đã hòa tan ở giữa môi răng. Nụ hôn đã không đủ thỏa mãn, Lục Tử Cẩn bắt đầu liếm hôn vành tai cô, một đường âu yếm từ cổ đi xuống, lưu lại một mảnh dấu hôn trên ngực người thương.
Nơi mềm mại bị người ngậm vào trong miệng, hồng nhụy bị ấm áp bao phủ, Sầm Mặc Tiêu trầm thấp rên lên một tiếng, cô có chút khó nhịn, lưng eo có chút căng thẳng, tay cô luồn vào mái tóc dài của Lục Tử Cẩn, thấp mị nói: "....Tử Cẩn, em..... chịu không nổi....ưm...."
"A Tiêu...đừng động, em thả lỏng một chút." Lục Tử Cẩn thương tiếc vuốt ve bên hông của cô, nụ hôn còn tiếp tục đi xuống.
Lúc Lục Tử Cẩn liếm hôn đến bụng nhỏ của cô, dần chạm đến phần thịt non bên trong đùi, Sầm Mặc Tiêu bắt đầu thấy thiếu dưỡng khí, cô tận lực hít thở, liên lụy đến vết thương ở giữa lưng cũng có chút đau nhức, nhưng là rất nhanh, khoái ý che trời lấp đất ập đến, đem tia đau nhức kia đánh tan không còn một mảnh.
Lục Tử Cẩn tận hết khả năng lấy lòng người kia, đầu ngón tay cô rơi vào một mảnh nóng ướt, cô đi vào rất khẽ, lại khiến Sầm Mặc Tiêu nhịn không được hàng mi dài run rẩy, khó có thể khắc chế mà rên lên một tiếng, từ trong lòng đến thân thể đều khó có thể diễn tả được vui sướng.
Qua hồi lâu, Sầm Mặc Tiêu ghé vào trên giường ánh mắt cũng chưa tìm lại được tiêu cự, Lục Tử Cẩn mút hôn phía sau lưng cô, thấp giọng nói: "A Tiêu, vẫn ổn chứ?"
Sầm Mặc Tiêu mềm như bông nhéo tay cô, không nói gì. Lục Tử Cẩn thò lại gần nhìn cô, lại hôn cô một ngụm.
"Chị nói chỉ đến một lần." Giọng cô ách lợi hại.
Lục Tử Cẩn thấp thấp cười, sau đó dịu giọng dỗ cô: "Em quá đẹp, chị không nhịn được. Chị đều nhớ kỹ, sau này trả lại cho em, được không?" Nói xong cô lại cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Nghiêm túc mà nói, trước đây em bắt nạt chị nhiều lắm đấy."
Sầm Mặc Tiêu càng thêm buồn bực: "Thể lực em không tốt, nhiều nhất tới hai lần, chị vừa rồi đều...... Chị đều không sợ em chịu không nổi."
Cô cũng ngượng ngùng nói ra, Lục Tử Cẩn nghe xong cũng có chút thẹn thùng, lại có chút buồn cười, giơ tay đem cô ôm vào lòng, lắng nghe nhịp tim cô: "Rất khỏe, sẽ không có việc gì."
Cô nói như vậy, không biết là đơn thuần nói đến vài lần không có việc gì, vẫn là nói Sầm Mặc Tiêu về sau cũng sẽ không có việc gì.
Tuy trời còn chưa tối, nhưng hai người kết thúc một hồi thân mật, giờ phút này nằm ở bên nhau ôm nhau, đều thoải mái không muốn rời giường.
"Đói không, muốn rời giường không." Lục Tử Cẩn ôm cô, cười hỏi cô.
"Em không dậy nổi, mệt quá."
Lục Tử Cẩn cười hinh hích, hôn hôn cô: "Được, vậy em nghỉ ngơi, chị đi nấu cơm."
Sầm Mặc Tiêu ở lúc cô muốn dậy túm chặt cô: "Không cần, em muốn chị bồi em."
Lục Tử Cẩn vô pháp, xoa bụng cô: "Không đói sao?"
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc: "Đói, chị cũng không cho em ăn."
Lục Tử Cẩn bò qua nói: "Em vẫn còn sức ăn chị sao?"
Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu lấp loé, cô chống tay muốn ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống: "Vô lực."
Lục Tử Cẩn thò lại gần dỗ cô, sau một lúc lâu Sầm Mặc Tiêu mới nhả ra, để Lục Tử Cẩn đứng dậy đi nấu cơm.
Lục Tử Cẩn đi xuống lầu, dì Hạ mà Sầm Khang Hồng mời đến đã chuẩn bị nấu cơm, dì Hạ nhìn thấy Lục Tử Cẩn, vội nói: "Phu nhân, tôi chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, giờ bắt đầu nấu sao?"
Lục Tử Cẩn gật đầu: "Tôi nhìn xem dì nấu món gì?"
Dì Hạ gật gật đầu, Lục Tử Cẩn đi xem qua, trên bàn còn có đồ ăn vặt.
"Lão gia đã dặn dò rất kĩ, nên tôi chọn đều là món hai vị phu nhân thích ăn."
Lục Tử Cẩn mỉm cười: "Phiền dì, rất tốt. A Tiêu kén ăn, nếu là món không hợp khẩu vị, sẽ không chịu ăn bao nhiêu, rất khó chiều." Trong miệng tuy là oán trách, nhưng rơi vào trong tai dì Hạ, đều tràn đầy yêu chiều.
"Lão gia cũng bảo vậy, chỉ là lão gia nói tình cảm hai vị phu nhân thực tốt, Sầm phu nhân tuy kén ăn, nhưng để phu nhân đến dỗ, cũng chịu ăn một chút." Dì Hạ rất thành thật, nói ra mấy câu này để Lục Tử Cẩn nhịn không được tươi cười, nghĩ đến tiểu công chúa bị mệt tới rồi còn đang ngủ nướng, trong lòng tràn đầy chính là ngọt ngào.
"Vất vả cho dì, em ấy đói bụng, tôi làm cho em ấy chút đồ ngọt, sau đó dì bắt đầu nấu cơm." Bởi vì thân thể không khỏe, Sầm Mặc Tiêu xưa nay mười ngón không dính xuân thủy, mà Lục Tử Cẩn cũng không quen được người hầu hạ, cho nên đối đãi dì Hạ đều thực khách khí.
"Vâng thưa phu nhân, nếu cô cần hỗ trợ, tôi liền đến."
Đồ ngọt rất đơn giản, Sầm Mặc Tiêu ăn qua rất nhiều loại cô làm, trong đó phải kể đến, Sầm Mặc Tiêu thích nhất chính là dụ viên.
Trong nhà dụ viên đều là Lục Tử Cẩn tự tay làm, trước khi Sầm Mặc Tiêu xuất viện, cô đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu đặt trong tủ đông, khoai lang đỏ trân châu dừa đều có sẵn.
Lục Tử Cẩn bận rộn trong bếp, Sầm Mặc Tiêu lại vì mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Chờ đến khi tỉnh lại, cô đã thấy Lục Tử Cẩn khom lưng nhìn mình, mơ mơ màng màng nói: "Ừm, Tử Cẩn? Em lại ngủ rồi."
Lục Tử Cẩn ôm lấy eo cô, đem người vớt lên: "Còn mệt sao, xin lỗi, chị không tiết chế, mệt vợ rồi."
Lục Tử Cẩn hơi hối hận, chính mình ra tay thật quá đáng.
Sầm Mặc Tiêu liếc cô một cái, sau đó dựa vào vai cô, híp mắt nhẹ giọng nói: "Là chị làm quá mức, vợ hơi mệt. Nhưng vợ cũng rất thích."
Ánh mắt Lục Tử Cẩn mềm mại, cầm quần áo mặc cho cô, thấp giọng nói: "Em đói lả đi, chị làm chén dụ viên, em ăn trước một chút lót dạ."
Sầm Mặc Tiêu ánh mắt sáng rực: "Thật không?"
"Thật sự, cơm chiều cũng làm sắp xong rồi, cho nên chị mới kêu em dậy, buổi tối sẽ không khi dễ em, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, được không."
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, sau một lúc lâu hai người cùng nhau đi xuống lầu, dì Hạ nhìn hai người sóng vai đi xuống, một người minh diễm động lòng người, một người thanh nhã đạm mạc, mười phần xứng đôi.
"Hai vị phu nhân, có thể ăn cơm được rồi."
Lục Tử Cẩn thúc giục Sầm Mặc Tiêu đi rửa tay, dụ viên cũng hâm nóng mang lên bàn.
Sầm Mặc Tiêu ngay từ đầu ăn cái gì, cả người tựa như một con hamster nhỏ, phủng đồ ngọt từ từ ăn, bất chấp làm chuyện khác, đáng yêu muốn chết.
"Chị từ trước đã phát hiện, tiểu Sầm tổng nhìn như cao lãnh thành thục, thật ra là cái đồ ham ăn." Lục Tử Cẩn cười nói.
Sầm Mặc Tiêu phồng má, hàm hồ nói: "Mới không phải, chị làm ngon."
Lục Tử Cẩn vi lăng, sau đó cúi đầu nghĩ nghĩ, nở nụ cười, đúng vậy.
"Tử Cẩn, bao giờ xét xử vụ án Lý Nguyên?" Ăn xong đồ ngọt, Sầm Mặc Tiêu nhớ tới đại sự, liền hỏi.
Lục Tử Cẩn cúi đầu suy nghĩ một chút: "Lý Nguyên vì đại não thiếu oxy, công năng bị hao tổn, hành động có chút bất tiện. Bác sĩ bảo còn cần ở lại khoảng một tháng. Hắn xin kéo dài thời hạn, đại khái một tháng sau sẽ bị đem ra xét xử. Chị đã hỏi qua luật sư Vạn, Lý Nguyên bị bắt trong lúc chạy trốn, ý đồ bắt cóc ông ngoại, lại muốn giết em. Ác ý đầu độc, giết người bất thành, tham ô công khoản, buôn lậu, số tội cũng đủ phạt hắn cả đời trong tù."
Loại người này, một khi để hắn ra ngoài, lại là một tên biến thái phản xã hội, tuyệt đối không thể để hắn lại thấy ánh mặt trời. Lưu lại mạng của hắn, để hắn trải nghiệm một chút tư vị bị người khống chế giẫm đạp.
Bên kia, Sầm Khang Hồng cơ hồ là vận dụng toàn bộ thế lực đi điều tra tai nạn xe của Sầm Cảnh năm đó. Đồng thời một lòng một dạ đào chuyện quá khứ của Lý Khải Thắng, nam nhân này mới là ngọn nguồn mọi tội ác, Lý Nguyên đáng chết, mà hắn, Sầm Khang Hồng càng không thể tha thứ.
Sau khi Lục Tử Cẩn tiếp quản Thái Hòa, Lý Khải Thắng rất ít lộ mặt, Lục Tử Cẩn không muốn hắn lại kích thích Sầm Mặc Tiêu, cũng không nhắc đến hắn.
Cuộc sống gia đình của hai người trôi qua phong phú mà ngọt ngào.
Hôm nay Lục Tử Cẩn như thường lệ xử lý xong chuyện công ty, vừa nhìn di động, đã hơn 7 giờ tối, vì thế chuẩn bị về nhà, mở ra di động liền thấy tin nhắn của Sầm Mặc Tiêu.
Tiểu công chúa: Phò mã chưa tan làm sao? Hôm nay có phải mệt lắm không?
Lục Tử Cẩn mỉm cười, gõ mấy dòng chữ.
"Không mệt, lập tức về nhà ngay."
Sầm Mặc Tiêu cũng không hồi cô, Lục Tử Cẩn không để ý. Sầm Mặc Tiêu đại khái là đi vội chuyện khác, chỉ là lúc cô lái xe về nhà đã 7 giờ rưỡi, đèn đường trong tiểu khu đều sáng lên, nhưng nhìn nhà mình, Lục Tử Cẩn có chút kỳ quái, sao lại một mảnh đen tuyền.
Xe dừng lại, lầu một vẫn tối thui, sao lại thế này? Sầm Mặc Tiêu bảo đợi cô về ăn cơm, không có khả năng sớm thế này đã tắt đèn lầu một.
Trong đầu bỗng nhiên lướt qua một ý niệm không tốt, thời gian này dì Hạ đã về nhà, trong nhà chỉ có một mình Sầm Mặc Tiêu, nếu là......
Mặt cô biến sắc, nhanh chóng xuống xe, chìa khóa cũng chưa kịp rút, bước nhanh xông lên bậc thang, cấp tốc đẩy cửa ra, gấp giọng nói: "A Tiêu!"
Vừa mở cửa, từ bên cửa bắt đầu, một chuỗi ánh đèn nhu hòa liên tiếp sáng lên tới, ở chính giữa đại sảnh hoa hồng bày thành hình trái tim lớn, trong phòng treo đầy bong bóng còn có dải lụa, tình cảnh này trong nháy mắt đưa ký ức Lục Tử Cẩn trở về thời điểm Sầm Mặc Tiêu tổ chức sinh nhật cho cô vào năm ngoái.
Nhưng thực hiển nhiên hôm nay không phải sinh nhật cô.
Trong phòng không chỉ có một mình Sầm Mặc Tiêu, Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh phân biệt đứng ở hai sườn, chỉ là hai người bị Lục Tử Cẩn vẻ mặt kinh hoảng thất thố dọa đến, đều có chút giật mình.
Sầm Mặc Tiêu xuyên một thân váy dài màu trắng lộ vai, làn váy chấm đất, tóc dài rối tung xuống dưới, đẹp đến làm người không dời mắt được.
Cô đại khái minh bạch Lục Tử Cẩn vì cái gì kinh hoảng, có chút áy náy lại có chút khẩn trương.
"Chị đừng vội, em không sao, em chỉ muốn......" Các cô hai người trước đây là hiệp nghị kết hôn, Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh đều biết rõ, cho nên hỗ trợ lên kế hoạch vụ cầu hôn này.
Chỉ là đương sự giờ phút này phủng hoa, hiển nhiên không thong dong như lúc diễn tập, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Lâm Mạc vẻ mặt bất đắc dĩ, Sầm Mặc Tiêu nhéo nhéo ngón tay, sau đó mới hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Lục Tử Cẩn, cúi đầu có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
"Em...... Em tim đập đến có điểm mau, cho nên có chút, có chút choáng váng."
Lục Tử Cẩn nhìn cô, cũng không thúc giục, liền như vậy nhìn chằm chằm cô.
Sầm Mặc Tiêu đem hoa trong tay đưa cho cô: "Tuy chúng ta cũng kết hôn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em tặng hoa cho chị, hy vọng chị sẽ không cảm thấy tục khí."
Lục Tử Cẩn tiếp nhận hoa nở nụ cười, vẫn không nói chuyện.
Sầm Mặc Tiêu nhìn chính mình trang điểm, cười nói: "Quần áo không thích hợp, cho nên em không quỳ xuống được, nhưng......"
Cô đưa nắm tay ra, mở xòe lòng bàn tay, làm bật ra một sợi dây chuyền treo nhẫn kim cương, đong đưa dưới ánh đèn. Ánh sáng lóng lánh phát ra rơi vào trong mắt Lục Tử Cẩn, con ngươi cô cũng lập loè ánh nước.
"Tử Cẩn, em muốn đền bù cho chị. Chúng ta tương ngộ, hôn lễ đều diễn ra quá vội vàng, em muốn cầu hôn chị thêm lần nữa. Cho nên, Lục tiểu thư, A Tiêu thực nghiêm túc hỏi chị, chị có nguyện ý gả cho một người được nuông chiều từ bé, còn có chút lòng dạ hẹp hòi, lại có chút vô dụng như em không?"
Lục Tử Cẩn nhìn nhẫn, trên mặt mang theo cười, trong mắt long lanh kích động, cô nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt đẹp đến không gì sánh được, thanh âm có chút ngưng sáp.
"Lục Tử Cẩn nói, tuy rằng Sầm tiểu thư có chút được nuông chiều, thích ăn dấm, lòng dạ hẹp hòi, nhưng chị cũng không cảm thấy em ấy vô dụng. Em ấy rất xinh đẹp, rất đáng yêu, thực ôn nhu, thực tốt thực tốt. Cho nên, gả cho em ấy, là vinh hạnh lớn nhất của chị."
Mũi Sầm Mặc Tiêu đau xót, lại nở nụ cười, gỡ nhẫn, cúi đầu thành kính mà đeo vào ngón tay cô, sau đó duỗi tay kéo Lục Tử Cẩn vào trong lòng, cúi đầu hôn nồng nhiệt.
Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh vốn đảm đương công cụ, đều quên sử dụng dải lụa rực rỡ trong tay, cứ thế nhìn hai người không coi ai ra gì ôm hôn, hình ảnh phá lệ động lòng người.
--------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro