Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Hôn

Lục Tử Cẩn nhìn cô gái trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Sầm Mặc Tiêu đẹp không chỉ ở vẻ bề ngoài, người này đẹp đến mê hoặc lòng người, trong ưu nhã vân đạm phong khinh chính là đạm mạc khắc vào trong xương cốt.

Nhưng giờ phút này cô mặc áo cưới, đi đến trước mặt mình, cặp con ngươi thiển sắc chăm chú nhìn chính mình, Lục Tử Cẩn đột nhiên có một loại ảo giác hai người thật sự trở thành một đôi.

Lục Tuần ở bên cạnh cười đến vô cùng từ ái, quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, thấp giọng ôn hòa nói: "Đi thôi."

Bên kia Lý Khải Thắng đôi mắt đỏ bừng đặt tay Sầm Mặc Tiêu vào lòng bàn tay Lục Tử Cẩn, biểu hiện so với Lục Tuần càng chân thành hơn. Lục Tử Cẩn nhìn trong lòng thầm cười nhạo một tiếng, cũng đúng, rốt cuộc đó là con gái danh chính ngôn thuận của Lý Khải Thắng.

Chỉ là trong tay nắm tay Sầm Mặc Tiêu, bàn tay người này có chút lạnh lẽo, Lục Tử Cẩn không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.

Đây vốn là một hôn lễ giả dối, bởi vì hai bên kết hôn chỉ là một bản hợp đồng. Hơn nữa Lục Tuần giả dối từ ái, khách khứa phía dưới giả dối mỉm cười chúc phúc, giả dối náo nhiệt, càng làm Lục Tử Cẩn cảm thấy mình như đang ở trên đài diễn kịch.

Toàn bộ lưu trình diễn ra như thế nào cô cũng không biết, cô tựa như con rối gỗ bị giật dây, nhìn trò khôi hài này. Đến cuối cùng cô bừng tỉnh phát hiện, giữa hôn lễ nơi nơi đều là giả dối này, chân thật nhất lại chính là đối tác hôn nhân của cô, Sầm Mặc Tiêu. Độ ấm của cô ấy, dáng vẻ động lòng người của cô ấy, đều là sự thật.

Người điều hành buổi lễ quay về phía cô trang trọng nói: "Lục Tử Cẩn cô có nguyện ý trở thành thê tử của cô Sầm Mặc Tiêu, vô luận phú quý bần cùng, vô luận khỏe mạnh bệnh tật, vô luận thuận cảnh nghịch cảnh, ở thời điểm đối phương cần cô nhất, cô có thể vĩnh viễn không rời không bỏ?"

Lục Tử Cẩn còn có chút hoảng hốt, cũng không trả lời ngay, vài giây an tĩnh ngắn ngủi này làm cả hội trường náo nhiệt có chút lúng túng, sắc mặt Lục Tuần cũng thay đổi.

Sầm Mặc Tiêu bình tĩnh nhìn cô, khó phát hiện mà nhẹ túm cô một chút. Lục Tử Cẩn hoảng hốt hồi thần, nhẹ nhàng thở một hơi, trên mặt ý cười giơ lên, đôi mắt ngưng thần nhìn Sầm Mặc Tiêu, thâm tình chan chứa. Mọi người ở đây đều thấy được rõ ràng, không ai lại cho rằng đoạn tạm dừng vừa rồi là do Lục Tử Cẩn cố ý.

Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn nhìn vào đôi mắt Lục Tử Cẩn, cho dù cô hiểu rất rõ là đối phương đang diễn kịch, nhưng không thể không nói, trên đời này không ai có thể chống lại ánh mắt thâm tình này của Lục Tử Cẩn, cô cũng như vậy.

Trả lời đồng ý xong, tiếp theo chính là trao nhẫn. Nhẫn kết hôn của các cô là do Sầm Mặc Tiêu an bài, tuy rằng chỉ là hiệp nghị kết hôn, nhưng nhẫn vẫn là Sầm Mặc Tiêu cố ý định chế.

Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu đem nhẫn kim cương mang vào ngón áp út của cô, mày hơi hơi nhíu lại.

Mọi người đều nói ngón áp út nối với trái tim, tay Sầm Mặc Tiêu hơi lạnh, nắm lấy cổ tay cô, lúc mang nhẫn lên cho cô, tim Lục Tử Cẩn đập có hơi khác thường.

Nhìn hai người mang nhẫn xong, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như sấm, người điều hành buổi lễ cũng bị cảnh náo nhiệt làm cho lộ ra vẻ tươi cười: "Bây giờ, tân nương có thể hôn nhau."

Lưu trình này, hai cô cũng chỉ nghĩ là một chuyện đương nhiên trong hôn lễ, cũng chưa từng suy xét qua. Trước mắt bao người, trong lúc nhất thời Lục Tử Cẩn có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cô theo bản năng nhìn môi Sầm Mặc Tiêu, lại hơi xấu hổ mà nhìn sang nơi khác.

Sầm Mặc Tiêu rũ mắt, tiến lên một bước. Chiều cao hai người không chênh nhau nhiều lắm, Lục Tử Cẩn chỉ cao hơn cô một chút, hiện tại hai bên đều đi giày cao gót, nhìn vào đều là thân cao chân dài.

Độ ấm thuộc về người khác nhích lại gần, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương, Lục Tử Cẩn tự xưng là gặp biến bất kinh, chính là lúc Sầm Mặc Tiêu nghiêng đầu lại, đem bờ môi áp lên khóe môi cô, cô vẫn là phát ngốc.

"Xin lỗi." Tiếng thì thầm nho nhỏ cùng hô hấp của Sầm Mặc Tiêu phả vào bên tai cô, vài giây sau mới rời đi. Xúc cảm mềm mại kia có một chút lạnh, tựa như cánh hoa hồng bung nở trong vườn vào sớm tinh mơ.

Sầm Mặc Tiêu tới gần phảng phất đè ép không khí xung quanh cô, chờ đến khi cô ấy rời đi cô mới có thể hô hấp, cũng nghe được mọi người xung quanh đang nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

Cho dù Lục Tử Cẩn nỗ lực duy trì bình tĩnh, trên mặt vẫn tươi cười, nhưng lỗ tai nổi lên một tầng phấn hồng lại bị người ở gần trong gang tấc thấy rõ.

Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn duy trì ý cười nhàn nhạt, lúc này trong mắt ý cười thâm thâm.

Buổi hôn lễ này cùng với một hồi tiệc vui, không bằng nói là hoàn mỹ sinh ý thịnh yến, sau khi kết thúc nghi thức, các nhân vật lớn ở Viễn Dương, Thái Hòa, ZHO Trí Hòa, những đối tác làm ăn đều tới cho đủ mặt mũi, không ngừng lại đây nói lời chúc mừng kính rượu. Ngược lại thân là người nhà, Sầm Khang Hồng chỉ đứng ở xa xa nhìn lại.

Chỉ có Lý Khải Thắng qua thấp giọng dặn dò Lục Tử Cẩn ngàn vạn đừng để cho Sầm Mặc Tiêu uống rượu, ông cùng Lục Tuần vốn đang bồi ở bên cạnh hai cô, rượu qua ba lượt đều bị kéo đi hàn huyên cùng các đối tác.

Sau khi kết thúc hôn lễ, hai người đổi sang quần áo, còn phải tiếp tục tiệc cưới.

Đây là tiệc cưới của các cô, dĩ nhiên không tránh được uống rượu, đặc biệt là trường hợp này. Sức khoẻ Sầm Mặc Tiêu không tốt khẳng định không thể uống rượu, nhưng luôn có kẻ vô tâm hoặc người không thèm để ý lại đây kính rượu.

"Sức khoẻ phu nhân tôi không tốt, bác sĩ đã dặn không thể uống rượu, tôi thay cô ấy kính rượu là được." Lục Tử Cẩn trên mặt tươi cười không chê vào đâu được, hơn nữa uống rượu cũng sảng khoái, không ai có thể cự tuyệt.

"Lục tiểu thư vừa mới kết hôn đã đau lòng phu nhân, ha ha, sảng khoái! Tới, chúc hai vị tân hôn vui vẻ."

Sầm Khang Hồng vẫn luôn ngồi cách đó không xa, nhìn Lục Tử Cẩn canh giữ bên người Sầm Mặc Tiêu chặn rượu cho cô. Ông nhíu mày, quét mắt trong đám người thấy có một nam nhân mặc tây trang màu xám, còn có Lý Khải Thắng bên kia bị người vây quanh, sắc mặt trầm trầm.

Nam nhân mặc tây trang màu xám tướng người cao ráo, phong độ nhẹ nhàng, mang mắt kính, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, là đứa trẻ năm đó Lý Khải Thắng và Sầm Cảnh nhận nuôi, tên là Lý Nguyên.

Lý Nguyên đang chào hỏi lão tổng các công ty địa ốc, xoay người thấy hai người Sầm Mặc Tiêu bị đám đông vây quanh kính rượu, khóe miệng giơ lên cười.

Dư quang hướng tới Sầm Khang Hồng bên kia, vừa lúc đụng phải đôi mắt không cảm xúc của lão nhân, tức khắc ngẩn người, sau đó gật đầu cười cười nhanh chóng bước tới.

"Ông ngoại, hôm nay là ngày đại hôn của Mặc Tiêu, sao ông lại ngồi một mình ở đây, không đi gặp em ấy sao ạ?"

Sầm Khang Hồng không nói gì, ánh mắt ảm đạm dừng trên mặt Sầm Mặc Tiêu, nhàn nhạt liếc nhìn qua: "Nó không muốn nhìn thấy ta. Đám người kia không có nhãn lực, ba con chẳng lẽ cũng không biết Mặc Tiêu không thể uống rượu, lại để mặc cho đám người kia đến kính rượu?"

Lời nói bất mãn không cần phẩm vị đã rõ ràng.

Mắt Lý Nguyên lóe lên, "Ba rất yên tâm về Tử Cẩn, em ấy vẫn luôn chắn rượu cho Mặc Tiêu. Hai người mới kết hôn, tiếp xúc với nhau còn chưa nhiều lắm, tuy rằng Mặc Tiêu nói nhất kiến chung tình, nhưng là cũng muốn để em ấy thấy Tử Cẩn đáng tin cậy."

Vẻ mặt Sầm Khang Hồng cũng không hòa hoãn chút nào: "Một vừa hai phải, rốt cuộc Tử Cẩn cũng là con gái, đây là đêm tân hôn đầu tiên của hai đứa, làm sao chịu nổi đám người kia không biết nặng nhẹ tới chúc rượu."

"Con là anh trai, phải biết giúp đỡ một chút, đừng giống như ba con, chỉ biết nói chuyện làm ăn." Những lời này đã là trách cứ.

Lý Nguyên sắc mặt bất biến, cười xoà, hơi hổ thẹn gật đầu: "Là con suy xét không chu toàn, con vừa định đi qua, nhưng thấy vợ Mặc Tiêu tửu lượng hơn người xử lý thành thạo, lúc này mới lại đây gặp ông ngoại trước, con đây liền đi ngay."

Hôn lễ tân nhân không tránh được bị người kính rượu, đặc biệt trường hợp này càng là một ly lại thêm một ly. Tuy Lục Tử Cẩn có thể uống nhưng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên không phải ai mời cô cũng uống, nhưng cho dù cô rất có kỹ xảo, qua một vòng uống cũng không ít.

Sầm Mặc Tiêu vốn vẫn luôn đứng ở bên nhìn cô, trong mắt thần sắc không rõ, cho dù Lục Tử Cẩn thay cô uống rượu, cô cũng chưa nói gì, vẫn luôn bàng quan.

Đám người tới kính rượu hoặc là nhìn mặt mũi Sầm gia và Thái Hòa, hoặc là trong lòng âm thầm có ý đồ với Lục Tử Cẩn, lại đây thăm dò cùng khiêu khích, thấy Sầm Mặc Tiêu thờ ơ, Lý gia và Lục gia cũng không ai tới giải vây, liền bắt đầu có ý được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Sầm tiểu thư vẫn luôn tịnh dưỡng trong nhà, chúng ta cũng chưa từng có cơ hội được gặp mặt, hôm nay vừa thấy thật là kinh vi thiên nhân, Lục tổng có thể cưới được Sầm tiểu thư thật là có phúc khí. Cùng Sầm tiểu thư kết hôn, Lục tổng cũng không cần vất vả như trước, về sau cứ chu toàn việc làm ăn trong nhà là được, tôi tới kính cô một ly."

Lục Tử Cẩn uống đến đuôi mắt ửng đỏ, nhưng là ánh mắt thanh minh. Người đàn ông trước mắt này từng ở trong vòng công khai nói muốn theo đuổi cô, nhưng kiên trì nửa năm cũng không đụng tới một đầu ngón tay cô, từ đó về sau cùng cô cạnh tranh vài mối làm ăn, hắn thua đều rất khó nhìn.

Cho nên ác ý trong lời này Lục Tử Cẩn vẫn rất rõ ràng, nhìn hắn nâng ly, Lục Tử Cẩn hơi hơi mỉm cười: "Thật là phúc khí của tôi, Trần đổng khách sáo rồi. Chỉ là nếu tôi không chu toàn ở thương trường, Trần đổng hẳn là sẽ vui vẻ vì thiếu đi một đối thủ cạnh tranh."

Lục Tử Cẩn ý cười doanh doanh, lời nói lại là chọc đối phương đến nỗi sắc mặt có chút khó coi. Sầm Mặc Tiêu ở phía sau xem, thấy thế không nhẹ không nặng nói: "Lời này Tử Cẩn nói không đúng rồi, tập đoàn Huy Việt của Trần đổng xưa nay chỉ làm hạng mục nhỏ, ngày sau cũng không thể tính là đối thủ cạnh tranh của chị."

Nếu vừa rồi biểu cảm trên mặt Trần đổng là giả vờ cười, có chút cứng nhắc, hiện tại sắc mặt trực tiếp tối sầm, nhưng người vừa nói là Sầm Mặc Tiêu, cho dù cô cũng chưa chính thức tiến vào thương giới, hắn cũng không dám hạ mặt mũi cô. Chỉ có thể mặt xám mày tro uống rượu xong rồi rời đi.

Những người khác vốn thấy Sầm Mặc Tiêu không thèm để ý, bỏ mặc Lục Tử Cẩn bị người ta chuốc rượu, cho nên bọn họ mới không cố kỵ gì, ngay khi cô vừa nói một câu kia, tuy nhẹ nhàng nhưng ý vị bên trong kẻ ngốc đều biết, tức khắc vội vàng thu liễm tâm tư.

Đúng vào lúc này, Lý Nguyên cầm ly rượu đi tới, tươi cười không chê vào đâu được, ngăn cách giữa đám người và hai người Lục Tử Cẩn.

"Hôm nay là hôn lễ của em gái tôi và Tử Cẩn, cảm tạ các khách quý trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian tới chúc phúc tân nhân, tôi kính mọi người một ly."

"Lý tổng khách khí."

"Sao có thể để Lý tổng kính rượu chứ?"

Mọi người vội vàng khách sáo, đều rất tự giác bán cho Lý Nguyên một cái mặt mũi, uống hết rượu.

Lý Nguyên lại cười nói: "Lúc này mới kết thúc nghi thức, sau còn có phân đoạn càng quan trọng, tân nhân cũng không thể uống quá nhiều. Hơn nữa sức khoẻ em gái tôi không tốt, không thể uống rượu, đều để Tử Cẩn uống thay, thật sự không tốt, nếu thịnh tình của các vị không thể chối từ, còn chưa cạn hứng, đều để tôi thân làm anh trai tới uống, cảm ơn chư vị."

Lại là một ly rượu tiêu sái vào bụng, tự nhiên hào phóng, đám người đều cùng reo hò.

Lục Tử Cẩn bàng quan đánh giá người đàn ông trước mắt tên Lý Nguyên kia.

Lục Tử Cẩn cũng không xa lạ gì hắn, còn có thể xem như người quen cũ. Cho dù một đời này hay một đời trước, hai người đều có rất nhiều mối làm ăn hợp tác, để lại cho Lục Tử Cẩn ấn tượng liền ba chữ, tiếu diện hổ*. Hắn cười có thể lợi hại hơn Lục Tuần, ít nhất nhìn trong mấy lần giao tiếp với hắn, cũng thực thoải mái.

[*Tiếu diện hổ: con hổ biết cười, ý chỉ bề ngoài nói cười vui vẻ, bên trong nham hiểm độc ác]

Tươi cười cũng thế, trường hợp lời nói cũng thế, thậm chí hành vi đều lộ ra tu dưỡng tốt đẹp của hắn, phải nói tiếp xúc với hắn cũng xem như vui vẻ.

Cho dù hắn chỉ là con nuôi do Lý Khải Thắng và Sầm Cảnh thu dưỡng, nhưng địa vị ở Thái Hòa đã vượt qua Sầm Mặc Tiêu vốn không chính thức tham dự vào hội đồng quản trị.

Ánh mắt Lục Tử Cẩn không dấu vết lướt trên mặt Sầm Mặc Tiêu, Sầm Mặc Tiêu lúc này cũng đang nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt vẫn là đạm mạc như trước. Lục Tử Cẩn thoáng nhìn, thậm chí phát giác ở khóe môi cô một tia lạnh lẽo, nhìn kỹ lại vô tung vô ảnh.

Lại nói, lúc ấy Sầm Mặc Tiêu đã chết, Sầm Khang Hồng cũng sớm qua đời. Lý Khải Thắng không có con, con gái duy nhất vừa qua đời, vừa qua tang sự khiến ông không làm sao gượng dậy nổi, sau đó cũng không có ý định tái hôn. Mà Lý Nguyên, dĩ nhiên hưởng trọn toàn bộ gia sản Lý gia và tài sản của Sầm Mặc Tiêu, thậm chí cả cổ phần Sầm gia ở ZHO Trí Hòa, chỉ sợ cũng về tay hắn, một đời kia hắn thật đúng là người đại thắng.

Nghĩ vậy Lục Tử Cẩn bất giác cảm thấy chỗ không đúng, lại bị Lý Nguyên xoay người tới nói chuyện đánh gãy.

"Em có khỏe không? Có phải uống quá nhiều rồi không?" Lý Nguyên quan tâm hỏi, thần sắc trong ánh mắt càng có độ ấm so với lúc xã giao cùng người khác.

"Cảm ơn Lý tổng, tôi không sao." Lục Tử Cẩn theo bản năng trả lời một câu.

Sầm Mặc Tiêu ở một bên nhìn cô một cái, Lý Nguyên cũng ngẩn người, sau một lúc lâu anh ta mới cười nói: "Còn gọi anh là Lý tổng?"

Lục Tử Cẩn hơi đốn, nhìn ánh mắt Sầm Mặc Tiêu, đối phương cũng đang nhìn cô, trong mắt thần sắc có chút lạnh, chậm rãi nói: "Chị ấy không gọi anh là Lý tổng thì nên gọi là gì? Anh trai sao? Lý tổng hẳn phải nhớ rõ, ba của tôi chỉ có một người con gái duy nhất là tôi."

Thanh âm cô không cao lại cũng không cố thu liễm, tuy rằng vừa rồi sau khi Lý Nguyên nhúng tay vào, bên cạnh các cô cũng có bớt đi rất nhiều người, nhưng vẫn để người nghe thấy được.

Lời này không lưu tình chút nào, Lục Tử Cẩn nghe được đều cảm thấy sau lưng phát khẩn, Sầm Mặc Tiêu như vậy tựa hồ giống hệt như vị đại tiểu thư trong lời đồn kia, tính tình cổ quái hùng hổ doạ người.

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ân đại khái có thể thấy được đẳng cấp hai người, đều không phải đèn cạn dầu.

Có người đọc nói, Lục Tử Cẩn tự vả bôm bốp, thế Sầm Mặc Tiêu đang làm gì chứ?

Tác giả rằng: Cô đánh càng vang hơn bất cứ ai

Lục Tử Cẩn: phu nhân của ta không biết uống rượu, để ta tới

Sầm Mặc Tiêu: được, phu nhân, rượu này, chị đều uống hết đi

Lục Tử Cẩn: ......(khóc chít chít)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit