Chương 23: Phu nhân tức giận, trời đất đều phải sợ
Có tập đoàn kiến trúc ZHO Trí Hòa gia nhập, lại kết hợp với phương án và đồ án thiết kế được hai bên chỉnh sửa hoàn mỹ, kết quả đấu thầu hạng mục Deo không hề bị trì hoãn. Tin tức vừa ra, trên dưới Viễn Dương hoan hô nhảy nhót, hội đồng quản trị đối bản thiết kế khen không dứt miệng, liền mở họp để bàn việc khen thưởng cho Lục Tuyết và đội ngũ.
Người của Phòng thiết kế đều không hé răng, miễn cưỡng đi theo xả ra một chút ý cười.
Trước khi bản thiết kế được công bố rộng rãi cho toàn công ty đều biết, Lục Tuần gọi Lục Tử Cẩn vào văn phòng. Vừa rồi hắn vì Lục Tuyết mà kiêu ngạo đến cực điểm còn chưa hoàn toàn tiêu tán, lúc này nhìn Lục Tử Cẩn vẫn tủm tỉm cười.
"Lần này bản thiết kế của Tuyết Nhi có thể được Thái Hòa thưởng thức, đều là nhờ công sức của con. Chính vì con đưa cho con bé rất nhiều ý tưởng, mới có thể làm ra hoàn mỹ như vậy. Cuối cùng phương án đưa đi đấu thầu hạng mục Deo, càng là dựa trên bản thảo phương án của con. Tuy rằng con làm còn chưa hoàn thiện, còn có điểm sai sót, nhưng ý tưởng không thể bàn cãi. Ba cũng nói với con bé rồi, lần này ít nhiều con giúp con bé trau chuốt, không thì chỉ sợ phương án kia cũng bị đánh rớt, về sau con bé cũng có thể càng thêm kính trọng con." Lục Tuần thật là dụng tâm lương khổ nói ra, làm như cầm bản thiết kế của Lục Tử Cẩn đi đề tên Lục Tuyết, hoàn toàn đều là vì muốn tốt cho cô.
Nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là một câu, bản thiết kế của Lục Tuyết căn bản là từ bản thảo của cô. Kế hoạch thư, thiết kế đồ, sáng ý cùng khung giá, liền đủ để khởi động nửa bầu trời, huống chi còn lọt vào mắt xanh của Sầm Khang Hồng, hắn lại chỉ dùng mấy câu đơn giản liền đoạt đi.
"Cảm ơn ba, đây vốn chính là kết quả công ty cùng nhau nỗ lực, phương án kia có thể phát huy tác dụng, là vinh hạnh của con." Lục Tử Cẩn làm bộ không hiểu, liền theo ý hắn mà trả lời.
"Những gì con nên có, ba đều sẽ cho con, chỉ là lát nữa công bố bản thiết kế, con không được lộ ra nửa phần có liên quan đến mình. Đội ngũ Phòng thiết kế của con tham khảo học tập là được rồi, phương án cuối cùng chính là tổng hợp từ cả hai công ty, là kết quả mọi người cùng nhau nỗ lực. Cuối năm Tuyết Nhi sẽ phải đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, cần một chút để chống đỡ, cho nên phương án lần này là con trợ lực cho con bé, con hiểu chứ?"
Lục Tuần nghiêm túc nhìn cô, trong mắt cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Ba biết thiệt thòi cho con, chính là vì Lục gia, Tuyết Nhi cần có thành tích để phục chúng, sau này lên ngồi ghế Đổng sự trưởng cũng thuận lợi hơn một chút. Trước đây ba còn nghĩ con có thể cùng Tuyết Nhi quản lý công ty, nhưng hiện giờ con kết hôn cùng Sầm tiểu thư, vậy sớm hay muộn, con đều phải giúp Sầm gia quản lý Thái Hòa và ZHO Trí Hòa, này so với Viễn Dương gánh còn nặng hơn, Viễn Dương về sau cũng chỉ có thể dựa vào Tuyết Nhi."
Lời này thật đúng là dõng dạc, thần sắc Lục Tử Cẩn nhu hòa: "Ba không cần lo lắng, cho dù con không ở Viễn Dương cũng sẽ giúp Tuyết Nhi. Suy xét của ba con đều biết, con cũng không trách ba, chỉ là đội ngũ Phòng thiết kế đã đóng góp rất nhiều, cho nên hy vọng ba có thể tranh thủ cho bọn họ một ít khen thưởng."
Lục Tuần gật đầu: "Đó là đương nhiên, không chỉ có Phòng thiết kế, ba còn sẽ khen thưởng thật tốt cho con. Ba thấy chiếc Audi con cũng đã lái mấy năm rồi, nên đổi, ba đã đặt một chiếc đời mới nhất ở hãng xe cho con. Biết con khiêm tốn nên vẫn muốn lái Audi, cuối tuần ba cho con nghỉ phép, đi lấy xe mới luôn đi."
Lục Tử Cẩn giương môi nở nụ cười, trong mắt làm như kinh hỉ lại có chút oán giận: "Chiếc xe hiện tại của con vẫn còn dùng tốt, sao ba không hỏi con mà đã đặt mua, thật lãng phí."
Vẻ mặt này của cô khiến Lục Tuần rất hưởng thụ, Lục Tuần rất hào phóng mà phất phất tay: "Làm con gái của Lục Tuần, chỉ có đồ tốt nhất mới xứng với con, có gì lãng phí."
"Cảm ơn ba." Lúc Lục Tử Cẩn rời đi, cảm xúc rất tốt, có vẻ như thật sự không vì bị người cướp mất phương án mà khổ sở oán giận, làm cho Lục Tuần yên tâm.
Bên kia Sầm Mặc Tiêu cũng không biết chính mình xuất phát từ tâm tư gì, lấy di động bấm một dãy số.
Mới gọi thông bên kia liền nhấc máy, thanh âm lão nhân khó nén vui vẻ vội vàng truyền tới: "A Tiêu...... Mặc Tiêu à, thế nào lại gọi cho ông ngoại, có chuyện gì tìm ông ngoại sao."
Đại khái là điện thoại không thấy được thần thái đối phương, Sầm Khang Hồng buột miệng thốt ra chính là nhũ danh ông gọi Sầm Mặc Tiêu lúc nhỏ.
Nghe ông ngoại gọi đến hai chữ kia, trong lòng Sầm Mặc Tiêu hơi tê, có chút ảo não, cô điều chỉnh lại cảm xúc, mới bình tĩnh nói: "Con nghe nói Viễn Dương thành công bắt được hạng mục Deo."
"Ừ ừ, bắt được. Bản thiết kế kia làm rất tốt, hai nhà cùng nhau làm, tài lực cũng hùng hậu, Deo không có lý do cự tuyệt." Sầm Khang Hồng không nhắc đến việc ông bỏ thêm tiền vốn, vui tươi hớn hở nói.
"Vâng, bản thiết kế là của Viễn Dương làm, ông biết không?" Sầm Mặc Tiêu không nói thẳng, chỉ hỏi.
"Ông biết, vợ con thật không có gì để chê, đúng là tuổi trẻ tài cao, con bé và đội ngũ có thể làm ra bản kế hoạch và đồ án thiết kế hoàn mỹ như vậy, thật không đơn giản. Đổi lại ông lúc còn trẻ cũng chưa chắc đã làm được." Sầm Khang Hồng liên tục khen.
Lại không biết một câu 'vợ con' của ông làm Sầm Mặc Tiêu sửng sốt nửa ngày, cả người đều kì kì quái quái, rồi lại tự hào nói không nên lời, cảm giác trong lòng vô cùng vi diệu. Tựa như đột nhiên bị người đánh thức, ý thức được hồ ly tinh kia chính là....vợ mình.
"Mặc Tiêu? Vẫn đang nghe chứ?" Không nghe được động tĩnh của cô, Sầm Khang Hồng gọi cô một tiếng.
Sầm Mặc Tiêu hồi thần vâng một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy ông đại khái còn không biết, bản kế hoạch của Viễn Dương không phải Tử Cẩn làm, chị ấy bị đánh rớt, đưa lên chính là phương án của Lục Tuyết."
Sầm Khang Hồng sửng sốt, bắt đầu có chút xấu hổ nhưng lại nhíu mày ngay: "Lục Tuyết có thể làm ra bản thiết kế như vậy?"
Sầm Mặc Tiêu đảo mắt: "Có lẽ cô ta có quý nhân tương trợ, ông ngoại chỗ ông có bản kế hoạch không, có thể cho con nhìn xem chứ."
"Có, nhưng, con hoài nghi phương án này có vấn đề sao?" Sầm Khang Hồng cũng không phải hồ đồ, Sầm Mặc Tiêu xưa nay không quan tâm những việc này, hôm nay phá lệ mà gọi điện thoại cho ông, lòng vòng nửa ngày muốn xem bản thiết kế của Lục Tuyết, ngoại trừ vì Lục Tử Cẩn sẽ không còn nguyên nhân nào khác.
"Không có, chỉ là tò mò muốn xem, có thể so với bản thiết kế của Tử Cẩn, xem có thể tốt đến mức nào."
Cúp điện thoại, Sầm Mặc Tiêu an tĩnh ngồi nửa ngày, cho đến khi máy tính nhắc nhở email tới, cô mới giật giật mắt. Chính mình đây cũng đủ nhàn, Lục Tử Cẩn cũng nói bản thân bị đánh rớt, cô còn muốn làm điều thừa đi xem phương án của Lục Tuyết làm gì.
Trong lòng Sầm Mặc Tiêu chửi thầm hành vi của bản thân, tay lại rất nhanh mà mở email ra, download về mở ra vừa thấy, Sầm Mặc Tiêu nhướng mày.
Sau khi cô xem xơ qua một lần, trong lòng đã hiểu, tuy rằng bản kế hoạch và đồ án thiết kế, còn cả khung sườn hệ thống có chút chỉnh sửa, nhưng đều là vì mục đích che giấu, nội dung bên trong và lưu trình, cơ bản chính là Lục Tử Cẩn làm. Khó trách vẻ mặt Lục Tử Cẩn lại như vậy, nếu không phải chị ấy lộ ra dáng vẻ kia trước mặt mình, mình cũng sẽ không cố ý đi tìm hiểu.......
Giao diện máy tính dừng lại, Sầm Mặc Tiêu đè lại con chuột, tay phải bỗng nhiên đập xuống, sau một lúc lâu cô buông con chuột ra, người dựa vào sô pha, rũ mắt suy nghĩ, sau đó phát ra một tiếng cười thanh thúy. Sau đó cô đứng lên, đi dạo qua lại vài bước, ý cười trên mặt càng đậm.
Sau một lúc lâu cô lẩm bẩm: "Lục Tử Cẩn, chị giỏi lắm, thủ đoạn giấu đến sâu như vậy."
Đối phương biết rõ quan hệ của mình với ông ngoại không tốt, nhưng lại không tiếc chân thành mang mình đến giảng hòa, hôm qua cũng làm ra dáng vẻ kia trước mặt cô, diễn đến mức khiến cô mềm lòng. Sầm Mặc Tiêu hồi tưởng lại toàn bộ hành vi của Lục Tử Cẩn, vừa tức giận vừa buồn cười. Xem ra, nữ nhân này không chỉ xứng danh Ảnh hậu, còn có thể không dấu vết mà làm người ta tan chảy trong sự ôn nhu của chị ấy.
Sự dịu dàng của chị, trước giờ đều vì diễn kịch sao?
Cô đóng văn kiện, lấy di động mở WeChat.
Sầm Mặc Tiêu: Còn mời phu nhân đêm nay trở về sớm một chút, có việc thương lượng.
Lục Tử Cẩn đột nhiên nhận được một tin nhắn âm dương quái khí, cô nghiền ngẫm từng chữ một, sửng sốt vài giây, sau đó nghĩ đến cái gì, có chút không thể tưởng tượng mà lẩm bẩm: "Em ấy sẽ không thật sự đi xem phương án kia chứ."
Sầm Mặc Tiêu thực sự dễ bị cô dẫn vào hố như vậy?
Bởi vì suy nghĩ này, tâm tư Lục Tử Cẩn có chút mơ hồ, đến giờ tan tầm rồi, cô cũng chỉ sửa sang lại văn kiện ngày mai rồi liền về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Lưu tẩu đã làm cơm xong, đang dọn đồ ăn lên. Nhìn thấy cô liền cười nói: "Tiểu thư để tôi nấu cơm sớm một chút, nói là hôm nay thiếu phu nhân hẳn sẽ trở về sớm."
Ánh mắt Lục Tử Cẩn lung lay, cô cũng không nói cho Sầm Mặc Tiêu là hôm nay cô không tăng ca. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lầu hai: "Mặc Tiêu đang ở trên lầu làm gì sao?"
Lưu tẩu cẩn thận nói: "Dường như tâm tình tiểu thư không tốt, giữa trưa ngủ rất lâu, buổi chiều cũng không muốn xuống lầu, vừa mới dặn tôi chuẩn bị nấu cơm mới xuống uống ly nước."
Trong lòng Lục Tử Cẩn mơ hồ có chút bất an, "Tôi đi gọi em ấy xuống ăn cơm."
Đang định lên lầu, Sầm Mặc Tiêu lại tự mình xuống dưới, cô nhìn Lục Tử Cẩn, nhưng chỉ không mặn không nhạt nói: "Đã về?"
Ý vị này thật giống như nói: Chị còn dám trở về?
Trong lòng cực kỳ sợ hãi, Lục Tử Cẩn thu hồi suy nghĩ tản mát, gật gật đầu: "Em rửa tay ăn cơm đi."
Một bữa cơm quá mức an tĩnh, đây là hiếm thấy trước đây, Lưu tẩu trộm nhìn các cô rất nhiều lần, mà khí tràng Sầm Mặc Tiêu phát ra rất khiếp người, khiến Lưu tẩu không dám hỏi nhiều.
Ăn cơm xong, hai người rất dứt khoát mà trở về phòng. Vào trong phòng, lạnh nhạt trên người Sầm Mặc Tiêu dường như cũng bị ném ở ngoài cửa, khóe miệng hơi giương lên cười như không cười, con ngươi đạm sắc nhìn Lục Tử Cẩn: "Chị biết em có chuyện gì muốn thương lượng cùng chị không?"
Lục Tử Cẩn cũng không hề trầm mặt, ngược lại mang theo một chút ý cười xán lạn: "Em nói không đầu không đuôi, chị lại không phải con giun trong bụng em, làm sao biết em muốn cùng chị thương lượng cái gì?"
"Vậy sao? Chị thông minh như vậy, không đoán được?" Sầm Mặc Tiêu cũng không vội, không nhanh không chậm hỏi.
Lục Tử Cẩn thoáng suy nghĩ, "Lý Nguyên bên kia lại có động tĩnh mới? Hay là em có chuyện gì cần chị hỗ trợ?"
Liền hai câu như vậy, Sầm Mặc Tiêu liền minh bạch, hồ ly họ Lục này lại muốn giả ngốc lừa cô.
"Hôm nay em vừa thấy bản kế hoạch và đồ án thiết kế của Viễn Dương."
Vẻ mặt Lục Tử Cẩn hơi kinh ngạc: "Sao cơ?" Sáu phần thật, bốn phần giả. Rốt cuộc tuy rằng cô đoán được cũng không dám tin động tác Sầm Mặc Tiêu lại nhanh như vậy, thậm chí cô cũng không ngờ có thể thành công.
Thật đúng là diễn xuất chuyên nghiệp, ngay cả kinh ngạc cũng thật hoàn mỹ, cô không nhìn ra được chút sơ hở nào. Sầm Mặc Tiêu trong lòng yên lặng đem cúp Kim Mã trao cho Lục Tử Cẩn: "Phương án làm thật cao tay, được chọn là đương nhiên, em chỉ không nghĩ tới, chị em nhà họ Lục chẳng những tài hoa như nhau, còn ý hợp tâm đầu như vậy, sáng ý ý tưởng cực kỳ nhất trí."
"Đội ngũ Lục Tuyết mang theo vốn dĩ là rất ưu tú." Lục Tử Cẩn không đáp lại chính diện.
Đến giờ còn không chịu nhận, trong lòng Sầm Mặc Tiêu có chút buồn bực, cô không ngại giúp Lục Tử Cẩn lấy về bản thiết kế chính danh, nhưng cô cũng không muốn bản thân bị người này trêu đùa như một tên hề.
Lục Tử Cẩn thiết kế ván cờ này thật là hao tâm tổn sức, nhưng xác suất thành công cực thấp, nếu mình không quan tâm đến bản thiết kế của chị ấy, dĩ nhiên chị ấy thua đến không còn gì.
Hiện tại mình phát hiện, đương sự lại ra vẻ cái gì cũng không biết, thật là tức chết người mà.
Trên mặt Sầm Mặc Tiêu một chút ý cười cũng không còn, cô đi từng bước đến trước mặt Lục Tử Cẩn, nặng nề nhìn đối phương, đạm thanh nói: "Chị không cảm thấy diễn trò trước mặt em là rất dư thừa sao? Chỉ là việc nhỏ như vậy, rõ ràng có thể thẳng thắn nói với em, em giúp chị dễ như trở bàn tay, chị lại chọn lừa gạt cảm tình của em."
Nói thật, kết hôn với Sầm Mặc Tiêu cũng đã hơn hai tháng, lần đầu tiên Lục Tử Cẩn thấy Sầm Mặc Tiêu tức thành như vậy, thực xa lạ, nhưng lại làm cô cảm thấy chân thật khác thường. Sầm Mặc Tiêu chỉ cách cô gần trong gang tấc, em ấy nhìn qua cũng không cao hơn cô, nhưng lại cho cô cảm giác áp bách không gì sánh được.
Trên mặt cô ý cười không dứt, vừa có chút liêu nhân lại mang theo chút hứng thú. Cô nghĩ, Sầm Mặc Tiêu tức giận.
"Em tức giận?" Lục Tử Cẩn thực sự là muốn tìm chết, Sầm Mặc Tiêu bị cô ấy thổi nhiệt khí đến lỗ tai có chút ngứa, tức giận trong lòng phai nhạt không ít, nữ nhân này lại biến thành hồ ly tinh.
"A Tiêu cảm thấy chị thiết kế bẫy rập cho em lọt vào sao?" Lục Tử Cẩn mị cười, tiếp tục nói: "Có phải em đánh giá chị quá cao rồi không? Chị còn chưa có loại tự tin này, có thể lừa được em, đặc biệt là khiến em nhờ ông ngoại giúp Viễn Dương bắt được đấu thầu."
Sầm Mặc Tiêu dời ánh mắt đi, vành tai hơi ửng đỏ, cô cũng không biết bản thân làm sao vậy, biết rõ nữ nhân này tính kế mình, nhưng là một chút tức giận cũng không phát ra nổi.
"Mặt khác......" Lục Tử Cẩn thu cười: "Hiện nay trên dưới Viễn Dương đều cho rằng bản thiết kế là của Lục Tuyết. Em bảo chị nói thẳng với em, vậy chị phải nói cái gì đây?"
Trên mặt Sầm Mặc Tiêu có chút kinh ngạc, cô nhìn Lục Tử Cẩn hồi lâu, chầm chậm nở nụ cười. Cô hiểu rồi, hồ ly tinh này chính là muốn để bản thân thoát tội sạch sẽ.
Đại khái chị ấy cũng không nghĩ kế hoạch sẽ thành, chính là thăm dò cô mà thôi, hoặc là nói kẻ giở trò thực sự trong này, chính là cha con Lục Tuần. Chị ấy còn cố tình hướng cô phóng kiều không ít, mỗi một bước đều mang theo cô vào, hiện tại chị ấy thật là thắng được triệt triệt để để, đại giới gì cũng không cần bỏ ra.
Thấy dáng vẻ này của Lục Tử Cẩn, Sầm Mặc Tiêu cũng không tức giận, nhưng chính là không thoải mái. Ánh mắt cô nhìn nhìn về phía cửa, sau đó lại tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay Lục Tử Cẩn, đem cả người đối phương vây lại, chân nhanh chóng đi về phía trước, bức cho người Lục Tử Cẩn lui về phía sau, sau đó phanh một tiếng dán vào trên cửa.
Lục Tử Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng gấp giọng nói: "A Tiêu em làm gì vậy?"
Cả người bị Sầm Mặc Tiêu vây trong ngực, giam cầm ở trên cửa, loại tiếp xúc này gần như không hề có khoảng cách làm thân thể cô trong nháy mắt nổi lên kháng cự, muốn đem Sầm Mặc Tiêu đẩy ra.
Chỉ là Sầm Mặc Tiêu ở bên tai cô thì thào một câu: "Phối hợp với em một chút, tiếp tục."
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro