Chương 6: Hợp đồng hôn nhân (2)
Đứng lên, Lục Tử Cẩn sửa sang lại áo sơ mi, dặn dò Cam Vi: "Buổi chiều tôi có việc cần thu xếp, có bất cứ vấn đề gì tạm thời gác lại chờ ngày mai tôi sẽ xử lý."
Cam Vi có chút chinh lăng, vội gật gật đầu, nhưng vẫn hơi kinh ngạc. Rốt cuộc không ai rõ hơn cô, tổng giám của cô chính là công tác cuồng ma, trước nay chỉ vì công tác thoái nhượng, chưa từng thấy cô ấy gác lại công việc đi xử lý chuyện riêng.
Buổi chiều đến giờ hẹn, Lục Tử Cẩn thay đổi bộ quần áo thông thường, trang điểm nhẹ nhàng, thoa một lớp son mỏng. Bởi vì rời khỏi công việc, cả người cô lười biếng hơn nhiều, càng khiến người ta cảm thấy vũ mị động lòng, một đường đi qua chính là tiêu điểm hút mắt.
Tới nơi ước định, cô phát hiện Sầm Mặc Tiêu đã đến rồi.
Lông mày dài nhỏ hơi nhướng lên, sau đó cười chào hỏi: "Cô còn đến sớm hơn tôi, chờ rất lâu rồi sao?"
Sầm Mặc Tiêu nhịn không được đánh giá cô một phen, lắc lắc đầu: "Lần trước phát hiện chị đến sớm nên hôm nay tôi cũng đi trước một chút, chỉ mới đến chưa lâu."
Nói xong cô hơi dựa lưng vào ghế nhìn Lục Tử Cẩn. Màu mắt cô nhạt, nhìn Lục Tử Cẩn như vậy phảng phất như không có tiêu điểm, mang theo một tầng sương mù, màu son môi càng là sấn đến quá mức trắng nõn, thoạt nhìn có chút thanh lãnh xa cách.
Nhưng cô rất nhanh liền híp mắt nở nụ cười, mở miệng nói: "Hôm nay cảm giác Tử Cẩn rất khác biệt, nhưng vẫn thật xinh đẹp như vậy."
Có lẽ những lời này nói ra là khách sáo và lễ phép, nhưng tính chân thật lại không thể nghi ngờ, thế cho nên có vẻ thật chân thành. Hợp với ý cười của cô, dù là Lục Tử Cẩn cũng nhịn không được trái tim đập chậm mất hai nhịp.
Loại cảm giác lạnh lẽo phảng phất vì cô mà tan biến, thật sự làm người trầm luân, cô ấy phong tình vũ mị so với mình còn muốn câu nhân hơn.
Lúc Lục Tử Cẩn thất thần, Sầm Mặc Tiêu thu cười nghiêm túc nói: "Tôi hẹn gặp giờ này, có làm chậm trễ công việc của chị không?"
Lục Tử Cẩn đã hồi thần, nhìn cô ý cười nhợt nhạt: "Sẽ không, biết tôi muốn tới gặp cô, ba tôi đều hận không thể cho tôi nghỉ."
Những lời này thật sự là nói trắng ra, cũng không hề mang theo phong tình, ngược lại làm Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, bật cười nói: "Chị thẳng thắn thế này, thật sự làm tôi không cách nào ôm một tia mong đợi lãng mạn."
"Thật không đủ lãng mạn, nhưng lý do vừa rồi chỉ là khách quan, so với công việc, gặp Sầm tiểu thư chắc chắn hưởng thụ hơn."
Sầm Mặc Tiêu cười mà không nói, sau đó sửa lại: "Hôm trước không phải gọi tên tôi sao? Vẫn nên gọi tôi Mặc Tiêu đi, về sau cũng cần sửa lại, không thể gọi Sầm tiểu thư nữa."
Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu ý cười ôn nhu, luôn cảm thấy đối phương mặt mày mang cười giống như đang đeo mặt nạ. Theo quan sát từ quán bar ngày đó, cô ấy rõ ràng không thích phản ứng người khác lắm, lại bày ra tư thái này trước mặt cô, bất giác kích khởi một vài ý niệm ác liệt trong xương cốt Lục Tử Cẩn.
Cô vén vén tóc, tay chống ở tay ghế sô pha, mắt hơi đưa tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó gật gật đầu, thử thăm dò nói: "Ừm, sau khi kết hôn chúng ta vẫn nên thân thiết một chút, nếu không, tôi gọi cô A Tiêu?"
Hai chữ cuối cùng bị cô giữ lại giữa răng và môi, như là phẩm vị một phen rồi mới phun ra. Thanh âm cô thanh nhuận, đè thấp rất có từ tính, xưng hô A Tiêu này làm trong lòng Sầm Mặc Tiêu giống như bị người chạm một chút, trong lúc nhất thời nhìn cô không nói gì.
Vẻ biến hoá của cô chính là điều Lục Tử Cẩn vẫn luôn mong chờ, có thể thấy được cô cũng không tức giận, nhưng thấy cô trầm mặc, Lục Tử Cẩn định mở miệng đùa cho qua, không ngờ Sầm Mặc Tiêu cong môi nói: "Được."
Lục Tử Cẩn thoáng kinh ngạc, cô thật sự kinh ngạc thế nên biểu cảm hơi mất khống chế. Sầm Mặc Tiêu rất vừa lòng với biến hoá của cô, tiếp tục bỏ thêm một liều mãnh dược: "Em rất thích chị gọi em như vậy."
Dứt lời cũng mặc kệ Lục Tử Cẩn trong lòng sóng cuộn biển gầm, cúi đầu nhìn menu đồ uống trên bàn: "Chị muốn uống gì? Trà hay cà phê."
Trong lòng Lục Tử Cẩn có chút xao động, Sầm Mặc Tiêu đổi xưng hô cũng thật nhanh, cô nhớ không lầm đối phương đúng là nhỏ hơn cô một chút. Cô sống hai đời ở thương trường rèn luyện lâu như vậy, yêu ma quỷ quái gì mà chưa gặp, dù cho đời trước mỡ heo che tâm, nhưng đến bây giờ cũng tự nhận là ứng đối lão hổ hồ ly đều thành thạo, cố tình lại đối một đại tiểu thư nhìn qua thanh nhược như vậy có chút không thể nào xuống tay, thế này quả thực là không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ Sầm Mặc Tiêu là hồ ly tinh chuyển thế?
Trong lòng có chút bực bội, Lục Tử Cẩn đơn giản bất chấp tất cả: "Đều không muốn, chị muốn nước trái cây."
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Cô gọi người phục vụ tới, gọi hai ly nước trái cây, "Chanh dây được chứ? Muốn lạnh không?"
Sầm Mặc Tiêu dò hỏi, nhướng mày nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn mày vừa động, không thể không chịu phục. Ngày đó ở nhà hàng Tây, cô chọn chính là chanh dây, cô thích loại khẩu vị chua ngọt này, cũng uống nhiều hơn mấy ngụm, cô cũng không cho rằng Sầm Mặc Tiêu chỉ tùy tiện gọi.
"Được, cảm ơn." Bình tĩnh lại, Lục Tử Cẩn tự suy xét hành vi lời nói của mình từ lúc đến đây. Trong tối ngoài sáng cùng Sầm Mặc Tiêu ngươi tới ta đi lăn lộn vài lần, nghĩ lại rõ ràng là ấu trĩ.
Lần đầu giao phong vui sướng chiếm đa số, ngay cả Sầm Mặc Tiêu cũng không thể không thừa nhận, người phụ nữ có năng lực xuất chúng cùng dung mạo xuất sắc trước mắt được ba cô thưởng thức, đích xác rất thú vị, chỉ hy vọng sau này năng lực chính mình cũng xuất chúng như cô ấy.
Cô không trì hoãn lâu, từ trong túi lấy ra một tập văn kiện, phân ra làm hai bản hợp đồng, đẩy đến trước mặt Lục Tử Cẩn.
"Chị xem trước, có cần sửa chữa hoặc bổ sung chỗ nào không, nếu không hôm nay chúng ta ký luôn."
Lục Tử Cẩn thuận theo cô, lấy hợp đồng qua nhìn nhìn. Điều khoản miêu tả ngắn gọn sáng tỏ, dùng từ chuẩn xác không có lầm, vừa thấy là biết nhân sĩ chuyên nghiệp khởi thảo. Lục Tử Cẩn nhìn trái phải trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên, đích xác rất công bằng, thậm chí trước mắt thấy, bởi vì tài nguyên địa vị hai bên bất bình đẳng, cô được lợi nhiều hơn.
Cuối cùng một cái thuyết minh, hai năm sau nếu các cô không đạt thành nhận thức chung làm sáng tỏ quan hệ hôn nhân, hiệp nghị tự động giải trừ, hai bên giải trừ quan hệ hôn nhân, thỏa thuận ly hôn có hiệu lực.
Cùng hiệp nghị kết hôn còn có thỏa thuận ly hôn, thời gian vào hai năm sau, trong hiệp nghị kết hôn tài sản hai bên phân chia rõ ràng, lúc ly hôn không tồn tại vấn đề chia tài sản.
Lục Tử Cẩn xem xong, gật gật đầu: "Thực công bằng, không có vấn đề gì, chỉ là điều khoản cuối cùng, là có ý gì?"
Sầm Mặc Tiêu quét cô liếc mắt một cái: "Để ngừa vạn nhất, hiện tại hiệp nghị kết hôn là bởi vì không có cơ sở tình cảm, vạn nhất trong lúc thực hiện hiệp nghị, nếu em không cẩn thận thích chị, vừa lúc chị cũng có ý với em, đến lúc đó còn muốn ly hôn, không phải là rất không tốt sao?"
Rõ ràng là lời nói hơi mang trêu đùa, nhưng Sầm Mặc Tiêu nói đến phá lệ bình đạm, từ trong thanh âm rất mềm mại của cô, Lục Tử Cẩn thậm chí đọc được một loại ý tứ khác: chuyện này là không có khả năng, cho nên cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Cong môi cười, Lục Tử Cẩn đồng dạng đáp lễ: "Chị thật ra lại rất chờ mong."
Nói xong Sầm Mặc Tiêu cũng lấy ra bút ký tên, chia làm ba bộ, mỗi bên giữ một bộ, một bộ khác giao cho công chứng viên.
Lục Tử Cẩn nhìn chữ ký, phi thường phiêu dật, nhìn như mượt mà lại cất giấu sắc sảo.
Chữ cũng như người.
Ký hợp đồng xong, hai người ngồi ở kia tùy ý nói chuyện phiếm, không thể không nói các cô thật ra rất hợp nhau, sở thích đều không khác nhau lắm, bỏ đi thân phận các cô, Lục Tử Cẩn cảm thấy quen biết Sầm Mặc Tiêu thật sự là chuyện rất tốt.
Thấy thời gian không còn sớm, Sầm Mặc Tiêu giơ tay nhìn đồng hồ: "Sắp 6 giờ rồi, thật xin lỗi, chuyện hôm nay đã xong, em phải về ăn cơm chiều, không thì hẳn là sẽ cùng chị ăn cơm."
Lục Tử Cẩn hơi có chút tiếc nuối: "Chị vốn muốn mời em đi nhà hàng Giang Thành ăn tối, hương vị chỗ đó khá tốt. Nhưng sau này còn có cơ hội, đến lúc đó chị lại mang em đi. Chị lái xe đến đây, để chị đưa em về."
"Không cần, em kêu tài xế tới đón."
Lục Tử Cẩn đứng lên: "Lúc chị đến không thấy xe của em, nếu bây giờ để hắn lại đây đón em còn phải đợi một lúc, không còn sớm, ăn cơm chiều sớm một chút, mới càng tốt cho sức khoẻ của em." Thân thể Sầm Mặc Tiêu hư nhược, nếu ăn tối quá muộn sẽ gây ra vấn đề về tiêu hóa.
Sầm Mặc Tiêu giống như có chút do dự, nhìn cô, trầm mặc một lát mới gật gật đầu.
Tới bãi đỗ xe ngầm, Lục Tử Cẩn mở cửa xe cho cô, Sầm Mặc Tiêu ở cửa xe tạm dừng một lát, lúc này mới lên xe.
Sau khi khởi động xe, Lục Tử Cẩn phát hiện Sầm Mặc Tiêu quá an tĩnh, dư quang liếc liếc đối phương, chỉ thấy người cô dán vào ghế dựa ngồi thẳng tắp, tay bất giác nhéo nhéo. Từ cử chỉ của Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn có thể nhìn ra cô dùng sức lực không nhỏ. Lại nhìn sắc mặt cô, tựa hồ cũng có chút không tốt.
Tuy rằng Lục Tử Cẩn thầm quyết tâm cùng Sầm Mặc Tiêu duy trì quan hệ bình thường, thậm chí có thể lợi dụng tài nguyên sau lưng cô, nhưng cũng không muốn cố ý khiến Sầm Mặc Tiêu khó chịu.
Vì thế cô giảm tốc độ xuống một chút, mở miệng nói: " Trước giờ chị đi ra ngoài đều tự mình lái xe, cũng lái mấy năm rồi, hẳn là rất vững vàng, em có bị say xe không?"
Sầm Mặc Tiêu hơi có chút cứng đờ mà quay đầu: "Sẽ không, chị lái xe đích xác rất ổn."
Thanh âm cùng biểu tình không thấy bất cứ vấn đề gì, thậm chí cô cũng phát hiện mình quá khẩn trương, tay buông lỏng ra một chút. Nhưng cái trán mồ hôi lạnh nói cho Lục Tử Cẩn, Sầm Mặc Tiêu rất sợ ngồi xe người khác, nhất là vị trí bên cạnh ghế lái.
Lục Tử Cẩn làm như không biết, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Sau đó cô mở nhạc trong xe, chọn một ca khúc tiếng Anh cô thường xuyên nghe, tiết tấu thư hoãn ôn nhu, hẳn là có thể giúp thả lỏng tâm tình.
"When the fire has died, When all the tears are cried, I thank the big blue sky, that I met you......."
[Khi ngọn lửa lụi tàn, khi nước mắt cạn khô, chị cảm ơn trời xanh bao la, đã cho chị gặp em...]
Sầm Mặc Tiêu nghe giọng nữ kia mềm nhẹ ôn nhu hát, mang cho người cảm giác bình tĩnh không thể miêu tả, thân thể chậm rãi thư giãn theo tiếng nhạc, cô khẽ nhấp môi, nhịn không được quay đầu nhìn người phụ nữ lúc này đang chuyên chú lái xe.
Buổi chiều 6 giờ mùa hạ trên đường phố Trường Thanh, ánh sáng vẫn thật dư thừa, bên trong xe có thể nhìn thấy rõ sườn mặt tinh xảo của Lục Tử Cẩn. Nhớ tới bộ dáng quyến rũ tùy tính của cô khi nói chuyện, cùng tiếng ca mạc danh xứng đôi, Sầm Mặc Tiêu thu lại tia cảm xúc trong mắt: "Đây là Kim Taylor hát."
Lục Tử Cẩn hơi kinh ngạc liếc cô một cái: "Em cũng biết?"
Vẻ mặt Sầm Mặc Tiêu nhu hòa: "Ừ, em thích nghe cô ấy hát, giọng hát rất độc đáo, mềm nhẹ lại có thể cho người ta ấm áp cùng hy vọng, có loại nhàn nhạt tình thú, ngoài bài Benediction, em còn rất thích một ca khúc khác của cô ấy, còn sớm hơn bài này một chút."
"I Am You sao?" Trên mặt Lục Tử Cẩn bất giác lộ ra ý cười, quay đầu hỏi cô.
Sầm Mặc Tiêu cũng không nhịn được cười nhẹ: "Ừm, kỳ thật ca khúc của cô ấy rất kén người nghe, rất nhiều người cũng không biết, không nghĩ tới chị lại thích cô ấy."
"Phải nói, chúng ta cư nhiên đều thích cô ấy hát, thật sự quá xảo. Bên này đường vắng, em nghe nhạc, chúng ta chạy nhanh hơn chút."
Xe chậm rãi tăng tốc, tuy rằng ngồi trên xe cùng một người gần như xa lạ, nhưng Sầm Mặc Tiêu thật sự chậm rãi thả lỏng, nỗi sợ trước kia làm cô lo âu đến đứng ngồi không yên thế mà lại thần kỳ hòa hoãn hơn.
"When the fear runs deep, When I'm only losing sleep, Shaken to the core of me, I think about you......"
[Khi nỗi sợ hãi sâu thẳm, khi em không thể ngủ được, khi nỗi đau đớn đến tận xương, em nghĩ về chị và cảm thấy bình yên....]
Bên tai vẫn là tiếng ca, Sầm Mặc Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, vẫn không thoải mái, nhưng đã có thể ở trong phạm vi nhẫn nại.
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Các cô hai người chính là trong văn án miêu tả, bạch thiết hắc cùng hồng thiết hắc, thật thật giả giả đi. Nhưng là có chút đồ vật trang lâu rồi, chính mình đều phân không rõ.
Sầm Mặc Tiêu: tốc độ lái xe của chị nhưng không được
Lục Tử Cẩn: em thích nhanh hơn? Hay chậm hơn?
Sầm Mặc Tiêu: vẫn là để em lái đi, chị xuống dưới
Lục Tử Cẩn: ..............
Độc giả: ????? cảm thấy có gì đó sai sai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro