Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Muốn chạm đến trái tim phu nhân, con đường ngắn nhất là qua dạ dày

Không ngờ chủ đề lại chuyển hướng sang đùa giỡn mình, Lục Tử Cẩn bật cười đồng thời mặt cũng nóng đến khó hiểu. Còn may Sầm Mặc Tiêu đã cúi đầu nếm dụ viên, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Những viên khoai môn nho nhỏ vừa thơm lại vừa mềm, cắn vào nước sốt bên trong cũng không phải rất ngọt, nhưng cũng đủ làm Sầm Mặc Tiêu thỏa mãn, trong chén còn có khoai lang đỏ dẻo dẻo bùi bùi, tuy thêm nước đá sẽ càng ngon, nhưng Sầm Mặc Tiêu cũng rất thích thế này.

Lục Tử Cẩn nhìn cô nhã nhặn cắn dụ viên, bên miệng dính một chút nước sốt, cô nhấm nuốt cũng rất tinh tế, giống như khí chất của cô, thanh nhã lại mang theo một cỗ uyển chuyển.

Lông mi của Sầm Mặc Tiêu rất dài, đây là lần đầu tiên Lục Tử Cẩn để ý đến, bởi vì đối phương cúi đầu ăn, để cho Lục Tử Cẩn chiêm ngưỡng toàn bộ hàng mi dài xinh đẹp.

Lục Tử Cẩn vốn vẫn luôn ngắm Sầm Mặc Tiêu, nhưng nhìn trong chốc lát lại dời mắt đi, cô cảm thấy nhìn một người quá chuyên chú sẽ cho mình ảo giác, đối phương thực sự quá mê người.

Mắt thấy Sầm Mặc Tiêu sắp ăn hết nửa chén, Lục Tử Cẩn đem ngón tay mảnh khảnh gõ gõ trước mặt cô, "Không thể ăn tiếp."

Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, cái mũi nhăn lại tựa như có chút không vui, ánh mắt vẫn lưu luyến đảo tới dụ viên trong chén.

Lục Tử Cẩn cũng không cho cô cơ hội tiếp tục, đưa tay nhận lấy, hơn nữa nâng nâng cằm: "Còn phải ăn cơm chiều."

Sầm Mặc Tiêu có chút bất đắc dĩ: "Lãng phí."

Lục Tử Cẩn nhìn nhìn nửa chén dụ viên, ừ một tiếng, sau đó đem cái nắp đậy lại, tùy ý nói: "Cho chị làm đồ ăn khuya, sẽ không lãng phí."

Sầm Mặc Tiêu hơi trợn mắt, nói: "Em ăn qua."

Lục Tử Cẩn gật gật đầu: "Chị biết, chị không chê em." Trả lời nghiêm trang, sạch sẽ lưu loát.

Sầm Mặc Tiêu: "......"

Lục Tử Cẩn xách túi rồi xoay người đi, Sầm Mặc Tiêu thấy dụ viên đã không còn, có chút ấm ức mà dựa về phía sau, rất tiêu sái nói: "Cũng phải, nước miếng của em chị đều không chê, chút dụ viên này hẳn là cũng sẽ không ghét bỏ."

Lục Tử Cẩn xấu hổ ho khan vài tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Sầm Mặc Tiêu một mình ngồi tại chỗ, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, Lục Tử Cẩn người này thực sự quá thú vị.

Cơm chiều Sầm Mặc Tiêu chỉ ăn nửa chén, gắp một chút đồ ăn cô thích, ngay cả canh cũng uống không được bao nhiêu.

Lưu tẩu nhìn mà rất lo lắng: "Sao tối nay tiểu thư lại ăn ít như vậy, không thoải mái ở đâu sao?"

Sầm Mặc Tiêu buông đũa xuống, nghe Lưu tẩu nói xong, nhìn Lục Tử Cẩn nhàn nhạt đáp: "Vốn dĩ ăn uống khá tốt, nhưng có người khiến tôi ăn không được nữa."

Lục Tử Cẩn đang ăn cơm có chút sững sờ, ngước mắt liền chạm phải ánh mắt cô, hai hàng mi run nhẹ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ý tứ Sầm Mặc Tiêu chỉ có các cô hiểu, nhưng trong mắt Lưu tẩu chính là hai người còn đang chiến tranh lạnh, thở dài nói: "Tiểu thư lại tức giận thế nào cũng không thể trút giận lên thân thể mình, nếu lão gia biết được, nhất định sẽ rất lo lắng, còn sẽ......"

Còn sẽ cái gì Lưu tẩu chưa nói, nhưng ai cũng hiểu.

Lục Tử Cẩn buông đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi no rồi." Liền lên lầu.

Sầm Mặc Tiêu không nói gì, cũng không nhìn Lục Tử Cẩn.

Lưu tẩu dọn bàn xong, Sầm Mặc Tiêu vẫn còn ngồi ở lầu một, Lưu tẩu nghĩ nghĩ nói: "Tiểu thư tới giờ uống thuốc rồi, cũng đã hơn một tháng không đi bác sĩ Lưu, thuốc của tiểu thư chắc là sắp hết rồi."

Sầm Mặc Tiêu không nói gì chỉ nhìn Lưu tẩu, làm cho Lưu tẩu có chút khó hiểu, đồng thời lại có điểm chột dạ, cẩn thận nói: "Lão gia vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, thường xuyên hỏi tôi. Gần đây thiếu phu nhân và tiểu thư vẫn luôn bất hòa, tôi sợ cô ấy không nhắc nhở tiểu thư."

"Ừ, ngày mai tôi sẽ đi lấy."

Trở về phòng, Sầm Mặc Tiêu rót ly nước, lấy thùng thuốc ra. Cô mặt không đổi sắc mà đổ bình nhỏ ra, chăm chú nhìn mấy viên thuốc trong lòng bàn tay, cũng không hề uống.

Sầm Mặc Tiêu nhớ rõ từ khi tim cô xảy ra vấn đề đến nay đã 5 năm, ban đầu tình trạng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ khi cô thức đêm quá mệt mỏi mới có thể xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh một chút, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy hơi khó thở, nhưng cô đều có thể tự bình ổn lại.

Sau đó lại kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói không có vấn đề gì, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, cũng không cần dùng thuốc hay giải phẫu, nghỉ ngơi nhiều một chút là được.

Từ đó về sau hai ba năm cũng còn khỏe, lúc cô vận động cũng không cảm thấy không thoải mái, kiểm tra sức khoẻ cũng không ra vấn đề gì.

Tận đến một ngày cô cùng ông ngoại lại lần nữa khắc khẩu, làm đến thực căng, về nhà lại nhìn đến người giúp việc cư nhiên vào phòng cô!

Dọn dẹp đồ của cô không nói, còn lỡ tay đánh nát con búp bê sứ mà mẹ cô tặng nhân dịp sinh nhật.

Lúc ấy Sầm Mặc Tiêu liền cảm thấy ngực khó thở đến không được, cả người phát run, chỉ nhớ rõ chính mình ngã lăn ra đất, liền không còn ý thức, sau khi tỉnh lại chính là ở bệnh viện.

Bệnh viện chẩn bệnh, trái tim cô có vấn đề, tình huống lúc ấy không nghiêm trọng lắm, chính là nhịp nhanh trên thất, bởi vì cảm xúc kịch liệt dẫn đến ngất xỉu, chỉ cần làm tiểu phẫu điều chỉnh rối loạn nhịp trên thất thì sẽ ổn.

Chuyện này nhưng lại khiến Sầm Khang Hồng cùng Lý Khải Thắng sợ hãi, từ đó về sau vẫn luôn bảo hộ cô thực tốt, cái gì nhọc lòng cũng chưa từng để cô làm.

Chỉ là không như mong muốn, trong đại học bởi vì Sầm Mặc Tiêu xưa nay điệu thấp nên không có bạn bè, cô về nhà lại gặp phải những a di giúp việc luôn quấy phá phòng cô, cũng liền xuất hiện lời đồn cô tính tình kém, đuổi đi không ít người làm. Cô đã trải qua quãng thời gian kia cực kỳ áp lực, một lần suýt nữa lại tức đến ngất xỉu, sức khoẻ cũng suy sụp nghiêm trọng.

Sau đó Lý Nguyên mời đến một bác sĩ chuyên khoa tim nổi tiếng ở nước ngoài, bác sĩ kia tỉ mỉ khám qua cho cô, cùng bác sĩ Trần chẩn bệnh giống nhau, tình huống tuy rằng xấu đi nhưng cũng hoàn toàn không nghiêm trọng, công năng trái tim vẫn duy trì rất khá, cũng không phải giải phẫu lại.

Nhưng mà, cô rõ ràng chuyên tâm dưỡng bệnh cơ hồ cái gì cũng chưa quản, ba cô dung túng cô, ông ngoại càng không dám xuất hiện trước mặt cô, cô cũng uống thuốc đầy đủ, nhưng tình huống vẫn ngày càng không xong. Bệnh tình phát triển tuy không nhanh, nhưng vẫn xuất hiện triệu chứng suy giảm chức năng tim, kết quả là năm ngoái phải phẫu thuật thêm một lần.

Đang xuất thần suy nghĩ, di động bên cạnh rung lên, cô nghe điện thoại, là Diêu Thanh gọi tới.

"Diêu Thanh."

"Tiểu thư, có kết quả rồi, giống kết quả kiểm tra lúc trước, không có vấn đề gì." Không có vấn đề cũng không phải chuyện tốt, Sầm Mặc Tiêu có thể nghe ra trong giọng nói Diêu Thanh giấu không được lo lắng.

Cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi, kỳ thật cũng là trong dự liệu."

Bên kia Diêu Thanh hô hấp trầm xuống, biết rõ Sầm Mặc Tiêu cẩn thận nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Có phải còn có thứ gì tiểu thư xem nhẹ, chưa có kiểm tra qua?"

Sầm Mặc Tiêu suy nghĩ, mới mở miệng nói: "Hiện tại tất cả những thứ tôi tiếp xúc đều đã kiểm tra qua, nếu kết quả vẫn không có gì, cũng càng chứng minh suy đoán của tôi. Lúc ở nhà cũ tôi không thể đối mọi thứ kiểm tra tỉ mỉ, nhưng bên này trước mắt an toàn, anh đừng lo lắng."

Diêu Thanh lại lần nữa xác nhận: "Tiểu thư kết hôn tới nay, có từng cảm thấy khó chịu không?"

Sầm Mặc Tiêu hơi giật mình, kết hôn đã gần ba tháng, trừ ngày đó Lục Tử Cẩn nhắc tới ông ngoại khiến tâm tình cô suy sụp, mặt khác kỳ thực đều là diễn trò để lừa Lục Tử Cẩn.

"Tiểu thư?" Không nghe được động tĩnh ở phía cô, Diêu Thanh lại kêu cô một tiếng.

"Từng có một lần, những lúc khác cảm giác cũng ổn." Nghĩ đến Lục Tử Cẩn, cô đè ép độ cung khóe miệng, trong thanh âm có chút vui vẻ: "Trở về đã gặp Lâm Mạc chưa?"

Diêu Thanh bên kia trầm mặc, "Chưa."

Sầm Mặc Tiêu nghĩ đến tính cách Lâm Mạc có chút đau đầu, khẽ cười nói: "Anh chủ động một chút, lời nói cậu ấy có đôi khi làm cho người ta ghét, nhưng thật ra trong lòng không phải như thế."

"Tôi biết." Diêu Thanh tiếng nói mang theo ủ rũ, Sầm Mặc Tiêu khuyên vài câu mới cúp máy.

Cúi đầu nhìn xuống thuốc trong tay, cô lập tức đi về phía phòng vệ sinh, ném vào, ấn van xả nước.

Thuốc không có vấn đề, vì sao Lý Nguyên lại muốn để Lưu tẩu  theo dõi cô uống thuốc, Lý Nguyên khả nghi đã không còn gì phải bàn, nhưng anh ta làm vậy là có mục đích gì?

Sầm Mặc Tiêu uống nước lọc, thu dọn hộp thuốc. Lúc xoay người chuẩn bị đi tắm, cô ẩn ẩn cảm thấy ngực không thoải mái, cô ôm lấy ngực tạm thời ngồi xuống.

Loại tim đập đột ngột nhanh hơn này, người bình thường vốn không cảm thụ được biến đổi, nhưng trước mắt cô có thể cảm giác được nhịp tim không bình thường mà cực tốc nhảy lên, loại cảm giác này làm người ta thật sự hoảng, tựa như ngay sau đó cuộc đời liền sẽ kết thúc.

Sầm Mặc Tiêu rất chán ghét loại mùi vị này, chết? Cô kỳ thật không sợ, nhưng giờ phút này đại não lại vì cảnh báo cô mà làm ra báo động, cô không khống chế được sợ hãi, cho nên càng thêm thống hận thân thể này.

Không hề có một dấu hiệu báo trước, tim đập gia tốc liên tục bốn năm giây liền đột nhiên biến mất, giống như vừa rồi dáng vẻ cô sắp chết chỉ là cảnh trong mơ.

An tĩnh ngồi vài phút, Sầm Mặc Tiêu mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cũng không biết là do đêm nay cô suy nghĩ quá nhiều, hay là lại một lần trải qua cảm giác đối mặt với cái chết, trong lòng Sầm Mặc Tiêu trào ra một tia bi thương.

Cô dựa vào giường, không tự chủ nghĩ đến người ở cách vách. Người tồn tại đều vì cái gì chứ? Trước kia cô không biết, chỉ biết nếu còn sống, nên tiếp tục trôi qua từng ngày, hiện tại đã biết, lại không cảm thấy thỏa mãn.

Lục Tử Cẩn thì sao? Chị ấy sống vì điều gì? Chính là để cùng Lục Tuần và Lục Tuyết đánh thái cực? Cuộc sống chị ấy trải qua mỗi ngày đều vui vẻ sao?

Sầm Mặc Tiêu nhớ tới mỗi đêm đối phương đều phải uống rượu mới ngủ được, có thể thấy được những gì Lục Tử Cẩn cũng trải qua không khoái hoạt.

Lục Tử Cẩn không biết cách một bức tường Sầm Mặc Tiêu suy nghĩ nhiều như vậy, đầu óc cô đều tập trung vào công tác. Trước mắt cô còn muốn lập chút thành tích ở Viễn Dương, cũng muốn phát triển công ty riêng, cho nên vẫn luôn có rất nhiều chuyện, cũng không dư thời gian để cô buồn thương. Khói mù và cảm xúc tiêu cực của cô, đều ở lúc trước khi lên giường, mượn ly rượu nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Sáng hôm sau lại là thứ bảy, bình thường Lục Tử Cẩn đều sẽ tăng ca, nhưng lúc này đây không được, bởi vì Lý Khải Thắng bên kia gọi điện thoại tới muốn hai người trở về một chuyến.

Lý Khải Thắng cũng không nói chuyện gì, nhưng Lục Tử Cẩn mơ hồ đoán được. Trước khi đi cô hỏi Sầm Mặc Tiêu: "Chúng ta nên lấy tư thái gì đi gặp ba đây?"

Sầm Mặc Tiêu cười như không cười mà nhìn cô, "Sao lại hỏi thế?"

Lục Tử Cẩn nhìn dưới lầu, nói: "Chúng ta đều cãi nhau lâu như vậy, ba em hẳn sẽ không ngồi yên không nhìn đến."

"Chị sợ ba em?" Sầm Mặc Tiêu nhịn không được trêu chọc cô.

Lục Tử Cẩn làm như thật mà nhướng mày, gật gật đầu: "Bắt nạt con gái bảo bối của ba, chị nhất định rất chột dạ."

Lời này nửa thật nửa giả, thái độ của Lý Khải Thắng đối với Sầm Mặc Tiêu cũng không phải như Lục Tuần đối với cô. Kết hôn chưa đến ba tháng, chỉ cần Lý Khải Thắng không bận, mỗi tuần ông đều sẽ qua bồi Sầm Mặc Tiêu ăn cơm, thậm chí sẽ để cô tự mình xuống bếp.

Trước kia cô còn hoài nghi Lý Khải Thắng cấu kết với Lục Tuần, để các cô kết hôn vì mục đích khác, nhưng trước mắt nhìn ra được, Lý Khải Thắng là thật sự bảo bối con gái mình.

Cũng phải, Sầm Mặc Tiêu chính là con gái duy nhất của Lý Khải Thắng, không có đạo lý lại đi hại Sầm Mặc Tiêu. Ông đối xử với Lý Nguyên tốt thế nào, kia cũng chỉ là con nuôi, cho dù Sầm Mặc Tiêu làm cho ông và Lý Nguyên bất hòa, chảy trên người cô vẫn là huyết mạch của ông ấy.

Sầm Mặc Tiêu nghe xong, trong tươi cười có chút giảo hoạt, phiêu nhiên đi thu thập đồ đạc, thoáng nhìn cô: "Nể mặt dụ viên tối qua chị mua cho em, em sẽ nói tốt cho chị."

Lục Tử Cẩn bật cười lắc đầu, cầm đồ cho cô rồi mang cô đi ra ngoài.

Cùng nhau đến Lý gia, Lục Tử Cẩn cũng không lái xe, mà là để Trần Tư Lương đánh xe đến rước hai người.

Trên đường Sầm Mặc Tiêu không nói gì, Lục Tử Cẩn quan sát, thân thể cô cũng không khẩn trương, nhưng nhìn từ một vài động tác rất nhỏ, Sầm Mặc Tiêu cũng không thích ngồi xe.

"Chị rất tò mò, em đi ra ngoài đều để Trần Tư Lương lái xe, vậy thì sao anh ta làm được việc khác?" Trong xe vốn an tĩnh chỉ có tiếng hít thở, Lục Tử Cẩn đặt câu hỏi có chút đột ngột, Sầm Mặc Tiêu quay đầu sửng sốt nhìn cô.

Ngược lại Trần Tư Lương liền trả lời, "Bây giờ tôi vẫn giữ chức trợ lý, tiểu thư không có việc, tôi sẽ đi làm bình thường, nếu tiểu thư yêu cầu lúc nào tôi cũng có thể rời công tác, đây là do chủ tịch đặc biệt phê duyệt."

Lục Tử Cẩn âm thầm gật gù, đây thật đúng là người có tiền liền tùy hứng, nói thực nhẹ nhàng, một câu đặc phê, phỏng chừng ở trong công ty cũng thành đề tài câu chuyện.

Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, động tác rất nhỏ của Lục Tử Cẩn cô cũng thấy rõ, vì thế quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, cười nói: "Chị cho rằng em rất tùy hứng sao?"

Lục Tử Cẩn nheo mắt, cười đến mười phần chân thành: "Không có, em rất tốt, đặc biệt tốt."

Sầm Mặc Tiêu bình tĩnh nhìn cô, sau đó xoay đầu ném xuống một câu: "Quá giả."

Lục Tử Cẩn: "......"

Gần đây Sầm Mặc Tiêu có vẻ hoạt bát hơn nhiều.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit