Chương 62: Đây là vợ tôi, cưới hỏi đàng hoàng!
Lục Tử Cẩn lập tức biết Sầm Mặc Tiêu nghe hiểu, hơn nữa ánh mắt kia lộ ra vẻ cảnh giác mà nghiêm túc, tựa hồ đang đợi cô giải thích.
Lục Tử Cẩn vội quay đầu nói với bà Cúc Chi: "Cúc Chi nãi nãi, anh Nguyên Lương và cháu chỉ là bạn bè, cháu đã kết hôn rồi. Bà xem, em gái xinh đẹp này chính là vợ cháu, lần này cháu cố ý mang em ấy về bái tế mẹ."
Lục Tử Cẩn kéo tay Sầm Mặc Tiêu, cười nói.
Bà lão nghe xong sửng sốt một hồi, nhìn Sầm Mặc Tiêu dần mở to cả hai mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Kết hôn? A Cẩn không phải đang đùa chứ?"
Lục Tử Cẩn nghiêm túc nói: "Thật sự, chúng cháu đã kết hôn. Cháu rất thích em ấy, cho nên mang em ấy về quê."
Ân, những lời này thoáng trấn an được Sầm Mặc Tiêu, nhưng Sầm Mặc Tiêu vẫn rất chua.
Bà Cúc Chi cũng quá kinh ngạc, thế hệ trước đều thích nhọc lòng lo chung thân đại sự cho người trẻ tuổi, mỗi lần Lục Tử Cẩn về bà đều sẽ hỏi một chút cô đã yêu đương chưa, rồi mai mối cho cô và Ngô Nguyên Lương. Chỉ trong vòng một năm, bà thực sự không ngờ Lục Tử Cẩn sẽ kết hôn, đối tượng còn là một cô gái.
Nhưng khi phục hồi tinh thần, bà nhận ra mình có phần vô thố, vội vàng kéo tay hai người: "Ai nha, kết hôn a! Đứa nhỏ này, kết hôn cũng không nói cho bà biết một tiếng. Tìm cái cô nương a, này...... Này cũng không tồi, vẫn là một cô con dâu đủ tiêu chí, tốt lắm, tốt lắm." Bà Cúc Chi biểu tình vừa cao hứng lại vừa phức tạp, vẫn không khỏi cảm thán, "Đáng tiếc a, cháu cùng Nguyên Lương không có duyên phận, nhưng kết hôn thì tốt rồi, cuối cùng cũng có bạn đồng hành, mẹ cháu cũng có thể yên tâm."
Sầm Mặc Tiêu nỗ lực xác định lời của bà Cúc Chi, trong lòng ngập tràn cảnh giác, tuy rằng phương ngôn Vân Huyện khác với phương ngữ Trường Thanh, nhưng cùng thuộc một tỉnh, khoảng cách cũng không tính là xa, cho nên vẫn có thể đoán được một ít ý tứ.
Một câu 'đáng tiếc' làm cho Sầm Mặc Tiêu không giữ được bình tĩnh, trong lòng chua chua đều phải sôi sục. Cái gì đáng tiếc, hơn nữa Lục Tử Cẩn kêu ai kia, anh Nguyên Lương? Cô càng nghĩ càng không vui, nếu không phải có trưởng bối ở đây, vẻ mặt của cô liền phải hỏng mất.
Lục Tử Cẩn biết rất rõ tính chiếm hữu của Sầm Mặc Tiêu, trước kia tình cảm hai người còn chưa sáng tỏ, Lý Nguyên không cẩn thận chạm vào cô một chút, kia biểu tình cùng động tác đừng nhắc có bao nhiêu chua. Hiện tại hai người ở bên nhau, loại giấm này chính là ăn quang minh chính đại, Lục Tử Cẩn đều có thể ngửi được vị chua.
Cô lấy lễ vật đã mua đưa cho bà Cúc Chi, liếc nhìn Sầm Mặc Tiêu nói: "Bà Cúc Chi, đây là quà A Tiêu mua, cháu đã nói với em ấy rằng các cô chú trong thôn chăm sóc cháu rất tốt, cho nên em ấy liền mang theo vài thứ, xem như lễ gặp mặt."
Bà Cúc Chi vừa thấy hộp quà đóng gói liền biết không hề rẻ, vội vàng từ chối: "Chúng ta nào có chăm sóc bao nhiêu, là A Cẩn cháu tự bản thân cố gắng, đồ này quá quý trọng, nãi nãi không thể nhận, các cháu quá tiêu pha."
Sầm Mặc Tiêu nghe xong tiếp lời nói: "Không hề tiêu pha, Tử Cẩn đã sớm nói với cháu, nãi nãi đối chị ấy rất tốt, chị ấy cũng rất nhớ mọi người. Người chị ấy coi trọng, cháu là vợ chị ấy, khẳng định cũng muốn tỏ chút thành ý. Hơn nữa cháu là vãn bối, lần đầu gặp mặt lại vào đầu năm nên mang chút lễ vật, bà nhất định phải nhận lấy, đây là một chút tâm ý của chúng cháu."
Lời này nói đến một giọt nước cũng không lọt, đương nhiên còn mang theo ý vị biểu thị công khai thân phận chính mình, làm cho trong lòng bà Cúc Chi nóng lên, liên tục cảm thán nói Lục Tử Cẩn có tâm.
"A Cẩn nha đầu này rất hiểu được cảm ơn, tâm tính thật tốt, là một cô gái tốt hiếm có. Ở đây chúng ta cũng không chăm sóc con bé bao nhiêu, sau khi nó rời thôn, mỗi năm đều hướng trong thôn quyên tiền, đường trong thôn vẫn là do con bé hỗ trợ mới xây được. Còn có trường học, bàn ghế sách vở của bọn nhỏ, ai nha, tốn không ít tiền a, con bé chính là niềm tự hào của thôn Mười Tám Cử chúng ta!" Bà rất nhanh đã tiếp nhận sự thật rằng Sầm Mặc Tiêu là vợ của Lục Tử Cẩn, nỗ lực đọc từng chữ rõ ràng mà cùng Sầm Mặc Tiêu nói chuyện.
Mặc dù bà luôn sống ở thôn Mười Tám Cử, chưa bao giờ nhìn thấy qua chuyện lớn ngoài kia, nhưng bà có thể nhìn ra gia cảnh Sầm Mặc Tiêu rất tốt, sinh đến da thịt non mịn trắng nõn, chiếc xe lại đẹp hơn nhiều so với những xe bà đã thấy. Nói thêm về việc Lục Tử Cẩn tốt, cũng có thể để Sầm Mặc Tiêu coi trọng Lục Tử Cẩn nhiều hơn.
Sầm Mặc Tiêu nghiêm túc nghe, nửa đoán nửa hiểu, đại khái cũng minh bạch lời bà Cúc Chi nói, trong mắt ý cười tràn ra, lại có chút cùng chung vinh dự: "Thật vậy chăng? Chị ấy chưa từng nói với cháu, nhưng Tử Cẩn vẫn luôn thực ôn nhu, chị ấy làm những việc kia cũng không có gì kỳ lạ. Chị ấy dành nhiều tình cảm cho thôn, trước kia cháu không biết, sau này nhất định sẽ ủng hộ chị ấy."
Bà Cúc Chi cười híp cả mắt lại: "Đúng vậy, con bé là một đứa trẻ đặc biệt tốt."
Sầm Mặc Tiêu vừa gật đầu vừa nhìn Lục Tử Cẩn, ánh mắt người kia rất dịu dàng, chỉ chăm chú nhìn mình.
Sợ Sầm Mặc Tiêu mệt, Lục Tử Cẩn muốn nói với bà Cúc Chi mang Sầm Mặc Tiêu đi nghỉ ngơi trước. Đang chuẩn bị mở miệng, một giọng nam có phần kinh hỉ truyền đến: "Tử Cẩn, em về rồi?"
Sầm Mặc Tiêu lập tức thu lại ý cười, ánh mắt lộ ra dĩ vãng thường thấy đạm mạc, nhìn người đàn ông trước mặt đang rảo bước đi vào.
Ngô Nguyên Lương mặc một chiếc áo khoác len màu đen, lớn lên thực đĩnh bạt, phỏng chừng cao khoảng 1m8, vai dài lưng rộng, mái tóc được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, giờ phút này mang theo ý cười không nén được, thoạt nhìn rất tuấn lãng.
Vừa bước vào, ánh mắt anh ta liền khóa trên người Lục Tử Cẩn, biểu tình còn có chút khẩn trương ngượng ngùng.
"Anh vừa ra ngoài làm chút việc, nghĩ giờ này em nên tới rồi. Em ăn cơm chưa, anh đi mua đồ ăn, ăn cơm trước, sau đó lại nghỉ ngơi một chút."
Thực hiển nhiên trong mắt anh ta chỉ có Lục Tử Cẩn, thế nên đều không để ý trong phòng còn có hai người xa lạ.
Lục Tử Cẩn vừa rồi còn cảm thấy bản thân thoát được một kiếp, nhưng ngay khi Ngô Nguyên Lương đến, cô liếc nhìn Sầm Mặc Tiêu, nụ cười tươi đẹp kia nhạt dần rồi biến mất, nhất là khi em ấy nhìn thấy Ngô Nguyên Lương chỉ nói chuyện với mình cô, trên mặt liền lạnh lẽo một mảnh.
Trong lòng cô cũng bất đắc dĩ, cảm tình của Ngô Nguyên Lương đối với cô, kỳ thật cô đã sớm biết, cũng đã cự tuyệt vài lần, nhưng anh ta vẫn luôn chờ, cũng sẽ không tỏ thái độ như trước, khiến cô cũng không thể nói quá nhiều.
"Không cần đâu, A Tiêu hơi đói nên chúng em đã ăn ở huyện thành. Cảm ơn anh giúp em quét tước nhà ở, vừa lúc em ấy cũng mệt, có thể nghỉ ngơi tốt một chút." Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu nói.
Lúc này Ngô Nguyên Lương mới chú ý tới Sầm Mặc Tiêu, anh ta sửng sốt sau đó sắc mặt ửng đỏ: "Có khách tới à, là bạn của Tử Cẩn sao? Ngại quá, thất lễ. Nhân tiện, anh đã dọn xong phòng ở, nếu mệt có thể đi nghỉ trước. Buổi tối chúng ta liền ở nhà Cúc Chi nãi nãi đón gió tẩy trần cho các em, nếm thử cơm nhà nơi này của chúng ta."
Sầm Mặc Tiêu hơi hơi mỉm cười, bà Cúc Chi phát hiện Sầm Mặc Tiêu cười không còn là ôn hòa tươi đẹp như vừa rồi, mà mang theo sự xa cách, thậm chí có chút lạnh lùng.
"Cảm ơn vì sự hiếu khách, làm phiền anh. Nhân tiện, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân, tôi tên Sầm Mặc Tiêu, là vợ của Tử Cẩn. Đây là bạn kiêm tài xế của tôi, Trần Tư Lương." Nói xong cô vươn tay đưa tới trước mặt Ngô Nguyên Lương, ý cười thanh thiển nhưng rõ ràng lạnh nhạt.
Ngô Nguyên Lương chợt biến sắc, lập tức quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, giọng nói đầy vẻ khó tin: "Tử Cẩn, em kết hôn rồi?"
Sầm Mặc Tiêu không được đáp lại cũng không ngại, thu tay lại dắt lấy Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để giải thích này, càng không muốn Sầm Mặc Tiêu vì ghen mà không thoải mái, nên cô đành phải làm như không nhìn thấy trường hợp xấu hổ, cười nói: "Ừ, kết hôn rồi. Đây là phu nhân của em, lần này ngày giỗ mẹ, em muốn đưa em ấy đi tới mộ mẹ, nói cho bà rằng em đã lập gia đình, để bà yên tâm."
Khuôn mặt Ngô Nguyên Lương xám xịt, môi mở ra lại khép, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Này...... Như vậy a, anh chúc, chúc mừng em. Xin lỗi Sầm tiểu thư, tôi không nghĩ Tử Cẩn nhanh như vậy liền kết hôn, có chút giật mình, tôi tên Ngô Nguyên Lương, cùng Tử Cẩn...... Là bạn tốt."
"Xin chào, rất vui được gặp anh." Cùng anh ta hư hư bắt tay, cô lại quay đầu dùng thanh âm không nặng không nhẹ mà trêu đùa: "Vợ cũng chưa nói với em rằng vợ vẫn còn một người bạn như vậy."
Đây chính là giết người vô hình!
Bà Cúc Chi gặp qua không ít chuyện, sao lại không rõ Sầm Mặc Tiêu có ý kiến với Ngô Nguyên Lương, phỏng chừng là nghe hiểu lời mình nói lúc vừa rồi, bà không khỏi có chút tự trách mình lắm miệng. Đây rõ ràng là ghen tuông, chỉ hy vọng sẽ không ảnh hưởng cảm tình hai người.
"Nguyên Lương, A Cẩn hai đứa ngồi xe một đường nhất định mệt muốn chết rồi, để hai đứa nghỉ ngơi trước đi. Cháu hôm nay cũng bận, đi làm việc trước, buổi tối tới nhà nãi nãi cùng ăn cơm, vừa may A Lượng cũng ở nhà, cùng nhau tụ họp."
Ngô Nguyên Lương giờ phút này đang bị đả kích, chưa kịp hồi phục sau chuyện Lục Tử Cẩn kết hôn, có chút thất hồn lạc phách gật gật đầu, bị bà Cúc Chi lôi kéo rời đi.
Sầm Mặc Tiêu nhìn đến người đi rồi, chỉ liếc Lục Tử Cẩn một cái, lập tức vào phòng.
Lục Tử Cẩn giúp Trần Tư Lương cất đồ đạc, mang theo Sầm Mặc Tiêu đi phòng ngủ, có chút thật cẩn thận nói: "Ở trên xe em liền mệt rã rời, trước tắm rửa một cái rồi đi ngủ được không?"
Phòng thu thập thực chỉnh tề, trong phòng còn bày một bình hoa bên trong thả một bó hoa bách hợp. Mùa này trong thôn cũng sẽ không có hoa, không cần phải nói là có người cố ý mua từ trong huyện thành về.
Ngón tay Sầm Mặc Tiêu vuốt ve cánh hoa, cười như không cười nhìn Lục Tử Cẩn: "Phòng bố trí rất dụng tâm, thật là nhọc lòng."
Lục Tử Cẩn trong lòng vừa buông cười vừa bất an, cô đi qua nghiêm túc nói: "Chị chưa từng thích anh ấy, trước kia cũng đã nói rõ rồi. Là chị sai, lúc gọi điện nhờ bà Cúc Chi dọn phòng, nên cùng bà nói rõ chị cũng mang vợ về, cũng không cần anh ấy phí tâm tư làm này đó."
Sầm Mặc Tiêu liếc cô nửa ngày, sau đó có chút rầu rĩ mà bẹp hạ miệng ủy khuất nói: "Chị cũng chưa nói cho em biết, ở đây còn có cái thanh mai trúc mã Nguyên Lương ca~" Phía trước nói ủy khuất ba ba, mặt sau mấy chữ Nguyên Lương ca lại kéo dài âm cuối, cực kỳ âm dương quái khí.
Lục Tử Cẩn không khỏi bật cười, lại thấy ánh mắt u oán của cô, liền vội nhịn xuống, thanh thanh giọng nói: "Anh ấy lớn hơn chị hai tuổi, khi còn nhỏ cùng nhau lớn lên. Anh ấy rất quan tâm chị, đi học có ai bắt nạt chị, anh ấy đều thay chị xuất đầu, trong lòng chị thật sự coi anh ấy như anh trai, cho nên mới gọi anh ấy như vậy. Là chị không đúng, không nên gọi như vậy nữa, về sau liền không gọi."
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, đó là cuộc sống quá khứ của Lục Tử Cẩn, cô không có tham dự cũng không quyền lợi bắt chị ấy vứt bỏ, chỉ buồn bã nói: "Em không hẹp hòi như vậy, chị cũng đã kết hôn với em, anh ta là ca ca cũng chỉ có thể là ca ca, chị không cần sửa cách xưng hô."
Nói xong cô lại nhấp môi dưới, có chút hạ xuống nói: "Em chính là ghen tỵ anh ta thích chị, còn cùng chị lớn lên ở trong thôn. Là em xuất hiện quá chậm, vốn dĩ không trách chị." Nói xong nàng lại thở dài nói: "Nếu em sớm một chút gặp được chị, thì tốt rồi."
Lục Tử Cẩn trong lòng bỗng nhiên tê rần, theo sau lại nổi lên một cơn đau nhức, đưa tay ôm lấy Sầm Mặc Tiêu, thấp giọng nói: "Không muộn, gặp em như thế này là tốt nhất." Lại sớm chút Lục Tử Cẩn như vậy không xứng với Sầm Mặc Tiêu, có lẽ Sầm Mặc Tiêu cũng sẽ không thích mình, lại muộn chút, cô cũng không dám tưởng tượng có thể gặp được Sầm Mặc Tiêu hay không.
Sầm Mặc Tiêu chớp chớp mắt, đưa tay ôm chặt nàng.
"Mệt không, nước ấm đã chuẩn bị xong, chờ lát nữa là có thể tắm rửa, chị đi lấy quần áo cho em, em ngủ một chút rồi dậy ăn cơm tối, được không?"
Bởi vì mỗi năm cô đều về, cho nên căn nhà đã được sửa chữa qua, đầy đủ bình nước nóng, năm nay về gấp còn chưa kịp chuẩn bị điều hòa. Ngôi nhà này ngày thường đều là bà Cúc Chi thay cô xử lý, cho nên giữ gìn rất tốt.
Sầm Mặc Tiêu nhìn bộ khăn trải giường mới, khó được có một lần nổi lên tính tình đại tiểu thư: "Em ngủ không quen màu sắc và hoa văn kia, khó coi."
Điểm hẹp hòi này của cô, Lục Tử Cẩn dĩ nhiên hiểu rõ, buông cô ra Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ nhéo mũi cô: "Được, chúng ta đây liền thay đổi. Cũng may chị có mang theo, em nha, thật biết tra tấn người."
Nói xong Lục Tử Cẩn mở vali ra, từ bên trong lấy ra bộ ga trải giường, lại tìm được đồ tắm và đồ ngủ cho Sầm Mặc Tiêu.
"Chị ngủ với em." Sầm Mặc Tiêu lại đề ra yêu cầu.
Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ, hôm nay trời còn hơi lạnh, sợ cô ngủ không ấm áp, vì thế gật đầu.
"Vậy chị đi tắm trước, em ngồi một lát nha. Chị tải vài bộ phim trong máy tính bảng, em có thể xem một chút giải buồn." Tín hiệu ở đây còn chưa tốt, trong thôn cũng chỉ có mấy nhà mới kéo được võng tuyến.
Mùa đông độ ấm thấp, chờ đến khi cô tắm xong, bên trong sẽ ấm áp hơn một chút.
Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn biết cô ôn nhu, cũng hết sức hưởng thụ. Trong nhà có hai gian phòng, vừa hay Trần Tư Lương có thể ngủ ở một gian khác, phòng ngủ chính phòng ngủ phụ được ngăn cách bởi phòng khách nên không phiền đến nhau.
Tắm xong Lục Tử Cẩn bồi Sầm Mặc Tiêu nghỉ ngơi, hôm nay sáu tiếng đồng hồ trên xe với Sầm Mặc Tiêu tới nói tương đối không thoải mái, cô đích xác mệt tới rồi, rất nhanh đã ngủ đến hô hấp nhợt nhạt, gương mặt phấn hồng.
Thật ra Lục Tử Cẩn cũng không buồn ngủ, hơn nữa trở về cô còn muốn đi thăm thôn trưởng và mấy vị trưởng bối, miễn cho thất lễ.
Nhìn Sầm Mặc Tiêu đang ngủ bên cạnh, cô nghiêng người, tay phải nắm thành quyền đặt ở bên cạnh gò má, dáng vẻ thật sự rất ngoan, càng nhìn càng thấy hiếm lạ.
Lục Tử Cẩn không nhịn được hôn hôn mặt cô, lại ở khóe môi hôn hôn, lặng lẽ dịch ra ổ chăn áp góc chăn cho cô.
Ở thôn Mười Tám Cử Lục Tử Cẩn không có thân thích, chỉ có một người chú họ bà con xa, ngoài ra chính là bà Cúc Chi và thôn trưởng thật lòng quan tâm mẹ con cô, vì thế mang theo lễ vật đi tới nhà họ.
Người trong thôn nhìn thấy Lục Tử Cẩn đều thực nhiệt tình: "Nha, Tử Cẩn đã trở lại, vừa nghe bà Cúc Chi nói cô đã kết hôn, sao không thấy vị kia nhà cô?"
Người trong thôn phần lớn rất truyền thống, kết hôn cũng đều là nam nữ thành gia, đồng tính hôn nhân đều rất ít, nghe nói Lục Tử Cẩn cưới vợ, đều rất tò mò.
Lục Tử Cẩn cười cười, "Sức khoẻ em ấy không được tốt, say xe không phải thực thoải mái. Cho nên tôi để em ấy nghỉ ngơi, đã ngủ rồi, tôi liền đi tới nhà chú họ và thôn trưởng trước."
Chờ cô đi rồi, mấy phụ nhân phía sau vẫn cảm khái nói: "Đáng tiếc, chúng ta đều cho rằng Nguyên Lương có thể cùng Tử Cẩn thành đôi, hai người thanh mai trúc mã ở bên nhau, Nguyên Lương có học vấn, dáng vẻ cũng tốt, cũng biết săn sóc. Vậy mà Tử Cẩn kết hôn cùng một cô gái khác, nếu cô ấy khó tính, Tử Cẩn liền phải sống thật vất vả."
"Cũng nói không chừng, vị kia cũng rất biết săn sóc, cùng là con gái càng biết lạnh biết nóng. Nghe con trai tôi nói, vị kia nhà cô ấy, xe chính là siêu sang. Phải đến hơn chục triệu, mà dáng người cũng thật xinh đẹp."
"Như thế không phải càng kiều khí sao? Con gái nhà giàu trong huyện thành đều rất khó chiều."
Lục Tử Cẩn không để ý tới, đi nhà thôn trưởng, một nhóm trưởng bối đều thực vui vẻ, chính là lải nhải Lục Tử Cẩn không nên kết hôn mà không nói cho bọn họ, cũng không kịp đến để chúc phúc.
Lục Tử Cẩn ở chỗ này hiển nhiên tùy tính hơn nhiều, cười nói: "Cho nên cháu mới mang em ấy trở về xem, buổi chiều em ấy không thoải mái nên đang ngủ, ngày mai tôi mang em ấy tới gặp các vị thúc bá thẩm thẩm."
--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dỗi dỗi biểu thị công khai chủ quyền, điệu cao ghen, điệu thấp làm nũng, đem bạch bạch ăn đến gắt gao.
Đây là lão bà của ta, cưới hỏi đàng hoàng! Đều không được đoạt, không được nghĩ
Bạch bạch: Tức phụ lại manh lại bá đạo, chống đỡ không được làm sao bây giờ?
Tác giả quân: Hơn phân nửa là xao động, ngủ một giấc thì tốt rồi.
Sữa chua oa oa khả khả ái ái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro