Chương 12: Đây mới gọi là sắc tình
Đương nhiên là Lục Tử Cẩn sẽ không trả lời Tiêu Khanh như thế, chỉ nhắn lại một câu: Bọn mình không phải người cùng một thế giới.
Đây cũng là lời nói thật, Tiêu Khanh bên kia cũng không truy vấn nữa, làm bạn tốt tâm tư bát quái khiến cô tò mò, nhưng dựa theo hiểu biết của cô về Lục Tử Cẩn, đại khái cũng hiểu được tình cảnh và tâm tư cô ấy.
Nhưng dù bát quái cô vẫn thật sự lo lắng cho Lục Tử Cẩn, vì thân phận con gái riêng cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ, gặp phải ba và em gái như vậy, cuộc sống ở Lục gia đã thật vất vả.
Nhưng Tiêu Khanh có chút không thể lý giải, nếu Lục Tử Cẩn đã nhìn thấu lòng dạ ba cô ấy và Lục Tuyết, vì sao không dứt khoát bứt ra mà lại mang oán hận đi đấu với bọn họ, còn muốn tự mình chịu thiệt tiếp nhận một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Lục Tử Cẩn ưu tú như vậy, hơn nữa mấy năm nay ngầm chuẩn bị, rời khỏi Viễn Dương hẳn là vẫn có thể dung thân.
Lúc này Lục Tử Cẩn không biết suy nghĩ trong lòng bạn tốt, cho dù biết cũng không thay đổi được gì. Một người trở về từ địa ngục, điều duy nhất chống đỡ cô chính là nỗi hận thân hãm địa ngục đối với những người đó, nếu buông xuống cô thậm chí không biết phải sống thế nào nữa.
Ngày tân hôn đầu tiên, hai người tường an không có việc gì mà mỗi người làm việc của mình. Hạng mục kế hoạch ở Deo, Lục Tử Cẩn đã sớm định liệu từ trước, trọng sinh mang lại cho cô lợi ích khó có thể tưởng tượng. Tuy không phải chuyện tốt nào cũng đều nhớ rõ, nhưng cùng cô một nhịp thở, đã từng chú ý tới một ít tiền lãi, cô lại nhớ rõ ràng rành mạch.
Thời điểm đó, tập đoàn tiếp quản dự án này bán ra lô đất không đến một ngàn hai một mét vuông, giá chỉ hơn đất nông nghiệp chút ít, đây là mức giá thấp nhất trong toàn bộ cao khu. Sau khi xây dựng xong khu đô thị mới, giá định ra trên dưới mười ngàn tệ một mét vuông, giá cả chênh lệch rõ ràng, bắt đầu phiên giao dịch ngày đó toàn bộ phòng ở đã được bán hết, những người đến sau rất khó mua được nhà.
Hiện tại cao khu mới đang phát triển nhanh chóng, nhưng xét thấy nó cách xa trung tâm thành phố, rất nhiều nhà đầu tư bất động sản đều cho rằng nơi này trước mắt chỉ là khái niệm đầu cơ, muốn thật sự trở thành trung tâm khoa học kỹ thuật cần ít nhất mười năm, nhưng sự thật là, không đến ba năm nơi này đã phát triển ngoài sức tưởng tượng, vượt xa nội thành.
Cho nên Lục Tử Cẩn không chỉ muốn bắt lấy hạng mục cùng Deo hợp tác, còn đặt mục tiêu vào khu đất hoang tàn vắng vẻ P107 trên đường vành đai 4, nằm bên cạnh cao khu ở nửa năm sau.
Mấy năm nay cô vẫn luôn ngủ đông chờ đợi, chỉ là bất hạnh bị Lục gia quản chế, cô đã sáng lập công ty bất động sản, nhưng trước mắt căn bản không có khả năng bắt lấy khu đất trị giá hơn bốn tỷ nhân dân tệ kia.
Cho nên cô hy vọng Tiêu Khanh sẽ thuyết phục được ba cô ấy, để tập đoàn Tiêu Thị hợp tác cùng cô đấu thầu, nếu thành công bắt được miếng đất kia, không đến một năm liền có thể thu được lợi nhuận lớn.
Chờ đến khi cao khu mới thật sự phát triển, đủ để cho cô hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Lục Tuần. Nếu không được, cô còn phải suy xét chọn đối tác thay thế, cho nên nếu có thể nắm chắc sự kiện tháng 11 kia, đó chính là một bước ngoặt đối với cô.
Bận rộn cả một buổi sáng, cô cảm thấy hơi khát, chuẩn bị đi uống nước nghỉ ngơi một chút. Đi ngang qua phòng ngủ phát hiện cửa phòng đóng, dưới lầu cũng không thấy Sầm Mặc Tiêu, chắc cô ấy ở trong phòng.
Lục Tử Cẩn đi xuống rót nước, Lưu tẩu đang cắt trái cây, thấy cô liền cười nói: "Thưa cô, tôi mới vừa mua ít vải còn cả dưa hấu, cô ăn một chút, cũng lấy cho tiểu thư một ít, cô ấy thích ăn loại quả này lắm."
Lục Tử Cẩn gật đầu: "Được."
Bưng trái cây lên lầu, Lục Tử Cẩn gõ gõ cửa, trong phòng liền truyền ra thanh âm của Sầm Mặc Tiêu: "Vào đi."
Lục Tử Cần đi vào, cô thấy Sầm Mặc Tiêu đang xem sách, bên cạnh đặt một chiếc laptop đã khép lại, nhưng là đang cắm xạc.
"Lưu tẩu bảo chị lấy cho em chút trái cây, rất ngọt, vị cũng khá ngon." Đưa trái cây qua, Lục Tử Cẩn liếc nhìn máy tính: "Có công việc phải xử lý sao?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Cảm ơn, em chỉ là người nhàn rỗi, nào có việc gì cần em làm, rảnh không có việc gì, xem vài video cho qua ngày thôi, không so được với người bận rộn như chị."
Lục Tử Cẩn không nói gì, dùng tay lột một trái vải. Ngón tay thon dài, chậm rãi lột xuống lớp vỏ đỏ mọng, lộ ra thịt quả trắng nõn, trên đầu ngón tay dính chút nước vải, rõ ràng là lột vỏ, Sầm Mặc Tiêu lại mạc danh cảm thấy động tác của cô thoạt nhìn giống như đang lột quần áo.
Sau đó cô mở miệng cắn một ngụm thịt quả, liếm nước đọng trên môi, lúc này mới nuốt vào. Chỉ đơn thuần ăn quả vải mà thôi, nhưng Sầm Mặc Tiêu lại cảm thấy Lục Tử Cẩn làm đến quá kiều diễm, không khỏi cảm khái trong lòng, có mấy người thật sự là giơ tay nhấc chân đều mang phong tình.
Bị cô trêu chọc như vậy, Sầm Mặc Tiêu lại không khỏi nhớ tới hình ảnh trong buồng tắm pha lê tối qua, càng cảm thấy nóng mặt hơn, vì thế mang theo vẻ một lời khó nói hết đối với Lục Tử Cẩn: "Em cảm thấy ăn vải cũng không cần...... sắc tình như vậy."
"Hả?" Lục Tử Cẩn ngơ ngác nhìn cô ấy, lúc phản ứng lại mới phát ra một tiếng cười từ xoang mũi, sau đó con ngươi xoay chuyển, cúi người cầm một trái vải đưa cho Sầm Mặc Tiêu, hơi nâng cằm: "Vậy phiền Sầm tiểu thư làm mẫu cho chị một chút, thế nào mới gọi là ăn vải không sắc tình."
Sầm Mặc Tiêu nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, sau một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy trái vải, xoay chuyển trong tay, thong thả ung dung lột ra. Chỉ là lột lột, cô lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Lục Tử Cẩn lột vỏ ăn thịt quả, nhất thời lại cảm thấy trái vải này ăn thế nào cũng đều có chút không thích hợp.
Nhìn cô nhéo quả vải tựa hồ không thể nào hạ miệng, Lục Tử Cẩn khẽ nhướng mày, cúi người đưa tay vén sợi tóc ra sau tai, cười đến vũ mị động lòng người, sau đó ngước mắt nhìn Sầm Mặc Tiêu, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng của cô, ngậm lấy trái vải trong tay cô mang đi.
Sau đó có chút khiêu khích nói: "Thế này mới gọi là sắc tình, em hiểu không?"
Yết hầu Sầm Mặc Tiêu bất giác trượt động, rút tay về giấu ở sau lưng vân vê, ánh mắt cũng bất giác dịch đi, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: "Mở rộng tầm mắt."
Lục Tử Cẩn đứng lên lùi lại một bước, đột nhiên cảm thấy vừa rồi đầu óc chính mình không được tỉnh tảo cho lắm, có chút ấu trĩ. Cô nghiêng người dựa vào bên cạnh thư án, nhìn Sầm Mặc Tiêu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ: "Hiện tại em nhất định đang nghĩ, chị quả nhiên giống như lời đồn, hồ ly tinh trời sinh, thật phong tao."
Sầm Mặc Tiêu nghe xong cụp mắt, rồi chợt lại ngẩng đầu nhìn cô: "Không phải ai cũng có thể làm hồ ly, cái gọi là bị câu dẫn cũng chỉ là do chính mình không đủ định lực, oán người khác phong tao cũng chỉ là dùng để thoát tội. Nhưng em thừa nhận, vừa rồi em đích xác có chút bị chị...... câu mất."
Nói xong cô đứng lên, đem sách thu dọn, sau đó rút đầu sạc laptop ra. Lục Tử Cẩn ở phía sau nhìn cô một lúc lâu, trên mặt vốn là nhàn nhạt cười đã trở thành vui vẻ từ đáy lòng không thể kìm nén, Sầm Mặc Tiêu thật sự đỏ vành tai.
Nhưng Lục Tử Cẩn cũng chỉ chuyển biến tốt liền thu, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu cứ thế nói ra, còn sảng khoái thừa nhận mình bị cô dụ dỗ, thật ngoài dự đoán của cô, cô gái này quả nhiên không phải người bình thường.
"Chị chuẩn bị đi mua một ít đồ dùng hằng ngày, em có cần gì không? Muốn đi cùng chị không?" Lục Tử Cẩn nghĩ đến dự định của mình, mở miệng hỏi.
Sầm Mặc Tiêu có chút kinh ngạc: "Chị đi siêu thị một mình sao?"
"Không thì gì?"
"Từ lúc em sinh bệnh, em đã không còn tới siêu thị nữa." Thanh âm cô như thường, ánh mắt lại cho thấy không rõ là tiếc nuối hay ảm đạm.
Lại nói tiếp những điều làm người không thể tưởng tượng, nhưng đây chính là sự thật, thậm chí tựa như Lý Khải Thắng nói, mấy năm nay Sầm Mặc Tiêu đều không hề rời khỏi nhà, vẫn luôn giống như hoàng yến bị dưỡng trong lồng, cho đến ngày nào đó chết đi mới xem như kết thúc.
Lục Tử Cẩn trầm mặc, cũng không phải cô thương cảm Sầm Mặc Tiêu, chỉ là cảm thấy trong mắt người khác, vị đại tiểu thư được trời ưu ái này cũng có nỗi bất lực của chính mình.
"Vậy em muốn ra ngoài với chị không? Chị xem xung quanh rồi, gần đây cũng có siêu thị, chúng ta có thể đi bộ đến. Cũng không cần lái xe, nếu nhiều đồ có thể để tài xế của em đi một chuyến." Lục Tử Cẩn nói không chút khách khí, Sầm Mặc Tiêu chỉ hơi do dự, liền gật gật đầu.
Chào hỏi qua Lưu tẩu, đối phương hiển nhiên rất không yên tâm, Lục Tử Cẩn bảo đảm nhiều lần, Lưu tẩu mới chịu nhả ra.
Vừa ra khỏi cửa, Lục Tử Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Chị đã tin rất nhiều năm rồi em không đi siêu thị."
Sầm Mặc Tiêu nhàn nhạt cười, không nói gì thêm. Trong lòng Lục Tử Cẩn hiểu rõ, cũng không nhiều lời.
Lục Tử Cẩn cũng không thích đi dạo phố, đi siêu thị là vì mua một ít đồ dùng hằng ngày, cho nên có mục tiêu rõ ràng.
Chỉ là bên cạnh còn có một vị đại tiểu thư đã thật lâu không đi siêu thị, nên Lục Tử Cẩn kiên nhẫn hơn nhiều, hỏi cô muốn mua gì, đưa cô đi dạo một vòng.
Vẻ mặt Sầm Mặc Tiêu thờ ơ vô cảm, nhưng đôi mắt cơ hồ không ngừng, vẫn luôn đảo quanh các kệ hàng, đặc biệt tới khu thực phẩm tươi, cô rất thích nhìn những cá tôm tươi sống kia, điều này đúng thật là ngoài dự đoán của Lục Tử Cẩn.
Khi Sầm Mặc Tiêu dừng mắt lần thứ tư ở khu hải sản, Lục Tử Cẩn thử hỏi: "Hay là chúng ta mua một ít? Em thích tôm hay cá?"
Sầm Mặc Tiêu lập tức quay đầu nhìn cô: "Em không có tiền."
Lục Tử Cẩn quả thực muốn cười haha, chỉ chỉ bên kia: "Chị mua cho em, em thích gì cứ chọn."
Phỏng chừng đời này cũng có một lần như vậy, cô có thể ở trước mặt Sầm Mặc Tiêu tỏ rõ hào khí.
Sầm Mặc Tiêu nhìn chằm chằm cô ấy, người trước mắt ý cười doanh doanh, tươi tắn xinh đẹp. Cô có thể cảm nhận được rõ là nụ cười của Lục Tử Cẩn phát ra từ nội tâm, mà không phải diễn xuất như cô thường thấy, vì thế cô quay đầu chọn thật nghiêm túc.
Lại nói tiếp, hiện giờ hai cô thấy người xa lạ lại có chút quen thuộc, rốt cuộc thời gian gặp nhau cũng không tính là dài. Tuy rằng tự nhận là biết đối phương thuộc dạng người gì, nhưng giờ phút này Lục Tử Cẩn lại có chút quên cô gái trước mắt chỉ là đối tượng hợp tác, mà đem cô ấy trở thành một bạn nhỏ đáng yêu.
Cuối cùng Sầm Mặc Tiêu chọn một con tôm hùm cẩm tú tươi, trông còn khá đẹp. Lục Tử Cẩn lắc đầu bật cười, quả nhiên là đại tiểu thư, chọn cũng không bình thường.
Rời khỏi siêu thị, Sầm Mặc Tiêu để tài xế chuyên trách Trần Tư Lương lái xe qua.
"Tiểu thư, thiếu phu nhân, đưa đồ cho tôi đi." Trần Tư Lương nhận đồ bỏ vào cốp xe, lại mở cửa xe cho hai người.
Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ chỉ vào tôm hùm kia, rất có hứng thú hỏi: "Mua về để Lưu tẩu làm món ăn sao?"
Sầm Mặc Tiêu cổ quái mà nhìn cô ấy, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Em dị ứng tôm hùm."
Lục Tử Cẩn:......
"Cho nên em mua về là để?" Là để cho mình ăn sao? Lục Tử Cẩn không khỏi xúc động trong lòng.
"Tôm hùm cẩm tú Trung Hoa khá đẹp, tương truyền là tôm thần, mua về nuôi làm thú cảnh, có thể được bình an." Sầm Mặc Tiêu đáp đến đương nhiên, còn một bộ 'kia là thú cưng của em, thế mà chị lại muốn ăn' nhìn Lục Tử Cẩn.
Nói xong Sầm Mặc Tiêu liền đoan chính mà nhìn về phía trước, dư quang liếc thấy vẻ mặt cạn lời của Lục Tử Cẩn, trong lòng không khỏi trộm cười.
Ba ngày thời gian nghỉ kết hôn liền qua đi rất nhanh, Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu ở chung, tình cảnh so với tưởng tượng hoàn toàn bất đồng. Lúc trước Tiêu Khanh nói cho cô những tin tức kia làm cho trong lòng cô tồn khúc mắc, vô luận là thân phận con gái riêng của mình có chút xấu hổ, hay tuổi thơ Sầm Mặc Tiêu chịu nhiều tổn thương, các cô chắc hẳn sẽ đều không vừa mắt đối phương.
Nhưng Sầm Mặc Tiêu lại chưa biểu lộ chút bất mãn nào, thậm chí hai người ở chung có thể dùng "tôn trọng như khách" mà hình dung, ngẫu nhiên còn cố ý trêu đùa mấy câu.
Lục Tử Cẩn thật vừa lòng với trạng thái này, nhưng lại không có khờ dại cho rằng Sầm Mặc Tiêu thật sự chỉ tìm một người ứng phó hôn sự, cô còn nhớ rõ cô ấy từng nói, mình cần gì cô ấy sẽ hỗ trợ, nhưng có một số việc cần mình giúp.
Tạm thời Lục Tử Cẩn thật sự không thể tưởng tượng ra được Sầm Mặc Tiêu có chuyện gì cần cô hỗ trợ.
Trước mắt, Lục Tử Cẩn chuẩn bị gặp chiêu phá chiêu. Kỳ nghỉ kết thúc, cô cũng nên trở về Viễn Dương làm việc.
Chỉ là, có mấy người mà bạn càng không muốn giao thiệp, đối phương lại càng thích xuất hiện trước mặt bạn.
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm dỗi dỗi: Ta không bao giờ có thể vui vẻ ăn quả vải nữa.
Lục bạch bạch: Nàng còn nộn điểm
Sầm tiểu công chúa: Tôm hùm rất dễ thương, phò mã muốn ăn nó sao?
Lục phò mã gia: .......
*Bởi vì Tiểu công chúa muốn đem tôm hùm cẩm tú làm thú cưng, phò mã gia vội vàng kiểm tra tuổi thọ của tôm hùm, và biết được tuổi thọ của tôm hùm theo lý thuyết là không giới hạn. Chúng chỉ cần lột vỏ^^
*Phò mã hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ tự vả mặt x 800
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro