Chương 7: Châu liên bích hợp
*[Xứng đôi vừa lứa]
Mắt Lục Tử Cẩn nhẹ liếc, chỉnh nhỏ nhạc xuống một chút, dựa theo địa chỉ Sầm Mặc Tiêu nói một đường lái tới.
Sầm Mặc Tiêu cũng không ngủ, trạng thái của cô không có khả năng ngủ được, vì thế lúc Lục Tử Cẩn lái xe vào tiểu khu, cô liền mở mắt.
"Mệt sao?" Lục Tử Cẩn nhìn cô có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi một câu.
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu, nhìn cô cười: "Ngồi xe của chị thực an tâm, có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút." Nói nửa thật nửa giả, chính là ngữ khí lại mười phần chân thành.
Lục Tử Cẩn bật cười: "Thụ sủng nhược kinh, chị không tiễn em lên nữa, lần sau gặp."
Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, sau khi mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Tử Cẩn: "Lần sau gặp lại hẳn là lúc hôn lễ."
Lục Tử Cẩn hơi thất thần, không nói chuyện, chỉ ngơ ngác gật đầu. Nhìn Sầm Mặc Tiêu đi vào trong tòa nhà, Lục Tử Cẩn quay đầu rời đi. Ngồi trên xe, ý cười trên mặt biến mất hầu như không còn, cô nheo mắt, Sầm Mặc Tiêu quá nguy hiểm, rõ ràng biết cô ấy chân thành cố ý diễn cho cô xem, nhưng cô vẫn không nhịn được bị những lời này đả động.
Cô lắc lắc đầu, rũ bỏ giọng nói vừa rồi và vẻ tươi cười của Sầm Mặc Tiêu, cô lái xe trở về nhà.
Lại báo cho Lục Tuần cho có lệ, mặc dù chuyện đã chắc chắn, cô vẫn chưa cho ông ta một lời minh xác.
Về nhà buổi tối nằm trên giường, cô lại không khỏi suy nghĩ về chuyện hiệp ước. Hạ cờ không thể rút lại, rất nhanh cô liền bước vào hàng ngũ nhân sĩ đã kết hôn. Hai đời cô cũng chưa nghĩ tới chính mình sẽ kết hôn, hiện tại lại cùng một cô gái rõ ràng không có khả năng sẽ cùng mình kết hôn đạt thành hiệp nghị, điều này làm cho cô có chút hoảng hốt, thậm chí bình tĩnh lại có một loại cảm giác thoát ly khống chế.
Không biết trằn trọc bao lâu, Lục Tử Cẩn vốn là rất khó đi vào giấc ngủ mới miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp lúc một giờ sáng, trong mộng những đoạn ký ức thống khổ ngắn vậy mà không lại xuất hiện, thay thế chính là Sầm Mặc Tiêu, cùng với một ít tin tức vụn vặn ở đời trước cô từng nghe về cô ấy.
"Các người nghe nói không, Sầm Mặc Tiêu con gái Lý Khải Thắng đột phát bệnh tim, cứu giúp không có hiệu quả đã chết."
"Chậc, thật là mệnh không tốt, gia thế tốt như vậy vẫn không thể sống được mấy năm. Lý Khải Thắng cũng thật đủ thảm, con gái duy nhất cứ thế mà chết đi như vậy."
Đương Lục Tử Cẩn lại lần nữa từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, cô ở trên giường ngồi thật lâu. Lần này cô cũng không mất khống chế cảm xúc như những lần trước, chỉ là an tĩnh nằm mở to mắt. Chờ đến khi thích nghi với bóng tối, cô nhìn trần nhà lại một lần mất ngủ. Ngoài dự đoán, cho dù cô đã sớm chuẩn bị tâm lý về việc Sầm Mặc Tiêu sẽ chết, nhưng trong mơ thấy tình cảnh kiếp trước, nghe được cô ấy gặp chuyện không may, để cô tỉnh dậy rất không dễ chịu.
————
"Lúc ấy mình đã nói, không mấy người có thể chống lại mị lực của cậu, cậu xem Sầm Mặc Tiêu không phải đồng ý kết hôn với cậu rồi sao."
Liên tục bỏ thêm mấy ngày bận rộn, thời điểm nghỉ ngơi Lục Tử Cẩn cùng Tiêu Khanh ăn bữa cơm. Mà hôn sự của cô cùng Sầm Mặc Tiêu, hai bên cha mẹ đều đã biết, có thể nói đại cục đã định liền chờ hôn kỳ tới rồi tổ chức hôn lễ.
"Hiện tại cậu nghĩ thế nào đây? Ngày đó cậu nói với mình chuyện ba cậu để cậu cùng cô ấy liên hôn, mình liền cố ý đi tra xét Sầm Mặc Tiêu. Có một số việc mình cảm thấy cần nói cho cậu." Nghĩ đến tin tức người bạn của mình bên kia tra được, Tiêu Khanh có chút lo lắng.
Lục Tử Cẩn cụp mắt: "Cậu nói."
"Chắc cậu đã biết Sầm Mặc Tiêu không có mẹ, mẹ cô ấy, Sầm Cảnh, chết bởi tai nạn xe cộ lúc cô ấy bảy tuổi. Theo mình biết, vụ tai nạn xe cộ kia cũng không phải thuần túy ngoài ý muốn, mình nghe người bạn bên kia nói, là Sầm Khang Hồng, ông ngoại của Sầm Mặc Tiêu ở bên ngoài có một tình phụ, còn sinh ra đứa con trai. Tình phụ kia phát hiện ra ung thư giai đoạn cuối, làm Sầm Khang Hồng đi nhận con về nuôi, bị Sầm Cảnh biết được.
Sầm Cảnh và Sầm Khang Hồng tranh cãi một trận thật lớn, Sầm Cảnh lái xe mang theo Sầm Mặc Tiêu trở về, trong lúc mất khống chế đã đâm vào dải phân cách, qua đời ngay tại chỗ, Sầm Mặc Tiêu trọng thương, hiện trường cực kỳ thảm thiết."
Tiêu Khanh biết được tin tức này liền có chút lo lắng, cô biết Lục Tử Cẩn vẫn luôn rất để ý thân thế của mình, đặc biệt là bị kêu là con gái riêng, vừa rồi cô đều tránh dùng đến ba từ đó.
Lục Tử Cẩn nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu cơ hồ lập tức nghĩ tới ngày đó biểu hiện cổ quái của Sầm Mặc Tiêu khi ngồi ở trên xe cô, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Khó trách cô ấy sẽ căng thẳng như vậy."
"Cậu nói gì?" Tiêu Khanh nghe không hiểu.
Lục Tử Cẩn hồi thần lắc lắc đầu, thần sắc trầm tĩnh như cũ: "Cho nên sao? Cậu nói cho mình là muốn nhắc nhở mình cái gì?"
Tiêu Khanh nhìn nhìn sắc mặt cô, xác định cô không giận, lúc này mới nhíu mày nói: "Cho nên Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn oán Sầm Khang Hồng, nghe nói quan hệ hai người rất căng thẳng, Sầm Mặc Tiêu cũng không ở biệt thự Sầm gia, vốn là ở bên kia, hiện tại lại ở bên Lý Khải Thắng. Tin tức này cực ít người ngoài biết được, mình sở dĩ biết được, bởi vì bạn mình là bà con với Sầm gia, cô ấy nói, Sầm Mặc Tiêu rất thống hận tình ngoài giá thú, liên quan thống hận......"
"Thống hận con ngoài giá thú sao?" Lục Tử Cẩn cong môi cười đến trào phúng, thần sắc đen tối trong mắt không rõ.
Tiêu Khanh gật gật đầu: "Trước khi cô ấy đổ bệnh, cô ấy học trong một ngôi trường quý tộc, trong đó có nhiều bạn học là con riêng của những nhân vật nổi tiếng ở thương giới, mấy người đó đều bị Sầm Mặc Tiêu nhằm vào cực thảm. Mình thực lo lắng sau khi cô ấy kết hôn cùng cậu, sẽ bắt nạt cậu."
Lục Tử Cẩn nhìn Tiêu Khanh, Tiêu Khanh và cô đã quen biết mười mấy năm, lúc ấy cô mới bước vào Lục gia, liền bởi vì thân phận xấu hổ mà bị người bắt nạt khinh bỉ, chỉ có Tiêu Khanh không vì thân thế mà xem nhẹ cô, đời trước bằng hữu duy nhất thật tình với cô, cũng chỉ có Tiêu Khanh mà thôi.
"Không sao, cô ấy sẽ không khi dễ mình, thật ra cậu đã gặp qua cô ấy." Lục Tử Cẩn nhướng mày nói.
Tiêu Khanh có chút kinh ngạc: "Khi nào? Sao mình không biết?"
Lục Tử Cẩn uống ngụm cà phê, nhắc nhở Tiêu Khanh: "Ngày đó ở quán bar, cậu hẳn là đối với cô ấy ấn tượng khắc sâu."
"Cậu nói chính là cô gái quá mức xinh đẹp kia?"
Mắt thấy Lục Tử Cẩn gật đầu, Tiêu Khanh chụp xuống trán: "Khó trách thoạt nhìn cô ấy có chút không khỏe, đều nói người mắc bệnh tim hầu như đều rất đẹp, thật đúng là, bộ dáng kia cũng khó trách trời ghen ghét hồng nhan."
"Chính là thấy dáng vẻ cố ấy như vậy, tựa hồ có chút quá quạnh quẽ, ai, cậu chú ý một chút. Có vài người cố chấp rất khó hóa giải, đặc biệt là loại tình huống này, nếu là mình cũng sẽ lưu lại bóng ma."
Lục Tử Cẩn có chút thất thần, cô đại khái có thể lý giải cái gọi là hận ý cùng chán ghét, tựa như chính cô, đối những kẻ ỷ vào xuất thân không phân xanh đỏ đen trắng chèn ép 'con riêng', cô chán ghét cũng không ít. Phàm là có thể lựa chọn, ai nguyện ý đeo loại thân phận không sáng rọi này trên lưng, muốn nói căm hận, cũng là căm hận những kẻ khởi xướng tội lỗi.
Trên mặt Lục Tử Cẩn có tia cười khổ, kỳ thật thương tổn lớn nhất không phải đến từ những người khác, mà là từ chính những người thân của cô.
"Cảm ơn cậu đã giúp mình tra xét, trong lòng mình hiểu rõ." Như vậy cũng tốt, hai bên đều không phải thật sự thích nhau, cô có thể không hề cố kỵ đi làm một số việc.
Không bao lâu, giới thương nhân ở Trường Thanh cơ bản đều biết chuyện Viễn Dương cùng Thái Hòa liên hôn. Tuy rằng Viễn Dương ở Trường Thanh cũng không phải số một số hai, cùng Thái Hòa có chênh lệch, nhưng hai năm nay phát triển đã rất có khởi sắc, cho nên cũng không phải chuyện thực kinh ngạc.
Nhưng không ai có thể lý giải được lý do Lý Khải Thắng quyết định để Sầm Mặc Tiêu đính hôn với con gái riêng của Lục Tuần, ít nhất cũng nên là tiểu thư chính thức Lục Tuyết của Lục gia mới đúng.
Thời gian hôn lễ định vào một tháng sau, mà phương án đấu thầu của hạng mục Deo tạm thời định ở tháng chín.
Hôn lễ được tổ chức cực kỳ long trọng, hai đại tập đoàn liên hôn, ngoài bạn bè thân thích, đối tác làm ăn của bọn họ đầu như đều tới dự, hơn nữa Sầm Khang Hồng tham dự, làm buổi hôn lễ này phô trương xưa nay chưa từng có.
Từ lần đó ký hiệp nghị xong, Lục Tử Cẩn đích xác rất ít cùng Sầm Mặc Tiêu gặp mặt, nhưng thật ra lại thường xuyên liên hệ điện thoại.
Trước khi hôn lễ diễn ra, Sầm Khang Hồng liền muốn đơn độc gặp Lục Tử Cẩn. Lão nhân gần bảy mươi, đầu tóc hoa râm, hốc mắt ao hãm thoạt nhìn thân thể cũng không phải thật tốt. Nhưng ông mặc Đường trang màu trắng gấm, ngồi ở kia eo lưng thẳng tắp, vẫn có thể làm cho người ta biết tuổi trẻ ông từng là người hô mưa gọi gió đến cỡ nào.
Cặp mắt đạm mạc, màu mắt nhạt tràn đầy vẻ xa cách, lạnh lẽo làm người khó có thể tiếp cận, Lục Tử Cẩn vừa nhìn liền biết, đôi mắt của Sầm Mặc Tiêu rất giống ông.
Sầm Khang Hồng tìm cô cũng không làm cô kinh ngạc, rốt cuộc cô thân là đối tượng sắp kết hôn cùng cháu gái ông, ông nhất định muốn tìm hiểu.
Lần đó gặp mặt ngay từ đầu cũng không nhẹ nhàng, Lục Tử Cẩn đến giờ vẫn có thể nhớ rõ Sầm Khang Hồng làm cô cảm thấy áp bách, rõ ràng là hỏi chuyện thực ôn hòa, lại làm cô banh thần kinh không dám lơi lỏng một chút.
Nhìn trong gương chính mình đã bị thợ trang điểm lăn lộn hơn hai giờ, Lục Tử Cẩn chậm rãi thở hắt ra.
Nghĩ đến tin tức lúc trước Tiêu Khanh nói cho cô, trong lúc nhất thời cô có chút cảm khái. Lão nhân kia rõ ràng cực kỳ yêu quý và giữ gìn cháu gái, để trong lòng cô nhịn không được có chút hâm mộ, chính là ông nghĩ vì sai lầm của ông mà làm con gái mình mất mạng. Nghĩ đến đây, Lục Tử Cẩn lại có chút thương tiếc Sầm Mặc Tiêu, vì sao đàn ông trên đời đều hoa tâm như vậy, tạo nghiệt thật nhiều ở khắp nơi.
Mang hoa tai xong, Lục Tử Cẩn rốt cuộc hoàn phần trang điểm khó nhất, cô vừa đứng lên, người chung quanh đều hít vào một hơi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, giờ phút này đang mặc một chiếc áo cưới màu trắng.
Thợ trang điểm cho cô không nhịn được cảm thán: "Lục tiểu thư, hôm nay cô thật sự quá đẹp, tôi tiếp nhận nhiều tân nương như vậy, cô tuyệt đối là tân nương kinh diễm nhất, cô nhất định sẽ hạnh phúc."
Bên cạnh một đám người đi theo phụ họa, Lục Tử Cẩn nhìn mình trong gương, bản thân dung mạo liền minh diễm vũ mị, thợ trang điểm rất có kinh nghiệm, cũng không có giống trước kia trang điểm cho cô quá đậm. Vẽ mắt không khoa trương, nhãn tuyến hơi chọn, chọn sắc môi vô cùng tinh tế, tôn lên khí chất của cô, mắt sáng dụ hoặc.
Lục Tử Cẩn nghe thợ trang điểm nói, hơi có chút thất thần, nhất định sẽ hạnh phúc? Trong lòng bỗng nhiên trào ra một cỗ mỏi mệt cùng chua xót, trận hôn nhân này chẳng qua là công cụ cô dùng để bình ổn cừu hận đời trước, có cái gì hạnh phúc đáng nói đâu.
"Cảm ơn, mượn cát ngôn của cô." Khóe môi cô hơi cong lên, khẽ gật đầu cùng thợ trang điểm nói lời cảm tạ, nụ cười hoàn mỹ chinh phục nhóm người xung quanh đến náo nhiệt vui vẻ.
Thời gian không sai biệt lắm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Hai nữ nhân kết hôn đã không tính là hiếm, dù sao chính phủ đã thông qua luật cũng mấy năm, nhưng người đến có thật lòng chúc phúc hay không, còn phải tùy vào đương sự.
Đặc biệt là đàn ông, khi tiếng nhạc nổi lên, nhìn thấy hai vị tân nương được cha dắt đi ra, chinh lăng không dời mắt được, đồng thời trong lòng không kìm được nghĩ: Quá đáng tiếc.
Thậm chí có người đàn ông thấy nhan sắc các cô, đã áp chế không được thấp giọng: "Quá đáng tiếc."
Người đứng bên cạnh người vừa nói, mặc một thân tây trang cắt may khéo léo, thoạt nhìn tuổi trên dưới bốn mươi, ánh mắt cũng là không hề dịch khai, hắn sửa sang lại cà vạt, rất là tán đồng gật đầu.
Sầm Mặc Tiêu đi ngang qua trước mặt bọn họ, nghe được rõ ràng, lại không có mảy may nhìn đến bọn họ, bởi vì đôi mắt cô đã bị định trụ bởi vị tân nương đang từ đối diện chậm rãi đi đến.
Trên người Lục Tử Cẩn là bộ áo cưới do nhà thiết kế Renege Strauss nổi danh nước Pháp tự tay thiết kế, tơ lụa trắng ngà xứng với thân váy dài tinh tế, giản khiết hào phóng rất có cảm xúc, sau khi mặc vào phác họa ra dáng người thon thả của Lục Tử Cẩn.
Người cô cao đúng 1m7, mang vào giày cao gót nhìn qua thật tinh xảo, không có chỗ nào không làm người động tâm.
Âm nhạc tiến hành, lúc hai tân nương dắt tay nhau đi đến trước đài, người chung quanh như đều bị bầu không khí cảm nhiễm, hô hấp không tự chủ thoáng ngừng lại, lộ ra một loại thiện ý chờ mong.
Vô luận trong lòng có tâm tư gì, không người nào có thể phủ nhận, chỉ cần hai người các cô đứng chung một chỗ, thực sự là châu liên bích hợp.
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ năm lần đầu tiên thượng bảng, cất chứa rất quan trọng, thích cất chứa có thể lập tức cất chứa sau đêm nay. Nếu không chê đem tác giả cũng cất chứa đi. Ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro