Chương 17: Chị uống thừa rồi cho em?
Sau một phen hãi hùng khiếp vía, Lục Tử Cẩn liền để Lưu tẩu gọi điện thoại, mời bác sĩ Trần đến nhà xem bệnh cho Sầm Mặc Tiêu.
Tinh thần Sầm Mặc Tiêu không được tốt, sắc mặt rất tái, mà bác sĩ Trần lúc này đang cúi người dùng ống nghe chuyên chú lắng nghe nhịp tim đập của cô.
Sau một lúc lâu, ông ngồi thẳng lưng, cười đến hòa ái: "Cũng may là vấn đề không lớn, nhịp tim đã giảm xuống, hiện tại hẳn là cũng không khó chịu nữa?"
Sầm Mặc Tiêu uể oải gật gật đầu, bác sĩ Trần tiếp tục dặn dò: "Nhất định phải thả lỏng tâm tình, nhớ lấy, đừng đại bi đại hỉ, thuốc cần uống đúng giờ. Đêm nay ngủ sớm một chút nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi bệnh viện tôi lại làm siêu âm tim, đo điện tim cho cô, nhìn xem có trạng huống gì khác hay không. Giải phẫu hẳn là rất thành công, cô còn trẻ, chỉ cần tu dưỡng tốt, không quá mệt nhọc, sẽ không có việc gì."
"Cảm ơn bác sĩ." Lục Tử Cẩn nhìn ông thu thập túi thuốc chuẩn bị rời đi, nói lời cảm tạ rồi đưa ông ra cửa.
Lúc gần đi, bác sĩ Trần lại thấp giọng nói: "Bệnh tim thường dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, cô ở bên cô ấy, nhất định phải tránh cho cô ấy xuất hiện cảm xúc dao động kịch liệt."
"Tôi đã biết, muộn như vậy còn quấy rầy ngài, vất vả."
"Cô khách khí quá, đây là điều tôi nên làm, có bất cứ vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cảm ơn."
Nhìn ông rời đi, Lục Tử Cẩn nhíu mày thật lâu không giãn, trở về phòng nhìn Sầm Mặc Tiêu nằm ở trên giường, trong lòng Lục Tử Cẩn bỗng nhiên có chút áy náy, bởi vì cô suy xét không chu đáo, đêm nay Sầm Mặc Tiêu mới đột nhiên phát bệnh.
"Xin lỗi." Cô đứng ở cửa, áy náy hiện lên giữa chân mày một chút đều không phải giả.
Sầm Mặc Tiêu mở mắt ra, lắc lắc đầu: "Không liên quan đến chị, là vấn đề của em. Thật ngại, dọa chị rồi." Chuyện mà Lục Tử Cẩn nói chỉ là chạm đến căn nguyên thống khổ trong lòng cô, vốn dĩ nhất định phải đi đối mặt với chuyện này, càng kéo dài cô sẽ càng hối hận.
Bởi vì vừa mới phát bệnh, sắc mặt Sầm Mặc Tiêu thật không tốt, thanh âm cũng hơi nhẹ, trong phòng ánh đèn rơi xuống, làm cô có vẻ càng thêm vài phần nhu nhược, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
"Nếu không phải chị nhắc tới việc này, em cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Còn khó chịu không? Muốn uống nước không?"
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nhìn Lục Tử Cẩn xoay người đi rót nước cho cô, trong mắt thần sắc nhẹ nhàng, cũng có vài phần thanh thản. Hồi tưởng lại lúc vừa rồi, dáng vẻ Lục Tử Cẩn thật sự khẩn trương, cả người căng chặt còn nỗ lực giúp cô thuận khí, Sầm Mặc Tiêu cong cong môi.
Trong nháy mắt phản ứng của thân thể là không lừa được người, Lục Tử Cẩn thật sự lo lắng cho cô, bất giác nhận ra điều này làm cho Sầm Mặc Tiêu rất vui vẻ. Chẳng qua, thân thể cô, đúng thật là không khỏe nhưng cũng còn chưa tới mức này.
Như cô sở liệu, thực mau Lý Khải Thắng lòng nóng như lửa đốt mà gọi điện thoại lại đây, lời nói vội vàng sốt sắng để người ta cảm nhận được, ở đầu bên kia tâm tình ông chính là hận không thể lập tức chạy tới gặp cô.
"Bác sĩ Trần đã khám cho con rồi? Nghiêm trọng sao? Uống thuốc xong, còn khó chịu không?"
Sầm Mặc Tiêu liếc mắt nhìn Lưu tẩu, thấy đối phương chột dạ mà cúi đầu, lúc này mới ôn hòa nói: "Không sao đâu ba, con rất tốt, chính là cảm xúc dao động lớn chút, cảm thấy ngực khó thở, hiện tại khá hơn nhiều. Bác sĩ Trần nói không sao, uống thuốc đúng hạn thì tốt rồi."
"Vâng vâng, ba không cần tới đây, cũng đã khuya."
"Không phải, sao lại cãi nhau được, chỉ là ông ngoại muốn con về nhà tổ." Sầm Mặc Tiêu trầm giọng đáp, Lục Tử Cẩn không nghe thấy Lý Khải Thắng bên kia nói gì, nhưng từ những gì Sầm Mặc Tiêu đáp lại cũng đại khái biết được nội dung trò chuyện của hai bên.
"Ba đừng lo, con đã khống chế tốt, con sẽ đi thăm ông ngoại."
"Có Tử Cẩn đi cùng con, không cần phiền Lý Nguyên làm gì." Cúp điện thoại xong, Sầm Mặc Tiêu hơi thẫn thờ, ba quá tín nhiệm Lý Nguyên, chuyện gì cũng nghĩ đến anh ta đầu tiên. Cô cũng đã kết hôn, trở về nhà thăm ông ngoại, ba cô thế mà lại muốn để Lý Nguyên đi cùng cô.
Lục Tử Cẩn thấy cô gọi điện thoại cũng không kiêng kị mình, liền hỏi cô: "Muốn chị cùng em làm gì?"
Sầm Mặc Tiêu chớp chớp mắt: "Không phải ông ngoại muốn chị dẫn em về thăm ông sao? Vậy thì phiền Tử Cẩn dẫn em đi."
"Em như vậy cũng có thể đi sao?" Vạn nhất hai người một lời không hợp, tim Sầm Mặc Tiêu không chịu nổi phải làm sao bây giờ.
Sầm Mặc Tiêu phụt cười, cười đến Lục Tử Cẩn có chút không thể hiểu được, lại có chút xấu hổ.
"Xem ra thật là dọa tới chị rồi, yên tâm đi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, em còn muốn sống thêm một thời gian, sẽ không tức giận bừa bãi, nếu đã định đi thăm ông ngoại, em đương nhiên có chuẩn bị." Sầm Mặc Tiêu nói, ý cười tiệm đạm.
Lục Tử Cẩn nghe Sầm Mặc Tiêu nói xong, trong lòng có chút hụt hẫng, trước khi sống cùng cô ấy, cô từng nghĩ, Sầm Mặc Tiêu chết là bởi bệnh tim, không phải việc mình cần quan tâm, đây là sự thật. Hơn nữa sinh lão bệnh tử không phải chuyện cô có thể quản, cho nên cô cũng không nghĩ quá nhiều, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng tự nhận là có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Đáng tiếc cô xem nhẹ tình cảm của chính mình, tiếp xúc với Sầm Mặc Tiêu một thời gian, cô cũng không chán ghét, dù sao hai người cũng là sớm chiều ở chung, nghĩ đến kết cục của cô ấy, cô vẫn là có chút thổn thức.
Trở về phòng, Lục Tử Cẩn lại lần nữa cảnh báo chính mình, Sầm Mặc Tiêu không phải người đơn thuần, hiện giờ cô ấy đối với mình tất cả đều mang ngụy trang, mà bản thân cô cũng vậy.
Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu đã hẹn vào cuối tuần, liền chuẩn bị đi thăm Sầm Khang Hồng. Mà Lục Tuần bên kia, đã cùng Thái Hòa bắt tay chuẩn bị hạng mục Deo. Thời gian đấu thầu cũng đã định, chậm lại một tháng, vào ngày 8 tháng mười, các tập đoàn, công ty lớn trên cả nước đều hội tụ, tổng cộng có hơn hai mươi mấy nhà tham gia đấu thầu, mỗi nhà đều có chính mình tư bản, bên trong Viễn Dương đích xác không đủ thực lực.
Mấy ngày nay Lục Tử Cẩn đi làm thường xuyên phải tăng ca, chỉ là cô đều sẽ tan tầm đúng giờ, sau đó mang văn kiện về nhà làm tiếp, điều này làm cho Cam Vi đặc biệt kinh ngạc.
Bởi vì thật sự quá tò mò, Cam Vi nhịn không được hỏi cô một câu: "Tổng giám, gần đây chị có vẻ như đều không thể tăng ca."
Lục Tử Cẩn đang đem văn kiện cần dùng cất vào trong túi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Cam Vi, sau đó không nhịn được cười nói: "Chị phải mau về nhà, số văn kiện này chị mang về làm tiếp, ở nhà có người đang đợi."
Lục Tử Cẩn kết hôn cùng Sầm Mặc Tiêu, công ty không có người không biết, nhưng mọi người cũng đều hiểu cuộc hôn nhân này chỉ là thương nghiệp liên hôn, cũng đều nghe nói về tính cách của Sầm Mặc Tiêu. Bởi vậy, vốn là một cọc hôn sự làm Lục Tử Cẩn thăng chức rất nhanh, nhưng ở Viễn Dương chỉ hưởng ứng thường thường, cũng không coi trọng.
Trên thực tế, tình trạng của Lục Tử Cẩn cũng không vì kết hôn mà có gì cải thiện, bọn họn ở sau lưng chẳng những không hâm mộ Lục Tử Cẩn, ngược lại còn tỏ ra thương hại cô.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Tử Cẩn, cũng không phải là hôn nhân bất hạnh. Người trong nhà chờ cô, ngoại trừ Sầm đại tiểu thư còn có thể là ai.
Lục Tử Cẩn rất thích thú mà nhìn sắc mặt Cam Vi từ kinh ngạc đến kinh hỉ, lại hỏi: "Thế nào, cảm thấy không thể tưởng tượng?"
Cam Vi vội vàng lắc đầu: "Là em hồ đồ, tổng giám mới kết hôn, đúng là thời điểm ngọt ngào, khó trách đi làm cũng không muốn tăng ca."
Lục Tử Cẩn đối với cấp dưới rất ôn hòa, chỉ cần không phạm sai, những mặt khác có vẻ thực gần gũi, cho nên Cam Vi mới dám cùng cô đùa giỡn.
"Nay gan thật lớn, còn dám trêu chị? Còn không mau thu thập, chuẩn bị tan tầm." Lục Tử Cẩn vờ tức giận nói.
Cam Vi làm như bị dọa, lập tức chạy đi làm việc.
Lúc Lục Tử Cẩn lái xe đến giao lộ rẽ vào tiểu khu, cô liền có thể thấy được căn biệt thự nhỏ nơi các cô sống cùng nhau. Mỗi ngày đúng giờ về nhà bồi Sầm Mặc Tiêu ăn cơm, vốn dĩ chính là Lục Tử Cẩn cố tình muốn biểu hiện quan tâm, nhưng vài ngày liên tục, nhìn đến tòa kiến trúc quen thuộc kia, cô trước tiên liền nghĩ đến người đang ở nhà đợi cô về.
Củng cố tâm lý xong, Lục Tử Cẩn tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu.
Sầm Mặc Tiêu vẫn ngồi ở phòng khách, giống như đang đợi cô, nghe được tiếng đỗ xe, Sầm Mặc Tiêu liền rót một tách trà cho Lục Tử Cẩn. Lục Tử Cẩn vào nhà liền thấy được người kia an tĩnh điềm đạm ngồi trước bàn, mà một tách trà rất nhanh liền đặt đúng ở vị trí của cô, trong lòng không khỏi thán phục, cô gái này thật đáng sợ.
"Chị về rồi, hôm nay lại chuẩn bị ở nhà tăng ca?" Sầm Mặc Tiêu đem laptop đặt ở một bên, tháo kính xuống.
Cô có cận nhẹ, nhưng bình thường cũng không mang kính, chỉ có lúc dùng laptop mới mang lên chiếc kính gọng vàng.
Mái tóc dài của Sầm Mặc Tiêu tùy ý buông xuống, nhu thuận đen bóng. Đại khái bởi vì tim không tốt, môi cô cũng không phải thực hồng nhuận, cho nên dù ở nhà cô cũng sẽ tô son, như vậy vừa nhìn, chính là mỹ nhân môi hồng răng trắng.
Sầm Mặc Tiêu mang kính gọng tơ vàng, thoạt nhìn vô cùng trí thức ưu nhã, dù Lục Tử Cẩn đã thầm nhắc nhở chính mình phải thật kiên định, nhưng không thể không thừa nhận, Sầm Mặc Tiêu thế này thật mê người.
Đối phương lấy kính xuống, lực sát thương cũng không vì vậy mà giảm đi, nhưng tốt xấu cũng để Lục Tử Cẩn có chút thích ứng.
"Ừ, Lưu tẩu nói gần đây em ăn uống không tốt, một người ăn cơm không thú vị, chị liền nghĩ, chị trở về bồi em dùng cơm, hẳn là tốt hơn một chút." Lục Tử Cẩn thuận miệng nói.
Sầm Mặc Tiêu nghe xong cười: "Đúng là tốt hơn chút, rốt cuộc tú sắc khả xan. Nhìn chị ăn cơm, em cũng cảm thấy thật ngon miệng."
Lục Tử Cẩn chớp chớp mắt, hơi nghịch ngợm nói: "Đa tạ khích lệ." Chọc cho Sầm Mặc Tiêu cười càng thêm vui vẻ.
Cơm nước xong Lục Tử Cẩn lại bận làm việc, chuyên chú một lần là hơn hai tiếng, nhìn thời gian dưới góc phải màn hình laptop, đã gần 10 giờ rồi. Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ đứng lên rời khỏi phòng, màn hình máy tính vẫn còn đang mở, dừng lại ở hình ảnh một trang web.
Sầm Mặc Tiêu vốn đã chuẩn bị đi nghỉ, nhưng nghĩ đến các cô đã hẹn là tuần này sẽ đi thăm ông ngoại, liền muốn hỏi một chút xem ngày kia Lục Tử Cẩn có rảnh hay không.
Lúc cô đi tới liền phát hiện đèn thư phòng còn sáng, cửa cũng không đóng. Sầm Mặc Tiêu gọi Lục Tử Cẩn một tiếng, bên trong không có động tĩnh.
Cô đi vào phát hiện bên bàn đã không còn ai, laptop đặt ở kia, giao diện dừng lại ở một trang web, Sầm Mặc Tiêu mơ hồ thấy mấy chữ, liền ghé sát vào nhìn, tức khắc liền sửng sốt.
Trên thanh tìm kiếm chính là "Ẩm thực dành cho người bệnh tim", phía dưới đều là kết quả tìm kiếm cho những vấn đề tương quan.
Sầm Mặc Tiêu đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó an tĩnh mà ra khỏi thư phòng, lúc đi đến hành lang lầu hai, đúng lúc gặp được Lục Tử Cẩn đang bưng ly sữa bò đi lên.
Lục Tử Cẩn nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: "Gần 10 giờ rồi, em hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ."
Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu dừng ở chiếc ly đang hơi lắc lư trong tay cô: "Đúng là chuẩn bị ngủ, muốn thương lượng với chị một chút, ngày kia đi thăm ông ngoại có tiện không?"
Lục Tử Cẩn tự hỏi một chút rồi gật gật đầu: "Tất nhiên là được, lúc trước chúng ta cũng đã ước định là cuối tuần, vừa hay là thứ bảy, chị có thể sắp xếp thời gian."
"Chị là người bận rộn, để chị bồi em về nhà, em cảm thấy thật có lỗi."
Lục Tử Cẩn bật cười: "Em phải trêu chọc chị như vậy sao? À, chị vừa uống chút sữa bò, lại rót cho em một ly, em muốn uống không, trước khi ngủ uống một chút tốt cho sức khoẻ."
Sầm Mặc Tiêu nhìn trong ly thủy tinh có chưa đến một nửa là sữa bò, trong ánh mắt có chút hồ nghi: "Chị uống thừa rồi đưa em?"
Lục Tử Cẩn bị một câu của cô nghẹn đến một ngạnh, có chút nóng nảy: "Chị nhìn có vẻ vô ý như vậy sao? Tim em không tốt, không thể uống quá nhiều trong một lần, nửa ly là thích hợp nhất."
Sầm Mặc Tiêu cười đến hết sức vui vẻ, vẫn là lần đầu thấy được dáng vẻ Lục Tử Cẩn tức hộc máu.
Lục Tử Cẩn cũng có chút xấu hổ, cảm thấy chính mình thật không giống ngày thường, lập tức buồn bực nói: "Phải, chị đây tự mình uống hết."
Vừa dứt lời, trong tay đã trống không, sữa bò bị người ta cầm đi mất.
Vào tay ấm áp, là đối phương đã hâm nóng trước khi mang cho cô.
"Thịnh tình không thể chối từ, Tử Cẩn có lòng đi hâm sữa cho em, sao em có thể không cảm kích." Khóe miệng cô hiện lên ý cười doanh doanh, mở miệng liền uống một ngụm. Có cổ nhàn nhạt vị ngọt, Lục Tử Cẩn đã bỏ thêm chút đường.
"Sữa bò vị nhạt, chị sợ em uống không quen, như vậy có lẽ sẽ ngon hơn chút." Sầm Mặc Tiêu không thể uống quá ngọt, cô chỉ bỏ vào một lượng đường rất nhỏ.
"Uống rất ngon, cảm ơn." bên môi Sầm Mặc Tiêu dính vết sữa, khi nói chuyện liền tùy ý liếm liếm môi, cô mặc một chiếc váy ngủ an tĩnh nhàn nhã, dưới ánh đèn đêm càng thêm mềm mại nhu hòa, đầu lưỡi cô cuốn qua vết sữa bò màu trắng ngà, cũng không phải là cố ý câu dẫn, nhưng trái tim người đứng xem lại không chịu khống chế mà đánh rơi một nhịp.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Sầm tiểu công chúa thực ôn nhu
Sầm dỗi dỗi hiện tại: Chị sẽ không đem sữa chị uống thừa cho em uống đi?
Sầm dỗi dỗi sau này: Chị dùng miệng đút em
Lục phò mã (gật đầu lia lịa).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro