Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Một nửa chân tướng

Lục Tử Cẩn cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô, ôn thanh nói: "Em muốn cáu với chị sao?"

Sầm Mặc Tiêu như mếu máo, lắc đầu: "Không phải vợ muốn cáu với chị, là bọn họ thật quá đáng."

Lục Tử Cẩn thấy dáng vẻ cô vừa tủi thân vừa khổ sở, trong lòng bỗng nhiên phát đau, kỳ thật Sầm Mặc Tiêu cũng không sai, ai có thể chịu đựng được người khác ăn nói trắng trợn như vậy, nào là đợi mình chết liền đoạt gia sản, còn nhòm ngó thê tử mình.

"Chị biết, vừa rồi em bảo chị không nên bức ba chị vào tuyệt cảnh, miễn cho ông ấy làm ra chuyện quá khích, thế nào đến lượt mình liền không nhớ rõ?"

Sầm Mặc Tiêu mím môi, không nói chuyện nữa. Lục Tử Cẩn thấy cô vừa đáng yêu vừa chọc người đau, càng thêm ôn nhu giải thích.

"Hiện giờ cổ phần ở trong tay em, quan hệ giữa em và ông ngoại cũng đã hòa hoãn, Lý Nguyên căn bản không có phần thắng. Nếu em hoàn toàn cùng hắn ngả bài, hắn có thể chịu như vậy sao? Chúng ta trước kia đều không nghĩ ra, rõ ràng sức khoẻ em không tốt, cũng sẽ không quản Thái Hòa, khi đó em với ông ngoại như nước với lửa, căn bản sẽ không uy hiếp đến hắn. Chỉ cần ba em đau hắn, thiên vị hắn, liền với chút tài mọn của hắn, cũng dễ dàng trèo lên đỉnh Thái Hòa. Nhưng hôm nay, chị đã hiểu được, cổ đông lớn nhất Thái Hòa không phải ba em, mà là em. Nếu thân phận Lý Nguyên bại lộ, em có thể khiến hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, hắn mới bí quá hoá liều xuống tay với em. Mà bây giờ, hắn đã phát hiện ra em uy hiếp đến hắn, chị không dám tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện gì, em hiểu chứ?"

Sầm Mặc Tiêu đương nhiên biết, bằng không đã sớm mắng to vào điện thoại. Tốt nhất kết quả chính là ở thời điểm Lý Nguyên không kịp phản ứng, trực tiếp làm hắn không thể trở tay. Nhưng điều duy nhất cô có bây giờ chính là Lục Tử Cẩn, cô ghét Lý nguyên dùng loại ngữ khí kia nói chuyện với phu nhân nhà cô, thật đủ ghê tởm.

"Em biết, nhưng em không thoải mái." Sầm Mặc Tiêu sờ sờ ngực, hiển nhiên vẫn là nghẹn lợi hại.

Lục Tử Cẩn thấy sắc mặt cô có chút không tốt, nhíu mi tựa hồ ngực rất khó chịu, có chút nóng nảy.

"Đừng nghĩ nữa A Tiêu, hắn nói thế nào cũng vô dụng, chị ở đây, hắn chỉ là người si nói mộng. Hơn nữa, bọn họ trước sau gì cũng sẽ nhận được báo ứng."

Lục Tử Cẩn ôm Sầm Mặc Tiêu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Sầm Mặc Tiêu rầu rĩ ừ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Chị phải dỗ dành em."

Lục Tử Cẩn xoa xoa đầu cô, sủng nịch nói: "Được, muốn chị như thế nào dỗ dành tiểu công chúa đây?"

Đại khái là trong lòng quá mức mềm mại, Lục Tử Cẩn lỡ miệng nói ra tiểu ái xưng cực kỳ làm người cảm thấy thẹn.

Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, sau một lúc lâu đem cằm gác ở trên ngực Lục Tử Cẩn, thấp giọng nói:

"Tiểu công chúa muốn uống sữa."

Lục Tử Cẩn sắc mặt cứng đờ, cúi đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu, sau đó híp híp mắt, hạ giọng nói: "Chị cuối cùng đã biết, em mới là không biết xấu hổ."

Sầm Mặc Tiêu buồn cười: "Tiểu công chúa không nên uống sữa sao? Thế nào lại chính là không biết xấu hổ?"

Lục Tử Cẩn không để ý tới cô, điểm điểm giữa lông mày của cô: "Ngồi dậy."

Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu, sau đó trực tiếp vòng lấy Lục Tử Cẩn: "Không cho uống sữa, vậy thì hôn hôn, bằng không ngực sẽ khó chịu."

Lục Tử Cẩn nhắm mắt lại hôn cô, sau một lúc lâu hai người mới tách ra, hô hấp Sầm Mặc Tiêu dồn dập, lại không chịu rời đi, áp vào trán Lục Tử Cẩn nỉ non nói:

"Vừa rồi nếu chị lấy miệng dỗ em, em nhất định sẽ không ồn ào làm loạn." Nói xong liền dán lại hôn cô.

Lục Tử Cẩn lui về sau, eo chống ở cạnh bàn, ngửa đầu cùng Sầm Mặc Tiêu hôn. Lúc này di động đặt ở trên bàn rung hai cái, Lục Tử Cẩn nhân lúc dừng lại thở dốc, liếc nhìn màn hình, là tin nhắn của Lý Nguyên.

"???"

"Sao đột nhiên cúp máy?"

"Em nói gì đó?"

Sợ hắn lại gọi điện thoại tới làm người chán ghét, Lục Tử Cẩn thấp giọng nói: "A Tiêu, trước từ từ."

Sầm Mặc Tiêu không vui, ôm cô nhìn cô nhắn tin.

Lục Tử Cẩn: Đột nhiên rớt mạng, đại khái là tín hiệu không tốt.

Lý Nguyên:......

Sau đó Sầm Mặc Tiêu duỗi tay chỉnh điện thoại thành chế độ máy bay.

Lục Tử Cẩn bị dáng vẻ dính người lại hẹp hòi của cô làm cho dở khóc dở cười, chẳng qua cái tay người ôm cô còn không thành thật, đã đi vào trong vạt áo làm loạn khắp nơi.

Lục Tử Cẩn bình ổn hô hấp đè lại tay cô, xoay người liền chiếm cứ vị trí chủ động, ách thanh âm nói: "Không chuẩn bị ăn cơm trưa sao? Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt."

Sầm Mặc Tiêu nhớ tới ngày đó chính mình bụng đói kêu vang, tức khắc dừng tay, sau đó rụt trở về, rầu rĩ nói:

"Muốn ăn, vợ đói bụng."

Lục Tử Cẩn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cô hơi hơi mang theo ướt át, thấp giọng nói: "Muốn ăn cái gì?"

Sầm Mặc Tiêu nghĩ nghĩ, "Vợ muốn ăn thịt."

Lục Tử Cẩn sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô: "Thích ăn thịt từ khi nào?"

Sầm Mặc Tiêu thở dài: "Chị không cho vợ ăn thịt, vợ chỉ có thể ăn cái khác."

Lục Tử Cẩn ở trên trán của cô nói chuyện: "Vậy chị liền xuống bếp làm cho em ăn."

Sầm Mặc Tiêu lúc này mới lắc lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Vợ muốn uống trà sữa, cũng đã lâu không uống."

Lục Tử Cẩn bật cười: "Được, đúng lúc có chanh dây, chị pha trà sữa cho em."

"Vợ muốn chị dùng tuyết khắc ly ở nơi đó bùm bùm biểu diễn pha chế." Nghĩ đến lần đó nhìn Lục Tử Cẩn huyễn kỹ thao tác, Sầm Mặc Tiêu liền cười, cô còn muốn lại nhìn Lục Tử Cẩn thật ngầu.

Lục Tử Cẩn có chút ngượng ngùng, chính là lại có điểm đắc ý, sờ sờ lỗ tai gật đầu.

Tới giữa trưa, Lục Tử Cẩn theo ý nguyện của Sầm Mặc Tiêu, ở trước mặt cô lần nữa thể hiện tuyệt kỹ lắc trà sữa, nhìn Sầm Mặc Tiêu không chút nào che giấu kinh ngạc cảm thán cùng thích thú, Lục Tử Cẩn không thể không thừa nhận cô nguyên lai là người thích xem biểu diễn.

Lưu tẩu gần đây không ở, tòa nhà này cũng chỉ có hai người, có thể càng thêm không kiêng nể gì mà dính ở bên nhau, hai người oa ở bên nhau ngủ tới chiều, đến tận khi chuông cửa vang lên đánh thức hai người.

Sầm Mặc Tiêu mơ mơ màng màng ngồi dậy, liếc nhìn màn hình theo dõi, là Lâm Mạc .

"Ai tới?" Lục Tử Cẩn hỏi.

"Lâm Mạc ."

Lục Tử Cẩn sửng sốt, Lâm Mạc cô biết nhưng không phải rất quen, cô nhớ rõ cô ấy là bạn thân của Sầm Mặc Tiêu, cùng Trần Tư Lương giúp Sầm Mặc Tiêu làm việc, nhưng Lục Tử Cẩn mơ hồ cảm thấy đối phương cũng không thích mình lắm.

Rời giường mặc quần áo, Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu mở cửa, kết nối chuông cửa liên lạc.

"Mình vừa mới nghỉ trưa, cậu liền tới, chờ tụi mình một chút."

Lâm Mạc mặc áo gió màu đỏ mang theo kính râm, đồ lửa cháy môi đỏ, phá lệ bắt mắt.

Cô ra hiệu ok với với cameras, sau đó vào phòng.

Chờ Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn xuống lầu đã hơn mười phút. Nguyên nhân vẫn là Sầm Mặc Tiêu rời giường lại hồ nháo, làm Lục Tử Cẩn mệt mỏi chống đỡ, gia hỏa này không an phận chút nào.

"Hôm nay thế nào lại rãnh rỗi tới thăm mình?"

Sầm Mặc Tiêu vừa xuống lầu vừa lười nhác hỏi.

Mà Lâm Mạc nhìn Lục Tử Cẩn, Lục Tử Cẩn gật gật đầu, có lễ nói: "Xin chào."

Lâm Mạc cười cười, đáp một câu: "Xin chào, Lục tiểu thư."

Sau đó quay đầu liền đối với Sầm Mặc Tiêu nhún vai nói: "Mình đây chính là tranh thủ lúc rảnh rỗi tới thăm cậu, thật là hâm mộ Lục tiểu thư có thể ở nhà ngủ trưa tới hai giờ."

Đề tài đột nhiên không kịp phòng ngừa nhảy đến trên người Lục Tử Cẩn, cô đang ở một bên pha trà có chút ngưng lại, cười nói: "Tôi hiện tại là người nhàn rỗi, đương nhiên không vất vả bằng Lâm tiểu thư."

Nói xong cô đem trà đưa tới trước mặt Lâm Mạc, lại rót ly nước ấm cho Sầm Mặc Tiêu, nhẹ giọng nói: "Mới vừa ngủ dậy, uống chút nước ấm, chị đi gọt ít trái cây."

Mày Sầm Mặc Tiêu nhíu lại nhỏ đến khó phát hiện, đưa tay nắm lấy tay cô: "Vợ không thích ăn trái cây, hôm nay không được gọt táo."

Lôi kéo Lục Tử Cẩn ngồi xuống, Sầm Mặc Tiêu quét mắt nhìn Lâm Mạc: "Cậu hâm mộ cái gì, buổi sáng cậu ngủ nướng đến 8h rưỡi mới đi làm, Tử Cẩn nhà mình 7 giờ rưỡi còn gấp đến độ không kịp ăn sáng. Ngủ nhiều chút mới tốt, trước đây mệt muốn chết rồi."

Nói xong cô còn đau lòng nhìn Lục Tử Cẩn, Lâm Mạc vẻ mặt cạn lời, muốn hay không bao che cho con như vậy.

"Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì? Làm ồn đến chúng ta ngủ trưa." Lại là một đao không chút nương tay.

Lâm Mạc coi như hiểu được, Sầm Mặc Tiêu đây là không cho cô có ý kiến với Lục Tử Cẩn, cô nhận mệnh, ai bảo Sầm tổng nhà cô thích, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, cô liền không cần lắm miệng.

"Bọn mìnhđiều tra vị bác sĩ kia, phát hiện ra vài vấn đề."

"Vấn đề gì?" Lục Tử Cẩn vốn vẫn luôn an tĩnh, lúc này lại có chút gấp.

Lâm Mạc sửng sốt, sau đó mới nói: "Bác sĩ Trần trong giới y học rất có danh vọng, gia cảnh giàu có, thu nhập cũng không thấp. Mình cảm thấy ông ta không đến mức sẽ vì một chút tiền mà hạ độc bệnh nhận, đây là trọng tội, nhưng hạ độc đã thừa nhận chuyện giấu giếm bệnh tình, theo lời hạ độc nói, là có người cố ý dặn dò."

Sau đó Lâm Mạc lấy di động ra, trực tiếp mở ra một đoạn ghi âm.

"Tôi thừa nhận tôi che giấu bệnh tình, nhưng đó là vì người nhà bệnh nhân dặn dò, Lý đổng nói với tôi rằng Sầm tiểu thư thực để ý bệnh tình chính mình, tâm trạng luôn suy sụp, hơn nữa rất dễ nghĩ lung tung. Cô ấy liên tục cự tuyệt uống thuốc, nguyên nhân ban đầu là bởi vì nhân tố tâm lý, cho nên tôi mới đáp ứng, nếu có vấn đề gì tôi sẽ nói cho ngài ấy trước tiên."

"Kia cũng bao gồm Lý Nguyên sao?" Đây là giọng của Lâm Mạc.

"Phải. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sức khoẻ Sầm tiểu thư chuyển biến xấu thực nhanh, đặc biệt đã hơn một năm, gần đây siêu âm tim liền xuất hiện biến chứng, nhưng vô luận tôi đổi thuốc thế nào, dặn dò bọn họ chú ý kỹ, hiệu quả vẫn luôn rất kém."

"Bọn họ đều biết rõ phải không?"

"Như vậy tôi muốn hỏi một chút, thuốc này là ông kê đơn cho cô ấy sao?"

Bên trong truyền đến một ít động tĩnh, là bác sĩ Trần vặn ra lọ thuốc.

"Đúng vậy."

"Lọ này thì sao?"

"Đây là giống nhau, cũng là tôi kê đơn."

"Ông chắc chứ?"

Lâm Mạc mở miệng nhắc nhở ông ta một chút, sau một lúc lâu, ghế dựa phát ra đằng một tiếng, ngữ khí bác sĩ Trần khẩn trương mà vội vàng: "Đây không phải đơn tôi kê, thuốc bên trong không phải nhãn hiệu như bên ngoài lọ, đây không phải barbitone sao?" Làm một bác sĩ chuyên khoa tim mạch, ông đương nhiên biết thành phần này đối một người bệnh tim có ý nghĩa gì.

Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn an tĩnh nghe, không nói một lời, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.

Sắc mặt Lâm Mạc cũng khó coi, cô tắt ghi âm, tiếp tục nói: "Cho nên nếu ông ấy nói thật, thuốc ông ấy kê cũng không có vấn đề, nhưng thật ra có người đổi thuốc trong lọ. Mặt khác ông ấy còn nhắc tới một chuyện quan trọng, ông ấy nói Lý Khải Thắng đã từng lấy vài viên thuốc cho ông ấy, hỏi ông ấy thành phần bên trong là gì."

Trong lòng Sầm Mặc Tiêu như bị người một ninh, ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc, cô trầm giọng nói: "Bên trong chính là axit clohidric và barbitone."

Sầm Mặc Tiêu trên mặt biểu tình nói không nên lời là muốn khóc hay muốn cười, lại tràn đầy trào phúng cùng bi ai: "Cho nên ba mình phát hiện có người đổi thuốc của mình, bởi vì người kia là Lý Nguyên, cho nên ông ấy giấu giếm, chỉ là sau đó trộm đổi lại thuốc đúng không? Điều này cũng giải thích vì sao thuốc sau này đều không có vấn đề."

Lục Tử Cẩn nhìn cô, thậm chí nói không nên lời an ủi cô, chỉ nhìn Lâm Mạc, đưa tay nắm lấy tay Sầm Mặc Tiêu.

Lâm Mạc biết Sầm Mặc Tiêu đau lòng, cũng hiểu ý Lục Tử Cẩn, vì thế thấp giọng nói: "Mình có hẹn với luật sự Vạn, đi trước. Mặc Tiêu, bọn họ không đáng để cậu khổ sở, cho dù quá trình thế nào, thay đổi không được bọn họ cộng đồng tạo thành hậu quả. Nhưng là, vô luận cậu nghĩ như thế nào, muốn làm thế nào, mình đều sẽ ở đây, toàn lực duy trì cậu."

Lúc gần đi, Lâm Mạc rất lo lắng mà nhìn Lục Tử Cẩn, không tiếng động nói: "Làm ơn."

Lục Tử Cẩn không biểu hiện gì, chỉ là trong mắt đè nặng lửa giận cùng đau lòng làm Lâm Mạc minh bạch cô sẽ xử lý tốt.

"Chị nói xem, làm sao lại có người như vậy? Ba em đem thuốc đổi trở về, là bởi vì còn có lương tâm, không muốn con gái mình liền sớm chết đi, hay là bởi vì sợ con trai mình gánh vác tội giết người? Ông ấy thay đổi thuốc, thân thể em vẫn suy sụp, ông ấy chẳng lẽ chưa từng hoài nghi Lý Nguyên đã làm gì sao? Hoặc là, ông ấy đã biết, lại che giấu cho Lý Nguyên, thậm chí không nói cho em biết, em đã bước một chân vào quỷ môn quan!"

"Tử Cẩn, trên đời làm sao lại có người cha như vậy, sao lại có thể bất công đến nông nỗi này! Mẹ em đâu có lỗi, ông ngoại em đâu có lỗi, em đâu có lỗi với ông ấy." cảm xúc Sầm Mặc Tiêu lại hỏng mất, loại kết quả này thậm chí một chút cũng không thể tốt hơn so với việc Lý Khải Thắng hoàn toàn từ bỏ cô.

Như vậy một chút tình thương, bất quá chính là đổi thuốc lại giúp cô, lưu lại cho cô một hơi thở, lại nhìn cô bị hao mòn từng chút mà chết.

Đôi mắt Lục Tử Cẩn đỏ bừng, tay ôm Sầm Mặc Tiêu, bàn tay còn lại móng tay đã bấm vào lòng bàn tay, bọn họ thật sự lòng lang dạ sói, đều đáng chết!

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit