Chương 67: Lúc em muốn chị, tim em đập càng lợi hại
Bị cô ôm, Sầm Mặc Tiêu tỉnh táo hơn một chút, duỗi tay sửa sửa tóc cho cô, ôm cô thấp giọng nói: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Lục Tử Cẩn lắc đầu, muộn thanh nói: "Không phải ác mộng."
Cô nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong mộng cảnh tượng còn rõ ràng trước mắt, tiểu nãi oa cho cô ấn tượng quá sâu. Người trước mắt này ngũ quan tinh xảo, hoàn toàn không có tính trẻ con, thành thục xinh đẹp, nhưng cặp mắt kia lại cùng tiểu công chúa trong mộng không khác biệt lắm.
Lục Tử Cẩn đưa tay vuốt ve mặt cô, ngón tay xoa xoa lông mày cô, thần sắc trong mắt vô cùng ôn nhu lại có chút thẫn thờ.
Sầm Mặc Tiêu cứ như vậy nhìn cô, sau một lúc lâu nắm lấy tay cô đặt ở bên môi hôn hôn, nhích lại gần bên người cô, ôn thanh nói: "Làm sao vậy? Mơ thấy cái gì?"
Lục Tử Cẩn hồi ức, sau đó khóe môi dạng ra ý cười: "Chị mơ thấy chúng ta khi còn nhỏ."
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt: "Chúng ta khi còn nhỏ?"
Lục Tử Cẩn gật đầu, tiếp tục nhìn cô: "Đúng vậy, mơ thấy thời điểm chúng ta tương ngộ. Không biết là tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều nên dẫn đến cảnh trong mơ như vậy, hay là ký ức xa xăm ở trong mộng bị phiên ra tới.Chị mơ thấy mình ở trang viên hoa oải hương tại Vân Huyện gặp được một tiểu công chúa đặc biệt xinh đẹp, em ấy được ba mẹ ôm, mẹ em ấy dỗ dành mãi mà em ấy vẫn không mở miệng, chỉ biết ê a nga gọi, muốn cái gì cũng chỉ biết dùng ngón tay chỉ vào."
Ánh quang trong mắt Sầm Mặc Tiêu càng ngày càng sáng: "Sau đó thế nào?"
Lục Tử Cẩn cười một tiếng, "Sau đó em ấy thấy được chị, chỉ vào chị bắt đầu kêu lên, vùng vẫy cánh tay một hai phải chị ôm chị. Chị cảm thấy em ấy đặc biệt đáng yêu, dỗ em ấy kêu tỷ tỷ, dạy thật nhiều thứ em ấy đều chỉ biết ' thiết, thiết ', sau đó rốt cuộc hô tỷ tỷ, chị liền đột nhiên tỉnh lại."
Sầm Mặc Tiêu si ngốc nở nụ cười, "Cảm thấy bé con đặc biệt đáng yêu a, còn em thì sao, hiện tại còn đáng yêu không?"
Lục Tử Cẩn nghĩ đến tối hôm qua nữ nhân cho cô thể nghiệm khó có thể miêu tả, nhéo nhéo cái mũi đối phương, nhíu mày nói: "Không đáng yêu, hư thấu."
Rõ ràng biết cô là lần đầu tiên, vẫn là quấn quýt si mê không thôi.
Sầm Mặc Tiêu bất mãn hừ một tiếng, làm nũng nói: "Em không đáng yêu chỗ nào, em cũng có thể kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Lục Tử Cẩn che miệng cô lại, không cho cô kêu, lúc trước liền không nghe được cô kêu tỷ tỷ, đặc biệt là tối hôm qua bức cho chính mình đều phải khóc, hỗn đản này liền ở bên tai gọi mình tỷ tỷ, làm mình vừa nghe thấy bụng nhỏ liền run run.
Sầm Mặc Tiêu nhìn cô, sau đó duỗi tay ôm Lục Tử Cẩn, cặp con ngươi thiển sắc tựa hồ cũng biến thâm trầm, tuy rằng cô cái gì cũng chưa nói, nhưng thò qua tới hô hấp phun ở trên mặt Lục Tử Cẩn, ý vị rõ ràng.
Tai Lục Tử Cẩn đỏ lên, có chút mất tự nhiên dịch khai đôi mắt. Sầm Mặc Tiêu dính lại đây, thấp giọng nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta muốn thức dậy sao?"
Lục Tử Cẩn không nói, Sầm Mặc Tiêu cong môi nở nụ cười, sau đó kéo chăn bọc hai người vào trong.
Không biết qua bao lâu, Lục Tử Cẩn mới có chút mờ mịt nhìn phía trên, cái trán sợi tóc đều bị mồ hôi thấm ướt, hô hấp dồn dập. Sầm Mặc Tiêu để cô gối bên vai mình, một cái tay khác săn sóc vỗ về thân thể của cô, chậm rãi làm cô bình ổn xuống.
Lục Tử Cẩn sau một lúc lâu mới hoãn lại đây, nghiêng đầu liền nhìn đến ngón tay còn ướt át của Sầm Mặc Tiêu, mặt trên bọc oánh nhuận, vô cùng sắc tình.
Cô tức khắc đỏ bừng mặt, thấp giọng ngập ngừng nói: "Em rửa sạch đi."
Sầm Mặc Tiêu cười khùng khục, trừu khăn giấy lau khô tay, lại chuẩn bị rửa sạch hạ thân cho Lục Tử Cẩn, bị cô cự tuyệt.
Lục Tử Cẩn tự mình xử lý xong, lẩm bẩm một câu: "Em thế nào lại không biết xấu hổ."
Sầm Mặc Tiêu nhào qua hôn cô một ngụm, cười nói: "Nếu em biết xấu hổ, chúng ta khi nào mới có thể động phòng."
Lục Tử Cẩn dẩu môi, liếc cô một cái: "Lúc trước rõ ràng là chị muốn em, chỉ là rốt cuộc không có làm đến cùng mà thôi."
Sầm Mặc Tiêu chớp chớp mắt cười như không cười mà nhìn cô, gần như dụ hoặc nói: "Vậy chị có nghĩ muốn em?"
Lục Tử Cẩn nuốt nuốt nước miếng, sau đó ánh mắt bất giác liền nhìn ngực Sầm Mặc Tiêu, Sầm Mặc Tiêu minh bạch ý cô, cười nói: "Kỳ thật lúc em muốn chị, tim em đập càng lợi hại hơn, nhưng em vẫn không sao cả, chị không cần lo lắng."
Bộ dáng này thỏa thỏa đem không biết xấu hổ dùng tới cực hạn rồi, nhưng Sầm Mặc Tiêu không dự đoán được trái tim cô thật nghe lời, bụng lại không nghe sai sử, lộc cộc kêu vang.
Làm cô trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ.
Lục Tử Cẩn xì nở nụ cười: "Xem ra trái tim rất ổn, bụng lại có vấn đề."
Sầm Mặc Tiêu bụm mặt không nói.
Thời gian đúng là không còn sớm, vừa mới vận động một hồi rất hao thể lực, là muốn lên làm cơm sáng.
Kế hoạch thất bại, Sầm Mặc Tiêu thực ảo não mà vỗ vỗ bụng mình, sau đó không chịu đứng lên.
Chờ đến khi Lục Tử Cẩn theo thường lệ đem quần áo huơ nóng đưa cho cô, cô vẫn chôn ở trong chăn không ra.
Lục Tử Cẩn không nhịn được cười, đành phải mang cô từ trong chăn đào ra, "Được rồi, đứng lên."
Sầm Mặc Tiêu rầu ric nói: "Quá mất mặt."
"Xì." Lục Tử Cẩn cười đến dừng không được, "Như vậy liền cảm thấy mất mặt, vừa rồi em làm như vậy, da mặt dày đến bậc nào rồi."
Thấy cô còn không chịu ra, Lục Tử Cẩn hôn hôn vào sau cổ cô, cười nói: "Ở trước mặt chị, em không cần xấu hổ, lên chị làm bữa sáng cho em."
Được Lục Tử Cẩn dỗ, lúc này Sầm Mặc Tiêu mới ngẩng đầu ngoan ngoãn rời giường.
Hai người đi ra cửa, Trần Tư Lương ở bên ngoài chạy bộ xong đã trở lại, sau khi cùng hai người chào hỏi, Trần Tư Lương mới mở miệng nói: "Lâm Mạc vừa gọi điện thoại cho tôi, nói việc điều tra Lý Nguyên đã có tiến triển mới. Lúc trước cho người đi Mỹ tìm vị giáo sư kia, chúng ta cũng tìm được rồi, ông ấy nói rằng chưa bao giờ kê đơn thuốc cho tiểu thư. Loại thuốc được nhập khẩu kia, là Lý Nguyên tự đi mua, hơn nữa trên thị trường chúng ta căn bản không tìm được loại thuốc này, tạm thời không biết hắn có được từ đâu."
"Mặt khác chúng tôi đem thuốc của tiểu thư đi trắc định, phát hiện loại thuốc tiểu thư dùng trong một năm nay đều không có vấn đề gì. Nhưng trước đây lúc còn ở nhà cũ, tiểu thư vô tình mang theo một lọ còn chưa uống xong, thành phần bên trong không giống với loại sau này. Nói cách khác, thuốc ban đầu của tiểu thư là có vấn đề, thành phần là barbitone axit clohidric còn có amphetamin. Một loại là thuốc an thần gây ngủ, một loại sẽ làm người cực độ phấn khích, uống chung với nhau sẽ làm cho trái tim sinh ra kích thích mãnh liệt."
Sắc mặt Lục Tử Cẩn thay đổi trong tức khắc, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Cho nên trước kia đúng là thuốc có vấn đề?"
"Vâng, không biết có phải Lý Nguyên đã phát giác tiểu thư nghi ngờ cho nên thay đổi, hay là vì trùng hợp."
"Vậy có thể dùng nó làm chứng cứ không?" Sầm Mặc Tiêu rất bình tĩnh, mở miệng hỏi Trần Tư Lương.
"Luật sư Vạn nói, thuốc này nơi phát ra thực minh xác, là bác sĩ Trần kê đơn, thuốc nhập từ nước ngoài cũng có ký lục, có người làm chứng tiểu thư chưa từng dùng đơn thuốc khác, cho nên dù không thể chỉ ra Lý Nguyên, mấy người liên quan không thoát được quan hệ. Lại có Lưu tẩu làm chứng, Lý Nguyên cơ bản không thoát được."
"Hơn nữa thân phận con riêng của hắn đã được chứng thực, cũng có động cơ ra tay. Chỉ là cuối cùng có thể phán bao nhiêu năm, còn khó mà nói, trừ phi có thể làm cho bác sĩ Trần thừa nhận ông ta và Lý Nguyên cấu kết thay đổi thuốc của tiểu thư. Tốt nhất tìm ra barbitone và amphetami mà bọn họ sử dụng, vậy bằng chứng như núi."
Nói đến đây Trần Tư Lương hơi do dự: "Tuy rằng thám tử tư cũng có thể đào ra vài thứ, nhưng loại án kiện này, luật sư Vạn nói để cơ quan tư pháp tham gia, trực tiếp báo án điều tra, là nhanh chóng nhất cũng là hữu hiệu nhất. Dù sao cũng là tiến hành dựa theo trình tự pháp luật."
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, trực tiếp báo án điều tra, vậy cũng có nghĩa cùng Lý Nguyên chính thức xé mặt, ba cô cũng sẽ biết chân tướng, chính là lúc đó Trí Hòa và Thái Hòa sẽ công khai quyết đấu. Công ty Tân Duyệt của cô phát triển rất tốt, nhưng còn không đủ để tham dự vào tranh đấu của hai tập đoàn đầu sỏ.
Trong lòng cô kỳ thật không có kiêng kỵ, muốn chiến thắng, chỉ cần có ông ngoại toàn lực duy trì, trên cơ bản sẽ không trì hoãn, chính là bọn họ cần Lý Nguyên trả giá thế nào, chính mình lại muốn trả giá thế nào, cô không dám chắc.
Lục Tử Cẩn nhìn người bên cạnh vốn đang vui vẻ tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng, trong lòng thực hụt hẫng. Sầm Mặc Tiêu đột nhiên trầm mặc, chắc chắn là còn có băn khoăn.
Vì thế Lục Tử Cẩn cầm tay cô, thấp giọng nói: "Em nghĩ như thế nào, có thể nói cho chị biết không?"
Sầm Mặc Tiêu giương mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Em muốn bọn họ trả giá, nhưng rồi lại sợ liên lụy đến ông ngoại. Cho nên, em muốn làm một chuyện trước."
"Chuyện gì?"
"Lấy về 18% cổ phần Thái Hòa." Đây là mẹ cô để lại cho cô, cô tuyệt đối không cho phép điều này trở thành thứ Lý Khải Thắng lấy tới chế ước cô.
Nói xong cô lại nhìn Lục Tử Cẩn, "Viễn Dương còn chưa giải quyết xong, chúng ta từ từ tới. Trước mắt chờ không kịp không phải em, em nghĩ ba em cũng đã nhận ra có chuyện."
"Chị cảm thấy có thể điều tra thêm ở bác sĩ Trần, danh tiếng ông ta tại Trường Thanh cũng coi như nhất nhì, thật sự khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc bị cái gì dụ hoặc, ông ta mới có thể làm ra loại hành vi mưu hại bệnh nhân thế này." Lục Tử Cẩn vẫn luôn cảm thấy cổ quái, cô thật sự không thể lý giải.
"Ừ, em đang cho người tiếp xúc."
Lục Tử Cẩn không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến bữa sáng của Sầm Mặc Tiêu, tạm thời nói sang chuyện khác, rồi đi nấu cơm.
Ăn xong bữa sáng, Sầm Khang Hồng đã gọi video call tới, nhìn thấy hai người, Sầm Khang Hồng tỉ mỉ đánh giá Sầm Mặc Tiêu. Mấy ngày không gặp, sắc mặt tươi tắn hơn ở nhà nhiều, hồng nhuận có ánh sáng, thoạt nhìn tinh thần rất tốt.
"Sống ở đó quen không? Có lạnh không?" Vừa mở miệng chính là lời nói quan tâm.
Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn, nhàn nhạt cười nói: "Thực tốt, cảnh sắc rất đẹp, không khí tươi mát, tuy rằng không thể thoái mái như nhà ở Trường Thanh, nhưng Tử Cẩn chăm sóc con rất tốt, sống ở đây rất thoải mái, tinh thần của con cũng khá hơn nhiều."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Có Tử Cẩn bên cạnh con, ông rất yên tâm, lúc này mới mấy ngày khởi sắc liền tốt hơn nhiều rồi, hẳn là nghỉ ngơi nhiều, gần gũi với thiên nhiên đối thân thể con càng tốt hơn. Chuẩn bị khi nào trở về?" Sầm Khang Hồng nhìn bày trí phòng ở sau lưng các cô, tuy rằng gọn gàng nhưng thực sạch sẽ sảng khoái, đúng là rất không tồi, nhưng tóm lại là ở trong thôn, Sầm Khang Hồng sợ vạn nhất Sầm Mặc Tiêu không thoải mái, không có được trị liệu tốt nhất, bởi vậy cũng có chút lo lắng đề phòng.
"Dạ, chúng con đi Vân Huyện một chuyến, qua hai ba ngày sẽ trở về. Nơi này của Tử Cẩn còn có rất nhiều đặc sản, hương vị đều rất ngon, chúng con sẽ mang một ít trở về."
"Được được. Trở về nói một tiếng với ông, ông để chú Toàn chuẩn bị đồ ăn, trở về ăn cùng ông bữa cơm."
"Vâng." Sầm Mặc Tiêu và Lục Tử Cẩn cùng đáp.
"Ông ngoại?" Sầm Mặc Tiêu nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng.
Sầm Khang Hồng ừ một tiếng: "Sao vậy?"
"Ông có biết mấy năm trước nội bộ Thái Hòa xuất hiện một ít phân tranh, vì ổn định các cổ đông lớn trong hội đồng quản trị, con ủy thác luật sư đem 18% cổ phần mẹ để lại cho ba của con sao?"
Sầm Khang Hồng sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ông biết." Nhắc tới việc này Sầm Khang Hồng còn có chút bất đắc dĩ. Thật ra ông cũng không tán đồng Sầm Mặc Tiêu làm như vậy, không phải cảm thấy không được, chỉ là không cần thiết.
Đó là cổ phần Sầm Cảnh để lại cho cô, thậm chí sau khi kết hôn, Thái Hòa bắt đầu đi vào quỹ đạo, Lý Khải Thắng còn từng nói, sau này cổ phần Thái Hòa đều sẽ chuyển sang tên Sầm Mặc Tiêu, tuy rằng ông đã không làm như vậy, nhưng sớm hay muộn đều phải cho Sầm Mặc Tiêu.
Trên thực tế ban đầu trong Thái Hòa cũng có 10% cổ phần là của Sầm Khang Hồng làm lễ vật cho Sầm Mặc Tiêu.
Nói cách khác, Sầm Cảnh để lại cho Sầm Mặc Tiêu 18% cổ phần, cộng với ông ngoại cho 10%, cổ phần của Sầm Mặc Tiêu ở Thái Hòa đã chiếm tới 28%.
45% cổ phần Thái Hòa là của Lý Khải Thắng và Sầm Cảnh, sau khi Sầm Cảnh cấp 18% cho Sầm Mặc Tiêu, Lý Khải Thắng chỉ còn lại 27%, thấp hơn đại cổ đông Thôi Dương, mới dẫn đến chuyện đó.
Sầm Mặc Tiêu lúc ấy cũng không tham gia vào chuyện công ty, thấy Lý Khải Thắng gặp vấn đề đơn giản liền nghĩ cấp cổ phần cho Lý Khải Thắng, cũng liền một đi không trở lại.
"Sao đột nhiên nhắc đến việc này?" Sầm Khang Hồng có chút kỳ quái.
Sầm Mặc Tiêu châm chước, mới nhẹ giọng nói: "Con muốn lấy về 18% cổ phần kia, hiện tại công ty đều là Lý Nguyên quản lý, con không muốn giao hết cho ba xử lý. Con cũng đã 25 tuổi, cho dù không thể xử lý quá nhiều chuyện, cũng hy vọng có việc bận rộn một chút. Con đầu tư không ít vào P107, nhưng đó chỉ là thử nghiệm, sau này con còn muốn tiếp tục làm. Hiện giờ có Tử Cẩn giúp con, con không cảm thấy còn cần một người ngoài như Lý Nguyên tới nhúng tay vào chuyện Sầm gia."
Sầm Khang Hồng sửng sốt, sau đó ha ha nở nụ cười, ông cực lỳ vui vẻ, "Thật ra...... Thật ra ông đã sớm muốn cho con tiếp quản công ty, lúc trước ba con nhắc tới hôn sự của con và Tử Cẩn, ông chính là nhìn trúng năng lực Tử Cẩn, nhưng chính con muốn mới là tốt nhất. À...... Thật ra 18% cổ phần kia, cũng không ở trong tay ba con. Lúc ấy, ông ngoại xuất phát từ một chút tư tâm nhúng tay vào chuyện đó, cho nên cuối cùng cổ phần của con cũng không phải chuyển nhượng, mà là ủy nhiệm trong một kỳ hạn nhất định."
Nói xong Sầm Khang Hồng có chút lo lắng: "Con sẽ không trách ông tự chủ trương chứ?"
Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn, hai người: "...."
-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro