Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42(+): Cho dù chị không thừa nhận, thân thể chị lại rất thành thật

Lục Tử Cẩn bỗng trợn tròn mắt, trong tầm nhìn gương mặt Sầm Mặc Tiêu phóng đại đến mơ hồ, cảm quan đều tập trung vào đôi môi, yết hầu cô không khắc chế được trượt động nuốt nước bọt.

Nguyên lai ký ức của thân thể so với trái tim càng khắc sâu, tâm tư đã bị cô mạnh mẽ đè ở trong lòng lúc này toàn bộ thổi quét mà đến, Lục Tử Cẩn cảm thấy phòng tuyến của chính mình sắp hỏng rồi.

Cô rút ra một tia lý trí cuối cùng, quay đầu né tránh nụ hôn của Sầm Mặc Tiêu, hô hấp hỗn loạn nói: "A Tiêu, em biết em đang làm gì không?"

Sầm Mặc Tiêu bị cô đẩy ra, hai mắt vẫn sáng lấp lánh lăng lăng nhìn cô, khóe mắt thiêu hồng, đôi môi vốn dĩ không có huyết sắc cũng hồng nhuận lên.

Cô bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Biết, hôn chị."

Sau đó cô lại tiến lên buộc Lục Tử Cẩn lui lại vài bước, thẳng đến khi Lục Tử Cẩn lùi đến quầy rượu, không còn chỗ trốn.

Trong mắt cô như chứa một ngọn lửa, cứ thế nhìn Lục Tử Cẩn, ánh mắt từ cường thế rốt cuộc trở nên vô cùng ôn nhu, Lục Tử Cẩn cảm thấy tim đập càng thêm dồn dập, hoàn toàn vô pháp chống cự.

"Em vừa nói thích chị, không phải nói đùa. Em biết chị không tin, chính em cũng là hồ đồ. Nhưng nói thật, vừa rồi lúc chị uống rượu, em liền không kìm lòng được muốn hôn chị, chính là không có can đảm." Nói xong cô giống như có chút thẹn thùng, đem ánh mắt liếc ra ngoài một chút, cô chỉ thoáng nghiêng đi như vậy, ngược lại đem trái tim Lục Tử Cẩn câu đi.

Lúc Sầm Mặc Tiêu lại lần nữa hôn lên, Lục Tử Cẩn nhấp môi nhắm mắt lại không có động, nhưng cũng chỉ kiên trì không đến ba giây, cô đưa tay ôm lấy Sầm Mặc Tiêu.

Bất đồng với lần trước hai người phân cao thấp không ai nhường ai, nụ hôn này cực kỳ ôn nhu, các cô thử thăm dò lẫn nhau, gần gũi, dần rơi vào mỹ cảnh, hận không thể đem không khí trong phổi đều rút cạn.

Sầm Mặc Tiêu vươn đầu lưỡi, đi nếm thử hương vị mà cô tha thiết chờ mong, trong vị rượu lại có một luồng hương thơm lẫn vào mang theo vị ngọt, càng khiến cô cực kỳ mê say.

Hai người một bên có chút men say một bên thanh tỉnh, nhưng dần dần liền không biết ai tỉnh ai say. Tình cảm tích lũy theo ngày tháng giờ phút này giống như nhiệt độ bắt đầu lên men, cho dù không mượn cơn say, các cô thân mật như vậy cũng khó có thể kìm nén, huống chi hiện tại.

Lục Tử Cẩn rất nhanh đã quân lính tan rã, thân thể không chịu theo khống chế của đại não, rất thành thật mà đáp lại Sầm Mặc Tiêu.

Trong phòng không khí như bị thiêu đốt, nguyên bản Lục Tử Cẩn không mở máy sưởi nên hơi lạnh, nhưng hiện tại nhiệt ý bành trướng.

Lục Tử Cẩn biết rõ không nên, có lẽ đúng là Sầm Mặc Tiêu có thiện cảm với cô, nhưng em ấy yêu cô bao nhiêu, cô một chút đều đoán không ra, chính Sầm Mặc Tiêu cũng đoán không ra.

Trước đây cô cẩn thận giữ vững lòng mình, cho dù ở trong thương trường du tẩu bên cạnh những người kia, cô cũng tuyệt đối không để phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Vừa rồi cô nói đã từng hôn qua nhiều người, thật ra chỉ là lừa Sầm Mặc Tiêu. Em ấy là người đầu tiên, cũng là người duy nhất khiến cô rung động, lại không hề cảm thấy chán ghét.

Cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc các cô đã hôn bao lâu, Sầm Mặc Tiêu có một loại ma lực khiến khả năng tự chủ của cô đều sụp đổ, cuối cùng Lục Tử Cẩn thậm chí còn nghĩ, nếu đêm nay các cô thật sự làm chuyện kia thì cũng không có gì lạ.

Lúc Lục Tử Cẩn hoàn hồn, hai người đã nằm ở trên giường, y phục ngổn ngang. Vì vừa rồi Sầm Mặc Tiêu kêu chân mềm, Lục Tử Cẩn cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong lúc dây dưa các cô theo bản năng liền di chuyển đến bên giường.

Lục Tử Cẩn cứ thế đè trên người cô, một tay nửa chống, tay còn lại đặt ở bên eo Sầm Mặc Tiêu, ngón tay có chút do dự. Lúc này gương mặt đối phương thực hồng, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ say đến lợi hại.

Lục Tử Cẩn cúi đầu thở hổn hển, nhìn dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu đang ngây ngất, cô có chút hốt hoảng ngồi dậy, phủ phủ cổ áo cho Sầm Mặc Tiêu, lại sửa sang tóc tai của chính mình, tận lực bình ổn cảm xúc.

"Em không sao chứ?" Lục Tử Cẩn lo lắng hỏi. Vừa rồi bàn tay cô đặt ở trên ngực cô ấy, liền cảm nhận được nhịp tim Sầm Mặc Tiêu đập rất nhanh.

Sầm Mặc Tiêu nằm không đứng dậy, chỉ là chậm rãi chỉnh lại y phục, nhìn Lục Tử Cẩn, sau đó liếm liếm môi, lẩm bẩm: "Khá tốt, Lục Tử Cẩn đêm nay chị uống phải mật ong sao?"

"Em nói gì?" Lục Tử Cẩn không phản ứng kịp.

Sầm Mặc Tiêu cười một chút, thần sắc có chút buồn ngủ, có vẻ lười biếng mà đáng yêu: "Em cảm thấy hôn chị thật ngọt."

"Khụ......" Lục Tử Cẩn đỏ mặt ho khan vài tiếng, không biết nên như thế nào cùng cái người say này nói chuyện, chỉ có thể đứng lên vội nói: "Em say rồi, chị đi nấu canh giải rượu cho em."

Cô muốn rời giường, Sầm Mặc Tiêu lại nhíu mày động động người, mở miệng nói: "Em không muốn uống canh giải rượu, em muốn tắm, trên người có chút không thoải mái."

Lục Tử Cẩn biết rõ biến hoá của thân thể mình, Sầm Mặc Tiêu nói không thoải mái, dĩ nhiên cũng không phải là do mồ hôi chảy ra, tức khắc càng thêm xấu hổ, mở cửa liền đi ra ngoài.

Sầm Mặc Tiêu cố gắng động đậy, chính là vẫn vô lực, cô liền nghĩ đến tất cả những chuyện vừa phát sinh, nửa hồ đồ nửa thanh tỉnh mà nằm.

Chờ đến khi Lục Tử Cẩn bưng canh giải rượu lại, cô đã nằm ở kia ngủ rồi.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, cứ thế cuộn lại ngủ, mái tóc dài rải rác trên khăn trải giường, quần áo cùng khăn trải giường đều nhíu, sắc mặt là hồng nhuận hiếm thấy, môi hơi hơi dẩu lên, sưng đỏ rõ ràng.

Ngủ đến ngoan ngoãn mà đáng yêu.

Lục Tử Cẩn là thanh tỉnh, nhưng giờ phút này cô cảm thấy chính mình cũng đang say. Nghĩ đến chuyện hôm nay Sầm Mặc Tiêu trải qua, cô lại tràn đầy thương cảm, kỳ thật Sầm Mặc Tiêu đơn thuần thiên chân từ trong xương cốt, rất mâu thuẫn với tính cách cùng vẻ mặt em ấy bày ra, thế nên giống như trẻ nhỏ.

Ngay lúc nãy, cô ấy nói thích cô, muốn hôn cô, lập tức liền hành động, tựa như một đứa trẻ tùy hứng.

Cảm xúc hòa hoãn chút ít, Lục Tử Cẩn cúi người xuống, duỗi tay luồn qua cổ Sầm Mặc Tiêu, đem người ôm lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt phấn nộn của cô, thấp giọng nói: "A Tiêu, tỉnh lại."

Sầm Mặc Tiêu không thoải mái nhíu mày, mê mang mở mắt ra, sau đó từ trong xoang mũi hừ một tiếng, mềm như bông.

"Uống chút." Cô đem canh giải rượu ấm áp đưa tới bên môi Sầm Mặc Tiêu, đối phương hé miệng uống lên một ngụm, liền nhíu mày lẩm bẩm: "Không ngon, không ngọt, vừa mới còn ngọt."

Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ, vừa mới có cái gì ngọt...... Sau đó mặt cô lại đỏ lên, Sầm Mặc Tiêu nói cô rất ngọt?

Vì tưởng tượng của chính mình mà cảm thấy bản thân không biết xấu hổ, Lục Tử Cẩn vội lắc lắc đầu, thấp giọng dụ dỗ: "Em lại uống mấy ngụm, là ngọt."

Sầm Mặc Tiêu thật sự lại uống lên mấy ngụm, sau đó vẻ mặt bất mãn mím chặt môi, chôn trong ngực Lục Tử Cẩn, lầm bầm: "Không ngọt, không ngọt."

Lục Tử Cẩn không khỏi cong môi, cúi đầu xem xem người trong ngực, say vẫn rất đáng yêu.

Thấy thời gian không còn sớm, Lục Tử Cẩn ôm Sầm Mặc Tiêu lên, đưa cô về phòng. Cô quá gầy, ôm trên tay không nặng chút nào, Lục Tử Cẩn nhíu mày.

Cẩn thận thả cô xuống giường, Lục Tử Cẩn chuẩn bị đắp chăn cho cô, lại nghĩ đến Sầm Mặc Tiêu vừa nói, muốn tắm......

Cô rối rắm nửa ngày, nghĩ đến tính Sầm Mặc Tiêu thích sạch sẽ, cuối cùng vẫn là mở tủ quần áo, tìm kiện váy ngủ sạch sẽ thay cho em ấy. Nhìn chiếc quần lót thay thế trong tay, mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn vào phòng vệ sinh thay cho em ấy.

Sau khi trở về Lục Tử Cẩn tắm rửa một cái, trằn trọc đã lâu cũng không cách nào ngủ được.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, Sầm Mặc Tiêu người đã làm đảo lộn tâm tư cô, cư nhiên đi vào phòng cô.

Sầm Mặc Tiêu giống như đã tỉnh rượu, ngồi bên giường cứ thế nhìn Lục Tử Cẩn, sau đó khẽ cười nói: "Tử Cẩn, chị nói thật cho em biết, chị có thích em không?"

Lục Tử Cẩn chỉ cảm thấy chính mình mạc danh khẩn trương, hai chữ 'rất thích' đảo quanh ở bên miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời, cô không dám tin...Sầm Mặc Tiêu sẽ thật sự yêu cô? Sao có thể, thân phận của em ấy và cô khác biệt, vốn từ nhỏ là thiên chi kiêu nữ, em ấy ghét con riêng, sao lại thích cô đây?

Thấy Lục Tử Cẩn không nói lời nào, giữa mày Sầm Mặc Tiêu có chút chua xót, cúi đầu cô đơn cười: "Chị không chịu tin em đúng không?"

Lục Tử Cẩn không đành lòng nhìn dáng vẻ này của cô, vừa muốn nói không phải, Sầm Mặc Tiêu lại ngẩng đầu, ngữ khí ôn nhu vũ mị: "Cho dù chị không thừa nhận, thân thể chị lại rất thành thật, vừa rồi em hôn chị, chị rất thích đúng không? Chị có cảm giác với em có đúng không?"

Lục Tử Cẩn một câu cũng nói không nên lời, sau đó cô nhìn Sầm Mặc Tiêu ở trước mặt mình vươn tay, ngón tay thon dài đặt trên cúc áo, chậm rãi mà đem từng viên từng viên tháo ra, nửa che nửa đậy mà lộ ra phong cảnh mê người bên trong.

Sau đó chuyện vượt qua tưởng tượng của Lục Tử Cẩn, nhưng cô lại không có biện pháp cự tuyệt. Thân thể người kia dán tới gần, rung động khó nén.

Giờ phút này các cô không chút cách trở mà đối diện với nhau, mà người trước mắt như tuyết đọng dưới ánh trăng, da thịt óng ánh long lanh, hoàn mỹ không một tia tì vết, xương quai xanh nhô lên, quyến rũ không gì tả được.

Cô có cảm giác như chạm vào tuyết trắng, mềm mại tinh tế. Ngón tay cô nhịn không được duỗi ra, dừng ở trên đồi tuyết oánh nhuận, cảm nhận được lại không phải tuyết hàn, ngược lại là ấm áp nóng bỏng.

Theo bọt tuyết đong đưa, cô dạo chơi qua cánh rừng mềm mại, tìm đến nơi động tuyết sâu thẳm, sau đó tuyết kia tựa hồ hòa tan ở đầu ngón tay của cô, vệt nước ướt át ở đầu ngón tay bốc hơi...... Chỉ là thời điểm tuyết trắng xuất hiện, không phải mùa đông, là mùa xuân.

Dòng suối ấm áp chảy qua, mang theo một mảng tuyết đọng, cuối cùng hòa tan trong ánh trăng thanh mát.

Trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh sáng nhạt xuyên vào qua khe hở của bức màn.

Người ngủ trên giường hô hấp hỗn loạn, không an ổn mà nhẹ nhàng giãy giụa, bàn tay lộ ra ở ngoài chăn nhéo góc chăn nắm chặt lại thả lỏng, trên mặt đều là mồ hôi.

Sau một lúc lâu, Lục Tử Cẩn đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt từ mê ly đến mờ mịt, sau đó là thật sâu ảo não.

Cô nhìn kỹ bên người, trống rỗng, trong phòng chỉ có mình cô, nữ nhân trong mộng dây dưa cô, khiến cô muốn ngừng mà không được, không ở đây.

Trên người trừ một thân mồ hôi, ướt dầm dề rất không thoải mái, càng khó chấp nhận chính là thân thể biến hóa, trước khi ngủ cô đã tắm rửa thay quần áo một lượt, xem ra lại là uổng phí.

Cô vừa đứng dậy liền bị khí lạnh tập kích, nguyên bản ấm áp dính nhớp lập tức trở nên lạnh băng ẩm ướt, nhắc nhở vừa mới trong mộng một phen tình cảm mãnh liệt.

Đi vào phòng tắm, Lục Tử Cẩn ngửa đầu, tùy ý để dòng nước lạnh tưới ở trên người mình. Cô nhịn không được run run vài cái, nhưng khô nóng dưới thân cũng theo nước lạnh mà tiêu tán.

Lục Tử Cẩn cảm thấy chính mình điên rồi, hôm qua Sầm Mặc Tiêu uống say nên mới cùng cô....Hôn còn chưa tính, cô cư nhiên còn làm loại mộng này.

Mới tỉnh, tất nhiên còn nhớ rõ hình ảnh trong mộng, Lục Tử Cẩn vội vàng nhắm mắt lại hứng lấy một phủng nước.

Cô chỉ có thể an ủi chính mình, đây chỉ là ngoài ý muốn, cô cũng đã lớn thế này còn chưa từng yêu đương, có loại xúc động của người trưởng thành thực bình thường. Sầm Mặc Tiêu nữ nhân này, trước khi ngủ hôn cô, các cô còn dây dưa một trận tới giường, hôm qua cô còn bôi thuốc cho em ấy, lúc đó ít nhiều nhìn đến thân thể Sầm Mặc Tiêu, cho nên trong mộng mới có thể....

Nghĩ vậy cô lại cắn cắn môi, chính là...... Vì sao trong mộng mình lại bị Sầm Mặc Tiêu áp dưới thân?

Nghĩ đến trong mộng bờ môi nóng bỏng của người kia thổi quét khắp nơi, cả người cô mềm nhũn mà nằm dưới thân em ấy, bụng nhỏ của Lục Tử Cẩn nóng lên, nhịn không được chân mềm. Cô duỗi tay tắt vòi hoa sen đi, lấy khăn tắm lau qua người, thật sự điên rồi, cô cư nhiên còn nghĩ chuyện ai ở dưới ai!

Cô xem di động mới 5 giờ một phút, ngày chủ nhật vừa trôi qua, hôm nay công ty đi làm bình thường, cần nghỉ ngơi tử tế, chính là lại không ngủ tiếp được.

Trằn trọc nhắm mắt lại, tới 6 rưỡi cô thật sự nằm không nổi nữa, đơn giản rời giường.

Cô đã thức dậy rất sớm, nhưng cô phát hiện vừa mở cửa ra, Sầm Mặc Tiêu cũng đã dậy, hơn nữa vừa lúc hai người chạm mặt nhau.

Lục Tử Cẩn ngủ phòng khách nên quen dậy sớm vì muốn sửa sang giường đệm, miễn cho Lưu tẩu nhìn ra manh mối, nhưng Sầm Mặc Tiêu rất hiếm khi 6 rưỡi đã rời giường.

Lúc Sầm Mặc Tiêu nhìn thấy Lục Tử Cẩn hiển nhiên cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, không, so với bình thường còn phải ôn nhu, đặc biệt khi cô nhìn Lục Tử Cẩn, trong mắt mang ý cười dịu dàng: "Sớm như vậy, tối qua chị ngủ có ngon không?"

Sáng sớm nhìn gương, Lục Tử Cẩn liền phát hiện chính mình mệt mỏi, lúc này ánh sáng hành lang còn nhợt nhạt, hẳn là Sầm Mặc Tiêu nhìn không rõ, liền nhẹ giọng nói: "Cũng được, em thế nào."

Sầm Mặc Tiêu đi tới vài bước, nhìn cô sau đó nhíu mày: "Nói dối, trông chị ngủ không tốt chút nào."

Tâm Lục Tử Cẩn nhảy dựng, yêu tinh này chạy vào trong mộng cùng cô đánh nhau, cô làm sao có thể ngủ ngon.

"Là bởi vì đêm qua...... em làm chuyện kia với chị sao?" Sầm Mặc Tiêu hỏi đến nghiêm túc. Cô nghiêm túc làm Lục Tử Cẩn không biết nên vui vẻ hay nên buồn bực.

Lục Tử Cẩn nhìn cô, không tránh đi ánh mắt của cô mà nói thẳng: "Ừ, đêm qua chuyện em làm, lời em nói đều khiến chị rất bối rối, cho nên chị lăn lộn đến nửa đêm cũng chưa ngủ được."

Trong mắt hơi Sầm Mặc Tiêu có chút vô thố, cô môi nhấp nhấp, tiếp tục nói: "Sao em lại làm chị bối rối? Là cảm thấy em khó đối phó, sợ em dây dưa chị, hay là cảm thấy em không nghiêm túc với chị?"

Lục Tử Cẩn có chút kinh ngạc, Sầm Mặc Tiêu thẳng thắn như vậy, thật đúng là phong cách của em ấy, lúc muốn vòng vo thì trăm chuyển ngàn hồi, lúc muốn trực tiếp thì nhất châm kiến huyết.

"Đều có." Lục Tử Cẩn ý cười trên khóe miệng có chút tự giễu, "Chị không cảm thấy chị đáng để em thích, thậm chí em hẳn là chán ghét chị đều không kịp. Còn nữa, lúc trước em đánh bài tình cảm với chị, ký ức vẫn còn mới mẻ, Sầm Mặc Tiêu, chúng ta đối với nhau còn chưa đủ lòng tin."

Lời này cũng thật trực tiếp, đây là lần đầu Sầm Mặc Tiêu nghe được Lục Tử Cẩn gọi mình đầy đủ cả tên lẫn họ, khiến cho trong lòng cô vừa căng thẳng lại vừa cảm thấy may mắn, như vậy chứng minh Lục Tử Cẩn thực nghiêm túc nói chuyện với cô.

"Chúng ta vào phòng rồi nói, được không?" Cho dù hiện tại ngực Sầm Mặc Tiêu khó chịu, nhưng cô vẫn muốn đem tất cả tâm tư nói cho Lục Tử Cẩn biết.

Hai người mặt đối mặt ngồi, là ở trong phòng Lục Tử Cẩn. Lúc vào phòng hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng chiếc giường, tối qua các cô thiếu chút nữa ở chỗ này vượt rào, mà Lục Tử Cẩn biết rõ chính mình đã ở mặt trên đơn phương vượt rào.

Ánh mắt hai người cơ hồ là đồng thời thu về, giống như bị phỏng, vừa đối diện nhau lại lần nữa dịch khai.

Sầm Mặc Tiêu nói trước: "Đêm qua em ngủ rất ngon, cho nên tỉnh dậy rất sớm, sau khi tỉnh lại em vẫn luôn suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta. Tối qua em hơi say, nhưng lời đã nói với chị lại không phải lời say."

Nói xong tựa như nghĩ tới cái gì, khóe mắt cô có một tia thống khổ cùng bi ai, dừng một chút cô mới ổn định lại rồi nói: "Chị nên biết hôm qua tâm tình em là thế nào, em hoài nghi rất nhiều người, hoài nghi rất nhiều chuyện, cũng bao gồm ba em. Nhưng em...... em chưa từng hoài nghi tình yêu của ba dành cho em, một lần cũng không có, đến chết...... cũng không có."

Tiếng nói cô bị thống khổ chặn lại, càng nói càng thấp, đến chữ 'chết' cơ hồ là không nói nên lời, nhưng Lục Tử Cẩn lại nghe rất rõ, cũng thấu hiểu cho nỗi khổ của Sầm Mặc Tiêu trong giờ phút này.

Cô từng trải qua một đời nên hiểu hơn bất cứ ai. Bởi vậy cô vẫn luôn hy vọng Sầm Mặc Tiêu sẽ không cần trải qua những đau đớn kia, nhưng cô lầm rồi. Phát hiện này để ranh giới vừa rồi cô còn cố thủ lập tức tan rã.

Cô nắm chặt tay Sầm Mặc Tiêu, nhìn sâu vào đôi mắt em ấy: "A Tiêu, đừng nhớ lại, đừng nghĩ đến, không cần nghĩ đến."

Cô sợ tim Sầm Mặc Tiêu chịu không nổi, loại đả kích này đối em ấy mà nói quả thực là dậu đổ bìm leo. Dưới tình thế cấp bách cô nhẹ nhàng ôm lấy Sầm Mặc Tiêu, thấp thấp ở bên tai cô ấy nói: "Chị hiểu, chị đều hiểu, em không cần phải nói, chị đều biết."

Sầm Mặc Tiêu đột nhiên đỏ mắt, nếu hôm qua không có Lục Tử Cẩn luôn ở bên cô cô, tâm sự với cô, bồi cô hồ nháo, cô thật sự sẽ đem chính mình chết chìm ở trong.

Tựa như bây giờ, cho dù vẫn là đau ngoài sức chịu đựng, nhưng thấy Lục Tử Cẩn ở bên, chị ấy luôn có thể thay cô che lại miệng vết thương vừa bị xả ra, dùng sự dịu dàng ôn nhu chữa lành tổn thương trong lòng cô.

Từ khi quen biết Lục Tử Cẩn, cô chưa từng ghét chị ấy, thậm chí là ngày qua ngày càng thêm thưởng thức. Đêm qua cô đã nghĩ, cô đã vô cùng may mắn khi lựa chọn kết hôn với Lục Tử Cẩn, nếu không có chị ấy, giờ phút này mình thật sự đang ở trong địa ngục, một mình liều mạng với đầu trâu mặt ngựa.

Cho dù Lục Tử Cẩn nghĩ thế nào, cô muốn nói cho chị ấy biết cảm giác thực sự trong lòng mình lúc này.

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể nhìn ra vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng chính là ai, về sau bạch bạch bạch đánh đến càng đau.

Sầm dỗi dỗi chính là vứt thẳng cầu, cô xác định xong, tính toán xong liền sẽ đi làm, Lục bạch bạch lại tương đối cẩn thận, lo trước lo sau.

*Lục phò mã: ta thế nào lại nằm dưới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit