Chương 26: Đòi công bằng cho vợ (2)
Yến hội tuy trên danh nghĩa là ba nhà liên hợp, nhưng thật ra là do Lục Tuần đứng ra tổ chức, tiệc rượu an bài cũng giao cho Lục Tuyết phụ trách.
7 giờ rưỡi yến hội chính thức bắt đầu, hiện tại đang là cao điểm khách khứa tiến vào. Nhưng Lục Tử Cẩn phát hiện bên khách sạn xảy ra chút vấn đề, cư nhiên bố trí sao quy cách, loại bàn tiệc này căn bản không đón tiếp nổi toàn bộ khách đến. Lập tức tới thời gian khai yến, bên kia tiệc rượu còn chưa chuẩn bị tốt, trong lúc nhất thời nhân viên khách sạn cùng khách tới hỗn tạp ở bên nhau, có vẻ thập phần hỗn độn.
Loại yến tiệc quy mô lớn cỡ này, sai lầm kia tương đương cấp thấp, cơ hồ là không có khả năng phát sinh, Lục Tuyết được đến tin tức mặt đều tái rồi, trái la phải hét người đi xử lý.
Lục Tuần cũng nhìn ra hiện trường rối loạn, trên mặt vẫn tươi cười cùng người khác chào hỏi, trong lòng đã lên cơn giận dữ. Để cho hắn khó có thể chịu đựng chính là, Lục Tuyết còn ở trước mặt khách quý mà hối thúc cấp dưới sửa sang yến tiệc, tuy rằng nháo không lớn, nhưng đã có người chú ý tới, này thể diện đều mất hết.
"Con rốt cuộc làm thế nào, loại chuyện này cũng làm không xong, thuộc cấp dưới tay con đều là đồ vô dụng." Hắn hạ giọng trách cứ Lục Tuyết.
Lục Tuyết cũng không thể hiểu được, trong lòng cô ta vừa gấp vừa giận, muốn đi tìm người phụ trách phía dưới, Lục Tuần giận không thể bình: "Hiện tại không phải thời điểm truy cứu, mau đi hiệp thương, để chị con đi xử lý, lập tức lập tức!"
Lục Tử Cẩn đã sớm bị hắn kêu đi xem bố trí hội trường, vì thế lúc này đang nhàn nhã, nhìn thấy Lục Tuyết cô cũng không ngạc nhiên, không đợi cô ta mở miệng, liền nói trước: "Không cần lãng phí thời gian vô ích, năng lực xử lý tình huống khẩn cấp của Uy Tư Đinh không tệ, chỉ cần cho bọn họ thời gian, giám đốc tự nhiên sẽ xử lý rất tốt. Hiện tại không nên thúc giục bọn họ quá mức, mà là để bọn họ tranh thủ thời gian."
Lục Tuyết tức muốn hộc máu, hiện tại khách quý đều đã đến đông đủ, cách vách tiệc rượu còn chưa xử lý tốt, sắc mặt cô ta đều trắng.
Đột nhiên cô ta nghĩ tới cái gì, vội vàng đi đến nói mấy câu với Lục Tuần, Lục Tuần gật đầu lại lắc đầu.
"Ba còn chưa đủ tư cách, đi lên tránh không được bị người chê cười." Địa vị của hắn so những lão tổng ở đây còn kém nhiều lắm, hắn làm sao đủ mặt mũi lên nói chuyện, chỉ có thể để người chủ trì đi lên lâm thời cứu tràng.
Lục Tử Cẩn cái gì cũng không làm, Lục Tuyết cũng không tính quá xuẩn, chỉ là không đủ thông minh. Sau đó cô cảm giác được một cổ mùi hương quen thuộc, là Sầm Mặc Tiêu lại đây.
Sần Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn khí định thần nhàn, ra vẻ nghi hoặc nói: "Chuyện này hoàn toàn trong dự liệu của chị, đúng không?" Lúc này ra vấn đề, tuyệt không phải sai lầm, dĩ nhiên là có người muốn chỉnh Lục Tuyết.
Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu ý vị sâu xa, Lục Tử Cẩn nghiêm túc lắc đầu: "Đây chính là mặt mũi của Viễn Dương, chị không đến mức không phân nặng nhẹ như vậy." Nhưng là, không ngăn được cô bỏ đá xuống giếng.
"Vậy là tốt." Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, ngược lại nhìn trên đài.
Lục Tử Cẩn nghe Sầm Mặc Tiêu nói ba chữ kia, trong lòng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng Sầm Mặc Tiêu thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng là giờ phút này, đối phương hiếm thấy mà nổi lên tia hứng thú.
Trên đài người chủ trì nhiệt tình giới thiệu, đề tài vừa chuyển, liền nhắc tới chủ tịch ZHO Trí Hòa, cũng chính là Sầm Khang Hồng.
Lục Tử Cẩn nhanh chóng minh bạch, quả nhiên Sầm Khang Hồng lên rồi. Làm tập đoàn kiến trúc đứng đầu quốc nội, ZHO danh tiếng trong ngoài nước vang xa, chỉ cần là trong thương giới, bất luận làm ngành sản xuất nào, đều muốn được giao thiệp cùng Trí Hòa. Hơn nữa với tuổi tác và danh vọng của Sầm Khang Hồng, làm cho đám người phía dưới phải nghe ông nói chuyện, kia đều không phải vấn đề.
Bên kia không có người nháo sự quấy nhiễu, nhân viên khách sạn đâu vào đấy xử lý tình huống khá tốt. Vừa rồi một màn la hét của Lục Tuyết để một số khách quý thấy được, nhưng nể mặt mũi Trí Hòa cũng liền qua đi.
Tuy rằng yến hội không chuẩn bị tốt thì rất khó coi, nhưng mất hết mặt mũi chỉ là Viễn Dương mà thôi, Trí Hòa cũng không bị ảnh hưởng lớn, cho nên Sầm Khang Hồng không đáng đi cứu tràng, với tính cách của ông cũng sẽ không làm như vậy, chẳng qua vì sao làm như vậy. Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu, đáp án không cần nói cũng biết.
Cho nên vừa rồi Sầm Mặc Tiêu nói 'vậy là tốt' không phải báo cho cô, mà là không muốn cô chỉnh Lục Tuyết nữa, cho nên mới nhờ Sầm Khang Hồng đi cứu tràng?
Bên kia Sầm Khang Hồng cũng không nói quá nhiều, chủ yếu là nói vài câu cảm tưởng về hạng mục Deo, hy vọng các nhà đầu tư cùng nhau duy trì. Hắn mấy năm nay càng ngày càng ở ẩn, trường hợp công khai trên cơ bản cũng không lên đài, nhưng là năm đó tài ăn nói một chút cũng chưa hoang phế, lời nói hóm hỉnh khiến người ta vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng.
Sầm Khang Hồng vẫy vẫy tay: "Ta lớn tuổi, sớm hay muộn cũng liền lui xuống, tương lai đều thuộc về các vị trẻ tuổi. Tuổi trẻ, có nhiệt tình có đầu óc, lại có gan nếm thử, đặc biệt tốt. Lần này bản kế hoạch của hạng mục Deo chính là đoàn đội trẻ tuổi của tập đoàn Viễn Dương làm được, làm đặc biệt hoàn mỹ."
Lục Tử Cẩn nghe có chút khác thường, nhìn Sầm Mặc Tiêu. Đối phương vẫn còn đang nhìn Sầm Khang Hồng, ánh mắt cũng chưa dịch, nhàn nhạt nói: "Tuy rằng chị không muốn đề danh, nhưng chị là phu nhân của em, em phải thay phu nhân em lấy lại công đạo."
Lục Tử Cẩn lại đã đoán sai, Sầm Khang Hồng không phải cứu tràng, mà là đang thay cô nói chuyện.
Sầm Mặc Tiêu không thích Lục Tuyết, đặc biệt là nhìn Lục Tuần hướng người khác giới thiệu cô ta, còn muốn đem bản thiết kế trộm được của phu nhân nhà cô ra làm bề mặt trang điểm, thật khiến người ta khinh thường.
"Ta thực thưởng thức bản thiết kế kia, vốn dĩ muốn giúp cô ấy một tay, cho nên đã đề cử Jackson giúp đỡ cô ấy, nhưng Jackson nói cô ấy cũng không cần, sự thật chứng minh đích xác không cần."
Sầm Khang Hồng nhún vai, phía dưới ý cười vang lên, nhưng sắc mặt Lục Tuần và Lục Tuyết lại càng ngày càng khó coi, không hề nghi ngờ, người mà Sầm Khang Hồng nói, không phải Lục Tuyết.
Lục Tuyết trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, hoảng loạn mà nhìn Lục Tuần, Lục Tuần sắc mặt xanh mét khắp nơi truy tìm đầu sỏ gây tội Lục Tử Cẩn.
Sầm Khang Hồng từ đầu tới đuôi cũng chưa nhắc đến người kia là ai, người không biết còn tưởng là nói về Lục Tuyết, sôi nổi nhìn về phía cô ta, có thể được Sầm Khang Hồng thưởng thức đó là may mắn cỡ nào, nhưng người nghe được tiếng gió trong lòng đều biết rõ, đặc biệt là người ở Viễn Dương và Thái Hòa.
Người có thể được đến lão gia tử quan tâm, dĩ nhiên chỉ có tổng giám thiết kế Lục Tử Cẩn, phu nhân của Sầm Mặc Tiêu mà thôi.
Không ai biết trong lòng Lục Tuyết giờ phút này hoảng loạn cỡ nào, nếu Sầm Khang Hồng nói ra trước mặt mọi người, tiền đồ cùng danh dự của cô ta xem như mất hết.
Nhưng may mắn là Sầm Khang Hồng không có nói ra, mà là cười nói: "Được rồi, lão nhân liền không dong dài chậm trễ các vị nhập tiệc." Ánh mắt ông dừng ở Lục Tuần, mang theo một chút ý cười: "Lục tổng dưỡng được một nữ nhi thật giỏi, à, là hai nữ nhi đều tài giỏi, ha ha chúc mừng chúc mừng."
Những người khác không rõ nội tình, sôi nổi hưởng ứng, vì thế màn chúc mừng cùng vỗ tay này tựa như tát vào mặt Lục Tuần, khiến hắn vô cùng nan kham.
Hắn cơ bản đoán được Sầm Khang Hồng nhìn qua bản thảo của Lục Tử Cẩn, trong tay Sầm Khang Hồng lại có phương án cuối cùng của Viễn Dương, kia vừa nhìn liền minh bạch. Nói không chừng Lục Tử Cẩn còn ở bên thêm mắm thêm muối, cô cư nhiên ỷ vào Sầm Khang Hồng là ông ngoại Sầm Mặc Tiêu, cho rằng gả tiến Sầm gia liền có chỗ dựa, biến hắn thành trò cười.
Hắn muốn tìm Sầm Khang Hồng giải thích, rốt cuộc về sau hắn còn muốn leo lên một tầng quan hệ, chính là lại sợ Lục Tử Cẩn đã thác ra toàn bộ, liền chịu đựng một đoàn lửa giận đi tìm Lục Tử Cẩn.
Đám đông ngồi vào vị trí đã chặn tầm mắt của hắn, chờ đến khi hắn tìm được Lục Tử Cẩn, cô đang nói chuyện với Sầm Khang Hồng, bởi vì nơi này cách xa bàn tiệc, Lục Tuần liền để sát vào, vừa lúc nghe được Lục Tử Cẩn nói.
"Ông ngoại, chuyện này cũng không phải như ông nghĩ, Viễn Dương phương án cuối cùng là tổng hợp từ ba bản thảo trong công ty, Lục Tuyết làm định giá, con làm bản thiết kế và kế hoạch thư, các đội ngũ làm khung sườn. Con cùng ba đã nói qua, Lục Tuyết sắp nhận chức phó tổng, cần cho em ấy chút thành tích, cho nên tình nguyện nhường đề danh lại cho em ấy."
Lục Tuần nghe được sửng sốt, một đoàn hỏa khí đột nhiên bị một chậu nước tưới xuống, trong lòng đoàn hỏa cũng bị diệt đi, chỉ còn lại một mảnh sương khói lượn lờ, một chút đều không thể so trong cơn giận dữ thoải mái.
"Con không gạt ông chứ? Là chính con nguyện ý?"
Biểu cảm trên mặt Sầm Khang Hồng vẫn rất chân thật, Lục Tử Cẩn trong lòng không khỏi buồn cười, lại nghiêm trang gật đầu: "Không lừa ông ngoại, con được ba con khen thưởng cũng không ít, chỉ thiếu cái đề danh."
Sầm Khang Hồng lúc này mới gật đầu, Lục Tử Cẩn lại hỏi nhiều một câu: "Nhưng ông ngoại, ông làm thế nào biết được bản thiết kế là của con?"
Sầm Khang Hồng hơi vừa nhấc mắt, muốn nhìn cô hỏi thật hay hỏi giả, châm chước nói: "Lúc trước ông để Jackson xem qua giúp con, hắn chính là nhớ rất rõ ràng. Ba con cũng thật hồ đồ, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, có tâm tư này còn không biết bồi dưỡng Lục Tuyết thật tốt đi, bất công quá mức."
Nói xong Sầm Khang Hồng vẫy vẫy tay, xoay người liền đi.
Lục Tử Cẩn có chút buồn cười, lại đối với Sầm Mặc Tiêu thay cô lấy lại công đạo có chút động dung.
Sửa sang lại cảm xúc, Lục Tử Cẩn thở dài, tựa hồ có chút phiền não mà xoay người. Thấy được Lục Tuần, cô làm như kinh ngạc mà mở to đôi mắt, sau đó nhấp khẩn môi, có chút bất an mà giải thích: "Ba, chuyện phương án con không biết sẽ bị...."
"Thôi được rồi, đừng nhắc lại nữa." Lục Tuần ngữ khí có chút không kiên nhẫn. Cho dù biết không phải Lục Tử Cẩn cố ý tiết lộ, nhưng chuyện này cô vẫn là đầu sỏ gây ra, để lửa giận của hắn còn chưa bình ổn xuống. Đến nỗi mặt khác, hắn tạm thời không tìm được lý do xử lý cô, nhưng không đại biểu hắn không trách cô.
"Con đáng giá được Tổng thiết kế Trí Hòa Jackson để mắt sao? Tuy rằng con hiện tại thơm lây kêu Sầm lão một tiếng ông ngoại, nhưng đừng nghĩ con liền có thể mượn uy Sầm lão đi đối phó ba. Hiện tại Sầm lão yêu quý Sầm Mặc Tiêu, cho nên hơi quan tâm con chút thôi, bỏ tầng này quan hệ qua một bên, ông ta chướng mắt con."
Lục Tuần không muốn cùng Lục Tử Cẩn nhiều lời, lại ném xuống một câu: "Nên nhớ con là người của Lục gia, cùng chúng ta đồng chung vinh nhục, thay Viễn Dương suy xét đi thì hơn, Sầm Khang Hồng con dựa không được bao lâu."
Lục Tử Cẩn bị những lời này đâm một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta rời đi, rất nhanh lại nén xuống.
Trong lòng khẽ thở dài một cái, trước mắt xem ra, Sầm Khang Hồng không phải người xấu. Cho dù có quá khứ như vậy, nhưng thân làm ông ngoại, ông ấy cũng đã rất tốt, là một trưởng bối đáng tôn kính.
Nhưng cô nhớ không sai, không đến một năm nữa Sầm Khang Hồng liền qua đời, một năm sau đó Sầm Mặc Tiêu cũng đột phát bệnh tim mà chết. Rốt cuộc Lý Nguyên nhặt được đại tiện nghi, Thái Hòa cùng ZHO Trí Hòa trước sau đều rơi vào tay hắn.
Chuyện tử vong cô vẫn luôn cố tình lảng tránh, cô trọng sinh đã là nghịch thiên sửa mệnh, cô không biết nếu đi can thiệp sinh tử của người khác sẽ dẫn đến hậu quả gì. Hơn nữa sinh lão bệnh tử đều có định số, đây là mệnh trung kiếp số của bọn họ, cũng giống cô.
Nguyên nhân Sầm Khang Hồng chết nghe nói là sinh bệnh, nhưng bệnh gì Lục Tử Cẩn cũng không biết được, rốt cuộc bọn họ không có gì giao thoa, chỉ biết đột phát bệnh cấp tính qua đời.
Cô không khỏi lại nghĩ tới Sầm Mặc Tiêu, trước mắt thấy trạng thái Sầm Mặc Tiêu cũng không tệ lắm, ngày thường liền nhìn nhu nhược chút, cần đặc biệt chú ý nghỉ ngơi ẩm thực, cũng không đặc biệt rõ ràng bệnh trạng, làm sao không đến hai năm liền không được? Mày vô thức nhăn thành một đoàn, nghĩ đến năm đó Sầm Khang Hồng chết bệnh, đối với Sầm Mặc Tiêu đả kích hẳn là rất lớn, dẫn đến bệnh tình em ấy thêm trầm trọng. Dù sao cũng là huyết mạch chí thân.
Vốn dĩ rất vui vẻ vì thấy được sắc mặt Lục Tuần cùng Lục Tuyết đêm nay giống như mở phường nhuộm, nhưng nghĩ đến Sầm Mặc Tiêu sẽ chết, một chút sung sướng này liền biến mất không còn gì.
Cô giương mắt đi tìm Sầm Mặc Tiêu, yến hội đã bắt đầu rồi, hội trường bên trong tiệc đứng đã sẵn sàng, từ cơm Tây đến đồ ăn Trung Quốc đầy đủ mọi thứ, các phục vụ viên cũng đều an bài thỏa đáng.
Chủ cơm đài, điểm tâm đài, trái cây, rượu cũng đều bố trí rất khá, xem ra xử lý thực hảo.
Hiện tại là thời gian khách tự do giao lưu dùng cơm, Lục Tử Cẩn tìm trong chốc lát, không thấy được Sầm Mặc Tiêu, lại gặp phải Lý Nguyên.
Hôm nay hắn mặc một thân màu trắng tây trang, tóc chải vuốt chỉnh tề, cà vạt đánh đến thẳng, cả người có vẻ đặc biệt tuấn lãng. Như vậy bưng rượu vang đỏ đi tới, thu hút không ít ánh mắt nữ nhân trong tiệc.
Lục Tử Cẩn không khỏi giơ lên cười: "Lý tổng hôm nay mị lực vô hạn, những cô gái kia đều luyến tiếc dịch mắt."
Lý Nguyên cũng nở nụ cười: "Đừng trêu ghẹo anh, muốn nói mị lực, Tử Cẩn em mới là nam nữ thông sát, anh tìm em đều không cần phí lực, xem nơi nào đang là tiêu điểm liền thấy được em. Mặc Tiêu đâu, nghe người ta nói em dẫn theo người, là con bé sao?"
Nhắc tới Sầm Mặc Tiêu, ý cười trên mặt Lục Tử Cẩn tựa hồ phai nhạt chút, gật gật đầu.
Lý Nguyên trong mắt lướt qua một tia ám sắc: "Như thế nào? Các em giận dỗi?"
Lục Tử Cẩn lắc lắc đầu: "Không có, chúng tôi khá tốt."
Lý Nguyên cúi đầu cười khẽ: "Còn muốn giấu anh, Mặc Tiêu đều đánh qua vài lần điện thoại, ba cũng biết các em cãi nhau. Ba gần đây có việc đi công tác, nhưng cũng thực quan tâm đến Mặc Tiêu, ba đang rất giận em."
Nói xong Lý Nguyên giương mắt nhìn Lục Tử Cẩn, thấy trên mặt cô có chút kinh ngạc, sau đó chợt lóe qua tức giận cùng tích tụ.
"Em ấy là người bệnh, tôi không đúng mực thế nào cũng sẽ không tranh cãi cùng em ấy." Lục Tử Cẩn có chút không thể nề hà.
Lý Nguyên ngô một tiếng: "Cũng phải, anh liền nói em tất nhiên sẽ không hồ đồ như vậy, nhưng ba khẳng định tin tưởng Mặc Tiêu, con bé cũng lại nháo tiểu tính tình, muốn ba đối với em có ý kiến, làm sao bây giờ."
Trên mặt Lý Nguyên có chút lo lắng, nhìn Lục Tử Cẩn nói: "Con bé nói em muốn lấy lòng ông ngoại, không màng tâm tình con bé đi cùng ông ngoại......" Lời này hắn cũng không có nói xong, nhưng ý tứ thực rõ ràng.
Hắn cùng Lý Khải Thắng đều biết Sầm Mặc Tiêu và Sầm Khang Hồng mâu thuẫn không thể điều tiết, dù sao cũng là lây dính chí thân máu tươi khúc mắc, không có khả năng liền như vậy giải khai. Mà Trí Hòa gia nhập Deo hạng mục chính là nhờ công Lục Tử Cẩn, hôm nay một phen lời nói càng thuyết minh Sầm Khang Hồng đối Lục Tử Cẩn chiếu cố cùng thưởng thức.
Những người khác có lẽ không rõ lắm, nhưng Lý Nguyên vừa nghe đã hiểu, trong miệng Sầm Khang Hồng nhắc đến không có khả năng là Lục Tuyết.
Cứ như vậy, hảo cảm đối với Sầm Mặc Tiêu của Lục Tử Cẩn phỏng chừng ngày càng băng liệt, hắn từng thấy qua Sầm Mặc Tiêu vừa nghe đến mẹ cùng Sầm Khang Hồng, liền phải phát bệnh.
Lục Tử Cẩn sắc mặt hơi hơi trắng bệch, ánh mắt ám trầm: "Ông ngoại ra tay giúp đỡ, đại khái là vì tình cảm giữa tôi và Mặc Tiêu tốt, cho nên đối với tôi chiếu cố một chút, nhưng tôi thấp cổ bé họng, có quyền gì mà lựa chọn. Tính, em ấy nói như thế nào, nghĩ như thế nào tùy em ấy đi thôi."
Lục Tử Cẩn làm bộ làm tịch trong lòng lại cười lạnh không thôi.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng Sầm tiểu công chúa biết phò mã nhà mình tính kế mình, nàng vẫn thay nàng ấy xả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro