Chương 3: Chị có muốn kết hôn với tôi?
Bởi vì cô đã từng trải qua một lần ở đời trước nên cô mới kết luận là Sầm Mặc Tiêu sẽ cự tuyệt liên hôn, vì thế cô căn bản không tính tới việc có bất cứ quan hệ gì với Thái Hòa.
Chính là ngay khi cô hết sức chú tâm vào công việc, xuống tay sắp xếp một số kế hoạch hạng mục Deo, Lục Tuần lại đích thân gọi đến.
Tuy rằng xưa nay ông ta nói chuyện ôn hòa, biểu hiện cũng là tận lực bày ra hình tượng người cha tốt, nhưng vĩnh viễn chưa bao giờ vui vẻ kích động nói chuyện với cô như lúc này.
"Tử Cẩn, Lý đổng của Thái Hòa vừa mới gọi cho ba, con gái ông ấy muốn tự mình gặp mặt con, ý tứ là rất hứng thú với con, chỉ chờ cô ta gật đầu, hôn sự này liền thành." Tốc độ ông ta nói chuyện vì kích động mà bất giác nhanh hơn, lại khiến trên mặt Lục Tử Cẩn trào ra một tia không thể tưởng, tình huống kiếp trước không hề diễn ra như vậy.
Lục Tuần bên kia còn đang lải nhải, không ngừng dặn dò: "Thời gian hẹn là 6 giờ chiều, tại sảnh Cách Lâm Tây ở Khải Hoàn Cung. Con không cần tham dự hội nghị buổi chiều, trang điểm đẹp một chút, thu liễm lại phong cách tố phái của con. Sầm tiểu thư thích an tĩnh, rất ít giao tiếp với người khác, cô ta không phải đàn ông, dĩ nhiên không thích ứng với loại phong cách này của con."
Lục Tử Cẩn ngả người về phía sau, nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính sát đất, khóe miệng hơi câu lên một tia cười trào phúng, loại phong cách này của cô? Bình thường không phải ước gì cô có thể bò lên giường đám đổng sự trưởng kia, kéo thêm vài mối làm ăn cho ông ta sao?
"Con lại đây một chuyến, ba cho người giúp con chuẩn bị quần áo."
Diện mạo Lục Tử Cẩn vũ mị, dáng người lại đẹp, trời sinh khí chất chính là thập phần hấp dẫn, dường như trang phục nào khoác lên người cô đều mang theo mấy phần dụ hoặc, trong lòng Lục Tuần không thích chút nào, cảm thấy không hợp lễ giáo. Nhưng không thể không nói, hắn lại cần một nữ nhi như vậy ở bên ngoài đảm đương việc xã giao, thay ông ta lôi kéo nhân mạch.
Nhưng lần này lại khác, Sầm Mặc Tiêu muốn kết hôn với Lục Tử Cẩn, không phải tìm tình nhân, hơn nữa đa số phụ nữ không muốn giao tiếp với phụ nữ quá mức yêu diễm, nếu Lục Tử Cẩn vẫn cứ mang cái phong cách này, Sầm Mặc Tiêu chưa chắc đã để mắt đến.
Lục Tử Cẩn hiểu rất rõ tâm tư ông ta, nhưng lòng ông ta tự mang tư tưởng xấu xa, liền suy bụng ta ra bụng người thôi. Lục Tử Cẩn cô lăn lộn trong thương trường cũng không chỉ dựa vào gương mặt này, nếu không cô đã sớm bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
"Con biết rồi." Cúp máy, cô thu lại nụ cười, nghi hoặc trong lòng nửa phần cũng không thể giải, sao từ khi cô trọng sinh trở về hướng đi của thế giới này đột nhiên đâm ngang? Nhưng xem mắt cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa cô chưa từng gặp Sầm Mặc Tiêu, trong lòng vẫn rất tò mò, cô cũng càng tò mò một đời này, rốt cuộc là cái gì đã khiến cho Sầm Mặc Tiêu thay đổi chủ ý.
Thời gian đã hẹn xong, Lục Tử Cẩn liền đến Khải Hoàn Cung trước nửa giờ. Người còn chưa tới, Lục Tử Cẩn dựa theo nơi ước định ngồi xuống, mắt nhìn đồng hồ, 5 giờ 32 phút, cô có thói quen đến sớm hơn.
Hôm nay cô ăn mặc rất tố nhã hào phóng, tóc dài cuốn lên được búi gọn phía sau, hai lọn tóc buông xuống bên tai, trên là sơ mi lụa trắng, dưới là váy đen dài, trang điểm cũng tương đối nhạt, chỉ thoa một lớp phấn son nhàn nhạt, mang một đôi khuyên tai đơn giản, cô thế này so với ở quán rượu ngày đó, đích xác thu lại không ít vũ mị phong tình, có vẻ trí thức đoan trang hơn rất nhiều.
Đây là cảm giác của Sầm Mặc Tiêu khi đi vào nhìn thấy cô. Sau khi cô vào liền dừng ở đó, đánh giá Lục Tử Cẩn.
Ngay khi đối phương tiến vào, Lục Tử Cẩn đã nghe được động tĩnh, vì thế ngẩng đầu lên, thấy người tới tức khắc ngây ngẩn.
Thế mà lại là cô ấy.
Cho đến khi Sầm Mặc Tiêu đi tới trước mặt cô gật đầu chào, ôn nhu cười nói: "Chào Lục tiểu thư, tôi là Sầm Mặc Tiêu." Lục Tử Cẩn mới lấy hồi thần.
Sầm Mặc Tiêu không phải người khác, đúng là cô gái cực kỳ xinh đẹp cô đã thấy ở quán rượu hôm đó.
Lục Tử Cẩn đứng lên, kinh ngạc trên mặt đã bị che giấu một cách hoàn mỹ, thay vào đó là nụ cười khéo léo: "Rất vui được gặp cô, Sầm tiểu thư. Chúng ta đã từng gặp nhau, không biết cô có ấn tượng không."
Lúc này trên người Sầm Mặc Tiêu mặc một bộ sườn xám quốc phong màu trắng thanh lịch, không thể nghi ngờ là cực kỳ bắt mắt, một bộ sườn xám thuần tịnh thanh nhã, cực kỳ phù hợp với khí chất an tĩnh nội liễm của cô.
Ánh mắt Lục Tử Cẩn không dấu vết đánh giá một phen, giữa cánh tay Sầm Mặc Tiêu và sườn xám trắng nhìn không ra giới hạn, trên mặt trang điểm đơn giản, vẫn là kiểu đẹp đến mức có chút yếu ớt.
Màu mắt Sầm Mặc Tiêu hơi nhạt, thoạt nhìn ánh lên màu hổ phách, cô ngồi xuống gật gật đầu, khóe môi cong lên: "Ấn tượng sâu sắc, Lục tiểu thư rất mê người."
Lục Tử Cẩn sửng sốt, ngay sau đó lộ ra dáng vẻ có chút kinh hỉ, nghiêng đầu cười: "Hết sức vinh hạnh, ngày đó Sầm tiểu thư cũng làm tôi ấn tượng sâu sắc, chỉ là không ngờ sẽ trùng hợp thế này, mới qua hai ngày thôi mà chúng ta cư nhiên có thể cùng ăn cơm."
"Thời gian không còn sớm, chắc là đến giờ dùng cơm của cô rồi, cô gọi món đi đã, xem muốn ăn gì." Lục Tử Cẩn đưa thực đơn cho cô.
Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn một cái, cúi đầu nhìn thực đơn. Lúc ánh mắt cô rời khỏi thực đơn, Lục Tử Cẩn đã gọi phục vụ bàn lại, "Chúng tôi chuẩn bị gọi món, cảm ơn." Thuận tiện hơi mỉm cười với Sầm Mặc Tiêu.
Lúc Sầm Mặc Tiêu gọi món xong, cô nói: "Hai phần giống nhau là được, xin chờ lát nữa dọn rượu đi giúp chúng tôi, đổi thành nước trái cây, cảm ơn."
Rượu và đồ ăn nhà hàng Tây phối hợp rất có chủ ý, theo lý thuyết món khai vị, món ăn chính, món tráng miệng đều dùng với rượu, nhưng Lục Tử Cẩn nghĩ đến lý do sức khoẻ của Sầm Mặc Tiêu, cho nên cố ý dặn dò. Phục vụ bàn gật đầu đồng ý, lễ phép đi xuống.
Có thể nói, ở lễ tiết Lục Tử Cẩn không thể bắt bẻ, ở chi tiết càng là thận trọng khó mà có được.
Sầm Mặc Tiêu thấy thế mở miệng nói: "Chị hẳn là thích rượu mới đúng, không cần nhân nhượng tôi."
Lục Tử Cẩn ngẩn ra: "Rượu có thể uống lúc nào cũng được, hy vọng cô sẽ không cảm thấy tôi tự chủ trương."
Sầm Mặc Tiêu không lập tức nói tiếp, đăm đăm nhìn Lục Tử Cẩn, sau đó dịu dàng cười: "Sẽ không, cảm ơn chị quan tâm."
Món khai vị rất nhanh đã được dọn lên, là trái cây và salad rau củ, Lục Tử Cẩn không tiếp tục nói chuyện phiếm mà ý tứ bảo cô dùng cơm trước.
Nhà hàng Tây rất an tĩnh, gian phòng các cô ngồi sát cửa sổ càng có vẻ tĩnh lặng, chỉ có thanh âm dao nĩa va chạm của hai người.
Có thể thấy được, Sầm Mặc Tiêu ăn uống cũng không tốt, có vẻ như cô không thích món Tây, đơn giản ăn mấy miếng liền ngừng. Khi Lục Tử Cẩn ăn, cô phát hiện lúc dùng khai vị và món chính, Sầm Mặc Tiêu đều chỉ lướt qua liền dừng, tức khắc quét mắt qua, nhẹ giọng nói: "Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Không, tôi ăn uống luôn luôn ít, hôm nay cũng không đói, đừng bận tâm. Hương vị bò bít tết ở nhà hàng này rất khá, đồ ăn cũng rất ngon, chị có thể nếm thử."
Lục Tử Cẩn ăn cũng không nhiều, lễ nghi cô dùng cơm tuyệt đối không thể bắt bẻ, nhất cử nhất động cảnh đẹp ý vui, chỉ là cô không thích cơm Tây, càng không thích ra vẻ ta đây ân cần ưu nhã.
Dưới cái nhìn của cô, trò xem mắt chẳng qua dùng để phô trương phẩm vị và thân phận, không thoải mái chút nào. Hơn nữa cô hiểu rõ, Sầm Mặc Tiêu tới đây chắc chắn không phải để ăn cơm với cô, vì thế cô nhẹ nhàng buông dao nĩa, khẽ xoa xoa môi, liền dừng dùng bữa, nhìn Sầm Mặc Tiêu.
"Thật ra tôi rất bất ngờ Sầm tiểu thư sẽ hẹn gặp tôi." Sầm Mặc Tiêu rất an tĩnh, Lục Tử Cẩn chỉ có thể mở miệng trước.
Sầm Mặc Tiêu nghe vậy cong cong môi, ánh mắt đạm nhạt buông xuống một chút lại nâng lên: "Phải nói, bất ngờ nhưng cũng không ngoài ý muốn đi."
Trong nửa giờ các cô ở chung, Lục Tử Cẩn đã cẩn thận quan sát Sầm Mặc Tiêu, như cô thấy, Sầm Mặc Tiêu và miêu tả trong lời đồn không liên quan chút nào, nhưng cũng tuyệt đối không phải kiểu người an tĩnh vô hại. Nhưng cô vẫn bị một câu này của đối phương làm cho giật mình, Sầm Mặc Tiêu thẳng thắn như vậy, thật ra lại ngoài dự kiến của cô.
Nếu đối phương không định cùng cô lòng vòng, Lục Tử Cẩn cũng vui vẻ đánh thẳng cầu, nói thật cô cũng bắt đầu suy đoán Sầm Mặc Tiêu sở dĩ sẽ để mắt tới cô, là bởi vì buổi tối đó ở quán bar "ngẫu nhiên gặp được".
"Tôi biết đại khái, gia phụ đã nói qua chuyện kia...." Lúc này vô luận là dùng từ liên hôn hay kết hôn đều không thích hợp, cho nên Lục Tử Cẩn nói tránh đi, tiếp tục: "Nhưng tôi không nghĩ cô sẽ tự mình tới gặp, nếu mang đến phiền phức cho cô, thực xin lỗi, quyền quyết định chuyện này, tôi nghĩ hoàn toàn ở chỗ cô, cho nên......"
Sầm Mặc Tiêu giờ phút này lại lập tức tiếp nhận nói: "Chị có đồng ý không?"
Lục Tử Cẩn tự nhận là ứng đối đủ các dạng người, các loại trạng huống cô đều thuận buồm xuôi gió, chính là lại bị vài câu hỏi liên tiếp của Sầm Mặc Tiêu làm cho kinh ngạc không thôi.
Cô theo bản năng hỏi: "Sao cơ?"
Sầm Mặc Tiêu hơi nghiêng người, đăm đăm nhìn cô hiếm mà lộ ra đôi mắt kinh ngạc, mỉm cười nói: "Kết hôn với tôi."
Thấy Lục Tử Cẩn còn chưa tỉnh hồn, cô lại nói tiếp: "Kết hôn là chuyện hai người, quyền quyết định ở tôi, cũng ở chị, cho nên tôi muốn biết, chị có muốn kết hôn với tôi không?"
Yết hầu Lục Tử Cẩn khẽ động vài cái khó mà phát hiện, rất nhanh đã khôi phục, vẫn là loại nụ cười tiêu chuẩn này, đương nhiên, có lẽ thêm phần chân thành: "Nói vậy sau khi gặp cô, không ai trên đời có thể không muốn."
Sầm Mặc Tiêu tựa hồ đã bị những lời này của cô trêu tới, cười thành tiếng, sau đó ngước mắt nhìn Lục Tử Cẩn, giọng nói cũng mang theo hứng thú: "Tôi nghe nói, Lục tiểu thư kết hôn, trừ phi tang ngẫu tuyệt không ly hôn?"
Lục Tử Cẩn không ngờ được cô ấy đã nghe được những lời này, nghĩ đến lúc ấy Sầm Mặc Tiêu liền ở gần đó, trong lòng hơi có chút xấu hổ, nhưng mặt vẫn không biểu hiện ra: "Lúc ấy cùng bằng hữu nói một câu đùa vui mà thôi, không ngờ Sầm tiểu thư lại nghe được. Nhưng tuy là vui đùa, nhưng tôi cũng muốn nói, nên thận trọng với hôn nhân, đã chọn bắt đầu thì nên có trách nhiệm, Sầm tiểu thư cô nói xem?"
Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu hơi loé lên, thu lại ý cười nhẹ giọng nói: "Chị nói rất đúng, vốn nên như vậy. Cho nên, câu tôi vừa hỏi chị, cũng là thận trọng mà nói ra."
Lục Tử Cẩn hạ mi: "Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, tôi không rõ vì sao Sầm tiểu thư lại quyết định nhanh như vậy." Lần đầu còn chưa tính là gặp đâu.
Sầm Mặc Tiêu ngồi thẳng người nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Việc hôn nhân này tuy ngoài mặt là do hai người chúng ta quyết định, không bằng nói là trưởng bối bọn họ quyết định. Tuy rằng quyền quyết định cũng ở chỗ tôi chị, nhưng tôi nghĩ ngay từ đầu Lục tiểu thư đã không định đưa ra quyết định, cho nên chị mới có thể nói quyền quyết định ở tôi, phải không?"
Trên mặt Lục Tử Cẩn vẫn mang ý cười, tựa hồ cũng không để ý đến việc bị cô chọc thủng tình cảnh hiện giờ của mình, gật gật đầu: "Ừm, cô nói không sai chút nào."
"Mà tôi, tuy rằng người trong nhà yêu thương chiều chuộng tôi, nhưng bởi vì tôi bệnh làm cho họ tốn không ít tâm tư, đặc biệt là ông ngoại tôi, sức khoẻ ông không tốt, tâm nguyện lớn nhất chính là thấy tôi tìm được một người thật tốt chăm sóc cho tôi, tuy tôi vẫn luôn trách ông, nhưng cũng không muốn khiến cho ông lo lắng. Ba tôi rất vừa ý chị, đến nỗi tôi, mượn lời nói của Lục tiểu thư, sau khi gặp Lục tiểu thư, tôi nghĩ không ai trên đời này có thể cự tuyệt."
Nói xong cô lại bổ sung: "Nhưng chị yên tâm, trước mắt chúng ta có thể tính là hiệp nghị kết hôn, chị không cần thực hiện nghĩa vụ hôn nhân với tôi, tương tự tôi cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của chị, ngoại trừ yêu cầu duy trì quan hệ hôn nhân và diễn kịch bên ngoài, đặc biệt là trước mặt cha mẹ hai bên, những thứ khác đều là tự do."
Cô nói xong dừng một chút, thấy thần sắc bình tĩnh trên mặt Lục Tử Cẩn, tiếp tục nói: "Đương nhiên, tuy hôn nhân chỉ là hợp tác, nhưng sau khi kết hôn chị muốn gì, hoặc cần gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ trợ giúp trong khả năng. Tương tự, có một số chuyện tôi cũng cần chị trợ giúp, chắc chị cũng hiểu."
"Nếu có ý kiến khác, Lục tiểu thư có thể nói ra."
Lục Tử Cẩn trầm ngâm, một lúc lâu sau, rất có hứng thú nói: "Cho nên yêu cầu của Sầm tiểu thư chính là hiệp nghị kết hôn? Nhưng như cô nói, trước mắt cỏ vẻ có lợi cho tôi hơn."
Sầm Mặc Tiêu nhàn nhạt cười: "Không thể nói là có lợi cho ai hơn, theo nhu cầu mỗi bên thôi. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ cho người định ra hiệp ước, đồng dạng nếu chị không muốn duy trì đoạn quan hệ này hoặc yêu thích người khác, sau hai năm có thể đơn phương kết thúc hiệp ước."
Lục Tử Cẩn nhạy bén bắt được hai chữ, theo bản năng nói: "Hai năm?"
Sầm Mặc Tiêu ánh mắt đảo nhẹ: "Có vấn đề gì sao?"
Lục Tử Cẩn lấy lại tinh thần lắc lắc đầu: "Không có."
Sau khi thu hồi ánh mắt, thần sắc cô có chút phức tạp, rũ mắt không khỏi suy nghĩ, đời trước Sầu Mặc Tiêu chính là ở sau hai năm nữa liền.... bệnh nặng qua đời, còn chết sớm hơn cô.
Trong lúc cô xuất thần, Sầm Mặc Tiêu đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra, lời nói của chị và bạn chị buổi tối hôm đó, tôi đều nghe được."
Không ngờ cô đột nhiên lại nhắc đến việc này, Lục Tử Cẩn ngẩn người lại có chút xấu hổ, ho nhẹ nói: "Cô đừng hiểu lầm, bạn tôi không biết nhiều chuyện, nếu có mạo phạm, còn mong Sầm tiểu thư thứ lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Ý tôi là, tính tình tôi cũng không phải khó chiều, cho nên chị không cần lo là tôi sẽ bắt nạt chị. Chẳng qua sức khoẻ, đúng là có không được tốt, hy vọng chị đừng ghét bỏ, nhưng chắc vẫn sống được hai năm."
Lục Tử Cẩn: ......Cũng liền hai năm, chỉ sợ không thể nhiều hơn.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Mặc Tiêu: Chị nhìn đi, đây là chuyện tốt chị làm? Liền trù ẻo em chỉ sống được hai năm.
Lục Tử Cẩn: chị sai rồi, chị nói hươu nói vượn, em nhất định sẽ không chỉ sống hai năm.
Sầm Mặc Tiêu: nói lời xui xẻo, liền làm thụ
Lục Tử Cẩn: .......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro