Chương 39: Đêm nay chị không ngủ lại với em sao?
"Chị sẽ cùng em đi gặp ông ngoại, để em khuyên nhủ ông."
Lúc Lục Tử Cẩn nói ra câu này, cũng không ý thức được chính mình đã từng khuyên bản thân không nên can thiệp vào chuyện sinh tử của người khác. Việc Sầm Khang Hồng, Sầm Mặc Tiêu tử vong cũng không phải giờ cô mới nghĩ tới, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, thái độ đã từ hờ hững chuyển thành để ý, thậm chí trong lòng hạ quyết tâm ngăn cản.
Sầm Mặc Tiêu nhìn đôi mắt đặc biệt sáng ngời của cô, bên trong tràn đầy nghiêm túc, lo lắng trong lòng liền theo lời nói kia tản đi mất, giống như chỉ cần Lục Tử Cẩn cùng đi với mình, mọi chuyện liền có thể được giải quyết.
"Được."
Cô trả lời ngoan ngoãn khác thường, trong đôi mắt thiển sắc có chút vui mừng, Lục Tử Cẩn đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Từng nghĩ rằng Sầm Mặc Tiêu cô độc một mình còn tốt hơn cô rất nhiều, nhưng giờ ngẫm lại, mâu thuẫn băn khoăn tựa hồ cũng càng nhiều, dường như em ấy một mình chiến đấu, kỳ thật rất cô đơn.
"Khuya rồi, em mới từ bệnh viện về, nghỉ ngơi sớm một chút. Có chuyện gì, ngày mai chúng ta lại nghĩ."
Lục Tử Cẩn nói xong đi đến bên giường, tắt đèn chỉ để lại một chiếc đèn ngủ mờ tối. Ánh sáng đột ngột mờ đi, Lục Tử Cẩn lại ở bên cạnh Sầm Mặc Tiêu, mùi hương nhàn nhạt trên người cô dường như là hương sữa tắm, toả ra tràn vào xoang mũi Sầm Mặc Tiêu, cô cũng không nhìn rõ dáng vẻ chị ấy.
Trong lòng cũng không biết từ đâu trào ra xúc động, Sầm Mặc Tiêu bật thốt lên: "Hay là đêm nay chị ngủ lại đây đi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Tử Cẩn ngây ngẩn cả người, Sầm Mặc Tiêu cũng ngây ngẩn cả người. Hai người đối diện một lúc lâu, Lục Tử Cẩn đứng thẳng lên cười đáp: "Chị cũng không muốn ngủ sàn."
Được rồi, kiều diễm ái muội trong nháy mắt cùng tan biến.
Sầm Mặc Tiêu cũng có chút nóng mặt, vô ngữ nói: "Chị thật sự quá là lòng dạ hẹp hòi!"
Lục Tử Cẩn nở nụ cười, vẻ mặt không sao cả nói: "Em cũng từng chứng thực."
Hai người đấu miệng một hồi, nói ngủ ngon, Lục Tử Cẩn mới về phòng mình.
Vốn tưởng là sẽ xuất hiện nguy cơ khủng hoảng niềm tin, bây giờ lại càng thân cận một cách khó hiểu.
Lục Tử Cẩn mơ hồ còn nhớ rõ chiều nay khi cô về nhà, đi ngang qua phòng Sầm Mặc Tiêu, vốn định gõ cửa nhìn xem em ấy, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của đối phương truyền ra từ trong phòng.
Những câu nói kia lại vang lên trong đầu Lục Tử Cẩn.
"Chị ta cũng chỉ là đối tượng hợp tác của mình, có hợp tác sẽ có phản bội, bọn mình không thân cũng chẳng quen, trừ hiệp nghị kết hôn cũng không có gút mắt tình cảm gì."
Lục Tử Cẩn chậm rãi thở ra một hơi, vừa rồi Sầm Mặc Tiêu đột nhiên nói ra câu kia, cô thật sự ngây ngẩn cả người, nhịp tim cũng thay đổi. Cười khổ một tiếng, cô thật vô dụng, sống hai đời cũng không hoàn toàn thông thấu, Sầm Mặc Tiêu thấy được rõ ràng, cô cũng nên thấy rõ mới phải.
Việc mua lại KB khoa học kỹ thuật đã thành kết cục định sẵn, chỉ còn chờ hoàn toàn tiếp nhận, Lục Tử Cẩn liền bắt đầu chỉ đạo bọn họ mau chóng phát triển mấy cái app cùng hệ thống kia. Còn có, phải tìm người đến lắp camera.
Nghĩ vậy, cô lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tiêu Khanh.
"Giờ này gọi điện thoại cho mình, xảy ra chuyện gì sao?" thanh âm Tiêu Khanh có chút mơ hồ, xung quanh tiếng gió rất lớn, xem ra đang không ở nhà.
"Còn chưa về nhà sao?"
"Ừ, gần đây gặp được một em gái nhỏ rất đáng yêu, mang em ấy đến Tây Sơn cắm trại, nghe nói ở đây sắp có mưa sao băng." Trong giọng nói Tiêu Khanh tràn đầy ý cười, dường như tâm tình rất tốt.
Lục Tử Cẩn có chút vô ngữ: "Cậu thế nào lại đáp thượng em gái? Không phải cậu luôn luôn thích mấy em trai trẻ sao?"
Nhân phẩm Tiêu Khanh cũng không kém, nhưng vẫn nhiễm một chút thói hư tật xấu, quen qua không ít người yêu. Tuy rằng cô cũng không cùng lúc chân đứng hai thuyền, nhưng thay người yêu như thay áo, cảm thấy không thú vị liền chia tay. Trong ấn tượng cũng chỉ thích con trai, thế nào lại chuyển thành em gái nhỏ rồi.
"Đó là do trước kia mình quá nông cạn, con gái thơm tho mềm mại lại đáng yêu, so với đàn ông thúi hấp dẫn hơn nhiều."
Lục Tử Cẩn thở dài: "Cậu cũng già đầu rồi, nghiêm túc một chút đi."
Tiêu Khanh xì một tiếng: "Không hổ là người có gia thất, giác ngộ chính là không giống nhau. Được rồi, em ấy gọi mình, có chuyện gì nói nhanh nào."
Lục Tử Cẩn ngừng chuyện phiếm, nghiêm túc nói: "Cậu giúp mình tìm mấy người đáng tin cậy, miệng kín một chút, tới nhà Sầm Mặc Tiêu lắp đặt hệ thống cameras, không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết."
"Tử Cẩn, cậu muốn làm gì? Sầm Mặc Tiêu có chuyện gì không thể cho ai biết sao? Hay là cô ấy làm gì cậu?" Tiêu Khanh lập tức nghiêm túc, có chút lo lắng nói.
"Không có, là giúp Sầm Mặc Tiêu bắt lấy nhược điểm của người khác, không phải chuyện của mình."
Tiêu Khanh nhẹ nhàng thở ra, giọng nói trở nên bát quái, "Là muốn điều tra anh trai tốt của cô ấy sao? Hắn làm cái gì?"
Tuy rằng Lục Tử Cẩn tín nhiệm Tiêu Khanh, nhưng cũng không muốn tùy tiện tiết lộ chuyện của Sầm Mặc Tiêu, cô ngưng một chút mở miệng nói: "Mình đơn giản là muốn bắt lấy thủ đoạn bỉ ổi không thể mang lên mặt bàn của hắn. Tốt nhất sáng mai liền cho người đến luôn, em ấy ở nhà, cậu có thể sắp xếp không?"
Tiêu Khanh cũng không truy vấn, "Được, có thể. Mình cúp máy."
Lúc này đây Lục Tử Cẩn nghe được một thanh âm của nữ giới, cũng không hẳn là trong trẻo đáng yêu, ngược lại có chút lạnh lùng.
Lục Tử Cẩn lắc đầu, xem ra Tiêu Khanh tiêu rồi, lần đầu tiên dập máy cô nhanh như vậy.
——————
Hôm sau Lục Tử Cẩn không đi làm, lý do rất chính đáng, bởi vì thân thể Sầm Mặc Tiêu không thoải mái, cô liền ở bên chăm sóc. Tuy rằng Lục Tuần có chút bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì.
Ăn cơm sáng xong, thấy cũng sắp đến lúc, Sầm Mặc Tiêu lấy cớ muốn Lục Tử Cẩn nấu cơm trưa cho cô, ra lệnh cưỡng chế cô cùng Lưu tẩu đi ra ngoài mua đồ ăn, vì vậy Lưu tẩu liền đi rồi, để phòng vạn nhất Lục Tử Cẩn cũng đi theo, có thể kéo dài thời gian.
Đồng thời cô để Trần Tư Lương lại đây, đem ly gốm đặt trong phòng tối qua và sữa bò đưa đi kiểm tra đo lường.
Trần Tư Lương đi không lâu, liền có hai người tới đây, bọn họ ăn mặc quần áo lao động công ty khí gas, mang theo bình gas và thiết bị công ty.
Xác nhận với Lục Tử Cẩn xong, Sầm Mặc Tiêu mới để cho bọn họ đi vào.
Bọn họ cũng không nói nhiều, người phụ trách đánh giá bố cục trên dưới trong nhà, đơn giản hỏi Sầm Mặc Tiêu phạm vi muốn quan sát, liền bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Mở ra cái rương, Sầm Mặc Tiêu thấy bên trong còn có một bộ thiết bị khác. Cô không nén được kinh ngạc, năng lực làm việc của Lục Tử Cẩn cũng thật sự kinh người, tối hôm qua mới nói, buổi sáng liền đã sắp xếp toàn bộ, suy nghĩ cũng quá tinh tế.
Sau khi hoàn thành, bọn họ cài đặt phần mềm trong máy tính của Sầm Mặc Tiêu, điều chỉnh xong cũng không dừng lại lâu, liền rời đi.
Thu dọn tốt đâu đó, Sầm Mặc Tiêu gửi tin nhắn cho Lục Tử Cẩn, để cô có thể về nhà.
Tuy rằng là đi giám sát Lưu tẩu, nhưng Lục Tử Cẩn vẫn thực nghiêm túc chọn nguyên liệu nấu ăn. Sầm Mặc Tiêu rất thích nấm Khẩu Bắc, nhưng Lưu tẩu hiếm khi làm, cô liền mua chút trở về. Sầm Mặc Tiêu rất kén chọn thức ăn mặn, thích ăn không nhiều món lắm, trong khoảng thời gian này cũng chỉ từng uống canh sườn bí đao.
Lục Tử Cẩn một bên suy nghĩ một bên chọn, bất tri bất giác liền mua rất nhiều, nhìn trong xe mua sắm đồ vật tràn đầy, cô có chút ngẩn người, hoá ra cô đã nhớ kỹ rất nhiều thứ Sầm Mặc Tiêu thích.
Động tác trong tay chậm chậm, Lục Tử Cẩn cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, quay đầu nhìn nhân viên quầy hàng nói: "Cân giúp tôi một kí tôm càng."
Lưu tẩu nghe được sửng sốt, tinh tế nhắc: "Thiếu phu nhân, tiểu thư dị ứng với tôm."
Lục Tử Cẩn chẳng hề để ý: "Ừ, tôi biết, chúng ta ăn."
Lưu tẩu: "...."
Vừa rồi Lưu tẩu còn cảm thấy Lục Tử Cẩn đối với Sầm Mặc Tiêu thật tinh tế săn sóc, kết quả đột nhiên nhảy ra cái này.
Khi hai người về đến nhà, Sầm Mặc Tiêu nâng nâng cằm nhìn Lục Tử Cẩn xách theo một đống đồ vật, ý bảo đã làm thỏa đáng. Lại đón lấy đồ trong tay Lục Tử Cẩn. Trong túi màu đen đột nhiên phát ra vài tiếng vang, làm Sầm Mặc Tiêu có chút hoảng sợ.
"Thứ gì vậy?" Còn có tiếng nước.
Không hiểu sao Lục Tử Cẩn muốn trêu cô, hai người vào phòng bếp, cười tủm tỉm: "Em mở ra nhìn xem."
Sầm Mặc Tiêu hơi nghi hoặc, sau đó mở túi, là tôm càng. Cô ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, gương mặt xinh đẹp tựa hồ đều rũ xuống, rầu rĩ nói: "Chị không nhớ là em dị ứng tôm sao?"
Lục Tử Cẩn nghẹn cười, liếc mắt nhìn hồ cá ở phòng khách: "Nhớ rõ, lần trước mua về Cẩm Tú, vẫn còn sống rất khỏe mạnh." Cẩm Tú chính là con tôm thần Trung Hoa kia, hiện giờ đã là thú cảnh của Sầm Mặc Tiêu.
"Vậy mà chị còn mua?" Đây là vừa bất mãn lại ủy khuất.
Lục Tử Cẩn thản nhiên nói: "Để chị và Lưu tẩu ăn nha, tôm càng cũng không tệ lắm."
Sầm Mặc Tiêu trợn mắt nhìn cô, thoạt nhìn thực không vui. Hiếm khi thấy Sầm Mặc Tiêu trẻ con như vậy, Lục Tử Cẩn không biết vì sao, thực sung sướng.
Chỉ là không muốn thật sự làm cô tức giận, Lục Tử Cẩn lấy nguyên liệu nấu ăn còn lại cho cô xem.
"Ây, không ăn tôm, chị làm cho em nấm Khẩu Bắc chiên, canh bí đao xương sườn, đậu bắp luộc, chị còn mua khoai môn về, làm cho em một phần dụ viên ngọt ngọt." Lục Tử Cẩn vừa nói vừa sắp xếp nguyên liệu, Sầm Mặc Tiêu nhìn, trong mắt ý cười dần dần dày đặc.
Lúc Lục Tử Cẩn nhìn cô, Sầm Mặc Tiêu chạy nhanh chóng thu lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng: "Thế còn được." Thực ngạo kiều.
Giữa trưa là Lục Tử Cẩn làm bếp trưởng, cho nên cô để Lưu tẩu đi nghỉ ngơi. Chỉ có hai người ở, Sầm Mặc Tiêu liền dọn máy tính ở phòng khách xem tổng nghệ, nhưng hình ảnh bên trong không hấp dẫn cô, cô thường thường vòng đi vào phòng bếp, hỏi Lục Tử Cẩn đang làm cái gì, sau đó cọ một ngụm đồ ăn vừa mới ra nồi.
Lúc cô đi vào lần thứ tư, liền bị Lục Tử Cẩn đuổi ra, "Lượng em cơm ăn không nhiều, lại ăn mấy ngụm, sẽ không ăn được bữa trưa nữa."
Lúc này Sầm Mặc Tiêu mới có chút ủy khuất trở ra.
Lục Tử Cẩn nhìn theo bóng dáng cô, có chút đỡ trán muốn cười, giống như bắt đầu từ hôm qua, Sầm Mặc Tiêu liền bộc lộ tính trẻ con, dáng vẻ cô lúc này tựa như tiểu cẩu thèm ăn.
Giữa trưa một bàn cơm sắc thái thực phong phú, Lục Tử Cẩn làm bốn món, phân lượng đều không nhiều lắm, lại làm cho Sầm Mặc Tiêu một phần tiểu dụ viên, cũng chỉ là non nửa chén. Để tránh cho người khác phát hiện các cô quá thân mật, Lục Tử Cẩn tạm thời đặt dụ viên ở một bên. Sau khi xử lý tôm càng xong, liền phải sấn mới mẻ làm tốt, cho nên Lục Tử Cẩn làm một phần tôm rim nước dừa.
Bởi vì có Lưu tẩu ở đây, hai người ăn cơm không thực sự vui vẻ, hãy còn ăn món của chính mình.
Nhưng Lục Tử Cẩn phát hiện, Sầm Mặc Tiêu thỉnh thoảng vẫn luôn nhìn mình, cô có chút kỳ quái, sau đó mới phát hiện mỗi lần mình ăn tôm, Sầm Mặc Tiêu đều sẽ nhìn mình.
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, Sầm Mặc Tiêu tựa hồ rất muốn ăn, khó trách em ấy không thể ăn còn không cho cô mua. Lục Tử Cẩn cúi đầu có chút buồn cười, rõ ràng lượng cơm đối phương ăn không lớn, làm sao còn tham như vậy.
Sau đó cô cũng nghĩ tới, Sầm Mặc Tiêu tính trẻ con đã là lần thứ hai, lần đầu tiên hẳn là lúc cô pha trà sữa cho em ấy. Trong lòng không nén được bật cười, cô còn tưởng rằng sau chuyện ngày hôm qua, các cô liền tiến thêm một bước thân mật, ai ngờ gia hỏa này gặp được ăn liền trở nên giống như hài tử. Một nữ nhân thành thục lại tràn đầy mị lực, gặp đồ ăn mình thích liền như vậy, quá đáng yêu.
Nhưng cô lại không hiểu được, Sầm Mặc Tiêu sẽ không như vậy với bất kỳ người nào khác.
Sầm Mặc Tiêu ăn hơi chậm, Lục Tử Cẩn cầm chén đũa đến phòng bếp, Lưu tẩu cũng đã ăn xong, chuẩn bị chờ dọn dẹp.
Liền một cái kẽ hở, cô trở ra đã thấy được trong miệng Sầm Mặc Tiêu phình phình, trong bát còn lộ ra một cái càng tôm.
Lục Tử Cẩn giật mình: "Em ăn tôm?"
Sầm Mặc Tiêu nhấm nuốt vài cái mới nhàn nhạt đáp: "Không có."
Lục Tử Cẩn gấp giọng nói: "Chị cũng thấy rồi, em dị ứng em còn ăn tôm?"
Sầm Mặc Tiêu xoa xoa miệng, có chút buồn bực nói: "Ai bảo chị làm nó dụ hoặc em, em liền ăn một cái đuôi tôm."
Lục Tử Cẩn mặc kệ ăn nhiều ít, vội vàng hỏi: "Dị ứng sẽ thế nào? Mau đi bệnh viện!"
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu: "Chính là phát ban, không sao đâu."
Lục Tử Cẩn trợn trắng mắt, "Lát nữa em mà ngứa thì đừng kêu."
Sầm Mặc Tiêu không nói.
Lục Tử Cẩn miệng nói như vậy, nhưng ăn cơm xong vẫn là không yên tâm, gõ gõ cửa phòng Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu mở cửa, Lục Tử Cẩn đánh giá cô một chút, Sầm Mặc Tiêu thay đổi quần áo.
"Phát ban?"
Sầm Mặc Tiêu có chút chột dạ, nhưng sau lưng ngứa ngáy thật sự, không nhịn được duỗi tay gãi gãi, gật gật đầu.
Lục Tử Cẩn thật cảm thấy chính mình nợ em ấy, lại đột nhiên muốn mua tôm, lại cố tình làm tôm rim, lúc này mới khiến em ấy ăn vụng, cũng coi như phải chịu trách nhiệm đi.
Nhận mệnh mà vào phòng, cô đi đến phía sau Sầm Mặc Tiêu, mở miệng nói: "Chị nhìn xem."
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu để Lục Tử Cẩn nhìn.
Cổ áo thực rộng thùng thình, Lục Tử Cẩn kéo xuống cổ áo phía sau của cô, làn da tuyết trắng lập tức ánh vào mắt. Sầm Mặc Tiêu rất trắng, Lục Tử Cẩn vẫn luôn biết, da trên người càng trắng muốt, tựa như tuyết đọng.
Bởi vì muốn nhìn phía sau lưng cô, Lục Tử Cẩn ghé vào gần, gần đến có thể ngửi được mùi hương ấm áp trên người cô.
Lục Tử Cẩn đột nhiên có chút nóng mặt, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng chuyển lực chú ý lên những mảng phát ban.
Thật là dị ứng nổi lên phát ban, đại khái Sầm Mặc Tiêu nhịn không được cào, có vài vệt đỏ dải rác trên lưng, thoạt nhìn có chút thảm.
Lục Tử Cẩn nhăn chặt mi, dò hỏi cô: "Em có thuốc không?"
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, sau đó lại nhịn không được gãi gãi: "Em không bôi được đến lưng."
Làn da Sầm Mặc Tiêu rất trắng, cào một cái liền hồng đến lợi hại, Lục Tử Cẩn cũng sợ cô đem làn da cào hỏng, nhanh chóng bắt lấy tay cô, trầm giọng nói: "Đừng cào."
Sầm Mặc Tiêu rất không dễ chịu, hậm hực nói: "Ngứa."
"Đáng đời." Rất không khách khí phun ra hai chữ, Lục Tử Cẩn buông tay lập tức đi đến chiếc bàn bên kia, cô thấy được tăm bông và thuốc, có lẽ vừa rồi Sầm Mặc Tiêu đã tự bôi một chút.
Sầm Mặc Tiêu rất bất mãn mà nhíu mày, Lục Tử Cẩn lại gọi cô tới: "Lại đây, chị bôi thuốc cho em."
Môi Sầm Mặc Tiêu giật giật, con ngươi thiển sắc hơi hơi trầm lại.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước liền có tiểu khả ái nói Sầm dỗi dỗi có khi thâm trầm có khi tính trẻ con, ta nói có điều kiện kích phát, có người đọc nói là ăn, ha ha đúng vậy.
Nghiêm khắc ý nghĩa là: Lão bà? Ăn mới có thể làm Sầm dỗi dỗi, biến thành Sầm mị mị.
Tuần này không lên bảng đơn, bình luận nháy mắt giảm một nửa, khóc chít chít
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro