Chương 92: Thành thật
Tiếng cười của Lục Tử Cẩn làm cho Lâm Mạc và Tiêu Khanh đang cãi nhau ở kia đều kinh ngạc.
Tiêu Khanh lập tức ngậm miệng đón đi lên: "Tử Cẩn cậu đã trở lại, đây là người ai." Cô nói xong liền trắng mắt liếc Lâm Mạc.
Lâm Mạc cũng tức giận: "Tôi là ai? Tôi chưa thấy qua nữ nhân nào kiêu ngạo như cô. Cô đổ nước lên người tôi, ngược lại còn nói tôi không phải?"
Tiêu Khanh nhíu mày: "Tôi đang bưng nước, nếu không phải cô hấp tấp bộp chộp đụng phải tôi, tôi thế nào lại đổ nước lên người cô, tôi cũng đã xin lỗi cô còn cáo trạng. Người ta đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực, cô õng ẹo tạo dáng làm gì?"
Lâm Mạc tức điên, thật không nghĩ tới nữ nhân này nhìn khí chất ôn hòa, lớn lên cũng có chút xinh đẹp, nhưng lại là người độc miệng.
"Được rồi được rồi, nơi này là bệnh viện, hai người đừng cãi nhau ở đây. Lâm Mạc là bạn tốt của A Tiêu, Tiêu Khanh cậu đừng tức giận, chắc có hiểu lầm gì đó, không đánh không quen nhau, hai người có thể làm quen một chút."
Sầm Mặc Tiêu cũng liên tục gật đầu: "Tiêu Khanh là bạn thân của Tử Cẩn, cũng là bạn mình, Lâm Mạc đừng cãi nhau nữa."
Lâm Mạc nhìn Sầm Mặc Tiêu, cãi nhau trước mặt người bệnh quả thực không thích hợp, Tiêu Khanh cũng là trong lúc nhất thời choáng váng, hai người liếc nhau, đồng thời buông xuống tranh cãi.
"Chúng ta ngừng chiến, thực xin lỗi."
Trăm miệng một lời lúc này có vẻ buồn cười, hai người ngẩn ngơ một chút, lại nói: "Đừng học tôi nói chuyện."
"Ai học cô!", "Ai học cô!"
"Tôi nói trước!", "Tôi nói trước!"
"Quên đi, không nói nữa!", "Quên đi, không nói nữa!"
Đây dường như là cố ý đối ứng, liên tiếp mấy câu giống hệt nhau, làm hai người vừa khó thở vừa vô ngữ. Nhưng này cũng quá trùng hợp, hai người tức giận nhìn đối phương, thật sự nhịn không được, lại đồng thời bật cười.
Lục Tử Cẩn cũng nhịn không được: "Làm sao vậy, hai người hát đôi?"
Sầm Mặc Tiêu cũng cười, "Các cậu ăn ý mười phần."
Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh nhìn mắt đối phương, đồng thời khịt mũi coi thường.
Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn là vợ chồng, tình cảm lại tốt, cho nên Tiêu Khanh mới tới đây thăm bệnh, không ngờ lại đụng phải nữ nhân phong tao như Lâm Mạc.
Tuy rằng lúc đầu hai người không hợp miệng, nhưng cũng không phải đặc biệt chán ghét, trước mặt hai người bạn tốt vẫn là chịu thu liễm.
Lục Tử Cẩn rửa trái cây, cắt xong liền bày ra dĩa mời hai người ăn, chính mình lấy nĩa ghim miếng táo, đút cho Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu không thích ăn táo, Lục Tử Cẩn chỉ có thể thấp giọng dỗ cô ăn mấy khối, hai người không coi ai ra gì, Lâm Mạc và Tiêu Khanh liếc nhau, đều tràn đầy buồn bực, tại sao bọn họ lại tới đây để bị nhồi cơm chó?
"Đúng rồi, nghe nói tình trạng Lý Nguyên đang khá lên." Nhắc tới hắn, trong giọng nói Lâm Mạc lộ rõ khinh thường cùng chán ghét.
"Ừ, hắn đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ là đại não thiếu oxy nên còn mơ hồ. Hắn vậy mà đã nhặt được mạng trở về ." Sắc mặt Lục Tử Cẩn không có gì biến hóa, tiếp tục đút trái cây cho Sầm Mặc Tiêu.
"Án kiện của hắn thế nào?"
"Việc điều tra vẫn đang tiếp tục, nhưng bởi vì hắn bị thương cho nên không có biện pháp thẩm vấn. Luật sư Vạn sẽ theo dõi cuộc thẩm tra tiếp theo, trên cơ bản không có gì trì hoãn. Tội cố ý giết người, hắn trốn không thoát." Nhắc tới cố ý giết người, Lục Tử Cẩn còn có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Động tác trong tay cô cũng vô thức đè nặng, Sầm Mặc Tiêu lập tức hàm hồ kêu một tiếng: "Chị làm vợ đau."
Lục Tử Cẩn phản ứng lại đây vội vàng buông tay, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Vẻ mặt Lâm Mạc giống như gặp quỷ, Sầm Mặc Tiêu khi nào mảnh mai nhuyễn manh như vậy?
"Vợ đã ăn mấy miếng táo rồi, có thể không ăn nữa sao?" Sầm Mặc Tiêu một chút đều không cảm thấy chính mình ném hình tượng, ba ba nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn nhìn nhìn trong dĩa còn dư lại, gật gật đầu.
Các cô thật sự quá dính, Tiêu Khanh cùng Lâm Mạc lại một lần ăn ý mười phần: "Công ty còn có việc......"
Tiêu Khanh nhịn không được: "Có thể để tôi nói trước không?"
Lâm Mạc giật giật miệng, cuối cùng vẫn là mím lại, cô cũng muốn nói.
Cuối cùng Tiêu Khanh nói xong, lấy cớ phải rời khỏi, Lâm Mạc ở một bên liên tục gật đầu: "Tôi cũng vậy."
Hai người kia vừa đi, Sầm Mặc Tiêu liền trêu chọc nói: "Bọn họ thật giống oan gia."
Lục Tử Cẩn bật cười: "Ừm, nhưng không phải Lâm Mạc cùng với Diêu Thanh sao?"
Sầm Mặc Tiêu nghe xong thở dài: "Nói thế nào đây, nguyên bản cho rằng bọn họ tình chàng ý thiếp, nhưng Lâm Mạc tựa hồ đối Diêu Thanh thiếu chút gì đó. Nhưng cô ấy cùng với Tiêu Khanh rất có ý tứ, bất quá Tiêu Khanh hẳn là thẳng nữ đi."
Lục Tử Cẩn nhớ tới ngày đó Tiêu Khanh hẹn hò, do dự một chút: "Cô ấy giống như không thể thẳng."
Đề tài nghiêng lệch, Sầm Mặc Tiêu thực mau đánh gãy cô tự hỏi, có chút ủy khuất nói: "Chị không ở đây, em một mình rất buồn. Bác sĩ không cho em đi lung tung, chị lại đang bận, em sợ quấy rầy công việc của chị."
Lục Tử Cẩn đương nhiên biết cô không dễ chịu, bất quá vẫn thò lại gần cười nói: "Buồn sao? Nhưng lúc chị trở về, thấy có người vẻ mặt hứng thú nhìn Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh cãi nhau, không buồn chút nào."
Sầm Mặc Tiêu xoay chuyển đôi mắt, nghiêm túc nói: "Không giống nhau a, em một người ở bệnh viện chị lại không thể bồi em, em mới buồn." Cô nói xong hơi có chút mất mát rũ mắt.
Lục Tử Cẩn trong lòng mềm nhũn: "Thực xin lỗi, bên kia có việc cần chị xử lý, không thể luôn bồi em."
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Đó vốn là chuyện của em, để chị đi thu thập cục diện rối rắm, là em có lỗi với chị. À, hôm nay dự họp có người làm khó chị không?" Nhắc tới chuyện công ty, Sầm Mặc Tiêu có chút lo lắng.
"Không sao, có ông ngoại ra mặt, bọn họ đối chị ngược lại thực khách khí. Em cố gắng dưỡng bệnh, chờ thân thể tốt lên liền có thể xuất viện, trong khoảng thời gian này vất vả em, lại chịu đau nhiều như vậy."
Tuy rằng Lục Tử Cẩn hao hết tâm tư bồi bổ thân thể cho cô, chính là lần này trọng thương đối Sầm Mặc Tiêu thương tổn rất lớn, chảy máu nhiều như vậy, lại nằm ở trên giường nhiều ngày, cả người gầy một vòng lớn, Lục Tử Cẩn nhìn đến đau lòng lợi hại.
"Thái Hòa bên kia làm sao bây giờ?" Trước đó Sầm Mặc Tiêu xuất hiện ở Thái Hòa, cô đã thông tri triệu khai đại hội cổ đông, ngày mai chính là kỳ hạn.
Lục Tử Cẩn cười cười: "Em yên tâm, chị đều nhớ kỹ. Chị đã liên lạc với các cổ đông Thái Hòa, người muốn chuyển nhượng cổ phần chị đều đã thương lượng rồi, chị cũng gặp mặt các cổ đông còn lại. Đến lúc đó trong tay em cầm 37% cổ phần là đã có quyền khống chế tuyệt đối công ty, chị đàm phán mấy vị cổ đông cũng đều minh xác tỏ vẻ ủng hộ em, chắc chắn em sẽ đủ phiếu để trở thành tân chủ tịch. Chờ em khỏe lại, từ từ kiểm soát Thái Hòa, ba em cũng không thể làm gì."
Sầm Mặc Tiêu nhìn cô, nhấp miệng nở nụ cười, con ngươi sáng lấp lánh: "Em thật sự cưới được người vợ tốt."
Lục Tử Cẩn nghe xong nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cho nên, lúc ấy em đáp ứng kết hôn với chị, chỉ để chị giúp em thôi sao?"
Cái cớ này hợp lý nhưng lại không có bao nhiêu thuyết phục, rốt cuộc đối phương là người trước nay mình chưa từng tiếp xúc, nếu tùy tiện cùng đối phương kết hôn, khả năng trở thành đồng bọn hợp tác còn không bằng đem vào nhà một tên trộm.
Vấn đề này trước khi các cô ở bên nhau liền đã nói qua, nhưng hai bên đều có giữ lại, chính là nửa thật nửa giả. Sau khi ở bên nhau, Sầm Mặc Tiêu cho cô chân thành nửa phần không giả, Lục Tử Cẩn cũng không hỏi lại, rốt cuộc đều đi qua. Nhưng trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nghĩ đến một chút nghi ngờ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lục Tử Cẩn, cô vẫn là hỏi ra tới.
Sầm Mặc Tiêu vi lăng, trong mắt có chút bất an, thật cẩn thận nhìn Lục Tử Cẩn, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Vợ nói ra nhưng chị không được giận. Lúc ấy vợ chính là một kẻ hồ đồ, không có nhìn đến chị tốt thế nào."
Lục Tử Cẩn vừa muốn cười vừa muốn giận, này còn cần cô nói sao, lúc trước chính mình đối cô cũng có tâm tư không thuần.
"Kỳ thật còn có chuyện, vợ muốn thẳng thắn với chị, vợ suy xét thật lâu, phía trước vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho chị không, cũng không biết chị có thể chấp nhận không."
Nếu trước đây cô vẫn còn do dự, bây giờ trải qua chuyện này, một lần cô tưởng rằng mình sắp chết, và bừng tỉnh phát hiện mình đã không nói với Lục Tử Cẩn những gì mình cất giấu, không kịp nói cho chị ấy, chính mình thật may mắn khi có thể gặp được chị ấy, thích chị ấy, kết hôn với chị ấy. Lúc đó cô liền cảm thấy thật đáng tiếc.
Càng quan trọng là, trong lòng cô đối với Lục Tử Cẩn cũng có một chút nghi hoặc, nhưng quá mức thiên phương dạ đàm, cô không dám chắc. Chỉ là các cô tín nhiệm yêu nhau, chuyện này nói cho Lục Tử Cẩn có lẽ sẽ càng tốt.
Nhịp tim Lục Tử Cẩn đột nhiên nhanh hơn, cô hỏi ra vấn đề này kỳ thật trong lòng có nghi hoặc, nhưng thân thể Sầm Mặc Tiêu còn không khỏe, cô không muốn quá gấp, vừa mới hỏi vấn đề như vậy, lại nghe mấy lời Sầm Mặc Tiêu nói, cô loáng thoáng hiểu được những gì em ấy sẽ nói.
"Tử Cẩn, có bao giờ chị tự hỏi, rằng sao em lại quyết đoán thu mua KB khoa học kỹ thuật như vậy, lại vừa lúc coi trọng mảnh đất P107 kia? Rõ ràng chị che giấu rất kỹ, tại sao em lại biết mâu thuẫn giữa chị và cha con Lục Tuần?"
Vấn đề này ném ra, Lục Tử Cẩn cơ hồ đã chắc chắn, cô thập phần phức tạp mà nhìn Sầm Mặc Tiêu, sau một lúc lâu nhịn không được nở nụ cười: "Chị đây cũng mua chúng, thậm chí là hợp tác giữa Viễn Dương và Nhất Phương Thiên Địa, cuối cùng sẽ rơi đài chị đều đoán được, em không thấy lạ sao?"
Biểu tình của Sầm Mặc Tiêu thập phần khó có thể miêu tả, trong lúc nhất thời không biết như thế nào mở miệng.
Sau một lúc lâu thanh âm cô khẽ run nói: "Cho nên ngày đó chị ở quán bar nói, không phải tang ngẫu thì là ly dị cũng không phải nói giỡn, chính là đang nói chúng ta phải không?"
Lục Tử Cẩn sắc mặt khẽ biến, vừa hối hận vừa chua xót: "Chị lúc ấy là ma xui quỷ khiến, hồ ngôn loạn ngữ."
"Là bởi vì chị biết, ở nguyên bản nhận tri, Sầm Mặc Tiêu sống không quá hai năm đúng không?"
Lục Tử Cẩn đau lòng đến lợi hại, gật gật đầu.
Sầm Mặc Tiêu hít một hơi thật sâu: "Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nguyên bản em cho rằng chuyện bản thân đã là không thể tưởng tượng, kết quả hai người chúng ta...."
Cô biểu tình nói không nên lời là khổ sở hay vui vẻ, sau khi ổn định cảm xúc, cô khẽ run run rẩy nói: "Vậy tại sao chị lại trùng sinh, em nhớ rõ khi em chết, chị vẫn còn sống rất tốt....chị là bị....?"
"Bị Lục Tuyết lái xe tông phải, sau đó chị trở về 6 năm trước khi chết, nói cách khác, chị sống lại đã hơn ba năm rồi. Lúc chị nhìn đến hình đại diện trên WeChat của em, trong nháy mắt liền hoảng hốt, không ngờ lại là sự thật."
Hình đại diện của Sầm Mặc Tiêu là Phong Tín Tử, WeChat nick name chính là Renata, Phong Tín Tử nghĩa là tái sinh, hoá ra không phải cô nghĩ nhiều.
"Lúc em phát hiện chính mình sống lại, cũng rất kinh ngạc, khủng hoảng và khó hiểu, tốn rất nhiều thời gian mới tiếp thu. Nhưng em trở về muộn hơn chị, khi chúng ta kết hôn, em mới trở về không đến một năm."
Lục Tử Cẩn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khó trách Sầm Mặc Tiêu sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Chị lúc ấy nghĩ trăm lần cũng không ra, ở nguyên bản kia một lần, em rất cường ngạnh cự tuyệt cuộc hôn nhân này, em đột nhiên đáp ứng, chị còn tưởng rằng chính mình sống lại gây ra hiệu ứng bươm bướm. Nguyên lai, mỗi người ở từng hoàn cảnh đều chọn lựa không giống nhau."
Sầm Mặc Tiêu nghe thế biểu tình có chút đau đớn, "Mỗi khi em nghĩ đến đời trước chính mình sống mơ màng hồ đồ, chị đã từng đến gần em như vậy, em lại đẩy chị ra xa, em liền cảm thấy vô cùng khổ sở. Trước kia em nghĩ, ông trời đột nhiên đại phát từ bi cho em sống lại, để em nhìn rõ bộ mặt những kẻ hổ báo sài lang bên mình, nhưng em hiện tại vẫn luôn cảm thấy, ông trời là muốn đem chị trả lại cho em. Nếu không phải trùng sinh, em cũng không thể nào biết được, người sắp kết hôn với em, lại cùng em có một đoạn duyên phận xa xăm như vậy."
Cô nói được phá lệ động tình, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt bên trong dù được ý cười ngăn lại, cũng chịu không được rơi ra bên ngoài, khổ sở có, càng có rất nhiều vui vẻ.
Bí mật kinh thế hãi tục này, liền được chia sẻ với nhau trong đôi câu vài lời, Lục Tử Cẩn nghiêng người qua, tránh vết thương trên lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Chị cũng vậy. Trở về ba năm trước không có gặp được em, chị trôi qua rất khổ sở, như thể mình không có ý nghĩa gì để sống trừ việc báo thù. Là em xuất hiện, chị mới cảm thấy thế giới này nhiều màu sắc, mới có thể trôi qua vui vẻ như vậy."
Nguyên bản thẳng thắn biến thành thổ lộ, trái tim hai người trong nháy mắt được vô hạn kéo gần. Đoạn thời gian này Lục Tử Cẩn ban ngày bận rộn, buổi tối đến bệnh viện chăm sóc Sầm Mặc Tiêu, đây là thời gian khó được hai người ở chung.
Nhìn đến hai vợ chồng son dính nhau, Sầm Khang Hồng cơ bản sẽ không tới quấy rầy vào buổi tối. Hai người ở phòng bệnh ngọt ngào thân mật hồi lâu, tận đến giờ cơm tối có người đưa đồ ăn đến mới nghỉ.
"Lý Nguyên tỉnh rồi." Sầm Mặc Tiêu uống canh nói một câu.
Lục Tử Cẩn trầm mặt: "Tốt lắm, hắn trốn lâu như vậy cũng nên đối mặt với hiện thực, ngày mai chị qua nhìn xem."
Sầm Mặc Tiêu bật cười: "Xem hắn làm gì, trở về thì nên đi xem vợ."
Lục Tử Cẩn nhìn cô một cái, lại sờ sờ tay cô: "Hắn phải trả giá, nhưng chị cũng không tha thứ cho hắn, chị sẽ để hắn biết, kết cục của hắn là cái gì."
Sầm Mặc Tiêu không lại nói, trong lòng kỳ thật âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Lục Tử Cẩn tựa hồ quên hỏi nguyên nhân lúc đầu mình muốn kết hôn với chị ấy.
"Đúng rồi, em còn không nói cho chị, vì sao muốn kết hôn với chị?" Lục Tử Cẩn bất ngờ nhả ra một câu, làm Sầm Mặc Tiêu cứng đờ.
Tránh không thoát, cô đành phải đúng sự thật mà công đạo.
Đồng ý cùng Lục Tử Cẩn kết hôn là vì biết Lục Tử Cẩn muốn chỉnh cha con Lục Tuần, Sầm Mặc Tiêu muốn mượn sức Lục Tử Cẩn lại đây, rốt cuộc chị ấy có thể giúp cô.
Cô cũng biết rõ Lục Tuần và Lý Nguyên có hợp tác, Lục Tử Cẩn rất có thể cũng là quân cờ bên cạnh đối phương, nếu có thể sử dụng mỹ nhân kế lấy được tín nhiệm của Lục Tử Cẩn, cô liền có thể mượn tay Lục Tử Cẩn gài bẫy Lý Nguyên.
Cô đã sớm bày ra một cái kết, trong tay cô có vụ mua bán lớn, nhưng lại liên quan đến buôn lậu trái pháp luật, cô vốn tính toán dùng Lục Tử Cẩn làm mồi dẫn Lý Nguyên cắn câu, trực tiếp kéo Lý Nguyên xuống, nhưng kết cục có khả năng liên lụy đến Lục Tử Cẩn, tránh không khỏi làm chị ấy vướng vào án kiện.
Lục Tử Cẩn nghe được sửng sốt một lúc lâu, Sầm Mặc Tiêu cúi đầu nhẹ giọng nói: "Khi đó kỳ thật lòng vợ rất âm u, đối với chị cũng không tốt. Nhưng vợ rất nhanh liền thay đổi chú ý, phương án kia vợ đã sớm làm Lâm Mạc phủ quyết, thật sự."
Trong mắt cô có chút gấp, lại đáng thương ba ba. Lục Tử Cẩn có thể nói cái gì đây, ai kêu chính mình cũng mắt lạnh tính toán chờ Sầm Mặc Tiêu xảy ra chuyện, hai người lúc ấy thực sự là tám lạng nửa cân.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro